Thật vất vả mới dỗ xong Tần Tuyết Nhi, Chu Tiêm lại tiếp tục đóng vai hiền lành thân thiện, nghe nữ chủ lải nhải đi lòng vòng khắp sơn trang.
Nhưng càng đi xa, trong lòng Chu Tiêm lại càng không yên ổn. Nàng nhớ tình tiết Tần Tuyết Nhi bị Diễm Mị bỏ thuốc mê cộng xuân dược ném cho một đám nam nhân luân bạo là ngay thời điểm này, nhưng không biết khi nào sẽ xảy ra. Bởi vì lúc này Chu Tiêm cảm thấy có một số việc đang thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Đáng nhẽ Tần Tuyết Nhi không xuất hiện trên đại hội võ lâm ngày đầu tiên. Rõ ràng là sau khi bị Lưu Dạ Nguyệt ép buộc một đêm, Tần Tuyết Nhi thức dậy muộn, mơ mơ màng màng đi tìm Lưu Dạ Nguyệt, bị Diễm Mị phát hiện rồi mới bắt cóc.
Nhưng lần này khác. Tần Tuyết Nhi chẳng những an toàn xuất hiện trên võ lâm đại hội, còn thuận tiện kéo theo nàng đi chịu chết. Ai biết khi nào thì Diễm Mị ra tay, nàng có thể bị liên lụy hay không. Thật sự là bực mình!
Bởi vì không biết kịch tình có tiếp tục diễn ra hay không, Chu Tiêm đành phải đề cao cảnh giác, chú ý khắp ngõ ngách. Nàng không muốn bị vạ lây.
Nhưng mọi chuyện vẫn thường xảy ra trái với ý muốn của con người. Có lẽ đó là do ông trời thích trêu cợt người khác.
Đi tới một góc rẽ, Chu Tiêm đột nhiên cảm thấy da gà nổi khắp người, trái tim đập thình thịch, trong lòng hoảng hốt. Cảm giác của nàng không sai chút nào. Quanh đây có nguy hiểm!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, Chu Tiêm đã nhìn thấy có bóng đen tiếp cận Tần Tuyết Nhi, sau đó Tần Tuyết Nhi ngã vào lòng bóng đen. Đồng thời, Chu Tiêm cũng bị người bịt miệng, mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi. Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Chu Tiêm chỉ có một suy nghĩ duy nhất—
Diễm Mị, lão nương không đội trời chung với ngươi!!!
…
Trong một gian phòng tối om cũ kỹ, thấp thoáng có bóng đèn mờ chiếu sáng một nhóm người. Cầm đầu là một nữ tử hồng y diễm lệ, trang điểm tinh xảo phụ trợ khuôn mặt có vẻ yêu mị vô cùng, dưới ánh nến leo lét lại bọc thêm một tầng âm trầm quỷ dị. Xung quanh nàng, vài ba gã nam nhân bộ mặt đáng khinh, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Nữ tử hơi cau mày nhìn gian phòng tối om, bàn tay nõn nà nâng lên che mũi, ghét bỏ nói: “Chỗ này thật đúng là bẩn thỉu!”
Đám nam nhân không nói gì, trong lòng thầm oán không phải ngươi chọn sao? Còn soi mói!
Nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng chuyển sang đắc ý, tươi cười lãnh ngạo: “Bất quá thật sự xứng với tiện nhân kia!”
Thấy nữ tử ra hiệu, một nam nhân cầm lấy đèn lồng dẫn đầu bước lên vài bước, nâng cao đèn lồng. Cách đó không xa, trên đống rơm rạ lôi thôi có hai thiếu nữ đang hôn mê. Một người mặc váy áo hồng phấn, dung mạo thanh thuần xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt càng làm cho người ta thương tiếc, không nhịn được mà muốn che chở yêu thương nàng. Người còn lại bạch y phiêu phiêu, nhưng dính phải tro bụi bẩn thỉu không khỏi có chút lôi thôi, lại không ảnh hưởng tới khuôn mặt tuyệt mỹ, sạch sẽ như tiên tử. Người trước làm nam nhân nổi lên dục vọng muốn thương tiếc nàng, lại không nhịn được muốn phá hủy nàng; người sau cho dù đang hôn mê vẫn mang theo lãnh ngạo thánh khiết, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Thật đúng là hai tuyệt sắc giai nhân. Diễm Mị không kìm nén được ánh mắt phẫn hận, trong lòng ngọn lửa đố kỵ càng cháy càng mạnh, cơ hồ muốn đốt nàng thành tro!
“Thế nào? Mặt hàng lần này tốt chứ?” Diễm Mị nghiến răng, ánh mắt tà nghễ đám nam nhân bên cạnh mình.
Một nam nhân gầy còm bị chột một mắt, còn có hai chiếc răng hô chìa ra ngoài khiến hắn càng thêm xấu xí đáng khinh đứng ra đáp: “Hắc hắc, Diễm Mị cô nương quả nhiên hào phóng! Hai tiểu mỹ nhân bậc này khẳng định chơi càng thích!”
Một con mắt đục ngầu của hắn lóe ra dâm tà quang mang, sắc mị mị nhìn đảo qua bộ ngực đầy đặn của Tần Tuyết Nhi. Diễm Mị khẽ hừ một tiếng, che đi trong mắt khinh miệt, cười đến yêu mị: “Tự nhiên! Làm việc cho tốt, này hai tiểu mỹ nhân ta sẽ đưa tặng cho ngươi chơi đùa. Đừng làm ta thất vọng!”
