Linh Thứu hết ý kiến, nàng làm cái gì sao? Giống như nàng bắt nạt nàng ta vậy, ánh mắt nhìn Gia Cát Vô Ưu một chút, nhìn Hiên Viên Yên Nhi một chút, lại nhìn đám người Lạc Bân, nàng nói sai gì sao?
Lạc Vân vốn sẽ chờ mọi người công kích Linh Thứu, nhưng ai có thể tưởng được, những người kia tất cả đều lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không hiểu.
Linh Thứu không phải cũng đã đáp ứng dạy nàng ấy rồi sao? Lạc Vân sư tỷ tại sao còn muốn thương tâm a? Chẳng lẽ cái này không phải thương tâm, mà là mừng đến phát khóc? Bất quá những nữ nhân phía sau kia vì sao nói Linh Thứu đang làm nhục Lạc Vân sư tỷ chứ? Không hiểu nha...
Lạc Vân nhìn vẻ mặt mọi người mê mang suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết, quả thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rác rưởi chính là rác rưởi, đầu óc đều ngu ngốc như nhau!
Linh Thứu đưa tay đem tay đối phương đang chỉ mình đẩy qua một bên. "Ta có bản lãnh hay không không phải ngươi định đoạt, còn nữa, là một hai nàng ta muốn ta chỉ giáo, ta đáp ứng chỉ giáo nàng ta cũng đã rất nể tình rồi, còn có, ta thực sự là kỳ quái, không hiểu thì đi hỏi sư phụ các ngươi a, tìm đến ta làm cái gì? Nếu tìm đến ta thỉnh giáo, liền hẳn là lấy ra thái độ thỉnh cầu người, các ngươi như vậy, không biết còn tưởng rằng là đến gây sự đấy?"
"Ngươi!" Nữ tử nghe xong lời Linh Thứu nói nhất thời không nói ra lời phản bác được, không thể làm gì khác hơn là oan ức nhìn Lạc Vân. "Sư tỷ! Ngươi nhìn nàng! Nàng thật quá đáng!"
Hiên Viên Yên Nhi cười lạnh một tiếng, đứng dậy. "Ta thấy người quá đáng chính là các ngươi! Không thấy chúng ta đều đang bận sao? Còn tới nơi này hô to gọi nhỏ! Muốn gây sự thì có!"
"Ngươi lại là cái thứ gì!" Nữ tử trừng mắt nhìn Hiên Viên Yên Nhi.
"Ta là người, ngươi lại là cái thứ gì?" Hiên Viên Yên Nhi nhếch miệng nở nụ cười, hỏi lại.
"Ta mới không phải đồ vật!" Vừa nói xong nữ tử liền phát hiện xung quanh mọi người bật cười, phản ứng lại sau, mắng ra. "Ngươi mắng ta!"
Hiên Viên Yên Nhi thật sự cười đến ôm bụng a, làm sao thế gian có nữ nhân cực phẩm như vậy chứ? Nàng có mắng nàng ta sao? Có sao có sao? "A, nếu như ta vừa nãy nhớ không lầm, chính ngươi đang tự chửi mình đấy chứ?"
Nữ tử còn muốn nói gì nữa, liền bị Lạc Vân sắc mặt khó coi kéo sang một bên, nhìn Hiên Viên Yên Nhi vẻ mặt cũng bắt đầu bất thiện, có câu nói, đánh chó còn phải xem mặt chủ, nàng trước giờ lúc nào bị chọc giận đến mức như vậy chứ.
Nhìn Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi, Lạc Vân cũng lười che giấu, cười khẩy. "Bình dân chính là bình dân, mãi mãi cũng khó mà đến được nơi thanh nhã."
Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi nhìn nhau mà buồn cười, nàng ta nói chính là bản thân nàng ta sao? Ở trước mặt các nàng nói bình dân? Nàng ta trước khi đến đây có biết rõ thân phận của các nàng hay không nha? Nếu các nàng đều là bình dân, như vậy sợ là thế gian này đều không có người cao quý gì rồi?
Lạc Vân chỉ biết thiên phú kém sẽ không từ hoàng tộc với đại gia tộc xuất hiện ở đây, nhưng mà không biết, Linh Thứu, Hiên Viên Yên Nhi, còn có Gia Cát Vô Ưu, thân phận của ba người này, chỉ cần một người đem ra so với nàng một nữ nhân gia tộc nhỏ đều không thể so sánh nổi.
