Quỷ Sai

Chương 5: Thái giám Khang Hy

/34


Mấy lần đến kinhthành, tức Nam Kinh, chưa bao giờ tôi muốn đi dạo trong hoàng thành,không phải là không có hứng thú, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cánh cổngthành to lớn nặng nề được bảo vệ phong tỏa nghiêm ngặt, nó cũng khiếntôi cảm thấy đó là nơi thần thánh, không phải những nhân vật nhỏ bé cóthể bước vào trong được.

Sự thực đúng là như vậy, binh lính đituần trong hoàng thành nhiều không kể xiết, tôi và Tiểu Thiến trốn đôngnúp tây không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện di chuyển mau lẹ: "Hôm nay saođi đâu cũng gặp đám thái giám chết tiệt này chứ?".

"Nếu không đểsau khi trời tối chúng ta hãy vào, khi ấy cũng dễ ẩn nấp hơn." Thực rachẳng phải sợ điều khác, chỉ e pháp lực bị cạn kiệt, kết quả lại bị tómđược, như thế chẳng khác nào trò cười, chẳng biết đến lúc đó có vị quỷquan nào đến cướp ngục cứu chúng tôi không?

"Hoàng thành đươngnhiên phải ban ngày mới thấy được sự nguy nga tráng lệ chứ, tối đến đêmđen như mực thì nhìn thấy cái gì?" Nói xong, lại lập tức di chuyển trong chớp mắt, lén la lén lút đến được ngự hoa viên mà phi tần trong cunghay chơi đùa.

Cảnh sắc của Ngự hoa viên đúng là tuyệt trần, chung quy lại vẫn là hơi nhỏ, đi được gần hai vòng là hết.

"Hay là đến Ngự Thiện phòng đi, tớ muốn ăn đồ ăn của hoàng cung", tôi vốnham ăn ham uống, đây cơ hồ cũng là lạc thú của hầu hết các Quỷ sai.

"Cũng được, chỗ đó khá lộn xộn, trước đây tớ cũng đến rồi", kéo tay tôi, nháy mắt đã đến Ngự Thiện phòng.

Trộm chút điểm tâm, tôi và Tiểu Thiến ngồi trên nóc Ngự thiện phòng, cùng nhau đánh chén.

"Món bánh xốp giòn nhân táo và hạch đào này thật tuyệt", Tiểu Thiến tán dương.

"Sao cậu biết tên của món này?" Vừa nãy đều để ờ trong khay, có thấy thứ nào giống tấm thẻ viết tên món ăn đâu nhỉ.

''Tớ đoán, có vị táo đỏ, cả vị hạch đào nữa", cô nàng lại cầm một miếng khác, "Cái này rất giống bánh đậu phộng mật ong".

"Chẳng biết trên tay tớ là món gì nữa, ngon vô cùng". Hoàng đế đúng là sướngthật, trong Ngự thiện phòng có nhiều người như thế, hầu hết chỉ phục vụcho một mình người ham ăn ham uống là ông ta, cả ngày bận rộn tối mắttối mũi. "Cách chế biến món ăn đều bảo vệ môi trường hơn hiện đại rấtnhiều, vả lại mỗi công cụ chế biến đều được sắp xếp có thứ tự cẩn thận,được vệ sinh rất mực chu toàn”.

"Đương nhiên rồi, chuyện này liên quan đến cái đầu mà rơi đầu như chơi đấy", Tiểu Thiến vẫn còn thòmthèm, "Hôm khác chúng ta lại đến nhé".

"Nếu các ngươi đến thườngxuyên thì nhà bếp của Ngự thiện phòng phải khóc chết rồi", giọng một đứa nhỏ bên phải tôi vọng lại, dọa tôi giật thót mình, vì bên trái tôi làTiểu Thiến bên phải chẳng có người nào.

Quay đầu lại nhìn, là một đứa trẻ mặc y phục thái giám chẳng biết ngồi trên đỉnh Ngự thiện phòng này từ khi nào.

