Hai ngày nay Chu Tiêm vẫn chưa gặp được sư phụ trích tiên Lâm Hạo trong truyền thuyết. Nàng dựa theo trí nhớ tu luyện công pháp, luyện kiếm luyện kiếm. Lưu Vân Tông là một môn phái có tiếng tăm trên giang hồ, dĩ nhiên là nhất lưu. Tam sư thúc Lâm Hiên có quyền lực nhất, nhưng hắn trời sinh lãnh đạm, rất ít khi nhúng tay vào việc của môn phái. Còn về Lưu Vân Tông tông chủ thì rất ít người biết. Trong truyện cũng không có đề cập tới người này (Chắc tác giả quên). Nhắc đến hắn, đệ tử trong tông đều mờ mịt. Ngoại môn trưởng lão chưa từng gặp qua hắn. Nội môn trưởng lão nhắc đến hắn chỉ có kính sợ. Mặc dù xuất quỷ nhập thần, nhưng dường như người này vẫn rất có lực uy hiếp với các trưởng lão.
Bình thường, đệ tử tu luyện đều theo sư phụ mình. Lâm Hiên dùng kiếm, cho nên Chu Tiêm cùng đệ tử thuộc Diệp Lâm Các đều luyện kiếm. Lâm Hiên không có nhà, Chu Tiêm trở thành người lãnh đạo cao nhất. Mấy ngày nay thấy đám đệ tử kính sợ đối với mình, trong lòng Chu Tiêm bành trướng a, vui sướng a, nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ bộ dáng cao ngạo lãnh đạm. Bình thường Chu Tiêm đều là như vậy, địa vị cao a, xinh đẹp tuyệt trần a, nàng kiêu ngạo cũng phải. Cho nên may mắn là không ai phát hiện Chu Tiêm này đã thay đổi một linh hồn khác.
Đang âm thầm đắc ý, Chu Tiêm nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo váy xanh lam chạy về phía mình.
Lưu Vân Tông lấy màu lam làm chủ, trưởng lão đệ tử đều mặc quần áo màu lam. Chỉ có Tam trưởng lão Lâm Hiên mặc màu trắng. Nguyên bản Chu Tiêm có tình cảm đặc thù với Lâm Hiên, cũng bắt chước hắn mặc đồ trắng. Như thế toàn bộ Lưu Vân Tông chỉ có hai người bọn họ mặc màu trắng, cảm giác rất giống mặc đồ đôi.
Chu Tiêm muốn đổi màu khác, nề hà trong tủ quần áo chỉ có thuần màu trắng, nàng đành quên đi việc này. Tự nhiên bây giờ đổi ý mặc màu khác, chỉ sợ có người để ý.
“Tam sư tỷ, sư phụ nói chờ ngài ở Diệp Lâm Các.” Tiểu cô nương chạy tới trước mặt Chu Tiêm, cung kính nói.
Lưu Vân Tông có tất cả sáu trưởng lão nội môn, chỉ có đại đệ tử mới được gọi theo thứ tự. Lâm Hiên chỉ thu một mình Chu Tiêm, lại đứng thứ ba, nên mọi người đều gọi Chu Tiêm là tam sư tỷ.
Chu Tiêm cầm kiếm run lên một chút. Việc nàng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Lâm Hiên nuôi lớn Chu Tiêm từ nhỏ, mặc dù lãnh đạm, nhưng ít nhiều vẫn có chút quan tâm. Nàng lại không biết Lâm Hiên yêu thương Chu Tiêm bao nhiêu, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Nàng sợ Lâm Hiên phát hiện nàng không phải nguyên bản Chu Tiêm, một kiếm kết liễu nàng T___T
Thứ hai là sợ quá gần nam chủ sẽ bị dính lửa, chết không toàn thây T___T
“Biết rồi.” Chu Tiêm thở dài một hơi, gật đầu với tiểu cô nương.
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nàng trốn được một lúc, không trốn được cả đời. Nhanh nhanh xong việc sẽ bớt thống khổ hơn.
…
Đây là lần đầu tiên Chu Tiêm bước chân vào Diệp Lâm Các.
Trong trí nhớ, Diệp Lâm các là một nơi thanh cao tao nhã, chỉ có một mình Lâm Hiên sống bên trong. Lâm Hiên thích yên lặng, thậm chí còn không có lấy một đệ tử hầu hạ bên người. Bình thường có một số đệ tử phân công đến quét dọn xung quanh Diệp Lâm Các, làm xong rồi rời đi, không lưu lại một chút. Chỉ có mình Chu Tiêm được phép ra vào nơi này thường xuyên, tuy rằng không phải tự do.