Chỉ là nàng vừa nói xong, đám người Lạc Bân liền giận tái mặt, nhìn vẻ mặt nàng ta đang khinh bỉ bọn họ mà nhíu mày, đây không phải nữ thần vừa ôn nhu vừa lương thiện trong ký ức của bọn họ. Thì ra đây mới chính là bộ mặt thật của nàng ta.
Mà bọn họ cũng dần dần bắt đầu hiểu ra, sợ là nàng ta ban đầu nói muốn cùng Linh Thứu thỉnh giáo, cũng không phải thật tâm, mà là bởi vì thuật luyện đan của Linh Thứu quá cao, nàng ta sợ Linh Thứu che mất thanh danh đệ nhất luyện đan sư của nàng ở Thánh Linh điện thì đúng hơn?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Lạc Vân đều không còn ngưỡng mộ nữa, ai sẽ thích một nữ nhân bề ngoài cao quý hào phóng, nhưng kì thực lại hư vinh như vậy chứ?
"Chúng ta chính là bình dân thì sao, tòa miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi người quý tộc như Lạc Vân sư tỷ đây đâu! Mời đi cho." Lạc Bân đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Đúng...!!! Đi đi.." Đám người Lạc Bân đều cùng hô lên..
"Ngươi!" Lạc Vân còn chưa bao giờ bị cả đám nam nhân nói lời như vậy, nam nhân nào gặp nàng không phải bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, hi vọng nàng nhìn hắn!
Mà nàng tự nhiên cũng hưởng thụ sự hoan nghênh này của mọi người. Hừm một tiếng, đúng là một đám phế vật...nàng không có gì hiếm lạ, không thèm bận tâm!
Quay đầu nhìn về phía Linh Thứu, ngạo nghễ ngẫng cao đầu lên. "Ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp hay không?"
Linh Thứu nhíu mày, tuyên chiến sao? "Ngươi có cái gì để đánh cuộc?" Không có tiền đặt cuộc nàng không làm đâu, lãng phí thời gian cũng lãng phí tinh lực.
"A, ngươi xác định ngươi muốn đánh cuộc?" Lạc Vân trào phúng mà nhìn Linh Thứu, vốn là nàng chỉ là muốn chứng minh nàng mạnh hơn nàng ta, cũng làm cho mọi người thấy rõ ràng nàng mới là nữ đệ tử luyện đan mạnh nhất Thánh Linh điện, nhưng mà bây giờ đối phương lại muốn đánh cuộc? Hừ, nàng ta cũng không sợ thua liền quần áo cũng không còn thừa sao!
"Đương nhiên, không chỉ phải đánh cuộc, chúng ta còn phải lập xuống sinh tử khế ước." Linh Thứu tiếp tục nói, sinh tử khế ước chính là trước tỷ thí cùng nhau lập lời thề, nếu như trong lúc tỷ thí một bên mà chết, đều cùng đối phương không quan hệ, bất luận thân thuộc, bằng hữu, người quen của người đó đều không thể lấy lý do báo thù tìm đối phương phiền phức, bằng không người chết vong linh sẽ biến thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Sinh tử khế ước?" Lần này Lạc Vân có chút giật mình, lần này các nàng so tài chính là luyện đan dược, lại không phải đấu khí, lập sinh tử khế ước làm cái gì? Lẽ nào nàng ta muốn hại nàng? Hừ, ngu xuẩn! Được! Vậy nàng sẽ tác thành nàng ta, nàng ngược lại muốn xem xem cuối cùng là ai chết ở trong tay ai! "Được! Ngày mai, buổi sáng ngày mai, Thánh Linh điện Đấu Đan điện gặp!"
Lạc Vân đi rồi, đám người Lạc Bân liền xông tới.
"Không nghĩ tới Lạc Vân sư tỷ là người như thế! Trước đây thật sự nhìn lầm nàng rồi!"
"Lạc Linh, ngươi sao lại đáp ứng nàng ta chứ! Còn nói muốn lập cái sinh tử khế ước gì đó nữa! Vạn nhất nàng ta thừa cơ muốn hại ngươi làm sao bây giờ?"
Linh Thứu nghịch ngợm nở nụ cười. "Ngươi nói, nếu như nàng ta muốn hại ta, bị mọi người ở Thánh Linh điện thấy được, làm sao bây giờ?"
