Mọi người đang ngồi cũng không phải người ngu, lại nhìn Gia Cát Ngự Kình đen mặt, không khỏi có chút cười trên sự đau khổ của người khác, sợ là liền chính hắn cũng không nghĩ tới, muội muội này của hắn sẽ không đi câu dẫn Hoàng Thượng, ngược lại là hướng một tên thứ tử Mộ Dung gia bày tỏ a.
Mà Gia Cát Ngự Kình cũng quả thật nổi giận, chuyện này vẫn là lần đầu tiên Gia Cát Lưu Sa dám ngỗ nghịch ý hắn, tuy rằng để cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nhưng quân cờ, là không cần cá tính cùng tư tưởng, Gia Cát Ngự Kình nhìn Mộ Dung Thích Dật tròng mắt lạnh lẽo, nhưng tựa hồ lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Mộ Dung Thích Dật nhìn Gia Cát Lưu Sa đang đưa tay ra hướng về bản thân hắn, lại là sững sờ đờ người ra đó, có chút không rõ, vốn là muốn ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn một chút, mà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt bốn phía phóng tới trên người hắn, mà không thể nghi ngờ hắn cùng Gia Cát Lưu Sa trở thành tiêu điểm, thêm vào ánh mắt ái muội của mọi người nữa, dù hắn không hiểu tình hình cũng biết đỡ nàng đứng lên là không được, đùa giỡn, hắn lại không muốn bởi vì một động tác cho mình rước lấy phiền phức không tất yếu a.
Gia Cát Lưu Sa thấy Mộ Dung Thích Dật dời mắt cố ý không lại nhìn nàng nữa, trong lòng rất là tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ở Việt An quốc cũng là số một số hai, cùng là một trong tám đại gia tộc đứng đầu, chính là gia thế cũng là tuyệt đối xứng với hắn, hơn nữa làm nữ tử nàng đã chủ động như vậy, còn bởi vậy làm trái kế hoạch của ca ca, thiếu không được trở lại sẽ bị mắng một trận, nhưng mà bây giờ nàng lại thành dùng mặt nóng dán mông lạnh người ta, điều này làm cho Gia Cát Lưu Sa từ trước đến giờ điều nhận được rất nhiều người ái mộ dù như thế nào cũng không chịu nổi a.
Chỉ là trong lòng còn có một tia quật cường, để cho nàng cứ như vậy ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn, hắn coi thường nàng phải không? Vậy nàng vẫn không đứng lên, nàng ngược lại là phải xem xem hắn muốn coi thường nàng tới khi nào!
Kỳ thực Gia Cát Lưu Sa cùng Mộ Dung Thích Dật mới gặp cũng không vui, này còn muốn kể từ lúc Gia Cát Lưu Sa đến Tề Dự ngày đó nói tới, đến địa phương mới, mặc dù đường xá bôn ba, có chút mệt nhọc, nhưng mà Gia Cát Lưu Sa vẫn là không nhịn được đi trên đường phố dạo một chút, đây cũng là thiên tính của nữ nhân, mà tự nhỏ điêu ngoa để cho nàng nhìn trúng đồ vật nhất định phải lấy bằng được, liền bởi vì một món đồ liền cùng người khác rùm beng lên, đối phương chiếm lý dĩ nhiên sẽ không nhượng bộ, đến mức nói Gia Cát Lưu Sa chỉ có lấy quyền thế đè người.
Gặp gỡ, Mộ Dung Thích Dật tất nhiên là sẽ không thể không đếm xỉa đến, lại không nói Gia Cát Lưu Sa vừa nhìn liền không phải người Tề Dự quốc, chính là nàng ngang ngược không biết lý lẽ, ức hiếp bách tính, hắn cũng không thể ngồi yên không để ý đến, liền ra tay đem nàng chế phục, cộng thêm dạy dỗ một trận.
Giáo huấn xong, Mộ Dung Thích Dật phủi mông một cái liền đi, chính là không biết tiểu cô nương người ta bởi vì bị hắn răn dạy một trận, ngược lại một viên ái mộ hạt giống liền như vậy nảy sinh.
