Đôi môi đỏ mọng sưng tấy, vết hôn ngân thật sâu lốm đốm, người trước mắt một bộ dáng bị người chà đạp qua.
Ngón tay từ trên khuôn mặt của cô lướt xuống ở trước ngực, Hoắc Duẫn Đình hai mắt đỏ đậm, cảm nhận được ngay cả thở ra đều lộ ra sự tức giận thật mạnh liệt.
Như vậy có phải bản thân độ lượng quá hay không? Thực hối hận không hung hăng đánh hắn một chút, để cho hắn nếm thử thế nào là tư vị đau!
Cắn răng, hắn nhắm mắt lại hít sâu, những suy nghĩ trong đầu cứ đan vào nhau. Từ khi biết mục đích chân chính của Tiếu Hà bắt đầu, hắn liền luôn luôn cảm thấy mâu thuẫn. Muốn cho cô biết chân tướng sao? Để cô hiểu người cô thầm mến là người ra sao, để cho cô phát hiện chính mình chính là bị người khác lợi dụng. Như vậy thỏa đáng sao?
Không được, nếu thực như vậy, cô sẽ thực thương tâm!
Hắn âm thầm cười chính mình ngu ngốc, kỳ thật đem hết thảy mọi chuyện đưa ra ánh sáng, chỉ biết đối với hắn có lợi. Nhưng, hắn thực không muốn cô tiếp xúc với những chuyện tối tăm mờ ám này. Nguyên lai thích một người, luôn sẽ nghĩ thật nhiều.
Lại mở hai mắt ra, tầm mắt dừng ở trên người đang say trên giường với cái vẻ mặt vô tội kia, toàn bộ phẫn nộ chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài trầm thấp.
“Ngu ngốc.”
Hắn nhẹ giọng trách cứ, chậm rãi vươn tay cởi bỏ nút áo sơmi ngắn tay của cô. Cái yếm gắt gao bao phủ trên hai cánh đào phấn nộn đầy đặn của cô, da thịt như tuyết lõa lộ ở trong không khí. Hắn đem quần áo phẩy sang hai bên, phủ người xuống hôn lên xương quai xanh của cô.
Nơi này có, đi xuống cũng có. Nụ hôn ẩm ướt nhẹ dừng ở da thịt non mịn, lúc nặng khi nhẹ cắn cắn, một hồi liền đem các dấu vết cũ quấy phá.
Hai cánh tay trắng nõn ở trên sàng đan giật giật, người đang say ngủ chậm rãi tỉnh lại, mở hai mắt sương mù ra. Kéo lớp chăn phủ ở trên người cô rớt ra, bỗng chốc cả người tiếp xúc với một trận lại một trận da gà. Cảm nhận được trước ngực truyền đến cảm giác hơi hơi nhói đau, cô cả kinh.
“A!”
Còn chưa kịp thấy rõ, hơi thở quen thuộc nam tính rất nhanh bao phủ, tiếng kinh hô nháy mắt bị nuốt hết.
Thật sâu duyện hôn, giống như mang theo trừng phạt, hắn hàm trụ cánh môi mềm mại của cô. Vạn Quý Phi bị hôn đến rối răm không rõ, cái đầu căn bản không thể tự hỏi. Đã xảy ra chuyện gì? Cô… Có phải đang nằm mơ hay không?
Vòng tay ở bên hông càng thêm thắt chặt, cô bị hôn cổ ngửa ra sau. Sắp sửa hít thở không thông, cô rốt cục cũng chịu không được dùng hai tay phủi bờ vai của hắn. Ở lúc khi nhận được cơ hội thở dốc, liền lớn tiếng kêu: “Hoắc Duẫn Đình, anh tự dưng phát điên cái gì?”
Người chôn ở gáy bột cô thở ngẩng đầu, sắc mặt biến thành màu đen, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Đây là đối với em trừng phạt! Ai cho em tùy tiện ở trong nhà nam nhân xa lạ ngủ như vậy!”
