“Ai bảo anh ăn cay!”
“Ai bảo anh liều mạng ăn!”
“Đi cẩn thận!”
Đỡ một thân thể sắp chết suýt nữa thì trượt một cái, thành công khiến cho Vạn Quý Phi ngừng oán niệm, mà cánh tay lập tức nắm chặt một bên hông hắn, e sợ cước bộ lỗ mãng sẽ có người ngã sấp xuống.
Nếu không thấy hắn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, Vạn Quý Phi sẽ nghĩ đến chính mình lại mắc mưu. Cảm thấy khuôn mặt của hắn vì đau mà trở nên vặn vẹo, kéo cổ tay sờ thử, mạch tượng hư nhược, biết lần này cũng không phải là nói giỡn, vì thế nhanh chóng đem hắn nâng dậy.
Chính là, không thoải mái là không thoải mái, làm sao cả người lại đổ cả lên trên người cô? Cô đỡ hắn giống như khiêng một đầu ngưu, nửa bước cũng khó đi!
Lại đi được một lát, Vạn Quý Phi lại mở miệng thanh âm tiếp cận mang theo hơi thở mong manh: “Anh có thể chính mình đi được không?” Người này rốt cuộc ăn cái gì ? Không có việc gì dài như vậy cao như vậy to như vậy làm chi. Cô sắp không được, cả hai tay vịn hắn giống như tùy thời sẽ bị phế bỏ.
“Hẳn là… Có thể.” Hoắc Duẫn Đình gian nan thu hồi cánh tay khoát lên trên vai cô, mới đi ra nửa bước, thân mình loạng choạng một cái, Vạn Quý Phi không thể không một lần nữa nâng trụ hắn. `
“Tới trước bên kia ngồi đi.” Cô dùng hết thảy sức lực chín trâu hai hổ, nửa tha nửa bám hắn đi đến tảng đá ven đường ngồi xuống, hạ thấp thắt lưng thở phì phò hỏi: “Còn rất đau?”
Hắn từ từ nhắm hai mắt nhíu nhanh mi, tay ôm bụng. Sau một lúc lâu mở hai mắt: “Được rồi, tôi chính mình đi ra ngoài.”
“Anh đừng cậy mạnh!” Cô đem động tác muốn đứng lên của hắn đè lại, nhìn xung quanh hai bên trái phải. Nơi này cách cửa trường học còn có một đoạn, làm như thế nào mới tốt? ”Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi kêu bảo an lại đây hỗ trợ.”
Vạn Quý Phi xoay người muốn đi, thình lình tay bị hắn cầm. ”Đừng…”
Trong lòng bàn tay lạnh như băng, ẩm ướt, xem ra ra không ít mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc có bao nhiêu đau? Vạn Quý Phi quay đầu, nháy mắt ngã vào trong đôi mắt tràn ngập khát vọng của hắn.
“Đừng lưu lại tôi một mình..” Ngữ khí mềm nhẹ gần như khẩn cầu. [TNN: ta nghi...nghi quá đi]
Lớn như vậy còn có người sợ bóng tối? Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi, “Còn chịu được sao? Khả năng còn phải lại đi mất mười phút.”
Hắn khẽ gật đầu.
Bất đắc dĩ hết sức, Vạn Quý Phi đành phải kề sát hắn, tay bắt vòng xuyên qua dưới nách hắn. ”Đi.”
Thật vất vả chống đỡ tới cửa, Vạn Quý Phi vẫy một chiếc xe taxi. Ngồi xuống xong xuôi, liền thấy cả người cơ hồ hư thoát, ngay cả mở miệng đều vô lực. ”Đi bệnh viện tỉnh …”
Xe taxi ở trong bóng đêm chạy như bay, hắn hai mắt khép kín, im lặng ngẩng đầu tựa lưng vào trên chỗ ngồi, nắm tay cô thủy chung không có buông ra, phá lệ dùng sức.
Ngoài của sổ xe phi qua đèn nê ông chiếu sáng đánh vào trên khuôn mặt của hắn, Vạn Quý Phi nhìn đến hai chữ ‘Yếu ớt’. Nam nhân này thường trêu cợt cô, nguyên lai cũng có một mặt này.
