Từ chối ý định đưa cô trở về của Hoắc Duẫn Đình xong, Vạn Quý Phi một mình ngồi xe bus trở lại trường học. Lăn lộn qua hai giờ, điền xong xuôi hết thảy tư liệu yêu cầu, nộp lên, đợi đến khi rời khỏi phòng giáo vụ đã là giữa trưa. Nhớ tới trong ký túc xá vẫn còn có Thiệu Mẫn đóng đô tại đó, cũng không đến mức một người cô đơn lẻ loi ăn cơm trưa.
Khi biết Vạn Quý Phi được chọn đi Đài Loan, Thiệu Mẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
“Làm sao có thể vào ngay lúc này lại tăng thêm hai người? Khoá trước tựa hồ chưa có tiền lệ này.”
“Tớ cũng thấy kỳ quái, thế nhưng là vừa rồi xác thực tớ đã làm xong hết thảy thủ tục liên quan tới việc đến Đài Loan.” Trong đó nguyên nhân cô cũng đã hỏi thử qua, bất quá quyết sách* của trường học cô sao có thể đoán được?
*quyết sách: quyết định thực thi các sách lược
“Ai nha, vậy đừng quan tâm đến nó làm gì, dù sao cậu vẫn luôn muốn đi.” Thiệu Mẫn vỗ vỗ bả vai của cô.
“Đương nhiên!” Bởi vì đối với cô mà nói đây là chuyện tốt.
“Giữa trưa tớ mời cậu ăn cơm coi như tiệc chúc mừng, cơm nước xong chúng ta đi dạo phố được chứ?”
“Được!” Dù sao cô cũng có rất nhiều chuyện muốn tìm người tâm sự chia sẻ.
Từ lần trước cùng Hoắc Tinh Linh điên cuồng mua sắm qua, sau đó việc học tập quá bận rộn, Vạn Quý Phi cũng chưa đi chơi. Khó có được cơ hội giống như lúc này không bị ràng buộc chuyện gì, hai thiếu nữ dạo phố đã quên cả thời gian, đến 5h chiều, trên tay các cô đã muốn đeo đầy gói to gói nhỏ chiến lợi phẩm.
Thời tiết nóng bức, hai người ghé tới tiệm đồ uống lạnh nghỉ ngơi.
“Tớ rất ngạc nhiên, nhà cậu vì sao không đồng ý cậu cùng họ Hoắc kia cùng một chỗ?” Nam nhân kia nhìn như thế nào đều cảm thấy vĩ đại đi.
“Tớ cũng không biết.” Vạn Quý Phi nhún vai “Đại khái là do lúc trước mẹ hắn từng đối với bà nội tớ làm chuyện tình không lễ phép đi.”
“Chuyện tình không lễ phép?”
“Ừ, chính là balabala…” Vạn Quý Phi đem sự tình từ đầu đến cuối tường tận nói nói hết một lần, Thiệu Mẫn giống như nghe được chuyện xưa, miệng cứ há hốc cả ra.
“Thật là một người mẹ bưu hãn*!” Hiển nhiên cô đối với mẹ của Hoắc Duẫn Đình có vẻ có hứng thú.
*Bưu hãn: dũng mãnh
“Đúng nha, kỳ thật mẹ hắn ở chung tốt lắm.”
“Đó là bởi vì cậu là bạn gái của con trai bà đi, ngốc! Bất quá cậu còn vì hắn cùng người nhà cãi nhau, còn tuyệt thực, tớ bội phục cậu!” Thiệu Mẫn cho cô một cái ngón tay cái.
“Ai nha đừng nói chuyện này nữa, hiện tại bà nội chỉ đáp ứng cho hắn cơ hội, hắn còn bị quan sát một thời gian, cho nên chúng tớ kỳ thật còn chưa có được giải trừ cảnh báo.” Vạn Quý Phi tay cầm cái muỗng nhỏ chọc chọc ly kem tươi, miệng ngậm ống hút lại hút một ngụm. Tuy rằng bình thường làm việc cẩu thả, nhưng chuyện cảm tình trong lòng của cô vẫn là một góc kín đáo, lẽ dĩ nhiên cảm thấy không quá thích hợp.
“Quan sát một thời gian, phốc, bà nội cậu cũng thật là lợi hại!” Cái người nam nhân cường thế kia, thế nhưng khi gặp phải nhà cô cũng không có biện pháp, Thiệu Mẫn che miệng cười trộm.
“Còn cười, cậu không biết là tớ thực đáng thương hay sao? Người ta vừa mới luyến ái, đã bị người trong nhà phản đối. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình làm người cũng không sai nha, bọn họ vì sao lại có thành kiến với hắn kia chứ?” Vạn Quý Phi vẫn như cũ vì chuyện đó mà căm giận bất bình không thôi.