Sau này có thêm Tần Tuyết Nhi, Diệp Lâm Các biến thành thiên đường cho hai người kia =_=!
Chu Tiêm vừa đi vừa chậc chậc đánh giá, trong lòng cảm khái, không hổ là soái ca hình trích tiên, phẩm vị chính là không giống người thường, cảm giác như bước vào tiên cảnh. Nàng là tục nhân, nàng không hiểu được mấy thứ đó.
Từ xa nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc quần áo trắng thuần, tóc dài bay bay theo gió, tà áo phiêu dật, phong thái xuất trần, không dính chút khói lửa nhân gian. Mặc dù chưa thấy mặt, nhưng tư dung như thế đã đủ để làm cho bao nhiêu nữ nhân si mê khốn đốn.
Khó trách Chu Tiêm nhớ mãi không quên, cho dù nhập ma cũng không muốn buông tay.
Thật may mắn nàng đến từ hiện đại, truyền thông phát đạt, mĩ nam kiểu gì chưa từng thấy, cộng thêm cả đống hình trải qua PTS kĩ lưỡng, hình 3D tự tưởng tượng, có thể xem là duyệt tẫn thiên hạ mĩ nam. Lại thêm nàng trời sinh thần kinh có vẻ thô, thưởng thức sắc đẹp gì đó nhiều lúc lại rất quái dị. Lâm Hiên cùng lắm là xuất sắc hơn một tý, làm sao có thể dễ dàng mê hoặc được nàng?
Đến gần hơn một chút, khoảng cách 3m xa, Chu Tiêm khom người cung kính: “Đồ nhi tham kiến sư phụ.”
Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thiếu nữ mặc áo trắng trước mặt, thần sắc thản nhiên.
“Không cần câu nệ.” Hắn lãnh đạm nói, thanh âm như nước mùa thu, mát lạnh tâm hồn.
Chu Tiêm âm thầm kêu to, yêu nghiệt a yêu nghiệt! Cả thanh âm cũng câu người như vậy, khó trách Chu Tiêm bị ngươi câu dẫn!
Lại đánh giá mặt mũi hắn một chút, Chu Tiêm âm thầm gật đầu, quả nhiên đại mĩ nam. Mắt phượng mũi cao môi bạc mỏng, làn da trắng nõn, mi tâm có một viên chu sa, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục, không hổ là mĩ nam trích tiên.
“Sư phụ gọi đồ nhi đến có việc gì sai bảo?” Chu Tiêm thu lại tầm mắt, mỉm cười hỏi.
‘Chu Tiêm’ trước mặt người khác vẫn luôn là tiên nữ, xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, nhưng trước mặt Lâm Hiên vĩnh viễn ôn nhu như nước, mềm mại dịu dàng. Để diễn trọn vai, Chu Tiêm cũng phải làm bộ như vậy.
Nhưng ánh mắt không thể lừa gạt được người khác. Lâm Hiên nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết của nàng, không khỏi ngẩn người. Trước kia, hắn vẫn cảm giác được chút tình cảm khác thường từ tiểu đồ đệ này, cho nên đối với nàng lại càng lãnh đạm hơn. Nhưng có vẻ như không có tác dụng. Cách mười ngày nửa tháng thậm chí lâu hơn, hắn mới có việc cần gọi nàng, mà mỗi lần đều thấy được trong mắt nàng quấn quýt si mê. Lâm Hiên có chút phiền chán, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì nàng. Nói gì thì nói, nàng cũng là do hắn nuôi lớn, hắn là người, không khỏi sinh ra chút cảm tình ruột thịt. Dần dần Lâm Hiên cũng mặc kệ nàng. Nàng không làm gì quá đáng, hắn đành nhắm con mắt mở con mắt. Bây giờ thấy nàng không còn chút lưu luyến nào với hắn, hắn lại cảm thấy không quen. Đầu tiên là nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn bỏ qua chút xíu mất mát trong lòng, thở dài nhẹ nhõm. Xem ra nàng thông suốt.
“Tiêm Nhi, sắp tới ở Vạn Kiếm sơn trang tổ chức võ lâm đại hội, ngươi thu xếp cùng vi sư lên đường.” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Chu Tiêm trong lòng chấn động. Võ lâm đại hội! Tình tiết siêu cẩu huyết trong tiểu thuyết dính dáng tới giang hồ! Đặc biệt là thịt văn!
