Đô thành là kinh đô của Tề Dự quốc, một mảnh phồn hoa như gấm, tửu lâu, cửa hàng, ven đường bày bán, đếm không xuể.
Linh Thứu kiếp trước sau khi bị nhận định là song phế, từng khát vọng có thể rời đi tiểu viện, có thể như những hài tử khác chơi đùa ở trên đường phố như thế, nhưng mà nàng là phế vật, sự tồn tại của nàng liền đại diện sỉ nhục của Bắc Ảnh gia.
Bọn họ ngược lại cũng không đến nỗi muốn trực tiếp giết nàng, mà chỉ để cho nàng tự sinh tự diệt, kỳ thực nói tới chỗ này nàng hẳn còn phải cảm tạ bọn họ, cũng phải cảm tạ Lãnh Trạch Phong lúc trước ra tay cứu giúp, không quản bọn họ lúc đó đối với nàng làm gì, chí ít bọn họ để cho nàng sống sót, đây là sự thật không thể chối cãi.
Thế sự vô thường, còn nhớ lần trước ở kiếp trước nàng cùng đi dạo với Mộ Hàn, ai có thể nói trước được nàng lúc đó đúng là hoàn toàn đang diễn trò, không có nữa phần chân tình chứ.
Lại đi con đường này, a, tựa hồ có một loại thoáng như mới hôm qua mà hôm qua không hề thương cảm, nàng tin tưởng, sau này sẽ tốt hơn, bởi vì nàng không còn là Bắc Ảnh Linh Thứu trước đây, giống nhau sai lầm, nàng sẽ không phạm lần hai.
Một người ba quỷ đi tới, Băng đúng là cũng còn tốt, yên tĩnh đi theo phía sau lưng Linh Thứu, Hỏa liền càng không cần phải nói, cảm giác sự tồn tại của nàng dị thường thấp, chỉ có Quỹ lão đầu này là một tên dọc theo đường đi líu ra líu ríu nói liên tục, còn khua tay múa chân, cũng may những người bình thường không nhìn thấy, bằng không Linh Thứu cùng Băng và Hỏa nhất định sẽ cách hắn rất xa, làm bộ không quen biết hắn!
"Oa, ta vẫn là lần đầu tiên tới Đô thành nha, cũng không tệ lắm! Cũng đã lâu không có nhàn nhã đi dạo phố như vậy a. Thực sự là thoải mái!"
"Aizz! Rốt cục có một loại cảm giác làm người!"
"Aizz aizz, nha đầu, ngươi xem ngươi xem, cái kia thơm quá a! Ta qua ngữi ngữi a!"
Linh Thứu nhìn Quỹ lão đầu nào đông ngửi một cái tây ngửi một cái, khó khăn giật giật khóe miệng. Lại nhìn những người đang ăn kia, nàng không khỏi nghĩ có chút ác thú vị, nếu bọn họ biết đồ ăn hiện tại của bọn họ đều bị một tên quỷ đã ăn qua, bọn họ sẽ có vẻ mặt ra sao? Cũng không biết quỷ có hay không một ngụm nước miếng...
Đi đường đại khái nữa con phố, Linh Thứu mới nhìn thấy một cửa hàng bán giấy vàng, 'An Duyệt phô', một cửa hàng rất nhỏ, trang hoàng cũng có chút cổ xưa.
Trước đây giấy vàng đều là dùng để làm các loại bùa chú, cung không đủ cầu, tự nhiên giá cả cũng quý, nhưng từ khi bùa chú sư suy yếu, người hiểu được sử dụng giấy vàng càng ngày càng ít, công dụng chậm rãi giảm thiểu, tự nhiên giá tiền bán không bao nhiêu.
Bùa chú sư tốt một chút đời sau còn có thể dùng nó chế thành bùa để đuổi chuột bọ côn trùng rắn rết.., suýt chút nữa, hoặc là người bình thường, liền chỉ có thể dùng nó như tờ giấy. Ai bảo hiện giờ giấy Tuyên thành đều quý hơn so với nó chứ? Nhà nghèo mua không nỗi giấy, liền mua giấy vàng vậy.
Linh Thứu nhấc chân tiến vào cửa hàng, cửa hàng chỉ có một cái quầy hàng, phía sau chỉ có một cái ghế, ở phía sau dùng vải màn che khuất, hẳn là ông chủ dùng làm nơi nghỉ ngơi, mà xem cửa hàng chính là một đứa bé trai, nhìn dáng dấp chỉ tầm mười tuổi, so với nàng còn nhỏ hơn một chút.
Bé trai nhìn thấy có khách đến, mắt sáng rực lên, liền hướng về phía sau mành kêu một tiếng. "Gia gia! Gia gia! Có khách!"
Chỉ chốc lát, sau mành liền đi ra một ông lão, râu mép hoa râm, quần áo lam lũ, hắn liếc mắt nhìn Linh Thứu đang che khăn che mặt, không xác định hỏi: "Xin hỏi cô nương là mua giấy vàng sao?"
Linh Thứu gật đầu một cái. "Lão bá nơi này có bao nhiêu giấy vàng."
Lão nhân được đáp án, lại nhìn Linh Thứu một chút, xem Linh Thứu ăn mặc không tính quá kém, còn che khăn che mặt, hiển nhiên không phải là tiểu gia đình, không có khả năng mua không nổi tờ giấy, vậy tại sao lại đến mua giấy vàng đây? Chính là muốn bùa chú đuổi chuột bọ côn trùng rắn tết cũng có thể đi mua sẳn a: "Hôm nay còn có hơn hai trăm tấm."