Nam tử bị nàng hỏi ngược lại như thế, suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Ta hiểu rồi! Lạc Linh ngươi là cố ý làm cho nàng ta có cơ hội để ra tay, nếu như nàng ta đối với ngươi hạ độc thủ mà bị bắt được, ha ha! Cái hình tượng nữ thần kia là không gánh nổi rồi!"
"Cái gì nữ thần a! Liền nàng như vậy, bộ dáng giả bộ thế kia cũng chỉ có những xú nam nhân như các ngươi mới sẽ thích thôi." Hiên Viên Yên Nhi khinh thường nói.
"Không được!" Gia Cát Vô Ưu đột nhiên chen miệng nói, mọi người sững sốt, hiển nhiên không nghĩ tới luôn luôn không đoái hoài đến việc của người khác, Gia Cát Vô Ưu sẽ nói ra lời phản đối.
Linh Thứu cũng là nhìn hắn, hi vọng hắn đưa ra một lý do hợp lý.
Gia Cát Vô Ưu liễm mi, tuy rằng thân phận của nàng mạnh mẽ, nhưng hắn nhớ tới Diêm Vương đã nói với nàng, đây là một lần cuối cùng nàng được trùng sinh, nếu như lần này nàng mất mạng, chính là thật sự mất mạng, tuy rằng ý nghĩa chân chính không phải 'chết đi', nhưng nghĩ đến vạn nhất không nhìn thấy nàng trên cõi đời này. Hắn không khống chế được đem hai chữ 'không được' này nói ra khỏi miệng.
Thấy mọi người đều nhìn hắn đang đợi lời giải thích của hắn, rất hiếm thấy ánh mắt Gia Cát Vô Ưu có chút né tránh. "Quá nguy hiểm."
Cũng đúng, mọi người nghe vậy gật gật đầu, vạch trần bộ mặt thật của Lạc Vân tất nhiên là hả giận mà, nhưng mà bởi vậy không cẩn thận liên lụy tính mạng của Linh Thứu, vậy thì không tốt, hơn nữa sau khi lập sinh tử khế ước, bọn họ sẽ không cách nào báo thù cho Linh Thứu được!
Linh Thứu lại là thờ ơ nhún vai một cái. "Các ngươi không tin tưởng ta sao?"
Mọi người nhìn hai nhau một chút, có chút do dự, Linh Thứu vỗ vỗ bờ vai của bọn họ. "Yên tâm đi, ta chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn."
Xem ra tín nhiệm của bọn họ đối với nàng còn chưa đủ mạnh đâu, mà nàng muốn, là bọn họ hoàn toàn tín nhiệm nàng, thậm chí là đem nàng như một loại tín ngưỡng, như vậy tương lai bọn họ mới sẽ toàn tâm toàn ý đi theo nàng, không có nửa điểm suy nghĩ khác, vì thế lần này cũng là cơ hội tốt, nàng sẽ dùng sự thực đến nói cho bọn họ biết, bọn họ chỉ có theo nàng, mới sẽ đi tới đỉnh thế giới.
Thời điểm Mộ Dung Sùng Tĩnh khi nghe đến Linh Thứu muốn cùng Lạc Vân đấu Đan, đồng thời còn muốn lập sinh tử khế ước, phản ứng hầu như với Gia Cát Vô Ưu giống nhau như đúc, đều là trực tiếp phản đối, chỉ là sự phản đối của hắn hơi kịch liệt một chút.
Linh Thứu nhíu mày. "Ngươi quản quá rộng rồi đó?"
Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất nghẹn, đem tầm mắt dời về phía nơi khác. "Nếu như Hàn biết được, hắn cũng sẽ không đồng ý! Ta với Hàn là huynh đệ!"
Linh Thứu trợn tròn mắt. "Ngươi không nói hắn làm sao biết, hơn nữa chờ ngươi đi ra ngoài nói cho hắn, đều là một năm sau đó."
"Ta, ta không thể lừa dối Hàn! Hắn là huynh đệ tốt nhất của ta!" Mộ Dung Sùng Tĩnh nói có chút chột dạ, nhìn ánh mắt Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương trông lại càng là không biết nên nhìn qua nơi nào.
Linh Thứu không nói gì lắc lắc đầu, trực tiếp trở về phòng, hoàn toàn không đem sự phản đối của hắn coi là chuyện to tát.
Đáng thương Mộ Dung Sùng Tĩnh ngơ ngác nhìn Linh Thứu đi mất, vì Linh Thứu không có đồng ý không đi tỷ thí, mà cả đêm không có ngủ được, vẫn mở to mắt đến hừng đông, lỗ tai càng cố gắng nghe âm thanh ngoài cửa, chuẩn bị lúc đó đi ngăn cản nàng.