Gia Cát Lưu Sa quật cường bất động, Mộ Dung Thích Dật trong lòng lại buồn bực, chẳng lẽ Gia Cát Lưu Sa này là muốn báo thù hắn? Địch không động ta không hiểu kinh nghiệm tác chiến, hắn giả ngu còn không được sao? Hai người trong lúc đó nhất thời giằng co không xong, làm cho bầu không khí ở đây có chút quỷ dị.
Vẫn là Gia Cát Ngự Kình đứng lên, ở tất cả mọi người suy đoán hắn định làm gì, hắn lùi lại mà cầu việc khác, cứu vãn mặt mũi cho Gia Cát gia,...Gia Cát Ngự Kình cầm chén rượu lên đối với Lãnh Mộ Hàn đúng mực nói. "Lúc ở Việt An thì tiểu muội liền thường nghe nói Lãnh Hoàng chính là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên đối với Lãnh Hoàng lòng sinh ái mộ, nguyên tưởng rằng hôm nay mang tiểu muội đến đây, tiểu muội sẽ hướng về Lãnh Hoàng tỏ rõ tâm ý, đây cũng là huynh trưởng làm tròn muội muội tâm nguyện, lại không nghĩ rằng tiểu muội..."
Gia Cát Ngự Kình dừng một chút. "Ta vốn không rõ, nhưng mà vừa nãy lại đột nhiên lại hiểu rõ tiểu muội để tâm, Lãnh Hoàng đối đãi hoàng hậu có thể nói là nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một gáo, sợ là tiểu muội cũng không muốn làm kẻ ác đi, vì lẽ đó nghe ta nói Mộ Dung tam công tử cùng Lãnh Hoàng quan hệ rất tốt, liền thay đổi dự tính ban đầu, chỉ mong có thể thường thấy Lãnh Hoàng..."
Gia Cát Ngự Kình nói tới sinh động như thật, tựa hồ sự thực chính là như thế, nghe đến Gia Cát Lưu Sa cũng ngẩn ra, lập tức vội vã nhìn về phía Mộ Dung Thích Dật muốn giải thích, ai nghĩ Mộ Dung Thích Dật căn bản không có nhìn nàng, thật giống như nàng làm thế nào cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, nhất thời trong lòng chán nản, cười khổ..., quả thực, vận mệnh của nàng xưa nay đều không phải nắm giữ ở trong tay nàng, nàng còn tưởng rằng lần này nàng chỉ cần vì chính mình liều mạng, liền có thể chọn một nam nhân nàng tâm nghi qua nữa đời còn lại, lại không nghĩ rằng hết thảy các thứ này bất quá là nàng tự mình đa tình mà thôi.
Những người khác với Linh Thứu đều không có bỏ qua câu nói 'nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một gáo' này, câu nói này nếu như đặt ở trên người nam tử bình thường, tất nhiên không có gì, ngược lại có thể trở thành là một đoạn giai thoại, nhưng mà thân là hoàng đế, ý tứ của những lời này liền khó tránh khỏi khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Này không phải là đang nói nàng là đố phụ hay sao? Hoàng Thượng hậu cung vốn nên mỹ nhân ba ngàn, nàng chỉ một người bá chiếm sao? Nhìn, nhân gia một tiểu cô nương đều bị dọa đến không dám đối với Hoàng Thượng biểu lộ ra ái mộ, còn cam nguyện gả cho người khác chỉ cầu xa xa nhìn thấy, người hoàng hậu này cũng không tránh khỏi quá mức lợi hại, kết quả là, Tề Dự quốc trung thần đều là lo lắng lên.
Mà Gia Cát Ngự Kình lời còn chưa nói hết, chỉ thấy hắn đem chén rượu nhấc lên. "Có thể lấy tư cách huynh trưởng nhìn tiểu muội mình như vậy làm sao có thể không đau lòng, thừa dịp Lãnh Hoàng đăng cơ, Gia Cát gia muốn mượn đại hỉ xin một nhân tình, nếu chúng ta Gia Cát gia lấy tiểu muội làm quà tặng tặng cho Lãnh Hoàng, Lãnh Hoàng có thể hay không để cho nàng lưu lại, không cầu danh phận, chỉ cầu thường bạn bên Quân."