Linh Thứu kiếp trước sau khi bị nhận định là song phế, từng khát vọng có thể rời đi tiểu viện, có thể như những hài tử khác chơi đùa ở trên đường phố như thế, nhưng mà nàng là phế vật, sự tồn tại của nàng liền đại diện sỉ nhục của Bắc Ảnh gia.
Bọn họ ngược lại cũng không đến nỗi muốn trực tiếp giết nàng, mà chỉ để cho nàng tự sinh tự diệt, kỳ thực nói tới chỗ này nàng hẳn còn phải cảm tạ bọn họ, cũng phải cảm tạ Lãnh Trạch Phong lúc trước ra tay cứu giúp, không quản bọn họ lúc đó đối với nàng làm gì, chí ít bọn họ để cho nàng sống sót, đây là sự thật không thể chối cãi.
Thế sự vô thường, còn nhớ lần trước ở kiếp trước nàng cùng đi dạo với Mộ Hàn, ai có thể nói trước được nàng lúc đó đúng là hoàn toàn đang diễn trò, không có nữa phần chân tình chứ.
Lại đi con đường này, a, tựa hồ có một loại thoáng như mới hôm qua mà hôm qua không hề thương cảm, nàng tin tưởng, sau này sẽ tốt hơn, bởi vì nàng không còn là Bắc Ảnh Linh Thứu trước đây, giống nhau sai lầm, nàng sẽ không phạm lần hai.
Một người ba quỷ đi tới, Băng đúng là cũng còn tốt, yên tĩnh đi theo phía sau lưng Linh Thứu, Hỏa liền càng không cần phải nói, cảm giác sự tồn tại của nàng dị thường thấp, chỉ có Quỹ lão đầu này là một tên dọc theo đường đi líu ra líu ríu nói liên tục, còn khua tay múa chân, cũng may những người bình thường không nhìn thấy, bằng không Linh Thứu cùng Băng và Hỏa nhất định sẽ cách hắn rất xa, làm bộ không quen biết hắn!
"Oa, ta vẫn là lần đầu tiên tới Đô thành nha, cũng không tệ lắm! Cũng đã lâu không có nhàn nhã đi dạo phố như vậy a. Thực sự là thoải mái!"
"Aizz! Rốt cục có một loại cảm giác làm người!"
"Aizz aizz, nha đầu, ngươi xem ngươi xem, cái kia thơm quá a! Ta qua ngữi ngữi a!"
Linh Thứu nhìn Quỹ lão đầu nào đông ngửi một cái tây ngửi một cái, khó khăn giật giật khóe miệng. Lại nhìn những người đang ăn kia, nàng không khỏi nghĩ có chút ác thú vị, nếu bọn họ biết đồ ăn hiện tại của bọn họ đều bị một tên quỷ đã ăn qua, bọn họ sẽ có vẻ mặt ra sao? Cũng không biết quỷ có hay không một ngụm nước miếng...
Đi đường đại khái nữa con phố, Linh Thứu mới nhìn thấy một cửa hàng bán giấy vàng, 'An Duyệt phô', một cửa hàng rất nhỏ, trang hoàng cũng có chút cổ xưa.
Trước đây giấy vàng đều là dùng để làm các loại bùa chú, cung không đủ cầu, tự nhiên giá cả cũng quý, nhưng từ khi bùa chú sư suy yếu, người hiểu được sử dụng giấy vàng càng ngày càng ít, công dụng chậm rãi giảm thiểu, tự nhiên giá tiền bán không bao nhiêu.
Bùa chú sư tốt một chút đời sau còn có thể dùng nó chế thành bùa để đuổi chuột bọ côn trùng rắn rết.., suýt chút nữa, hoặc là người bình thường, liền chỉ có thể dùng nó như tờ giấy. Ai bảo hiện giờ giấy Tuyên thành đều quý hơn so với nó chứ? Nhà nghèo mua không nỗi giấy, liền mua giấy vàng vậy.
Linh Thứu nhấc chân tiến vào cửa hàng, cửa hàng chỉ có một cái quầy hàng, phía sau chỉ có một cái ghế, ở phía sau dùng vải màn che khuất, hẳn là ông chủ dùng làm nơi nghỉ ngơi, mà xem cửa hàng chính là một đứa bé trai, nhìn dáng dấp chỉ tầm mười tuổi, so với nàng còn nhỏ hơn một chút.
Bé trai nhìn thấy có khách đến, mắt sáng rực lên, liền hướng về phía sau mành kêu một tiếng. "Gia gia! Gia gia! Có khách!"
Chỉ chốc lát, sau mành liền đi ra một ông lão, râu mép hoa râm, quần áo lam lũ, hắn liếc mắt nhìn Linh Thứu đang che khăn che mặt, không xác định hỏi: "Xin hỏi cô nương là mua giấy vàng sao?"
Linh Thứu gật đầu một cái. "Lão bá nơi này có bao nhiêu giấy vàng."
Lão nhân được đáp án, lại nhìn Linh Thứu một chút, xem Linh Thứu ăn mặc không tính quá kém, còn che khăn che mặt, hiển nhiên không phải là tiểu gia đình, không có khả năng mua không nổi tờ giấy, vậy tại sao lại đến mua giấy vàng đây? Chính là muốn bùa chú đuổi chuột bọ côn trùng rắn tết cũng có thể đi mua sẳn a: "Hôm nay còn có hơn hai trăm tấm."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/142
|