Người chung quanh hai mắt đều trợn to, đợi phản ứng lại đều xoay người hoặc nhìn về hướng khác, đồi phong bại tục a! Đồi phong bại tục a! Nữ tử và các phu nhân càng xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy nữ nhân này thật không biết xấu hổ mà.
Lãnh Mộ Hàn cũng không có đồng tình một chút nào, chẳng qua hắn có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn Linh Thứu ở ngoài đó xem cuộc vui, có thê tử nào lại để cho nữ tử khác ở trước mặt phu quân mình mà cởi y phục chứ? Thật
Linh Thứu thấy Lãnh Mộ Hàn đang nhìn qua nàng, cười vô tội a, ngẩng đầu nhìn lên trời, nàng cái gì cũng không biết.
Một lão phụ nhân không nhìn nổi. "Cô nương, ngươi nên đi ra khỏi Kiền Huyện đi, cũng đừng chửi bới Thái tử điện hạ lung tung nữa, để chi Thái tử phi nhìn thấy cũng không tốt đâu!"
Aizz, thực sự là, đem thị trấn làm cho bẩn thỉu xấu xa...! Người trẻ bây giờ a! Lão phụ nhân lắc lắc đầu.
Nguyệt Dung vừa nghe đến ba chữ Thái tử phi, nhất thời ngừng rít gào, mắt lộ hung ác. "A, Thái tử phi? Phế vật kia xứng sao! Ta ngày hôm nay lạc đến nước này đều là con tiện nhân kia hại! Đều là ả!"
Nguyệt Dung vừa nói xong, mọi người liền tức giận, cũng mặc kệ cái gì phi lễ chớ nhìn, quay đầu ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng ta, đều bắt đầu mắng to.
"Ngươi nữ nhân này thế nào không biết xấu hổ như thế! Chính mình không có liêm sỉ còn vu khống Thái tử phi!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Cũng không chiếu gương soi mình như thế nào! Thái tử phi là người nào, là tiên nữ thiện lương! Không phải một mình ngươi có thể nói bậy!"
"Ta phi! Mọi người cùng nhau! Đem nữ nhân này ném ra Kiền huyện! Không nên để cho nàng ô uế chổ chúng ta!"
"Đúng! Ném đi! Ném đi! Nếu như Thái tử phi nhìn thấy, không chắc sẽ thương tâm lắm đó!"
Mặc kệ Nguyệt Dung rít gào như thế nào, phản kháng làm sao, cuối cùng đều là kết quả không có tránh thoát bị mọi người kéo ra ngoài thành ném đi, ném ra còn không nói, còn có hai người nam tử có võ chủ động đứng ra, muốn bảo vệ cửa thành, không cho nàng lại có cơ hội đi vào!
Mà Nguyệt Dung thì ra sức dùng quần áo rách nát của mình che lại thân thể, làm sao cũng không nghĩ được tại sao sự tình sẽ diễn biến đến tịn trạng này! Tại sao? Tại sao không giống như kế hoạch của nàng!
Đêm đó, bách tính Kiền huyện đều nghe được ở ngoài thành tiếng nữ nhân thét chói tai.
Thanh âm kia thực quá khủng bố, quá đinh tai nhức óc, nhưng chẳng ai quan tâm...
Sáng sớm hôm sau, mở cửa thành mọi người mới đi ra thì nhìn thấy Nguyệt Dung trừng to hai mắt chết mất lúc nào rồi. Giống như là bị hù chết, liền tụ tập lại xung quanh bàn tán, đây chính là bị báo ứng nha, khẳng định nữ nhân này làm chuyện xấu quá nhiều.
Nguyệt Dung chết cũng liền kết thúc, không ai đồng tình nàng, chỉ đắp cho nàng một cái, sau đó xử lý...bên trong thành sinh hoạt như thế nào liền vẫn tiếp tục như thế đó..
Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu nhìn đến trong huyện mọi việc điều đã đi vào quỷ đạo, cũng vào lúc này rời đi, phòng ngừa trên đường lại bị ám sát như lúc đến. Bọn họ liền dùng ma thú lên đường, chỉ là Lãnh Mộ Hàn về Thái tử phủ, mà Linh Thứu lại là về Thánh Linh điện.