"Dựa vào cái gì mà cậu có thể ăn, còn bọn ta lại không chứ?" Hình như TiểuThiến có quen đứa trẻ này, khiên tôi thò phào nhẹ nhõm, chắc cũng cùnglà Quỷ sai.

"Ta cũng chỉ ăn một miếng thôi, còn trông cách cácngươi ăn trộm thì tâm huyết của nhà bếp đều bị các ngươi chén sạch rồicòn đâu", cậu bé đang cầm chiếc đùi gà trên tay, chẳng để ý trước sau,không coi người bên cạnh ra gì mà cứ nhồm nhoàm gặm đùi gà.

Tôichợt thấy ngượng ngùng, cảm thấy gần đây làm Quỷ sai càng lúc càng cókhuynh hướng phát triển làm tên trộm, đều là bị Tiểu Thiến lôi kéo.

"Này tiểu quỷ, đây là Nhiếp Thất Thất, Quỷ sai mới đến được hơn nửa năm rồi, Thất Thất, đây là Quỷ sai Tiểu thái giám thường trú ngụ trong hoàngcung, nhất định tỷ không đoán được khi còn sống tên tiểu quỷ kia là aiđâu?", Tiểu Thiến cười xảo quyệt.

Tôi lắc đầu, thể hiện khôngđoán được, nghĩ cũng đúng, một ngày có nhiều người chết như thế, tôi màđoán được thì chắc hóa thần tiên rồi. "Ai?"

"Hoàng đế Khang Hy tiếng tăm lừng lẫy, Huyền Diệp!",

Tiểu Thiến long trọng giới thiệu, "Có điều đám quỷ quan đều không gọi cậu bé này là Huyền Diệp, mà thường gọi là Tiểu quỷ hoặc Tiểu Huyền Tử".

Tôi buột miệng thốt ra một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, điều đó chứng minh trí thông minh của tôi cực thấp: "Đệ quen Tiểu Quế Tử không?".

Cậubé cười phá lên, nghiêm chỉnh hồi đáp: "Quen, ở chỗ Đức phi[1] có mộttiểu thái giám tên Tiểu Quế Tử, nhưng là một tên vô cùng ngu ngốc, không có gian ngoan xảo trá như Tiểu Quế Tử trong sách Kim Dung[2] đâu".

[1] Đức phi là chỉ Hiếu Cung Nhân hoàng hậu (1660 - 1723), là vợ của vuaKhang Hy và là mẹ ruột của hoàng đế Ung Chính nhà Thanh.

[2] Ám chỉ nhân vật Tiểu Quế Tử trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh ký cùa nhà văn Kim Dung.

Trời ơi, Khang Hy còn đọc cả Kim Dung nữa á?

"Thất Thất, tỷ đừng thấy Tiểu quỷ này tuổi nhỏ mà xem thường nhé, nó đã làmloạn ở triều Minh này mười năm rồi đấy, định đợi Minh Thành tổ Chu Lệrời đô đến Tử Cấm Thành thì sẽ dừng lại, mà chỉ ở cung đình định hồn",Tiểu Thiến lại bổ sung, "Đó là vì nể mặt thân phận của Hoàng đế đấy, kết quả là nó mượn thân hình trẻ nhỏ, lại cải trang thành thái giám để tràtrộn quậy phá tưng bừng".

Tôi thở than không dứt, cảm thấy mộtnhân vật tầm cỡ thế này cũng làm Quỷ sai, thật không dễ dàng gì, quảnhiên là cách giấu mình tốt nhất là trốn ở chốn phồn hoa.

Cậu bébị tôi nhìn đến xấu hổ: "Ngươi đừng nghĩ ta lợi hại gì, kỳ thực ta không phải một hoàng đế tốt". Tôi càng thấy thích cậu bé này hơn rồi đây,khiêm tốn quá.

Tiểu Thiến ngồi bên cười phì: "Thất Thất, nó quả thực không phải là hoàng đế tốt mà."

