Ở Hoắc gia chỉ lưu lại một tuần, bọn họ cũng không ra ngoài nhiều lắm, mọi người tựa hồ đều có chung nhận thức, chính là phần lớn thời gian ở trong nhà làm bạn với mấy lão.
Bất quá cho dù như vậy, Vạn Quý Phi cũng không sầu không tịch mịch. Hết thảy rượu trang cũng đủ làm cho cô tò mò, hơn nữa Tuyết di trù nghệ siêu việt. Buổi chiều giờ Ngọ (11 a.m – 1 p.m)nào, cô cũng đều cùng Tuyết di học tập cách chế biến mấy món ăn Trung Quốc.
Chỉ riêng các loại nhân bánh không thôi cũng đã có rất nhiều loại, kẹp thịt, hoa quả, còn có bánh ngọt, hoặc là món thịt cừu chiên, hoặc là làm món cà rốt hầm thịt heo, hay gan ngỗng trần ruốc, cô lúc trước đã gặp nhưng chưa từng biết món nào dùng với loại rượu nào, đủ các thứ cần phải chú ý, đều làm cho cô được mở rộng tầm mắt.
Khó tìm được người có lòng nghiêm túc học tập thật sự, Tuyết di cũng vui vẻ giảng dạy. Khi hoàn thành xong món nào hiệu quả tuy rằng chênh lệch ý người dạy, tuy là bị người nào đó ghét bỏ, bất quá hắn lại cực kỳ cổ động đem đồ ăn quét sạch.
Một đêm trước khi rời đi, Hoắc Tinh Linh lôi kéo Vạn Quý Phi trò chuyện đêm khuya, nội dung tán gẫu kỳ thật cùng lần đó ở nhà Hoắc Duẫn Đình không sai biệt lắm.
“Tiểu Phi, giúp dì khuyên nhủ Duẫn Đình, khiến cho hắn tiếp quản sự nghiệp trong nhà đi. Dì đã có tuổi, nên về hưu .”
Vạn Quý Phi hoàn toàn nhìn không ra một nữ nhân bề ngoài giống như chỉ mới hơn ba mươi tuổi làm sao đã có tuổi, chuyện về hưu lúc này nói tựa hồ quá sớm đi. Hơn nữa yêu cầu này của Hoắc Tinh Linh đối với cô có chút khó khăn, bởi vì trước đó vài ngày cũng tại đây, trong không gian tràn ngập hương rượu, cô lời thề son sắt nói sẽ ủng hộ bất kì quyết định nào của hắn.
Nhớ rõ còn không chỉ chuyện này, mơ hồ đáp ứng lời cầu hôn kia, khi việc qua đi người nào đó không biết vô tình hay thiện ý nhắc nhở, hở một chút liền lấy nụ hôn làm trừng phạt, giáo cô muốn chống chế cũng không được.
Bái biệt ba lão nhân gia cảm giác lưu luyến không rời, bọn họ đến một trấn nhỏ khác tại Provence, chính thức triển khai hành trình lãng mạn tại vùng phía nam nước Pháp.
Cho dù tới nơi này không phải thời điểm du lịch, tháng bảy tháng tám mới là mùa huân y thảo ở Provence nở rộ, nhưng nơi này nơi nơi có thể thấy được những con đường với kiến trúc cổ điển tao nhã, những con suối róc rách, hết thảy như thi như họa, đẹp không sao tả xiết.
Bọn họ bỏ qua khách sạn, trực tiếp ở một nhà tràn ngập phong tình Provence. Ngoài phòng là hoa viên tinh xảo, phòng trong có phòng khách rộng rãi, bên trong căn phòng được bao bọc bởi tường giấy vàng nhạt ấm áp. Gia cụ là sô pha vải bố có thêu thêm đóa hoa xinh đẹp, thảm trải tươi sáng hoa văn đa đạng theo kiểu Âu.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiết xạ rơi xuống sàng đan ánh lên những tia sáng màu cam lẳng lặng. Vạn Quý Phi thậm chí tà ác ngẫm nghĩ: bọn họ đêm nay liền ở nơi này trên giường này chăn đệm này tràn ngập kích tình sôi sục.
Lại nói đến Pháp đã một tuần, tên kia thế nhưng rất có quy củ, trừ bỏ hôn môi vẫn không làm ra hành vi nào vượt phép, ngay cả cô đều phải hoài nghi mị lực của chính mình. Rõ ràng khi mới những ngày đầu nhận thức, hắn biểu hiện giống như sói hổ, thế nào mà sau khi xác định quan hệ ngược lại lại trở nên bình tĩnh? Nam nhân không phải đều là động vật ăn thịt hay sao? Vì sao hắn có rất nhiều cơ hội xuống tay, thế nhưng vẫn cứ chịu đựng bất động?
“Thất thần làm gì? Đem hành lý thu dọn một chút, rồi chúng ta đi ra ngoài dạo phố chợ.”
Ra lệnh một tiếng, thành công đánh tan dòng suy nghĩ miên man của cô.
Vùng phía nam nước Pháp con người nhiệt tình yêu thương phố chợ, cơ hồ từng cái thôn từng thị trấn đều có chợ ngày của chính mình, một tuần có một hoặc hai lần, sẽ bán ra các loại đồ ăn, dụng cụ, hương liệu, phục sức, tác phẩm nghệ thuật, thủ công chế phẩm.
Vạn Quý Phi lôi kéo Hoắc Duẫn Đình xuyên qua hàng rong trên vỉa hè, giống như một cô vợ nơi thôn quê, cầm lấy thứ này nhìn xem, lại nhấc cái kia chơi đùa. Cô cũng không nghĩ muốn mua, thuần túy chỉ cảm thấy tò mò. Hai giờ sau, chiến lợi phẩm trong tay chính là chút rau dưa cùng các loại thịt, tính dùng để làm bữa tối.
Đêm đó không có Tuyết di chỉ đạo, Vạn Quý Phi đem đồ ăn Pháp quốc biến thành rối tinh rối mù, Hoắc Duẫn Đình che mắt thở dài. Kết quả bữa tối hai người đến bên ngoài một cà phê ngoài trời giải quyết, khi đồ ăn mỹ vị vào bụng, Hoắc Duẫn Đình cảm thán: “Sau khi kết hôn em nhất định phải đem trù nghệ luyện hảo, bằng không khẳng định sẽ làm anh đói chết.”
Vạn Quý Phi khẽ cắn cái nĩa bạc hàm ở miệng, rộng rãi gật đầu: “Không thành vấn đề!” Kết hôn đó là chuyện của mấy trăm năm về sau? Cô cũng không tin đến lúc đó làm không nấu được một bữa cơm!
Buổi tối vẫn như cũ bình an trôi qua, tắm rửa xong liền ngủ, cô kéo đông xả tây chọn đề tài, mười phút sau hắn hoàn toàn không có phản ứng. Vạn Quý Phi quả thật rất muốn lay tỉnh hắn, hỏi hắn vì sao hai người đồng giường cộng chẩm, hắn còn có thể trấn định như vậy. Đáng tiếc mới vươn tay muốn kéo tóc của hắn, đã bị một cái đại chưởng ngăn chận, cũng nghe được hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Đừng chơi đùa nữa, ngủ! Ngày mai có chuyện rất trọng yếu phải làm!”
Có thể có cái chuyện gì trọng yếu? Vạn Quý Phi nhếch miệng, hướng trong lòng hắn rụt lui, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô bị xúc cảm ngứa quấy rầy tỉnh lại.
“Heo nhỏ lười biếng, rời giường .”
“Nhanh chút, bằng không bị muộn rồi!”
Mông bị vỗ vài cái, Vạn Quý Phi không thể không mở mắt ra.
“Đi rửa mặt, sau đó thay quần áo! Sẽ mặc bộ váy kia ra đường.”
Hắn giao việc xong liền bước đi ra ngoài, Vạn Quý Phi nhìn thấy hắn hôm nay ăn mặc thực đoan chỉnh, tây trang màu đen a, giày da sáng bóng a, đó là bộ dạng mà cô chưa từng thấy qua.
Rửa xong mặt mũi, cô mới phát hiện cái váy mà hắn ám chỉ, dĩ nhiên là tiểu lễ phục màu trắng. Trên thân đại bộ phận diện tích được khảm thủy tinh cùng kim cương, chỗ làn váy thiết kế là tầng tầng lớp lớp sa (tên loại hàng dệt) mềm nhẹ thuần trắng, may thành hình dạng một đóa hoa lớn, chỉ dài đến đầu gối.