Nam nhân chột mắt vui mừng đáp lời. Hắn từng là gia phó ở Vạn Kiếm sơn trang, bởi vì mạo xấu xí lại lòng dạ hẹp hòi, bị nhiều người căm hận mà suýt chút nữa mất mạng. May mắn có Diễm Mị cứu hắn, lại thu lưu hắn, chỉ cần hắn thay nàng làm việc là được. Lưu Dạ Nguyệt có không ít sủng thiếp, đều là thượng đẳng mỹ nhân. Diễm Mị ái mộ Lưu Dạ Nguyệt, cực kỳ chướng mắt đám sủng thiếp suốt ngày ở trước mặt nàng tranh đoạt tình nhân. Lợi dụng địa vị của mình, Diễm Mị ngấm ngầm hãm hại không ít sủng thiếp, đều thiết kế cho các nàng bị người đoạt thân mình, sau đó tới cảnh bắt gian tại giường. Số phận của bọn họ không cần nghĩ cũng biết, Lưu Dạ Nguyệt kiêu ngạo như vậy làm sao có thể lưu giữ người không trong sạch bên cạnh, lại đừng nói hắn vốn tín nhiệm Diễm Mị, không có nhiều tra xét chuyện này. Dù sao mỹ nhân còn nhiều mà, đắc lực thuộc hạ lại khó bồi dưỡng. Nếu biết Diễm Mị ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chỉ cần không chạm tới cực hạn của mình thì Lưu Dạ Nguyệt có lẽ sẽ không trách móc nàng nặng nề. Mà người làm việc cho Diễm Mị là hắn, tự nhiên sau đó được ban thưởng cho đám mỹ nhân đó chơi đùa một phen.
Rất ít người biết, gã mắt chột này bởi vì trời sinh xấu xí, cả bình thường nữ nhân cũng chướng mắt hắn chứ đừng nói đến có tư sắc nữ nhân. Hắn đi đâu, làm gì cũng gặp trắc trở, cuộc sống cơ khổ vô cùng. Bởi vậy dần dần trong lòng hắn sinh ra một loại tâm lý vặn vẹo biến thái, chờ mong có một ngày được dẫm nát những kẻ từng chê cười hắn, lấy hắn làm trò vui. Đám tiểu mỹ nhân kia đến trong tay hắn, hậu quả không cần nói cũng biết. Ép buộc vài lần, một đám mỹ nhân da mịn thịt mềm làm sao chịu nổi? Cuối cùng chỉ có ấm ức mà chết không nhắm mắt.
Cũng bởi vì cuộc sống tàn khốc như vậy, gã chột mắt mới cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc của người ngoài. Diễm Mị mặc dù cứu hắn, cho hắn ăn hương uống lạt, cũng tự nhận là che dấu tốt lắm, nhưng hắn vẫn biết nữ nhân này khinh thường mình. Ánh mắt cao cao tại thượng kia giống như một con dao nhọn đâm vào tim hắn. Nhưng hắn vẫn vui lòng nịnh nọt phục tùng nàng. Chẳng qua, dưới đáy lòng một chút tâm tư biến thái ác độc càng ngày càng lớn mạnh.
Diễm Mị tự cho là đúng, lại không biết mình đang dùng một con dao hai lưỡi. Lúc này, ánh mắt ghen tị của nàng dần chuyển thành âm ngoan, nở nụ cười tàn khốc. Hai con tiện nhân này, một kẻ cướp đi sủng ái của Dạ Nguyệt đối với nàng, đe dọa đến khả năng tương lai nàng trở thành minh chủ phu nhân; một kẻ xinh đẹp quá đáng, trên đời này tuyệt đối không thể có kẻ nào xinh đẹp hơn nàng! Nàng Diễm Mị mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Hừ, nay đã lọt vào tay nàng, đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Bất kỳ ai dám cản đường nàng, tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Chờ các ngươi bẩn thỉu không chịu nổi, biến thành hạ lưu dâm tiện nhất kỹ nữ, xem đàn nam nhân này còn yêu thương che chở các ngươi được không!
Diễm Mị tàn khốc mỉm cười, phân phó đám nam nhân “tận tình chiếu cố” hai người, phong tình vạn chủng xoay người rời đi, để lại đám nam nhân nhìn chằm chằm cặp mông gợi cảm của nàng nuốt nước miếng.
…
Kỳ thực từ lúc đám người kia đi vào căn phòng, Chu Tiêm cũng đã lờ mờ tỉnh lại. Nhưng thân thể nàng thực sự vô lực, mí mắt không mở ra nổi, chỉ có ý thức mơ hồ tỉnh táo lại. Nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, trước hết im lặng thăm dò tình hình lại tính toán.
Mấy người bước vào phòng nói chuyện một lát. Thanh âm cố ý đè thấp, nhưng thân thể này có giác quan rất linh mẫn, Chu Tiêm vẫn có thể nghe được bọn họ nói gì. Giọng nữ không cần nói cũng biết là ai. Còn có mấy tên nam nhân thanh âm thô bỉ lưu manh, không cần nhìn mặt cũng biết là cái loại người gì. Chu Tiêm âm thầm phỉ nhổ một chút chỉ số thông minh của nữ nhân trong thịt văn, ngoại trừ hạ lưu tam lạn thủ đoạn không còn cái nào khác cao minh. Nhưng nói thật vẫn phải cảm thấy may mắn một chút, bằng đầu óc của nàng mà xuyên vào cung đấu trạch đấu văn mới gọi là thê thảm! Chậc… Cái này gọi là gì? Trong cái rủi có cái may? Hừ hừ… Coi như bạn nhