Hoắc Duẫn Đình từ sau đêm đó liền thất tung, điện thoại tin tức gián đoạn, ngược lại Tiếu Hà lại mỗi đêm gửi tin nhắn đến cho cô. Bình thường hắn sẽ hỏi cô ăn cơm chưa, môn học có khó không, còn nhắc tới việc phụ đạo châm cứu lúc trước cô đề cập qua.
Lúc trước đề nghị Tiếu Hà thuần túy là lấy cớ để gặp hắn, luận bàn về kỹ thuật châm cứu xoa bóp, bà nội Vạn có thể nói là chuyên gia, Vạn Quý Phi từ nhỏ ở bên người nên tự nhiên mưa nhỏ cũng thấm ướt đất, ngón nghề tự nhiên cũng tăng tiến không ít. Hiện tại không rõ nguyên do, cô đối với thứ này đã thiếu đi hứng thú. Thế nên khi Tiếu Hà đưa ra lời mời, cô chỉ tùy tiện tìm lấy cớ khất cho qua.
Thiệu Mẫn khi biết được cô cùng Tiếu Hà qua lại tin nhắn cười đến đặc biệt ái muội, còn chúc mừng cô rốt cuộc thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*. Là như thế sao?
*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh (Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh): nghĩa là nếu kiên trì đến cuối cùng thì nhất định sẽ đợi được ngày nhìn thấy ánh trăng sáng.
Hắn trước đó mới ám chỉ đối với cô không có ý nghĩa, thế nhưng hiện tại lại tích cực như thế? Nếu đem hành vi hiện tại của hắn giải thích là vì theo đuổi, vì sao cô một chút vui sướng đều không có cảm nhận được?
Cho nên, nữ nhân đều là dễ thay đổi.
Thứ bảy ngày hôm đó, bởi vì nhớ tới chuyện Hoắc Duẫn Đình, cho nên cô sáng tinh mơ đã chuẩn bị sẵn. Xét thấy hắn cũng không định ra thời gian cụ thể, cho nên đành phải chờ.
Đem bài tập làm xong, đã tới giữa trưa. Trước kia hắn tới rất sớm, như thế nào hôm nay đến muộn? Đã đói bụng cồn cào, cô do dự mà muốn hay không đi ăn, tên kia điện thoại mới khoan thai đến trễ.
“Tôi ở cửa nam.” Vẫn như cũ là một câu ngắn gọn, hơn nữa ngữ khí nói chuyện nghe có chút nghiêm túc.
Thói quen của hắn là trêu chọc vô lại, ngữ khí như vậy lọt vào tai luôn cảm thấy không thoải mái. Là cô quá nhạy cảm sao?
Bụng đói đi bộ ra cửa nam, cô lần đầu thầm oán hắn vì sao không trực tiếp đem xe chạy tiến vào. Cho đến nhìn thấy màu đen Volvo, cô một cái bước xa tiến lên, mở cửa ghế phụ ra nhanh chóng ngồi vào chỗ, cũng căng cổ họng lớn tiếng nói: “Chờ lâu đến mức tôi sắp biến thành bù nhìn! Thật đói bụng, nhanh lên đi, tôi muốn ăn bánh ngọt dâu tây của Minh Nguyệt Lâu!”
Minh Nguyệt Lâu là một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở thành phố G, Vạn Quý Phi muốn nếm thử bánh ngọt dâu tây ở nơi đó đã lâu, cho nên quyết định hôm nay muốn để cho hắn mời khách.
Hoắc Duẫn Đình nghe thấy phút chốc quay đầu, trên mặt đội kính râm biểu tình thực khốc.
Vạn Quý Phi mới nghĩ đùa cợt hai câu, đã thấy hắn lạnh lùng hướng về phía sau liếc mắt một cái. Nhìn theo ánh mắt của hắn, mới rõ ràng phát hiện phía sau có hai người ngồi.
Đây là một đôi nam nữ xa lạ, nam xem ra khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơmi màu lam nhạt, trên mũi đeo cái kính mắt tơ vàng, bề ngoài nhã nhặn hào phóng.
Mà nữ nhân nhìn không ra tuổi tác, một thân váy màu hồng sắc bao lấy thân hình quyến rũ, mái tóc dài cuộn sóng màu nâu tự nhiên kết hợp với khuôn mặt vừa vặn, kính râm thật to che khuất ánh mắt của bà, bên dưới kính râm trang điểm đậm nét, đôi môi tươi xinh đỏ bừng làm bà càng quyến rũ hơn. Khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là, bộ dạng của bà cùng Hoắc Duẫn Đình thoạt nhìn có chín phần tương tự.
Không đoán trước được trên xe còn có những người khác, mà cô vừa rồi lại tùy tiện như vậy, quá thất lễ. Vạn Quý Phi xấu hổ cười vẫy vẫy tay cùng bọn họ, nhỏ giọng nói câu “Xin chào” .
Trung niên nam nhân nhìn cô nhẹ vuốt cằm, tươi cười đáp lễ. Nhưng nữ nhân lại ngẩng đầu lên, không nhìn cô cũng không chào hỏi, lãnh diễm cao quý tựa như đóa hoa mẫu đơn.
Vạn Quý Phi chưa từng gặp được qua loại người này, chiêu bài khuôn mặt tươi cười của cô ở trước mặt người xa lạ cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, hiện tại nhận được loại đối đãi này, làm cho cô có loại cảm giác mặt nóng đi dán mông lạnh* người ta.
*Mặt nóng đi dán mông lạnh: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới
Lúc này Hoắc Duẫn Đình tháo kính mát xuống, không nhanh không chậm giới thiệu: “Đây là ba cùng mẹ của tôi.”
“Ách?” Ba mẹ? Cũng quá trẻ tuổi đi? Nữ nhân kia nhìn có vẻ giống chị gái hắn!
Hoắc Duẫn Đình cuốn lưỡi bô bô nói nói mấy câu, giả giả thực thực là hướng bọn họ giới thiệu cô. Nói xong, Hoắc ba ba, Hà Nguyễn Đông vươn tay, dùng tiếng Trung rõ ràng chuẩn xác nói: “Vạn tiểu thư, xin chào.”
“Xin chào bác trai.” Vạn Quý Phi ngượng ngùng đem tay đưa lên, cùng hắn hợp thành đại chưởng. Mẹ Hoắc, Hoắc Tinh Linh lúc này cũng đem kính râm gỡ ra, mặt không biểu tình nhìn cô.
Đồng tử của bà thế nhưng mang theo chút màu lam nhạt, thật đẹp! Vạn Quý Phi tò mò nhìn chằm chằm, nhất thời quên cả lễ nghi cơ bản.
Thẳng đến Hoắc Tinh Linh mặt lạnh trừng mắt, cô mới chợt tỉnh. ”Ha ha, xin chào bác gái.”
Mắt xanh nhạt xinh đẹp ở trên người cô đảo qua, ngay lập tức nhanh chóng thu hồi. Hoắc Tinh Linh mang lại kính râm, cái biểu tình gì cũng không có.
Vạn Quý Phi trong lòng buồn phiền, mày thoáng chốc nhíu cả lên. Thật là một người ngạo mạn!
Mới nghĩ muốn cùng tên kia nói chút chuyện, ai ngờ hắn cũng không mở miệng, tay buông lỏng để trên bàn điều khiển, chậm rãi đem xe chạy ra khỏi khu vực trường học.
Cái gì vậy? Thế nhưng không nhìn cô? Không hiểu ra sao tự nhiên cùng cha mẹ hắn đối mặt, lại không hiểu ra sao tự nhiên bị đối xử lạnh lùng, cô buồn bực đến cực điểm.
Ngồi lẳng lặng trong toa xe, trong sự trầm mặt ẩn hiện một loại áp lực vô hình. Vạn Quý Phi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua, vốn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt trở vào.
Khổ sở chịu hơn một giờ hành trình, Volvo lấy tư thái cực nhanh đến khu biệt thự nhà hắn, vòng trái rẽ phải vòng mấy vòng sau đó rốt cục cũng dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình xuống xe bước về đuôi xe, sau đó mở cửa ra lấy hành lý. Ba người còn lại cũng từ trên xe đi xuống, Vạn Quý Phi im lặng lui qua một bên, trầm mặc không nói.
Người ta lần lượt xách hành lý vào nhà, mà Vạn Quý Phi thủy chung giống như không thể chen chân vào giúp, người đứng ngốc lăng ở một bên. Đúng, kỳ thật cô chính là người không có liên quan gì, tức giận cái gì chứ?