Gia Cát Ngự Kình nói xong, đem rượu trong tay một hơi uống hết, Lãnh Mộ Hàn tuy rằng khóe môi hướng lên trên, nhưng ánh mắt đang dần dần trở nên lạnh hơn, những đại thần kia trên mặt biến hóa hắn không phải là không có chú ý tới, Gia Cát Ngự Kình là muốn mượn tay mọi người, muốn ép hắn lưu lại Gia Cát Lưu Sa, dù sao trung thần làm sao có thể vẫn để Hoàng Thượng chuyên sủng một nữ nhân chứ? Dù cho hắn cuối cùng không thu Gia Cát Lưu Sa, cũng có thể lại sắp xếp nữ nhân khác.
Nhưng mà hắn đến cùng là đánh giá thấp Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn nếu có thể vì Linh Thứu đồ cung, nhân ngôn, dù cho có nhiều người phản đối, lại có thể thế nào hắn đây? Rồng có vảy ngược chạm vào tức chết.
Linh Thứu ngồi ở bên người Lãnh Mộ Hàn, tâm tình hắn xuống thấp, cảm giác đến nàng là rõ ràng nhất, trong lòng ấm áp, nhưng mà Mộ Hàn cứ làm Bạo Quân như vậy nữa lại không được, nhìn ra nàng cũng cực kỳ đau lòng, dù sao Mộ Hàn là bởi vì nàng mới biến thành bộ dáng này, cũng là lần đó Lãnh Mạc Trần bọn họ thật sự đem hắn uy hiếp cuống lên, hắn là sợ mất đi nàng lần nữa, sợ lại chịu đựng thống khổ lần nữa, mới sẽ biến thành như bây giờ đây, giống như một con sư tử bị loài người làm trọng thương nghiêm trọng.
Linh Thứu biểu hiện vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. "Gia Cát đại công tử vì muội muội làm được như vậy thực sự khiến người ta ước ao ghen tỵ a." Gật gật đầu, ý cười dịu dàng quay đầu đối diện Lãnh Mộ Hàn. "Hoàng Thượng, thần thiếp xem Gia Cát tiểu thư cũng là phong thái thiên nhân, huống hồ còn ái mộ Hoàng Thượng như vậy, không bằng Hoàng Thượng liền lưu lại nàng đi, vừa được mỹ nhân còn nhận được ân tình, sau này thời điểm cần Gia Cát đại công tử, Tề Dự quốc chúng ta cũng dễ mở miệng nha."
Gia Cát Ngự Kình giật giật miệng, hắn nói câu 'Ân tình' kia bất quá là lời khách sáo, mặc cho ai nấy đều thấy được chiếm tiện nghi chính là Lãnh Mộ Hàn, người ta đưa ngươi một vị mỹ nhân lại không phải đem một người xấu xí ném cho ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ thật để cho người ta hoàn lại ân huệ? Nhưng hiển nhiên, Linh Thứu chính là không ngại ngùng, nhặt được tiện nghi vì sao không chiếm? Huống hồ đối phương muốn tính toán bọn họ?
Lãnh Mộ Hàn cũng coi như hiểu rõ Linh Thứu, nhìn nàng cung cung kính kính gọi hắn là Hoàng Thượng liền đoán được nàng là có kế hoạch của nàng, tuy rằng rất bất mãn Linh Thứu giúp đỡ người khác nhét nữ nhân cho mình, nhưng hắn vẫn là lựa chọn chờ trở về tẩm cung, vào phòng rồi, lại đối với nàng nghiêm hình bức cung.
Mà chúng đại thần lại là thở phào nhẹ nhõm, đối với Linh Thứu biểu hiện rất là thoả mãn, đây mới là mẫu nghi thiên hạ nên làm, hoàng hậu biểu hiện ra rộng lượng, cứ như vậy bọn họ liền không cần lo lắng vấn đề Hoàng Thượng chuyên sủng.
Gia Cát Lưu Sa triệt để bối rối, bản thân cứ như vậy bị tống đi? Ca ca làm như vậy nàng có thể lý giải, nàng ngỗ nghịch hắn, hắn làm chỉ là để tất cả trở lại quỹ đạo, nhưng mà cách làm của Bắc Ảnh Linh Thứu cách làm này nàng liền không hiểu, nếu như là nàng, nàng khẳng định là sẽ không để cho phu quân của mình nạp thiếp, huống hồ Lãnh Hoàng vẫn không có tỏ thái độ, xem sắc mặt của hắn chính là không nguyện ý muốn nàng, nữ nhân này lại vẫn chủ động giúp Lãnh Hoàng thu nàng? Nếu như không phải nàng ta có mục đích gì chính là một kẻ ngu si.
