Động thái của Lãnh Mộ Hàn để cho Thượng Quan, Đông Phương, Gia Cát ba đại gia tộc cùng các gia tộc lánh đời cùng nhau hội hợp lần nữ, thương lượng đối sách.
Mấy lần vây giết Linh Thứu làm cho bọn họ tổn thất không ít người cùng thế lực, những người tham gia Tuyệt sát trận điều là lực lượng tinh anh cùng nguồn lực của gia tộc nhưng không ai còn sống sót cả, mà hiện tại Lãnh Mộ Hàn lại có đại quân ma thú cùng với một đội quân thần bí giúp đỡ, còn có ba đại gia tộc Bắc Ảnh, Bạch Khải, Mộ Dung, lại nghiên về phía Lãnh Mộ Hàn không thể nghi ngờ, Hiên Viên gia tộc cùng Bắc Ảnh Linh Thứu quan hệ không kém, mà Nam Cung Mặc đại diện cho Nam Cung gia, thái độ lại là không rõ ràng, thế cuộc hiện nay hiển nhiên gây bất lợi cho bọn họ.
Bên trong một gian phòng lớn, Đông Phương Hoa Kỳ nhìn mọi người đang ngồi ở đây, hắn đại biểu gia tộc không tán thành nói. "Ta đề nghị không nên làm như vậy, chuyện này là chúng ta nhấc lên, vốn là chúng ta đuối lý trươcd, huống chi người của chúng ta còn ở trong tay bọn họ, việc cấp bách lúc này là nghĩ biện pháp hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai bên mà cứu người mình ra, mà không phải liều mạng tạo nghiệt nữa."
"Ngươi đây là ý gì, cái gì gọi là chúng ta đuối lý? Bắc Ảnh Linh Thứu là người mang ám dị linh lực, là tượng trưng tà ác, người người phải trừ diệt!" Đông Phương Hoa Kỳ vừa dứt lời, một nam nhân tuổi trung niên liền lên tiếng phản bác.
Đông Phương Hoa Kỳ cười lạnh, không chút nào bởi vì đối phương lớn tuổi hơn hắn mà có một chút sợ hãi. "A, ngươi đây là muốn dùng nguyên nhân này lừa gạt thế nhân đến lợi dụng chúng ta giúp các ngươi đạt được mục đích hay sao?"
Cho rằng hắn không biết những điều xấu xa kia trong lòng bọn họ sao? Bọn họ không phải là kiêng kỵ ám hệ mạnh mẽ, sợ chính là mình không cách nào lại đứng ở đỉnh quyền lực, phải đối với người khác cúi đầu xưng thần hay sao? Bây giờ lại sợ phiền phức liền muốn bọn họ cùng Lãnh Mộ Hàn diệt trừ lẫn nhau? Quyền lực liền trọng yếu như vậy sao?
Lúc trước hắn đã không đồng ý bọn họ làm như vậy, nhưng phụ thân căn bản không nghe hắn nói, bây giờ phụ thân chết ở trong lần vây giết kia, đại ca lại bị giam cầm, lúc này mới do hắn làm đại biểu tham dự cuộc thương thảo lần này, chỉ là đám người này vẫn còn muốn khư khư cố chấp, lẽ nào liền vì dã tâm của mình, thà rằng hi sinh tính mạng của người thân sao?!
Đông Phương Hoa Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm nam tử kia, nam tử trung niên kia tựa hồ bị đâm trúng tim đen, trên mặt có chút lúng túng, nhưng điều này cũng không phải ý của cá nhân hắn, đang ngồi ở đây, ngoại trừ Đông Phương Hoa Kỳ ra, trong lòng ai không phải là cùng hắn nghĩ đến như thế? Nghĩ như vậy nam tử sức lực lại dâng lên, thật giống như loại ý nghĩ này là chuyện đương nhiên vậy.
Gia Cát Túc Cẩn đúng lúc giúp nam tử trung niên kia nói chuyện nói. "Đông Phương Hoa Kỳ, Vũ Văn bá phụ dù sao cũng là trưởng bối, chú ý ngữ khí của ngươi! Huống hồ, hiện tại tử thương đều là người của chúng ta, bọn họ có thể đều là sống thật tốt! Vốn là chúng ta đều không tính toán với bọn họ, nhưng bọn họ được voi đòi tiên còn giam cầm người của chúng ta, lẽ nào chúng ta còn muốn một mực nhường nhịn hay sao?"
