Viên Thị bị Bắc Ảnh Trì Hoàn mắng, cũng dần tỉnh táo lại từ bất ngờ, giận dữ nhìn Linh Thứu: Cái con đê tiện này, ai cho mày lá gan nói chuyện lớn tiếng với cha như vậy. Nói xong liền muốn tiến tới cho Linh Thứu một cái tát.
Linh Thứu cảm nhận được khăn hỉ của mình khẽ động, liền biết bà ấy muốn làm gì, nhưng mà nàng không né, trái lại còn tiến lên một bước: Bà dám. Đánh một cái chính là làm mất mặt Thánh Thượng. Đánh đập Hoàng Thất tương đương với tội chết. Chính là tôi không biết bà có mấy cái đầu để chịu.
Quả thật những lời Linh Thứu vừa nói có tác dụng, Viên Thị miễn cưỡng ngừng tay, bạt tay chỉ cách khăn hỉ khoảng cách nhỏ. Linh Thứu mặc kệ Viên Thị và những người xung quanh, hướng về nha hoàn bên cạnh trầm giọng nói: Còn không đi.
Ba chữ này, không giận nhưng uy, nha hoàn từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, miệng so với tâm nhanh hơn, thay đổi hoàn toàn thái độ với nàng: Dạ, Thái Tử Phi.
Lên kiệu, Linh Thứu nhắm mắt lại, vừa nãy cùng với Bắc Ảnh Trì Hoàn bọn họ phát sinh xung đột nàng đúng là không quá để ý. Đại gia tộc kia xem thường nàng, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng căn bản không thèm khát mối quan hệ này, chi bằng nhân đây rũ sạch mọi quan hệ với họ. Cũng tốt hơn giống như kiếp trước, sau này có chuyện gì xảy ra cũng không cần thiết động lòng.
Lúc này, cỗ kiệu đột nhiên lên xuống, làm nàng bừng tĩnh, cảm giác vừa rồi thật sự giống như trong mộng, thật sự nàng đã trọng sinh rồi sao?
Nàng thật sự không có chết, Mạc Hàn cũng còn sống, thật sự không phải là mộng sao?
Cùng lúc đó, bên trong thư phòng Thái Tử Phủ. một tên ám vệ đang hướng về nam tử trước mặt báo cáo tình hình trước Bắc Ảnh Phủ.
Thái Tử Điện Hạ, tình hình chính là như vậy.
Ồ, phế vật kia đúng là có cá tính. Người được gọi là Thái Tử Điện Hạ còn chưa lên tiếng, bên cạnh hắn có một nam tử đã giành phát biểu ý kiến.
Bất quá, đừng nói với ta ngươi sẽ cưới nàng? Là phế vật không phải là lỗi của nàng, nhưng tìm người có cá tính cũng đâu có sai? Đã là phế vật mà lại còn manh động như vậy, chỉ có thể nói là không biết trời cao đất rộng mà thôi. Nữ nhân như vậy ngươi cũng lấy?
Ngươi nghĩ vì sao Phụ Hoàng đột nhiên tứ hôn cho ta? Việc gì cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài.
Vì sao? Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn theo, trong mắt còn có ý cười tự giễu nhìn Lãnh Mạc Hàn. Nháy mắt một cái, hắn không đợi được câu trả lời thích đáng, lại quay lưng nhìn ám vệ Thiệu Lỗi nháy mắt mấy cái: Vì sao?
Thiệu Lỗi nhìn chủ tử nhà mình một chút, chủ nhân không có ý định trả lời, hắn cũng không thể tùy tiện lên tiếng. Lại nghĩ đến Mộ Dung Sùng Tĩnh là huynh đệ chí cốt của chủ nhân mình, thật tâm hắn cũng muốn Mộ Dung Sùng Tĩnh giúp mình khuyên nhủ chủ nhân không cần cưới nữ nhân kia. Nhân tiện mở miệng: Mộ Dung công tử có điều không biết, đêm qua thuộc hạ bí mật dò thám ở Bắc Ảnh Phủ. Đã nhìn thấy Nhị Hoàng Tử tiến vào khuê phòng của Bắc Ảnh tiểu thư.