Ai, liền đoán được hắn không thể ăn cay, cô thế nhưng còn cố ý dẫn hắn đi ăn lẩu cay. Vạn Quý Phi mi rất ác độc! Nhưng là, hắn làm sao còn muốn ăn? Biết rõ không thể vì sao ăn làm chi, cho nên sai lầm chính hắn nên gánh vác, đúng không?
Hổ thẹn, bất an, giãy dụa, vài loại cảm xúc hỗn loạn vây quanh cho tới khi cô đến bệnh viện.
Nhìn hắn bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, nhìn hắn mặt xám như tro tàn được đưa đi kiểm tra, nhìn bác sĩ nói hắn bởi vì ăn đồ ăn không nên này nọ khiến cho bệnh viêm dạ dày trở nặng, nhìn kim đâm lạnh như băng chọc vào tay với lưng hắn, Vạn Quý Phi rơi vào thật sâu tự trách, tình huống này tựa hồ so với cô đoán trước còn muốn nghiêm trọng hơn.
Thay hắn làm thủ tục nằm viện, mới phát hiện người này tùy thân mang theo dĩ nhiên là hộ chiếu nước Pháp. Hắn không phải người Trung Quốc sao?
Vạn Quý Phi nghi hoặc một chút, lại cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô, cho nên rất nhanh liền đem việc này ném khỏi sau đầu. Gọi điện thoại cho Thiệu Mẫn, nói cho cô đêm nay khả năng không trở về ký túc xá, khi trở lại phòng bệnh, hắn dĩ nhiên đã đi vào giấc ngủ.
Vừa rồi hai lần truyền nước, hắn ói ra, hiện tại sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục chút ít, chính là mày vẫn đang nhíu chặt lại, cánh tay mở rộng vô lực đặt tại bên người. Trên giá là bình truyền dịch, chất lỏng trong suốt thong thả chảy từng giọt, thông qua cái ống nho nhỏ, rót vào thân thể bên trong cơ thể hắn.
Mới trước đây cô cũng bị viêm dạ dày phải nằm bệnh viện, cái loại đau đớn này tựa như có cái gì ở trong bụng không ngừng chui a chui , cả đời khó quên. Vạn Quý Phi có thể tưởng tượng được, hắn đang nằm ở đây phải chịu một loại khổ sở như thế nào. Đều do cô, nếu không phải trong bụng mang ý xấu, hắn sẽ không phải chịu loại tội này. Cô hơi mếu máo, quả muốn đánh hai bàn tay chính mình.
“Thực xin lỗi…” Nhẹ giọng về phía hắn nói lời xin lỗi, nhưng người trên giường không nửa điểm phản ứng, cô cảm thấy càng áy náy.
Lấy di động ra nhìn, đã hơn mười giờ tối, cô ách xì nho nhỏ một cái, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hắn còn mang kính mắt. Nhẹ nhàng đem kính đen kia tháo xuống, đặt trên cái tủ đầu giường bên giường. Tầm mắt lại trở lại trên mặt hắn, nguyên lai không có mắt kính che giấu, bộ dáng của hắn thực không giống.
Đôi mắt của hắn hẹp dài, khóe mắt hơi hơi nhếch lên. Lần trước khi hắn hạ kính mắt một khắc kia, rõ ràng chính là một đôi mắt xếch. Da hắn trắng nõn, cái mũi cao thẳng, nhìn có điểm giống con lai. Đôi môi mỏng manh cười rộ lên cảm thấy luôn xấu xa, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân trước mắt cả người tản ra khí chất âm nhu tà ác, hắn giống như là sự mê hoặc, không dễ dàng làm cho người ta đoán được ý nghĩ. Bình thường mang kính mắt không chú ý quá, hiện tại nhìn kỹ, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt hơn. Bất quá, cô cùng hắn nửa cọng lông quan hệ đều không có, cho nên cũng không tất yếu đối với hắn hiểu biết, đúng không?
Hắn vốn dĩ ngủ say đột nhiên giật giật, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng vẫn chưa thành tiếng.
Vạn Quý Phi nhìn đến miệng hắn cánh môi khô nứt, vì thế đến tiệm thuốc bệnh viện mua bông vải, thấm nước, làm mềm bông vải, ở trên môi của hắn lau qua mấy lần.
Chống đỡ được hơn mười một giờ, bình dịch thứ nhất rốt cục cạn khô. Gọi y tá đổi lại, thật sự rất mệt mỏi, Vạn Quý Phi rốt cục cũng chống đỡ không nổi ghé vào bên người hắn mơ mơ màng màng ngủ.
Hoắc Duẫn Đình tỉnh lại là chuyện của nửa giờ sau, khi ánh mắt mở ra chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là chính mình trở lại thời ấu thơ cô độc.
Hoắc gia là dựa vào làm rượu đỏ mà phát triển, ông cố ngoại Hoắc Duẫn Đình khi mới đến Pháp du học, ở bên kia làm công nho nhỏ trong vườn nho, sau đó lại cưới con gái của ông chủ.
Sau khi kết hôn sinh được người con trai duy nhất, chính là ông ngoại Hoắc Duẫn Đình. Ngoại công sau khi thành niên cưới một cô gái người Hoa làm vợ, sau đó sinh ra mẫu thân Hoắc Duẫn Đình là Hoắc Tinh Linh.
Người nhà họ Hoắc không có con trai, vô luận bọn họ cố gắng nhiều thế nào, cuối cùng Hoắc Tinh Linh đều chỉ có thể là con gái một.
Ông ngoại Hoắc Duẫn Đình cực kỳ hy vọng trong nhà sinh người kế tục, nhưng lại không quên chính mình là người Trung Quốc, yêu cầu nữ nhi nhất định phải kén con rể là người Hoa.
Hoắc Tinh Linh từ nhỏ lấy sự nghiệp làm trọng, cũng cảm thấy chính mình tuyệt không bại bởi nam nhân, có thể nói cuối cùng cũng không thèm đem nam nhân để vào trong mắt, cho nên đối với việc phải gả cho ai cô cũng không quan tâm.
Phụ thân muốn cô tìm nam nhân, vậy tìm đi. Nếu sinh viên Hà Nguyễn Đông nghèo này được lão nhân gia hắn thưởng thức, hơn nữa cũng khẳng định sẽ ở rể, cô chắc chắn sẽ giao trái tim, trực tiếp cùng hắn kết hôn là được rồi.
Hoắc Duẫn Đình sinh ra không bao lâu, thời khắc này sự nghiệp Hoắc gia phát triển phồn vinh, bởi vì không có thời gian giáo dục dạy dỗ con, Hoắc Tinh Linh liền đề nghị đem hắn đuổi về Trung Quốc, để cho cha mẹ Hà Nguyễn Đông chiếu cố.
Nhưng trong người cha Hà Nguyễn Đông nhiều bệnh, Hà mẫu toàn tâm toàn ý chiếu cố trên người trượng phu, cho nên đối với Hoắc Duẫn Đình quan tâm cũng ít hơn rất nhiều. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình sinh ra ở Pháp, ở bên đó đã nhiều năm, lúc ấy tiếng Trung của hắn học cũng không lưu loát, bằng hữu cũng không có mấy lúc xưa đứa nhỏ này cơ hồ là tịch mịch mà lớn lên.
Cha mẹ ít khi nào trở về Trung Quốc, mỗi lần trở về gấp, cũng sẽ không dừng lại lâu, nên hắn cho tới bây giờ cũng chỉ nhớ tới bóng dáng vội vàng mà đi. Bọn họ nghĩ cấp đủ tiền, có người chiếu cố, liền cam đoan hắn có thể trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng họ bỏ qua điểm quan trọng nhất, không có đủ tình yêu, đứa trẻ sẽ không hạnh phúc.
Hắn từng lôi kéo tay ba, nói muốn cùng họ cùng nhau trở về Pháp, nhưng bởi vì mẹ không đồng ý, cho nên đành chịu thôi.
Ở trong trí nhớ của Hoắc Duẫn Đình, mẹ là cái người cường giả, ba chỉ say mê học thuật nghiên cứu, đối với việc trong nhà cũng ít để ý, hơn nữa cực kỳ nghe lời mẹ nói.
Mới trước đây hắn cũng không rõ, vì sao người khác đều theo họ cha, mà hắn lại theo họ mẹ, họ Hoắc. Sau khi lớn lên mới chậm rãi biết được, nguyên lai ba ở rể. Người ở rể, là một người nam nhân muốn vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, đối với vợ phải ngước lên cao mà nhìn. Từ một khắc kia bắt đầu, hắn hoàn toàn xem thường ba.