"Nếu như không vô duyên vô cớ trêu chọc bọn họ, chúng ta như thế nào sẽ tử thương nhiều người như vậy? Lẽ nào bắt nạt đến trên đầu người ta, người ta vẫn không thể phản kích sao? Chính mình tài nghệ không bằng người, trộm gà không được còn mất nắm gạo, còn không thấy ngại tính toán với người ta?" Thực sự là khôi hài! Trưởng bối? A, đưa người thân của hắn đi chết là trưởng bối sao?
Mà hắn xưa nay liền không ưa cái tên Gia Cát Túc Cẩm này, không bản lĩnh còn tâm nhãn nhiều, Gia Cát Ngự Kình bị giam cầm, hắn là cao hứng nhất rồi, thêm vào Gia Cát Vô Ưu lại vô cớ mất tích, hắn là sợ Gia Cát Ngự Kình sau khi trở lại, địa vị bây giờ của hắn xuống dốc không phanh đây mà, cùng với những lão thất phu kia thực sự là cá mè một lứa!
Đông Phương Hoa Kỳ nói trắng ra không có cho mọi người đang ngồi người ở đây một chút mặt mũi nào, bọn họ muốn đánh cược tính mạng người gia tộc, hắn lại làm không được.
Mọi người nghe Đông Phương Hoa Kỳ nói xong, sắc mặt đều trở nên âm trầm, hắn coi hắn là cái gì? Chính là phụ thân hắn cũng không dám công khai nói chuyện với bọn họ như thế, hắn một tên 'hoàng lông tiểu nhi' lại dám chỉ trích bọn họ, ý hắn nói là những thứ này là tất cả bọn họ đáng đời, gieo gió gặt bão sao?
Phụ thân của Thượng Quan Khôn Úy, Thượng Quan Hối Minh nghe đến đột nhiên vỗ mạnh lên bàn liền đứng lên, sắc mặt rất phẫn nộ. "Ý ngươi là nói Úy Nhi chết chưa hết tội?! Đông Phương tiểu nhi! Ngươi không nên quá phận! Bằng không đừng có trách ta không niệm tình phụ thân ngươi!"
Thượng Quan Hối Minh tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không có trực tiếp không nể mặt mũi, còn nhấc lên tình cảm với phụ thân của Đông Phương Hoa Kỳ, bởi vì hắn biết, vào lúc này không thích hợp huyên náo quá cương, bằng không ít đi một chút sức lực, hắn muốn vì nhi tử báo thù liền lại muốn khó khăn hơn.
Nhưng hắn đến cùng là đánh giá thấp trí tuệ của Đông Phương Hoa Kỳ, hắn sẽ ngây ngốc bị người lợi dụng còn giúp nhân gia kiếm tiền sao? Đông Phương Hoa Kỳ cũng đứng lên. "Thượng Quan bá phụ, các vị đang ngồi ở đây, xin lỗi, lần hành động này ta thay mặt gia tộc liền không tham dự, các ngươi muốn làm gì ta đều sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không đi giúp đỡ Lãnh Mộ Hàn đối phó các ngươi, ta chỉ muốn cứu ca ca ta ra."
Nói xong Đông Phương Hoa Kỳ liền muốn đi ra ngoài cửa, hắn lời nói với cử động này, để mọi người đang ngồi liền đứng lên. "Đứng lại!" Trong đó thậm chí trực tiếp lắc mình ngăn ở cửa.
Đông Phương Hoa Kỳ nhìn người cản ở trước mắt, lại quay đầu lại nhìn lướt qua vẻ mặt đầy căn thẳng của mọi người. "Ta nói rồi, ta sẽ không giúp bất kỳ bên nào, ta chỉ muốn cứu ca ca ta ra."
Đương nhiên, bọn họ lo lắng hắn đi giúp Lãnh Mộ Hàn là một mặt, nhưng ngoài ra, bọn họ cũng lo lắng thiếu một phe thế lực, hiện nay thực lực của bọn họ vốn là kém xa trước đây, nếu như Đông Phương gia tộc lui nữa, như vậy phần thắng liền ít đi một phần.