"Tại sao?" Tuy tôi không giỏi môn lịch sử cho lắm, nhưng cũng từng đắm mìnhvào rất nhiều bộ phim lịch sử, nên cũng hiểu được địa vị quan trọng củaHoàng đế Khang Hy đối với triều Thanh, huống hồ tôi cũng đã được đọc Lộc Đỉnh ký[3] nên khi được đối diện với một Huyền Diệp như người thật thếnày cũng vô cùng thích thú.

[3] Lộc Đỉnh ký là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Kim Dung.

"Khang Hy này không phải là Khang Hy kia", Tiểu Thiến tỏ ý giải thích giúp Huyền Diệp.

"Vào năm thứ tám niên hiệu Khang Hy, vì Ngao Bái phạm thượng làm loạn nên ta bị bức ép thoái vị, sau mười ngày bị giam cầm trong đại lao thì đượcban tặng phải thắt cổ chết", thần sắc Huyền Diệp vô cùng bình thản, "Cho nên, ta và vị hoàng đế Khang Hy trong lịch sử của các ngươi, không cùng một người".

"Tại sao lại như thế?"

"Nói đơn giản đi xem nào? Tức là có mấy không gian được tiến hành song song."

Huyền Diệp tiếp lời: "Ta đến từ một không gian khác, lịch sử và không giancủa các người có sự tương giao, cũng có điểm bất đồng, ví dụ là ta,chính là một ngoại lệ".

"Không phải chứ?"

"Tức là mấykhông gian cùng song hành, chỉ cần một chút xíu hiệu ứng bươm bướm là có thể chia cắt không gian, hình thành hai không gian khác nhau và hoàntoàn độc lập", Tiểu Thiến hất vụn bánh điểm tâm trên tay xuống đất,"Nguyên lý đó rất khó hiểu, may mà không phải do chúng ta quản, giảiquyết giao thoa của mấy không gian kia, chính là công việc của DiêmVương".

Tôi hoàn toàn cứng họng trước sự phức tạp rối rắm đó.

"Tất cả đều nằm trong mớ hồ sơ tài liệu của Diêm Vương đấy."

Đúng là mở mang kiến thức, chẳng trách mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu tử hồn như thế.

Huyền Diệp mắt hướng về phương Bắc, ý nói đến Tử Cấm Thành: "Đó là nơi trướcđây ta từng ở, ta luôn cho rằng mình sẽ bị giam cầm cho đến chết trongTử Cấm Thành, không ngờ có một ngày ta lại không chỉ có thể tự do ra vào hoàng cung, còn có thể muốn làm gì thì làm, vĩnh viễn dừng lại ở mộtđứa trẻ tám tuối".

"Thất Thất, cậu không biết đấy thôi, tên nhócnày sống thoải mái lắm, vì người chết trong hoàng cung dẫu sao cũng rấtít, đa số là bị giam cầm ở đại lao, hoặc bị kéo ra Ngọ Môn, có thể coitên nhóc này là Quỷ sai thanh nhàn nhất trong giới quỷ quan", Tiểu Thiến nổi giận đùng đùng tỏ vẻ bất bình, "Mấy năm gần đây, fan Khang Hy không ít, nhóc này đi đến đâu cũng được ưu đãi".

"Ta không hề thanhnhàn chút nào", Huyền Diệp phản bác, "Ta dù sao cũng là thái giám tamđẳng của Ngự thư phòng, hằng ngày đều phải dọn dẹp quét tước, công việcchất thành núi đều đợi ta đến làm mà".

Tiểu Thiến trừng mắt nói: "Đó cũng là tự ngươi muốn mà thôi".

Tôi cười ngốc, đúng là vị hoàng đế thân với dân.

"Ta còn phải đọc đủ loại kinh thư", nói xong, Huyền Diệp nghiêm nghị rútmột quyển sách ra từ trong ống tay áo, lật ra xem chẳng thèm để tâm đếnai.

Tôi thấy tên sách là: Sở Lưu Hương truyền kỳ.

"Chôm từ chỗ của mây Quỷ sai hiện đại phải không?", Tiểu Thiến tỏ vẻ hết sứckhinh thường, "Thất Thất, tên tiểu tử này đã đọc xong Kim Dung, lạichuyển sang Cổ Long rồi đấy. Nói tóm lại, cả ngày chẳng lo làm ăn đànghoàng gì cả".

