Đêm, ánh trăng sáng tỏ.
Trên chiếc giường lớn KING SIZE một thân mình tròn nhuận giật giật, lại vươn đôi bàn chân nhỏ đá đá người nằm bên.
“Ân, lại làm sao vậy?” Hoắc Duẫn Đình mở đôi mắt vừa mới khép hờ lại, đứng dậy mở đèn ngủ trên đầu giường, nhìn nhìn lại đồng hồ báo thức, này đã là nửa đêm mười hai giờ.
Vạn Quý Phi biết miệng, ngón tay dọc theo hoa văn sàng đan vẽ thành vòng tròn.
“Nói đi, em lần này lại muốn ăn cái gì?” Cho dù trước lúc ngủ mới hầu hạ cô ăn một cái bánh ngọt nhỏ, Hoắc Duẫn Đình vẫn là rất nhẫn nại hỏi.
“Em… Người ta đột nhiên rất muốn ăn lẩu cá.”
Thanh âm ngập ngừng ngay lập tức làm cho hắn nhíu mày, âm điệu nói chuyện lặp lại không khỏi đề cao. ”Lẩu cá?”
“Đúng đúng, còn muốn siêu cay! Em biết Tiểu Tam Nguyên bây giờ còn chưa có đóng cửa, em có số điện thoại.” Tiểu Tam Nguyên là quán ăn chuyên các món lẩu cá, quán ăn mở đến tận khuya, còn đưa hàng tận nơi. Ngẫm lại cái cảm giác kích thích kia, cô liền nhịn không được mãnh liệt nuốt nước miếng.
“Không được! Mấy thứ này không có thể ăn!” Thái độ cự tuyệt quyết đoán, Hoắc Duẫn Đình tắt đèn nhỏ đi, một lần nữa nằm xuống.
Tối hôm qua là miến cay, tối hôm trước nữa chính là canh đầu cá cay, hôm trước đó nữa chính là gà hầm cay… Mỗi khi đến nửa đêm cô lại nghĩ muốn ăn cái gì, nhưng lại thay đổi khôn lường, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Này cũng không là trọng điểm, vấn đề chính là cô hoàn toàn đem món cay trình độ hoàn toàn thăng cấp.
Quả thực bị cự tuyệt ! Vạn Quý Phi vội vàng vụng về đứng lên, túm lấy cánh tay hắn mãnh liệt lắc: “Em muốn ăn em muốn ăn!”
“No! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tối hôm qua đã mềm lòng một lần, hôm nay còn tiếp tục nữa? Cô hiện tại là cái tình huống gì? Hoắc Duẫn Đình quyết định lần này vô luận như thế nào cũng không thể dao động.
Vạn Quý Phi xoa cái bụng tròn tròn có thể so với thùng nước, hét lớn một tiếng: “Hoắc Duẫn Đình!”
Thời kỳ đầu mang thai bởi vì bụng phản ứng lợi hại, cô ăn cái gì cũng nôn hết ra, thẳng đến khi tháng thứ năm trở đi, khẩu vị mới tốt chút. Cũng bởi vì cái dạng này, rất nhiều lần những đồ ăn không được phép ăn này, hắn đều bởi vì không đành lòng mà vụng trộm làm cho cô. Nhưng là đêm nay, hắn thế nhưng không theo.
Người nào đó bị kêu tên nhìn cô không nói được lời nào, lần này tựa hồ quyết tâm.
Biết đã vô vọng, Vạn Quý Phi phẫn nộ nằm về lại trên giường. Cái bụng bất chợt bị đạp vài cái, cô rên rỉ nho nhỏ một tiếng, phía sau lập tức có một thân thể ấm áp dựa vào.
“Làm sao vậy?” Hắn từ sau ôm lấy cô, tay tự nhiên sờ trên cái bụng tròn hở ra của cô, lòng bàn tay chợt bị hai cái chân đá.
Vạn Quý Phi giãy dụa, nhưng mà tay chân tức thì bị kiềm trụ, thân thể không thể động đậy. Cái mũi lập tức nổi lên vị chua xót, cô “Oa” một tiếng liền khóc đi ra.
“Các người đều khi dễ ta, ba cái xú nam nhân!”
“Hư… Ngoan.” Hoắc Duẫn Đình thật cẩn thận giúp cô cuốn thân, bàn tay lau đi lệ trên khóe mắt cô, một mảnh mát rượi, đều không phải là giả. Mang thai tháng thứ tám, thai đạp càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa cô hoài song bào thai, càng thêm nặng, cứ thế khi có chút ít cảm xúc sẽ khóc nháo, hắn cũng tập mãi thành thói quen .
