Đi một chuyến đến bệnh viện, thử máu sau đó chẩn đoán, chính xác mụn nước trên người Vạn Quý Phi kia chính là biểu hiện của bệnh thuỷ đậu. Chích một mũi vắc-xin, sau đó bốc thuốc cô liền bị Hoắc Duẫn Đình túm rời đi.
Xe taxi vẫn đứng ở trước cửa bệnh viện chờ, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, chú lái xe phi thường nhanh nhạy đem cửa xe mở ra.
Bên ngoài gió bắc thổi vù vù qua, bên trong xe lại ấm áp mê người, chỉ trừ bỏ khuôn mặt người nào đó.
Vạn Quý Phi tà tà tựa vào chỗ ngồi, vươn tay kéo kéo góc áo của hắn. Không phải tức giận đi. Cô lấy môi ra dấu hỏi, đáng tiếc đeo khẩu trang, Hoắc Duẫn Đình không thể tiếp thu đến xin lỗi của cô. Hắn hơi nghiêng đầu hướng cô trừng mắt lạnh, hơn nữa vươn tay kéo góc áo bị giữ chặt, sau đó lại không chớp mắt nhìn phía trước.
Quay lại thời đểm trước đó, lúc cô phát bệnh hắn còn vẫn đang ở sân bay thành phố G. Lúc ấy gửi tin nhắn cho cô, nhận được hồi âm là cô đã muốn xuất phát đi lữ hành rồi. Kết quả ngồi hơn mười mấy giờ máy bay, vừa mới vào sân bay bên Mỹ liền thu được một cuộc điện thoại như ném bom.
Cô nói có thể chiếu cố tốt chính mình, bảo hắn đừng quan tâm. Được, hắn cho cô cơ hội học tập lớn lên. Nhưng cho cô cơ hội cũng không phải là cho cô giấu diếm, làm bạn trai, hắn kỳ thật thầm nghĩ vào đúng lúc quan tâm, như vậy chẳng lẽ có sai?
Trách cô không phải không có lý, bởi vì để ý, cho nên mới phải tức giận !
Bị cự tuyệt bị ghét bỏ, Vạn Quý Phi liền ngồi ngay ngắn trở lại. Quỷ hẹp hòi! Cô sinh bệnh còn phải nhìn sắc mặt hắn, không thể rộng lượng một chút được sao? Cô kéo khăn quàng cổ ra chuẩn bị thuận thuận khí, tay đột nhiên bị người nào đó dùng sức vỗ một chút.
“An phận một chút!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Nóng!” Vì sợ trúng gió, cô toàn thân bao nghiêm nghiêm mật mật, tựa như thiếu nữ Ả Rập, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt tròn tròn. Nhưng là bên trong xe máy điều hòa ấm áp, cô bị đổ mồ hôi, lưng vừa ẩm ướt lại ngứa, nói không nên lời có biết bao nhiêu là khó chịu.
Hoắc Duẫn Đình căn bản không nghe lời giải thích của cô, chỉ thấy cô như là ở đó giận dỗi, mày nhíu chặt không hờn giận nói: “Nhanh buộc vào!” Cũng giúp cô đem khăn quàng cổ một lần nữa che lại thật tốt, lại giữ lấy một cái tay nhỏ bé, nghiêm cấm cô nhóc này xằng bậy.
Nếu không phải cả người vô lực lại không thoải mái, Vạn Quý Phi khẳng định sẽ lồng lộn lên. Nhẫn nại cũng có mức độ, người này rốt cuộc đang phát cáu cái gì a?
Xe chạy nửa giờ, đi đến một cái xóm gần trường học. Xe lăn bánh vào con đường nhỏ, trước mắt hiện ra một loạt các dãy nhà hai tầng. Xe taxi quẹo một vòng qua hai cái đường cua, sau đó dừng lại ở trước một căn nhà trong số đó.
Chú lái xe bước xuống xe, lấy hành lý ở cốp xe ra. Hoắc Duẫn Đình đẩy cửa xe và ra khỏi xe, sau đó, xoay người đem cô ôm lấy.
“Em có thể tự mình đi!” Vạn Quý Phi giãy dụa, bất đắc dĩ bị hắn hoàn toàn không nhìn tới, thế nhưng một bàn tay ở sau lưng áo cô nắm thật chặt, cho cô một cái xem thường.
