“Tiểu Phi, xuống ăn cơm tối.” Trương Huệ Nghi gõ gõ vài cái lên cánh cửa, trong phòng một chút động tĩnh cũng không có. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục gõ, bên tai mới truyền đến giọng nói mệt mỏi của con gái.
“Con không ăn.”
“Như vậy sao được?” Giữa trưa đã không ăn, hiện tại lại không ăn gì?
“Con không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn chút gì chứ.” Nữ nhi này thực làm cho người ta lo lắng.
Trương Huệ Nghi còn đang cố gắng khuyên bảo, phía sau truyền đến tiếng bước chân rón rén, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ chồng nhón chân đi tới.
“Lại không ăn?” Xa Thục Mai nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.”
“Xú nha đầu!” Xa Thục Mai cất giọng mắng to, ngẫm lại lại thấy khó chịu, sau đó ‘Thùng thùng thùng’ dùng sức gõ cửa.
“Này! Tính dùng khổ nhục kế, nghĩ chỉ cần tuyệt thực là có thể khiến cho bà nội khuất phục có đúng hay không?”
Đáp lại là sự trầm mặc.
“Mẹ, đừng như vậy.” Trương Huệ Nghi lôi kéo mẹ chồng, ý đồ ngăn cản bà hô to gọi nhỏ, miễn cho gây hiệu quả ngược.
“Mẹ làm sao? Tiểu nha đầu kia nghĩ gì chẳng lẽ mẹ lại không biết? Hừ!” Xa Thục Mai hếch đầu đối với cửa phòng cất cao giọng: “Muốn luyện thành tiên nữ*? Bà nói cho cháu biết, cho dù cháu nhịn đói ba ngày ba đêm, bà nội nói không được chính là không được! Yêu đương thì rất giỏi hay sao nha? Để bà xem cháu có thể nhịn đến khi nào! Huệ Nghi, chúng ta đi!”
*Tiên (nữ) ở đây là do từ một chuyện xưa: một đạo sĩ luyện thuốc trừ cơm tu hành, cầu cho trường sinh bất tử.
“Mẹ…” Trương Huệ Nghi kéo tay mẹ chồng, nhìn cô lắc lắc đầu.
“Sợ cái gì? Ta cũng không tin mình lại đấu không lại tiểu nha đầu này!” Nói xong túm lấy cánh tay con dâu mạnh mẽ lôi đi.
Vạn Quý Phi dán tai ngóng tại ván cửa, một lúc lâu sau, ngoài phòng đã yên tĩnh trở lại, mới ngượng ngùng trở về. Tối hôm qua ăn qua cái bánh ngọt dâu tây kia đến bây giờ, cô vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng cả, ngay cả một giọt nước cũng không có. Hôm nay ngay đầu trong đời sống hôn nhân, anh trai cùng Đạm Dung hẳn là về nhà mẹ đẻ. Bữa tối tiếp tục tổ chức tại khách sạn, sau ba ngày vui mừng đó là chấm dứt quá trình buổi lễ. Mọi người ai cũng đều cảm thấy sung sướng, chỉ có cô lại đáng thương như vậy. Vừa rồi Hoắc Duẫn Đình gửi tin nhắn tới hỏi cô đang làm gì, cô cũng không dám cho hắn biết chính mình đang tuyệt thực kháng nghị, cho nên hồi âm lại nói đang định đi ra ăn cơm.
Lật người, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, cảm thấy đói nhũn cả người. Cô nhảy người lên mạnh mẽ xốc lại tinh thần nhảy bật một vòng, lại vọt vào phòng tắm xối nước ấm tắm. Mười phút sau một lần nữa nằm trở về lại trên giường, ôm chăn lăn vài cái, mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi bị đánh thức ngoài cửa sổ đã là một màn đêm bao phủ. Bên trong u ám, cô trừng mắt thế nhưng nhìn không rõ trần nhà, có chút không hiểu tình huống lúc này là sao. Bên ngoài tiếng mẹ liên tục quát to, luôn không chiếm được trả lời vì vậy tiếng đập cửa ngày càng càng mạnh lên. Vạn Quý Phi khàn giọng mở miệng: “Mẹ, con đang ngủ.”
“Con đứa nhỏ này!” Trương Huệ Nghi hơi có ý tứ trách cứ “Mẹ mang thức ăn cho con, mở cửa nhanh.”
