Chu Tiêm xoa xoa cằm, đột nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi là trộm! Chính là trên giang hồ cái gì “Thần Thâu”?!”
“Trộm?” Vẻ mặt Sầm Sóc hứng thú.
“Chẳng nhẽ không phải? Suốt ngày lượn lượn lờ lờ quanh nhà người ta mà bình thường không thấy quang minh chính đại xuất hiện, không phải hái hoa tặc thì cũng là ăn trộm!” Chu Tiêm gật đầu, đắc ý với suy đoán của mình. Xem, bản cô nương thông minh chưa!
“Hừm, có ăn trộm nào đẹp trai được như bổn tọa sao?”
Chu Tiêm khinh thường liếc hắn một cái. Lại còn “bổn tọa” đâu! Ngươi là Bạch Liên Giáo giáo chủ sao?
Nhìn tiểu nha đầu bắt đầu quên tình huống của mình mà bắt đầu kiêu ngạo, Sầm Sóc bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Tiêm Nhi, ta cũng không phải là trộm hay hái hoa tặc gì hết!”
“Ồ, thế ngươi là ai?” Chu Tiêm tò mò hỏi.
“Ngươi muốn biết?” Sầm Sóc tà tà cười, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng lại gần.
Chu Tiêm biết là không nên đến gần hắn, hắn rất nguy hiểm, không thể lại gần hắn! Nhưng không hiểu sao lúc đó nàng lại như bị mê hoặc vậy, chân cứ tự động đi đến. Sầm Sóc kéo nàng cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng, thì thầm.
“Ta không nói cho ngươi!”
“…”
…
Chu Tiêm ngồi trên xe ngựa, buồn rầu chống cằm, ánh mắt lim dim nhìn qua cửa sổ.
Đại hội võ lâm kết thúc. Võ lâm minh chủ vẫn là Lưu Dạ Nguyệt. Bởi vì sư phụ Lâm Hiên không thích tranh đoạt vị trí này, nhân tài trẻ tuổi đều thua dưới tay Lưu Dạ Nguyệt, mấy nam chủ khác chưa xuất hiện, cuối cùng không ai đủ sức cạnh tranh với họ Lưu, để hắn thêm một lần nổi bật.
Ngay sáng hôm sau, Chu Tiêm đã khăn gói chuẩn bị rời đi Vạn Kiếm sơn trang. Lâm Hiên an bài một đệ tử đi theo nàng, mỹ kỳ danh viết bảo vệ an toàn cho nàng. Nhưng Chu Tiêm nghi ngờ là để giám thị nàng thì hơn. Không biết hắn có phát hiện được gì không nữa, thật buồn bực!
Tần Tuyết Nhi biết nàng sắp rời đi, bỗng dưng khóc lê mang hoa vũ như bị người khi dễ, nắm tay nàng không chịu bỏ qua, còn nói cái gì tình nghĩa tỷ muội, sao nỡ bỏ đi mà không nói trước cho nàng biết, còn không muốn nàng đi, nói phải ở lại “bồi dưỡng tình cảm” với Chu Tiêm… Chu Tiêm nổi hết cả da gà. Lão nương chính là đi cùng ngươi cho nên mới gặp chuyện ni!!! Bồi dưỡng? Bồi dưỡng cái con khỉ đột! Ai biết trong bụng Tần Tuyết Nhi đang nghĩ cái gì. Nàng cũng không muốn uổng mạng! Buồn bực tập hai.
Con hồ ly Lưu Dạ Nguyệt lại còn cười tủm tỉm ra vẻ tiếc nuối, muốn được kiến thức thêm bản lĩnh của Chu Tiêm. Còn nói Tần Tuyết Nhi luyến tiếc nàng như vậy, nhưng giữ lại thì có vẻ thất lễ, cho nên mời nàng khi nào lịch lãm xong nhất định phải ghé lại Vạn Kiếm sơn trang chơi đùa. Chu Tiêm giả lả cười gật đầu, trong bụng thầm nghĩ, sợ đến khi lão nương quay lại, sách cũng hết rồi, các ngươi thống nhất “thờ phụng” Tần Tuyết Nhi rồi, không còn việc của ta nữa. Còn có, ai muốn quay lại cái động hồ ly này chứ? Buồn bực tập ba!