Theo nguyên văn, Lâm Hiên mang theo Chu Tiêm đến võ lâm đại hội, ở đó gặp được nữ chủ Tần Tuyết Nhi. Vạn Kiếm sơn trang vốn là sào huyệt của minh chủ võ lâm Lưu Dạ Nguyệt, tình lang của nữ chủ. Chính là ở đó Lâm Hiên phát hiện Tần Tuyết Nhi đang cổn sàng đan với Lưu Dạ Nguyệt, rồi thương tâm, rồi phát hiện tình yêu của mình. Chu Tiêm thấy Lâm Hiên thái độ khác thường, từ nghi hoặc cho tới hiểu ra, rồi ghen ghét Tần Tuyết Nhi, rồi oán hận, bắt đầu bày kế hãm hại nữ chủ…
Không phải chứ? Nàng mới tới chưa được 3 ngày! Không được không được! Phải rời xa nam chủ, rời xa nữ chủ mới có đường sống. Giang hồ rộng lớn như vậy, lão nương không tin sẽ dễ dàng gặp phải nam nữ chủ!
“Sư phụ, mấy ngày nay đồ nhi cảm thấy trong người không thoải mái, có thể không…” Chu Tiêm nhíu mày, làm bộ suy yếu nói.
Lâm Hiên lại liếc nhìn Chu Tiêm một cái. Ánh mắt hắn mang theo nghi ngờ cùng tìm tòi làm thân hình nàng run lên. Tiêu tùng, nàng quên mất ‘Chu Tiêm’ thích nhất là đi theo Lâm Hiên. Bây giờ Lâm Hiên đề nghị nàng cùng đi, nàng nhất định là phải vui mừng đến quên trời đất, làm sao có thể kiếm cớ trốn tránh được. Lâm Hiên sẽ không phát hiện được cái gì đó chứ? Không được…
Lâm Hiên không nói nhiều, vươn tay bắt lấy cổ tay Chu Tiêm, hơi cau mày. Một lát sau buông tay nàng ra, lạnh nhạt nói: “Mạch tượng bình thường, có chút hư thoát. Uống chút thuốc bổ là được rồi.”
Chu Tiêm còn chưa hoàn hồn đã thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, nắm lấy cổ tay nàng, rồi nói như vậy. Sợ Lâm Hiên nhìn ra sơ hở, nàng vội vàng gật đầu, cười vui sướng: “Đồ nhi đã biết.”
…
Rời khỏi Diệp Lâm Các, Chu Tiêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Chỉ sợ Lâm Hiên bóp cổ nàng rồi hỏi “Ngươi là ai?”, chắc nàng sẽ sợ đến mức run rẩy không thể trả lời được, rồi bị hắn bóp chết, lúc đó không biết sẽ xuyên tới nơi nào nữa.
Tóm lại là không thể thay đổi được tình tiết lần này. Nàng vẫn phải cùng Lâm Hiên đến võ lâm đại hội. Nghĩ đến đây, Chu Tiêm đau đầu a. Muốn thoát khỏi vận mệnh nữ xứng, chỉ có cách rời xa nam nữ chủ. Nhưng lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Mẹ nó, lão nương lại không thích Lâm Hiên, chả nhẽ ép lão nương phải đi theo con đường nữ xứng sao?
Chu Tiêm hung tợn vươn ngón giữa chỉ lên trời. Được rồi, nàng nghĩ thông suốt. Nàng lại không thích Lâm Hiên, hơi đâu mà đi bày mưu bày kế hãm hại nữ chủ, hẳn là sẽ không bi thảm tới mức đó đi.
Vô cùng đắc ý với phát hiện của mình, Chu Tiêm nhếch miệng cười, không biết nụ cười này có bao nhiêu đáng khinh. Sau đó nàng mới giật mình tỉnh lại, nhớ ra mình đang ở trong Lưu Vân Tông. ‘Chu Tiêm’ sẽ không bao giờ có hành động giống nàng. Đây không phải vạch áo cho người xem lưng sao? Chu Tiêm âm thầm phỉ nhổ bản thân, sau đó nhìn trái nhìn phải, ôm ngực thở phào, may mà gần Diệp Lâm Các vắng vẻ, không thì quăng mặt. Nàng vội thay hình tượng nghiêm trang băng sơn mĩ nhân, lững thững bước đi.