Ở lại trong nước một thời gian dài, Hoắc Duẫn Đình từ từ quen với cuộc sống bên này, cũng cuồng nhiệt mê say nghệ thuật của Trung Quốc. Thời điểm học cấp ba, hắn tính tham gia thi vào trường cao đẳng, đại học có liên quan đến phương diện này, lại bị mẹ một lần điện thoại hoàn toàn đập tan giấc mộng của hắn.
Hắn bị bắt trở lại Pháp hoàn thành xong chương trình học đại học, bị bắt đi tiếp xúc với sự nghiệp rượu đỏ trong nhà. Thẳng cho đến có một ngày, hắn nhịn không được bạo phát, nói muốn trở về nước, không nghĩ lại làm công tác này.
Mẹ lại bình tĩnh đưa ra một điều kiện, nếu hắn có thể nội ở trong năm năm, đem một công ty mà bà đầu tư vực đi lên, hắn có thể tự do .
Hắn ngây thơ cho rằng mẹ khẳng định sẽ buông tay, lại không dự đoán được, công ty mới này đồng thời có phía đối tác, là chồng chị họ của hắn, là một nam nhân kiêu ngạo lại tự đại.
Công ty chuyên về đèn LED, anh rể họ là tinh anh trên phương diện kia, hắn hoàn toàn không đem Hoắc Duẫn Đình đặt ở trong mắt. Hoắc Duẫn Đình dễ dàng lên làm ông chủ, nhưng không có quyền nói, cuộc sống công tác cực kỳ áp lực, con đường phía trước mờ mịt.
Cơ duyên may mắn, hắn yêu thượng thu thập đồ cổ. Hắn phát hiện chính mình tại phương diện kia có con mắt độc đáo, xuyên thấu mua một bán một, thu vào túi tương đối khả quan. Cứ như vậy, hắn lén lút, cố gắng mở rộng sinh ý này trở nên lớn mạnh trên Internet, hy vọng mau chóng thoát ly khỏi bàn tay cha mẹ, trở thành nam tử hán khai thiên lập địa.
Nhớ lại chuyện cũ tinh thần trong chốc lát chợt hoảng hốt, Hoắc Duẫn Đình lau đi ánh mắt phủ đầy sương mù, xê dịch thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn nho nhỏ đem hắn kéo trở về sự thật. Quay đầu nhìn đến cái gương mặt kia đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai, vừa rồi tình cảnh được chiếu cố đều không phải là ảo ảnh, cô tồn tại là thật. Hắn cười cười, một cỗ dòng nước ấm dưới đáy lòng xẹt qua, cảm giác có người coi trọng thật tốt, không uổng công hắn cố ý ăn nhiều rác như vậy. [TNN: ta đã nghi mà...quả nhiên]
Hoắc Duẫn Đình thân thủ vuốt vuốt đỉnh đầu cô đi xuống, cảm giác thấy bị quấy rầy giấc ngủ, khuôn mặt nho nhỏ nhất thời nhăn lại thành một đoàn. Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, nhịn không được lại nhéo nhéo cái mũi của cô. Cô đầu tiên là nhịn một hồi, thẳng đến khi thở không nổi, mới vẫy tay đem chưởng vuốt ve của hắn đánh bay, xoay mặt, tiếp tục ngủ say.
Thật sự rất thú vị, Hoắc Duẫn Đình bị chọc cười, nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ cái gáy bột của cô lộ ra trong không khí. Xúc cảm mềm nhẵn làm cho ánh mắt hắn trở nên buồn bã, ngón tay chậm rãi di động, cuối cùng dừng ở mái tóc dài như thác nước bày ra ở trên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xem ra ở trong lòng cô quan tâm tôi nhiều như vậy, tôi về sau không khi dễ cô, vất vả?”
Đáp lại lời của hắn, là tiếng ngáy mũi nhợt nhạt.
“Cô có thể tiếp tục thích Tiếu sư huynh của cô, bất quá… Tuyệt đối không thể vắng vẻ tôi, biết không?”
Hắn ở trên người cô, chiếm được khoái hoạt trước nay chưa từng có, vẫn là cảm giác ấm áp thật tốt. Ở khoảng cách cô đối với hắn chán ghét lúc trước, cô —- đừng vọng tưởng né tránh!
“Ai bảo anh liều mạng ăn!”
“Đi cẩn thận!”