Lấy tốc độ nhanh nhất vào nhà, lên lầu hai, Hoắc Duẫn Đình đem cô nhóc không nghe lời này thả xuống giường.
“Trước nghỉ ngơi một chút.” Hắn nhẹ nói tiếp một câu sau đó liền vội vàng xuống lầu.
Vạn Quý Phi không kịp nhìn ngắm gì thì mông đã bị rơi xuống thật đau, nhanh chóng ngẩng đầu kéo ra vật cản buộc kín ở trên người, lại cởi áo khoác ngoài. Buồn bực nửa ngày, cơ hồ khiến cô nghẹn muốn chết.
Phòng ngủ mở rộng, giường chỉ đơn giản đặt ở trên bệ, có vẻ thực nhàn nhã. Thảm trải sàn mềm mại trải đến bên lan can, nhìn xuống bên ngoài là phòng khách rộng lớn, mà hắn đứng ở chỗ cửa, đang thanh toán tiền xe cho chú lái xe.
Vạn Quý Phi dời tầm nhìn đi vào phòng tắm, nhìn qua kính thấy một gương mặt thảm hại, không tránh khỏi một trận ghét run. Khi trở lại trên giường, vuốt ve sàng đan mềm nhũn, có loại cảm giác tên gọi là an tâm, là vì sự xuất hiện của hắn. Cô lăn mấy vòng, đột nhiên lại cảm thấy phiền muộn. Cao hứng cái gì chứ? Hắn tức giận mà.
Tâm tình lúc lên lúc xuống, cuối cùng bất tri bất giác liền đi vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, thân thể nóng lạnh bao trùm lên nhau, một hồi giống như chìm trong biển, một hồi lại giống như ngập trong lửa thiêu, khó chịu đến cực điểm. Muốn dùng tay gãi gãi mặt, nhưng mà có cái gì đó đang liều mạng kiềm chế tay cô. Không thể động đậy, hơn nữa không thoải mái, cô khổ sở khóc lớn. Vì sao sinh bệnh còn muốn khi dễ cô?
“Tỉnh tỉnh, tiểu Phi.”
Có cái thanh âm dễ nghe kêu cô, Vạn Quý Phi từ từ mở hai mắt, Hoắc Duẫn Đình khuôn mặt lo lắng chiếu vào tầm mắt.
Cô có chút kinh ngạc, ngây người vài giây mới nhớ lại sự tình phát sinh.
“Ô…” Ý chí cuối cùng đánh không lại mọi sự khó chịu, nháy mắt tê liệt, chuỗi chuỗi nước mắt liền rơi xuống.
“Không có việc gì, rất nhanh sẽ khỏe lại.” Hắn đem cô ôm lấy, vỗ nhẹ lưng nhỏ của cô nhẹ giọng an ủi. Đối với chuyện cô giấu diếm bệnh tình hắn thật tức giận, thế nhưng khi nhìn thấy tình huống bi thảm của người nào đó ở trước mắt mà biến mất vô tung.
Bình thường con người khi ốm đau bệnh tật đặc biệt yếu ớt, huống chi là một người ở xa nhà. Tình nhân an ủi, liền như thúc giục lệ trào. Hoắc Duẫn Đình cái gì cũng không làm, liền lẳng lặng ôm lấy cô, tùy ý cô phát tiết.
Sau một lúc lâu, cô rốt cục khóc đủ, cằm bị nâng lên, một cái khăn tay mềm nhỏ bé lau qua mặt của cô.
“Thực xấu!” Hắn cười nhìn bộ dạng cô khóc y hệt đứa trẻ, những giọt nước mắt đến và đi một cách tự nhiên. Nhưng mà khi lời này tiến vào trong tai cô liền thay đổi bản chất.
“Em chính là xấu đó! Ai kêu anh nhìn!” Vạn Quý Phi nhanh chóng lấy hai tay giấu mặt, thân thể vặn vẹo nức nở kêu to.
“Làm cái gì?” Làm sao đột nhiên nổi điên?