“Con không đói bụng.” Lời cảnh cáo của bà nội vừa rồi vẫn vang ở bên tai, cố tình Vạn Quý Phi là người ăn mềm chứ không ăn cứng, cho nên cho dù bụng réo vang như sấm, vẫn là cực lực chịu đựng.
Cô hiện tại thế nhưng là vì tình yêu hy sinh, ai cũng không thể dao động! [Tiếu ngu ngốc: tớ bó chiếu rồi ~^_^~]
“Vạn Quý Phi, con mà còn như vậy mẹ sẽ tức giận!” Trương Huệ Nghi hung dữ nói. Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy con gái có chút động tĩnh nào, cô trong lòng sốt ruột thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài: “Đối với con thật không có biện pháp, cái này mẹ đặt ở cửa, con nếu muốn ăn liền đi ra lấy đi.”
Từ lầu 3 đi xuống dưới, Trương Huệ Nghi có vẻ tràn đầy tâm sự.
“Không ăn sao?” Xa Thục Mai lôi kéo con dâu nóng vội hỏi.
Trương Huệ Nghi lắc đầu: “Còn nói không đói bụng, con đặt ở ngoài cửa .”
“Xú nha đầu này! Để mẹ đi lên mắng nó!”
“Mẹ!” Sợ mẹ chồng cùng con gái lại tiếp tục tranh cãi gây ra xung đột, Trương Huệ Nghi vô lực hạ bả vai.
“Nó hiện tại rất giận dỗi, cho dù mẹ có nói cái gì nó đều nghe không vào tai, vẫn là trước để cho nó yên tĩnh một chút đi.”
Xa Thục Mai ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải bất đắc dĩ ngồi trở lại sô pha. Nhìn thấy con trai nhàn nhã lật tạp chí, bà tâm tình vốn không tốt lắm liền trở nên càng tệ hơn. Một tay kéo vật thể ngăn trở tầm mắt, bà ý định tìm người phát tiết: “Con gái đang tuyệt thực, con cư nhiên còn có tâm tình xem báo?”
Ba ba Vạn nháy mắt mấy cái: “Con có thể làm cái gì?”
“Nó bình thường không phải rất nghe lời con? Nhanh đi bảo nó ăn cơm!”
“Nó nếu nguyện ý ăn mẹ sẽ không cần phải thật sự phiền não?” Buổi sáng mắng cô một câu, hắn đến bây giờ còn hối hận. Dù sao làm cái gì cũng đều sai, giúp ai đến cuối cùng cũng đều không phải, hắn nên bảo trì vị trí trung lập.
“Con… tên vô dụng, tức chết ta !” Sợ cháu gái đói bụng lại ốm đau, nhưng lại không nghĩ thỏa hiệp như vậy. Xa Thục Mai dùng sức đá quyển tạp chí, cũng không biết nên trách ai, một mình ngồi ở góc sô pha sinh hờn dỗi.
Thấy vậy, Trương Huệ Nghi ở bên người bà ngồi xuống, thật cẩn thận thử: “Mẹ, kỳ thật… Mẹ vì sao lại phản đối?”
“Huệ Nghi, mẹ còn nghĩ con đã biết?” Đối với vấn đề của con dâu, Xa Thục Mai có vẻ phi thường giật mình.
“Họ Hoắc kia là người như thế nào chứ, con không phải không biết? Mẹ họ Hoắc kia ngay từ đầu đã khiến cho chúng ta ăn khổ thật nhiều nha? Tuy rằng cuối cùng nó đã xin lỗi, mà mẹ cũng tiêu tan, nhưng đó là bởi vì chúng ta cùng nó chính là quan hệ giữa bác sĩ cùng bệnh nhân, cho nên mẹ mới không ngại. Con nói xem một nữ nhân cứng rắn lại bị người nuông chiều như vậy, nếu làm mẹ chồng của tiểu Phi, tương lai khuê nữ nhà chúng ta không chịu tội mới là lạ. Còn nữa…”
Xa Thục Mai dừng một chút, tựa hồ cảm thấy lý do này thật sự quá vô lý, cẩn thận nghĩ lại, quyết định nên sắp xếp tổ chức lại lý do phản đối.