Bên trong Thánh Linh điện, khi Linh Thứu biến mất trong khoảng thời gian này, lời đồn đã lan truyền ra không thể tả nổi, Linh Thứu nghe Hiên Viên Yên Nhi tức giận bất bình nói việc này, bình tĩnh mà rót chén trà cho nàng. "Muội tin sao?"
"Muội đương nhiên không tin rồi!" Hiên Viên Yên Nhi không hề nghĩ ngợi liền nói ra, còn muốn nói thêm nhưng Linh Thứu đánh gãy. "Nếu không tin, cần gì để ý tới bọn họ."
"Linh Nhi tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không tức giận? Bọn họ oan uổng tỷ như vậy mà!" Nói Linh Thứu kỳ thực vẫn là phế vật, nói Linh Thứu thị sủng mà kiêu không đem Thánh Linh điện để ở trong mắt, nói nàng có thể đi vào Thánh Linh điện đều là nhờ vào quan hệ, đến rồi cũng bất quá là lòi đuôi...
Những lời này chính là nàng nghe xong đều tức giận! Bọn họ căn bản là cái gì cũng không biết, tại sao lại có thể nói như vậy!
Linh Thứu nhìn Hiên Viên Yên Nhi tức giận không thôi lắc lắc đầu, nàng tức giận sao? Thật là không có, chuyện nhảm như vậy, từ nhỏ đến bây giờ nàng nghe nhiều quá rồi, nếu mà nghe xong tức giận đến chết, còn người nói xấu nàng lại sống thật tốt, không phải quá thiệt thòi rồi sao.
Ba người Mộ Dung Sùng Tĩnh vẻ mặt cũng đều không phải rất tốt, bọn họ đã từng thấy thân thủ của Linh Thứu, lời đồn đại như vậy khẳng định là có người cố ý, nhưng đáng tiếc bọn họ không tìm được người kia.
Linh Thứu ngáp một cái, chuyện này nàng cũng chẳng buồn để ý, bọn họ lại quá coi trọng rồi, vỗ nhẹ lên vai Hiên Viên Yên Nhi bảo nàng không sao. Vừa chạy về Thánh Linh Điện liền bị bọn họ kéo đến nói chuyện lâu như thế, thật sự là buồn ngủ quá rồi: "Mau mau về ngủ đi, trời cũng sắp sáng rồi!"
Hôm sau... Linh Thứu xuất hiện liền để cho mọi người đều nhốn nháo hẳng lên.
"Aizz, ngươi xem, đó chính là Bắc Ảnh Linh Thứu đấy! Nghe nói là phế vật!"
"Ngoại hình vẫn không sai, nhưng đáng tiếc đầu óc không biết dùng, ỷ vào Thái tử đối với nàng sủng ái liền không đem Thánh Linh điện để ở trong mắt, hừ, ta xem a, Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì nàng mà đắc tội Thánh Linh điện! Đến lúc đó nói không chừng vị trí Thái tử khó giữ được a!"
...
Linh Thứu không để ý đi qua những người kia, còn Hiên Viên Yên Nhi thì mắt trừng người này lại trừng trừng người kia, những người này nàng sẽ nhớ kỹ, sau này liền bảo ca ca nàng bưng sào huyệt của bọn họ!
Mãi đến khi đến địa phương tập hợp, những âm thanh này mới dần dần biến mất.
Đám người Lạc Bân nhìn thấy Linh Thứu, trên mặt rất vui vẻ, mấy ngày nay bọn họ cũng nghe được các loại đồn đại, mặc dù biết đó là không phải sự thực, nhưng mà vẫn vì nàng mà lo lắng, hỏi Hiên Viên Yên Nhi, chỉ nói Linh Thứu bị bệnh, để cho bọn họ lại vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Bây giờ nhìn đến nàng không có chuyện gì, bọn họ cũng yên lòng, còn những người tung tin nói xấu kia... chờ sau khi bọn họ học có chút thành tựu, nhất định sẽ vì Linh Thứu báo thù!