"Đông Phương Hoa Kỳ, ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi quyết định!" Một vị lão giả tóc bạc một nửa hai con mắt mù mịt mà nhìn hắn.
Đông Phương Hoa Kỳ nơi nào sẽ nghe không ra uy hiếp trong lời nói của lão, sắc mặt lành lạnh. "Nếu như ta kiên trì, các ngươi có phải cũng muốn giam cầm ta đúng không?"
Gia Cát Túc Cẩn nơi nào sẽ buông tha cơ hội như vậy, trước đây Đông Phương Hoa Kỳ thường hay xem thường hắn, mới vừa rồi còn không nể mặt hắn, vào lúc này hắn không bỏ đá xuống giếng làm sao phụ lòng bản thân hắn đây? "Chính là giam cầm ngươi, thì lại làm sao? Ngươi thật coi mình là gia chủ Đông Phương gia tộc dao? Mời ngươi tới là mọi người nể mặt ngươi, đừng cho thể diện mà không cần!"
Theo lời Gia Cát Túc Cẩn nói, Đông Phương Hoa Kỳ trong con ngươi xẹt qua một chút sát ý, hắn tuy đánh không lại bọn họ, nhưng hắn cũng sẽ không liền như vậy thỏa hiệp, dù sao chuyện này quan hệ đến vận mệnh tương lai cả gia tộc bọn họ.
Mọi người khác nghe được Gia Cát Túc Cẩn nói như vậy, không có ngăn lại, cũng không có phụ hoạ, nếu có thể uy hiếp hắn(Đông Phương Hoa Kỳ) đương nhiên là tốt, nhưng hắn thực sự không phối hợp, bọn họ cũng không thể đem quan hệ làm cho quá cương, để tránh khỏi không chỉ ít đi một phen sức lực, còn nhiều thêm một kẻ địch.
Toàn bộ người ở đây đều nhìn Đông Phương Hoa Kỳ, chờ đợi hắn quyết định.
"Ta không hối hận quyết định của mình của ngày hôm nay." Đây là Đông Phương Hoa Kỳ trước khi rời đi nói câu nói sau cùng, giúp hổ bày mưu kết quả khả năng chính là bị hổ cắn chết, bọn họ đều là lão hồ ly, làm sao sẽ không biết đối kháng Lãnh Mộ Hàn muốn trả giá ra sao, muốn chiếm được nhất định phải muốn hi sinh, như vậy sắp sửa hi sinh lại sẽ là người nào đây? Hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy, bồi thêm cả gia tộc.
Bởi vì Đông Phương Hoa Kỳ cuối cùng cũng không bị mọi người làm gì, Gia Cát Túc Cẩn tức giận về đến nhà, vừa vào cửa chính là đối với người giữ cửa một trận trách mắng, liền ngay cả quản gia cũng không thể may mắn thoát khỏi thành vật hả giận.
Mãi đến khi quản gia nhìn phía sau hắn ngẩn người ra, lập tức không quá chắc chắn hô lên. "Nhị thiếu gia?"
Gia Cát Túc Cẩn còn chưa có từ cơn giận của chính mình giảm bớt lại nghe được quản gia nhắc đến Nhị ca, lập tức quát. "Nhị thiếu gia cái gì! Hiện nay cái nhà này chỉ một mình thiếu gia ta! Nhớ kỹ! Hiện tại là lão tử đương gia làm chủ! Không có cái gì Đại thiếu gia Nhị thiếu gia!"
"Ngươi đương gia?" Gia Cát Túc Cẩn vừa mới nói xong, sau lưng liền vang lên một âm thanh trầm thấp, khiến người ta sợ hãi.
"Nhị, Nhị ca?" Gia Cát Túc Cẩn nghe thanh âm này sửng sốt một chút, quay đầu, là một nam tử mang theo nửa tấm mặt nạ, mà lộ ra nửa phần kia không phải Gia Cát Vô Ưu thì là ai chứ? Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy nửa tấm mặt kia tựa hồ mang theo ma tính, kể cả hắn, thân là nam tử đều suýt nữa tầm mắt dời không ra.