Tôi lại thấy ngược lại, những thứ mà cậu bé đanglàm đều là những điều mà những đứa trẻ cùng tuổi nên làm, đúng là vôcùng đáng yêu.

Hoàng thành về đêm tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng,tựa như một tòa thành chết. Huyền Diệp đã đi làm công việc thái giám của cậu, việc đêm nay của cậu chính là dong đèn cả đêm. Tiểu Thiến thấychán, cũng nhanh chóng chuồn đi.

Một mình tôi lặng lẽ ngồi trênđỉnh của cung điện nguy nga, nghĩ đến cảnh tượng một ngàn năm sau tòacung điện này sẽ chẳng còn tồn tại nữa, bất giác cảm thán vận mệnh gậpghềnh của cổ đô sáu triều đại. Sau khi gặp được Huyền Diệp, khiến tôicàng lúc càng bùi ngùi về cái nghề Quỷ sai này. Đối với Huyền Diệp mànói, vĩnh viễn tám tuổi, mãi mãi là đứa trẻ, chẳng phải có thể coi làmột sự bù đắp? Cậu bé mãi mãi chẳng thể quên được hoàng cung, vì thế mà ở lại nơi này, nhưng càng thêm tự do. Nếu có thể bù đắp được niềm tiếcnuối khi còn sống như thế, làm Quỷ sai đúng là một công việc tốt.

Chỉ có điều, sự nuối tiếc của Tiểu Thiến là tình yêu, của Nhàn Thục là hônnhân, của Lâm Thành là chính nghĩa, của Huyền Diệp là tuổi thơ ấu, vậyniềm tiếc nuối của tôi là cái gì đây?

Tôi, một con người cực kỳbình thường, trong hai mươi chín năm ngắn ngủi trên dương thế, ngoàiviệc lo lắng cho mẹ già ra, đối với bản thân mình tôi hoàn toàn không có bất cứ yêu cầu gì, nhưng khi ấy, khi thời khắc bụi trần bay đi sương mù tán thất, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, mơ hồ có thứ gì đóphiêu qua đầu tôi, rốt cuộc là ước nguyện gì đây?

Tôi không thể nào nhớ lại được ...

Kể từ sau khi làm Quỷ sai, tôi càng lúc càng chẳng quan tâm đến bộ dạngcủa mình thay đổi ra làm sao nữa, bởi một là dù sao người sống cũngchẳng thể nhìn rõ được mà, hai là tướng mạo của các Quỷ sai đều bìnhthường là được rồi, bản thân tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ xem làm cáchnào để mình nổi trội cả. Muốn giữa bó đũa chọn cột cò thì chỉ tìm đượchàng xấu thôi, chỉ e khó mà càng lúc càng xinh đẹp được.

Mãi đếnkhi Tiểu Thiến hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Dục "Đây mới chính làmỹ nam thường gặp trong các câu truyện xuyên không!", tôi mới nhận rarằng, Tô Dục hoàn toàn khác hẳn với đám bạn bè chơi cùng với tôi, bất kể là khi còn sống hay khi đã chết.

Người bên cạnh hầu hết đềugiống tôi, không phải quá xuất sắc, không phải quá thông minh, đều tựbiết thân phận ngu si đần độn của mình, tìm kiếm cơ hội mưu cầu sinh tồn trong xã hội tàn khốc này, vĩnh viễn không phải là đại nhân vật trướcánh đèn sân khấu.

Nhưng Tô Dục lại khác, cậu bé có vẻ ngoài thuần khiết ôn hòa, vừa giống nam vừa giống nữ, đẹp đẽ khác thường, huống hồhiện nay cậu bé có thể xuất khẩu thành thơ, giỏi văn thạo y, mới cố gắng trong vòng hai năm nay đã trở thành một nhân vật đình đám trong huyệnthành nhỏ này, đồng tử bên cạnh Bồ Tát Quan âm trong miếu hội, là mộtthần đồng được công nhận tại học đường.