Là không tệ, nhưng khả năng giới hạn chỉ đối với cô. Thiệu Mẫn nỗ lực bĩu môi, ngẩng đầu thấy Vạn Quý Phi lại đang nhìn tin nhắn, không khỏi đảo mắt. ”Bên người thực sự đủ theo truy tung!” Toàn bộ buổi chiều cũng chưa yên tĩnh qua.
“Không có phải, hắn lo lắng tớ tối nay không có xe trở về, cho nên muốn tới.” Vạn Quý Phi vội vàng giải thích.
“Thật là săn sóc.”
“Ừ.” Vạn Quý Phi cười meo meo gật đầu. Lúc này di động lại vang một chút, cô ấn hạ, xem xong lại nhìn Thiệu Mẫn nói: “Hắn biết chúng ta cùng một chỗ, nói buổi tối mời cậu ăn cơm.”
“Sẽ không là ăn cái loại bữa cơm cao quý người chết không đền mạng đi?” Nghe cô miêu tả bữa tối hắn mời Tiếu sư huynh ăn kia xong, Thiệu Mẫn liền không có hứng thú. Kỳ thật cô đối nam nhân kia có chút sợ hãi.
Vạn Quý Phi vẫy vẫy tay: “Sẽ không. Cậu muốn ăn cái gì đều được!”
Thiệu Mẫn vòng vo chuyển tròng mắt: “Vậy… lẩu cay đi!”
“Ách?” Nghe được từ “cay”, Vạn Quý Phi lập tức liền ngây người.
“Tớ đột nhiên rất muốn ăn rất muốn ăn! Tại lúc thời tiết đang oi bức thế này, nếu có thể ngồi dưới điều hòa ăn lẩu cay, nghĩ thôi đã thích muốn chết!”
Thiệu Mẫn cười híp cả mắt, tựa hồ đã muốn tưởng tượng được cái loại cảm giác nóng lạnh đan xen nhau, nói đến nổi Vạn Quý Phi cũng bắt đầu thèm ăn. Nhưng là hắn không có thể ăn cay đâu, thực sự khiến người sầu muộn nha.
Một giờ sau, Hoắc Duẫn Đình rốt cục cũng xuất hiện. Vạn Quý Phi giúp bọn họ giới thiệu đơn giản, sau đó đem ý nguyện của Thiệu Mẫn đề suất, vốn nghĩ đến sẽ bị vào cự tuyệt, ai ngờ hắn thế nhưng rất rộng rãi gật gật đầu.
“Muốn ăn thì đi đi.”
“Anh… Không phải là ăn không được cay hay sao?” Lần trước bởi vì ăn cay mà vào bệnh viện, nhớ tới chuyện này Vạn Quý Phi trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy ăn món không cay gì đó đi.” Hoắc Duẫn Đình nhìn hai thiếu nữ ngồi đối diện ở phía sau cười cười, quay đầu lại chuyên tâm lái xe.
Nếu mời khách nói không thành vấn đề, cũng không muốn quét sạch hưng phấn của Thiệu Mẫn, Vạn Quý Phi liền yên tâm.
Nơi ăn lẩu là quán ăn gia đình chuyên các món cay Tứ Xuyên, lăn lộn đến bảy giờ cũng vừa đúng thời gian cao điểm dùng cơm chiều, người rất nhiều. Bất quá hoàn cảnh không sai, địa phương cũng thật sạch sẽ. Vừa ngồi xuống hai cô gái liền tự mình gọi món ăn, sau khi xong nhiệm vụ thì vui tươi hoan hỉ quay trở lại. Vạn Quý Phi vì hắn gọi một phần thịt xào rau cùng khoai tây ti, còn đặc biệt dặn dò phục vụ không cần cho ớt.
Chờ thời điểm dùng bữa, Vạn Quý Phi nói với Hoắc Duẫn Đình muốn mượn di động.
“Làm sao?” Hoắc Duẫn Đình một bên hỏi một bên đem điện thoại đưa cho cô.
“Đưa anh một phần lễ vật thôi.” Vạn Quý Phi từ trong túi xách lấy một vật nho nhỏ gì đó ra, nóng vội mở ra.
“Cái lễ vật gì?”
“Móc treo di động.” Cô đùa nghịch điện thoại của hắn vài cái, nhìn từ trước lại vòng ra sau lại xem thêm lần nữa, thân máy mỏng thực sự không tìm được nơi treo móc di động.
“Không có lổ?”
“Có thể vậy.” Hắn cầm lại điện thoại lật lật. Bởi vì cũng không dùng ngoạn ý kia, cho nên căn bản không lưu ý.