Gia Cát Lưu Sa liếc mắt nhìn Mộ Dung Thích Dật vẫn như cũ không nhìn nàng, yên lặng trở lại chỗ ngồi, tâm tình suy sụp không ít, nếu như, không có gặp phải Mộ Dung Thích Dật, như vậy nàng gả cho người nào đều là không sao cả, dù sao nàng biết nàng không cách nào phản kháng ca ca với phụ thân của nàng, nhưng mà khi nhận thức được Mộ Dung Thích Dật, còn biểu lộ bị cự tuyệt sau đó, nàng liền lưu tâm.
Có lẽ chính là không chiếm được mới càng không bỏ xuống được, càng muốn lấy được chăng, ái mộ chồi non liền cứ như thế phản nghịch càng dài càng lớn càng mạnh mẽ phát triển, có tâm sẽ có sở động...
Tiệc tối vừa kết thúc, Gia Cát Lưu Sa liền kiếm cớ đẩy ra nha hoàn muốn dẫn nàng đi nơi ở mới, nangg lén lút đi theo Linh Thứu.
Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu là người nào, chính là Nguyên Cần với Sơ Vân cũng là cao thủ cao cấp nhất, nơi nào sẽ không biết phía sau có người đi theo, vừa muốn hướng về Linh Thứu xin chỉ thị, liền thấy Linh Thứu một cái ánh mắt ngăn cản các nàng, sau đó nhìn Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu.
Lãnh Mộ Hàn làm sao có khả năng yên tâm Linh Thứu một người đi, dù cho đối phương hơi thở hơi nặng, khẳng định không phải cao thủ nhất đẳng, nhưng hắn vẫn là không muốn mạo hiểm, cuối cùng ánh mắt hai người giao lưu một phen, đều thối lui một bước, Lãnh Mộ Hàn rốt cục đi về trước, chỉ có điều Nguyên Cần với Sơ Vân nhất định phải hầu ở bên cạnh nàng.
Gia Cát Lưu Sa thấy Lãnh Mộ Hàn đi xa lúc này mới có lá gan, điều này cũng không trách nàng, ai bảo Lãnh Mộ Hàn danh tiếng Bạo Quân lưu truyền đến mức vang danh như vậy, hơn nữa ở trên cung điện, lúc ca ca của nàng nói phải đem nàng cho hắn, sắc mặt kia, ánh mắt kia, cùng hơi lạnh kia..., ngẫm lại Gia Cát Lưu Sa liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không thể không nói Lãnh Mộ Hàn khí tràng thật sự rất cường đại, khiến người ta run rẩy.
"Hoàng hậu nương nương!" Gia Cát Lưu Sa ở phía sau kêu một tiếng thấy Linh Thứu dừng bước, nhanh chóng tiến lên.
Linh Thứu quay đầu lại nhìn nàng, nháy mắt một cái chờ nàng mở miệng. "Hả?"
Gia Cát Lưu Sa nhìn hai bên Linh Thứu một chút, cũng biết nàng ta rất được Lãnh Mộ Hàn sủng ái, vạn nhất nếu như nàng nói cái gì sai truyền tới trong tai Lãnh Mộ Hàn, nàng cũng không thể bảo đảm Lãnh Mộ Hàn sẽ không đem nàng ném đi cho ma thú làm đồ ăn khuya đâu.
Linh Thứu buồn cười nhìn nàng, cười nói. "Vừa nãy thời điểm xem ngươi hiến vũ lá gan còn rất lớn nha, làm sao hiện tại ngược lại sợ hãi rụt rè như thế."
Gia Cát Lưu Sa bị nói tới mặt đỏ lên, cũng biết mình bị cười nhạo, cái cổ nhất ngạnh. "Ngươi!" Lời còn chưa nói hết liền thấy hai nha hoàn trừng mắt to lên nhìn nàng, trong lòng đột nhiên hồi hộp, ngay cả hai nha hoàn đều có khí thế như vậy, bất quá các nàng hẳn là sẽ không đi Lãnh Mộ Hàn nơi đó cáo trạng chứ?