“Nhà bọn họ mang quốc tịch Pháp, sự nghiệp nhà người ta đều ở bên kia, con nói đi vạn nhất tiểu Phi gả cho tiểu tử kia, có phải cũng muốn di dân đi theo qua đó hay không? Nó là bảo bối của chúng ta, là phải kế thừa phòng khám, con chịu để cho nó chạy đến bên kia địa cầu sao? Tương lai lỡ như có chuyện gì, kêu trời trời không thấu kêu đất không nghe thấy nha! Còn có, người nhà bên kia quan hệ giống như cũng không được tốt lắm, bọn họ một nhà ba người xuất hiện ở phòng khám vài lần, mẹ nhìn thấy tiểu tử kia đối với ba ba hắn thực không tôn trọng. Tạm thời không quan tâm đến cách làm người của hắn, thế nhưng một gia đình phức tạp như thế, mẹ thực sợ nha đầu kia khó có thể gánh vác.”
“Mẹ, mẹ có phải nghĩ đến quá xa hay không?” Người có nghi vấn là ba ba Vạn. Nữ nhi mới bao nhiêu tuổi chứ? Bàn luận đến chuyện hôn nhân không phải còn rất xa đi.
“Ai nha, cái này không phải là nghĩ xa. Tiểu khuê nữ yêu đương, là người nhà đương nhiên hy vọng nó có thể có kết quả. Tình yêu mỗi ngày lại càng sâu nặng, những chuyện khó khăn kia đều nghĩ là sẽ có thể giải quyết dễ dàng. Thời điểm ngọt ngào làm sao suy nghĩ đến mấy vấn đề này đó? Lại nói, khi tình còn đang nồng thắm, chuyện nên làm đều làm. Vạn nhất lại có tiểu bảo bảo, nó còn mấy năm đại học nữa nha, kia làm sao bây giờ? Lại giả như tương lai bọn họ không cùng một chỗ, nha đầu nhà chúng ta đây chẳng phải là phải chịu thiệt thòi lớn?”
Tuy rằng rất muốn nói mẹ suy nghĩ lo lắng quá nhiều rồi,thế nhưng lời của bà không phải không có lý, Trương Huệ Nghi rất khó mà phản bác lại, liền ngay cả ba ba Vạn cũng không nói gì.
“Ai, không nên không nên, việc này dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, mẹ phải đi gọi điện thoại cùng a Tuế thương lượng một chút.” Xa Thục Mai lầm bầm lầu bầu xong, cũng không quản ánh mắt quái dị của con trai cùng con dâu, hai chân ‘Đặng đặng đặng’ nhanh chóng lên lầu.
Vạn Quý Phi nào biết chuyện mà bà nội nhà mình đang băn khoăn? Vì tình yêu, cô không thèm đếm xả đến bất luận cái gì. Thời điểm đói muốn chết, phương pháp duy nhất nghĩ đến chính là ngủ, ngay cả Hoắc Duẫn Đình gọi điện thoại tới chúc ngủ ngon cũng không có khí lực để nhiều lời, qua loa hai câu liền gác máy, còn bị hắn cười nhạo là con heo nhỏ lười nhác.
Ngày hôm sau ngủ thẳng đến giữa trưa, sau khi tỉnh lại thật sự khó nhẫn nhịn được nữa, lao xuống lầu chạy nhanh đến phòng bếp tuôn một bình nước thật bự.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cũng chịu xuống rồi sao?” Xa Thục Mai đứng ở cửa phòng bếp, ôm ngực đắc ý nói.
Vốn đang muốn vụng trộm xem có cái gì có thể lót bụng không, nghe thấy giọng bà nội Vạn Quý Phi vội vàng đình chỉ lại động tác.
“Cháu chỉ là khát nước mà thôi.” Cô quẫn bách lướt qua Xa Thục Mai, tính trở về phòng.
“Đứng lại!” Xa Thục Mai hét lớn một tiếng, đi đến bên người cô cao thấp đánh giá hai vòng. Ánh mắt thoáng nhìn qua khuôn mặt xanh trắng của cô, cơn tức liền trào lên.
“Tối hôm qua mẹ đem đồ ăn để ở cửa, cháu không ăn. Được rồi, hôm nay mẹ dẹp đi rồi, cháu lại tìm? Rõ ràng bộ dáng đói muốn té xỉu, bị bà phát hiện, lại còn cậy mạnh?”
Một lời này bị phanh phui đi ra, Vạn Quý Phi ánh mắt đỏ lên. Vốn chính là họ không đúng, vì sao ngược lại muốn trách cứ cô?