“Còn không đi vào?” Khóa kỹ xe Hoắc Duẫn Đình thấy cô vẫn không nhúc nhích, vì thế đẩy đẩy cô.
Vạn Quý Phi phụng phịu “Kỳ thật nếu anh không rảnh có thể nhắn tin nói cho tôi biết, hủy bỏ là được.”
“Ai nói muốn hủy?”
Cô nỗ lực bĩu môi “Tôi nghĩ anh bận việc.”
“Tôi bận cũng không ảnh hưởng tới cô chụp ảnh.”
Một câu, nhắc nhở cô. Là nga, cô chính là đến chụp ảnh, cái gì cũng không phải! Nghĩ vậy ngực càng buồn.
Phẫn nộ theo hắn vào hoa viên, dưới chân trực tiếp hướng tới cửa phòng tầng dưới.
“Cô đi đâu?” Hoắc Duẫn Đình đem cô gọi lại.
Vạn Quý Phi quay đầu: “Không phải đi chụp ảnh sao?”
“Trước đi lên ăn cơm, người làm làm tốt lắm .”
“Không cần.”
Câu trả lời dứt khoát trong đó mang theo chút hờn dỗi, Hoắc Duẫn Đình lập tức nhíu mày.”Không phải mới vừa rồi la hét kêu đói?”
“Hiện tại không đói bụng, hơn nữa tôi cũng không thói quen ở nhà người xa lạ dùng cơm.” Làm sao nhất định phải nghe lời anh? Vạn Quý Phi ngoảnh mặt, cũng không thèm nhìn tới hắn.
Hoắc Duẫn Đình trừng mắt nhìn cô ước chừng khoảng 2 phút, mới vô lực nói: “Cô tức giận ?”
“Không có!” Cô nặng nề mà phủ nhận, sau đó lướt qua hắn đi đến cửa phòng, chờ mở cửa.
Hoắc Duẫn Đình than nhẹ, phỏng chừng là do mình phá hư cảm xúc của cô, hỏng việc thật!
Phân phó cho cô phải chụp những bức ảnh chụp nào xong xuôi, nhìn cô vẫn là một bộ dáng xa cách, Hoắc Duẫn Đình cuối cùng cái gì cũng không nói liền ly khai.
Hắn đi rồi, Vạn Quý Phi nhanh chóng bắt đầu công tác, mười phút sau, bụng lại là một trận nhảy nhót, cô nhẹ giọng kêu rên, vô lực ngồi trên mặt đất.
Thực xui! Sớm biết thế này trước hết ăn một chút gì đi đã. Vỗ cái bụng trống rỗng, cô cắn cắn môi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm* lại chụp thêm mấy bức.
*Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Sau đó đứng lên, trước mắt cô đủ loại sao lấp lánh quay mòng mòng. Cô vội vàng thối lui đến sô pha ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt chờ cái cảm giác choáng váng kia đi qua.
Trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân nhỏ vụn đến gần, mở mắt ra chỉ thấy tên kia đang cầm khay đứng ở trước mặt, mà trên cái khay, đang nằm đó chính là bánh ngọt dâu tây mà cô khát vọng, còn có một ly sữa.
Vạn Quý Phi ngừng một hơi, mân mê miệng mắt trừng bánh ngọt. Rất muốn ăn rất muốn ăn, nhưng bởi vì vừa rồi nháo một hồi, mặt mũi không thể để mất.
Hoắc Duẫn Đình đem khay đặt ở trên bàn trà, ánh mắt tà tà xem xét cô, giống như đang trách cứ cô là cái tiểu hài tử không ngoan, có chút tức giận, lại cực bất đắc dĩ.
“Còn không ăn?”
Cô nhếch miệng: “Không phải là Minh Nguyệt Lâu .”
“Minh Nguyệt Lâu ở thành phố G, Hồ Điệp Hiên thành phố M cũng tốt lắm!” Vì cái này, hắn còn cố ý lái xe đi ra ngoài mua.
Cô đương nhiên biết Minh Nguyệt Lâu ở thành phố G, chính là oán giận tùy tiện nói, lại không bảo hắn làm thật.
Vạn Quý Phi kéo cái đĩa qua, cầm lấy cái nĩa bạc hung hăng đào một góc cho vào miệng, mùi dâu tây nồng đậm, bánh ngọt ngọt mà không ngấy, hương vị thật ngon miệng làm cho cô vui thích không thôi.
“Mẹ tôi bởi vì đau đầu, cho nên cảm xúc không được tốt lắm.” Hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng.
Cái này tính là giải thích sao? Vạn Quý Phi làm bộ như không cần ngồi thẳng thân mình, động tác ăn trì hoãn một chút.
“Bởi vì lại có mấy ngày nghỉ, nên họ đi du lịch, nhưng trước đó cũng không cho tôi biết. Buổi sáng tôi trước khi đi tìm cô, mới biết được họ đã đến sân bay, cho nên trước hết đi đón họ.”
Vạn Quý Phi miệng ngậm nĩa ăn, lơ đãng nuốt miếng bánh. Tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn là đem lời giải thích của hắn nghe vào trong lỗ tai.
Thấy cô sắc mặt có chút hòa hoãn, Hoắc Duẫn Đình sáp lại một bộ vô lại nói: “Họ vừa thấy tôi sẽ bắt đầu giảng, cho nên trong lòng tôi không tốt lắm, cô liền nhẫn tâm để cho tôi họa vô đơn chí?”
Vạn Quý Phi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng đã muốn tha thứ hắn, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc hờ hững, giả bộ tức giận .
Bánh ngọt thơm ngon cùng mùi vị dâu tây tiến vào lỗ mũi, giống như chất xúc tác, dụ hắn kìm lòng không đậu tới gần gần chút nữa. Người trước mắt tuy rằng hai má trướng phình, nhưng trong mắt lưu quang tràn lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, khiến lòng hắn nhộn nhạo. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, muốn hái mạt hương thơm ngon kia.
Nhìn gương mặt của hắn dần dần phóng đại, Vạn Quý Phi tâm mạnh mẽ nhảy nhót, phản ứng tự nhiên lui lui về phía sau này.
Hắn đột nhiên vươn tay đến bên miệng cô.
“Dính miếng bánh ngọt.” Sau khi nói xong lấy tay đem bánh ngọt bỏ vào trong miệng, tiện đà nhíu mày: “Ngọt, quả nhiên chỉ thích hợp cho trẻ con ăn.”
Khóe miệng vừa kéo, Vạn Quý Phi bên tai nhất thời nóng lên. Cô nghĩ đến… Cô nghĩ đến hắn muốn hôn cô. Quá mất mặt đi!
Lúc trước đề nghị Tiếu Hà thuần túy là lấy cớ để gặp hắn, luận bàn về kỹ thuật châm cứu xoa bóp, bà nội Vạn có thể nói là chuyên gia, Vạn Quý Phi từ nhỏ ở bên người nên tự nhiên mưa nhỏ cũng thấm ướt đất, ngón nghề tự nhiên cũng tăng tiến không ít. Hiện tại không rõ nguyên do, cô đối với thứ này đã thiếu đi hứng thú. Thế nên khi Tiếu Hà đưa ra lời mời, cô chỉ tùy tiện tìm lấy cớ khất cho qua.
Thiệu Mẫn khi biết được cô cùng Tiếu Hà qua lại tin nhắn cười đến đặc biệt ái muội, còn chúc mừng cô rốt cuộc thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh*. Là như thế sao?
*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh (Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh): nghĩa là nếu kiên trì đến cuối cùng thì nhất định sẽ đợi được ngày nhìn thấy ánh trăng sáng.
Hắn trước đó mới ám chỉ đối với cô không có ý nghĩa, thế nhưng hiện tại lại tích cực như thế? Nếu đem hành vi hiện tại của hắn giải thích là vì theo đuổi, vì sao cô một chút vui sướng đều không có cảm nhận được?
Cho nên, nữ nhân đều là dễ thay đổi.
Thứ bảy ngày hôm đó, bởi vì nhớ tới chuyện Hoắc Duẫn Đình, cho nên cô sáng tinh mơ đã chuẩn bị sẵn. Xét thấy hắn cũng không định ra thời gian cụ thể, cho nên đành phải chờ.
Đem bài tập làm xong, đã tới giữa trưa. Trước kia hắn tới rất sớm, như thế nào hôm nay đến muộn? Đã đói bụng cồn cào, cô do dự mà muốn hay không đi ăn, tên kia điện thoại mới khoan thai đến trễ.