Thiệu Lỗi nói, trong con ngươi lóe lên một tia giận giữ, cả mặt tái hẳn đi. Dưới cái nhìn của hắn, chủ nhân nhà mình cưới phải một phế vật đã đủ thảm rồi, lại đi cưới một nữ nhân không biết trời cao đất dày, còn cùng với tử địch của chủ nhân qua lại không rõ ràng.
Tuy rằng, Nhị Hoàng Tử ở trong phòng của Bắc Ảnh Linh Thứu thời gian không gọi là lâu, nhưng một chút cũng đủ chết người, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hắn không thể nào không thay chủ nhân mình bất bình, cưới phải một nữ nhân không an phận như vậy đúng là một sự sỉ nhục to lớn.
Cái gì? Lãnh Trạch Phong tiến vào khuê phòng của phế vật kia?
Tin tức này quả thật làm hắn cảm thấy kinh thiên động địa, Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất thời không nhịn được lớn tiếng, lập tức vỗ bàn đứng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn Lãnh Mạc Hàn: Vì vậy mà ngươi hoài nghi, nàng là do Lãnh Trạch Phong sắp xếp ở bên cạnh ngươi làm cơ sở ngầm?
Lãnh Mạc Hàn không nói, cả người lãnh đạm. Hắn quả thật không biết nữ nhân kia có phải là người của Lãnh Trạch Phong hay không, có phải do tử địch của hắn phái tới làm cơ sở ngầm hay không. Nhưng hắn biết một chuyện, lần tứ hôn này, nhất định cùng với Lãnh Trạch Phong có quan hệ. Mà người phụ nữ kia, lại đang bị Lãnh Trạch Phong lợi dụng.
Vậy ngươi còn cưới phế vật đó về làm gì?
Mộ Dung Sình Tĩnh hiển nhiên so với Lãnh Mạc Hàn còn kích động muốn giết người hơn nữa.
Linh Thứu cảm nhận được khăn hỉ của mình khẽ động, liền biết bà ấy muốn làm gì, nhưng mà nàng không né, trái lại còn tiến lên một bước: Bà dám. Đánh một cái chính là làm mất mặt Thánh Thượng. Đánh đập Hoàng Thất tương đương với tội chết. Chính là tôi không biết bà có mấy cái đầu để chịu.
Quả thật những lời Linh Thứu vừa nói có tác dụng, Viên Thị miễn cưỡng ngừng tay, bạt tay chỉ cách khăn hỉ khoảng cách nhỏ. Linh Thứu mặc kệ Viên Thị và những người xung quanh, hướng về nha hoàn bên cạnh trầm giọng nói: Còn không đi.
Ba chữ này, không giận nhưng uy, nha hoàn từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại, miệng so với tâm nhanh hơn, thay đổi hoàn toàn thái độ với nàng: Dạ, Thái Tử Phi.
Lên kiệu, Linh Thứu nhắm mắt lại, vừa nãy cùng với Bắc Ảnh Trì Hoàn bọn họ phát sinh xung đột nàng đúng là không quá để ý. Đại gia tộc kia xem thường nàng, nàng cũng chẳng quan tâm. Nàng căn bản không thèm khát mối quan hệ này, chi bằng nhân đây rũ sạch mọi quan hệ với họ. Cũng tốt hơn giống như kiếp trước, sau này có chuyện gì xảy ra cũng không cần thiết động lòng.
Lúc này, cỗ kiệu đột nhiên lên xuống, làm nàng bừng tĩnh, cảm giác vừa rồi thật sự giống như trong mộng, thật sự nàng đã trọng sinh rồi sao?
Nàng thật sự không có chết, Mạc Hàn cũng còn sống, thật sự không phải là mộng sao?