“Cháu không đói bụng, chính là không đói bụng!”
“Còn cố cãi lại? Bà nội bất quá là bảo cháu trước đừng yêu đương mà thôi, hiện tại lấy việc học làm trọng, chờ tốt nghiệp, lấy điều kiện của cháu, muốn nam nhân nào mà lại không có?”
“Chờ cháu tốt nghiệp đều đã hai mươi sáu tuổi, lại bôn ba một lát liền hai mươi tám, đến lúc đó cháu giống như anh hai, biến thành bà cô già, xem bà làm như thế nào!”
“Ai nha ai nha, còn cường từ đoạt lý*!” Xa Thục Mai tức giận đến thổi hồ trừng mắt.
*Cường từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện
“Cháu không muốn nói chuyện với bà!” Vạn Quý Phi hướng bà hô lên một câu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Bên tai còn truyền đến giọng quở trách của bà nội, cô không để ý tới, dùng hết khí lực còn lại trở về phòng, cả người cơ hồ sụp đổ.
Di động truyền đến hai tiếng ‘cô lỗ’, cô vô tình cầm lấy liền thấy, là Hoắc Duẫn Đình gọi điện đến. Tiếp nhận, bên tai chính là truyền đến thanh âm tinh thần tràn đầy phấn chấn của hắn.
“Anh muốn mời Vạn tiểu thư xinh đẹp đáng yêu cùng ăn cơm trưa, không biết cô có nể mặt hay không?”
Vừa mới mới cùng bà nội ầm ĩ xong, Vạn Quý Phi tâm tình cực kém.”Không muốn đi.”
“Nga?” Trả lời ngoài dự đoán mọi người, hắn còn muốn cùng cô giáp mặt tâm sự. ”Còn chưa hết giận sao?”
Vạn Quý Phi mếu máo, nghĩ đến con đường yêu đương phía trước gập ghềnh nhấp nhô, trong lòng cảm xúc nháy mắt liền quay cuồng chạy thẳng lên ngực, nói chuyện cũng nghẹn ngào: “Em không thoải mái.” Đều đã sử dụng thủ đoạn cực đoan, người nhà vẫn là ôm thái độ phản đối, lần này giống như bất thình lình không kịp phản ứng trái tim bị người vô tình đâm một nhát vào vậy, rất đau rất đau.
“Tiểu quai quai, anh không muốn thấy em như vậy.” Hoắc Duẫn Đình ra vẻ thoải mái mà nói, âm sắc mềm mại xuyên qua vi sóng điện từ, đem nước mắt của cô ép đi ra.
Nghe cô không tiếng động khóc, hắn im lặng không nói một câu. Xem ra tình thế so với dự đoán trước kia của hắn còn muốn nghiêm trọng hơn, hắn cần phải làm chút gì mới được, để tiêu trừ bất an của cô.
“Đừng khóc, được không?”
“Thực xin lỗi.” Cô vốn không phải là người cảm xúc hóa như vậy, đại khái đói quá đi, cả người đặc biệt yếu ớt, gián tiếp ảnh hưởng tới năng lực suy xét của đầu óc, ý thức còn chưa kịp suy xét đã trực tiếp phản ứng.
“Hoắc Duẫn Đình, em hiện tại không muốn nói chuyện phiếm, trước cúp máy, được không?” Sợ cứ như vậy nữa chính mình lại càng không thể vãn hồi, làm cho hắn lo lắng hơn thôi.
“Ừm, em gác máy đi.”
Lúc sau hắn liền không nói lời gì nữa, Vạn Quý Phi muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vẫn trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện. Yêu đương nha, thật sự rất đáng ghét. Không thích thì không tiện nói ra, hai bên đều lưỡng tình tương duyệt, vì sao còn phải lo lắng tới sự ủng hộ cùng với chúc phúc của người nhà? Nếu có thể dứt bỏ hết thảy, sống tự do tự tại thật tốt?
Thật lâu sau, Vạn Quý Phi tâm tình thoáng bình tĩnh, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Phi.”
Lại là mẹ. Vạn Quý Phi hữu khí vô lực trả lời: “Con không cần ăn cơm .”
Trương Huệ Nghi im lặng một hồi, khi nói chuyện lại mang theo ý cười: “Đứa nhỏ này, mẹ là tới nói cho con biết, cái đứa nhỏ nhà họ Hoắc kia đến đây.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không lời nào để nói.