Muốn nói tới đối với Gia Cát Vô Ưu, là người Gia Cát Túc Cẩn đố kị nhất, Gia Cát gia đời đời lấy chế thuốc y thuật làm chủ, mà Gia Cát Vô Ưu trời sinh nắm giữ chữa trị lực đặc biệt mà mạnh mẽ, cả gia tộc đều coi hắn là bảo vật, mà chính mình đâu? Lại luôn bị kinh thường, chỉ có thể sống ở dưới vầng sáng của đại ca với nhị ca của hắn!
Hiện tại hắn thật vất vả hết khổ, Nhị ca mất tích, Đại ca lại bị giam cầm, hắn chính là người thừa kế duy nhất của Gia Cát gia, hắn cũng chưa từng nghĩ tới người mất tích hoặc bị giam cầm còn có thể trở về.
Nhưng một mực Gia Cát Vô Ưu chính là trở về rồi! Gia Cát Túc Cẩn lập tức rất khó tiếp thu chuyện thực như vậy, quyền lợi tới tay tại sao có thể liền như vậy lại giao ra chứ?!
Hoàn hồn lại, Gia Cát Túc Cẩn lập tức thu hồi không cam lòng cùng kinh diễm, mặt sừng sộ lên nghiêm mặt nói. "Ngươi còn biết trở về? Ngươi không phải ở bên ngoài du lịch sao? Thời điểm Gia tộc có chuyện ngươi không ở, hiện tại trở về làm cái gì!"
Gia Cát Vô Ưu không nói gì, chỉ là ánh mắt so với hàn băng còn lạnh hơn, Gia Cát Túc Cẩn bị nhìn trong lòng liền hồi hộp, tuy nhiên chỉ là nháy mắt, rất nhanh hắn liền nghĩ tới điều gì.
Hắn với Nhị ca này của hắn tiếp xúc tuy rằng không nhiều, thế nhưng hắn mười phần rõ ràng, Gia Cát Vô Ưu ở phương diện y thuật phi thường có thiên phú, linh lực cũng là hệ chữa trị, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, dị năng của hắn không có bất kỳ năng lực công kích nào, chỉ bằng tranh hơn thua lời nói, hắn không nhất định là đối thủ của mình.
Liền lúc này sức lực Gia Cát Túc Cẩn lại dâng lên. "Nhìn cái gì! Ta có nói sai cái gì sao? Ngươi cút cho ta! Gia Cát gia không cần người nhát gan như vậy, A_!"
Mấy lần vây giết Linh Thứu làm cho bọn họ tổn thất không ít người cùng thế lực, những người tham gia Tuyệt sát trận điều là lực lượng tinh anh cùng nguồn lực của gia tộc nhưng không ai còn sống sót cả, mà hiện tại Lãnh Mộ Hàn lại có đại quân ma thú cùng với một đội quân thần bí giúp đỡ, còn có ba đại gia tộc Bắc Ảnh, Bạch Khải, Mộ Dung, lại nghiên về phía Lãnh Mộ Hàn không thể nghi ngờ, Hiên Viên gia tộc cùng Bắc Ảnh Linh Thứu quan hệ không kém, mà Nam Cung Mặc đại diện cho Nam Cung gia, thái độ lại là không rõ ràng, thế cuộc hiện nay hiển nhiên gây bất lợi cho bọn họ.
Bên trong một gian phòng lớn, Đông Phương Hoa Kỳ nhìn mọi người đang ngồi ở đây, hắn đại biểu gia tộc không tán thành nói. "Ta đề nghị không nên làm như vậy, chuyện này là chúng ta nhấc lên, vốn là chúng ta đuối lý trươcd, huống chi người của chúng ta còn ở trong tay bọn họ, việc cấp bách lúc này là nghĩ biện pháp hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai bên mà cứu người mình ra, mà không phải liều mạng tạo nghiệt nữa."
"Ngươi đây là ý gì, cái gì gọi là chúng ta đuối lý? Bắc Ảnh Linh Thứu là người mang ám dị linh lực, là tượng trưng tà ác, người người phải trừ diệt!" Đông Phương Hoa Kỳ vừa dứt lời, một nam nhân tuổi trung niên liền lên tiếng phản bác.
Đông Phương Hoa Kỳ cười lạnh, không chút nào bởi vì đối phương lớn tuổi hơn hắn mà có một chút sợ hãi. "A, ngươi đây là muốn dùng nguyên nhân này lừa gạt thế nhân đến lợi dụng chúng ta giúp các ngươi đạt được mục đích hay sao?"