Nhưng buồn bực nhất vẫn là, Lâm Hiên rõ ràng sắp đặt cho nàng một nữ đệ tử, lên đến xe lại biến thành tên sắc ma Sầm Sóc! Nhìn cái bộ mặt đẹp trai đến mức “kinh thiên động địa quỷ thần khiếp”, lại cười rất chi là đểu cáng, Chu Tiêm chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn.
Tên lưu manh này, biết thế nào ngồi chung xe với hắn cũng không có chuyện gì tốt. Quả nhiên, hắn có thể lợi dụng mọi lúc mọi nơi chiếm tiện nghi của nàng, còn mỹ kỳ danh viết “đấm bóp”, “mát xa”… Chu Tiêm quả thực tức đến hộc máu. Ban đầu còn có chút bối rối, giận dữ, dần dần cũng chai mặt, mặc kệ hắn. Dù sao bị nắm tay bóp chân cũng không thiếu miếng thịt, chỉ cần hắn đừng quá sỗ sàng là được rồi, Chu Tiêm cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.
“Ngươi như thế nào lại đi theo ta?” Không biết đã là lần thứ mấy Chu Tiêm hỏi câu này rồi.
“Để bảo vệ ngươi a!” Sầm Sóc vẻ mặt đáng đánh đòn trả lời, ngữ khí đương nhiên.
“Lão nương không cần! Ta cũng có võ công!” Chu Tiêm lật bàn.
“Ngươi dùng được sao?” Sầm Sóc cười cợt.
Quả thực, nàng không thể sử dụng võ công (T___T). Không hiểu sao sau hôm gặp nạn, tình cờ sử dụng được nội công, sau đó nàng cố gắng điều động thử, nhưng chỉ khiến toàn thân đau nhức không vận dụng được một chút gì. Thân thể Chu Tiêm lại vốn yếu đuối, nếu chỉ lấy động tác thì yểu điệu như múa, tuyệt đối không có chút sức uy hiếp nào.
Tại sao lại có thể như vậy chứ? Quây sờ ma???
Nhìn ra Chu Tiêm buồn bực, Sầm Sóc hơi cười cười, cuối cùng thiện tâm giải thích.
“Bởi vì ngươi mạnh mẽ thúc giục nội công nên kinh mạch bị tổn thương, trong vòng ba tháng không thể vận dụng nội công.”
“Nói vậy, ba tháng sau ta có thể dùng rồi sao?” Chu Tiêm lập tức hào hứng hỏi.
Nhìn đôi mắt long lanh như cún con chờ ăn của Chu Tiêm, Sầm Sóc cảm thấy không đành lòng dội cho nàng một gáo nước lạnh. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nha đầu này tính cách hung bạo lắm, không thể sủng, bằng không sau này rước về nhà còn không vô pháp vô thiên. Sầm Sóc nhẫn tâm cười nói: “Không. Ngươi phải tu luyện lại từ đầu. Nội công không phải là vĩnh cửu, nếu không chịu tu tập hằng ngày, nó cũng sẽ hao mòn dần. Ngươi nghĩ mà xem, ba tháng không dùng đến, chẳng lẽ nó sẽ ở đó chờ ngươi sao? Tuyệt đối sẽ tiêu tán hết!”
Tiểu thuyết võ hiệp… Đều là lừa đảo…! Chu Tiêm rơi lệ đầy mặt…
“Tiểu nha đầu đừng lo! Bên cạnh ngươi còn có vũ trụ siêu cấp vô địch đệ nhất cao thủ ở đây, ai dám thương ngươi một cọng lông, ta diệt cả nhà hắn!” Sầm Sóc tự kỷ vỗ ngực, hào phóng nói.
Chu Tiêm không để ý đến hắn, vén rèm cửa hỏi người đánh xe: “Chúng ta sắp đến nơi chưa?”
“Sắp tới rồi, cô nương!” Người đánh xe đáp.
Mục tiêu đầu tiên của Chu Tiêm là Lộc Oa Thành, thành trì gần Vạn Kiếm sơn trang nhất.