Linh Thứu hướng bọn họ chào hỏi, lại an ủi vài câu, cũng hứa buổi tối huấn luyện như thường lệ, tất cả mọi người mới cao hứng nở nụ cười trở lại, một mãnh vui vẻ hoà thuận, khi Gia Cát Vô Ưu đến chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Đi tới trước mặt Linh Thứu, hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua nàng một chút. "Không có sao chứ?"
Linh Thứu nhún vai một cái. "Không ngại, bệnh đã đỡ rồi."
Gia Cát Vô Ưu nhìn qua liền có thể nhìn ra nàng không bệnh, cũng không vạch trần, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Mãi cho đến khi Gia Cát Vô Ưu xoay người rời đi, đều không nhìn đến Hiên Viên Yên Nhi ở bên người Linh Thứu, Hiên Viên Yên Nhi có chút phiền muộn, sự tồn tại của nàng, cảm giác thật sự nhỏ như vậy sao? Tại sao huynh ấy chỉ nhìn thấy Linh Nhi tỷ tỷ a...
Tài Pháp đến, cả đám người nhất thời yên tĩnh lại, hắn đi tới phía trước, tầm mắt liền rơi xuống trên người Linh Thứu... chính là nữ oa này sao, một nữ oa đấu khí thấp đến cơ hồ không phát hiện được, lại có thể để cho sư phụ của hắn đến xin nghỉ giúp nàng, hừ... Hắn nhìn đến nàng cũng chẳng thấy có chổ nào tốt. Chắc không giống như lời đồn đãi chứ. Nàng bởi vì được Thái tử Tề Dự quốc sủng ái, mà sư phụ và vị Thái tử kia lại có giao tình? Nên mới bao che ưu ái nàng hơn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tài Pháp nhìn Linh Thứu rất là xem thường.
"Ngươi, ra khỏi hàng." Tài Pháp chỉ về phía Linh Thứu, liền tên cũng không hô, có thể thấy được là không ưa nàng cỡ nào.
Linh Thứu ở dưới ánh mắt lo lắng của mọi người đứng dậy.
"Ngươi kể từ hôm nay không cần học, liền giúp mọi người bưng trà rót nước được rồi!" Tài Pháp không khách khí nói.
Ly Yên Minh ở trong đám người nheo mắt lại, tính đến bối phận, hắn có thể so với Tài Pháp cao một bậc, mà hắn ta dĩ nhiên dám đối với sư tổ của hắn bất kính như thế, đứng dậy. "Không biết Lạc Linh nơi nào đắc tội người rồi."
Những người khác cũng đều nhìn Tài Pháp, tuy rằng không dám nói gì, nhưng mà cũng rất bất mãn thái độ hắn với Linh Thứu.
Huống chi, hắn một người làm sư phụ lại không dạy bọn họ quá nhiều, hắn chỉ truyền đạt kiến thức để bọn họ tự mình lý giải và thực hành, nhưng Linh Thứu lại không giống, nàng với bọn họ không quen, lại có thể đem công pháp bùa chú đã tuyệt diệt thất truyền từ lâu mà dạy bọn họ, không những như thế nàng hằng đêm đều hướng dẫn từng chút cho bọn họ. Bên nào nặng bên nào nhẹ trong lònh bọn họ đều hiểu rõ...
Tài Pháp khả năng không nghĩ tới chính mình bất quá một quyết định thôi, cả đám liền bất mãn với hắn, trong lòng có chút không vui, càng thêm nhận định Linh Thứu là người tâm cơ thâm trầm, chính mình không dám nói, để cho người khác thay nàng ra mặt, hơn nữa những người này vẫn là đệ tử của hắn, đây là muốn phản mà!
"Nàng không có đắc tội ta." Tài Pháp chắp tay sau lưng, cười lạnh nói. "Bất quá ta không có thời gian rãnh rỗi dạy nàng lại, những khóa kia không có tới, nàng hiện tại học cũng không hiểu, không bưng trà rót nước, nàng còn có thể làm cái gì?"
Linh Thứu căn bản không kịp ngăn cản, Ly Yên Minh nhẫn nhịn tức giận nói. "Nếu như những kiến thức học lúc trước nàng ấy đều sẽ biết thì sao."