“Con không ăn.”
“Như vậy sao được?” Giữa trưa đã không ăn, hiện tại lại không ăn gì?
“Con không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn chút gì chứ.” Nữ nhi này thực làm cho người ta lo lắng.
Trương Huệ Nghi còn đang cố gắng khuyên bảo, phía sau truyền đến tiếng bước chân rón rén, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ chồng nhón chân đi tới.
“Lại không ăn?” Xa Thục Mai nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.”
“Xú nha đầu!” Xa Thục Mai cất giọng mắng to, ngẫm lại lại thấy khó chịu, sau đó ‘Thùng thùng thùng’ dùng sức gõ cửa.
“Này! Tính dùng khổ nhục kế, nghĩ chỉ cần tuyệt thực là có thể khiến cho bà nội khuất phục có đúng hay không?”
Đáp lại là sự trầm mặc.
“Mẹ, đừng như vậy.” Trương Huệ Nghi lôi kéo mẹ chồng, ý đồ ngăn cản bà hô to gọi nhỏ, miễn cho gây hiệu quả ngược.
“Mẹ làm sao? Tiểu nha đầu kia nghĩ gì chẳng lẽ mẹ lại không biết? Hừ!” Xa Thục Mai hếch đầu đối với cửa phòng cất cao giọng: “Muốn luyện thành tiên nữ*? Bà nói cho cháu biết, cho dù cháu nhịn đói ba ngày ba đêm, bà nội nói không được chính là không được! Yêu đương thì rất giỏi hay sao nha? Để bà xem cháu có thể nhịn đến khi nào! Huệ Nghi, chúng ta đi!”
*Tiên (nữ) ở đây là do từ một chuyện xưa: một đạo sĩ luyện thuốc trừ cơm tu hành, cầu cho trường sinh bất tử.
“Mẹ…” Trương Huệ Nghi kéo tay mẹ chồng, nhìn cô lắc lắc đầu.
“Sợ cái gì? Ta cũng không tin mình lại đấu không lại tiểu nha đầu này!” Nói xong túm lấy cánh tay con dâu mạnh mẽ lôi đi.
Vạn Quý Phi dán tai ngóng tại ván cửa, một lúc lâu sau, ngoài phòng đã yên tĩnh trở lại, mới ngượng ngùng trở về. Tối hôm qua ăn qua cái bánh ngọt dâu tây kia đến bây giờ, cô vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng cả, ngay cả một giọt nước cũng không có. Hôm nay ngay đầu trong đời sống hôn nhân, anh trai cùng Đạm Dung hẳn là về nhà mẹ đẻ. Bữa tối tiếp tục tổ chức tại khách sạn, sau ba ngày vui mừng đó là chấm dứt quá trình buổi lễ. Mọi người ai cũng đều cảm thấy sung sướng, chỉ có cô lại đáng thương như vậy. Vừa rồi Hoắc Duẫn Đình gửi tin nhắn tới hỏi cô đang làm gì, cô cũng không dám cho hắn biết chính mình đang tuyệt thực kháng nghị, cho nên hồi âm lại nói đang định đi ra ăn cơm.
Lật người, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, cảm thấy đói nhũn cả người. Cô nhảy người lên mạnh mẽ xốc lại tinh thần nhảy bật một vòng, lại vọt vào phòng tắm xối nước ấm tắm. Mười phút sau một lần nữa nằm trở về lại trên giường, ôm chăn lăn vài cái, mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, khi bị đánh thức ngoài cửa sổ đã là một màn đêm bao phủ. Bên trong u ám, cô trừng mắt thế nhưng nhìn không rõ trần nhà, có chút không hiểu tình huống lúc này là sao. Bên ngoài tiếng mẹ liên tục quát to, luôn không chiếm được trả lời vì vậy tiếng đập cửa ngày càng càng mạnh lên. Vạn Quý Phi khàn giọng mở miệng: “Mẹ, con đang ngủ.”
“Con đứa nhỏ này!” Trương Huệ Nghi hơi có ý tứ trách cứ “Mẹ mang thức ăn cho con, mở cửa nhanh.”
“Con không đói bụng.” Lời cảnh cáo của bà nội vừa rồi vẫn vang ở bên tai, cố tình Vạn Quý Phi là người ăn mềm chứ không ăn cứng, cho nên cho dù bụng réo vang như sấm, vẫn là cực lực chịu đựng.