Nói chung, không khác gì bộ tộc nữ xuyên không, đã đến cổ đại là phải đi chơi một phen, xem thử kiến trúc dân phong nó như thế nào, có giống trong giờ lịch sử mà giáo viên cứ thao thao bất tuyệt hay không. Mục đích của Chu Tiêm là vô cùng thuần khiết, không có ý định cải nam trang dạo thanh lâu gì cả. Trong cảm nhận của Chu Tiêm, nữ cải nam trang mà đi dạo thanh lâu thật sự là rất dị hợm. Thanh lâu vốn là nơi long xà hỗn tạp, hạng người gì cũng có. Dám một thân một mình vào đó hay chỉ dắt theo một tiểu nha đầu như trong tiểu thuyết ấy, cẩn thận bị bắt lúc nào không hay. Bọn họ nghĩ tú bà ở thanh lâu duyệt biết bao nhiêu nữ nhi rồi mà vẫn mù quáng không biết bọn họ là nữ hay sao? Đừng tưởng gặp chuyện thì bày ra thân phận là xong. Bị bắt rồi, cho dù sau này có thoát thân thì vẫn mang tiếng cả đời, không ai đứng ra thanh minh cho ngươi cả. Còn có hạng đồ đệ dâm tà, thực tế không có ngu xuẩn như trong tiểu thuyết mà đều rất khôn ranh ma mãnh, đừng tưởng mình thông minh hơn người mà đùa giỡn thủ đoạn với những người đó. Hơn nữa, một nam nhân tốt thực sự sẽ đi dạo những nơi như thanh lâu sao? Cho dù hắn có thể hiện thanh cao như thế nào, tướng mạo có đàng hoàng ra sao, cũng không dấu được bản chất tham hoan hưởng lạc của hắn. Nói chung vào thanh lâu không phải hạng tốt lành gì, đừng nghĩ như nó tuyệt vời lắm. Chu Tiêm đọc nhiều truyện như vậy, càng đọc càng thấy hoang đường, cuối cùng dứt bỏ sạch những bộ nào có tình tiết nữ chủ cải trang dạo thanh lâu.
Được rồi, lạc đề hơi xa, bây giờ là mục tiêu chủ yếu của Chu Tiêm. Dĩ nhiên là… Thức ăn ngon!
Như đã nói, Chu Tiêm thực tế là một cái dạ dày khổng lồ hóa thân, có khi kiếp trước nàng là Vị Yêu cũng nên. (Vị Yêu: yêu quái dạ dày =..=)
Sở thích lớn nhất cuộc đời, đó là ăn. Cho nên kiếp trước, Chu Tiêm chả thon thả gì cho cam. Không béo núc ních như lợn đã là phúc đức tổ tiên ba đời phù hộ rồi. Bây giờ thực sự là vớ phải bảo! Vốn thân thể này, có thể ăn được rất nhiều, hơn nữa ăn không mập!!! Yahhhh! Ước mơ của tất cả các cô gái chỉ có thế thôi!!!
Lại nghe đồn, thực phẩm ở cổ đại đều là thức ăn xanh, không có chất bảo quản, không có thuốc kích thích tăng trưởng, không có 3MCPD (Khụ khụ…), an toàn cho sức khỏe, sản phẩm do người tiêu dùng bình chọn (Khụ khụ… Bốp…!)
Thực phẩm sạch như vậy, chắc đồ ăn cũng phải ngon lắm. Lưu Vân Tông chủ yếu là thức ăn thanh đạm, tốt hơn đồ ăn chay ở chùa chút xíu. Vạn Kiếm sơn trang cũng không quá chú trọng đến những thứ hương vị nặng, cũng thiên về thức ăn nhẹ. Thói quen này thay đổi từ khi Tần Tuyết Nhi vào ở Vạn Kiếm sơn trang, Tần Tuyết Nhi không chịu được đồ ăn quá ngấy, đầy dầu mỡ, cho nên Lưu Dạ Nguyệt thay đổi hết đầu bếp… Không may ở chỗ, Chu Tiêm thích ăn đồ chiên xào, những thứ nặng vị. Tần Tuyết Nhi, chúng ta lại có thêm mối thù, Chu Tiêm âm thầm nghiến răng. Nói tóm lại, gần nửa tháng lay lắt từ Lưu Vân Tông tới Vạn Kiếm sơn trang, Chu Tiêm không được thỏa mãn vị giác của mình. Cho nên lần này phải thả cửa!!!
Chu Tiêm nắm tay, chỉ lên trời thề!
Sầm Sóc thấy nàng như lâm đại địch, vẻ mặt lúc thèm chảy nước dãi lúc cau mày khó chịu, giờ lại nghiêm mặt, sắc mặt thay đổi liên tục, không khỏi ôm bụng cười. Nhưng hắn không dám cười to đánh thức nàng, bằng không tiểu nha đầu này lại giận dỗi hắn. Nha đầu thực sự rất đáng yêu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hai người ôm tâm tư khác nhau, cùng đi chung một con đường. Lộc Oa Thành đã ở ngay trước mắt.