Cái gì lại cái gì thế này? Vạn Quý Phi nhất thời nghẹn lời, đầu óc nhanh chóng cuốn trôi, cô buổi chiều đi tìm Tiếu sư huynh xin lỗi, hàn huyên vài câu sau đó đột nhiên thực mệt mỏi muốn đi ngủ, sau đó…
“A! Em như thế nào ở trong này?” Nhìn quanh bốn phía, rõ ràng đây là phòng khách sạn hắn thường trụ ở thành phố G.
Hắn lạnh lùng nói: “Em nói đi? Còn không phải là anh mang em về?”
“Anh… anh sao lại biết em ở chỗ Tiếu sư huynh thế?”
“Hừ hừ!”
“Nga nga! Anh theo dõi em!” Vạn Quý Phi chỉ vào hắn kêu to: “Anh…”
“Nói buổi chiều có việc? Ân? Cùng Thiệu Mẫn đi dạo phố? Nguyên lai lừa anh đi hẹn hò với nam nhân khác!”
“Anh… anh nói bậy! Em chỉ đi tới nói lời xin lỗi với người ta!” Vạn Quý Phi một phen đẩy cái người áp bên trên ra, lăn một cái trở mình ngồi dậy. Trước ngực phiếm lạnh, cô cúi đầu liền thấy, ngoài ý muốn phát hiện nửa thân trên trần trụi, làn da sao lại có nhiều điểm hồng ấn bắt mắt thế này, hai mắt cơ hồ muốn nhảy ra.
“A! Hỗn đản!” Cô vội vàng đem vạt áo kéo lại, che khuất xuân quang mê người.
Hoắc Duẫn Đình động thắt lưng quỳ gối trên nệm, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng cô luống cuống tay chân cài nút áo, thần sắc bình tĩnh.
“Sắc lang! Cầm thú! Cư nhiên thừa dịp em ngủ say phi lễ người ta…” Ngay cả môi cũng có cảm giác đau đớn, có thể sưng lên hay không? Cô bối rối cài nút xong cái nút thắt cuối cùng, ngẩng đầu hung hăng trừng hắn: “Đại đầu heo!”
“Là ai nói dối trước? Đây là khiển trách nho nhỏ đối với em!” Hắn ôm ngực nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh hiện tại lấy thân phận bạn trai cảnh cáo em, về sau cũng không được lại đi gặp hắn!”
“Anh! Quá đáng!” Vạn Quý Phi mới không để ý tới, vội vàng nhảy xuống giường, đi chưa được mấy bước lại bị người chặn ngang ôm lấy.
“Biết không?” Thanh âm lại nghiêm khắc vài phần.
“Kẻ điên!” Bạn trai lại như thế nào? Bạn trai liền có quyền không cho phép cô được gặp nam nhân nào khác hay sao?
“Không đáp ứng kia liền tiếp tục!” Nói xong một đôi móng vuốt thẳng hướng vồ tới ngực của cô.
“A a! Ngừng! Em đáp ứng rồi!” Vạn Quý Phi liều chết cầm lấy hai tay hắn, thực sợ hắn sẽ đem cô ăn sạch.
“Vậy ngoan.” Hắn hôn hôn lảng tai của cô, sau rất nhanh liền buông người ra rồi lui về bên giường ngồi xuống.
Vạn Quý Phi nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo cô thức thời.
“Tìm cái gì?” Thấy cô cúi đầu tìm kiếm, hắn không khỏi tò mò.
”Giầy của em đâu?”
“Ở cửa.” Cô vội vàng hướng cửa đi đến, hắn hỏi: “Đi nơi nào?”
“Trở về trường học!” Cô cũng không quay đầu lại.
“Em có biết hiện tại là lúc nào không?”
“A?” Cô sửng sốt. Bên trong rèm cửa sổ che khuất, cô căn bản không rõ ràng thời gian lắm.
“Hiện tại là hơn mười hai giờ khuya.”
“Trễ như vậy?” Từ 4h chiều đến bây giờ, cô cư nhiên ngủ hơn bảy tám tiếng đồng hồ như vậy? Kỳ quái, cho dù mất ngủ vài buổi tối, cũng không thể nào ngủ say như lợn vậy được.