Sáng hôm sau.
Linh Thứu cũng không muốn sáng sớm tốn nước miếng với hắn, liền ăn mặc xong, từ chỗ cửa sổ liền lặng lẽ đi ra, đợi khi Mộ Dung Sùng Tĩnh phát hiện không đúng, trong phòng nơi nào còn có cái bóng của Linh Thứu nữa, lập tức đi về hướng Đấu Đan điện chạy đi, mà Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương chỉ có bất đắc dĩ đi theo sau.
Bọn họ đúng là không một chút nào lo lắng Bắc Ảnh Linh Thứu, dưới cái nhìn của bọn họ, bản lãnh của nàng lớn lắm nha, hơn nữa lập sinh tử khế ước là nàng nói ra, nàng khẳng định sẽ có chuẩn bị, nói không chắc còn là đào hố mà chờ đối phương nhảy vào, nhưng một mực người trong cuộc mơ hồ, nam nhân rơi vào ái tình đều sẽ trở nên ngu dốt, này không phải sao, Mộ Dung Sùng Tĩnh chính là điển hình một người trong đó.
"Aizz! Chờ ta với! Chờ ta! Ta còn chưa rửa mặt đâu!" Hiên Viên Yên Nhi ở phía sau kêu lên.
Đấu Đan điện trong sân đấu vừa sáng đã đầy ắp người đến, có thể thấy được nhóm người Lạc Vân tuyên truyền làm rất khá nha, tựa hồ là lo lắng quá ít người xem cuộc tỷ thí này, Lạc Vân càng ra sức mời sư phụ của nàng với mấy vị sư thúc đến đây làm trọng tài.
Tài Huyền nhìn Tài Pháp cười cười. "Ngượng ngùng a sư đệ, tên đồ đệ này của ta chính là cái Đan si, ngươi cũng biết, người như vậy một khi gặp phải cao thủ, đều sẽ muốn luận bàn một chút." Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn không có ngượng một chút nào, trái lại điều biểu hiện rất là đắc ý.
Tài Pháp khinh bỉ coi thường, nhìn hắn ta hả hê chưa kìa, Hừ! Có gì đặc biệt chứ, đợi lát nữa để cho hắn ta thấy hào quang của tiểu đồ đệ này của hắn phát sáng đến mù hai mắt chó nhà hắn ta! Tiểu đồ đệ này của hắn dùng thảo dược kém cỏi thấp nhất đề luyện thành đan dược lục phẩm, không chỉ thời gian cực ngắn, độ tinh khiết cao, tỷ lệ thành công còn cao đến kinh ngạc. Nếu như nàng thật sự nghiêm túc luyện, nói không chắc liền cả hắn đều không phải là đối thủ đâu!
Tài Pháp ngẩng đầu lên. "Không cần xin lỗi, đồ đệ này của ta tuy rằng tuổi so với đồ đệ của sư huynh nhỏ hơn rất nhiều, thời gian học luyện đan cũng so với đồ đệ của sư huynh trể hơn gấp mấy lần, nhưng mà bản lãnh của nàng lại không nhỏ nga, chỉ hy vọng đến khi kết thúc sư huynh không cần nói đồ nhi ngoan của ta bắt nạt đồ đệ của sư huynh là tốt rồi."
"Hừ, đồ đệ của ngươi còn muốn bắt nạt đồ đệ của ta? Ngươi không nhìn những đồ đệ kia của ngươi là cái mặt hàng gì?"
"Được rồi được rồi, hai người các đệ đều lớn tuổi như vậy rồi, làm sao tính tình vẫn giống như tiểu hài tử thế. Đặc biệt là Tài Huyền, đệ cũng đã biết, trận pháp tuyển chọn kia vốn có chổ khuyết điểm, dẫn đến chỉ cần là linh căn không phải chất lượng tốt đều sẽ bị nguồn sức mạnh kia hấp dẫn đến Tài Pháp bên đó, bởi vì trận pháp kia là sư phụ lưu lại, nhiều năm như vậy Tài Pháp vẫn nguyện ý ủy khuất bản thân đệ ấy, cũng không muốn đổi trận pháp khác. Ai nấy điều hiểu, đệ sao có thể châm chọc đệ ấy chứ." Lấy tư cách là Đại sư huynh Tài Nguyên nói ra..