Đỡ một thân thể sắp chết suýt nữa thì trượt một cái, thành công khiến cho Vạn Quý Phi ngừng oán niệm, mà cánh tay lập tức nắm chặt một bên hông hắn, e sợ cước bộ lỗ mãng sẽ có người ngã sấp xuống.
Nếu không thấy hắn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, Vạn Quý Phi sẽ nghĩ đến chính mình lại mắc mưu. Cảm thấy khuôn mặt của hắn vì đau mà trở nên vặn vẹo, kéo cổ tay sờ thử, mạch tượng hư nhược, biết lần này cũng không phải là nói giỡn, vì thế nhanh chóng đem hắn nâng dậy.
Chính là, không thoải mái là không thoải mái, làm sao cả người lại đổ cả lên trên người cô? Cô đỡ hắn giống như khiêng một đầu ngưu, nửa bước cũng khó đi!
Lại đi được một lát, Vạn Quý Phi lại mở miệng thanh âm tiếp cận mang theo hơi thở mong manh: “Anh có thể chính mình đi được không?” Người này rốt cuộc ăn cái gì ? Không có việc gì dài như vậy cao như vậy to như vậy làm chi. Cô sắp không được, cả hai tay vịn hắn giống như tùy thời sẽ bị phế bỏ.
“Hẳn là… Có thể.” Hoắc Duẫn Đình gian nan thu hồi cánh tay khoát lên trên vai cô, mới đi ra nửa bước, thân mình loạng choạng một cái, Vạn Quý Phi không thể không một lần nữa nâng trụ hắn. `
“Tới trước bên kia ngồi đi.” Cô dùng hết thảy sức lực chín trâu hai hổ, nửa tha nửa bám hắn đi đến tảng đá ven đường ngồi xuống, hạ thấp thắt lưng thở phì phò hỏi: “Còn rất đau?”
Hắn từ từ nhắm hai mắt nhíu nhanh mi, tay ôm bụng. Sau một lúc lâu mở hai mắt: “Được rồi, tôi chính mình đi ra ngoài.”
“Anh đừng cậy mạnh!” Cô đem động tác muốn đứng lên của hắn đè lại, nhìn xung quanh hai bên trái phải. Nơi này cách cửa trường học còn có một đoạn, làm như thế nào mới tốt? ”Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi kêu bảo an lại đây hỗ trợ.”
Vạn Quý Phi xoay người muốn đi, thình lình tay bị hắn cầm. ”Đừng…”
Trong lòng bàn tay lạnh như băng, ẩm ướt, xem ra ra không ít mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc có bao nhiêu đau? Vạn Quý Phi quay đầu, nháy mắt ngã vào trong đôi mắt tràn ngập khát vọng của hắn.
“Đừng lưu lại tôi một mình..” Ngữ khí mềm nhẹ gần như khẩn cầu. [TNN: ta nghi...nghi quá đi]
Lớn như vậy còn có người sợ bóng tối? Vạn Quý Phi nỗ lực bĩu môi, “Còn chịu được sao? Khả năng còn phải lại đi mất mười phút.”
Hắn khẽ gật đầu.
Bất đắc dĩ hết sức, Vạn Quý Phi đành phải kề sát hắn, tay bắt vòng xuyên qua dưới nách hắn. ”Đi.”
Thật vất vả chống đỡ tới cửa, Vạn Quý Phi vẫy một chiếc xe taxi. Ngồi xuống xong xuôi, liền thấy cả người cơ hồ hư thoát, ngay cả mở miệng đều vô lực. ”Đi bệnh viện tỉnh …”
Xe taxi ở trong bóng đêm chạy như bay, hắn hai mắt khép kín, im lặng ngẩng đầu tựa lưng vào trên chỗ ngồi, nắm tay cô thủy chung không có buông ra, phá lệ dùng sức.
Ngoài của sổ xe phi qua đèn nê ông chiếu sáng đánh vào trên khuôn mặt của hắn, Vạn Quý Phi nhìn đến hai chữ ‘Yếu ớt’. Nam nhân này thường trêu cợt cô, nguyên lai cũng có một mặt này.
Ai, liền đoán được hắn không thể ăn cay, cô thế nhưng còn cố ý dẫn hắn đi ăn lẩu cay. Vạn Quý Phi mi rất ác độc! Nhưng là, hắn làm sao còn muốn ăn? Biết rõ không thể vì sao ăn làm chi, cho nên sai lầm chính hắn nên gánh vác, đúng không?