Tiểu Thiến biết nhân vậtTô Dục này cũng được khá lâu rồi, thi thoảng khi cô nàng hỏi tôi mấttích ở phương trời nào, tôi không chút do dự mà đáp lời ngay: "Đi thămngười bạn nhỏ của tớ, Tô Dục".

Ngay cả Quỷ đầu đại ca cũng nghedanh Tô Dục, biết cậu bé là ca ca của bé gái chết đói kia, huynh ấy nghĩ rằng tôi cảm thấy áy náy, nên cũng bỏ mặc không hỏi tới.

Không ngờ khi Tiểu Thiến lần đầu tiên gặp Tô Dục, lại sững sờ kinh ngạc hết cỡ.

Tôi không khỏi cười chế nhạo Tiểu Thiến, chớp mắt đã quên ngay chàng thưsinh, rồi lại trông sang bộ dạng e lệ thẹn thùng của Nhàn Thục bên cạnh, không khỏi nín thinh, đều là Quỷ sai gì thế này, định lực không đủ.

Riêng Lâm Thành thì sắc mặt rất xấu, từ lúc tôi kể chuyện của huynh ấy choTiểu Thiến và Nhàn Thục, rồi giới thiệu họ với nhau, huynh ấy vừa thấyNhàn Thục đã bị sét đánh trúng, gần đây đi lại tương đối gần, huynh ấythích bộ dạng thục nữ cùa Nhàn Thục, quả thực là hiếm thấy trong giới nữ Quỷ sai.

Tôi từng hỏi Quỷ đầu đại ca: "Quỷ sai và Quỷ sai có thể yêu nhau không?". Quỷ đầu đại ca hồi đáp: "Cũng chẳng vấn đề gì, dù sao thì cũng chẳng đẻ đái gì được". Vì Quỷ sai tuy dung mạo và cơ thể cóphân biệt nam nữ, nhưng lại không có khả năng tạo ra đời sau.

Tôi phỉ nhổ, đúng là thô tục.

Quỷ đẩu đại ca vội bổ sung: "Nhưng việc tu hành pháp thuật của họ có khảnăng sẽ gặp chướng ngại". Tu luyện pháp thuật quan trọng nhất là tĩnhtâm, nêu nóng nảy vội vàng không tĩnh tâm được thì đương nhiên việc tuluyện sẽ càng thêm khó khăn.

Chuyện đó sau này sẽ nói kỹ hơn,quay trở lại chuyện Tiểu Thiến gặp Tô Dục, đúng là cứ như uống thuồckích thích, nằm nhoài ra bàn trên lầu hai trà quán nhìn như đóng đinhlên người Tô Dục đang học bài.

Tô Dục đã từ lớp học "vỡ lòng" ban đầu, chuyển lên học lớp "trung cấp", rời khỏi lớp lúc đầu, cùng đồngthời tạm biệt đám bạn đồng môn từng thượng cẳng chân hạ cẳng tay vớicậu, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn bị chặn đánh một trận tơi bời.

Nhưng chẳng ai có thể ngăn nổi cách đọc sách như thế của cậu, chỉ cần nghevài ba lần có thể đọc thuộc ngay, bài học thầy giảng trên lớp tối về cậu khẽ nhẩm lại một lượt trên giường, để hiểu rõ thêm, buổi chiều thì hếtđọc sách lại luyện chữ.

Cậu bé quyết tâm phải vượt lên người khác.

Mấy ngày trước, vào giờ Ngọ, Tô Dục ra khỏi lớp học, đi được hai góc đườngthì bị kéo vào một con hẻm nhỏ, bị đánh cho tơi bời. Tôi ngồi đếm sơ sơ, chỉ riêng trên khuôn mặt đáng yêu kia cũng bị đánh cho ít nhất mười hai quyền cước, chỉ mấy phút sau về cơ bản khuôn mặt đã hoàn toàn biếndạng, may mà cậu cũng chẳng mấy để tâm đến vẻ ngoài của mình, ngược lạitôi lại thấy lo lắng đầu của cậu sẽ bị chấn động, trở nên đần độn mất.