"A, nếu là nàng đều biết, vậy dĩ nhiên có thể học tiếp." Tài Pháp cười nhìn Ly Yên Minh, căn bản không thèm để ý, bởi vì trong lòng hắn đã nhận định Linh Thứu không biết.
"Vậy ngươi sao không thử một lần?" Ly Yên Minh mới mặc kệ Linh Thứu đang hướng hắn nháy mắt ra hiệu. Hừ một tên tiểu bối như hắn ta lại dám ở trước mặt hắn ra oai, muốn chết mà!!!
Thái độ của Ly Yên Minh làm cho Tài Pháp tức giận không nhẹ, đây là đệ tử sao! Ngay cả một tiếng sư phụ cũng không kêu! Còn hướng hắn hò hét!
Tài Pháp lạnh rên một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn về Linh Thứu: "Được, vậy hãy để cho nàng thử một lần đi." Thầm nghĩ đợi lát nữa Linh Thứu nếu không thể hoàn thành đề mục hắn ra, bị mất mặt cũng coi như cho nàng học được một bài học...
Đều quyết định hết rồi còn hỏi nàng làm cái gì, Linh Thứu trợn tròn mắt, Ly Yên Minh bảo vệ nàng thì nàng hiểu, mà tên Ly Yên Minh này hắn không nhìn thấy Gia Cát Vô Ưu đã mấy lần nhìn qua hắn sao? Nàng hi vọng hắn với Túc Cửu Diệu im lặng làm việc, đừng bị người khác chú ý nhiều, sau này còn âm thầm giúp nàng làm việc nữa...
Linh Thứu không lên tiếng, Tài Pháp liền tự nhiên coi như là nàng chột dạ, tâm tình cũng tốt hơn một chút: "Từ lúc ngày ngươi xin nghỉ tính đi, tiết đầu, ta muốn bọn họ nhận biết thảo dược năm trăm loại, ta tùy tiện lấy ra mười loại, chỉ cần ngươi nói ra tên năm loại, liền coi như ngươi qua."
Linh Thứu gật gật đầu, một khắc sau, Tài Pháp vung tay lên, trên bàn xuất hiện mười loại thảo dược.
Thảo dược vừa xuất hiện, người ở chỗ này đều nhìn ra được Tài Pháp đây là cố ý muốn làm khó dễ Linh Thứu, hắn chọn mười loại thảo dược này đều là cực kỳ hiếm thấy, ngay cả bọn họ dù đã học cũng chỉ nhận thức trong đó bốn, năm loại mà thôi, còn Linh Thứu cái gì đều chưa học, làm sao có khả năng biết đây.
Linh Thứu chân mày khẽ nhíu, xem ra vận khí của nàng không tệ, hắn đem ra những loại thảo dược này, vừa vặn nàng đều nhận biết hết, đương nhiên cũng không thể không kể công những luyện đan sư quỷ hồn bên trong không gian này của nàng. Tài Pháp dạy mọi người năm trăm loại, những quỷ hồn kia lại là dạy nàng ba ngàn hai trăm loại a.
"Thế nào? Nói ra được không? Không nói ra được cũng không sao, rót nước bưng trà cũng có thể tu dưỡng thân tức." Nghĩa bóng là Linh Thứu tâm cơ quá nặng, quá tục.
Linh Thứu giật giật khoé miệng, thật sự không hiểu vì sao tiểu đồ tôn này lại không ưa nàng, đi tới trước bàn đặt thảo dược, thong dong cầm lấy cây thứ nhất nói: "Đây là kim tuyến liên thảo, có công hiệu cường thân kháng lại lão yếu."
Không để ý tới Tài Pháp nhíu mày, Linh Thứu lại theo trình tự cầm lấy cây thảo dược thứ hai, cầm lấy rễ cây chuyển động, ngay lúc chân mày Tài Pháp bắt đầu thả lỏng, Linh Thứu mở miệng lần nữa. "Đây là cây Hồng cảnh thiên, có thể trừ mệt nhọc, chống lại lạnh giá, bổ khí dưỡng huyết, tư âm ích phổi, công hiệu thần kỳ."