Lạc Vân vốn sẽ chờ mọi người công kích Linh Thứu, nhưng ai có thể tưởng được, những người kia tất cả đều lắc lắc đầu, biểu thị mình cũng không hiểu.
Linh Thứu không phải cũng đã đáp ứng dạy nàng ấy rồi sao? Lạc Vân sư tỷ tại sao còn muốn thương tâm a? Chẳng lẽ cái này không phải thương tâm, mà là mừng đến phát khóc? Bất quá những nữ nhân phía sau kia vì sao nói Linh Thứu đang làm nhục Lạc Vân sư tỷ chứ? Không hiểu nha...
Lạc Vân nhìn vẻ mặt mọi người mê mang suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết, quả thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, rác rưởi chính là rác rưởi, đầu óc đều ngu ngốc như nhau!
Linh Thứu đưa tay đem tay đối phương đang chỉ mình đẩy qua một bên. "Ta có bản lãnh hay không không phải ngươi định đoạt, còn nữa, là một hai nàng ta muốn ta chỉ giáo, ta đáp ứng chỉ giáo nàng ta cũng đã rất nể tình rồi, còn có, ta thực sự là kỳ quái, không hiểu thì đi hỏi sư phụ các ngươi a, tìm đến ta làm cái gì? Nếu tìm đến ta thỉnh giáo, liền hẳn là lấy ra thái độ thỉnh cầu người, các ngươi như vậy, không biết còn tưởng rằng là đến gây sự đấy?"
"Ngươi!" Nữ tử nghe xong lời Linh Thứu nói nhất thời không nói ra lời phản bác được, không thể làm gì khác hơn là oan ức nhìn Lạc Vân. "Sư tỷ! Ngươi nhìn nàng! Nàng thật quá đáng!"
Hiên Viên Yên Nhi cười lạnh một tiếng, đứng dậy. "Ta thấy người quá đáng chính là các ngươi! Không thấy chúng ta đều đang bận sao? Còn tới nơi này hô to gọi nhỏ! Muốn gây sự thì có!"
"Ngươi lại là cái thứ gì!" Nữ tử trừng mắt nhìn Hiên Viên Yên Nhi.
"Ta là người, ngươi lại là cái thứ gì?" Hiên Viên Yên Nhi nhếch miệng nở nụ cười, hỏi lại.
"Ta mới không phải đồ vật!" Vừa nói xong nữ tử liền phát hiện xung quanh mọi người bật cười, phản ứng lại sau, mắng ra. "Ngươi mắng ta!"
Hiên Viên Yên Nhi thật sự cười đến ôm bụng a, làm sao thế gian có nữ nhân cực phẩm như vậy chứ? Nàng có mắng nàng ta sao? Có sao có sao? "A, nếu như ta vừa nãy nhớ không lầm, chính ngươi đang tự chửi mình đấy chứ?"
Nữ tử còn muốn nói gì nữa, liền bị Lạc Vân sắc mặt khó coi kéo sang một bên, nhìn Hiên Viên Yên Nhi vẻ mặt cũng bắt đầu bất thiện, có câu nói, đánh chó còn phải xem mặt chủ, nàng trước giờ lúc nào bị chọc giận đến mức như vậy chứ.
Nhìn Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi, Lạc Vân cũng lười che giấu, cười khẩy. "Bình dân chính là bình dân, mãi mãi cũng khó mà đến được nơi thanh nhã."
Linh Thứu với Hiên Viên Yên Nhi nhìn nhau mà buồn cười, nàng ta nói chính là bản thân nàng ta sao? Ở trước mặt các nàng nói bình dân? Nàng ta trước khi đến đây có biết rõ thân phận của các nàng hay không nha? Nếu các nàng đều là bình dân, như vậy sợ là thế gian này đều không có người cao quý gì rồi?
Lạc Vân chỉ biết thiên phú kém sẽ không từ hoàng tộc với đại gia tộc xuất hiện ở đây, nhưng mà không biết, Linh Thứu, Hiên Viên Yên Nhi, còn có Gia Cát Vô Ưu, thân phận của ba người này, chỉ cần một người đem ra so với nàng một nữ nhân gia tộc nhỏ đều không thể so sánh nổi.
Chỉ là nàng vừa nói xong, đám người Lạc Bân liền giận tái mặt, nhìn vẻ mặt nàng ta đang khinh bỉ bọn họ mà nhíu mày, đây không phải nữ thần vừa ôn nhu vừa lương thiện trong ký ức của bọn họ. Thì ra đây mới chính là bộ mặt thật của nàng ta.