“Ô… Anh ghét bỏ em xấu xí!” Tâm thích chưng diện con người ai cũng có, ai không hy vọng đem một mặt hoàn mỹ nhất của chính bản thân mình phô ra trước mắt người yêu? Vạn Quý Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Xấu cũng là anh yêu, có ai ghét bỏ đâu?” Hoắc Duẫn Đình cường ngạnh kéo tay cô ra.
Vạn Quý Phi liều chết không theo, quật cường bụm mặt, nức nở lên án: “Anh lại hung em! Người ta sinh bệnh anh còn hung dữ!”
Người nào đó làm chuyện sai vẫn còn để ý. Hoắc Duẫn Đình nặng nề thở một hơi, ôn nhu trấn an: “Được rồi, em không xấu, cả người đều là tiêu chuẩn của một đại mỹ nhân.”
“Anh gạt em! Hiện tại trên mặt em đầy đậu nốt đỏ, làm sao xinh đẹp?”
Thật sự là nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó dưỡng như nhau, nói cái gì cũng đều sai.
“Thế em muốn như thế nào?”
Vạn Quý Phi không nói được lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt giống như mưa nhỏ giọt ở trên sàng đan. Cô cũng không phải muốn cố tình gây sự, thật sự là… Đều là lỗi của bệnh thuỷ đậu!
Hoắc Duẫn Đình thấu đáo, cô thương tâm hắn cũng không chịu nổi. Liên tục ở trên không trung bay gần ba mươi mấy giờ đồng hồ, hắn cũng mệt mỏi.
“Đừng nóng giận, anh xin lỗi được không?”
Đối phương tư thái đã mềm hoá, Vạn Quý Phi cũng không muốn lại tiếp tục giằng co. Kỳ thật hắn có thể đến, cô cao hứng còn không kịp.
“Đói bụng sao? Anh đi gọi cháo.”
Vạn Quý Phi gật gật đầu, hai người xuống dưới lầu dùng cơm.
Phòng khách trên bàn trà có vài ba cái hộp, bên trên có dấu hiệu của nhà hàng lớn gần đây. Hắn cẩn thận đem nắp hộp mở ra, múc một muỗng thổi nguội, sau lại đưa cho cô.
Cháo hoa hẳn là tính hầm đủ ngon rồi đi, chính là vẫn như cũ không dậy nổi con sâu thèm ăn của cô. Miễn cưỡng lại nuốt thêm hai ngụm, thật sự khó có thể nuốt xuống nữa, cô đành phải đẩy ra.
“Không thích.”
Cô ủy khuất bĩu môi.
Hoắc Duẫn Đình không có biện pháp, đành phải tùy cô. Đem cái hộp đậy lại, hắn lại nghe thấy cô đáng thương hề hề nói: “Hoắc Duẫn Đình, em rất muốn ăn cháo thịt nạc mặn mà mẹ hầm.”
Nguyên lai, cô nhóc kia nhớ nhà.
Ban đêm, Vạn Quý Phi sau khi tắm xong ghé vào người trên giường, để cho hắn giúp cô thoa thuốc mỡ. Trên thân trừ bỏ áo ngủ rộng lớn bên ngoài liền không có vật gì khác, cô có chút không quen. Giật giật, hắn đem cô đè lại: “Còn chưa thoa xong.”
Trám thuốc mỡ từ trên cổ chạy một đường, đi đến thắt lưng điểm điểm vài cái.
“Lưng tốt lắm, ngồi xuống.”
Vạn Quý Phi nhanh chóng đem quần áo kéo về, xốc người ngồi xuống. Hoắc Duẫn Đình giúp cô lau mặt cùng cái trán, tiện đà đến cổ.
“Đem nút áo cởi bỏ.”
“A?”
Hắn chỉ chỉ bên gáy của cô: “Ở ngực cũng có.”
“Cái kia… em chính mình thoa tốt lắm.” Vạn Quý Phi đỏ mặt che ngực.
“Đều đã lúc nào rồi, mà còn so đo chuyện này hửm?” Hắn không nói hai lời liền kéo hai tay của cô ra, cởi bỏ nút thắt áo cô.
Trên bộ ngực tuyết trắng, một mảnh phiến màu đỏ nhìn thực đáng sợ. Hoắc Duẫn Đình thở hổn hển, cúi đầu chuyên tâm vì cô bôi thuốc.