Lãnh Mộ Hàn cũng không có đồng tình một chút nào, chẳng qua hắn có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn Linh Thứu ở ngoài đó xem cuộc vui, có thê tử nào lại để cho nữ tử khác ở trước mặt phu quân mình mà cởi y phục chứ? Thật
Linh Thứu thấy Lãnh Mộ Hàn đang nhìn qua nàng, cười vô tội a, ngẩng đầu nhìn lên trời, nàng cái gì cũng không biết.
Một lão phụ nhân không nhìn nổi. "Cô nương, ngươi nên đi ra khỏi Kiền Huyện đi, cũng đừng chửi bới Thái tử điện hạ lung tung nữa, để chi Thái tử phi nhìn thấy cũng không tốt đâu!"
Aizz, thực sự là, đem thị trấn làm cho bẩn thỉu xấu xa...! Người trẻ bây giờ a! Lão phụ nhân lắc lắc đầu.
Nguyệt Dung vừa nghe đến ba chữ Thái tử phi, nhất thời ngừng rít gào, mắt lộ hung ác. "A, Thái tử phi? Phế vật kia xứng sao! Ta ngày hôm nay lạc đến nước này đều là con tiện nhân kia hại! Đều là ả!"
Nguyệt Dung vừa nói xong, mọi người liền tức giận, cũng mặc kệ cái gì phi lễ chớ nhìn, quay đầu ánh mắt phẫn nộ nhìn nàng ta, đều bắt đầu mắng to.
"Ngươi nữ nhân này thế nào không biết xấu hổ như thế! Chính mình không có liêm sỉ còn vu khống Thái tử phi!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Cũng không chiếu gương soi mình như thế nào! Thái tử phi là người nào, là tiên nữ thiện lương! Không phải một mình ngươi có thể nói bậy!"
"Ta phi! Mọi người cùng nhau! Đem nữ nhân này ném ra Kiền huyện! Không nên để cho nàng ô uế chổ chúng ta!"
"Đúng! Ném đi! Ném đi! Nếu như Thái tử phi nhìn thấy, không chắc sẽ thương tâm lắm đó!"
Mặc kệ Nguyệt Dung rít gào như thế nào, phản kháng làm sao, cuối cùng đều là kết quả không có tránh thoát bị mọi người kéo ra ngoài thành ném đi, ném ra còn không nói, còn có hai người nam tử có võ chủ động đứng ra, muốn bảo vệ cửa thành, không cho nàng lại có cơ hội đi vào!
Mà Nguyệt Dung thì ra sức dùng quần áo rách nát của mình che lại thân thể, làm sao cũng không nghĩ được tại sao sự tình sẽ diễn biến đến tịn trạng này! Tại sao? Tại sao không giống như kế hoạch của nàng!
Đêm đó, bách tính Kiền huyện đều nghe được ở ngoài thành tiếng nữ nhân thét chói tai.
Thanh âm kia thực quá khủng bố, quá đinh tai nhức óc, nhưng chẳng ai quan tâm...
Sáng sớm hôm sau, mở cửa thành mọi người mới đi ra thì nhìn thấy Nguyệt Dung trừng to hai mắt chết mất lúc nào rồi. Giống như là bị hù chết, liền tụ tập lại xung quanh bàn tán, đây chính là bị báo ứng nha, khẳng định nữ nhân này làm chuyện xấu quá nhiều.
Nguyệt Dung chết cũng liền kết thúc, không ai đồng tình nàng, chỉ đắp cho nàng một cái, sau đó xử lý...bên trong thành sinh hoạt như thế nào liền vẫn tiếp tục như thế đó..
Lãnh Mộ Hàn với Linh Thứu nhìn đến trong huyện mọi việc điều đã đi vào quỷ đạo, cũng vào lúc này rời đi, phòng ngừa trên đường lại bị ám sát như lúc đến. Bọn họ liền dùng ma thú lên đường, chỉ là Lãnh Mộ Hàn về Thái tử phủ, mà Linh Thứu lại là về Thánh Linh điện.