“Em đã đói bụng anh cũng không thèm lo!” Vạn Quý Phi thuận thế chui vào trong lòng hắn, tiện thể tìm chỗ lau luôn nước mắt.
“Thực đói bụng, vậy anh đi chế mì sợi.”
“Em không cần ăn mỳ!” Mỗi một lần đều là mỳ sợi, cô đều ăn ngấy. Vì sao hắn không thể giống anh trai trù nghệ cao siêu như vậy?
“Lẩu cá không được! Rất kích thích, đối với cục cưng không tốt. Em cũng không muốn bọn chúng bị tiêu chảy đi?” Hắn ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành, biết cô cố tình gây sự, vẫn là nhẫn nại.
“Ô…” Kỳ thật cô cũng biết có vài thứ không thể ăn, nhưng là rất thèm nha, tâm ngứa khó nhịn nhịn lại rất khó chịu.
“Nếu không còn có bánh ngọt dâu tây, anh đi lấy cho em?”
“Không cần…” Cô ở trong lòng hắn mãnh liệt lắc đầu.
Không có cách nào khác, hắn đành phải nói: “Cho dù muốn ăn, cũng phải chính mình làm mới được, bên ngoài không vệ sinh.”
“Vậy anh ngày mai làm cho em!”
“…”
Không chiếm được đáp lại, Vạn Quý Phi khóc lợi hại hơn. Cô chỉ biết, kẻ ngu ngốc trù nghệ này!
“Hảo hảo! Anh làm, được rồi đi?” Ngữ khí là vạn phần bất đắc dĩ, xuống bếp thực không phải là thế mạnh của hắn.
“Thật sự? Anh thật sự chịu làm?” Cô nâng hai tròng mắt bị tẩy trong veo lên, có chút không dám tin. Hoắc Duẫn Đình miễn cưỡng gật gật đầu, nội tâm thổn thức không thôi. Không có biện pháp, cô hiện tại thế nhưng là đại vương, không thể đắc tội được!
Có người muốn qua loa cho xong, có người lại nói được thì làm được.
Ngày hôm sau chạng vạng, trong nhà họ Vạn nhân khí cường thịnh, trừ bỏ mấy miệng ăn nhà Vạn gia, ngay cả vợ chồng Hoắc Tinh Linh cũng đến vô giúp vui.
Tại phòng bếp, Hoắc Duẫn Đình giương mắt nhìn một cái con cá ở đối diện.
“A a, đem mang cá lấy ra.” Vạn Quý Phi dựa vào cạnh bàn, vươn tay chỉa chỉa đầu cá.
Bàn tay rửa cá dừng lại một chút, chủ nhân của nó rõ ràng không hờn giận, hé ra cái miệng mân chặt chẽ, giống như đang cực lực nhẫn.
“Mau nha!”
“Kỳ thật anh thật sự không muốn làm cái này!” Thanh âm nói chuyện rất chậm, một đống từ giống như từ trong hàm răng rít ra. Đáp ứng làm canh lẩu cá cho cô là kế sách tạm thời, ai ngờ cô thực sự kêu nhạc mẫu đại nhân chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
“Ừm, có em chỉ đạo, anh chắc chắn sẽ làm được!”
Con cá trên tay lại trượt ra ngoài, Hoắc Duẫn Đình rốt cục nhịn không được đem đuôi cá ném vào trong bồn rửa chén bồn, cố sức kéo cái tạp dề in thằng nhóc trong phim hoạt hình đang nằm trên người ra.
“Ôi chao! Anh làm gì vậy?” Cô kéo kéo cánh tay hắn, thấy mặt hắn có vẻ giận, khẽ cắn môi, mếu miệng thấp giọng nói: “Nếu không, vẫn là em đến làm đi.” Dứt lời, cầm lấy tạp dề buộc ở trên người.
“Em làm cái gì?” Hắn đúng lúc ngăn cản động tác của cô, một lần nữa đem tạp dề bên mình, một tay thò vào bồn túm lấy con cá, cố gắng đem mang cá móc ra.
Cô xoay mặt, vụng trộm cười cười.
Sau đó Trương Huệ Nghi tiến vào, gặp Hoắc Duẫn Đình đang làm cái này, miệng vội reo lên: “Ai nha như thế nào có thể để cho Duẫn Đình làm cái này chứ hả?”
“Mẹ, là hắn đáp ứng muốn đích thân làm, mẹ đừng đau lòng hắn!”
Trương Huệ Nghi trắng mắt nhìn con gái liếc mắt một cái: “Nam nhân vào bếp nấu nướng cái gì?”
“Anh trai cũng là nam nhân!”
Trương Huệ Nghi trầm tĩnh.
Hoắc Duẫn Đình nghe không nổi nữa: “Đại vương, nơi này có anh là được, em đi ra ngoài đi.”