Mà bọn họ cũng dần dần bắt đầu hiểu ra, sợ là nàng ta ban đầu nói muốn cùng Linh Thứu thỉnh giáo, cũng không phải thật tâm, mà là bởi vì thuật luyện đan của Linh Thứu quá cao, nàng ta sợ Linh Thứu che mất thanh danh đệ nhất luyện đan sư của nàng ở Thánh Linh điện thì đúng hơn?
Nghĩ như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Lạc Vân đều không còn ngưỡng mộ nữa, ai sẽ thích một nữ nhân bề ngoài cao quý hào phóng, nhưng kì thực lại hư vinh như vậy chứ?
"Chúng ta chính là bình dân thì sao, tòa miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi người quý tộc như Lạc Vân sư tỷ đây đâu! Mời đi cho." Lạc Bân đứng dậy, lạnh lùng nói.
"Đúng...!!! Đi đi.." Đám người Lạc Bân đều cùng hô lên..
"Ngươi!" Lạc Vân còn chưa bao giờ bị cả đám nam nhân nói lời như vậy, nam nhân nào gặp nàng không phải bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, hi vọng nàng nhìn hắn!
Mà nàng tự nhiên cũng hưởng thụ sự hoan nghênh này của mọi người. Hừm một tiếng, đúng là một đám phế vật...nàng không có gì hiếm lạ, không thèm bận tâm!
Quay đầu nhìn về phía Linh Thứu, ngạo nghễ ngẫng cao đầu lên. "Ta tuyên chiến với ngươi, ngươi có dám tiếp hay không?"
Linh Thứu nhíu mày, tuyên chiến sao? "Ngươi có cái gì để đánh cuộc?" Không có tiền đặt cuộc nàng không làm đâu, lãng phí thời gian cũng lãng phí tinh lực.
"A, ngươi xác định ngươi muốn đánh cuộc?" Lạc Vân trào phúng mà nhìn Linh Thứu, vốn là nàng chỉ là muốn chứng minh nàng mạnh hơn nàng ta, cũng làm cho mọi người thấy rõ ràng nàng mới là nữ đệ tử luyện đan mạnh nhất Thánh Linh điện, nhưng mà bây giờ đối phương lại muốn đánh cuộc? Hừ, nàng ta cũng không sợ thua liền quần áo cũng không còn thừa sao!
"Đương nhiên, không chỉ phải đánh cuộc, chúng ta còn phải lập xuống sinh tử khế ước." Linh Thứu tiếp tục nói, sinh tử khế ước chính là trước tỷ thí cùng nhau lập lời thề, nếu như trong lúc tỷ thí một bên mà chết, đều cùng đối phương không quan hệ, bất luận thân thuộc, bằng hữu, người quen của người đó đều không thể lấy lý do báo thù tìm đối phương phiền phức, bằng không người chết vong linh sẽ biến thành tro bụi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Sinh tử khế ước?" Lần này Lạc Vân có chút giật mình, lần này các nàng so tài chính là luyện đan dược, lại không phải đấu khí, lập sinh tử khế ước làm cái gì? Lẽ nào nàng ta muốn hại nàng? Hừ, ngu xuẩn! Được! Vậy nàng sẽ tác thành nàng ta, nàng ngược lại muốn xem xem cuối cùng là ai chết ở trong tay ai! "Được! Ngày mai, buổi sáng ngày mai, Thánh Linh điện Đấu Đan điện gặp!"
Lạc Vân đi rồi, đám người Lạc Bân liền xông tới.
"Không nghĩ tới Lạc Vân sư tỷ là người như thế! Trước đây thật sự nhìn lầm nàng rồi!"
"Lạc Linh, ngươi sao lại đáp ứng nàng ta chứ! Còn nói muốn lập cái sinh tử khế ước gì đó nữa! Vạn nhất nàng ta thừa cơ muốn hại ngươi làm sao bây giờ?"
Linh Thứu nghịch ngợm nở nụ cười. "Ngươi nói, nếu như nàng ta muốn hại ta, bị mọi người ở Thánh Linh điện thấy được, làm sao bây giờ?"
Nam tử bị nàng hỏi ngược lại như thế, suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Ta hiểu rồi! Lạc Linh ngươi là cố ý làm cho nàng ta có cơ hội để ra tay, nếu như nàng ta đối với ngươi hạ độc thủ mà bị bắt được, ha ha! Cái hình tượng nữ thần kia là không gánh nổi rồi!"