Bên trong Thánh Linh điện, khi Linh Thứu biến mất trong khoảng thời gian này, lời đồn đã lan truyền ra không thể tả nổi, Linh Thứu nghe Hiên Viên Yên Nhi tức giận bất bình nói việc này, bình tĩnh mà rót chén trà cho nàng. "Muội tin sao?"
"Muội đương nhiên không tin rồi!" Hiên Viên Yên Nhi không hề nghĩ ngợi liền nói ra, còn muốn nói thêm nhưng Linh Thứu đánh gãy. "Nếu không tin, cần gì để ý tới bọn họ."
"Linh Nhi tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không tức giận? Bọn họ oan uổng tỷ như vậy mà!" Nói Linh Thứu kỳ thực vẫn là phế vật, nói Linh Thứu thị sủng mà kiêu không đem Thánh Linh điện để ở trong mắt, nói nàng có thể đi vào Thánh Linh điện đều là nhờ vào quan hệ, đến rồi cũng bất quá là lòi đuôi...
Những lời này chính là nàng nghe xong đều tức giận! Bọn họ căn bản là cái gì cũng không biết, tại sao lại có thể nói như vậy!
Linh Thứu nhìn Hiên Viên Yên Nhi tức giận không thôi lắc lắc đầu, nàng tức giận sao? Thật là không có, chuyện nhảm như vậy, từ nhỏ đến bây giờ nàng nghe nhiều quá rồi, nếu mà nghe xong tức giận đến chết, còn người nói xấu nàng lại sống thật tốt, không phải quá thiệt thòi rồi sao.
Ba người Mộ Dung Sùng Tĩnh vẻ mặt cũng đều không phải rất tốt, bọn họ đã từng thấy thân thủ của Linh Thứu, lời đồn đại như vậy khẳng định là có người cố ý, nhưng đáng tiếc bọn họ không tìm được người kia.
Linh Thứu ngáp một cái, chuyện này nàng cũng chẳng buồn để ý, bọn họ lại quá coi trọng rồi, vỗ nhẹ lên vai Hiên Viên Yên Nhi bảo nàng không sao. Vừa chạy về Thánh Linh Điện liền bị bọn họ kéo đến nói chuyện lâu như thế, thật sự là buồn ngủ quá rồi: "Mau mau về ngủ đi, trời cũng sắp sáng rồi!"
Hôm sau... Linh Thứu xuất hiện liền để cho mọi người đều nhốn nháo hẳng lên.
"Aizz, ngươi xem, đó chính là Bắc Ảnh Linh Thứu đấy! Nghe nói là phế vật!"
"Ngoại hình vẫn không sai, nhưng đáng tiếc đầu óc không biết dùng, ỷ vào Thái tử đối với nàng sủng ái liền không đem Thánh Linh điện để ở trong mắt, hừ, ta xem a, Thái tử sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì nàng mà đắc tội Thánh Linh điện! Đến lúc đó nói không chừng vị trí Thái tử khó giữ được a!"
...
Linh Thứu không để ý đi qua những người kia, còn Hiên Viên Yên Nhi thì mắt trừng người này lại trừng trừng người kia, những người này nàng sẽ nhớ kỹ, sau này liền bảo ca ca nàng bưng sào huyệt của bọn họ!
Mãi đến khi đến địa phương tập hợp, những âm thanh này mới dần dần biến mất.
Đám người Lạc Bân nhìn thấy Linh Thứu, trên mặt rất vui vẻ, mấy ngày nay bọn họ cũng nghe được các loại đồn đại, mặc dù biết đó là không phải sự thực, nhưng mà vẫn vì nàng mà lo lắng, hỏi Hiên Viên Yên Nhi, chỉ nói Linh Thứu bị bệnh, để cho bọn họ lại vừa lo lắng vừa sốt ruột.
Bây giờ nhìn đến nàng không có chuyện gì, bọn họ cũng yên lòng, còn những người tung tin nói xấu kia... chờ sau khi bọn họ học có chút thành tựu, nhất định sẽ vì Linh Thứu báo thù!