“Nhưng là em muốn chỉ đạo cho anh làm nha.”
“Không phải có mẹ ở sao? Sàn nhà trơn trợt, em ở lại đây không an toàn.”
“Đúng rồi, tiểu Phi con đi ra ngoài đi!”
Ngay cả mẹ cũng phát mệnh lệnh, Vạn Quý Phi đành phải lui xuống đài.
Hoắc Duẫn Đình loay hoay một hồi rốt cục đem con cá rửa sạch sẽ, đặt ở trên cái thớt gỗ, giơ tay chém xuống, chém mấy khối sau đó cảm thấy hình như có chỗ không thích hợp lắm.”Mẹ, như vậy phải không?”
Hắn giơ khối cá lên, Trương Huệ Nghi mắt nhìn qua, khóe miệng run rẩy một chút. ”Trước đem xương cá lấy ra đi… Vẫn là mẹ đến làm đi.”
Trương Huệ Nghi tiếp nhận cán dao trong tay hắn, thuần thục tách rời xương cá ra. Hoắc Duẫn Đình quan sát một hồi, ánh mắt lơ đãng hướng phòng khách lướt đi, nhìn thấy Vạn Quý Phi không ngừng hướng bên này nhìn xung quanh, vì thế thản nhiên nói: “Còn lại để con làm đi.”
Quả nhiên, khi hắn một lần nữa cầm dao, tiểu gia hỏa kia mới cười quay người theo chân bọn họ nói chuyện phiếm. Hoắc Duẫn Đình đảo mắt, thật sự ăn đủ.
Một hồi, Vạn Tuế tiến vào rót nước cho con gái, mắt thấy bán thành phẩm ở trên bệ, khóe miệng gợi lên: “Cậu muốn làm món cá rán?”
Bàn tay đang cắt ruột dừng một chút, sau liền thẳng một đao đi xuống. Thịt cá trơn bóng, tính nhẫn nại của người cầm dao hiển nhiên đã hoàn toàn biến mất, thịt cắt ra càng ngày càng dầy.
Trương Huệ Nghi chạy tới kiểm tra, cười mỉa thay con rể giải vây: “Thịt nấu thêm một chút là được.”
“Hừ!” Vạn Tuế cười lạnh: “Làm không được vẫn là đừng cậy mạnh!” Sau đó rót nước xong liền rời đi.
Hoắc Duẫn Đình khẽ cắn môi, cuối cùng nhịn xuống. Là ai vì Đạm Dung mà cùng hắn đánh nhau? Kỳ thật mọi người không phải đều sàn sàn như nhau.
Sau đó đến phiên Xa Thục Mai, cô dạo qua một vòng sau đó chỉ lược câu “Chỉ có cháu mới bồi nha đầu điên kia” liền bước đi .
Hoắc Duẫn Đình cái gì cũng chưa nói, nhẫn nhục tập trung vào nhiệm vụ.
Một giờ sau, rốt cục có thể thuận lợi ăn cơm. Trên bàn đầy ắp đồ ăn, mà bắt mắt nhất chính là lẩu canh cá kia, hình dáng nó thảm đến nỗi không thể dùng từ thông thường mà hình dung.
“Hôm nay Duẫn Đình xuống bếp làm đồ ăn này, thật đáng được khen ngợi.” Vẫn là Trương Huệ Nghi nhân từ nhất, đối với thành quả của con rể thập phần vừa lòng.
Hoắc Tinh Linh chọn một miếng thịt, cười trêu chọc: “Con lớn như vậy, tôi còn là lần đầu tiên ăn đồ ăn hắn làm. Tuy rằng nhìn là lạ, bất quá cho dù vượt lửa lội sông tôi cũng lại không thể chối từ.”
“…” Đối với người lạm dụng thành ngữ, Hoắc Duẫn Đình đã tìm không thấy từ ngữ gì đến mà hình dung sự vô lực của hắn.
“Ai nha, mẹ người đừng nói như vậy, có thể làm ra như vậy, con cảm thấy hắn đã thực sự rất giỏi .” Vạn Quý Phi ăn một khối cá, đối với người bên cạnh tươi cười ngọt ngào, còn không quên giơ ngón tay cái lên “Trừ bỏ không đủ cay, hương vị thật sự rất tuyệt!”
Hoắc Duẫn Đình cười cười, nhận xét này phỏng chừng có chứa nhân tình đặc biệt nhiều. ”Anh cố ý cho ít hạt tiêu, em chỉ có thể ăn một chút, biết không?”
“Ừm!”