“Cho nên anh nói, em thật sự là một đầu heo.” Hắn khinh thường.
“Anh mới là đầu heo.” Vạn Quý Phi rầu rĩ đi trở về, kéo ghế dựa trước bàn học ra, đặt mông ngồi xuống. Trí nhớ những chuyện trước khi chìm vào giấc ngủ có chút mơ hồ, kia sư huynh là tiếp nhận lời xin lỗi của cô rồi đi?
“Suy nghĩ cái gì?” Hoắc Duẫn Đình nghiêng người tới gần cô.
Vạn Quý Phi thấy thế liền hô to: “Ngừng! Đừng tới đây!”
Hoắc Duẫn Đình hơi sững lại một chút, cô vội vàng đẩy phòng tắm ra, còn đem cánh cửa thủy tinh khóa chặt lại. Hắn đảo mắt: “Có tất yếu khẩn trương như vậy sao?”
“Đại sắc lang!” Cô ném một câu, liền xoay người lại mở vòi nước. Người trong gương sắc mặt phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ.
“A!” Cô vuốt môi rên rỉ, trong lòng yên lặng mắng cái người gây ra mọi chuyện kia.
Đêm hôm đó, Vạn Quý Phi ra lệnh cưỡng chế Hoắc Duẫn Đình không được tiếp cận cô trong vòng ba bước. Sau hắn lại một mình ở trên giường ngủ, cô vẫn xem tivi, thủy chung không chợp mắt. Chỉ sợ sơ sẩy một chút là, lại cho hắn cơ hội thú tính.
Khi hừng đông vụng trộm đón xe trở về ký túc xá, rón ra rón rén tìm quần áo tiến vào phòng tắm. Khi tắm nhìn đến những vết hôn ngân thê thảm trên ngực, cô liền căm tức. Nam nhân quả nhiên đều chỉ dùng nửa người dưới giống hệt động vật, trong đầu chỉ nghĩ mỗi chuyện đó!
Rửa sạch sẽ trở lại phòng, điện thoại trong túi xách đang ở réo vang. Sợ đánh thức những người khác, cô đành phải cầm luôn túi xách chạy ra ban công.
“Em đi về tới nơi rồi?” Thanh âm bên trong điện thoại của hắn còn mang theo giọng mũi dày đặc, nhìn tựa hồ còn chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Đúng!” Vạn Quý Phi lớn giọng trả lời. Nghĩ đến hắn ở trên người chính mình chế tạo dấu vết, ngay cả trên cổ cũng không có cơ may thoát khỏi, đại nóng thiên kêu cô như thế nào gặp người? Vì thế nhịn không được lại mắng: “Hỗn đản!”
Tựa hồ hiểu được cô đang ám chỉ chuyện gì, Hoắc Duẫn Đình cũng chẳng hề để ý trả lời: “Chờ anh đem toàn bộ làm xong em mới mắng chửi đi.”
“Hừ!” Cô nặng nề mà hừ một tiếng, không nói nữa. Xem ra về sau gặp mặt phải cẩn thận, miễn cho bị hắn thừa cơ chọc ngoáy.
Hắn cũng trầm mặc, hai người cứ như vậy nắm di động, bên đầu dây chỉ còn mỗi tiếng hít thở của nhau. Hơn nữa ngày, hắn mới than nhẹ: “Vạn Quý Phi, đáp ứng anh, về sau đừng gặp Tiếu Hà nữa.”
Hắn đột nhiên phóng mềm giọng khí, nhưng lại mang theo vài phần khẩn cầu, Vạn Quý Phi không khỏi lóe sáng: “Anh… Có phải ghen tị hay không?”
“Ân.” Hắn thẳng thắng thừa nhận “Ai bảo hắn là đối tượng mà em từng thích chứ.”