Linh Thứu hướng bọn họ chào hỏi, lại an ủi vài câu, cũng hứa buổi tối huấn luyện như thường lệ, tất cả mọi người mới cao hứng nở nụ cười trở lại, một mãnh vui vẻ hoà thuận, khi Gia Cát Vô Ưu đến chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Đi tới trước mặt Linh Thứu, hơi hơi nhíu mày, nhìn thoáng qua nàng một chút. "Không có sao chứ?"
Linh Thứu nhún vai một cái. "Không ngại, bệnh đã đỡ rồi."
Gia Cát Vô Ưu nhìn qua liền có thể nhìn ra nàng không bệnh, cũng không vạch trần, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. "Không có chuyện gì là tốt rồi."
Mãi cho đến khi Gia Cát Vô Ưu xoay người rời đi, đều không nhìn đến Hiên Viên Yên Nhi ở bên người Linh Thứu, Hiên Viên Yên Nhi có chút phiền muộn, sự tồn tại của nàng, cảm giác thật sự nhỏ như vậy sao? Tại sao huynh ấy chỉ nhìn thấy Linh Nhi tỷ tỷ a...
Tài Pháp đến, cả đám người nhất thời yên tĩnh lại, hắn đi tới phía trước, tầm mắt liền rơi xuống trên người Linh Thứu... chính là nữ oa này sao, một nữ oa đấu khí thấp đến cơ hồ không phát hiện được, lại có thể để cho sư phụ của hắn đến xin nghỉ giúp nàng, hừ... Hắn nhìn đến nàng cũng chẳng thấy có chổ nào tốt. Chắc không giống như lời đồn đãi chứ. Nàng bởi vì được Thái tử Tề Dự quốc sủng ái, mà sư phụ và vị Thái tử kia lại có giao tình? Nên mới bao che ưu ái nàng hơn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Tài Pháp nhìn Linh Thứu rất là xem thường.
"Ngươi, ra khỏi hàng." Tài Pháp chỉ về phía Linh Thứu, liền tên cũng không hô, có thể thấy được là không ưa nàng cỡ nào.
Linh Thứu ở dưới ánh mắt lo lắng của mọi người đứng dậy.
"Ngươi kể từ hôm nay không cần học, liền giúp mọi người bưng trà rót nước được rồi!" Tài Pháp không khách khí nói.
Ly Yên Minh ở trong đám người nheo mắt lại, tính đến bối phận, hắn có thể so với Tài Pháp cao một bậc, mà hắn ta dĩ nhiên dám đối với sư tổ của hắn bất kính như thế, đứng dậy. "Không biết Lạc Linh nơi nào đắc tội người rồi."
Những người khác cũng đều nhìn Tài Pháp, tuy rằng không dám nói gì, nhưng mà cũng rất bất mãn thái độ hắn với Linh Thứu.
Huống chi, hắn một người làm sư phụ lại không dạy bọn họ quá nhiều, hắn chỉ truyền đạt kiến thức để bọn họ tự mình lý giải và thực hành, nhưng Linh Thứu lại không giống, nàng với bọn họ không quen, lại có thể đem công pháp bùa chú đã tuyệt diệt thất truyền từ lâu mà dạy bọn họ, không những như thế nàng hằng đêm đều hướng dẫn từng chút cho bọn họ. Bên nào nặng bên nào nhẹ trong lònh bọn họ đều hiểu rõ...
Tài Pháp khả năng không nghĩ tới chính mình bất quá một quyết định thôi, cả đám liền bất mãn với hắn, trong lòng có chút không vui, càng thêm nhận định Linh Thứu là người tâm cơ thâm trầm, chính mình không dám nói, để cho người khác thay nàng ra mặt, hơn nữa những người này vẫn là đệ tử của hắn, đây là muốn phản mà!
"Nàng không có đắc tội ta." Tài Pháp chắp tay sau lưng, cười lạnh nói. "Bất quá ta không có thời gian rãnh rỗi dạy nàng lại, những khóa kia không có tới, nàng hiện tại học cũng không hiểu, không bưng trà rót nước, nàng còn có thể làm cái gì?"
Linh Thứu căn bản không kịp ngăn cản, Ly Yên Minh nhẫn nhịn tức giận nói. "Nếu như những kiến thức học lúc trước nàng ấy đều sẽ biết thì sao."