“A!” Vạn Quý Phi thất vọng cúi hạ bả vai, lấy điện thoại của bản thân ra, mặt trên di động móc sợi dây xinh xắn cùng cái đưa cho hắn kia rõ ràng chính là đồ đôi. Uổng công cô tỉ mỉ chọn lựa lâu như vậy, kết quả là lãng phí.
“Cái này đưa cho anh.” Hoắc Duẫn Đình mở bàn tay cô ra hỏi ý kiến cô.
“Đều không dùng được.”
Cô muốn lấy lại, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt đoạt đi. Hưng trí mất hết, Vạn Quý Phi rầu rĩ không vui tháo gỡ cái móc treo đính cái nơ con bướm hồng nhạt của chính mình.
Ở trong lòng bàn tay, vật nhỏ kia rất đơn giản, sợi dây màu lam bằng da có móc một thẻ màu vàng ở giữa đính hình trái tim, trên mặt tấm thẻ có một hàng chữ: the only. Hắn thích những lời này.
“Đứa ngốc.” Chỉ chút việc nhỏ ấy cũng đáng mất hứng? Hoắc Duẫn Đình vươn tay móc cái móc khóa tra vào dây đeo chìa khóa ô tô, giơ lên trước mắt cô.
“Như vậy là được chứ gì.”
Được rồi, cái này cũng là cái ý kiến hay, Vạn Quý Phi nhếch miệng, ngốc ngốc cười.
“Cám ơn, đồ vật đôi nhìn rất đáng yêu.” Hắn tiện đà tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng thủ thỉ, chọc cô cười đến vui vẻ.
Hai người này có phải đã quên mất còn có bên thứ ba tồn tại hay không? Thiệu Mẫn hai mắt khẽ đảo, ngoảnh mặt, miễn cho lại nhìn hai người bọn hắn khanh khanh ta ta. Hình tượng của Hoắc đại công tử so với lần đầu gặp mặt kia thật sự là chênh lệch quá lớn, cô thật sự không tiếp thụ được. [Tiếu: vì thế nên hai anh chị sến súa nhà mình đi chơi muốn kéo mình theo, Tiếu ta sống chết không thèm! T.T, nhìn thế này thật sự rất…]
Một chút lẩu, hai tiểu mỹ nhân ăn đến nổi mồ hôi đầm đìa, bất quá ngay cả như vậy, đối với người khoái món cay mà nói, loại cảm giác này có thể nói là dục tiên dục tử (cực khoái ). Chính là Hoắc Duẫn Đình nhìn làn khói bay bay lại thêm sắc hồng hồng của đồ ăn trong nồi, dạ dày không ngừng co rúm.
Cơm ăn no nước uống say, theo yêu cầu của Thiệu Mẫn lái xe đem cô đưa đến đứng trạm xe bus gần đó, Hoắc Duẫn Đình mới đem xe chuyển trở về phương hướng thành phố M.
Vạn Quý Phi vuốt cái bụng trướng trướng, miệng ngây ngô meo meo cười.
“Chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Hoắc Duẫn Đình nhìn cô liếc mắt một cái.
“Không có.” Trong miệng tuy phủ nhận, thế nhưng khóe miệng độ cong lại càng ngày càng lớn.
“Chính là cảm thấy thực hạnh phúc thực hạnh phúc!” Hạnh phúc kỳ thật rất đơn giản, ăn uống thỏa mãn, hoặc là có người âu yếm làm bạn.
“Đứa ngốc!” Hắn cười cười, thật sự là cô nhóc dễ dàng thỏa mãn. Mở đĩa CD, khúc nhạc du dương vang bên tai, phối hợp cùng với bóng đêm ngoài của sổ xe quả thực không che vào đâu được. Dưới chân tăng tốc, xe ở trên đường cao tốc chạy như bay.
Vạn Quý Phi lẳng lặng nghe xong một lát, bụng đột nhiên quặn thắt, cô nhíu chặt hàng lông mày, cựa quậy thân mình, không có việc gì đi. Qua một lát sau, chỗ bụng lại truyền đến một trận nhói đau đớn. Cô cắn cắn môi, lấy tay che.
Xe đi đến trạm thu phí thì dừng lại, Hoắc Duẫn Đình thanh toán tiền, ngoài cửa sổ ánh đèn trên không chiếu vào bên trong xe, hắn mới phát hiện cô sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy?”
Vạn Quý Phi khoát tay “Không…” “có chuyện gì” còn chưa nói ra miệng, bụng lại là một trận quặn thắt. Cô hít một hơi, liều mạng thở.
Phía sau có tiếng loa thúc giục, Hoắc Duẫn Đình không thể không khởi động động cơ.
“Có phải bụng đau hay không?”
“Ừ… Có một chút.” Giống như càng ngày càng đau , Vạn Quý Phi bàn tay xoa xoa trán, một thân toát mồ hôi lạnh.
“Chịu không nổi còn ăn cay!” Hoắc Duẫn Đình tức giận trách, chuyển hướng vào đường quốc lộ, miệng niệm vù vù bên tai.
“Nào có? Thân thể của em thật sự cường tráng, ăn đắng uống cay cho tới bây giờ không có vấn đề.” Vạn Quý Phi biết biết miệng, bất mãn vì bị giáo huấn. Nhưng là qua 20 phút sau, bụng không ngừng quặn đau rốt cục làm cho cô nói không ra lời.
“Muốn đi bệnh viện hay không?” Thấy tình huống của cô càng ngày càng nghiêm trọng, Hoắc Duẫn Đình cũng sốt ruột.
“Không… em chỉ muốn, đi toilet.” Vạn Quý Phi ôm bụng rên rỉ.
Ô… Nguyên lai hạnh phúc thật sự không thể khoe ra, nếu không thực dễ dàng bị thổ tả. Nửa giờ sau khi cô ngồi ở trên bồn cầu nhà hắn nửa chết nửa sống, đột nhiên ngộ ra đạo lý này.
“Như thế nào? Có phải còn rất đau hay không?” Hoắc Duẫn Đình nóng vội gõ ván cửa phòng toilet. Nghe thấy bên trong có tiếng xả nước, không quá vài giây cô mở cửa ra, thân mình mềm nhũn đi ra.
“Đến uống thuốc.” Hắn đỡ cô đến sô pha ngồi xuống, mới vừa bưng ly nước lên, cô đột nhiên lại nhảy người lên xông thẳng vào phòng tắm, Hoắc Duẫn Đình đành phải cầm lấy thuốc theo đuôi vào.
“A! Anh như thế nào mà vào được?” Nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mắt, Vạn Quý Phi kinh hãi, cũng cố nhịn đau, vội vàng kéo làn váy đem địa phương ẩn mật che khuất, la hét nói: “Đi ra ngoài !”
Hoắc Duẫn Đình xem như không nghe thấy, đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống “Uống thuốc trước đã.”
“Anh có thể trước đi ra ngoài hay không?” Quá mất mặt, cô che mặt kêu rên.
“Nơi này thật thối!”
“Ai thải mà thơm?” [Tiếu ngu ngốc: bt quá 77 ơi ~^_^~ ]
“Hoắc Duẫn Đình!” Vạn Quý Phi phụng phịu hét lớn, khi cùng với hắn mắt đối mắt nhìn chằm chằm hai giây sau, lập tức đau khổ rên rỉ: “A, em không cần! Hình tượng cao quý tốt đẹp của người ta…”
“Còn tốt đẹp? Bụng đều đã đau muốn chết đi? Mau uống thuốc!” Hoắc Duẫn Đình gõ gõ cái đầu cô, Vạn Quý Phi đành phải ngoan ngoãn uống vào bụng.
“Thực ngoan.” Hắn hôn nhẹ cô sau đó đi đến bồn nước rửa sạch cái ly, một bộ dáng thản nhiên tự đắc.
Vạn Quý Phi gãi gãi làm rối hết đầu tóc, nghĩ muốn dùng một cước đem hắn đá ra, đồng thời lại hy vọng bên trong có thể lùa thêm gió, đem mùi lạ xua tan hết đi.
Đang rầu rỉ hết sức, may mắn điện thoại của hắn réo vang, hắn mới từ trong túi quần xuất ra điện thoại đi ra ngoài nghe.
“Nga, bác sĩ Xa, đã trở lại, đang ở nhà của cháu.”
Bà nội gọi tới ? Làm sao có thể là gọi cho hắn mà không phải cô? Vạn Quý Phi nghiêng đầu nghe lén.
“Cô ấy ăn đồ không hợp, bị tiêu chảy. Vâng, vừa uống thuốc rồi.”
Vạn Quý Phi vội vàng sửa sang xong xuôi, bỏ công tác giữa chừng, nhanh chóng lao từ toilet ra lặng lẽ đến phía sau hắn nghe lén.
“Tốt cháu nhớ rõ, buổi tối trước mười giờ.” Hắn vừa thu tuyến xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt lén lút của cô.
Bị phá hiện cô cũng không ngượng ngùng, hếch đầu hỏi một câu: “Cái gì mười giờ nha?”
Hoắc Duẫn Đình lấy lại bình tĩnh, bới loạn đỉnh đầu của cô. ”Tốt lắm không? Không có việc gì trở về nhà.” Nói xong dẫn đầu hướng cửa đi đến.