Đầu heo. Vạn Quý Phi không khỏi mềm lòng, mân miệng mới không làm cho chính mình cười ra tiếng. Tuy rằng dấm chua này của hắn ăn rất không thể nói lý, nhưng trong lòng cô lại đột nhiên nổi lên chút vị ngọt nhè nhẹ.
“Được rồi được rồi. Em, về sau cũng sẽ không lại đi tìm hắn, vậy có thể đi?” Cô ồn ào mang theo chút làm nũng nói.
“Ở trên đường gặp cũng phải tránh xa.”
“Này! Đừng quá đáng!”
“Đáp ứng anh!” Lời nói cực kỳ kiên trì.
Nam nhân này, sao có thể keo kiệt như vậy? Rơi vào đường cùng, Vạn Quý Phi cũng chỉ có miễn cưỡng đáp ứng.
Lại là một trận trầm mặc, Vạn Quý Phi có điểm không nỡ nói: “Kia gác máy đi.”
“Tiểu Phi.” Hắn đột nhiên cải biến xưng hô.
“Ân?”
“Anh nhớ em.”
Buồn nôn! Vừa mới một giờ trước.
“Thật sự rất muốn ôm em.” Trong giọng nói tràn ngập trêu chọc.
Cô cao giọng mắng: “Sắc lang! Mới không để ý tới anh! Em gác máy !” Quyết đoán ngắt điện thoại, Vạn Quý Phi nhìn phố cảnh xa xa bên ngoài ban công, cảm thấy một thật hài hòa. Cô cùng tâm của hắn, tựa hồ càng ngày càng gần .
Đứng đó ngốc một hồi, cảm giác ủ rũ bỗng chốc kéo đến, vẫn là nên đi ngủ tiếp thôi.
Khi vào đến phòng, Thiệu Mẫn đột nhiên nhô đầu ra hỏi: “Cậu đã trở lại?”
“A? Ân.” Vạn Quý Phi đem túi xách cất, quay đầu đáp. Đột nhiên nhớ tới ngày chuyện hôm qua, cô chạy đến bên giường Thiệu Mẫn chống tay ở thắt lưng khởi binh vấn tội: “Buổi chiều ngày hôm qua còn nói muốn theo giúp tớ đi tìm Tiếu sư huynh.”
“Tớ… Tớ đột ngột có việc thôi.”
“Hừ!” Quả nhiên là biết sai rồi, mới không không khảo vấn chính mình đêm không về.
“Cậu…tự mình đi?” Thiệu Mẫn thật cẩn thận hỏi.
“Đúng!”
“Sư huynh… chấp nhận lời xin lỗi của cậu sao?”
“Đương nhiên!” Vạn Quý Phi đầu hất lên, vô cùng đắc ý. May mắn cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, về sau lương tâm của cô cũng sẽ không bị trách cứ .
“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Mẫn thì thào nói, nguyên lai cô thật sự đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua một chút cũng không biết.
“Ai, buồn ngủ quá, tớ đi ngủ bù.” Vạn Quý Phi ách xì một cái, cúi bả vai giống điều sâu bàn chuyển qua bên giường.
Thiệu Mẫn nhìn cô ở phía sau giường ôm búp bê nhỏ cuộn thành một đoàn, qua 2 phút vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, chỉ biết cô đang ngủ. Một lần nữa nằm xuống, nắm điện thoại trong tay, trên màn hình hiện lên một đoạn tin nhắn thật dài: cô ấy đối với chuyện đã phát sinh ngày hôm qua sau khi ngủ hoàn toàn không biết, xin cô đem hết thảy mọi chuyện quên đi, đừng hỏi lại, đừng để cho cô ấy biết lúc ấy cô cũng ở đó, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Cám ơn cô đã hỗ trợ, tôi sẽ hảo hảo báo đáp!
Nam nhân này, không biết dùng cái phương pháp gì, làm cho cô hoàn toàn không có chút hoài nghi. Nguyên lai có người yên lặng bảo hộ cảm giác là như thế này, thật sự là nha đầu may mắn.
Thiệu Mẫn cười cười, ấn vài phím. Màn hình một lát sau, lại hiển thị: tin nhắn đã xóa.
Ngón tay từ trên khuôn mặt của cô lướt xuống ở trước ngực, Hoắc Duẫn Đình hai mắt đỏ đậm, cảm nhận được ngay cả thở ra đều lộ ra sự tức giận thật mạnh liệt.
Như vậy có phải bản thân độ lượng quá hay không? Thực hối hận không hung hăng đánh hắn một chút, để cho hắn nếm thử thế nào là tư vị đau!
Cắn răng, hắn nhắm mắt lại hít sâu, những suy nghĩ trong đầu cứ đan vào nhau. Từ khi biết mục đích chân chính của Tiếu Hà bắt đầu, hắn liền luôn luôn cảm thấy mâu thuẫn. Muốn cho cô biết chân tướng sao? Để cô hiểu người cô thầm mến là người ra sao, để cho cô phát hiện chính mình chính là bị người khác lợi dụng. Như vậy thỏa đáng sao?
Không được, nếu thực như vậy, cô sẽ thực thương tâm!
Hắn âm thầm cười chính mình ngu ngốc, kỳ thật đem hết thảy mọi chuyện đưa ra ánh sáng, chỉ biết đối với hắn có lợi. Nhưng, hắn thực không muốn cô tiếp xúc với những chuyện tối tăm mờ ám này. Nguyên lai thích một người, luôn sẽ nghĩ thật nhiều.
Lại mở hai mắt ra, tầm mắt dừng ở trên người đang say trên giường với cái vẻ mặt vô tội kia, toàn bộ phẫn nộ chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài trầm thấp.
“Ngu ngốc.”
Hắn nhẹ giọng trách cứ, chậm rãi vươn tay cởi bỏ nút áo sơmi ngắn tay của cô. Cái yếm gắt gao bao phủ trên hai cánh đào phấn nộn đầy đặn của cô, da thịt như tuyết lõa lộ ở trong không khí. Hắn đem quần áo phẩy sang hai bên, phủ người xuống hôn lên xương quai xanh của cô.
Nơi này có, đi xuống cũng có. Nụ hôn ẩm ướt nhẹ dừng ở da thịt non mịn, lúc nặng khi nhẹ cắn cắn, một hồi liền đem các dấu vết cũ quấy phá.
Hai cánh tay trắng nõn ở trên sàng đan giật giật, người đang say ngủ chậm rãi tỉnh lại, mở hai mắt sương mù ra. Kéo lớp chăn phủ ở trên người cô rớt ra, bỗng chốc cả người tiếp xúc với một trận lại một trận da gà. Cảm nhận được trước ngực truyền đến cảm giác hơi hơi nhói đau, cô cả kinh.
“A!”
Còn chưa kịp thấy rõ, hơi thở quen thuộc nam tính rất nhanh bao phủ, tiếng kinh hô nháy mắt bị nuốt hết.
Thật sâu duyện hôn, giống như mang theo trừng phạt, hắn hàm trụ cánh môi mềm mại của cô. Vạn Quý Phi bị hôn đến rối răm không rõ, cái đầu căn bản không thể tự hỏi. Đã xảy ra chuyện gì? Cô… Có phải đang nằm mơ hay không?
Vòng tay ở bên hông càng thêm thắt chặt, cô bị hôn cổ ngửa ra sau. Sắp sửa hít thở không thông, cô rốt cục cũng chịu không được dùng hai tay phủi bờ vai của hắn. Ở lúc khi nhận được cơ hội thở dốc, liền lớn tiếng kêu: “Hoắc Duẫn Đình, anh tự dưng phát điên cái gì?”
Người chôn ở gáy bột cô thở ngẩng đầu, sắc mặt biến thành màu đen, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: “Đây là đối với em trừng phạt! Ai cho em tùy tiện ở trong nhà nam nhân xa lạ ngủ như vậy!”
Cái gì lại cái gì thế này? Vạn Quý Phi nhất thời nghẹn lời, đầu óc nhanh chóng cuốn trôi, cô buổi chiều đi tìm Tiếu sư huynh xin lỗi, hàn huyên vài câu sau đó đột nhiên thực mệt mỏi muốn đi ngủ, sau đó…
“A! Em như thế nào ở trong này?” Nhìn quanh bốn phía, rõ ràng đây là phòng khách sạn hắn thường trụ ở thành phố G.
Hắn lạnh lùng nói: “Em nói đi? Còn không phải là anh mang em về?”
“Anh… anh sao lại biết em ở chỗ Tiếu sư huynh thế?”
“Hừ hừ!”
“Nga nga! Anh theo dõi em!” Vạn Quý Phi chỉ vào hắn kêu to: “Anh…”
“Nói buổi chiều có việc? Ân? Cùng Thiệu Mẫn đi dạo phố? Nguyên lai lừa anh đi hẹn hò với nam nhân khác!”
“Anh… anh nói bậy! Em chỉ đi tới nói lời xin lỗi với người ta!” Vạn Quý Phi một phen đẩy cái người áp bên trên ra, lăn một cái trở mình ngồi dậy. Trước ngực phiếm lạnh, cô cúi đầu liền thấy, ngoài ý muốn phát hiện nửa thân trên trần trụi, làn da sao lại có nhiều điểm hồng ấn bắt mắt thế này, hai mắt cơ hồ muốn nhảy ra.
“A! Hỗn đản!” Cô vội vàng đem vạt áo kéo lại, che khuất xuân quang mê người.
Hoắc Duẫn Đình động thắt lưng quỳ gối trên nệm, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng cô luống cuống tay chân cài nút áo, thần sắc bình tĩnh.
“Sắc lang! Cầm thú! Cư nhiên thừa dịp em ngủ say phi lễ người ta…” Ngay cả môi cũng có cảm giác đau đớn, có thể sưng lên hay không? Cô bối rối cài nút xong cái nút thắt cuối cùng, ngẩng đầu hung hăng trừng hắn: “Đại đầu heo!”
“Là ai nói dối trước? Đây là khiển trách nho nhỏ đối với em!” Hắn ôm ngực nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh hiện tại lấy thân phận bạn trai cảnh cáo em, về sau cũng không được lại đi gặp hắn!”
“Anh! Quá đáng!” Vạn Quý Phi mới không để ý tới, vội vàng nhảy xuống giường, đi chưa được mấy bước lại bị người chặn ngang ôm lấy.
“Biết không?” Thanh âm lại nghiêm khắc vài phần.
“Kẻ điên!” Bạn trai lại như thế nào? Bạn trai liền có quyền không cho phép cô được gặp nam nhân nào khác hay sao?
“Không đáp ứng kia liền tiếp tục!” Nói xong một đôi móng vuốt thẳng hướng vồ tới ngực của cô.
“A a! Ngừng! Em đáp ứng rồi!” Vạn Quý Phi liều chết cầm lấy hai tay hắn, thực sợ hắn sẽ đem cô ăn sạch.
“Vậy ngoan.” Hắn hôn hôn lảng tai của cô, sau rất nhanh liền buông người ra rồi lui về bên giường ngồi xuống.
Vạn Quý Phi nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo cô thức thời.
“Tìm cái gì?” Thấy cô cúi đầu tìm kiếm, hắn không khỏi tò mò.
”Giầy của em đâu?”
“Ở cửa.” Cô vội vàng hướng cửa đi đến, hắn hỏi: “Đi nơi nào?”
“Trở về trường học!” Cô cũng không quay đầu lại.
“Em có biết hiện tại là lúc nào không?”
“A?” Cô sửng sốt. Bên trong rèm cửa sổ che khuất, cô căn bản không rõ ràng thời gian lắm.
“Hiện tại là hơn mười hai giờ khuya.”
“Trễ như vậy?” Từ 4h chiều đến bây giờ, cô cư nhiên ngủ hơn bảy tám tiếng đồng hồ như vậy? Kỳ quái, cho dù mất ngủ vài buổi tối, cũng không thể nào ngủ say như lợn vậy được.