“Tôi ở cửa nam.” Vẫn như cũ là một câu ngắn gọn, hơn nữa ngữ khí nói chuyện nghe có chút nghiêm túc.
Thói quen của hắn là trêu chọc vô lại, ngữ khí như vậy lọt vào tai luôn cảm thấy không thoải mái. Là cô quá nhạy cảm sao?
Bụng đói đi bộ ra cửa nam, cô lần đầu thầm oán hắn vì sao không trực tiếp đem xe chạy tiến vào. Cho đến nhìn thấy màu đen Volvo, cô một cái bước xa tiến lên, mở cửa ghế phụ ra nhanh chóng ngồi vào chỗ, cũng căng cổ họng lớn tiếng nói: “Chờ lâu đến mức tôi sắp biến thành bù nhìn! Thật đói bụng, nhanh lên đi, tôi muốn ăn bánh ngọt dâu tây của Minh Nguyệt Lâu!”
Minh Nguyệt Lâu là một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở thành phố G, Vạn Quý Phi muốn nếm thử bánh ngọt dâu tây ở nơi đó đã lâu, cho nên quyết định hôm nay muốn để cho hắn mời khách.
Hoắc Duẫn Đình nghe thấy phút chốc quay đầu, trên mặt đội kính râm biểu tình thực khốc.
Vạn Quý Phi mới nghĩ đùa cợt hai câu, đã thấy hắn lạnh lùng hướng về phía sau liếc mắt một cái. Nhìn theo ánh mắt của hắn, mới rõ ràng phát hiện phía sau có hai người ngồi.
Đây là một đôi nam nữ xa lạ, nam xem ra khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơmi màu lam nhạt, trên mũi đeo cái kính mắt tơ vàng, bề ngoài nhã nhặn hào phóng.
Mà nữ nhân nhìn không ra tuổi tác, một thân váy màu hồng sắc bao lấy thân hình quyến rũ, mái tóc dài cuộn sóng màu nâu tự nhiên kết hợp với khuôn mặt vừa vặn, kính râm thật to che khuất ánh mắt của bà, bên dưới kính râm trang điểm đậm nét, đôi môi tươi xinh đỏ bừng làm bà càng quyến rũ hơn. Khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là, bộ dạng của bà cùng Hoắc Duẫn Đình thoạt nhìn có chín phần tương tự.
Không đoán trước được trên xe còn có những người khác, mà cô vừa rồi lại tùy tiện như vậy, quá thất lễ. Vạn Quý Phi xấu hổ cười vẫy vẫy tay cùng bọn họ, nhỏ giọng nói câu “Xin chào” .
Trung niên nam nhân nhìn cô nhẹ vuốt cằm, tươi cười đáp lễ. Nhưng nữ nhân lại ngẩng đầu lên, không nhìn cô cũng không chào hỏi, lãnh diễm cao quý tựa như đóa hoa mẫu đơn.
Vạn Quý Phi chưa từng gặp được qua loại người này, chiêu bài khuôn mặt tươi cười của cô ở trước mặt người xa lạ cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, hiện tại nhận được loại đối đãi này, làm cho cô có loại cảm giác mặt nóng đi dán mông lạnh* người ta.
*Mặt nóng đi dán mông lạnh: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới
Lúc này Hoắc Duẫn Đình tháo kính mát xuống, không nhanh không chậm giới thiệu: “Đây là ba cùng mẹ của tôi.”
“Ách?” Ba mẹ? Cũng quá trẻ tuổi đi? Nữ nhân kia nhìn có vẻ giống chị gái hắn!
Hoắc Duẫn Đình cuốn lưỡi bô bô nói nói mấy câu, giả giả thực thực là hướng bọn họ giới thiệu cô. Nói xong, Hoắc ba ba, Hà Nguyễn Đông vươn tay, dùng tiếng Trung rõ ràng chuẩn xác nói: “Vạn tiểu thư, xin chào.”
“Xin chào bác trai.” Vạn Quý Phi ngượng ngùng đem tay đưa lên, cùng hắn hợp thành đại chưởng. Mẹ Hoắc, Hoắc Tinh Linh lúc này cũng đem kính râm gỡ ra, mặt không biểu tình nhìn cô.
Đồng tử của bà thế nhưng mang theo chút màu lam nhạt, thật đẹp! Vạn Quý Phi tò mò nhìn chằm chằm, nhất thời quên cả lễ nghi cơ bản.