Cô gật đầu thật mạnh, khóe mắt tươi cười tạo nên một độ cong, Hoắc Duẫn Đình đột nhiên phát hiện, kỳ thật chỉ cần cô cao hứng, lại vất vả nữa cũng là đáng giá.
Nhiều người liền náo nhiệt, một bữa cơm tiếng cười nói không ngừng. Sau khi ăn xong lại nói chuyện phiếm, buổi tối thời gian đặc biệt trôi qua rất nhanh. Hơn chín giờ, Vạn Quý Phi đã liên lục đánh ngáp, vì thế mấy người nhà họ Hoắc liền đứng dậy cáo từ.
Về nhà, cô nàng kia đã ở trong trạng thái nửa ngủ Hoắc Duẫn Đình vội vàng ôm lấy cô đi lên lầu.
Tiến vào phòng tắm, đem cô đặt trên bồn cầu, hắn mở vòi tắm hoa sen, nước mát rượi dần dần có độ ấm. ”Chính mình làm được không?”
“Ừm.”
“Anh đây đi làm việc đã.”
“Vâng.”
Cửa mở lại khép, sau đó tiếng bước chân đi xa, thẳng đến nghe không được. Vạn Quý Phi thế này mới mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong.
Biết hắn không thích nấu cơm, nhưng là, hắn làm, chỉ vì cô mà làm. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy chính mình thực tùy hứng, nhưng là mỗi lần hắn cứ nuông chiều để cô bừa bãi làm nũng, cô đều có loại cảm giác được sủng ái thật sâu. Cho nên cho dù bởi vì mang thai mà bị bắt tạm nghỉ học một năm, cô cũng không hối hận. Nhất là khi cuộc hôn nhân của hai người rốt cục được người nhà thừa nhận, có thể đường đường chính chính yêu và được mọi người chúc phúc, cô cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, thực hạnh phúc…
Qua nửa giờ, Hoắc Duẫn Đình đem công tác ngày hôm nay làm xong xuôi, tắm rửa xong leo lên trên giường, cô đã ngủ. Mang thai vẫn chưa làm cho cô béo ra, chỉ là bụng có hơi lớn hơn bình thường một chút, mỗi ngày ăn không ít, thế nhưng tất cả đều bị hai tiểu tử kia cắt hết phần.
Bụng càng ngày càng to khiến cô ngày một vất vả, lại qua một tháng nữa chỉ sợ cô ngay cả đi đường cũng rất gian nan, này thật khiến cho hắn đau lòng, cô mới nhỏ như vậy, đã phải làm mẹ.
Mang theo mấy phần tự trách, Hoắc Duẫn Đình tiến vào trong ổ chăn, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cô, đem người trong lòng kéo dựa vào trước ngực mình. Trên người cô có một cổ hương thơm của sữa tắm, cho dù hai người dùng cùng loại, hắn cũng không có cách nào khác từ trên người chính mình cảm nhận được cái loại mùi thơm ngát khiến người say này.
Hắn hôn hôn cái trán của cô, nhẹ tay khẽ vuốt sờ lên bụng bảo bối của Hoắc gia, đáy lòng thật sâu mềm mại.
Hai tiểu tử kia lại giở trò, Vạn Quý Phi nhăn mặt nhăn mũi, mí mắt giật giật, chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt nhập nhèm, gương mặt cực kỳ mệt mỏi, khiến cô giờ phút này thoạt nhìn có loại quyến rũ nói không nên lời.
“Đều đã chuẩn bị tốt sao?”
Sau khi bán công ty đi, hắn đem hầu hết tâm tư vào buôn bán đồ cổ, Vạn Quý Phi hoàn toàn không hiểu những thứ này, có lần vô tình nhìn hắn ghi lại cuộc giao dịch, mới phát hiện người này đem những món đồ cổ này bán ra nước ngoài, kim ngạch thu về càng cao kinh người hơn nữa. Nguyên lai trong nhà những lọ bình cũ nát, có thể bán được mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn, thật đáng sợ!
“Ừm.” Hắn bình tĩnh nhìn cô, vật nhỏ điềm đạm này luôn chọc người trìu mến như thế, khiến hắn muốn một ngụm ăn vào trong bụng.
“Hoắc Duẫn Đình” Cô vòng trụ hai tay của hắn, chân nhỏ ở trên đùi của hắn cọ cọ “Đêm nay vất vả cho anh, em thật là cao hứng.”
Khóe miệng cong lên, hắn nở nụ cười.
“Kia… Có phần thưởng sao?”
“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên, đem môi dán đến trên môi của hắn.
Hắn giúp cô đỡ đầu, làm nụ hôn này trở nên sâu sắc.
Hồi lâu, hắn mới buông tha cô, thanh âm khan khàn nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trên chiếc giường lớn KING SIZE một thân mình tròn nhuận giật giật, lại vươn đôi bàn chân nhỏ đá đá người nằm bên.