“Cho nên anh nói, em thật sự là một đầu heo.” Hắn khinh thường.
“Anh mới là đầu heo.” Vạn Quý Phi rầu rĩ đi trở về, kéo ghế dựa trước bàn học ra, đặt mông ngồi xuống. Trí nhớ những chuyện trước khi chìm vào giấc ngủ có chút mơ hồ, kia sư huynh là tiếp nhận lời xin lỗi của cô rồi đi?
“Suy nghĩ cái gì?” Hoắc Duẫn Đình nghiêng người tới gần cô.
Vạn Quý Phi thấy thế liền hô to: “Ngừng! Đừng tới đây!”
Hoắc Duẫn Đình hơi sững lại một chút, cô vội vàng đẩy phòng tắm ra, còn đem cánh cửa thủy tinh khóa chặt lại. Hắn đảo mắt: “Có tất yếu khẩn trương như vậy sao?”
“Đại sắc lang!” Cô ném một câu, liền xoay người lại mở vòi nước. Người trong gương sắc mặt phiếm hồng, đôi môi sưng đỏ.
“A!” Cô vuốt môi rên rỉ, trong lòng yên lặng mắng cái người gây ra mọi chuyện kia.
Đêm hôm đó, Vạn Quý Phi ra lệnh cưỡng chế Hoắc Duẫn Đình không được tiếp cận cô trong vòng ba bước. Sau hắn lại một mình ở trên giường ngủ, cô vẫn xem tivi, thủy chung không chợp mắt. Chỉ sợ sơ sẩy một chút là, lại cho hắn cơ hội thú tính.
Khi hừng đông vụng trộm đón xe trở về ký túc xá, rón ra rón rén tìm quần áo tiến vào phòng tắm. Khi tắm nhìn đến những vết hôn ngân thê thảm trên ngực, cô liền căm tức. Nam nhân quả nhiên đều chỉ dùng nửa người dưới giống hệt động vật, trong đầu chỉ nghĩ mỗi chuyện đó!
Rửa sạch sẽ trở lại phòng, điện thoại trong túi xách đang ở réo vang. Sợ đánh thức những người khác, cô đành phải cầm luôn túi xách chạy ra ban công.
“Em đi về tới nơi rồi?” Thanh âm bên trong điện thoại của hắn còn mang theo giọng mũi dày đặc, nhìn tựa hồ còn chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Đúng!” Vạn Quý Phi lớn giọng trả lời. Nghĩ đến hắn ở trên người chính mình chế tạo dấu vết, ngay cả trên cổ cũng không có cơ may thoát khỏi, đại nóng thiên kêu cô như thế nào gặp người? Vì thế nhịn không được lại mắng: “Hỗn đản!”
Tựa hồ hiểu được cô đang ám chỉ chuyện gì, Hoắc Duẫn Đình cũng chẳng hề để ý trả lời: “Chờ anh đem toàn bộ làm xong em mới mắng chửi đi.”
“Hừ!” Cô nặng nề mà hừ một tiếng, không nói nữa. Xem ra về sau gặp mặt phải cẩn thận, miễn cho bị hắn thừa cơ chọc ngoáy.
Hắn cũng trầm mặc, hai người cứ như vậy nắm di động, bên đầu dây chỉ còn mỗi tiếng hít thở của nhau. Hơn nữa ngày, hắn mới than nhẹ: “Vạn Quý Phi, đáp ứng anh, về sau đừng gặp Tiếu Hà nữa.”
Hắn đột nhiên phóng mềm giọng khí, nhưng lại mang theo vài phần khẩn cầu, Vạn Quý Phi không khỏi lóe sáng: “Anh… Có phải ghen tị hay không?”
“Ân.” Hắn thẳng thắng thừa nhận “Ai bảo hắn là đối tượng mà em từng thích chứ.”
Đầu heo. Vạn Quý Phi không khỏi mềm lòng, mân miệng mới không làm cho chính mình cười ra tiếng. Tuy rằng dấm chua này của hắn ăn rất không thể nói lý, nhưng trong lòng cô lại đột nhiên nổi lên chút vị ngọt nhè nhẹ.