Mà Gia Cát Ngự Kình cũng quả thật nổi giận, chuyện này vẫn là lần đầu tiên Gia Cát Lưu Sa dám ngỗ nghịch ý hắn, tuy rằng để cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nhưng quân cờ, là không cần cá tính cùng tư tưởng, Gia Cát Ngự Kình nhìn Mộ Dung Thích Dật tròng mắt lạnh lẽo, nhưng tựa hồ lại đang suy nghĩ cái gì đó.
Mộ Dung Thích Dật nhìn Gia Cát Lưu Sa đang đưa tay ra hướng về bản thân hắn, lại là sững sờ đờ người ra đó, có chút không rõ, vốn là muốn ngẩng đầu nhìn Lãnh Mộ Hàn một chút, mà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt bốn phía phóng tới trên người hắn, mà không thể nghi ngờ hắn cùng Gia Cát Lưu Sa trở thành tiêu điểm, thêm vào ánh mắt ái muội của mọi người nữa, dù hắn không hiểu tình hình cũng biết đỡ nàng đứng lên là không được, đùa giỡn, hắn lại không muốn bởi vì một động tác cho mình rước lấy phiền phức không tất yếu a.
Gia Cát Lưu Sa thấy Mộ Dung Thích Dật dời mắt cố ý không lại nhìn nàng nữa, trong lòng rất là tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ở Việt An quốc cũng là số một số hai, cùng là một trong tám đại gia tộc đứng đầu, chính là gia thế cũng là tuyệt đối xứng với hắn, hơn nữa làm nữ tử nàng đã chủ động như vậy, còn bởi vậy làm trái kế hoạch của ca ca, thiếu không được trở lại sẽ bị mắng một trận, nhưng mà bây giờ nàng lại thành dùng mặt nóng dán mông lạnh người ta, điều này làm cho Gia Cát Lưu Sa từ trước đến giờ điều nhận được rất nhiều người ái mộ dù như thế nào cũng không chịu nổi a.
Chỉ là trong lòng còn có một tia quật cường, để cho nàng cứ như vậy ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn, hắn coi thường nàng phải không? Vậy nàng vẫn không đứng lên, nàng ngược lại là phải xem xem hắn muốn coi thường nàng tới khi nào!
Kỳ thực Gia Cát Lưu Sa cùng Mộ Dung Thích Dật mới gặp cũng không vui, này còn muốn kể từ lúc Gia Cát Lưu Sa đến Tề Dự ngày đó nói tới, đến địa phương mới, mặc dù đường xá bôn ba, có chút mệt nhọc, nhưng mà Gia Cát Lưu Sa vẫn là không nhịn được đi trên đường phố dạo một chút, đây cũng là thiên tính của nữ nhân, mà tự nhỏ điêu ngoa để cho nàng nhìn trúng đồ vật nhất định phải lấy bằng được, liền bởi vì một món đồ liền cùng người khác rùm beng lên, đối phương chiếm lý dĩ nhiên sẽ không nhượng bộ, đến mức nói Gia Cát Lưu Sa chỉ có lấy quyền thế đè người.
Gặp gỡ, Mộ Dung Thích Dật tất nhiên là sẽ không thể không đếm xỉa đến, lại không nói Gia Cát Lưu Sa vừa nhìn liền không phải người Tề Dự quốc, chính là nàng ngang ngược không biết lý lẽ, ức hiếp bách tính, hắn cũng không thể ngồi yên không để ý đến, liền ra tay đem nàng chế phục, cộng thêm dạy dỗ một trận.
Giáo huấn xong, Mộ Dung Thích Dật phủi mông một cái liền đi, chính là không biết tiểu cô nương người ta bởi vì bị hắn răn dạy một trận, ngược lại một viên ái mộ hạt giống liền như vậy nảy sinh.
Gia Cát Lưu Sa quật cường bất động, Mộ Dung Thích Dật trong lòng lại buồn bực, chẳng lẽ Gia Cát Lưu Sa này là muốn báo thù hắn? Địch không động ta không hiểu kinh nghiệm tác chiến, hắn giả ngu còn không được sao? Hai người trong lúc đó nhất thời giằng co không xong, làm cho bầu không khí ở đây có chút quỷ dị.