“Ân, lại làm sao vậy?” Hoắc Duẫn Đình mở đôi mắt vừa mới khép hờ lại, đứng dậy mở đèn ngủ trên đầu giường, nhìn nhìn lại đồng hồ báo thức, này đã là nửa đêm mười hai giờ.
Vạn Quý Phi biết miệng, ngón tay dọc theo hoa văn sàng đan vẽ thành vòng tròn.
“Nói đi, em lần này lại muốn ăn cái gì?” Cho dù trước lúc ngủ mới hầu hạ cô ăn một cái bánh ngọt nhỏ, Hoắc Duẫn Đình vẫn là rất nhẫn nại hỏi.
“Em… Người ta đột nhiên rất muốn ăn lẩu cá.”
Thanh âm ngập ngừng ngay lập tức làm cho hắn nhíu mày, âm điệu nói chuyện lặp lại không khỏi đề cao. ”Lẩu cá?”
“Đúng đúng, còn muốn siêu cay! Em biết Tiểu Tam Nguyên bây giờ còn chưa có đóng cửa, em có số điện thoại.” Tiểu Tam Nguyên là quán ăn chuyên các món lẩu cá, quán ăn mở đến tận khuya, còn đưa hàng tận nơi. Ngẫm lại cái cảm giác kích thích kia, cô liền nhịn không được mãnh liệt nuốt nước miếng.
“Không được! Mấy thứ này không có thể ăn!” Thái độ cự tuyệt quyết đoán, Hoắc Duẫn Đình tắt đèn nhỏ đi, một lần nữa nằm xuống.
Tối hôm qua là miến cay, tối hôm trước nữa chính là canh đầu cá cay, hôm trước đó nữa chính là gà hầm cay… Mỗi khi đến nửa đêm cô lại nghĩ muốn ăn cái gì, nhưng lại thay đổi khôn lường, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Này cũng không là trọng điểm, vấn đề chính là cô hoàn toàn đem món cay trình độ hoàn toàn thăng cấp.
Quả thực bị cự tuyệt ! Vạn Quý Phi vội vàng vụng về đứng lên, túm lấy cánh tay hắn mãnh liệt lắc: “Em muốn ăn em muốn ăn!”
“No! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tối hôm qua đã mềm lòng một lần, hôm nay còn tiếp tục nữa? Cô hiện tại là cái tình huống gì? Hoắc Duẫn Đình quyết định lần này vô luận như thế nào cũng không thể dao động.
Vạn Quý Phi xoa cái bụng tròn tròn có thể so với thùng nước, hét lớn một tiếng: “Hoắc Duẫn Đình!”
Thời kỳ đầu mang thai bởi vì bụng phản ứng lợi hại, cô ăn cái gì cũng nôn hết ra, thẳng đến khi tháng thứ năm trở đi, khẩu vị mới tốt chút. Cũng bởi vì cái dạng này, rất nhiều lần những đồ ăn không được phép ăn này, hắn đều bởi vì không đành lòng mà vụng trộm làm cho cô. Nhưng là đêm nay, hắn thế nhưng không theo.
Người nào đó bị kêu tên nhìn cô không nói được lời nào, lần này tựa hồ quyết tâm.
Biết đã vô vọng, Vạn Quý Phi phẫn nộ nằm về lại trên giường. Cái bụng bất chợt bị đạp vài cái, cô rên rỉ nho nhỏ một tiếng, phía sau lập tức có một thân thể ấm áp dựa vào.
“Làm sao vậy?” Hắn từ sau ôm lấy cô, tay tự nhiên sờ trên cái bụng tròn hở ra của cô, lòng bàn tay chợt bị hai cái chân đá.
Vạn Quý Phi giãy dụa, nhưng mà tay chân tức thì bị kiềm trụ, thân thể không thể động đậy. Cái mũi lập tức nổi lên vị chua xót, cô “Oa” một tiếng liền khóc đi ra.
“Các người đều khi dễ ta, ba cái xú nam nhân!”
“Hư… Ngoan.” Hoắc Duẫn Đình thật cẩn thận giúp cô cuốn thân, bàn tay lau đi lệ trên khóe mắt cô, một mảnh mát rượi, đều không phải là giả. Mang thai tháng thứ tám, thai đạp càng ngày càng thường xuyên, hơn nữa cô hoài song bào thai, càng thêm nặng, cứ thế khi có chút ít cảm xúc sẽ khóc nháo, hắn cũng tập mãi thành thói quen .
“Em đã đói bụng anh cũng không thèm lo!” Vạn Quý Phi thuận thế chui vào trong lòng hắn, tiện thể tìm chỗ lau luôn nước mắt.