"Cái gì nữ thần a! Liền nàng như vậy, bộ dáng giả bộ thế kia cũng chỉ có những xú nam nhân như các ngươi mới sẽ thích thôi." Hiên Viên Yên Nhi khinh thường nói.
"Không được!" Gia Cát Vô Ưu đột nhiên chen miệng nói, mọi người sững sốt, hiển nhiên không nghĩ tới luôn luôn không đoái hoài đến việc của người khác, Gia Cát Vô Ưu sẽ nói ra lời phản đối.
Linh Thứu cũng là nhìn hắn, hi vọng hắn đưa ra một lý do hợp lý.
Gia Cát Vô Ưu liễm mi, tuy rằng thân phận của nàng mạnh mẽ, nhưng hắn nhớ tới Diêm Vương đã nói với nàng, đây là một lần cuối cùng nàng được trùng sinh, nếu như lần này nàng mất mạng, chính là thật sự mất mạng, tuy rằng ý nghĩa chân chính không phải 'chết đi', nhưng nghĩ đến vạn nhất không nhìn thấy nàng trên cõi đời này. Hắn không khống chế được đem hai chữ 'không được' này nói ra khỏi miệng.
Thấy mọi người đều nhìn hắn đang đợi lời giải thích của hắn, rất hiếm thấy ánh mắt Gia Cát Vô Ưu có chút né tránh. "Quá nguy hiểm."
Cũng đúng, mọi người nghe vậy gật gật đầu, vạch trần bộ mặt thật của Lạc Vân tất nhiên là hả giận mà, nhưng mà bởi vậy không cẩn thận liên lụy tính mạng của Linh Thứu, vậy thì không tốt, hơn nữa sau khi lập sinh tử khế ước, bọn họ sẽ không cách nào báo thù cho Linh Thứu được!
Linh Thứu lại là thờ ơ nhún vai một cái. "Các ngươi không tin tưởng ta sao?"
Mọi người nhìn hai nhau một chút, có chút do dự, Linh Thứu vỗ vỗ bờ vai của bọn họ. "Yên tâm đi, ta chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắn."
Xem ra tín nhiệm của bọn họ đối với nàng còn chưa đủ mạnh đâu, mà nàng muốn, là bọn họ hoàn toàn tín nhiệm nàng, thậm chí là đem nàng như một loại tín ngưỡng, như vậy tương lai bọn họ mới sẽ toàn tâm toàn ý đi theo nàng, không có nửa điểm suy nghĩ khác, vì thế lần này cũng là cơ hội tốt, nàng sẽ dùng sự thực đến nói cho bọn họ biết, bọn họ chỉ có theo nàng, mới sẽ đi tới đỉnh thế giới.
Thời điểm Mộ Dung Sùng Tĩnh khi nghe đến Linh Thứu muốn cùng Lạc Vân đấu Đan, đồng thời còn muốn lập sinh tử khế ước, phản ứng hầu như với Gia Cát Vô Ưu giống nhau như đúc, đều là trực tiếp phản đối, chỉ là sự phản đối của hắn hơi kịch liệt một chút.
Linh Thứu nhíu mày. "Ngươi quản quá rộng rồi đó?"
Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất nghẹn, đem tầm mắt dời về phía nơi khác. "Nếu như Hàn biết được, hắn cũng sẽ không đồng ý! Ta với Hàn là huynh đệ!"
Linh Thứu trợn tròn mắt. "Ngươi không nói hắn làm sao biết, hơn nữa chờ ngươi đi ra ngoài nói cho hắn, đều là một năm sau đó."
"Ta, ta không thể lừa dối Hàn! Hắn là huynh đệ tốt nhất của ta!" Mộ Dung Sùng Tĩnh nói có chút chột dạ, nhìn ánh mắt Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương trông lại càng là không biết nên nhìn qua nơi nào.
Linh Thứu không nói gì lắc lắc đầu, trực tiếp trở về phòng, hoàn toàn không đem sự phản đối của hắn coi là chuyện to tát.
Đáng thương Mộ Dung Sùng Tĩnh ngơ ngác nhìn Linh Thứu đi mất, vì Linh Thứu không có đồng ý không đi tỷ thí, mà cả đêm không có ngủ được, vẫn mở to mắt đến hừng đông, lỗ tai càng cố gắng nghe âm thanh ngoài cửa, chuẩn bị lúc đó đi ngăn cản nàng.