Thẳng đến Hoắc Tinh Linh mặt lạnh trừng mắt, cô mới chợt tỉnh. ”Ha ha, xin chào bác gái.”
Mắt xanh nhạt xinh đẹp ở trên người cô đảo qua, ngay lập tức nhanh chóng thu hồi. Hoắc Tinh Linh mang lại kính râm, cái biểu tình gì cũng không có.
Vạn Quý Phi trong lòng buồn phiền, mày thoáng chốc nhíu cả lên. Thật là một người ngạo mạn!
Mới nghĩ muốn cùng tên kia nói chút chuyện, ai ngờ hắn cũng không mở miệng, tay buông lỏng để trên bàn điều khiển, chậm rãi đem xe chạy ra khỏi khu vực trường học.
Cái gì vậy? Thế nhưng không nhìn cô? Không hiểu ra sao tự nhiên cùng cha mẹ hắn đối mặt, lại không hiểu ra sao tự nhiên bị đối xử lạnh lùng, cô buồn bực đến cực điểm.
Ngồi lẳng lặng trong toa xe, trong sự trầm mặt ẩn hiện một loại áp lực vô hình. Vạn Quý Phi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua, vốn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể nuốt trở vào.
Khổ sở chịu hơn một giờ hành trình, Volvo lấy tư thái cực nhanh đến khu biệt thự nhà hắn, vòng trái rẽ phải vòng mấy vòng sau đó rốt cục cũng dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình xuống xe bước về đuôi xe, sau đó mở cửa ra lấy hành lý. Ba người còn lại cũng từ trên xe đi xuống, Vạn Quý Phi im lặng lui qua một bên, trầm mặc không nói.
Người ta lần lượt xách hành lý vào nhà, mà Vạn Quý Phi thủy chung giống như không thể chen chân vào giúp, người đứng ngốc lăng ở một bên. Đúng, kỳ thật cô chính là người không có liên quan gì, tức giận cái gì chứ?
“Còn không đi vào?” Khóa kỹ xe Hoắc Duẫn Đình thấy cô vẫn không nhúc nhích, vì thế đẩy đẩy cô.
Vạn Quý Phi phụng phịu “Kỳ thật nếu anh không rảnh có thể nhắn tin nói cho tôi biết, hủy bỏ là được.”
“Ai nói muốn hủy?”
Cô nỗ lực bĩu môi “Tôi nghĩ anh bận việc.”
“Tôi bận cũng không ảnh hưởng tới cô chụp ảnh.”
Một câu, nhắc nhở cô. Là nga, cô chính là đến chụp ảnh, cái gì cũng không phải! Nghĩ vậy ngực càng buồn.
Phẫn nộ theo hắn vào hoa viên, dưới chân trực tiếp hướng tới cửa phòng tầng dưới.
“Cô đi đâu?” Hoắc Duẫn Đình đem cô gọi lại.
Vạn Quý Phi quay đầu: “Không phải đi chụp ảnh sao?”
“Trước đi lên ăn cơm, người làm làm tốt lắm .”
“Không cần.”
Câu trả lời dứt khoát trong đó mang theo chút hờn dỗi, Hoắc Duẫn Đình lập tức nhíu mày.”Không phải mới vừa rồi la hét kêu đói?”
“Hiện tại không đói bụng, hơn nữa tôi cũng không thói quen ở nhà người xa lạ dùng cơm.” Làm sao nhất định phải nghe lời anh? Vạn Quý Phi ngoảnh mặt, cũng không thèm nhìn tới hắn.
Hoắc Duẫn Đình trừng mắt nhìn cô ước chừng khoảng 2 phút, mới vô lực nói: “Cô tức giận ?”
“Không có!” Cô nặng nề mà phủ nhận, sau đó lướt qua hắn đi đến cửa phòng, chờ mở cửa.
Hoắc Duẫn Đình than nhẹ, phỏng chừng là do mình phá hư cảm xúc của cô, hỏng việc thật!
Phân phó cho cô phải chụp những bức ảnh chụp nào xong xuôi, nhìn cô vẫn là một bộ dáng xa cách, Hoắc Duẫn Đình cuối cùng cái gì cũng không nói liền ly khai.
Hắn đi rồi, Vạn Quý Phi nhanh chóng bắt đầu công tác, mười phút sau, bụng lại là một trận nhảy nhót, cô nhẹ giọng kêu rên, vô lực ngồi trên mặt đất.