“Được rồi được rồi. Em, về sau cũng sẽ không lại đi tìm hắn, vậy có thể đi?” Cô ồn ào mang theo chút làm nũng nói.
“Ở trên đường gặp cũng phải tránh xa.”
“Này! Đừng quá đáng!”
“Đáp ứng anh!” Lời nói cực kỳ kiên trì.
Nam nhân này, sao có thể keo kiệt như vậy? Rơi vào đường cùng, Vạn Quý Phi cũng chỉ có miễn cưỡng đáp ứng.
Lại là một trận trầm mặc, Vạn Quý Phi có điểm không nỡ nói: “Kia gác máy đi.”
“Tiểu Phi.” Hắn đột nhiên cải biến xưng hô.
“Ân?”
“Anh nhớ em.”
Buồn nôn! Vừa mới một giờ trước.
“Thật sự rất muốn ôm em.” Trong giọng nói tràn ngập trêu chọc.
Cô cao giọng mắng: “Sắc lang! Mới không để ý tới anh! Em gác máy !” Quyết đoán ngắt điện thoại, Vạn Quý Phi nhìn phố cảnh xa xa bên ngoài ban công, cảm thấy một thật hài hòa. Cô cùng tâm của hắn, tựa hồ càng ngày càng gần .
Đứng đó ngốc một hồi, cảm giác ủ rũ bỗng chốc kéo đến, vẫn là nên đi ngủ tiếp thôi.
Khi vào đến phòng, Thiệu Mẫn đột nhiên nhô đầu ra hỏi: “Cậu đã trở lại?”
“A? Ân.” Vạn Quý Phi đem túi xách cất, quay đầu đáp. Đột nhiên nhớ tới ngày chuyện hôm qua, cô chạy đến bên giường Thiệu Mẫn chống tay ở thắt lưng khởi binh vấn tội: “Buổi chiều ngày hôm qua còn nói muốn theo giúp tớ đi tìm Tiếu sư huynh.”
“Tớ… Tớ đột ngột có việc thôi.”
“Hừ!” Quả nhiên là biết sai rồi, mới không không khảo vấn chính mình đêm không về.
“Cậu…tự mình đi?” Thiệu Mẫn thật cẩn thận hỏi.
“Đúng!”
“Sư huynh… chấp nhận lời xin lỗi của cậu sao?”
“Đương nhiên!” Vạn Quý Phi đầu hất lên, vô cùng đắc ý. May mắn cuối cùng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, về sau lương tâm của cô cũng sẽ không bị trách cứ .
“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Mẫn thì thào nói, nguyên lai cô thật sự đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua một chút cũng không biết.
“Ai, buồn ngủ quá, tớ đi ngủ bù.” Vạn Quý Phi ách xì một cái, cúi bả vai giống điều sâu bàn chuyển qua bên giường.
Thiệu Mẫn nhìn cô ở phía sau giường ôm búp bê nhỏ cuộn thành một đoàn, qua 2 phút vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích, chỉ biết cô đang ngủ. Một lần nữa nằm xuống, nắm điện thoại trong tay, trên màn hình hiện lên một đoạn tin nhắn thật dài: cô ấy đối với chuyện đã phát sinh ngày hôm qua sau khi ngủ hoàn toàn không biết, xin cô đem hết thảy mọi chuyện quên đi, đừng hỏi lại, đừng để cho cô ấy biết lúc ấy cô cũng ở đó, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh. Cám ơn cô đã hỗ trợ, tôi sẽ hảo hảo báo đáp!
Nam nhân này, không biết dùng cái phương pháp gì, làm cho cô hoàn toàn không có chút hoài nghi. Nguyên lai có người yên lặng bảo hộ cảm giác là như thế này, thật sự là nha đầu may mắn.
Thiệu Mẫn cười cười, ấn vài phím. Màn hình một lát sau, lại hiển thị: tin nhắn đã xóa.
/65
|