Vẫn là Gia Cát Ngự Kình đứng lên, ở tất cả mọi người suy đoán hắn định làm gì, hắn lùi lại mà cầu việc khác, cứu vãn mặt mũi cho Gia Cát gia,...Gia Cát Ngự Kình cầm chén rượu lên đối với Lãnh Mộ Hàn đúng mực nói. "Lúc ở Việt An thì tiểu muội liền thường nghe nói Lãnh Hoàng chính là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên đối với Lãnh Hoàng lòng sinh ái mộ, nguyên tưởng rằng hôm nay mang tiểu muội đến đây, tiểu muội sẽ hướng về Lãnh Hoàng tỏ rõ tâm ý, đây cũng là huynh trưởng làm tròn muội muội tâm nguyện, lại không nghĩ rằng tiểu muội..."
Gia Cát Ngự Kình dừng một chút. "Ta vốn không rõ, nhưng mà vừa nãy lại đột nhiên lại hiểu rõ tiểu muội để tâm, Lãnh Hoàng đối đãi hoàng hậu có thể nói là nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một gáo, sợ là tiểu muội cũng không muốn làm kẻ ác đi, vì lẽ đó nghe ta nói Mộ Dung tam công tử cùng Lãnh Hoàng quan hệ rất tốt, liền thay đổi dự tính ban đầu, chỉ mong có thể thường thấy Lãnh Hoàng..."
Gia Cát Ngự Kình nói tới sinh động như thật, tựa hồ sự thực chính là như thế, nghe đến Gia Cát Lưu Sa cũng ngẩn ra, lập tức vội vã nhìn về phía Mộ Dung Thích Dật muốn giải thích, ai nghĩ Mộ Dung Thích Dật căn bản không có nhìn nàng, thật giống như nàng làm thế nào cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, nhất thời trong lòng chán nản, cười khổ..., quả thực, vận mệnh của nàng xưa nay đều không phải nắm giữ ở trong tay nàng, nàng còn tưởng rằng lần này nàng chỉ cần vì chính mình liều mạng, liền có thể chọn một nam nhân nàng tâm nghi qua nữa đời còn lại, lại không nghĩ rằng hết thảy các thứ này bất quá là nàng tự mình đa tình mà thôi.
Những người khác với Linh Thứu đều không có bỏ qua câu nói 'nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một gáo' này, câu nói này nếu như đặt ở trên người nam tử bình thường, tất nhiên không có gì, ngược lại có thể trở thành là một đoạn giai thoại, nhưng mà thân là hoàng đế, ý tứ của những lời này liền khó tránh khỏi khiến người ta tưởng tượng xa vời.
Này không phải là đang nói nàng là đố phụ hay sao? Hoàng Thượng hậu cung vốn nên mỹ nhân ba ngàn, nàng chỉ một người bá chiếm sao? Nhìn, nhân gia một tiểu cô nương đều bị dọa đến không dám đối với Hoàng Thượng biểu lộ ra ái mộ, còn cam nguyện gả cho người khác chỉ cầu xa xa nhìn thấy, người hoàng hậu này cũng không tránh khỏi quá mức lợi hại, kết quả là, Tề Dự quốc trung thần đều là lo lắng lên.
Mà Gia Cát Ngự Kình lời còn chưa nói hết, chỉ thấy hắn đem chén rượu nhấc lên. "Có thể lấy tư cách huynh trưởng nhìn tiểu muội mình như vậy làm sao có thể không đau lòng, thừa dịp Lãnh Hoàng đăng cơ, Gia Cát gia muốn mượn đại hỉ xin một nhân tình, nếu chúng ta Gia Cát gia lấy tiểu muội làm quà tặng tặng cho Lãnh Hoàng, Lãnh Hoàng có thể hay không để cho nàng lưu lại, không cầu danh phận, chỉ cầu thường bạn bên Quân."
Gia Cát Ngự Kình nói xong, đem rượu trong tay một hơi uống hết, Lãnh Mộ Hàn tuy rằng khóe môi hướng lên trên, nhưng ánh mắt đang dần dần trở nên lạnh hơn, những đại thần kia trên mặt biến hóa hắn không phải là không có chú ý tới, Gia Cát Ngự Kình là muốn mượn tay mọi người, muốn ép hắn lưu lại Gia Cát Lưu Sa, dù sao trung thần làm sao có thể vẫn để Hoàng Thượng chuyên sủng một nữ nhân chứ? Dù cho hắn cuối cùng không thu Gia Cát Lưu Sa, cũng có thể lại sắp xếp nữ nhân khác.