Cho rằng hắn không biết những điều xấu xa kia trong lòng bọn họ sao? Bọn họ không phải là kiêng kỵ ám hệ mạnh mẽ, sợ chính là mình không cách nào lại đứng ở đỉnh quyền lực, phải đối với người khác cúi đầu xưng thần hay sao? Bây giờ lại sợ phiền phức liền muốn bọn họ cùng Lãnh Mộ Hàn diệt trừ lẫn nhau? Quyền lực liền trọng yếu như vậy sao?
Lúc trước hắn đã không đồng ý bọn họ làm như vậy, nhưng phụ thân căn bản không nghe hắn nói, bây giờ phụ thân chết ở trong lần vây giết kia, đại ca lại bị giam cầm, lúc này mới do hắn làm đại biểu tham dự cuộc thương thảo lần này, chỉ là đám người này vẫn còn muốn khư khư cố chấp, lẽ nào liền vì dã tâm của mình, thà rằng hi sinh tính mạng của người thân sao?!
Đông Phương Hoa Kỳ hai mắt nhìn chằm chằm nam tử kia, nam tử trung niên kia tựa hồ bị đâm trúng tim đen, trên mặt có chút lúng túng, nhưng điều này cũng không phải ý của cá nhân hắn, đang ngồi ở đây, ngoại trừ Đông Phương Hoa Kỳ ra, trong lòng ai không phải là cùng hắn nghĩ đến như thế? Nghĩ như vậy nam tử sức lực lại dâng lên, thật giống như loại ý nghĩ này là chuyện đương nhiên vậy.
Gia Cát Túc Cẩn đúng lúc giúp nam tử trung niên kia nói chuyện nói. "Đông Phương Hoa Kỳ, Vũ Văn bá phụ dù sao cũng là trưởng bối, chú ý ngữ khí của ngươi! Huống hồ, hiện tại tử thương đều là người của chúng ta, bọn họ có thể đều là sống thật tốt! Vốn là chúng ta đều không tính toán với bọn họ, nhưng bọn họ được voi đòi tiên còn giam cầm người của chúng ta, lẽ nào chúng ta còn muốn một mực nhường nhịn hay sao?"
"Nếu như không vô duyên vô cớ trêu chọc bọn họ, chúng ta như thế nào sẽ tử thương nhiều người như vậy? Lẽ nào bắt nạt đến trên đầu người ta, người ta vẫn không thể phản kích sao? Chính mình tài nghệ không bằng người, trộm gà không được còn mất nắm gạo, còn không thấy ngại tính toán với người ta?" Thực sự là khôi hài! Trưởng bối? A, đưa người thân của hắn đi chết là trưởng bối sao?
Mà hắn xưa nay liền không ưa cái tên Gia Cát Túc Cẩm này, không bản lĩnh còn tâm nhãn nhiều, Gia Cát Ngự Kình bị giam cầm, hắn là cao hứng nhất rồi, thêm vào Gia Cát Vô Ưu lại vô cớ mất tích, hắn là sợ Gia Cát Ngự Kình sau khi trở lại, địa vị bây giờ của hắn xuống dốc không phanh đây mà, cùng với những lão thất phu kia thực sự là cá mè một lứa!
Đông Phương Hoa Kỳ nói trắng ra không có cho mọi người đang ngồi người ở đây một chút mặt mũi nào, bọn họ muốn đánh cược tính mạng người gia tộc, hắn lại làm không được.
Mọi người nghe Đông Phương Hoa Kỳ nói xong, sắc mặt đều trở nên âm trầm, hắn coi hắn là cái gì? Chính là phụ thân hắn cũng không dám công khai nói chuyện với bọn họ như thế, hắn một tên 'hoàng lông tiểu nhi' lại dám chỉ trích bọn họ, ý hắn nói là những thứ này là tất cả bọn họ đáng đời, gieo gió gặt bão sao?
Phụ thân của Thượng Quan Khôn Úy, Thượng Quan Hối Minh nghe đến đột nhiên vỗ mạnh lên bàn liền đứng lên, sắc mặt rất phẫn nộ. "Ý ngươi là nói Úy Nhi chết chưa hết tội?! Đông Phương tiểu nhi! Ngươi không nên quá phận! Bằng không đừng có trách ta không niệm tình phụ thân ngươi!"