Cô hiện tại thế nhưng là vì tình yêu hy sinh, ai cũng không thể dao động! [Tiếu ngu ngốc: tớ bó chiếu rồi ~^_^~]
“Vạn Quý Phi, con mà còn như vậy mẹ sẽ tức giận!” Trương Huệ Nghi hung dữ nói. Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy con gái có chút động tĩnh nào, cô trong lòng sốt ruột thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài: “Đối với con thật không có biện pháp, cái này mẹ đặt ở cửa, con nếu muốn ăn liền đi ra lấy đi.”
Từ lầu 3 đi xuống dưới, Trương Huệ Nghi có vẻ tràn đầy tâm sự.
“Không ăn sao?” Xa Thục Mai lôi kéo con dâu nóng vội hỏi.
Trương Huệ Nghi lắc đầu: “Còn nói không đói bụng, con đặt ở ngoài cửa .”
“Xú nha đầu này! Để mẹ đi lên mắng nó!”
“Mẹ!” Sợ mẹ chồng cùng con gái lại tiếp tục tranh cãi gây ra xung đột, Trương Huệ Nghi vô lực hạ bả vai.
“Nó hiện tại rất giận dỗi, cho dù mẹ có nói cái gì nó đều nghe không vào tai, vẫn là trước để cho nó yên tĩnh một chút đi.”
Xa Thục Mai ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải bất đắc dĩ ngồi trở lại sô pha. Nhìn thấy con trai nhàn nhã lật tạp chí, bà tâm tình vốn không tốt lắm liền trở nên càng tệ hơn. Một tay kéo vật thể ngăn trở tầm mắt, bà ý định tìm người phát tiết: “Con gái đang tuyệt thực, con cư nhiên còn có tâm tình xem báo?”
Ba ba Vạn nháy mắt mấy cái: “Con có thể làm cái gì?”
“Nó bình thường không phải rất nghe lời con? Nhanh đi bảo nó ăn cơm!”
“Nó nếu nguyện ý ăn mẹ sẽ không cần phải thật sự phiền não?” Buổi sáng mắng cô một câu, hắn đến bây giờ còn hối hận. Dù sao làm cái gì cũng đều sai, giúp ai đến cuối cùng cũng đều không phải, hắn nên bảo trì vị trí trung lập.
“Con… tên vô dụng, tức chết ta !” Sợ cháu gái đói bụng lại ốm đau, nhưng lại không nghĩ thỏa hiệp như vậy. Xa Thục Mai dùng sức đá quyển tạp chí, cũng không biết nên trách ai, một mình ngồi ở góc sô pha sinh hờn dỗi.
Thấy vậy, Trương Huệ Nghi ở bên người bà ngồi xuống, thật cẩn thận thử: “Mẹ, kỳ thật… Mẹ vì sao lại phản đối?”
“Huệ Nghi, mẹ còn nghĩ con đã biết?” Đối với vấn đề của con dâu, Xa Thục Mai có vẻ phi thường giật mình.
“Họ Hoắc kia là người như thế nào chứ, con không phải không biết? Mẹ họ Hoắc kia ngay từ đầu đã khiến cho chúng ta ăn khổ thật nhiều nha? Tuy rằng cuối cùng nó đã xin lỗi, mà mẹ cũng tiêu tan, nhưng đó là bởi vì chúng ta cùng nó chính là quan hệ giữa bác sĩ cùng bệnh nhân, cho nên mẹ mới không ngại. Con nói xem một nữ nhân cứng rắn lại bị người nuông chiều như vậy, nếu làm mẹ chồng của tiểu Phi, tương lai khuê nữ nhà chúng ta không chịu tội mới là lạ. Còn nữa…”
Xa Thục Mai dừng một chút, tựa hồ cảm thấy lý do này thật sự quá vô lý, cẩn thận nghĩ lại, quyết định nên sắp xếp tổ chức lại lý do phản đối.