“Trộm?” Vẻ mặt Sầm Sóc hứng thú.
“Chẳng nhẽ không phải? Suốt ngày lượn lượn lờ lờ quanh nhà người ta mà bình thường không thấy quang minh chính đại xuất hiện, không phải hái hoa tặc thì cũng là ăn trộm!” Chu Tiêm gật đầu, đắc ý với suy đoán của mình. Xem, bản cô nương thông minh chưa!
“Hừm, có ăn trộm nào đẹp trai được như bổn tọa sao?”
Chu Tiêm khinh thường liếc hắn một cái. Lại còn “bổn tọa” đâu! Ngươi là Bạch Liên Giáo giáo chủ sao?
Nhìn tiểu nha đầu bắt đầu quên tình huống của mình mà bắt đầu kiêu ngạo, Sầm Sóc bất đắc dĩ cười cười, cuối cùng không trêu chọc nàng nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu Tiêm Nhi, ta cũng không phải là trộm hay hái hoa tặc gì hết!”
“Ồ, thế ngươi là ai?” Chu Tiêm tò mò hỏi.
“Ngươi muốn biết?” Sầm Sóc tà tà cười, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo nàng lại gần.
Chu Tiêm biết là không nên đến gần hắn, hắn rất nguy hiểm, không thể lại gần hắn! Nhưng không hiểu sao lúc đó nàng lại như bị mê hoặc vậy, chân cứ tự động đi đến. Sầm Sóc kéo nàng cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng, thì thầm.
“Ta không nói cho ngươi!”
“…”
…
Chu Tiêm ngồi trên xe ngựa, buồn rầu chống cằm, ánh mắt lim dim nhìn qua cửa sổ.
Đại hội võ lâm kết thúc. Võ lâm minh chủ vẫn là Lưu Dạ Nguyệt. Bởi vì sư phụ Lâm Hiên không thích tranh đoạt vị trí này, nhân tài trẻ tuổi đều thua dưới tay Lưu Dạ Nguyệt, mấy nam chủ khác chưa xuất hiện, cuối cùng không ai đủ sức cạnh tranh với họ Lưu, để hắn thêm một lần nổi bật.
Ngay sáng hôm sau, Chu Tiêm đã khăn gói chuẩn bị rời đi Vạn Kiếm sơn trang. Lâm Hiên an bài một đệ tử đi theo nàng, mỹ kỳ danh viết bảo vệ an toàn cho nàng. Nhưng Chu Tiêm nghi ngờ là để giám thị nàng thì hơn. Không biết hắn có phát hiện được gì không nữa, thật buồn bực!
Tần Tuyết Nhi biết nàng sắp rời đi, bỗng dưng khóc lê mang hoa vũ như bị người khi dễ, nắm tay nàng không chịu bỏ qua, còn nói cái gì tình nghĩa tỷ muội, sao nỡ bỏ đi mà không nói trước cho nàng biết, còn không muốn nàng đi, nói phải ở lại “bồi dưỡng tình cảm” với Chu Tiêm… Chu Tiêm nổi hết cả da gà. Lão nương chính là đi cùng ngươi cho nên mới gặp chuyện ni!!! Bồi dưỡng? Bồi dưỡng cái con khỉ đột! Ai biết trong bụng Tần Tuyết Nhi đang nghĩ cái gì. Nàng cũng không muốn uổng mạng! Buồn bực tập hai.
Con hồ ly Lưu Dạ Nguyệt lại còn cười tủm tỉm ra vẻ tiếc nuối, muốn được kiến thức thêm bản lĩnh của Chu Tiêm. Còn nói Tần Tuyết Nhi luyến tiếc nàng như vậy, nhưng giữ lại thì có vẻ thất lễ, cho nên mời nàng khi nào lịch lãm xong nhất định phải ghé lại Vạn Kiếm sơn trang chơi đùa. Chu Tiêm giả lả cười gật đầu, trong bụng thầm nghĩ, sợ đến khi lão nương quay lại, sách cũng hết rồi, các ngươi thống nhất “thờ phụng” Tần Tuyết Nhi rồi, không còn việc của ta nữa. Còn có, ai muốn quay lại cái động hồ ly này chứ? Buồn bực tập ba!
Nhưng buồn bực nhất vẫn là, Lâm Hiên rõ ràng sắp đặt cho nàng một nữ đệ tử, lên đến xe lại biến thành tên sắc ma Sầm Sóc! Nhìn cái bộ mặt đẹp trai đến mức “kinh thiên động địa quỷ thần khiếp”, lại cười rất chi là đểu cáng, Chu Tiêm chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn.