Cùng lúc đó, bên trong thư phòng Thái Tử Phủ. một tên ám vệ đang hướng về nam tử trước mặt báo cáo tình hình trước Bắc Ảnh Phủ.
Thái Tử Điện Hạ, tình hình chính là như vậy.
Ồ, phế vật kia đúng là có cá tính. Người được gọi là Thái Tử Điện Hạ còn chưa lên tiếng, bên cạnh hắn có một nam tử đã giành phát biểu ý kiến.
Bất quá, đừng nói với ta ngươi sẽ cưới nàng? Là phế vật không phải là lỗi của nàng, nhưng tìm người có cá tính cũng đâu có sai? Đã là phế vật mà lại còn manh động như vậy, chỉ có thể nói là không biết trời cao đất rộng mà thôi. Nữ nhân như vậy ngươi cũng lấy?
Ngươi nghĩ vì sao Phụ Hoàng đột nhiên tứ hôn cho ta? Việc gì cũng đừng chỉ nhìn bề ngoài.
Vì sao? Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn theo, trong mắt còn có ý cười tự giễu nhìn Lãnh Mạc Hàn. Nháy mắt một cái, hắn không đợi được câu trả lời thích đáng, lại quay lưng nhìn ám vệ Thiệu Lỗi nháy mắt mấy cái: Vì sao?
Thiệu Lỗi nhìn chủ tử nhà mình một chút, chủ nhân không có ý định trả lời, hắn cũng không thể tùy tiện lên tiếng. Lại nghĩ đến Mộ Dung Sùng Tĩnh là huynh đệ chí cốt của chủ nhân mình, thật tâm hắn cũng muốn Mộ Dung Sùng Tĩnh giúp mình khuyên nhủ chủ nhân không cần cưới nữ nhân kia. Nhân tiện mở miệng: Mộ Dung công tử có điều không biết, đêm qua thuộc hạ bí mật dò thám ở Bắc Ảnh Phủ. Đã nhìn thấy Nhị Hoàng Tử tiến vào khuê phòng của Bắc Ảnh tiểu thư.
Thiệu Lỗi nói, trong con ngươi lóe lên một tia giận giữ, cả mặt tái hẳn đi. Dưới cái nhìn của hắn, chủ nhân nhà mình cưới phải một phế vật đã đủ thảm rồi, lại đi cưới một nữ nhân không biết trời cao đất dày, còn cùng với tử địch của chủ nhân qua lại không rõ ràng.
Tuy rằng, Nhị Hoàng Tử ở trong phòng của Bắc Ảnh Linh Thứu thời gian không gọi là lâu, nhưng một chút cũng đủ chết người, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hắn không thể nào không thay chủ nhân mình bất bình, cưới phải một nữ nhân không an phận như vậy đúng là một sự sỉ nhục to lớn.
Cái gì? Lãnh Trạch Phong tiến vào khuê phòng của phế vật kia?
Tin tức này quả thật làm hắn cảm thấy kinh thiên động địa, Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất thời không nhịn được lớn tiếng, lập tức vỗ bàn đứng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nhìn Lãnh Mạc Hàn: Vì vậy mà ngươi hoài nghi, nàng là do Lãnh Trạch Phong sắp xếp ở bên cạnh ngươi làm cơ sở ngầm?
Lãnh Mạc Hàn không nói, cả người lãnh đạm. Hắn quả thật không biết nữ nhân kia có phải là người của Lãnh Trạch Phong hay không, có phải do tử địch của hắn phái tới làm cơ sở ngầm hay không. Nhưng hắn biết một chuyện, lần tứ hôn này, nhất định cùng với Lãnh Trạch Phong có quan hệ. Mà người phụ nữ kia, lại đang bị Lãnh Trạch Phong lợi dụng.
Vậy ngươi còn cưới phế vật đó về làm gì?
Mộ Dung Sình Tĩnh hiển nhiên so với Lãnh Mạc Hàn còn kích động muốn giết người hơn nữa.
/142
|