Vạn Quý Phi co rúm lại bả vai, cảm nhận được tay hắn không biết vô tình hay cố ý tiếp xúc đến nơi da thịt mềm mại nhất, độ mạnh yếu không lớn, lại khiến cho thân thể quỷ dị phát run, mười ngón chân căng cứng lại.
Cũng không biết là ai mở đầu, dù sao đến cuối cùng, uống thuốc xong hắn liền che kín môi của cô tinh tế hôn, tay thong thả di động ở trên người cô.
“Sẽ… sẽ lây bệnh !” Cô thở phì phò, phân không rõ cả người như nhũn ra là do sinh bệnh, hay là hắn hôn.
“Anh không sợ.” Hắn cố định cằm của cô hôn sâu thêm một chút, sau đó mới giúp cô đem nút quần áo gài lại.
Một đêm kia, Vạn Quý Phi bị hắn ôm đi vào giấc ngủ. Nửa đêm cô ngủ cực không an ổn, bệnh thuỷ đậu vừa đau lại ngứa, vài lần cô căn bản chính là không ý thức muốn vươn tay đi gãi, đều bị hắn ngăn lại. Mãi cho đến hừng đông, bởi vì mệt mỏi, cô mới bình tĩnh trở lại.
Khi tỉnh lại, hắn đã không còn bên người. Ngoài cửa sổ dương quang chói lọi chiếu vào trên đuôi giường, cô mông lung mở mắt, phát hiện trên tay đeo găng, đại khái là vì phòng ngừa cô gãi loạn.
Đi chân trần xuống giường mặc vào áo khoác, dưới lầu có tiếng vang, cô dời bước tới cầu thang lầu, nhìn đến hắn ở bên trong phòng bếp đứng trước bồn nước đùa nghịch cái gì đó, miệng lẩm bẩm.
“Thịt heo đã ngâm muối một giờ, sau đó nấu nước sau đó cho gạo với thịt vào phải không ạ? Nga, là trước đem gạo nấu chín một chút rồi mới cho vào. Thịt heo cần rửa lại thật sạch? Có thể rất ngấy hay không? Tốt, không cho cô ấy ăn thịt.” Hắn nói xong cầm chén đựng thứ gì đó đổ vào trong nồi, đại khái không cẩn thận gặp phải hơi nóng, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn cố giữ cái chén kết quả thìa liền rơi mất.
“Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi hơi lỏng tay.” Hắn cầm lấy cái thìa đưa vào nồi nước khuấy khuấy, tiếp tục nói: “Vâng, tối hôm qua ngủ không tốt, nửa đêm khóc vài lần, đại khái khó chịu. Buổi sáng cháu cũng có kiểm tra tay chân, bất quá không tính nghiêm trọng. Cháu đã biết, cháu sẽ cẩn thận, không thể mặc cô tùy hứng. Bà nội yên tâm, cháu sẽ chú ý không bị lây bệnh… Vâng, không cần cảm tạ.”
Dứt lời, hắn đem tai nghe tháo xuống, lại cầm lấy thìa phóng vào trong nồi quấy quấy.
Ngu ngốc, nguyên lai hắn đang nấu cháo.
Vạn Quý Phi tựa người ở trên ván cửa, lẳng lặng nhìn thân ảnh bận rộn của hắn. Hắn như thế ở nhà cực kỳ hiếm thấy, phỏng chừng xuống bếp cũng là lần đầu. Vị đại thiếu gia này bình thường đều có người phụng dưỡng, hôm nay thế nhưng vì một câu của cô thử làm chuyện mà hắn chưa từng làm qua, còn cách xa nghìn trùng bôn ba một đường hỏi cách làm. Hơn nữa bà nội giống như cũng bị hắn thu phục, cư nhiên còn rất quan tâm hắn. Có thể nhận được sự quan tâm của người nhà với sự chiếu cố cùng trân trọng của hắn, cô hạnh phúc biết bao?
Phía sau dương quang đem mọi vật xung quanh thiêu đốt, đồng thời cũng làm cõi lòng cô tràn đầy ấm áp.
Nếu có một người nam nhân sủng mi đến tận đây, mi sẽ làm thế nào?