“Thực đói bụng, vậy anh đi chế mì sợi.”
“Em không cần ăn mỳ!” Mỗi một lần đều là mỳ sợi, cô đều ăn ngấy. Vì sao hắn không thể giống anh trai trù nghệ cao siêu như vậy?
“Lẩu cá không được! Rất kích thích, đối với cục cưng không tốt. Em cũng không muốn bọn chúng bị tiêu chảy đi?” Hắn ôn nhu nhỏ nhẹ dỗ dành, biết cô cố tình gây sự, vẫn là nhẫn nại.
“Ô…” Kỳ thật cô cũng biết có vài thứ không thể ăn, nhưng là rất thèm nha, tâm ngứa khó nhịn nhịn lại rất khó chịu.
“Nếu không còn có bánh ngọt dâu tây, anh đi lấy cho em?”
“Không cần…” Cô ở trong lòng hắn mãnh liệt lắc đầu.
Không có cách nào khác, hắn đành phải nói: “Cho dù muốn ăn, cũng phải chính mình làm mới được, bên ngoài không vệ sinh.”
“Vậy anh ngày mai làm cho em!”
“…”
Không chiếm được đáp lại, Vạn Quý Phi khóc lợi hại hơn. Cô chỉ biết, kẻ ngu ngốc trù nghệ này!
“Hảo hảo! Anh làm, được rồi đi?” Ngữ khí là vạn phần bất đắc dĩ, xuống bếp thực không phải là thế mạnh của hắn.
“Thật sự? Anh thật sự chịu làm?” Cô nâng hai tròng mắt bị tẩy trong veo lên, có chút không dám tin. Hoắc Duẫn Đình miễn cưỡng gật gật đầu, nội tâm thổn thức không thôi. Không có biện pháp, cô hiện tại thế nhưng là đại vương, không thể đắc tội được!
Có người muốn qua loa cho xong, có người lại nói được thì làm được.
Ngày hôm sau chạng vạng, trong nhà họ Vạn nhân khí cường thịnh, trừ bỏ mấy miệng ăn nhà Vạn gia, ngay cả vợ chồng Hoắc Tinh Linh cũng đến vô giúp vui.
Tại phòng bếp, Hoắc Duẫn Đình giương mắt nhìn một cái con cá ở đối diện.
“A a, đem mang cá lấy ra.” Vạn Quý Phi dựa vào cạnh bàn, vươn tay chỉa chỉa đầu cá.
Bàn tay rửa cá dừng lại một chút, chủ nhân của nó rõ ràng không hờn giận, hé ra cái miệng mân chặt chẽ, giống như đang cực lực nhẫn.
“Mau nha!”
“Kỳ thật anh thật sự không muốn làm cái này!” Thanh âm nói chuyện rất chậm, một đống từ giống như từ trong hàm răng rít ra. Đáp ứng làm canh lẩu cá cho cô là kế sách tạm thời, ai ngờ cô thực sự kêu nhạc mẫu đại nhân chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.
“Ừm, có em chỉ đạo, anh chắc chắn sẽ làm được!”
Con cá trên tay lại trượt ra ngoài, Hoắc Duẫn Đình rốt cục nhịn không được đem đuôi cá ném vào trong bồn rửa chén bồn, cố sức kéo cái tạp dề in thằng nhóc trong phim hoạt hình đang nằm trên người ra.
“Ôi chao! Anh làm gì vậy?” Cô kéo kéo cánh tay hắn, thấy mặt hắn có vẻ giận, khẽ cắn môi, mếu miệng thấp giọng nói: “Nếu không, vẫn là em đến làm đi.” Dứt lời, cầm lấy tạp dề buộc ở trên người.
“Em làm cái gì?” Hắn đúng lúc ngăn cản động tác của cô, một lần nữa đem tạp dề bên mình, một tay thò vào bồn túm lấy con cá, cố gắng đem mang cá móc ra.
Cô xoay mặt, vụng trộm cười cười.
Sau đó Trương Huệ Nghi tiến vào, gặp Hoắc Duẫn Đình đang làm cái này, miệng vội reo lên: “Ai nha như thế nào có thể để cho Duẫn Đình làm cái này chứ hả?”
“Mẹ, là hắn đáp ứng muốn đích thân làm, mẹ đừng đau lòng hắn!”
Trương Huệ Nghi trắng mắt nhìn con gái liếc mắt một cái: “Nam nhân vào bếp nấu nướng cái gì?”
“Anh trai cũng là nam nhân!”
Trương Huệ Nghi trầm tĩnh.
Hoắc Duẫn Đình nghe không nổi nữa: “Đại vương, nơi này có anh là được, em đi ra ngoài đi.”