Nàng không phát hiện cách đó không xa, một nam nhân toàn thân hắc y tà tà dựa vào thân cây, nhìn theo bóng lưng nàng, cười đến vui vẻ.
A~ Tiểu nha đầu thật là thú vị. Lần này trở về sẽ không tẻ nhạt nữa rồi!
Bình thường, đệ tử tu luyện đều theo sư phụ mình. Lâm Hiên dùng kiếm, cho nên Chu Tiêm cùng đệ tử thuộc Diệp Lâm Các đều luyện kiếm. Lâm Hiên không có nhà, Chu Tiêm trở thành người lãnh đạo cao nhất. Mấy ngày nay thấy đám đệ tử kính sợ đối với mình, trong lòng Chu Tiêm bành trướng a, vui sướng a, nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ bộ dáng cao ngạo lãnh đạm. Bình thường Chu Tiêm đều là như vậy, địa vị cao a, xinh đẹp tuyệt trần a, nàng kiêu ngạo cũng phải. Cho nên may mắn là không ai phát hiện Chu Tiêm này đã thay đổi một linh hồn khác.
Đang âm thầm đắc ý, Chu Tiêm nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo váy xanh lam chạy về phía mình.
Lưu Vân Tông lấy màu lam làm chủ, trưởng lão đệ tử đều mặc quần áo màu lam. Chỉ có Tam trưởng lão Lâm Hiên mặc màu trắng. Nguyên bản Chu Tiêm có tình cảm đặc thù với Lâm Hiên, cũng bắt chước hắn mặc đồ trắng. Như thế toàn bộ Lưu Vân Tông chỉ có hai người bọn họ mặc màu trắng, cảm giác rất giống mặc đồ đôi.
Chu Tiêm muốn đổi màu khác, nề hà trong tủ quần áo chỉ có thuần màu trắng, nàng đành quên đi việc này. Tự nhiên bây giờ đổi ý mặc màu khác, chỉ sợ có người để ý.
“Tam sư tỷ, sư phụ nói chờ ngài ở Diệp Lâm Các.” Tiểu cô nương chạy tới trước mặt Chu Tiêm, cung kính nói.
Lưu Vân Tông có tất cả sáu trưởng lão nội môn, chỉ có đại đệ tử mới được gọi theo thứ tự. Lâm Hiên chỉ thu một mình Chu Tiêm, lại đứng thứ ba, nên mọi người đều gọi Chu Tiêm là tam sư tỷ.
Chu Tiêm cầm kiếm run lên một chút. Việc nàng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Lâm Hiên nuôi lớn Chu Tiêm từ nhỏ, mặc dù lãnh đạm, nhưng ít nhiều vẫn có chút quan tâm. Nàng lại không biết Lâm Hiên yêu thương Chu Tiêm bao nhiêu, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Nàng sợ Lâm Hiên phát hiện nàng không phải nguyên bản Chu Tiêm, một kiếm kết liễu nàng T___T
Thứ hai là sợ quá gần nam chủ sẽ bị dính lửa, chết không toàn thây T___T
“Biết rồi.” Chu Tiêm thở dài một hơi, gật đầu với tiểu cô nương.
Được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nàng trốn được một lúc, không trốn được cả đời. Nhanh nhanh xong việc sẽ bớt thống khổ hơn.
…
Đây là lần đầu tiên Chu Tiêm bước chân vào Diệp Lâm Các.
Trong trí nhớ, Diệp Lâm các là một nơi thanh cao tao nhã, chỉ có một mình Lâm Hiên sống bên trong. Lâm Hiên thích yên lặng, thậm chí còn không có lấy một đệ tử hầu hạ bên người. Bình thường có một số đệ tử phân công đến quét dọn xung quanh Diệp Lâm Các, làm xong rồi rời đi, không lưu lại một chút. Chỉ có mình Chu Tiêm được phép ra vào nơi này thường xuyên, tuy rằng không phải tự do.
Sau này có thêm Tần Tuyết Nhi, Diệp Lâm Các biến thành thiên đường cho hai người kia =_=!
Chu Tiêm vừa đi vừa chậc chậc đánh giá, trong lòng cảm khái, không hổ là soái ca hình trích tiên, phẩm vị chính là không giống người thường, cảm giác như bước vào tiên cảnh. Nàng là tục nhân, nàng không hiểu được mấy thứ đó.