Quyết đoán gả cho hắn đi.
Xe taxi vẫn đứng ở trước cửa bệnh viện chờ, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, chú lái xe phi thường nhanh nhạy đem cửa xe mở ra.
Bên ngoài gió bắc thổi vù vù qua, bên trong xe lại ấm áp mê người, chỉ trừ bỏ khuôn mặt người nào đó.
Vạn Quý Phi tà tà tựa vào chỗ ngồi, vươn tay kéo kéo góc áo của hắn. Không phải tức giận đi. Cô lấy môi ra dấu hỏi, đáng tiếc đeo khẩu trang, Hoắc Duẫn Đình không thể tiếp thu đến xin lỗi của cô. Hắn hơi nghiêng đầu hướng cô trừng mắt lạnh, hơn nữa vươn tay kéo góc áo bị giữ chặt, sau đó lại không chớp mắt nhìn phía trước.
Quay lại thời đểm trước đó, lúc cô phát bệnh hắn còn vẫn đang ở sân bay thành phố G. Lúc ấy gửi tin nhắn cho cô, nhận được hồi âm là cô đã muốn xuất phát đi lữ hành rồi. Kết quả ngồi hơn mười mấy giờ máy bay, vừa mới vào sân bay bên Mỹ liền thu được một cuộc điện thoại như ném bom.
Cô nói có thể chiếu cố tốt chính mình, bảo hắn đừng quan tâm. Được, hắn cho cô cơ hội học tập lớn lên. Nhưng cho cô cơ hội cũng không phải là cho cô giấu diếm, làm bạn trai, hắn kỳ thật thầm nghĩ vào đúng lúc quan tâm, như vậy chẳng lẽ có sai?
Trách cô không phải không có lý, bởi vì để ý, cho nên mới phải tức giận !
Bị cự tuyệt bị ghét bỏ, Vạn Quý Phi liền ngồi ngay ngắn trở lại. Quỷ hẹp hòi! Cô sinh bệnh còn phải nhìn sắc mặt hắn, không thể rộng lượng một chút được sao? Cô kéo khăn quàng cổ ra chuẩn bị thuận thuận khí, tay đột nhiên bị người nào đó dùng sức vỗ một chút.
“An phận một chút!” Hắn lạnh lùng mở miệng.
“Nóng!” Vì sợ trúng gió, cô toàn thân bao nghiêm nghiêm mật mật, tựa như thiếu nữ Ả Rập, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt tròn tròn. Nhưng là bên trong xe máy điều hòa ấm áp, cô bị đổ mồ hôi, lưng vừa ẩm ướt lại ngứa, nói không nên lời có biết bao nhiêu là khó chịu.
Hoắc Duẫn Đình căn bản không nghe lời giải thích của cô, chỉ thấy cô như là ở đó giận dỗi, mày nhíu chặt không hờn giận nói: “Nhanh buộc vào!” Cũng giúp cô đem khăn quàng cổ một lần nữa che lại thật tốt, lại giữ lấy một cái tay nhỏ bé, nghiêm cấm cô nhóc này xằng bậy.
Nếu không phải cả người vô lực lại không thoải mái, Vạn Quý Phi khẳng định sẽ lồng lộn lên. Nhẫn nại cũng có mức độ, người này rốt cuộc đang phát cáu cái gì a?
Xe chạy nửa giờ, đi đến một cái xóm gần trường học. Xe lăn bánh vào con đường nhỏ, trước mắt hiện ra một loạt các dãy nhà hai tầng. Xe taxi quẹo một vòng qua hai cái đường cua, sau đó dừng lại ở trước một căn nhà trong số đó.
Chú lái xe bước xuống xe, lấy hành lý ở cốp xe ra. Hoắc Duẫn Đình đẩy cửa xe và ra khỏi xe, sau đó, xoay người đem cô ôm lấy.
“Em có thể tự mình đi!” Vạn Quý Phi giãy dụa, bất đắc dĩ bị hắn hoàn toàn không nhìn tới, thế nhưng một bàn tay ở sau lưng áo cô nắm thật chặt, cho cô một cái xem thường.