“Nhà bọn họ mang quốc tịch Pháp, sự nghiệp nhà người ta đều ở bên kia, con nói đi vạn nhất tiểu Phi gả cho tiểu tử kia, có phải cũng muốn di dân đi theo qua đó hay không? Nó là bảo bối của chúng ta, là phải kế thừa phòng khám, con chịu để cho nó chạy đến bên kia địa cầu sao? Tương lai lỡ như có chuyện gì, kêu trời trời không thấu kêu đất không nghe thấy nha! Còn có, người nhà bên kia quan hệ giống như cũng không được tốt lắm, bọn họ một nhà ba người xuất hiện ở phòng khám vài lần, mẹ nhìn thấy tiểu tử kia đối với ba ba hắn thực không tôn trọng. Tạm thời không quan tâm đến cách làm người của hắn, thế nhưng một gia đình phức tạp như thế, mẹ thực sợ nha đầu kia khó có thể gánh vác.”
“Mẹ, mẹ có phải nghĩ đến quá xa hay không?” Người có nghi vấn là ba ba Vạn. Nữ nhi mới bao nhiêu tuổi chứ? Bàn luận đến chuyện hôn nhân không phải còn rất xa đi.
“Ai nha, cái này không phải là nghĩ xa. Tiểu khuê nữ yêu đương, là người nhà đương nhiên hy vọng nó có thể có kết quả. Tình yêu mỗi ngày lại càng sâu nặng, những chuyện khó khăn kia đều nghĩ là sẽ có thể giải quyết dễ dàng. Thời điểm ngọt ngào làm sao suy nghĩ đến mấy vấn đề này đó? Lại nói, khi tình còn đang nồng thắm, chuyện nên làm đều làm. Vạn nhất lại có tiểu bảo bảo, nó còn mấy năm đại học nữa nha, kia làm sao bây giờ? Lại giả như tương lai bọn họ không cùng một chỗ, nha đầu nhà chúng ta đây chẳng phải là phải chịu thiệt thòi lớn?”
Tuy rằng rất muốn nói mẹ suy nghĩ lo lắng quá nhiều rồi,thế nhưng lời của bà không phải không có lý, Trương Huệ Nghi rất khó mà phản bác lại, liền ngay cả ba ba Vạn cũng không nói gì.
“Ai, không nên không nên, việc này dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, mẹ phải đi gọi điện thoại cùng a Tuế thương lượng một chút.” Xa Thục Mai lầm bầm lầu bầu xong, cũng không quản ánh mắt quái dị của con trai cùng con dâu, hai chân ‘Đặng đặng đặng’ nhanh chóng lên lầu.
Vạn Quý Phi nào biết chuyện mà bà nội nhà mình đang băn khoăn? Vì tình yêu, cô không thèm đếm xả đến bất luận cái gì. Thời điểm đói muốn chết, phương pháp duy nhất nghĩ đến chính là ngủ, ngay cả Hoắc Duẫn Đình gọi điện thoại tới chúc ngủ ngon cũng không có khí lực để nhiều lời, qua loa hai câu liền gác máy, còn bị hắn cười nhạo là con heo nhỏ lười nhác.
Ngày hôm sau ngủ thẳng đến giữa trưa, sau khi tỉnh lại thật sự khó nhẫn nhịn được nữa, lao xuống lầu chạy nhanh đến phòng bếp tuôn một bình nước thật bự.
“Đại tiểu thư, cuối cùng cũng chịu xuống rồi sao?” Xa Thục Mai đứng ở cửa phòng bếp, ôm ngực đắc ý nói.
Vốn đang muốn vụng trộm xem có cái gì có thể lót bụng không, nghe thấy giọng bà nội Vạn Quý Phi vội vàng đình chỉ lại động tác.
“Cháu chỉ là khát nước mà thôi.” Cô quẫn bách lướt qua Xa Thục Mai, tính trở về phòng.
“Đứng lại!” Xa Thục Mai hét lớn một tiếng, đi đến bên người cô cao thấp đánh giá hai vòng. Ánh mắt thoáng nhìn qua khuôn mặt xanh trắng của cô, cơn tức liền trào lên.
“Tối hôm qua mẹ đem đồ ăn để ở cửa, cháu không ăn. Được rồi, hôm nay mẹ dẹp đi rồi, cháu lại tìm? Rõ ràng bộ dáng đói muốn té xỉu, bị bà phát hiện, lại còn cậy mạnh?”
Một lời này bị phanh phui đi ra, Vạn Quý Phi ánh mắt đỏ lên. Vốn chính là họ không đúng, vì sao ngược lại muốn trách cứ cô?
“Cháu không đói bụng, chính là không đói bụng!”