“Nhưng là em muốn chỉ đạo cho anh làm nha.”
“Không phải có mẹ ở sao? Sàn nhà trơn trợt, em ở lại đây không an toàn.”
“Đúng rồi, tiểu Phi con đi ra ngoài đi!”
Ngay cả mẹ cũng phát mệnh lệnh, Vạn Quý Phi đành phải lui xuống đài.
Hoắc Duẫn Đình loay hoay một hồi rốt cục đem con cá rửa sạch sẽ, đặt ở trên cái thớt gỗ, giơ tay chém xuống, chém mấy khối sau đó cảm thấy hình như có chỗ không thích hợp lắm.”Mẹ, như vậy phải không?”
Hắn giơ khối cá lên, Trương Huệ Nghi mắt nhìn qua, khóe miệng run rẩy một chút. ”Trước đem xương cá lấy ra đi… Vẫn là mẹ đến làm đi.”
Trương Huệ Nghi tiếp nhận cán dao trong tay hắn, thuần thục tách rời xương cá ra. Hoắc Duẫn Đình quan sát một hồi, ánh mắt lơ đãng hướng phòng khách lướt đi, nhìn thấy Vạn Quý Phi không ngừng hướng bên này nhìn xung quanh, vì thế thản nhiên nói: “Còn lại để con làm đi.”
Quả nhiên, khi hắn một lần nữa cầm dao, tiểu gia hỏa kia mới cười quay người theo chân bọn họ nói chuyện phiếm. Hoắc Duẫn Đình đảo mắt, thật sự ăn đủ.
Một hồi, Vạn Tuế tiến vào rót nước cho con gái, mắt thấy bán thành phẩm ở trên bệ, khóe miệng gợi lên: “Cậu muốn làm món cá rán?”
Bàn tay đang cắt ruột dừng một chút, sau liền thẳng một đao đi xuống. Thịt cá trơn bóng, tính nhẫn nại của người cầm dao hiển nhiên đã hoàn toàn biến mất, thịt cắt ra càng ngày càng dầy.
Trương Huệ Nghi chạy tới kiểm tra, cười mỉa thay con rể giải vây: “Thịt nấu thêm một chút là được.”
“Hừ!” Vạn Tuế cười lạnh: “Làm không được vẫn là đừng cậy mạnh!” Sau đó rót nước xong liền rời đi.
Hoắc Duẫn Đình khẽ cắn môi, cuối cùng nhịn xuống. Là ai vì Đạm Dung mà cùng hắn đánh nhau? Kỳ thật mọi người không phải đều sàn sàn như nhau.
Sau đó đến phiên Xa Thục Mai, cô dạo qua một vòng sau đó chỉ lược câu “Chỉ có cháu mới bồi nha đầu điên kia” liền bước đi .
Hoắc Duẫn Đình cái gì cũng chưa nói, nhẫn nhục tập trung vào nhiệm vụ.
Một giờ sau, rốt cục có thể thuận lợi ăn cơm. Trên bàn đầy ắp đồ ăn, mà bắt mắt nhất chính là lẩu canh cá kia, hình dáng nó thảm đến nỗi không thể dùng từ thông thường mà hình dung.
“Hôm nay Duẫn Đình xuống bếp làm đồ ăn này, thật đáng được khen ngợi.” Vẫn là Trương Huệ Nghi nhân từ nhất, đối với thành quả của con rể thập phần vừa lòng.
Hoắc Tinh Linh chọn một miếng thịt, cười trêu chọc: “Con lớn như vậy, tôi còn là lần đầu tiên ăn đồ ăn hắn làm. Tuy rằng nhìn là lạ, bất quá cho dù vượt lửa lội sông tôi cũng lại không thể chối từ.”
“…” Đối với người lạm dụng thành ngữ, Hoắc Duẫn Đình đã tìm không thấy từ ngữ gì đến mà hình dung sự vô lực của hắn.
“Ai nha, mẹ người đừng nói như vậy, có thể làm ra như vậy, con cảm thấy hắn đã thực sự rất giỏi .” Vạn Quý Phi ăn một khối cá, đối với người bên cạnh tươi cười ngọt ngào, còn không quên giơ ngón tay cái lên “Trừ bỏ không đủ cay, hương vị thật sự rất tuyệt!”
Hoắc Duẫn Đình cười cười, nhận xét này phỏng chừng có chứa nhân tình đặc biệt nhiều. ”Anh cố ý cho ít hạt tiêu, em chỉ có thể ăn một chút, biết không?”
“Ừm!”