May thay ngày thường bị đánh thường xuyên, cho nên khả năng chịu đựng củatên tiểu tử này cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng lần này không chỉ bị đánh, mà còn bị kéo đến căn phòng chứa củi phía cuối đường mà khóa trái cửalại, để cậu không thể ra bên ngoài được. Đúng là càng lúc càng sáng tạo.

Tôi dùng phép di chuyển đến phòng gỗ, nhìn thấy Tô Dục đang nằm chỏng chơtrên đống củi gỗ, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, một tia máu tươi ứara, dưới lớp quần áo vải thô chẳng biết có bao nhiêu vết thương khácnữa.

"Trên lớp đệ dập tắt niềm tin của họ, vì thế đương nhiên họ sẽ chà đạp cơ thể đệ", chẳng biết bên nào chiếm ưu thế hơn.

Cậu cố gắng nhếch mép nói: "Đợi đệ ra ngoài, nhất định họ thảm rồi".

Dựa vào cái gì? Dựa vào cậu là môn sinh mà thầy Chu hài lòng nhất từ trước đến nay, là bảo bối nâng niu trên tay của thầy giáo.

"Có gì đắc ý chứ? Chằng phải là vòng luẩn quẩn càng lúc càng tệ hại sao?"

Việc này mà cậu cùng hiểu được, chỉ có điều cậu bé tuổi nhỏ mà tính tìnhquật cường, chỉ biết lấy cứng chọi cứng, vẫn chưa mài giũa trở nên mềmmại khéo léo được.

"Làm người phải biết khéo léo." Hay khéo miệng nhỉ?

Cậu bé kiểm tra tình trạng vết thương của mình, "Chỉ là ngoại thương thôi". Đúng là trẻ con, còn mơ hồ không hiểu thế sự. Cũng may nhờ những thángngày từng làm ăn mày kia khiến cậu hiểu được thế gian lạnh nhạt ấm nồng, mới có thể chuyên tâm đọc sách, nắm bắt cơ hội học hành tiếp cận trithức như thế.

"Đệ phải nổi trội hơn họ." Từ này cậu được nghe từ chính miệng của Đinh đại phu.

"Nổi trội hơn người có tác dụng gì?"

"Tác dụng gì ư?" Rõ ràng cậu cảm thấy việc phấn đấu xuất sắc hơn người làmục tiêu tất yếu của cuộc đời, không cần phải có nguyên nhân.

"Thi đỗ thành tài, giành được lợi lộc?"

"Không." Cậu bất giác đế lộ vẻ mềm yếu của mình vụt qua trong chớp mắt, "Chỉ cần không bị lạnh, không bị đói, không bị... đánh nữa". Cậu bé nghèo khổmới mười hai tuổi.

Song bất luận thế nào, chỉ cần có mục tiêutrong đời cũng là điều tốt. "Thất Thất, cậu bạn nhỏ của cậu, có phần quá trắng trẻo đẹp trai đó à nghen." Tiểu Thiến không cam lòng quay đầutrừng mắt nhìn tôi, "Chàng thư sinh của tớ sao không có được tiềm lựcnày cơ chứ?".

"Chẳng phải vẫn còn là trẻ con sao, tớ đối với cậubé này không có tà niệm như cậu đối với chàng thư sinh kia". Tôi trêuchọc cô nàng, hai năm nay bọn tôi cũng đã thân thiết với nhau nhiều rồi.

"Sao lại gọi là tà niệm chứ? Đó là đầu tư những ước mơ tươi đẹp của tớ lên người chàng ta đây chứ."

Còn ước mơ ước mộng nữa chứ! Lần này Nhàn Thục cũng phải phá lên cười,"Thất Thất, Tô Dục bề ngoài đẹp trai thật, ta sống trên đời lâu như vậymà chưa từng thấy cậu bé nào đẹp trai được thế”.

Tôi sững người, nghe họ nói như thế cảm thấy chẳng khác nào cậu bé là yêu nghiệt chuyển thế?