Tên lưu manh này, biết thế nào ngồi chung xe với hắn cũng không có chuyện gì tốt. Quả nhiên, hắn có thể lợi dụng mọi lúc mọi nơi chiếm tiện nghi của nàng, còn mỹ kỳ danh viết “đấm bóp”, “mát xa”… Chu Tiêm quả thực tức đến hộc máu. Ban đầu còn có chút bối rối, giận dữ, dần dần cũng chai mặt, mặc kệ hắn. Dù sao bị nắm tay bóp chân cũng không thiếu miếng thịt, chỉ cần hắn đừng quá sỗ sàng là được rồi, Chu Tiêm cũng nhắm một con mắt mở một con mắt.
“Ngươi như thế nào lại đi theo ta?” Không biết đã là lần thứ mấy Chu Tiêm hỏi câu này rồi.
“Để bảo vệ ngươi a!” Sầm Sóc vẻ mặt đáng đánh đòn trả lời, ngữ khí đương nhiên.
“Lão nương không cần! Ta cũng có võ công!” Chu Tiêm lật bàn.
“Ngươi dùng được sao?” Sầm Sóc cười cợt.
Quả thực, nàng không thể sử dụng võ công (T___T). Không hiểu sao sau hôm gặp nạn, tình cờ sử dụng được nội công, sau đó nàng cố gắng điều động thử, nhưng chỉ khiến toàn thân đau nhức không vận dụng được một chút gì. Thân thể Chu Tiêm lại vốn yếu đuối, nếu chỉ lấy động tác thì yểu điệu như múa, tuyệt đối không có chút sức uy hiếp nào.
Tại sao lại có thể như vậy chứ? Quây sờ ma???
Nhìn ra Chu Tiêm buồn bực, Sầm Sóc hơi cười cười, cuối cùng thiện tâm giải thích.
“Bởi vì ngươi mạnh mẽ thúc giục nội công nên kinh mạch bị tổn thương, trong vòng ba tháng không thể vận dụng nội công.”
“Nói vậy, ba tháng sau ta có thể dùng rồi sao?” Chu Tiêm lập tức hào hứng hỏi.
Nhìn đôi mắt long lanh như cún con chờ ăn của Chu Tiêm, Sầm Sóc cảm thấy không đành lòng dội cho nàng một gáo nước lạnh. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, nha đầu này tính cách hung bạo lắm, không thể sủng, bằng không sau này rước về nhà còn không vô pháp vô thiên. Sầm Sóc nhẫn tâm cười nói: “Không. Ngươi phải tu luyện lại từ đầu. Nội công không phải là vĩnh cửu, nếu không chịu tu tập hằng ngày, nó cũng sẽ hao mòn dần. Ngươi nghĩ mà xem, ba tháng không dùng đến, chẳng lẽ nó sẽ ở đó chờ ngươi sao? Tuyệt đối sẽ tiêu tán hết!”
Tiểu thuyết võ hiệp… Đều là lừa đảo…! Chu Tiêm rơi lệ đầy mặt…
“Tiểu nha đầu đừng lo! Bên cạnh ngươi còn có vũ trụ siêu cấp vô địch đệ nhất cao thủ ở đây, ai dám thương ngươi một cọng lông, ta diệt cả nhà hắn!” Sầm Sóc tự kỷ vỗ ngực, hào phóng nói.
Chu Tiêm không để ý đến hắn, vén rèm cửa hỏi người đánh xe: “Chúng ta sắp đến nơi chưa?”
“Sắp tới rồi, cô nương!” Người đánh xe đáp.
Mục tiêu đầu tiên của Chu Tiêm là Lộc Oa Thành, thành trì gần Vạn Kiếm sơn trang nhất.