Từ xa nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc quần áo trắng thuần, tóc dài bay bay theo gió, tà áo phiêu dật, phong thái xuất trần, không dính chút khói lửa nhân gian. Mặc dù chưa thấy mặt, nhưng tư dung như thế đã đủ để làm cho bao nhiêu nữ nhân si mê khốn đốn.
Khó trách Chu Tiêm nhớ mãi không quên, cho dù nhập ma cũng không muốn buông tay.
Thật may mắn nàng đến từ hiện đại, truyền thông phát đạt, mĩ nam kiểu gì chưa từng thấy, cộng thêm cả đống hình trải qua PTS kĩ lưỡng, hình 3D tự tưởng tượng, có thể xem là duyệt tẫn thiên hạ mĩ nam. Lại thêm nàng trời sinh thần kinh có vẻ thô, thưởng thức sắc đẹp gì đó nhiều lúc lại rất quái dị. Lâm Hiên cùng lắm là xuất sắc hơn một tý, làm sao có thể dễ dàng mê hoặc được nàng?
Đến gần hơn một chút, khoảng cách 3m xa, Chu Tiêm khom người cung kính: “Đồ nhi tham kiến sư phụ.”
Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn thiếu nữ mặc áo trắng trước mặt, thần sắc thản nhiên.
“Không cần câu nệ.” Hắn lãnh đạm nói, thanh âm như nước mùa thu, mát lạnh tâm hồn.
Chu Tiêm âm thầm kêu to, yêu nghiệt a yêu nghiệt! Cả thanh âm cũng câu người như vậy, khó trách Chu Tiêm bị ngươi câu dẫn!
Lại đánh giá mặt mũi hắn một chút, Chu Tiêm âm thầm gật đầu, quả nhiên đại mĩ nam. Mắt phượng mũi cao môi bạc mỏng, làn da trắng nõn, mi tâm có một viên chu sa, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục, không hổ là mĩ nam trích tiên.
“Sư phụ gọi đồ nhi đến có việc gì sai bảo?” Chu Tiêm thu lại tầm mắt, mỉm cười hỏi.
‘Chu Tiêm’ trước mặt người khác vẫn luôn là tiên nữ, xinh đẹp cao ngạo lạnh lùng, nhưng trước mặt Lâm Hiên vĩnh viễn ôn nhu như nước, mềm mại dịu dàng. Để diễn trọn vai, Chu Tiêm cũng phải làm bộ như vậy.
Nhưng ánh mắt không thể lừa gạt được người khác. Lâm Hiên nhìn đôi mắt trong veo thuần khiết của nàng, không khỏi ngẩn người. Trước kia, hắn vẫn cảm giác được chút tình cảm khác thường từ tiểu đồ đệ này, cho nên đối với nàng lại càng lãnh đạm hơn. Nhưng có vẻ như không có tác dụng. Cách mười ngày nửa tháng thậm chí lâu hơn, hắn mới có việc cần gọi nàng, mà mỗi lần đều thấy được trong mắt nàng quấn quýt si mê. Lâm Hiên có chút phiền chán, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì nàng. Nói gì thì nói, nàng cũng là do hắn nuôi lớn, hắn là người, không khỏi sinh ra chút cảm tình ruột thịt. Dần dần Lâm Hiên cũng mặc kệ nàng. Nàng không làm gì quá đáng, hắn đành nhắm con mắt mở con mắt. Bây giờ thấy nàng không còn chút lưu luyến nào với hắn, hắn lại cảm thấy không quen. Đầu tiên là nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn bỏ qua chút xíu mất mát trong lòng, thở dài nhẹ nhõm. Xem ra nàng thông suốt.
“Tiêm Nhi, sắp tới ở Vạn Kiếm sơn trang tổ chức võ lâm đại hội, ngươi thu xếp cùng vi sư lên đường.” Lâm Hiên lạnh nhạt nói.
Chu Tiêm trong lòng chấn động. Võ lâm đại hội! Tình tiết siêu cẩu huyết trong tiểu thuyết dính dáng tới giang hồ! Đặc biệt là thịt văn!