Lấy tốc độ nhanh nhất vào nhà, lên lầu hai, Hoắc Duẫn Đình đem cô nhóc không nghe lời này thả xuống giường.
“Trước nghỉ ngơi một chút.” Hắn nhẹ nói tiếp một câu sau đó liền vội vàng xuống lầu.
Vạn Quý Phi không kịp nhìn ngắm gì thì mông đã bị rơi xuống thật đau, nhanh chóng ngẩng đầu kéo ra vật cản buộc kín ở trên người, lại cởi áo khoác ngoài. Buồn bực nửa ngày, cơ hồ khiến cô nghẹn muốn chết.
Phòng ngủ mở rộng, giường chỉ đơn giản đặt ở trên bệ, có vẻ thực nhàn nhã. Thảm trải sàn mềm mại trải đến bên lan can, nhìn xuống bên ngoài là phòng khách rộng lớn, mà hắn đứng ở chỗ cửa, đang thanh toán tiền xe cho chú lái xe.
Vạn Quý Phi dời tầm nhìn đi vào phòng tắm, nhìn qua kính thấy một gương mặt thảm hại, không tránh khỏi một trận ghét run. Khi trở lại trên giường, vuốt ve sàng đan mềm nhũn, có loại cảm giác tên gọi là an tâm, là vì sự xuất hiện của hắn. Cô lăn mấy vòng, đột nhiên lại cảm thấy phiền muộn. Cao hứng cái gì chứ? Hắn tức giận mà.
Tâm tình lúc lên lúc xuống, cuối cùng bất tri bất giác liền đi vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, thân thể nóng lạnh bao trùm lên nhau, một hồi giống như chìm trong biển, một hồi lại giống như ngập trong lửa thiêu, khó chịu đến cực điểm. Muốn dùng tay gãi gãi mặt, nhưng mà có cái gì đó đang liều mạng kiềm chế tay cô. Không thể động đậy, hơn nữa không thoải mái, cô khổ sở khóc lớn. Vì sao sinh bệnh còn muốn khi dễ cô?
“Tỉnh tỉnh, tiểu Phi.”
Có cái thanh âm dễ nghe kêu cô, Vạn Quý Phi từ từ mở hai mắt, Hoắc Duẫn Đình khuôn mặt lo lắng chiếu vào tầm mắt.
Cô có chút kinh ngạc, ngây người vài giây mới nhớ lại sự tình phát sinh.
“Ô…” Ý chí cuối cùng đánh không lại mọi sự khó chịu, nháy mắt tê liệt, chuỗi chuỗi nước mắt liền rơi xuống.
“Không có việc gì, rất nhanh sẽ khỏe lại.” Hắn đem cô ôm lấy, vỗ nhẹ lưng nhỏ của cô nhẹ giọng an ủi. Đối với chuyện cô giấu diếm bệnh tình hắn thật tức giận, thế nhưng khi nhìn thấy tình huống bi thảm của người nào đó ở trước mắt mà biến mất vô tung.
Bình thường con người khi ốm đau bệnh tật đặc biệt yếu ớt, huống chi là một người ở xa nhà. Tình nhân an ủi, liền như thúc giục lệ trào. Hoắc Duẫn Đình cái gì cũng không làm, liền lẳng lặng ôm lấy cô, tùy ý cô phát tiết.
Sau một lúc lâu, cô rốt cục khóc đủ, cằm bị nâng lên, một cái khăn tay mềm nhỏ bé lau qua mặt của cô.
“Thực xấu!” Hắn cười nhìn bộ dạng cô khóc y hệt đứa trẻ, những giọt nước mắt đến và đi một cách tự nhiên. Nhưng mà khi lời này tiến vào trong tai cô liền thay đổi bản chất.
“Em chính là xấu đó! Ai kêu anh nhìn!” Vạn Quý Phi nhanh chóng lấy hai tay giấu mặt, thân thể vặn vẹo nức nở kêu to.
“Làm cái gì?” Làm sao đột nhiên nổi điên?
“Ô… Anh ghét bỏ em xấu xí!” Tâm thích chưng diện con người ai cũng có, ai không hy vọng đem một mặt hoàn mỹ nhất của chính bản thân mình phô ra trước mắt người yêu? Vạn Quý Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Xấu cũng là anh yêu, có ai ghét bỏ đâu?” Hoắc Duẫn Đình cường ngạnh kéo tay cô ra.