Vạn Quý Phi vội vàng đuổi theo, miệng tiếp tục la hét: “Này, anh còn không có trả lời vấn đề của em!”
Khi biết Vạn Quý Phi được chọn đi Đài Loan, Thiệu Mẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
“Làm sao có thể vào ngay lúc này lại tăng thêm hai người? Khoá trước tựa hồ chưa có tiền lệ này.”
“Tớ cũng thấy kỳ quái, thế nhưng là vừa rồi xác thực tớ đã làm xong hết thảy thủ tục liên quan tới việc đến Đài Loan.” Trong đó nguyên nhân cô cũng đã hỏi thử qua, bất quá quyết sách* của trường học cô sao có thể đoán được?
*quyết sách: quyết định thực thi các sách lược
“Ai nha, vậy đừng quan tâm đến nó làm gì, dù sao cậu vẫn luôn muốn đi.” Thiệu Mẫn vỗ vỗ bả vai của cô.
“Đương nhiên!” Bởi vì đối với cô mà nói đây là chuyện tốt.
“Giữa trưa tớ mời cậu ăn cơm coi như tiệc chúc mừng, cơm nước xong chúng ta đi dạo phố được chứ?”
“Được!” Dù sao cô cũng có rất nhiều chuyện muốn tìm người tâm sự chia sẻ.
Từ lần trước cùng Hoắc Tinh Linh điên cuồng mua sắm qua, sau đó việc học tập quá bận rộn, Vạn Quý Phi cũng chưa đi chơi. Khó có được cơ hội giống như lúc này không bị ràng buộc chuyện gì, hai thiếu nữ dạo phố đã quên cả thời gian, đến 5h chiều, trên tay các cô đã muốn đeo đầy gói to gói nhỏ chiến lợi phẩm.
Thời tiết nóng bức, hai người ghé tới tiệm đồ uống lạnh nghỉ ngơi.
“Tớ rất ngạc nhiên, nhà cậu vì sao không đồng ý cậu cùng họ Hoắc kia cùng một chỗ?” Nam nhân kia nhìn như thế nào đều cảm thấy vĩ đại đi.
“Tớ cũng không biết.” Vạn Quý Phi nhún vai “Đại khái là do lúc trước mẹ hắn từng đối với bà nội tớ làm chuyện tình không lễ phép đi.”
“Chuyện tình không lễ phép?”
“Ừ, chính là balabala…” Vạn Quý Phi đem sự tình từ đầu đến cuối tường tận nói nói hết một lần, Thiệu Mẫn giống như nghe được chuyện xưa, miệng cứ há hốc cả ra.
“Thật là một người mẹ bưu hãn*!” Hiển nhiên cô đối với mẹ của Hoắc Duẫn Đình có vẻ có hứng thú.
*Bưu hãn: dũng mãnh
“Đúng nha, kỳ thật mẹ hắn ở chung tốt lắm.”
“Đó là bởi vì cậu là bạn gái của con trai bà đi, ngốc! Bất quá cậu còn vì hắn cùng người nhà cãi nhau, còn tuyệt thực, tớ bội phục cậu!” Thiệu Mẫn cho cô một cái ngón tay cái.
“Ai nha đừng nói chuyện này nữa, hiện tại bà nội chỉ đáp ứng cho hắn cơ hội, hắn còn bị quan sát một thời gian, cho nên chúng tớ kỳ thật còn chưa có được giải trừ cảnh báo.” Vạn Quý Phi tay cầm cái muỗng nhỏ chọc chọc ly kem tươi, miệng ngậm ống hút lại hút một ngụm. Tuy rằng bình thường làm việc cẩu thả, nhưng chuyện cảm tình trong lòng của cô vẫn là một góc kín đáo, lẽ dĩ nhiên cảm thấy không quá thích hợp.
“Quan sát một thời gian, phốc, bà nội cậu cũng thật là lợi hại!” Cái người nam nhân cường thế kia, thế nhưng khi gặp phải nhà cô cũng không có biện pháp, Thiệu Mẫn che miệng cười trộm.
“Còn cười, cậu không biết là tớ thực đáng thương hay sao? Người ta vừa mới luyến ái, đã bị người trong nhà phản đối. Hơn nữa Hoắc Duẫn Đình làm người cũng không sai nha, bọn họ vì sao lại có thành kiến với hắn kia chứ?” Vạn Quý Phi vẫn như cũ vì chuyện đó mà căm giận bất bình không thôi.