Thực xui! Sớm biết thế này trước hết ăn một chút gì đi đã. Vỗ cái bụng trống rỗng, cô cắn cắn môi, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm* lại chụp thêm mấy bức.
*Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Sau đó đứng lên, trước mắt cô đủ loại sao lấp lánh quay mòng mòng. Cô vội vàng thối lui đến sô pha ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt chờ cái cảm giác choáng váng kia đi qua.
Trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân nhỏ vụn đến gần, mở mắt ra chỉ thấy tên kia đang cầm khay đứng ở trước mặt, mà trên cái khay, đang nằm đó chính là bánh ngọt dâu tây mà cô khát vọng, còn có một ly sữa.
Vạn Quý Phi ngừng một hơi, mân mê miệng mắt trừng bánh ngọt. Rất muốn ăn rất muốn ăn, nhưng bởi vì vừa rồi nháo một hồi, mặt mũi không thể để mất.
Hoắc Duẫn Đình đem khay đặt ở trên bàn trà, ánh mắt tà tà xem xét cô, giống như đang trách cứ cô là cái tiểu hài tử không ngoan, có chút tức giận, lại cực bất đắc dĩ.
“Còn không ăn?”
Cô nhếch miệng: “Không phải là Minh Nguyệt Lâu .”
“Minh Nguyệt Lâu ở thành phố G, Hồ Điệp Hiên thành phố M cũng tốt lắm!” Vì cái này, hắn còn cố ý lái xe đi ra ngoài mua.
Cô đương nhiên biết Minh Nguyệt Lâu ở thành phố G, chính là oán giận tùy tiện nói, lại không bảo hắn làm thật.
Vạn Quý Phi kéo cái đĩa qua, cầm lấy cái nĩa bạc hung hăng đào một góc cho vào miệng, mùi dâu tây nồng đậm, bánh ngọt ngọt mà không ngấy, hương vị thật ngon miệng làm cho cô vui thích không thôi.
“Mẹ tôi bởi vì đau đầu, cho nên cảm xúc không được tốt lắm.” Hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng.
Cái này tính là giải thích sao? Vạn Quý Phi làm bộ như không cần ngồi thẳng thân mình, động tác ăn trì hoãn một chút.
“Bởi vì lại có mấy ngày nghỉ, nên họ đi du lịch, nhưng trước đó cũng không cho tôi biết. Buổi sáng tôi trước khi đi tìm cô, mới biết được họ đã đến sân bay, cho nên trước hết đi đón họ.”
Vạn Quý Phi miệng ngậm nĩa ăn, lơ đãng nuốt miếng bánh. Tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn là đem lời giải thích của hắn nghe vào trong lỗ tai.
Thấy cô sắc mặt có chút hòa hoãn, Hoắc Duẫn Đình sáp lại một bộ vô lại nói: “Họ vừa thấy tôi sẽ bắt đầu giảng, cho nên trong lòng tôi không tốt lắm, cô liền nhẫn tâm để cho tôi họa vô đơn chí?”
Vạn Quý Phi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng đã muốn tha thứ hắn, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc hờ hững, giả bộ tức giận .
Bánh ngọt thơm ngon cùng mùi vị dâu tây tiến vào lỗ mũi, giống như chất xúc tác, dụ hắn kìm lòng không đậu tới gần gần chút nữa. Người trước mắt tuy rằng hai má trướng phình, nhưng trong mắt lưu quang tràn lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, khiến lòng hắn nhộn nhạo. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, muốn hái mạt hương thơm ngon kia.
Nhìn gương mặt của hắn dần dần phóng đại, Vạn Quý Phi tâm mạnh mẽ nhảy nhót, phản ứng tự nhiên lui lui về phía sau này.
Hắn đột nhiên vươn tay đến bên miệng cô.
“Dính miếng bánh ngọt.” Sau khi nói xong lấy tay đem bánh ngọt bỏ vào trong miệng, tiện đà nhíu mày: “Ngọt, quả nhiên chỉ thích hợp cho trẻ con ăn.”
Khóe miệng vừa kéo, Vạn Quý Phi bên tai nhất thời nóng lên. Cô nghĩ đến… Cô nghĩ đến hắn muốn hôn cô. Quá mất mặt đi!
/65
|