“Hôm nay muốn tham gia yến hội?” Cô ở trước cửa hô to, không nghe được hắn đáp lại.
Vạn Quý Phi nhanh chóng đem váy mặc vào, kéo lại khóa phía sau thế nhưng lại với không tới.
“Hoắc Duẫn Đình, anh tiến vào giúp em một chút.”
Hắn nghe tiếng tiến vào, Vạn Quý Phi lưng đối diện, lại thốt một câu: “Khóa kéo kéo lên không được !”
Người phía sau đi lên trước, một bàn tay khoát lên lưng cô vai lộ ở trong không khí, tay kia thì đem khóa kéo chậm rãi kéo lên trên. Lúc sau, hắn nhẹ nhàng cúi ở người xuống vén làn tóc dài ở trên vai của cô, kéo tới trước cánh mũi ngửi ngửi, sau đó từ phía sau vòng ôm lấy cô.
“Chúng ta đi đâu?” Vạn Quý Phi quay đầu, liền bị hắn cố định cằm, nụ hôn rất nhanh chóng hạ xuống.
Hắn đem thân thể của cô xoay lại đối diện mình, dần dần đem nụ hôn này làm sâu sắc. Thật lâu sau, thanh âm khàn khàn mới vang lên: “Tiểu Phi, em đáp ứng rồi, phải gả cho anh.”
Vạn Quý Phi bị hôn đầu óc choáng váng, chỉ có thể phát ra một cái đơn âm: “Ân.”
“Không hối hận?”
“Không.”
“Tốt.” Hắn buông cô ra, nắm bắt cằm của cô, hai tròng mắt tràn ngập ý cười gắt gao nhìn thẳng cô.
“Như vậy, chúng ta liền hôm nay kết hôn đi.”
“A?” Cô kinh hãi! Chuyện này xảy ra quá bất ngờ!
“Em đáp ứng rồi, không thể thoái thác!”
“Nhưng là…” Cũng không phải hiện tại a?
“Ngồi xuống.” Hắn đem cô đặt tại trên ghế trang điểm, ngồi xuống nắm lấy bàn tay cô, cùng cô nhìn nhau.
“Em đã nói thích hôn lễ đơn giản, muốn ở trong giáo đường tuyên thệ, đúng không?”
“Là nói qua, bất quá… em không nghĩ tới sẽ là hiện tại, hơn nữa như vậy không phải quá vội vàng?” Khiếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này, cô muốn cự tuyệt sao?
“Không có gì là vội vàng, anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn em trở thành vợ của anh. Ý niệm này trong đầu cũng không phải xúc động nhất thời, nó mỗi ngày đều ở trong não anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần.”
“Nhưng là… em còn phải đi học.”
“Kết hôn sẽ gây trở ngại cho việc học của em sao?” Hoắc Duẫn Đình xem xét cô, từ trong mắt của cô học được do dự. Hắn ở trên đỉnh đầu của cô chơi đùa một chút, hơi hơi thở dài: “Anh chỉ là… muốn đường đường chính chính có được em, không muốn lại có người tách chúng ta ra thôi.”
Nghe nói như thế, Vạn Quý Phi trong lòng run rẩy. Quả thật, từ sau khi hai người mến nhau, hắn vẫn đều bị vây trong trạng thái bị động. Nhưng là kết hôn nga, chuyện này thật lớn …
“Đáp ứng anh đi… Ân?” Hắn ôm lấy cô, tựa trên vai cô hỏi đi hỏi lại. Vạn Quý Phi mềm lòng, kìm lòng không đậu liền gật gật đầu.
Hoắc Duẫn Đình cao hứng hôn lên mặt của cô, cầm lấy cái lược ở trên bàn đứng dậy, cẩn thận chải chuốt mái tóc dài của cô.
“Ở Trung Quốc, trước khi kết hôn không phải lưu hành câu này: chải một lần vợ chồng hoà thuận, chải lần hai bạch đầu giai lão, chải lần ba con cháu đầy nhà.. Tiểu bảo bối, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .”