Là không tệ, nhưng khả năng giới hạn chỉ đối với cô. Thiệu Mẫn nỗ lực bĩu môi, ngẩng đầu thấy Vạn Quý Phi lại đang nhìn tin nhắn, không khỏi đảo mắt. ”Bên người thực sự đủ theo truy tung!” Toàn bộ buổi chiều cũng chưa yên tĩnh qua.
“Không có phải, hắn lo lắng tớ tối nay không có xe trở về, cho nên muốn tới.” Vạn Quý Phi vội vàng giải thích.
“Thật là săn sóc.”
“Ừ.” Vạn Quý Phi cười meo meo gật đầu. Lúc này di động lại vang một chút, cô ấn hạ, xem xong lại nhìn Thiệu Mẫn nói: “Hắn biết chúng ta cùng một chỗ, nói buổi tối mời cậu ăn cơm.”
“Sẽ không là ăn cái loại bữa cơm cao quý người chết không đền mạng đi?” Nghe cô miêu tả bữa tối hắn mời Tiếu sư huynh ăn kia xong, Thiệu Mẫn liền không có hứng thú. Kỳ thật cô đối nam nhân kia có chút sợ hãi.
Vạn Quý Phi vẫy vẫy tay: “Sẽ không. Cậu muốn ăn cái gì đều được!”
Thiệu Mẫn vòng vo chuyển tròng mắt: “Vậy… lẩu cay đi!”
“Ách?” Nghe được từ “cay”, Vạn Quý Phi lập tức liền ngây người.
“Tớ đột nhiên rất muốn ăn rất muốn ăn! Tại lúc thời tiết đang oi bức thế này, nếu có thể ngồi dưới điều hòa ăn lẩu cay, nghĩ thôi đã thích muốn chết!”
Thiệu Mẫn cười híp cả mắt, tựa hồ đã muốn tưởng tượng được cái loại cảm giác nóng lạnh đan xen nhau, nói đến nổi Vạn Quý Phi cũng bắt đầu thèm ăn. Nhưng là hắn không có thể ăn cay đâu, thực sự khiến người sầu muộn nha.
Một giờ sau, Hoắc Duẫn Đình rốt cục cũng xuất hiện. Vạn Quý Phi giúp bọn họ giới thiệu đơn giản, sau đó đem ý nguyện của Thiệu Mẫn đề suất, vốn nghĩ đến sẽ bị vào cự tuyệt, ai ngờ hắn thế nhưng rất rộng rãi gật gật đầu.
“Muốn ăn thì đi đi.”
“Anh… Không phải là ăn không được cay hay sao?” Lần trước bởi vì ăn cay mà vào bệnh viện, nhớ tới chuyện này Vạn Quý Phi trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Vậy ăn món không cay gì đó đi.” Hoắc Duẫn Đình nhìn hai thiếu nữ ngồi đối diện ở phía sau cười cười, quay đầu lại chuyên tâm lái xe.
Nếu mời khách nói không thành vấn đề, cũng không muốn quét sạch hưng phấn của Thiệu Mẫn, Vạn Quý Phi liền yên tâm.
Nơi ăn lẩu là quán ăn gia đình chuyên các món cay Tứ Xuyên, lăn lộn đến bảy giờ cũng vừa đúng thời gian cao điểm dùng cơm chiều, người rất nhiều. Bất quá hoàn cảnh không sai, địa phương cũng thật sạch sẽ. Vừa ngồi xuống hai cô gái liền tự mình gọi món ăn, sau khi xong nhiệm vụ thì vui tươi hoan hỉ quay trở lại. Vạn Quý Phi vì hắn gọi một phần thịt xào rau cùng khoai tây ti, còn đặc biệt dặn dò phục vụ không cần cho ớt.
Chờ thời điểm dùng bữa, Vạn Quý Phi nói với Hoắc Duẫn Đình muốn mượn di động.
“Làm sao?” Hoắc Duẫn Đình một bên hỏi một bên đem điện thoại đưa cho cô.
“Đưa anh một phần lễ vật thôi.” Vạn Quý Phi từ trong túi xách lấy một vật nho nhỏ gì đó ra, nóng vội mở ra.
“Cái lễ vật gì?”
“Móc treo di động.” Cô đùa nghịch điện thoại của hắn vài cái, nhìn từ trước lại vòng ra sau lại xem thêm lần nữa, thân máy mỏng thực sự không tìm được nơi treo móc di động.
“Không có lổ?”
“Có thể vậy.” Hắn cầm lại điện thoại lật lật. Bởi vì cũng không dùng ngoạn ý kia, cho nên căn bản không lưu ý.
“A!” Vạn Quý Phi thất vọng cúi hạ bả vai, lấy điện thoại của bản thân ra, mặt trên di động móc sợi dây xinh xắn cùng cái đưa cho hắn kia rõ ràng chính là đồ đôi. Uổng công cô tỉ mỉ chọn lựa lâu như vậy, kết quả là lãng phí.