Nhưng mà hắn đến cùng là đánh giá thấp Lãnh Mộ Hàn, Lãnh Mộ Hàn nếu có thể vì Linh Thứu đồ cung, nhân ngôn, dù cho có nhiều người phản đối, lại có thể thế nào hắn đây? Rồng có vảy ngược chạm vào tức chết.
Linh Thứu ngồi ở bên người Lãnh Mộ Hàn, tâm tình hắn xuống thấp, cảm giác đến nàng là rõ ràng nhất, trong lòng ấm áp, nhưng mà Mộ Hàn cứ làm Bạo Quân như vậy nữa lại không được, nhìn ra nàng cũng cực kỳ đau lòng, dù sao Mộ Hàn là bởi vì nàng mới biến thành bộ dáng này, cũng là lần đó Lãnh Mạc Trần bọn họ thật sự đem hắn uy hiếp cuống lên, hắn là sợ mất đi nàng lần nữa, sợ lại chịu đựng thống khổ lần nữa, mới sẽ biến thành như bây giờ đây, giống như một con sư tử bị loài người làm trọng thương nghiêm trọng.
Linh Thứu biểu hiện vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. "Gia Cát đại công tử vì muội muội làm được như vậy thực sự khiến người ta ước ao ghen tỵ a." Gật gật đầu, ý cười dịu dàng quay đầu đối diện Lãnh Mộ Hàn. "Hoàng Thượng, thần thiếp xem Gia Cát tiểu thư cũng là phong thái thiên nhân, huống hồ còn ái mộ Hoàng Thượng như vậy, không bằng Hoàng Thượng liền lưu lại nàng đi, vừa được mỹ nhân còn nhận được ân tình, sau này thời điểm cần Gia Cát đại công tử, Tề Dự quốc chúng ta cũng dễ mở miệng nha."
Gia Cát Ngự Kình giật giật miệng, hắn nói câu 'Ân tình' kia bất quá là lời khách sáo, mặc cho ai nấy đều thấy được chiếm tiện nghi chính là Lãnh Mộ Hàn, người ta đưa ngươi một vị mỹ nhân lại không phải đem một người xấu xí ném cho ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ thật để cho người ta hoàn lại ân huệ? Nhưng hiển nhiên, Linh Thứu chính là không ngại ngùng, nhặt được tiện nghi vì sao không chiếm? Huống hồ đối phương muốn tính toán bọn họ?
Lãnh Mộ Hàn cũng coi như hiểu rõ Linh Thứu, nhìn nàng cung cung kính kính gọi hắn là Hoàng Thượng liền đoán được nàng là có kế hoạch của nàng, tuy rằng rất bất mãn Linh Thứu giúp đỡ người khác nhét nữ nhân cho mình, nhưng hắn vẫn là lựa chọn chờ trở về tẩm cung, vào phòng rồi, lại đối với nàng nghiêm hình bức cung.
Mà chúng đại thần lại là thở phào nhẹ nhõm, đối với Linh Thứu biểu hiện rất là thoả mãn, đây mới là mẫu nghi thiên hạ nên làm, hoàng hậu biểu hiện ra rộng lượng, cứ như vậy bọn họ liền không cần lo lắng vấn đề Hoàng Thượng chuyên sủng.
Gia Cát Lưu Sa triệt để bối rối, bản thân cứ như vậy bị tống đi? Ca ca làm như vậy nàng có thể lý giải, nàng ngỗ nghịch hắn, hắn làm chỉ là để tất cả trở lại quỹ đạo, nhưng mà cách làm của Bắc Ảnh Linh Thứu cách làm này nàng liền không hiểu, nếu như là nàng, nàng khẳng định là sẽ không để cho phu quân của mình nạp thiếp, huống hồ Lãnh Hoàng vẫn không có tỏ thái độ, xem sắc mặt của hắn chính là không nguyện ý muốn nàng, nữ nhân này lại vẫn chủ động giúp Lãnh Hoàng thu nàng? Nếu như không phải nàng ta có mục đích gì chính là một kẻ ngu si.