Sáng hôm sau.
Linh Thứu cũng không muốn sáng sớm tốn nước miếng với hắn, liền ăn mặc xong, từ chỗ cửa sổ liền lặng lẽ đi ra, đợi khi Mộ Dung Sùng Tĩnh phát hiện không đúng, trong phòng nơi nào còn có cái bóng của Linh Thứu nữa, lập tức đi về hướng Đấu Đan điện chạy đi, mà Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương chỉ có bất đắc dĩ đi theo sau.
Bọn họ đúng là không một chút nào lo lắng Bắc Ảnh Linh Thứu, dưới cái nhìn của bọn họ, bản lãnh của nàng lớn lắm nha, hơn nữa lập sinh tử khế ước là nàng nói ra, nàng khẳng định sẽ có chuẩn bị, nói không chắc còn là đào hố mà chờ đối phương nhảy vào, nhưng một mực người trong cuộc mơ hồ, nam nhân rơi vào ái tình đều sẽ trở nên ngu dốt, này không phải sao, Mộ Dung Sùng Tĩnh chính là điển hình một người trong đó.
"Aizz! Chờ ta với! Chờ ta! Ta còn chưa rửa mặt đâu!" Hiên Viên Yên Nhi ở phía sau kêu lên.
Đấu Đan điện trong sân đấu vừa sáng đã đầy ắp người đến, có thể thấy được nhóm người Lạc Vân tuyên truyền làm rất khá nha, tựa hồ là lo lắng quá ít người xem cuộc tỷ thí này, Lạc Vân càng ra sức mời sư phụ của nàng với mấy vị sư thúc đến đây làm trọng tài.
Tài Huyền nhìn Tài Pháp cười cười. "Ngượng ngùng a sư đệ, tên đồ đệ này của ta chính là cái Đan si, ngươi cũng biết, người như vậy một khi gặp phải cao thủ, đều sẽ muốn luận bàn một chút." Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn không có ngượng một chút nào, trái lại điều biểu hiện rất là đắc ý.
Tài Pháp khinh bỉ coi thường, nhìn hắn ta hả hê chưa kìa, Hừ! Có gì đặc biệt chứ, đợi lát nữa để cho hắn ta thấy hào quang của tiểu đồ đệ này của hắn phát sáng đến mù hai mắt chó nhà hắn ta! Tiểu đồ đệ này của hắn dùng thảo dược kém cỏi thấp nhất đề luyện thành đan dược lục phẩm, không chỉ thời gian cực ngắn, độ tinh khiết cao, tỷ lệ thành công còn cao đến kinh ngạc. Nếu như nàng thật sự nghiêm túc luyện, nói không chắc liền cả hắn đều không phải là đối thủ đâu!
Tài Pháp ngẩng đầu lên. "Không cần xin lỗi, đồ đệ này của ta tuy rằng tuổi so với đồ đệ của sư huynh nhỏ hơn rất nhiều, thời gian học luyện đan cũng so với đồ đệ của sư huynh trể hơn gấp mấy lần, nhưng mà bản lãnh của nàng lại không nhỏ nga, chỉ hy vọng đến khi kết thúc sư huynh không cần nói đồ nhi ngoan của ta bắt nạt đồ đệ của sư huynh là tốt rồi."
"Hừ, đồ đệ của ngươi còn muốn bắt nạt đồ đệ của ta? Ngươi không nhìn những đồ đệ kia của ngươi là cái mặt hàng gì?"
"Được rồi được rồi, hai người các đệ đều lớn tuổi như vậy rồi, làm sao tính tình vẫn giống như tiểu hài tử thế. Đặc biệt là Tài Huyền, đệ cũng đã biết, trận pháp tuyển chọn kia vốn có chổ khuyết điểm, dẫn đến chỉ cần là linh căn không phải chất lượng tốt đều sẽ bị nguồn sức mạnh kia hấp dẫn đến Tài Pháp bên đó, bởi vì trận pháp kia là sư phụ lưu lại, nhiều năm như vậy Tài Pháp vẫn nguyện ý ủy khuất bản thân đệ ấy, cũng không muốn đổi trận pháp khác. Ai nấy điều hiểu, đệ sao có thể châm chọc đệ ấy chứ." Lấy tư cách là Đại sư huynh Tài Nguyên nói ra..
/142
|