Hắn đem mái tóc của cô nắm trong lòng bàn tay, thủ thế không tính thuần thục, thái độ lại phi thường nghiêm túc. Sau một lúc lâu, một cái búi tóc đơn giản hoàn thành. Hắn từ bên cạnh lấy đến một đôi giày cao gót màu trắng, cúi thắt lưng nửa quỳ ở trước mặt cô, bắt lấy bàn chân nho nhỏ của cô.
“Em…” Cô thoáng rụt chân lại.
Hoắc Duẫn Đình ngẩng đầu “Làm sao vậy?”
Vạn Quý Phi trừng mắt hắn, từ cặp mắt sáng ngời kia có thể nhìn ra một chút khẩn trương. Hắn cũng sợ cô cự tuyệt? Phải không? Không đành lòng thấy nhìn hắn thất vọng, cô nhẹ gục đầu xuống, biết biết miệng: “Không có gì.”
Hắn nhe răng cười thật to, rất nhanh giúp cô mang giầy, quay đầu đứng lên lấy áo khoác ngoài. ”Xuất phát.”
Lúc này người ở toà thị chính đăng kí kết hôn cũng không nhiều, ngay cả tuyên thệ cũng không dùng, một giờ liền hoàn thành. Nhân viên công tác ở trước bàn làm việc nói trước một đống thủ tục, Vạn Quý Phi nửa câu cũng không có nghe vào tai, Hoắc Duẫn Đình giải thích vài câu, cô liền ký tên.
Sau đó, bọn họ đi đến một nhà thờ cổ. Thơ ca tuyệt vời, không khí trang nghiêm mà lại thần thánh, hai người ở trước sự chỉ dẫn của cha sứ hạ giọng trịnh trọng tuyên thệ. Khi đôi bên trao nhẫn cho nhau, cô kích động cơ hồ khóc lên.
“Đứa ngốc.” Hắn cười dùng ngón tay lau đi giọt lệ bên mi mắt của cô, nhưng là nước mắt càng lau lại càng nhiều.
“Có phải không có người nhà tham dự hay không, cảm thấy tiếc nuối?” Hắn đột nhiên hỏi.
Là có chút, bất quá cảm giác thật hoàn hảo, nhưng lại có rất nhiều người vây xem, tuy rằng một người cũng không biết, nhưng cô vẫn là nhận được rất nhiều chúc phúc.
“Chúng ta coi là vợ chồng chính thức sao?”
“Đương nhiên! Về sau trên đường có soái ca đến gần, phải nói cho hắn em đã có chồng, biết không?”
Đột nhiên thành người đã kết hôn, thân phận này thật xa lạ. Vạn Quý Phi nhìn sang chiếc nhẫn đeo trên tay, lại nhìn hắn, không khỏi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Anh có phải đã sớm mưu tính trước hay không?”
“Là cái gì cũng tốt, dù sao hiện tại em cũng không thể đổi ý!” Hoắc Duẫn Đình mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, chạy thật nhanh bước ra khỏi giáo đường ở bên ngoài chạy như điên, miệng lớn tiếng reo lên: “Trời ạ! Anh rốt cục cũng lấy được em!”
Thân thể ở trên không trung quay vài vòng, Vạn Quý Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười lớn thét chói tai: “Điên rồi! Thả em xuống dưới !”
“Cả đời đều không buông tay!” Con đường truy thê dài đằng đẵng, hắn hiện tại hưng phấn khó có thể hình dung thành lời.
Dưới ánh mặt trời, một đôi tình nhân yêu nhau rốt cục cũng hoàn thành lịch trình quan trọng nhất trong nhân sinh, bọn họ ôm nhau, gầm rú, hôn môi, nhóm người phía sau cũng hân hoan chúc mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ chung quanh thật ồn ào náo nhiệt, không có ai cảm thấy như vậy là có vấn đề, chỉ vì nơi này là nước Pháp, nơi mỗi ngày đều phát sinh những chuyện tình lãng mạn, lúc này mọi người đi ngang qua bất kỳ ai cũng cảm nhận được cảm xác vui sướng kia.