Gia Cát Lưu Sa liếc mắt nhìn Mộ Dung Thích Dật vẫn như cũ không nhìn nàng, yên lặng trở lại chỗ ngồi, tâm tình suy sụp không ít, nếu như, không có gặp phải Mộ Dung Thích Dật, như vậy nàng gả cho người nào đều là không sao cả, dù sao nàng biết nàng không cách nào phản kháng ca ca với phụ thân của nàng, nhưng mà khi nhận thức được Mộ Dung Thích Dật, còn biểu lộ bị cự tuyệt sau đó, nàng liền lưu tâm.
Có lẽ chính là không chiếm được mới càng không bỏ xuống được, càng muốn lấy được chăng, ái mộ chồi non liền cứ như thế phản nghịch càng dài càng lớn càng mạnh mẽ phát triển, có tâm sẽ có sở động...
Tiệc tối vừa kết thúc, Gia Cát Lưu Sa liền kiếm cớ đẩy ra nha hoàn muốn dẫn nàng đi nơi ở mới, nangg lén lút đi theo Linh Thứu.
Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu là người nào, chính là Nguyên Cần với Sơ Vân cũng là cao thủ cao cấp nhất, nơi nào sẽ không biết phía sau có người đi theo, vừa muốn hướng về Linh Thứu xin chỉ thị, liền thấy Linh Thứu một cái ánh mắt ngăn cản các nàng, sau đó nhìn Lãnh Mộ Hàn gật gật đầu.
Lãnh Mộ Hàn làm sao có khả năng yên tâm Linh Thứu một người đi, dù cho đối phương hơi thở hơi nặng, khẳng định không phải cao thủ nhất đẳng, nhưng hắn vẫn là không muốn mạo hiểm, cuối cùng ánh mắt hai người giao lưu một phen, đều thối lui một bước, Lãnh Mộ Hàn rốt cục đi về trước, chỉ có điều Nguyên Cần với Sơ Vân nhất định phải hầu ở bên cạnh nàng.
Gia Cát Lưu Sa thấy Lãnh Mộ Hàn đi xa lúc này mới có lá gan, điều này cũng không trách nàng, ai bảo Lãnh Mộ Hàn danh tiếng Bạo Quân lưu truyền đến mức vang danh như vậy, hơn nữa ở trên cung điện, lúc ca ca của nàng nói phải đem nàng cho hắn, sắc mặt kia, ánh mắt kia, cùng hơi lạnh kia..., ngẫm lại Gia Cát Lưu Sa liền không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không thể không nói Lãnh Mộ Hàn khí tràng thật sự rất cường đại, khiến người ta run rẩy.
"Hoàng hậu nương nương!" Gia Cát Lưu Sa ở phía sau kêu một tiếng thấy Linh Thứu dừng bước, nhanh chóng tiến lên.
Linh Thứu quay đầu lại nhìn nàng, nháy mắt một cái chờ nàng mở miệng. "Hả?"
Gia Cát Lưu Sa nhìn hai bên Linh Thứu một chút, cũng biết nàng ta rất được Lãnh Mộ Hàn sủng ái, vạn nhất nếu như nàng nói cái gì sai truyền tới trong tai Lãnh Mộ Hàn, nàng cũng không thể bảo đảm Lãnh Mộ Hàn sẽ không đem nàng ném đi cho ma thú làm đồ ăn khuya đâu.
Linh Thứu buồn cười nhìn nàng, cười nói. "Vừa nãy thời điểm xem ngươi hiến vũ lá gan còn rất lớn nha, làm sao hiện tại ngược lại sợ hãi rụt rè như thế."
Gia Cát Lưu Sa bị nói tới mặt đỏ lên, cũng biết mình bị cười nhạo, cái cổ nhất ngạnh. "Ngươi!" Lời còn chưa nói hết liền thấy hai nha hoàn trừng mắt to lên nhìn nàng, trong lòng đột nhiên hồi hộp, ngay cả hai nha hoàn đều có khí thế như vậy, bất quá các nàng hẳn là sẽ không đi Lãnh Mộ Hàn nơi đó cáo trạng chứ?
/142
|