Theo nguyên văn, Lâm Hiên mang theo Chu Tiêm đến võ lâm đại hội, ở đó gặp được nữ chủ Tần Tuyết Nhi. Vạn Kiếm sơn trang vốn là sào huyệt của minh chủ võ lâm Lưu Dạ Nguyệt, tình lang của nữ chủ. Chính là ở đó Lâm Hiên phát hiện Tần Tuyết Nhi đang cổn sàng đan với Lưu Dạ Nguyệt, rồi thương tâm, rồi phát hiện tình yêu của mình. Chu Tiêm thấy Lâm Hiên thái độ khác thường, từ nghi hoặc cho tới hiểu ra, rồi ghen ghét Tần Tuyết Nhi, rồi oán hận, bắt đầu bày kế hãm hại nữ chủ…
Không phải chứ? Nàng mới tới chưa được 3 ngày! Không được không được! Phải rời xa nam chủ, rời xa nữ chủ mới có đường sống. Giang hồ rộng lớn như vậy, lão nương không tin sẽ dễ dàng gặp phải nam nữ chủ!
“Sư phụ, mấy ngày nay đồ nhi cảm thấy trong người không thoải mái, có thể không…” Chu Tiêm nhíu mày, làm bộ suy yếu nói.
Lâm Hiên lại liếc nhìn Chu Tiêm một cái. Ánh mắt hắn mang theo nghi ngờ cùng tìm tòi làm thân hình nàng run lên. Tiêu tùng, nàng quên mất ‘Chu Tiêm’ thích nhất là đi theo Lâm Hiên. Bây giờ Lâm Hiên đề nghị nàng cùng đi, nàng nhất định là phải vui mừng đến quên trời đất, làm sao có thể kiếm cớ trốn tránh được. Lâm Hiên sẽ không phát hiện được cái gì đó chứ? Không được…
Lâm Hiên không nói nhiều, vươn tay bắt lấy cổ tay Chu Tiêm, hơi cau mày. Một lát sau buông tay nàng ra, lạnh nhạt nói: “Mạch tượng bình thường, có chút hư thoát. Uống chút thuốc bổ là được rồi.”
Chu Tiêm còn chưa hoàn hồn đã thấy hắn xuất hiện trước mặt mình, nắm lấy cổ tay nàng, rồi nói như vậy. Sợ Lâm Hiên nhìn ra sơ hở, nàng vội vàng gật đầu, cười vui sướng: “Đồ nhi đã biết.”
…
Rời khỏi Diệp Lâm Các, Chu Tiêm âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật! Chỉ sợ Lâm Hiên bóp cổ nàng rồi hỏi “Ngươi là ai?”, chắc nàng sẽ sợ đến mức run rẩy không thể trả lời được, rồi bị hắn bóp chết, lúc đó không biết sẽ xuyên tới nơi nào nữa.
Tóm lại là không thể thay đổi được tình tiết lần này. Nàng vẫn phải cùng Lâm Hiên đến võ lâm đại hội. Nghĩ đến đây, Chu Tiêm đau đầu a. Muốn thoát khỏi vận mệnh nữ xứng, chỉ có cách rời xa nam nữ chủ. Nhưng lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Mẹ nó, lão nương lại không thích Lâm Hiên, chả nhẽ ép lão nương phải đi theo con đường nữ xứng sao?
Chu Tiêm hung tợn vươn ngón giữa chỉ lên trời. Được rồi, nàng nghĩ thông suốt. Nàng lại không thích Lâm Hiên, hơi đâu mà đi bày mưu bày kế hãm hại nữ chủ, hẳn là sẽ không bi thảm tới mức đó đi.
Vô cùng đắc ý với phát hiện của mình, Chu Tiêm nhếch miệng cười, không biết nụ cười này có bao nhiêu đáng khinh. Sau đó nàng mới giật mình tỉnh lại, nhớ ra mình đang ở trong Lưu Vân Tông. ‘Chu Tiêm’ sẽ không bao giờ có hành động giống nàng. Đây không phải vạch áo cho người xem lưng sao? Chu Tiêm âm thầm phỉ nhổ bản thân, sau đó nhìn trái nhìn phải, ôm ngực thở phào, may mà gần Diệp Lâm Các vắng vẻ, không thì quăng mặt. Nàng vội thay hình tượng nghiêm trang băng sơn mĩ nhân, lững thững bước đi.
Nàng không phát hiện cách đó không xa, một nam nhân toàn thân hắc y tà tà dựa vào thân cây, nhìn theo bóng lưng nàng, cười đến vui vẻ.
A~ Tiểu nha đầu thật là thú vị. Lần này trở về sẽ không tẻ nhạt nữa rồi!
/18
|