Hổ thẹn, bất an, giãy dụa, vài loại cảm xúc hỗn loạn vây quanh cho tới khi cô đến bệnh viện.
Nhìn hắn bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu, nhìn hắn mặt xám như tro tàn được đưa đi kiểm tra, nhìn bác sĩ nói hắn bởi vì ăn đồ ăn không nên này nọ khiến cho bệnh viêm dạ dày trở nặng, nhìn kim đâm lạnh như băng chọc vào tay với lưng hắn, Vạn Quý Phi rơi vào thật sâu tự trách, tình huống này tựa hồ so với cô đoán trước còn muốn nghiêm trọng hơn.
Thay hắn làm thủ tục nằm viện, mới phát hiện người này tùy thân mang theo dĩ nhiên là hộ chiếu nước Pháp. Hắn không phải người Trung Quốc sao?
Vạn Quý Phi nghi hoặc một chút, lại cảm thấy chuyện này không liên quan đến cô, cho nên rất nhanh liền đem việc này ném khỏi sau đầu. Gọi điện thoại cho Thiệu Mẫn, nói cho cô đêm nay khả năng không trở về ký túc xá, khi trở lại phòng bệnh, hắn dĩ nhiên đã đi vào giấc ngủ.
Vừa rồi hai lần truyền nước, hắn ói ra, hiện tại sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục chút ít, chính là mày vẫn đang nhíu chặt lại, cánh tay mở rộng vô lực đặt tại bên người. Trên giá là bình truyền dịch, chất lỏng trong suốt thong thả chảy từng giọt, thông qua cái ống nho nhỏ, rót vào thân thể bên trong cơ thể hắn.
Mới trước đây cô cũng bị viêm dạ dày phải nằm bệnh viện, cái loại đau đớn này tựa như có cái gì ở trong bụng không ngừng chui a chui , cả đời khó quên. Vạn Quý Phi có thể tưởng tượng được, hắn đang nằm ở đây phải chịu một loại khổ sở như thế nào. Đều do cô, nếu không phải trong bụng mang ý xấu, hắn sẽ không phải chịu loại tội này. Cô hơi mếu máo, quả muốn đánh hai bàn tay chính mình.
“Thực xin lỗi…” Nhẹ giọng về phía hắn nói lời xin lỗi, nhưng người trên giường không nửa điểm phản ứng, cô cảm thấy càng áy náy.
Lấy di động ra nhìn, đã hơn mười giờ tối, cô ách xì nho nhỏ một cái, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hắn còn mang kính mắt. Nhẹ nhàng đem kính đen kia tháo xuống, đặt trên cái tủ đầu giường bên giường. Tầm mắt lại trở lại trên mặt hắn, nguyên lai không có mắt kính che giấu, bộ dáng của hắn thực không giống.
Đôi mắt của hắn hẹp dài, khóe mắt hơi hơi nhếch lên. Lần trước khi hắn hạ kính mắt một khắc kia, rõ ràng chính là một đôi mắt xếch. Da hắn trắng nõn, cái mũi cao thẳng, nhìn có điểm giống con lai. Đôi môi mỏng manh cười rộ lên cảm thấy luôn xấu xa, khiến cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân trước mắt cả người tản ra khí chất âm nhu tà ác, hắn giống như là sự mê hoặc, không dễ dàng làm cho người ta đoán được ý nghĩ. Bình thường mang kính mắt không chú ý quá, hiện tại nhìn kỹ, loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt hơn. Bất quá, cô cùng hắn nửa cọng lông quan hệ đều không có, cho nên cũng không tất yếu đối với hắn hiểu biết, đúng không?
Hắn vốn dĩ ngủ say đột nhiên giật giật, khóe miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng vẫn chưa thành tiếng.
Vạn Quý Phi nhìn đến miệng hắn cánh môi khô nứt, vì thế đến tiệm thuốc bệnh viện mua bông vải, thấm nước, làm mềm bông vải, ở trên môi của hắn lau qua mấy lần.
Chống đỡ được hơn mười một giờ, bình dịch thứ nhất rốt cục cạn khô. Gọi y tá đổi lại, thật sự rất mệt mỏi, Vạn Quý Phi rốt cục cũng chống đỡ không nổi ghé vào bên người hắn mơ mơ màng màng ngủ.