Thượng Quan Hối Minh tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng không có trực tiếp không nể mặt mũi, còn nhấc lên tình cảm với phụ thân của Đông Phương Hoa Kỳ, bởi vì hắn biết, vào lúc này không thích hợp huyên náo quá cương, bằng không ít đi một chút sức lực, hắn muốn vì nhi tử báo thù liền lại muốn khó khăn hơn.
Nhưng hắn đến cùng là đánh giá thấp trí tuệ của Đông Phương Hoa Kỳ, hắn sẽ ngây ngốc bị người lợi dụng còn giúp nhân gia kiếm tiền sao? Đông Phương Hoa Kỳ cũng đứng lên. "Thượng Quan bá phụ, các vị đang ngồi ở đây, xin lỗi, lần hành động này ta thay mặt gia tộc liền không tham dự, các ngươi muốn làm gì ta đều sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không đi giúp đỡ Lãnh Mộ Hàn đối phó các ngươi, ta chỉ muốn cứu ca ca ta ra."
Nói xong Đông Phương Hoa Kỳ liền muốn đi ra ngoài cửa, hắn lời nói với cử động này, để mọi người đang ngồi liền đứng lên. "Đứng lại!" Trong đó thậm chí trực tiếp lắc mình ngăn ở cửa.
Đông Phương Hoa Kỳ nhìn người cản ở trước mắt, lại quay đầu lại nhìn lướt qua vẻ mặt đầy căn thẳng của mọi người. "Ta nói rồi, ta sẽ không giúp bất kỳ bên nào, ta chỉ muốn cứu ca ca ta ra."
Đương nhiên, bọn họ lo lắng hắn đi giúp Lãnh Mộ Hàn là một mặt, nhưng ngoài ra, bọn họ cũng lo lắng thiếu một phe thế lực, hiện nay thực lực của bọn họ vốn là kém xa trước đây, nếu như Đông Phương gia tộc lui nữa, như vậy phần thắng liền ít đi một phần.
"Đông Phương Hoa Kỳ, ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng rồi quyết định!" Một vị lão giả tóc bạc một nửa hai con mắt mù mịt mà nhìn hắn.
Đông Phương Hoa Kỳ nơi nào sẽ nghe không ra uy hiếp trong lời nói của lão, sắc mặt lành lạnh. "Nếu như ta kiên trì, các ngươi có phải cũng muốn giam cầm ta đúng không?"
Gia Cát Túc Cẩn nơi nào sẽ buông tha cơ hội như vậy, trước đây Đông Phương Hoa Kỳ thường hay xem thường hắn, mới vừa rồi còn không nể mặt hắn, vào lúc này hắn không bỏ đá xuống giếng làm sao phụ lòng bản thân hắn đây? "Chính là giam cầm ngươi, thì lại làm sao? Ngươi thật coi mình là gia chủ Đông Phương gia tộc dao? Mời ngươi tới là mọi người nể mặt ngươi, đừng cho thể diện mà không cần!"
Theo lời Gia Cát Túc Cẩn nói, Đông Phương Hoa Kỳ trong con ngươi xẹt qua một chút sát ý, hắn tuy đánh không lại bọn họ, nhưng hắn cũng sẽ không liền như vậy thỏa hiệp, dù sao chuyện này quan hệ đến vận mệnh tương lai cả gia tộc bọn họ.
Mọi người khác nghe được Gia Cát Túc Cẩn nói như vậy, không có ngăn lại, cũng không có phụ hoạ, nếu có thể uy hiếp hắn(Đông Phương Hoa Kỳ) đương nhiên là tốt, nhưng hắn thực sự không phối hợp, bọn họ cũng không thể đem quan hệ làm cho quá cương, để tránh khỏi không chỉ ít đi một phen sức lực, còn nhiều thêm một kẻ địch.
Toàn bộ người ở đây đều nhìn Đông Phương Hoa Kỳ, chờ đợi hắn quyết định.
"Ta không hối hận quyết định của mình của ngày hôm nay." Đây là Đông Phương Hoa Kỳ trước khi rời đi nói câu nói sau cùng, giúp hổ bày mưu kết quả khả năng chính là bị hổ cắn chết, bọn họ đều là lão hồ ly, làm sao sẽ không biết đối kháng Lãnh Mộ Hàn muốn trả giá ra sao, muốn chiếm được nhất định phải muốn hi sinh, như vậy sắp sửa hi sinh lại sẽ là người nào đây? Hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy, bồi thêm cả gia tộc.