“Cái này đưa cho anh.” Hoắc Duẫn Đình mở bàn tay cô ra hỏi ý kiến cô.
“Đều không dùng được.”
Cô muốn lấy lại, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt đoạt đi. Hưng trí mất hết, Vạn Quý Phi rầu rĩ không vui tháo gỡ cái móc treo đính cái nơ con bướm hồng nhạt của chính mình.
Ở trong lòng bàn tay, vật nhỏ kia rất đơn giản, sợi dây màu lam bằng da có móc một thẻ màu vàng ở giữa đính hình trái tim, trên mặt tấm thẻ có một hàng chữ: the only. Hắn thích những lời này.
“Đứa ngốc.” Chỉ chút việc nhỏ ấy cũng đáng mất hứng? Hoắc Duẫn Đình vươn tay móc cái móc khóa tra vào dây đeo chìa khóa ô tô, giơ lên trước mắt cô.
“Như vậy là được chứ gì.”
Được rồi, cái này cũng là cái ý kiến hay, Vạn Quý Phi nhếch miệng, ngốc ngốc cười.
“Cám ơn, đồ vật đôi nhìn rất đáng yêu.” Hắn tiện đà tiến đến bên tai cô nhẹ nhàng thủ thỉ, chọc cô cười đến vui vẻ.
Hai người này có phải đã quên mất còn có bên thứ ba tồn tại hay không? Thiệu Mẫn hai mắt khẽ đảo, ngoảnh mặt, miễn cho lại nhìn hai người bọn hắn khanh khanh ta ta. Hình tượng của Hoắc đại công tử so với lần đầu gặp mặt kia thật sự là chênh lệch quá lớn, cô thật sự không tiếp thụ được. [Tiếu: vì thế nên hai anh chị sến súa nhà mình đi chơi muốn kéo mình theo, Tiếu ta sống chết không thèm! T.T, nhìn thế này thật sự rất…]
Một chút lẩu, hai tiểu mỹ nhân ăn đến nổi mồ hôi đầm đìa, bất quá ngay cả như vậy, đối với người khoái món cay mà nói, loại cảm giác này có thể nói là dục tiên dục tử (cực khoái ). Chính là Hoắc Duẫn Đình nhìn làn khói bay bay lại thêm sắc hồng hồng của đồ ăn trong nồi, dạ dày không ngừng co rúm.
Cơm ăn no nước uống say, theo yêu cầu của Thiệu Mẫn lái xe đem cô đưa đến đứng trạm xe bus gần đó, Hoắc Duẫn Đình mới đem xe chuyển trở về phương hướng thành phố M.
Vạn Quý Phi vuốt cái bụng trướng trướng, miệng ngây ngô meo meo cười.
“Chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Hoắc Duẫn Đình nhìn cô liếc mắt một cái.
“Không có.” Trong miệng tuy phủ nhận, thế nhưng khóe miệng độ cong lại càng ngày càng lớn.
“Chính là cảm thấy thực hạnh phúc thực hạnh phúc!” Hạnh phúc kỳ thật rất đơn giản, ăn uống thỏa mãn, hoặc là có người âu yếm làm bạn.
“Đứa ngốc!” Hắn cười cười, thật sự là cô nhóc dễ dàng thỏa mãn. Mở đĩa CD, khúc nhạc du dương vang bên tai, phối hợp cùng với bóng đêm ngoài của sổ xe quả thực không che vào đâu được. Dưới chân tăng tốc, xe ở trên đường cao tốc chạy như bay.
Vạn Quý Phi lẳng lặng nghe xong một lát, bụng đột nhiên quặn thắt, cô nhíu chặt hàng lông mày, cựa quậy thân mình, không có việc gì đi. Qua một lát sau, chỗ bụng lại truyền đến một trận nhói đau đớn. Cô cắn cắn môi, lấy tay che.
Xe đi đến trạm thu phí thì dừng lại, Hoắc Duẫn Đình thanh toán tiền, ngoài cửa sổ ánh đèn trên không chiếu vào bên trong xe, hắn mới phát hiện cô sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy?”
Vạn Quý Phi khoát tay “Không…” “có chuyện gì” còn chưa nói ra miệng, bụng lại là một trận quặn thắt. Cô hít một hơi, liều mạng thở.
Phía sau có tiếng loa thúc giục, Hoắc Duẫn Đình không thể không khởi động động cơ.
“Có phải bụng đau hay không?”
“Ừ… Có một chút.” Giống như càng ngày càng đau , Vạn Quý Phi bàn tay xoa xoa trán, một thân toát mồ hôi lạnh.