Kết hôn, thật tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua trời mưa, Thất Thất không cẩn thận ngã nhào ở trước sân nhà, buổi sáng tỉnh lại hai cái đùi cơ hồ phế đi, đau muốn chết! ! ! …
Tiếu: =.=
Bất quá cho dù như vậy, Vạn Quý Phi cũng không sầu không tịch mịch. Hết thảy rượu trang cũng đủ làm cho cô tò mò, hơn nữa Tuyết di trù nghệ siêu việt. Buổi chiều giờ Ngọ (11 a.m – 1 p.m)nào, cô cũng đều cùng Tuyết di học tập cách chế biến mấy món ăn Trung Quốc.
Chỉ riêng các loại nhân bánh không thôi cũng đã có rất nhiều loại, kẹp thịt, hoa quả, còn có bánh ngọt, hoặc là món thịt cừu chiên, hoặc là làm món cà rốt hầm thịt heo, hay gan ngỗng trần ruốc, cô lúc trước đã gặp nhưng chưa từng biết món nào dùng với loại rượu nào, đủ các thứ cần phải chú ý, đều làm cho cô được mở rộng tầm mắt.
Khó tìm được người có lòng nghiêm túc học tập thật sự, Tuyết di cũng vui vẻ giảng dạy. Khi hoàn thành xong món nào hiệu quả tuy rằng chênh lệch ý người dạy, tuy là bị người nào đó ghét bỏ, bất quá hắn lại cực kỳ cổ động đem đồ ăn quét sạch.
Một đêm trước khi rời đi, Hoắc Tinh Linh lôi kéo Vạn Quý Phi trò chuyện đêm khuya, nội dung tán gẫu kỳ thật cùng lần đó ở nhà Hoắc Duẫn Đình không sai biệt lắm.
“Tiểu Phi, giúp dì khuyên nhủ Duẫn Đình, khiến cho hắn tiếp quản sự nghiệp trong nhà đi. Dì đã có tuổi, nên về hưu .”
Vạn Quý Phi hoàn toàn nhìn không ra một nữ nhân bề ngoài giống như chỉ mới hơn ba mươi tuổi làm sao đã có tuổi, chuyện về hưu lúc này nói tựa hồ quá sớm đi. Hơn nữa yêu cầu này của Hoắc Tinh Linh đối với cô có chút khó khăn, bởi vì trước đó vài ngày cũng tại đây, trong không gian tràn ngập hương rượu, cô lời thề son sắt nói sẽ ủng hộ bất kì quyết định nào của hắn.
Nhớ rõ còn không chỉ chuyện này, mơ hồ đáp ứng lời cầu hôn kia, khi việc qua đi người nào đó không biết vô tình hay thiện ý nhắc nhở, hở một chút liền lấy nụ hôn làm trừng phạt, giáo cô muốn chống chế cũng không được.
Bái biệt ba lão nhân gia cảm giác lưu luyến không rời, bọn họ đến một trấn nhỏ khác tại Provence, chính thức triển khai hành trình lãng mạn tại vùng phía nam nước Pháp.
Cho dù tới nơi này không phải thời điểm du lịch, tháng bảy tháng tám mới là mùa huân y thảo ở Provence nở rộ, nhưng nơi này nơi nơi có thể thấy được những con đường với kiến trúc cổ điển tao nhã, những con suối róc rách, hết thảy như thi như họa, đẹp không sao tả xiết.
Bọn họ bỏ qua khách sạn, trực tiếp ở một nhà tràn ngập phong tình Provence. Ngoài phòng là hoa viên tinh xảo, phòng trong có phòng khách rộng rãi, bên trong căn phòng được bao bọc bởi tường giấy vàng nhạt ấm áp. Gia cụ là sô pha vải bố có thêu thêm đóa hoa xinh đẹp, thảm trải tươi sáng hoa văn đa đạng theo kiểu Âu.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiết xạ rơi xuống sàng đan ánh lên những tia sáng màu cam lẳng lặng. Vạn Quý Phi thậm chí tà ác ngẫm nghĩ: bọn họ đêm nay liền ở nơi này trên giường này chăn đệm này tràn ngập kích tình sôi sục.