Bởi vì Đông Phương Hoa Kỳ cuối cùng cũng không bị mọi người làm gì, Gia Cát Túc Cẩn tức giận về đến nhà, vừa vào cửa chính là đối với người giữ cửa một trận trách mắng, liền ngay cả quản gia cũng không thể may mắn thoát khỏi thành vật hả giận.
Mãi đến khi quản gia nhìn phía sau hắn ngẩn người ra, lập tức không quá chắc chắn hô lên. "Nhị thiếu gia?"
Gia Cát Túc Cẩn còn chưa có từ cơn giận của chính mình giảm bớt lại nghe được quản gia nhắc đến Nhị ca, lập tức quát. "Nhị thiếu gia cái gì! Hiện nay cái nhà này chỉ một mình thiếu gia ta! Nhớ kỹ! Hiện tại là lão tử đương gia làm chủ! Không có cái gì Đại thiếu gia Nhị thiếu gia!"
"Ngươi đương gia?" Gia Cát Túc Cẩn vừa mới nói xong, sau lưng liền vang lên một âm thanh trầm thấp, khiến người ta sợ hãi.
"Nhị, Nhị ca?" Gia Cát Túc Cẩn nghe thanh âm này sửng sốt một chút, quay đầu, là một nam tử mang theo nửa tấm mặt nạ, mà lộ ra nửa phần kia không phải Gia Cát Vô Ưu thì là ai chứ? Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy nửa tấm mặt kia tựa hồ mang theo ma tính, kể cả hắn, thân là nam tử đều suýt nữa tầm mắt dời không ra.
Muốn nói tới đối với Gia Cát Vô Ưu, là người Gia Cát Túc Cẩn đố kị nhất, Gia Cát gia đời đời lấy chế thuốc y thuật làm chủ, mà Gia Cát Vô Ưu trời sinh nắm giữ chữa trị lực đặc biệt mà mạnh mẽ, cả gia tộc đều coi hắn là bảo vật, mà chính mình đâu? Lại luôn bị kinh thường, chỉ có thể sống ở dưới vầng sáng của đại ca với nhị ca của hắn!
Hiện tại hắn thật vất vả hết khổ, Nhị ca mất tích, Đại ca lại bị giam cầm, hắn chính là người thừa kế duy nhất của Gia Cát gia, hắn cũng chưa từng nghĩ tới người mất tích hoặc bị giam cầm còn có thể trở về.
Nhưng một mực Gia Cát Vô Ưu chính là trở về rồi! Gia Cát Túc Cẩn lập tức rất khó tiếp thu chuyện thực như vậy, quyền lợi tới tay tại sao có thể liền như vậy lại giao ra chứ?!
Hoàn hồn lại, Gia Cát Túc Cẩn lập tức thu hồi không cam lòng cùng kinh diễm, mặt sừng sộ lên nghiêm mặt nói. "Ngươi còn biết trở về? Ngươi không phải ở bên ngoài du lịch sao? Thời điểm Gia tộc có chuyện ngươi không ở, hiện tại trở về làm cái gì!"
Gia Cát Vô Ưu không nói gì, chỉ là ánh mắt so với hàn băng còn lạnh hơn, Gia Cát Túc Cẩn bị nhìn trong lòng liền hồi hộp, tuy nhiên chỉ là nháy mắt, rất nhanh hắn liền nghĩ tới điều gì.
Hắn với Nhị ca này của hắn tiếp xúc tuy rằng không nhiều, thế nhưng hắn mười phần rõ ràng, Gia Cát Vô Ưu ở phương diện y thuật phi thường có thiên phú, linh lực cũng là hệ chữa trị, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, dị năng của hắn không có bất kỳ năng lực công kích nào, chỉ bằng tranh hơn thua lời nói, hắn không nhất định là đối thủ của mình.
Liền lúc này sức lực Gia Cát Túc Cẩn lại dâng lên. "Nhìn cái gì! Ta có nói sai cái gì sao? Ngươi cút cho ta! Gia Cát gia không cần người nhát gan như vậy, A_!"
/142
|