“Còn cố cãi lại? Bà nội bất quá là bảo cháu trước đừng yêu đương mà thôi, hiện tại lấy việc học làm trọng, chờ tốt nghiệp, lấy điều kiện của cháu, muốn nam nhân nào mà lại không có?”
“Chờ cháu tốt nghiệp đều đã hai mươi sáu tuổi, lại bôn ba một lát liền hai mươi tám, đến lúc đó cháu giống như anh hai, biến thành bà cô già, xem bà làm như thế nào!”
“Ai nha ai nha, còn cường từ đoạt lý*!” Xa Thục Mai tức giận đến thổi hồ trừng mắt.
*Cường từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện
“Cháu không muốn nói chuyện với bà!” Vạn Quý Phi hướng bà hô lên một câu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Bên tai còn truyền đến giọng quở trách của bà nội, cô không để ý tới, dùng hết khí lực còn lại trở về phòng, cả người cơ hồ sụp đổ.
Di động truyền đến hai tiếng ‘cô lỗ’, cô vô tình cầm lấy liền thấy, là Hoắc Duẫn Đình gọi điện đến. Tiếp nhận, bên tai chính là truyền đến thanh âm tinh thần tràn đầy phấn chấn của hắn.
“Anh muốn mời Vạn tiểu thư xinh đẹp đáng yêu cùng ăn cơm trưa, không biết cô có nể mặt hay không?”
Vừa mới mới cùng bà nội ầm ĩ xong, Vạn Quý Phi tâm tình cực kém.”Không muốn đi.”
“Nga?” Trả lời ngoài dự đoán mọi người, hắn còn muốn cùng cô giáp mặt tâm sự. ”Còn chưa hết giận sao?”
Vạn Quý Phi mếu máo, nghĩ đến con đường yêu đương phía trước gập ghềnh nhấp nhô, trong lòng cảm xúc nháy mắt liền quay cuồng chạy thẳng lên ngực, nói chuyện cũng nghẹn ngào: “Em không thoải mái.” Đều đã sử dụng thủ đoạn cực đoan, người nhà vẫn là ôm thái độ phản đối, lần này giống như bất thình lình không kịp phản ứng trái tim bị người vô tình đâm một nhát vào vậy, rất đau rất đau.
“Tiểu quai quai, anh không muốn thấy em như vậy.” Hoắc Duẫn Đình ra vẻ thoải mái mà nói, âm sắc mềm mại xuyên qua vi sóng điện từ, đem nước mắt của cô ép đi ra.
Nghe cô không tiếng động khóc, hắn im lặng không nói một câu. Xem ra tình thế so với dự đoán trước kia của hắn còn muốn nghiêm trọng hơn, hắn cần phải làm chút gì mới được, để tiêu trừ bất an của cô.
“Đừng khóc, được không?”
“Thực xin lỗi.” Cô vốn không phải là người cảm xúc hóa như vậy, đại khái đói quá đi, cả người đặc biệt yếu ớt, gián tiếp ảnh hưởng tới năng lực suy xét của đầu óc, ý thức còn chưa kịp suy xét đã trực tiếp phản ứng.
“Hoắc Duẫn Đình, em hiện tại không muốn nói chuyện phiếm, trước cúp máy, được không?” Sợ cứ như vậy nữa chính mình lại càng không thể vãn hồi, làm cho hắn lo lắng hơn thôi.
“Ừm, em gác máy đi.”
Lúc sau hắn liền không nói lời gì nữa, Vạn Quý Phi muốn nói thêm gì đó, thế nhưng vẫn trực tiếp cắt đứt cuộc trò chuyện. Yêu đương nha, thật sự rất đáng ghét. Không thích thì không tiện nói ra, hai bên đều lưỡng tình tương duyệt, vì sao còn phải lo lắng tới sự ủng hộ cùng với chúc phúc của người nhà? Nếu có thể dứt bỏ hết thảy, sống tự do tự tại thật tốt?
Thật lâu sau, Vạn Quý Phi tâm tình thoáng bình tĩnh, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Phi.”
Lại là mẹ. Vạn Quý Phi hữu khí vô lực trả lời: “Con không cần ăn cơm .”
Trương Huệ Nghi im lặng một hồi, khi nói chuyện lại mang theo ý cười: “Đứa nhỏ này, mẹ là tới nói cho con biết, cái đứa nhỏ nhà họ Hoắc kia đến đây.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả không lời nào để nói.
/65
|