“Chịu không nổi còn ăn cay!” Hoắc Duẫn Đình tức giận trách, chuyển hướng vào đường quốc lộ, miệng niệm vù vù bên tai.
“Nào có? Thân thể của em thật sự cường tráng, ăn đắng uống cay cho tới bây giờ không có vấn đề.” Vạn Quý Phi biết biết miệng, bất mãn vì bị giáo huấn. Nhưng là qua 20 phút sau, bụng không ngừng quặn đau rốt cục làm cho cô nói không ra lời.
“Muốn đi bệnh viện hay không?” Thấy tình huống của cô càng ngày càng nghiêm trọng, Hoắc Duẫn Đình cũng sốt ruột.
“Không… em chỉ muốn, đi toilet.” Vạn Quý Phi ôm bụng rên rỉ.
Ô… Nguyên lai hạnh phúc thật sự không thể khoe ra, nếu không thực dễ dàng bị thổ tả. Nửa giờ sau khi cô ngồi ở trên bồn cầu nhà hắn nửa chết nửa sống, đột nhiên ngộ ra đạo lý này.
“Như thế nào? Có phải còn rất đau hay không?” Hoắc Duẫn Đình nóng vội gõ ván cửa phòng toilet. Nghe thấy bên trong có tiếng xả nước, không quá vài giây cô mở cửa ra, thân mình mềm nhũn đi ra.
“Đến uống thuốc.” Hắn đỡ cô đến sô pha ngồi xuống, mới vừa bưng ly nước lên, cô đột nhiên lại nhảy người lên xông thẳng vào phòng tắm, Hoắc Duẫn Đình đành phải cầm lấy thuốc theo đuôi vào.
“A! Anh như thế nào mà vào được?” Nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mắt, Vạn Quý Phi kinh hãi, cũng cố nhịn đau, vội vàng kéo làn váy đem địa phương ẩn mật che khuất, la hét nói: “Đi ra ngoài !”
Hoắc Duẫn Đình xem như không nghe thấy, đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống “Uống thuốc trước đã.”
“Anh có thể trước đi ra ngoài hay không?” Quá mất mặt, cô che mặt kêu rên.
“Nơi này thật thối!”
“Ai thải mà thơm?” [Tiếu ngu ngốc: bt quá 77 ơi ~^_^~ ]
“Hoắc Duẫn Đình!” Vạn Quý Phi phụng phịu hét lớn, khi cùng với hắn mắt đối mắt nhìn chằm chằm hai giây sau, lập tức đau khổ rên rỉ: “A, em không cần! Hình tượng cao quý tốt đẹp của người ta…”
“Còn tốt đẹp? Bụng đều đã đau muốn chết đi? Mau uống thuốc!” Hoắc Duẫn Đình gõ gõ cái đầu cô, Vạn Quý Phi đành phải ngoan ngoãn uống vào bụng.
“Thực ngoan.” Hắn hôn nhẹ cô sau đó đi đến bồn nước rửa sạch cái ly, một bộ dáng thản nhiên tự đắc.
Vạn Quý Phi gãi gãi làm rối hết đầu tóc, nghĩ muốn dùng một cước đem hắn đá ra, đồng thời lại hy vọng bên trong có thể lùa thêm gió, đem mùi lạ xua tan hết đi.
Đang rầu rỉ hết sức, may mắn điện thoại của hắn réo vang, hắn mới từ trong túi quần xuất ra điện thoại đi ra ngoài nghe.
“Nga, bác sĩ Xa, đã trở lại, đang ở nhà của cháu.”
Bà nội gọi tới ? Làm sao có thể là gọi cho hắn mà không phải cô? Vạn Quý Phi nghiêng đầu nghe lén.
“Cô ấy ăn đồ không hợp, bị tiêu chảy. Vâng, vừa uống thuốc rồi.”
Vạn Quý Phi vội vàng sửa sang xong xuôi, bỏ công tác giữa chừng, nhanh chóng lao từ toilet ra lặng lẽ đến phía sau hắn nghe lén.
“Tốt cháu nhớ rõ, buổi tối trước mười giờ.” Hắn vừa thu tuyến xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt lén lút của cô.
Bị phá hiện cô cũng không ngượng ngùng, hếch đầu hỏi một câu: “Cái gì mười giờ nha?”
Hoắc Duẫn Đình lấy lại bình tĩnh, bới loạn đỉnh đầu của cô. ”Tốt lắm không? Không có việc gì trở về nhà.” Nói xong dẫn đầu hướng cửa đi đến.
Vạn Quý Phi vội vàng đuổi theo, miệng tiếp tục la hét: “Này, anh còn không có trả lời vấn đề của em!”
/65
|