Vạn Quý Phi liều chết không theo, quật cường bụm mặt, nức nở lên án: “Anh lại hung em! Người ta sinh bệnh anh còn hung dữ!”
Người nào đó làm chuyện sai vẫn còn để ý. Hoắc Duẫn Đình nặng nề thở một hơi, ôn nhu trấn an: “Được rồi, em không xấu, cả người đều là tiêu chuẩn của một đại mỹ nhân.”
“Anh gạt em! Hiện tại trên mặt em đầy đậu nốt đỏ, làm sao xinh đẹp?”
Thật sự là nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó dưỡng như nhau, nói cái gì cũng đều sai.
“Thế em muốn như thế nào?”
Vạn Quý Phi không nói được lời nào, chỉ cúi đầu, nước mắt giống như mưa nhỏ giọt ở trên sàng đan. Cô cũng không phải muốn cố tình gây sự, thật sự là… Đều là lỗi của bệnh thuỷ đậu!
Hoắc Duẫn Đình thấu đáo, cô thương tâm hắn cũng không chịu nổi. Liên tục ở trên không trung bay gần ba mươi mấy giờ đồng hồ, hắn cũng mệt mỏi.
“Đừng nóng giận, anh xin lỗi được không?”
Đối phương tư thái đã mềm hoá, Vạn Quý Phi cũng không muốn lại tiếp tục giằng co. Kỳ thật hắn có thể đến, cô cao hứng còn không kịp.
“Đói bụng sao? Anh đi gọi cháo.”
Vạn Quý Phi gật gật đầu, hai người xuống dưới lầu dùng cơm.
Phòng khách trên bàn trà có vài ba cái hộp, bên trên có dấu hiệu của nhà hàng lớn gần đây. Hắn cẩn thận đem nắp hộp mở ra, múc một muỗng thổi nguội, sau lại đưa cho cô.
Cháo hoa hẳn là tính hầm đủ ngon rồi đi, chính là vẫn như cũ không dậy nổi con sâu thèm ăn của cô. Miễn cưỡng lại nuốt thêm hai ngụm, thật sự khó có thể nuốt xuống nữa, cô đành phải đẩy ra.
“Không thích.”
Cô ủy khuất bĩu môi.
Hoắc Duẫn Đình không có biện pháp, đành phải tùy cô. Đem cái hộp đậy lại, hắn lại nghe thấy cô đáng thương hề hề nói: “Hoắc Duẫn Đình, em rất muốn ăn cháo thịt nạc mặn mà mẹ hầm.”
Nguyên lai, cô nhóc kia nhớ nhà.
Ban đêm, Vạn Quý Phi sau khi tắm xong ghé vào người trên giường, để cho hắn giúp cô thoa thuốc mỡ. Trên thân trừ bỏ áo ngủ rộng lớn bên ngoài liền không có vật gì khác, cô có chút không quen. Giật giật, hắn đem cô đè lại: “Còn chưa thoa xong.”
Trám thuốc mỡ từ trên cổ chạy một đường, đi đến thắt lưng điểm điểm vài cái.
“Lưng tốt lắm, ngồi xuống.”
Vạn Quý Phi nhanh chóng đem quần áo kéo về, xốc người ngồi xuống. Hoắc Duẫn Đình giúp cô lau mặt cùng cái trán, tiện đà đến cổ.
“Đem nút áo cởi bỏ.”
“A?”
Hắn chỉ chỉ bên gáy của cô: “Ở ngực cũng có.”
“Cái kia… em chính mình thoa tốt lắm.” Vạn Quý Phi đỏ mặt che ngực.
“Đều đã lúc nào rồi, mà còn so đo chuyện này hửm?” Hắn không nói hai lời liền kéo hai tay của cô ra, cởi bỏ nút thắt áo cô.
Trên bộ ngực tuyết trắng, một mảnh phiến màu đỏ nhìn thực đáng sợ. Hoắc Duẫn Đình thở hổn hển, cúi đầu chuyên tâm vì cô bôi thuốc.