Nói chung, không khác gì bộ tộc nữ xuyên không, đã đến cổ đại là phải đi chơi một phen, xem thử kiến trúc dân phong nó như thế nào, có giống trong giờ lịch sử mà giáo viên cứ thao thao bất tuyệt hay không. Mục đích của Chu Tiêm là vô cùng thuần khiết, không có ý định cải nam trang dạo thanh lâu gì cả. Trong cảm nhận của Chu Tiêm, nữ cải nam trang mà đi dạo thanh lâu thật sự là rất dị hợm. Thanh lâu vốn là nơi long xà hỗn tạp, hạng người gì cũng có. Dám một thân một mình vào đó hay chỉ dắt theo một tiểu nha đầu như trong tiểu thuyết ấy, cẩn thận bị bắt lúc nào không hay. Bọn họ nghĩ tú bà ở thanh lâu duyệt biết bao nhiêu nữ nhi rồi mà vẫn mù quáng không biết bọn họ là nữ hay sao? Đừng tưởng gặp chuyện thì bày ra thân phận là xong. Bị bắt rồi, cho dù sau này có thoát thân thì vẫn mang tiếng cả đời, không ai đứng ra thanh minh cho ngươi cả. Còn có hạng đồ đệ dâm tà, thực tế không có ngu xuẩn như trong tiểu thuyết mà đều rất khôn ranh ma mãnh, đừng tưởng mình thông minh hơn người mà đùa giỡn thủ đoạn với những người đó. Hơn nữa, một nam nhân tốt thực sự sẽ đi dạo những nơi như thanh lâu sao? Cho dù hắn có thể hiện thanh cao như thế nào, tướng mạo có đàng hoàng ra sao, cũng không dấu được bản chất tham hoan hưởng lạc của hắn. Nói chung vào thanh lâu không phải hạng tốt lành gì, đừng nghĩ như nó tuyệt vời lắm. Chu Tiêm đọc nhiều truyện như vậy, càng đọc càng thấy hoang đường, cuối cùng dứt bỏ sạch những bộ nào có tình tiết nữ chủ cải trang dạo thanh lâu.
Được rồi, lạc đề hơi xa, bây giờ là mục tiêu chủ yếu của Chu Tiêm. Dĩ nhiên là… Thức ăn ngon!
Như đã nói, Chu Tiêm thực tế là một cái dạ dày khổng lồ hóa thân, có khi kiếp trước nàng là Vị Yêu cũng nên. (Vị Yêu: yêu quái dạ dày =..=)
Sở thích lớn nhất cuộc đời, đó là ăn. Cho nên kiếp trước, Chu Tiêm chả thon thả gì cho cam. Không béo núc ních như lợn đã là phúc đức tổ tiên ba đời phù hộ rồi. Bây giờ thực sự là vớ phải bảo! Vốn thân thể này, có thể ăn được rất nhiều, hơn nữa ăn không mập!!! Yahhhh! Ước mơ của tất cả các cô gái chỉ có thế thôi!!!
Lại nghe đồn, thực phẩm ở cổ đại đều là thức ăn xanh, không có chất bảo quản, không có thuốc kích thích tăng trưởng, không có 3MCPD (Khụ khụ…), an toàn cho sức khỏe, sản phẩm do người tiêu dùng bình chọn (Khụ khụ… Bốp…!)
Thực phẩm sạch như vậy, chắc đồ ăn cũng phải ngon lắm. Lưu Vân Tông chủ yếu là thức ăn thanh đạm, tốt hơn đồ ăn chay ở chùa chút xíu. Vạn Kiếm sơn trang cũng không quá chú trọng đến những thứ hương vị nặng, cũng thiên về thức ăn nhẹ. Thói quen này thay đổi từ khi Tần Tuyết Nhi vào ở Vạn Kiếm sơn trang, Tần Tuyết Nhi không chịu được đồ ăn quá ngấy, đầy dầu mỡ, cho nên Lưu Dạ Nguyệt thay đổi hết đầu bếp… Không may ở chỗ, Chu Tiêm thích ăn đồ chiên xào, những thứ nặng vị. Tần Tuyết Nhi, chúng ta lại có thêm mối thù, Chu Tiêm âm thầm nghiến răng. Nói tóm lại, gần nửa tháng lay lắt từ Lưu Vân Tông tới Vạn Kiếm sơn trang, Chu Tiêm không được thỏa mãn vị giác của mình. Cho nên lần này phải thả cửa!!!
Chu Tiêm nắm tay, chỉ lên trời thề!
Sầm Sóc thấy nàng như lâm đại địch, vẻ mặt lúc thèm chảy nước dãi lúc cau mày khó chịu, giờ lại nghiêm mặt, sắc mặt thay đổi liên tục, không khỏi ôm bụng cười. Nhưng hắn không dám cười to đánh thức nàng, bằng không tiểu nha đầu này lại giận dỗi hắn. Nha đầu thực sự rất đáng yêu, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Hai người ôm tâm tư khác nhau, cùng đi chung một con đường. Lộc Oa Thành đã ở ngay trước mắt.
/18
|