Lâm Thành sinh lòng đố kỵ, dọa dẫm đầy ác ý: "Cẩn thận không lại biến thành luyến đồng[4] của vị vương gia kia, dù gì nam nhi cũng không cần xinhxẻo đến thế làm gì".

[4] Luyến đồng: Là chỉ thiếu niên theo xu hướng tình dục đồng giới.

Nói đến luyến đồng, bất giác tôi lại nhớ đến đám thi thể lõa lồ trong căn nhà gỗ tại vương phủ trước đây, tôi muốn lộn mửa.

Rõ ràng trong lòng Tiểu Thiến vẫn còn sợ hãi, lườm Lâm Thành một cái, rồiquay đầu tiếp tục ngắm tiểu mỹ nam, miệng cứ tấm tắc ngợi khen: "Đây mới chính là mỹ nam bắt gặp trong lúc xuyên không, ôn hòa nho nhã như thế,thiện lương đáng quý như thế, thiên tài trời phú như thế... ".

Tôi cứ nghe mấy từ "như thế” mà chỉ muốn phì cười, Tô Dục là đứa trẻ ngangbướng nhất, kiêu ngạo nhất, kế mưu thâm trầm nhất mà tôi từng gặp, cậutrá hình đả kích đám học trò kia trên lớp không phải là một hai lần, cảngày cứ như chú gà trông vênh váo, một ngày không có ai khen ngợi, thìcả người cậu thấy không thoải mái, phải tìm trò sửa trị người khác.

Hết hãm hại đám bạn đồng môn từng đánh cậu, rồi lại giả bộ vô tình mách lẻo với thầy dạy, tệ hơn còn đánh thuốc sổ lấy từ y quán, không chịu ngồiyên. Điều đáng sợ nhất chính là, bề ngoài cậu vẫn giả vờ mình chỉ là một đứa bé mười hai tuổi nho nhã yếu ớt.

Quan sát cậu hơn hai nămtrời, tôi cũng thây rõ mồn một rồi, đứa trẻ này đã bị sự thông minh trời phú làm hỏng, làm xấu đi rồi. Về sau khi lớn lên, giết người phóng hỏalà chuyện đương nhiên, lòng thù dai càng nặng hơn bình thường.

"Tiểu Thiến, thế nào gọi là 'xuyên không' vậy?" Đối với Nhàn Thục mà nói danh từ thời thượng này đúng là vô cùng lạ lẫm.

'"Xuyên không' chính là từ thế kỷ Hai mươi mốt thời điểm mà ta chết, thông quacác phương thức xuyên qua không gian thời gian, đến thời cổ đại", tôigiải thích, "Từ góc độ của cô mà nhìn nhận, thì nghĩa là chính từ thờiđại của cô, đột nhiên trở về đến thời Đường vậy".

"Thế thì có gìhay chứ? Các cô chẳng phải nói, ở thế kỷ Hai mươi mốt cái gì cũng cósao?" Nhàn Thục thường xuyên nghe chúng tôi kể lể về thế kỷ Hai mươimốt, nên từ lâu đã muốn đến đó để định hồn.

Tiểu Thiến đau xótnói: "Cái gì cũng có, chỉ có điều không có trai đẹp. Có sách làm chứng,chỉ cần xuyên không đến cổ đại, trai đẹp tự nhiên xuất hiện ào ạt nhưmăng mọc sau mưa".

Nhàn Thục không hiểu: "Chỉ thời cổ đại mới có trai đẹp sao?".

"Trai đẹp của hiện đại, vừa mới ra đời đã bị người có lòng thu gom hết cả,cho nên chỉ có thể đến thời cổ đại mà phát triển, vả lại trai đẹp thờicổ đại còn rất dễ lừa, chỉ cần bắn ra hai bài thơ của thi nhân nổi tiếng thời hiện đại là có thể bị cắn câu ngay", nước miếng của Tiểu Thiến sắp nhỏ tong tỏng xuống lầu rồi.