Cô gật đầu thật mạnh, khóe mắt tươi cười tạo nên một độ cong, Hoắc Duẫn Đình đột nhiên phát hiện, kỳ thật chỉ cần cô cao hứng, lại vất vả nữa cũng là đáng giá.
Nhiều người liền náo nhiệt, một bữa cơm tiếng cười nói không ngừng. Sau khi ăn xong lại nói chuyện phiếm, buổi tối thời gian đặc biệt trôi qua rất nhanh. Hơn chín giờ, Vạn Quý Phi đã liên lục đánh ngáp, vì thế mấy người nhà họ Hoắc liền đứng dậy cáo từ.
Về nhà, cô nàng kia đã ở trong trạng thái nửa ngủ Hoắc Duẫn Đình vội vàng ôm lấy cô đi lên lầu.
Tiến vào phòng tắm, đem cô đặt trên bồn cầu, hắn mở vòi tắm hoa sen, nước mát rượi dần dần có độ ấm. ”Chính mình làm được không?”
“Ừm.”
“Anh đây đi làm việc đã.”
“Vâng.”
Cửa mở lại khép, sau đó tiếng bước chân đi xa, thẳng đến nghe không được. Vạn Quý Phi thế này mới mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong.
Biết hắn không thích nấu cơm, nhưng là, hắn làm, chỉ vì cô mà làm. Có đôi khi cô sẽ cảm thấy chính mình thực tùy hứng, nhưng là mỗi lần hắn cứ nuông chiều để cô bừa bãi làm nũng, cô đều có loại cảm giác được sủng ái thật sâu. Cho nên cho dù bởi vì mang thai mà bị bắt tạm nghỉ học một năm, cô cũng không hối hận. Nhất là khi cuộc hôn nhân của hai người rốt cục được người nhà thừa nhận, có thể đường đường chính chính yêu và được mọi người chúc phúc, cô cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, thực hạnh phúc…
Qua nửa giờ, Hoắc Duẫn Đình đem công tác ngày hôm nay làm xong xuôi, tắm rửa xong leo lên trên giường, cô đã ngủ. Mang thai vẫn chưa làm cho cô béo ra, chỉ là bụng có hơi lớn hơn bình thường một chút, mỗi ngày ăn không ít, thế nhưng tất cả đều bị hai tiểu tử kia cắt hết phần.
Bụng càng ngày càng to khiến cô ngày một vất vả, lại qua một tháng nữa chỉ sợ cô ngay cả đi đường cũng rất gian nan, này thật khiến cho hắn đau lòng, cô mới nhỏ như vậy, đã phải làm mẹ.
Mang theo mấy phần tự trách, Hoắc Duẫn Đình tiến vào trong ổ chăn, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cô, đem người trong lòng kéo dựa vào trước ngực mình. Trên người cô có một cổ hương thơm của sữa tắm, cho dù hai người dùng cùng loại, hắn cũng không có cách nào khác từ trên người chính mình cảm nhận được cái loại mùi thơm ngát khiến người say này.
Hắn hôn hôn cái trán của cô, nhẹ tay khẽ vuốt sờ lên bụng bảo bối của Hoắc gia, đáy lòng thật sâu mềm mại.
Hai tiểu tử kia lại giở trò, Vạn Quý Phi nhăn mặt nhăn mũi, mí mắt giật giật, chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt nhập nhèm, gương mặt cực kỳ mệt mỏi, khiến cô giờ phút này thoạt nhìn có loại quyến rũ nói không nên lời.
“Đều đã chuẩn bị tốt sao?”
Sau khi bán công ty đi, hắn đem hầu hết tâm tư vào buôn bán đồ cổ, Vạn Quý Phi hoàn toàn không hiểu những thứ này, có lần vô tình nhìn hắn ghi lại cuộc giao dịch, mới phát hiện người này đem những món đồ cổ này bán ra nước ngoài, kim ngạch thu về càng cao kinh người hơn nữa. Nguyên lai trong nhà những lọ bình cũ nát, có thể bán được mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn, thật đáng sợ!
“Ừm.” Hắn bình tĩnh nhìn cô, vật nhỏ điềm đạm này luôn chọc người trìu mến như thế, khiến hắn muốn một ngụm ăn vào trong bụng.
“Hoắc Duẫn Đình” Cô vòng trụ hai tay của hắn, chân nhỏ ở trên đùi của hắn cọ cọ “Đêm nay vất vả cho anh, em thật là cao hứng.”
Khóe miệng cong lên, hắn nở nụ cười.
“Kia… Có phần thưởng sao?”
“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên, đem môi dán đến trên môi của hắn.
Hắn giúp cô đỡ đầu, làm nụ hôn này trở nên sâu sắc.
Hồi lâu, hắn mới buông tha cô, thanh âm khan khàn nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
/65
|