Lại nói đến Pháp đã một tuần, tên kia thế nhưng rất có quy củ, trừ bỏ hôn môi vẫn không làm ra hành vi nào vượt phép, ngay cả cô đều phải hoài nghi mị lực của chính mình. Rõ ràng khi mới những ngày đầu nhận thức, hắn biểu hiện giống như sói hổ, thế nào mà sau khi xác định quan hệ ngược lại lại trở nên bình tĩnh? Nam nhân không phải đều là động vật ăn thịt hay sao? Vì sao hắn có rất nhiều cơ hội xuống tay, thế nhưng vẫn cứ chịu đựng bất động?
“Thất thần làm gì? Đem hành lý thu dọn một chút, rồi chúng ta đi ra ngoài dạo phố chợ.”
Ra lệnh một tiếng, thành công đánh tan dòng suy nghĩ miên man của cô.
Vùng phía nam nước Pháp con người nhiệt tình yêu thương phố chợ, cơ hồ từng cái thôn từng thị trấn đều có chợ ngày của chính mình, một tuần có một hoặc hai lần, sẽ bán ra các loại đồ ăn, dụng cụ, hương liệu, phục sức, tác phẩm nghệ thuật, thủ công chế phẩm.
Vạn Quý Phi lôi kéo Hoắc Duẫn Đình xuyên qua hàng rong trên vỉa hè, giống như một cô vợ nơi thôn quê, cầm lấy thứ này nhìn xem, lại nhấc cái kia chơi đùa. Cô cũng không nghĩ muốn mua, thuần túy chỉ cảm thấy tò mò. Hai giờ sau, chiến lợi phẩm trong tay chính là chút rau dưa cùng các loại thịt, tính dùng để làm bữa tối.
Đêm đó không có Tuyết di chỉ đạo, Vạn Quý Phi đem đồ ăn Pháp quốc biến thành rối tinh rối mù, Hoắc Duẫn Đình che mắt thở dài. Kết quả bữa tối hai người đến bên ngoài một cà phê ngoài trời giải quyết, khi đồ ăn mỹ vị vào bụng, Hoắc Duẫn Đình cảm thán: “Sau khi kết hôn em nhất định phải đem trù nghệ luyện hảo, bằng không khẳng định sẽ làm anh đói chết.”
Vạn Quý Phi khẽ cắn cái nĩa bạc hàm ở miệng, rộng rãi gật đầu: “Không thành vấn đề!” Kết hôn đó là chuyện của mấy trăm năm về sau? Cô cũng không tin đến lúc đó làm không nấu được một bữa cơm!
Buổi tối vẫn như cũ bình an trôi qua, tắm rửa xong liền ngủ, cô kéo đông xả tây chọn đề tài, mười phút sau hắn hoàn toàn không có phản ứng. Vạn Quý Phi quả thật rất muốn lay tỉnh hắn, hỏi hắn vì sao hai người đồng giường cộng chẩm, hắn còn có thể trấn định như vậy. Đáng tiếc mới vươn tay muốn kéo tóc của hắn, đã bị một cái đại chưởng ngăn chận, cũng nghe được hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Đừng chơi đùa nữa, ngủ! Ngày mai có chuyện rất trọng yếu phải làm!”
Có thể có cái chuyện gì trọng yếu? Vạn Quý Phi nhếch miệng, hướng trong lòng hắn rụt lui, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô bị xúc cảm ngứa quấy rầy tỉnh lại.
“Heo nhỏ lười biếng, rời giường .”
“Nhanh chút, bằng không bị muộn rồi!”
Mông bị vỗ vài cái, Vạn Quý Phi không thể không mở mắt ra.
“Đi rửa mặt, sau đó thay quần áo! Sẽ mặc bộ váy kia ra đường.”
Hắn giao việc xong liền bước đi ra ngoài, Vạn Quý Phi nhìn thấy hắn hôm nay ăn mặc thực đoan chỉnh, tây trang màu đen a, giày da sáng bóng a, đó là bộ dạng mà cô chưa từng thấy qua.
Rửa xong mặt mũi, cô mới phát hiện cái váy mà hắn ám chỉ, dĩ nhiên là tiểu lễ phục màu trắng. Trên thân đại bộ phận diện tích được khảm thủy tinh cùng kim cương, chỗ làn váy thiết kế là tầng tầng lớp lớp sa (tên loại hàng dệt) mềm nhẹ thuần trắng, may thành hình dạng một đóa hoa lớn, chỉ dài đến đầu gối.