Vạn Quý Phi co rúm lại bả vai, cảm nhận được tay hắn không biết vô tình hay cố ý tiếp xúc đến nơi da thịt mềm mại nhất, độ mạnh yếu không lớn, lại khiến cho thân thể quỷ dị phát run, mười ngón chân căng cứng lại.
Cũng không biết là ai mở đầu, dù sao đến cuối cùng, uống thuốc xong hắn liền che kín môi của cô tinh tế hôn, tay thong thả di động ở trên người cô.
“Sẽ… sẽ lây bệnh !” Cô thở phì phò, phân không rõ cả người như nhũn ra là do sinh bệnh, hay là hắn hôn.
“Anh không sợ.” Hắn cố định cằm của cô hôn sâu thêm một chút, sau đó mới giúp cô đem nút quần áo gài lại.
Một đêm kia, Vạn Quý Phi bị hắn ôm đi vào giấc ngủ. Nửa đêm cô ngủ cực không an ổn, bệnh thuỷ đậu vừa đau lại ngứa, vài lần cô căn bản chính là không ý thức muốn vươn tay đi gãi, đều bị hắn ngăn lại. Mãi cho đến hừng đông, bởi vì mệt mỏi, cô mới bình tĩnh trở lại.
Khi tỉnh lại, hắn đã không còn bên người. Ngoài cửa sổ dương quang chói lọi chiếu vào trên đuôi giường, cô mông lung mở mắt, phát hiện trên tay đeo găng, đại khái là vì phòng ngừa cô gãi loạn.
Đi chân trần xuống giường mặc vào áo khoác, dưới lầu có tiếng vang, cô dời bước tới cầu thang lầu, nhìn đến hắn ở bên trong phòng bếp đứng trước bồn nước đùa nghịch cái gì đó, miệng lẩm bẩm.
“Thịt heo đã ngâm muối một giờ, sau đó nấu nước sau đó cho gạo với thịt vào phải không ạ? Nga, là trước đem gạo nấu chín một chút rồi mới cho vào. Thịt heo cần rửa lại thật sạch? Có thể rất ngấy hay không? Tốt, không cho cô ấy ăn thịt.” Hắn nói xong cầm chén đựng thứ gì đó đổ vào trong nồi, đại khái không cẩn thận gặp phải hơi nóng, cái chén thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn cố giữ cái chén kết quả thìa liền rơi mất.
“Không có việc gì không có việc gì, vừa rồi hơi lỏng tay.” Hắn cầm lấy cái thìa đưa vào nồi nước khuấy khuấy, tiếp tục nói: “Vâng, tối hôm qua ngủ không tốt, nửa đêm khóc vài lần, đại khái khó chịu. Buổi sáng cháu cũng có kiểm tra tay chân, bất quá không tính nghiêm trọng. Cháu đã biết, cháu sẽ cẩn thận, không thể mặc cô tùy hứng. Bà nội yên tâm, cháu sẽ chú ý không bị lây bệnh… Vâng, không cần cảm tạ.”
Dứt lời, hắn đem tai nghe tháo xuống, lại cầm lấy thìa phóng vào trong nồi quấy quấy.
Ngu ngốc, nguyên lai hắn đang nấu cháo.
Vạn Quý Phi tựa người ở trên ván cửa, lẳng lặng nhìn thân ảnh bận rộn của hắn. Hắn như thế ở nhà cực kỳ hiếm thấy, phỏng chừng xuống bếp cũng là lần đầu. Vị đại thiếu gia này bình thường đều có người phụng dưỡng, hôm nay thế nhưng vì một câu của cô thử làm chuyện mà hắn chưa từng làm qua, còn cách xa nghìn trùng bôn ba một đường hỏi cách làm. Hơn nữa bà nội giống như cũng bị hắn thu phục, cư nhiên còn rất quan tâm hắn. Có thể nhận được sự quan tâm của người nhà với sự chiếu cố cùng trân trọng của hắn, cô hạnh phúc biết bao?
Phía sau dương quang đem mọi vật xung quanh thiêu đốt, đồng thời cũng làm cõi lòng cô tràn đầy ấm áp.
Nếu có một người nam nhân sủng mi đến tận đây, mi sẽ làm thế nào?
Quyết đoán gả cho hắn đi.
/65
|