Hoắc Duẫn Đình tỉnh lại là chuyện của nửa giờ sau, khi ánh mắt mở ra chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là chính mình trở lại thời ấu thơ cô độc.
Hoắc gia là dựa vào làm rượu đỏ mà phát triển, ông cố ngoại Hoắc Duẫn Đình khi mới đến Pháp du học, ở bên kia làm công nho nhỏ trong vườn nho, sau đó lại cưới con gái của ông chủ.
Sau khi kết hôn sinh được người con trai duy nhất, chính là ông ngoại Hoắc Duẫn Đình. Ngoại công sau khi thành niên cưới một cô gái người Hoa làm vợ, sau đó sinh ra mẫu thân Hoắc Duẫn Đình là Hoắc Tinh Linh.
Người nhà họ Hoắc không có con trai, vô luận bọn họ cố gắng nhiều thế nào, cuối cùng Hoắc Tinh Linh đều chỉ có thể là con gái một.
Ông ngoại Hoắc Duẫn Đình cực kỳ hy vọng trong nhà sinh người kế tục, nhưng lại không quên chính mình là người Trung Quốc, yêu cầu nữ nhi nhất định phải kén con rể là người Hoa.
Hoắc Tinh Linh từ nhỏ lấy sự nghiệp làm trọng, cũng cảm thấy chính mình tuyệt không bại bởi nam nhân, có thể nói cuối cùng cũng không thèm đem nam nhân để vào trong mắt, cho nên đối với việc phải gả cho ai cô cũng không quan tâm.
Phụ thân muốn cô tìm nam nhân, vậy tìm đi. Nếu sinh viên Hà Nguyễn Đông nghèo này được lão nhân gia hắn thưởng thức, hơn nữa cũng khẳng định sẽ ở rể, cô chắc chắn sẽ giao trái tim, trực tiếp cùng hắn kết hôn là được rồi.
Hoắc Duẫn Đình sinh ra không bao lâu, thời khắc này sự nghiệp Hoắc gia phát triển phồn vinh, bởi vì không có thời gian giáo dục dạy dỗ con, Hoắc Tinh Linh liền đề nghị đem hắn đuổi về Trung Quốc, để cho cha mẹ Hà Nguyễn Đông chiếu cố.
Nhưng trong người cha Hà Nguyễn Đông nhiều bệnh, Hà mẫu toàn tâm toàn ý chiếu cố trên người trượng phu, cho nên đối với Hoắc Duẫn Đình quan tâm cũng ít hơn rất nhiều. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình sinh ra ở Pháp, ở bên đó đã nhiều năm, lúc ấy tiếng Trung của hắn học cũng không lưu loát, bằng hữu cũng không có mấy lúc xưa đứa nhỏ này cơ hồ là tịch mịch mà lớn lên.
Cha mẹ ít khi nào trở về Trung Quốc, mỗi lần trở về gấp, cũng sẽ không dừng lại lâu, nên hắn cho tới bây giờ cũng chỉ nhớ tới bóng dáng vội vàng mà đi. Bọn họ nghĩ cấp đủ tiền, có người chiếu cố, liền cam đoan hắn có thể trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng họ bỏ qua điểm quan trọng nhất, không có đủ tình yêu, đứa trẻ sẽ không hạnh phúc.
Hắn từng lôi kéo tay ba, nói muốn cùng họ cùng nhau trở về Pháp, nhưng bởi vì mẹ không đồng ý, cho nên đành chịu thôi.
Ở trong trí nhớ của Hoắc Duẫn Đình, mẹ là cái người cường giả, ba chỉ say mê học thuật nghiên cứu, đối với việc trong nhà cũng ít để ý, hơn nữa cực kỳ nghe lời mẹ nói.
Mới trước đây hắn cũng không rõ, vì sao người khác đều theo họ cha, mà hắn lại theo họ mẹ, họ Hoắc. Sau khi lớn lên mới chậm rãi biết được, nguyên lai ba ở rể. Người ở rể, là một người nam nhân muốn vứt bỏ tôn nghiêm chính mình, đối với vợ phải ngước lên cao mà nhìn. Từ một khắc kia bắt đầu, hắn hoàn toàn xem thường ba.