“Hôm nay muốn tham gia yến hội?” Cô ở trước cửa hô to, không nghe được hắn đáp lại.
Vạn Quý Phi nhanh chóng đem váy mặc vào, kéo lại khóa phía sau thế nhưng lại với không tới.
“Hoắc Duẫn Đình, anh tiến vào giúp em một chút.”
Hắn nghe tiếng tiến vào, Vạn Quý Phi lưng đối diện, lại thốt một câu: “Khóa kéo kéo lên không được !”
Người phía sau đi lên trước, một bàn tay khoát lên lưng cô vai lộ ở trong không khí, tay kia thì đem khóa kéo chậm rãi kéo lên trên. Lúc sau, hắn nhẹ nhàng cúi ở người xuống vén làn tóc dài ở trên vai của cô, kéo tới trước cánh mũi ngửi ngửi, sau đó từ phía sau vòng ôm lấy cô.
“Chúng ta đi đâu?” Vạn Quý Phi quay đầu, liền bị hắn cố định cằm, nụ hôn rất nhanh chóng hạ xuống.
Hắn đem thân thể của cô xoay lại đối diện mình, dần dần đem nụ hôn này làm sâu sắc. Thật lâu sau, thanh âm khàn khàn mới vang lên: “Tiểu Phi, em đáp ứng rồi, phải gả cho anh.”
Vạn Quý Phi bị hôn đầu óc choáng váng, chỉ có thể phát ra một cái đơn âm: “Ân.”
“Không hối hận?”
“Không.”
“Tốt.” Hắn buông cô ra, nắm bắt cằm của cô, hai tròng mắt tràn ngập ý cười gắt gao nhìn thẳng cô.
“Như vậy, chúng ta liền hôm nay kết hôn đi.”
“A?” Cô kinh hãi! Chuyện này xảy ra quá bất ngờ!
“Em đáp ứng rồi, không thể thoái thác!”
“Nhưng là…” Cũng không phải hiện tại a?
“Ngồi xuống.” Hắn đem cô đặt tại trên ghế trang điểm, ngồi xuống nắm lấy bàn tay cô, cùng cô nhìn nhau.
“Em đã nói thích hôn lễ đơn giản, muốn ở trong giáo đường tuyên thệ, đúng không?”
“Là nói qua, bất quá… em không nghĩ tới sẽ là hiện tại, hơn nữa như vậy không phải quá vội vàng?” Khiếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình giờ phút này, cô muốn cự tuyệt sao?
“Không có gì là vội vàng, anh yêu em, muốn kết hôn với em, muốn em trở thành vợ của anh. Ý niệm này trong đầu cũng không phải xúc động nhất thời, nó mỗi ngày đều ở trong não anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần.”
“Nhưng là… em còn phải đi học.”
“Kết hôn sẽ gây trở ngại cho việc học của em sao?” Hoắc Duẫn Đình xem xét cô, từ trong mắt của cô học được do dự. Hắn ở trên đỉnh đầu của cô chơi đùa một chút, hơi hơi thở dài: “Anh chỉ là… muốn đường đường chính chính có được em, không muốn lại có người tách chúng ta ra thôi.”
Nghe nói như thế, Vạn Quý Phi trong lòng run rẩy. Quả thật, từ sau khi hai người mến nhau, hắn vẫn đều bị vây trong trạng thái bị động. Nhưng là kết hôn nga, chuyện này thật lớn …
“Đáp ứng anh đi… Ân?” Hắn ôm lấy cô, tựa trên vai cô hỏi đi hỏi lại. Vạn Quý Phi mềm lòng, kìm lòng không đậu liền gật gật đầu.
Hoắc Duẫn Đình cao hứng hôn lên mặt của cô, cầm lấy cái lược ở trên bàn đứng dậy, cẩn thận chải chuốt mái tóc dài của cô.
“Ở Trung Quốc, trước khi kết hôn không phải lưu hành câu này: chải một lần vợ chồng hoà thuận, chải lần hai bạch đầu giai lão, chải lần ba con cháu đầy nhà.. Tiểu bảo bối, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc .”