"A, nếu là nàng đều biết, vậy dĩ nhiên có thể học tiếp." Tài Pháp cười nhìn Ly Yên Minh, căn bản không thèm để ý, bởi vì trong lòng hắn đã nhận định Linh Thứu không biết.
"Vậy ngươi sao không thử một lần?" Ly Yên Minh mới mặc kệ Linh Thứu đang hướng hắn nháy mắt ra hiệu. Hừ một tên tiểu bối như hắn ta lại dám ở trước mặt hắn ra oai, muốn chết mà!!!
Thái độ của Ly Yên Minh làm cho Tài Pháp tức giận không nhẹ, đây là đệ tử sao! Ngay cả một tiếng sư phụ cũng không kêu! Còn hướng hắn hò hét!
Tài Pháp lạnh rên một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn về Linh Thứu: "Được, vậy hãy để cho nàng thử một lần đi." Thầm nghĩ đợi lát nữa Linh Thứu nếu không thể hoàn thành đề mục hắn ra, bị mất mặt cũng coi như cho nàng học được một bài học...
Đều quyết định hết rồi còn hỏi nàng làm cái gì, Linh Thứu trợn tròn mắt, Ly Yên Minh bảo vệ nàng thì nàng hiểu, mà tên Ly Yên Minh này hắn không nhìn thấy Gia Cát Vô Ưu đã mấy lần nhìn qua hắn sao? Nàng hi vọng hắn với Túc Cửu Diệu im lặng làm việc, đừng bị người khác chú ý nhiều, sau này còn âm thầm giúp nàng làm việc nữa...
Linh Thứu không lên tiếng, Tài Pháp liền tự nhiên coi như là nàng chột dạ, tâm tình cũng tốt hơn một chút: "Từ lúc ngày ngươi xin nghỉ tính đi, tiết đầu, ta muốn bọn họ nhận biết thảo dược năm trăm loại, ta tùy tiện lấy ra mười loại, chỉ cần ngươi nói ra tên năm loại, liền coi như ngươi qua."
Linh Thứu gật gật đầu, một khắc sau, Tài Pháp vung tay lên, trên bàn xuất hiện mười loại thảo dược.
Thảo dược vừa xuất hiện, người ở chỗ này đều nhìn ra được Tài Pháp đây là cố ý muốn làm khó dễ Linh Thứu, hắn chọn mười loại thảo dược này đều là cực kỳ hiếm thấy, ngay cả bọn họ dù đã học cũng chỉ nhận thức trong đó bốn, năm loại mà thôi, còn Linh Thứu cái gì đều chưa học, làm sao có khả năng biết đây.
Linh Thứu chân mày khẽ nhíu, xem ra vận khí của nàng không tệ, hắn đem ra những loại thảo dược này, vừa vặn nàng đều nhận biết hết, đương nhiên cũng không thể không kể công những luyện đan sư quỷ hồn bên trong không gian này của nàng. Tài Pháp dạy mọi người năm trăm loại, những quỷ hồn kia lại là dạy nàng ba ngàn hai trăm loại a.
"Thế nào? Nói ra được không? Không nói ra được cũng không sao, rót nước bưng trà cũng có thể tu dưỡng thân tức." Nghĩa bóng là Linh Thứu tâm cơ quá nặng, quá tục.
Linh Thứu giật giật khoé miệng, thật sự không hiểu vì sao tiểu đồ tôn này lại không ưa nàng, đi tới trước bàn đặt thảo dược, thong dong cầm lấy cây thứ nhất nói: "Đây là kim tuyến liên thảo, có công hiệu cường thân kháng lại lão yếu."
Không để ý tới Tài Pháp nhíu mày, Linh Thứu lại theo trình tự cầm lấy cây thảo dược thứ hai, cầm lấy rễ cây chuyển động, ngay lúc chân mày Tài Pháp bắt đầu thả lỏng, Linh Thứu mở miệng lần nữa. "Đây là cây Hồng cảnh thiên, có thể trừ mệt nhọc, chống lại lạnh giá, bổ khí dưỡng huyết, tư âm ích phổi, công hiệu thần kỳ."
/142
|