Ở lại trong nước một thời gian dài, Hoắc Duẫn Đình từ từ quen với cuộc sống bên này, cũng cuồng nhiệt mê say nghệ thuật của Trung Quốc. Thời điểm học cấp ba, hắn tính tham gia thi vào trường cao đẳng, đại học có liên quan đến phương diện này, lại bị mẹ một lần điện thoại hoàn toàn đập tan giấc mộng của hắn.
Hắn bị bắt trở lại Pháp hoàn thành xong chương trình học đại học, bị bắt đi tiếp xúc với sự nghiệp rượu đỏ trong nhà. Thẳng cho đến có một ngày, hắn nhịn không được bạo phát, nói muốn trở về nước, không nghĩ lại làm công tác này.
Mẹ lại bình tĩnh đưa ra một điều kiện, nếu hắn có thể nội ở trong năm năm, đem một công ty mà bà đầu tư vực đi lên, hắn có thể tự do .
Hắn ngây thơ cho rằng mẹ khẳng định sẽ buông tay, lại không dự đoán được, công ty mới này đồng thời có phía đối tác, là chồng chị họ của hắn, là một nam nhân kiêu ngạo lại tự đại.
Công ty chuyên về đèn LED, anh rể họ là tinh anh trên phương diện kia, hắn hoàn toàn không đem Hoắc Duẫn Đình đặt ở trong mắt. Hoắc Duẫn Đình dễ dàng lên làm ông chủ, nhưng không có quyền nói, cuộc sống công tác cực kỳ áp lực, con đường phía trước mờ mịt.
Cơ duyên may mắn, hắn yêu thượng thu thập đồ cổ. Hắn phát hiện chính mình tại phương diện kia có con mắt độc đáo, xuyên thấu mua một bán một, thu vào túi tương đối khả quan. Cứ như vậy, hắn lén lút, cố gắng mở rộng sinh ý này trở nên lớn mạnh trên Internet, hy vọng mau chóng thoát ly khỏi bàn tay cha mẹ, trở thành nam tử hán khai thiên lập địa.
Nhớ lại chuyện cũ tinh thần trong chốc lát chợt hoảng hốt, Hoắc Duẫn Đình lau đi ánh mắt phủ đầy sương mù, xê dịch thân thể cứng đờ, cảm giác đau đớn nho nhỏ đem hắn kéo trở về sự thật. Quay đầu nhìn đến cái gương mặt kia đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nguyên lai, vừa rồi tình cảnh được chiếu cố đều không phải là ảo ảnh, cô tồn tại là thật. Hắn cười cười, một cỗ dòng nước ấm dưới đáy lòng xẹt qua, cảm giác có người coi trọng thật tốt, không uổng công hắn cố ý ăn nhiều rác như vậy. [TNN: ta đã nghi mà...quả nhiên]
Hoắc Duẫn Đình thân thủ vuốt vuốt đỉnh đầu cô đi xuống, cảm giác thấy bị quấy rầy giấc ngủ, khuôn mặt nho nhỏ nhất thời nhăn lại thành một đoàn. Hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, nhịn không được lại nhéo nhéo cái mũi của cô. Cô đầu tiên là nhịn một hồi, thẳng đến khi thở không nổi, mới vẫy tay đem chưởng vuốt ve của hắn đánh bay, xoay mặt, tiếp tục ngủ say.
Thật sự rất thú vị, Hoắc Duẫn Đình bị chọc cười, nhịn không được đưa tay vuốt nhẹ cái gáy bột của cô lộ ra trong không khí. Xúc cảm mềm nhẵn làm cho ánh mắt hắn trở nên buồn bã, ngón tay chậm rãi di động, cuối cùng dừng ở mái tóc dài như thác nước bày ra ở trên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Xem ra ở trong lòng cô quan tâm tôi nhiều như vậy, tôi về sau không khi dễ cô, vất vả?”
Đáp lại lời của hắn, là tiếng ngáy mũi nhợt nhạt.
“Cô có thể tiếp tục thích Tiếu sư huynh của cô, bất quá… Tuyệt đối không thể vắng vẻ tôi, biết không?”
Hắn ở trên người cô, chiếm được khoái hoạt trước nay chưa từng có, vẫn là cảm giác ấm áp thật tốt. Ở khoảng cách cô đối với hắn chán ghét lúc trước, cô —- đừng vọng tưởng né tránh!
/65
|