Hắn đem mái tóc của cô nắm trong lòng bàn tay, thủ thế không tính thuần thục, thái độ lại phi thường nghiêm túc. Sau một lúc lâu, một cái búi tóc đơn giản hoàn thành. Hắn từ bên cạnh lấy đến một đôi giày cao gót màu trắng, cúi thắt lưng nửa quỳ ở trước mặt cô, bắt lấy bàn chân nho nhỏ của cô.
“Em…” Cô thoáng rụt chân lại.
Hoắc Duẫn Đình ngẩng đầu “Làm sao vậy?”
Vạn Quý Phi trừng mắt hắn, từ cặp mắt sáng ngời kia có thể nhìn ra một chút khẩn trương. Hắn cũng sợ cô cự tuyệt? Phải không? Không đành lòng thấy nhìn hắn thất vọng, cô nhẹ gục đầu xuống, biết biết miệng: “Không có gì.”
Hắn nhe răng cười thật to, rất nhanh giúp cô mang giầy, quay đầu đứng lên lấy áo khoác ngoài. ”Xuất phát.”
Lúc này người ở toà thị chính đăng kí kết hôn cũng không nhiều, ngay cả tuyên thệ cũng không dùng, một giờ liền hoàn thành. Nhân viên công tác ở trước bàn làm việc nói trước một đống thủ tục, Vạn Quý Phi nửa câu cũng không có nghe vào tai, Hoắc Duẫn Đình giải thích vài câu, cô liền ký tên.
Sau đó, bọn họ đi đến một nhà thờ cổ. Thơ ca tuyệt vời, không khí trang nghiêm mà lại thần thánh, hai người ở trước sự chỉ dẫn của cha sứ hạ giọng trịnh trọng tuyên thệ. Khi đôi bên trao nhẫn cho nhau, cô kích động cơ hồ khóc lên.
“Đứa ngốc.” Hắn cười dùng ngón tay lau đi giọt lệ bên mi mắt của cô, nhưng là nước mắt càng lau lại càng nhiều.
“Có phải không có người nhà tham dự hay không, cảm thấy tiếc nuối?” Hắn đột nhiên hỏi.
Là có chút, bất quá cảm giác thật hoàn hảo, nhưng lại có rất nhiều người vây xem, tuy rằng một người cũng không biết, nhưng cô vẫn là nhận được rất nhiều chúc phúc.
“Chúng ta coi là vợ chồng chính thức sao?”
“Đương nhiên! Về sau trên đường có soái ca đến gần, phải nói cho hắn em đã có chồng, biết không?”
Đột nhiên thành người đã kết hôn, thân phận này thật xa lạ. Vạn Quý Phi nhìn sang chiếc nhẫn đeo trên tay, lại nhìn hắn, không khỏi hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Anh có phải đã sớm mưu tính trước hay không?”
“Là cái gì cũng tốt, dù sao hiện tại em cũng không thể đổi ý!” Hoắc Duẫn Đình mạnh mẽ ôm chầm lấy cô, chạy thật nhanh bước ra khỏi giáo đường ở bên ngoài chạy như điên, miệng lớn tiếng reo lên: “Trời ạ! Anh rốt cục cũng lấy được em!”
Thân thể ở trên không trung quay vài vòng, Vạn Quý Phi vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười lớn thét chói tai: “Điên rồi! Thả em xuống dưới !”
“Cả đời đều không buông tay!” Con đường truy thê dài đằng đẵng, hắn hiện tại hưng phấn khó có thể hình dung thành lời.
Dưới ánh mặt trời, một đôi tình nhân yêu nhau rốt cục cũng hoàn thành lịch trình quan trọng nhất trong nhân sinh, bọn họ ôm nhau, gầm rú, hôn môi, nhóm người phía sau cũng hân hoan chúc mừng cho hạnh phúc của đôi trẻ chung quanh thật ồn ào náo nhiệt, không có ai cảm thấy như vậy là có vấn đề, chỉ vì nơi này là nước Pháp, nơi mỗi ngày đều phát sinh những chuyện tình lãng mạn, lúc này mọi người đi ngang qua bất kỳ ai cũng cảm nhận được cảm xác vui sướng kia.
Kết hôn, thật tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tối hôm qua trời mưa, Thất Thất không cẩn thận ngã nhào ở trước sân nhà, buổi sáng tỉnh lại hai cái đùi cơ hồ phế đi, đau muốn chết! ! ! …
Tiếu: =.=
/65
|