Tôi không tham gia bàn luận nhữngchuyện ngớ ngẩn trên trời dưới biển với cô nàng làm gì, đến thời cổ đạimới biết được, tìm kiếm một trai đẹp cũng chẳng dễ dàng, vượt qua nămchâu bốn biển, cũng chỉ mới gặp được mỗi mình Tô Dục. Huống hồ, tôi đếntriều Minh cũng đâu phải xuyên không chơi bời gì mà là đi công tác làmviệc.

Đột nhiên Tiểu Thiến hưng phấn kéo tay tôi: "Thất Thất, cậu nhìn xem, cậu bé đó chẳng phải đang nhìn tớ sao?".

Tôi quay đầu nhìn Tô Dục phía đối diện, trưa nay hình như được tan học sớm, những đứa trẻ khác nối đuôi nhau rời đi, nhưng cậu bé lại đứng bên cửasổ, nghi hoặc ngẩng đẩu lên nhìn Tiểu Thiến, hay nói chính xác hon làđưa mắt hết nhìn tôi lại nhìn sang Tiểu Thiến.

Ánh nắng chóichang giữa trưa chiếu lên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé, tỏa ánh hàoquang dịu nhẹ. Hai năm nay, cậu cũng cao lên không ít, người cũng tự tin hon nhiều, hoàn toàn khác so với đứa trẻ tôi từng gặp ở Diêm thành.Khoảng cách xa như thế nên cậu bé không nghe được tiếng chúng tôi, cũngchẳng thể phân biệt rõ ai mới là "yêu quái" vẫn hay bám lấy cậu.

Lúc đó mới chợt nhớ ra, từ trước đến nay tôi chưa từng kế với bất kỳ Quỷsai nào về "tài năng thiên bẩm" chân chính của Tô Dục. Chuyện đó có nênnói ra hay không, tôi vẫn còn chút do dự. May mà cậu bé chỉ nhìn một lát rồi cũng mau chóng rời đi, bọn Tiểu Thiến cũng không bận tâm đên chuyện này lắm, chỉ cho rằng cậu ngẩng đầu xem sắc trời một lát thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy không biết Quỷ sai bị người phàm nhớ được thì có phạm lỗi gì không, nhưng hẳn là không phải là biểu hiện của "hết lòngvì công việc rồi".

Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

Tiểu y quán của Đinh sư phụ cũng không lớn lắm, trước sau cũng chi có haigian, vì giường chiếu nhỏ hẹp nên chỉ có thế để một mình Đinh sư phụ ngủ gian trong, còn Tô Dục ngủ trên chiếc phản ở gian nhà ngoài, chiếc phản đó ban ngày là để cho bệnh nhân nằm. Tôi cảm thấy không được sạch sẽcho lắm, nhưng cổ nhân đâu chú trọng đến vệ sinh chứ, có chỗ ngủ là tốtlắm rồi.

Mỗi khi tối đến để giảm tiền đèn dầu nên chẳng dám châmđèn, Tô Dục không có thói quen ngủ sớm, chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồikhoanh chân trên phản, tiết trời hôm nay khá nóng, tay phải phe phẩyquạt hương bồ, nhắm mắt hồi tưởng lại những điều học được ban ngày. Đinh sư phụ một lòng mong mỏi cậu sẽ thi đậu làm quan, nên trước nay khônghề dạy cậu y thuật, nhưng ban ngày khi chẩn trị cho bệnh nhân thì cậuđứng một bên, cứ lâu dần, cũng học được một vài tri thức trong "vọng văn vấn thiết[5]", chỉ trừ "thiết" ra. Đinh sư phụ cũng chẳng có cách nàođành chịu vậy, tuy không chủ động dạy nhưng nêu cậu có nghi vấn, cũng sẽ tận lòng dốc sức giải đáp, tình nghĩa thầy trò còn thân thiết hơn cảcha con.

[5] Vọng văn vấn thiết gọi là tứ chẩn, là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.

Tôi lặng lẽ lò dò đến ngồi bên cạnh, chuẩn bị dọa cho cậu một vố.

Không ngờ đột nhiên cậu khẽ giọng mở miệng: "Hôm nay ngồi trên lầu hai của trà quán Phú Quý, ai là tỷ?"

/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status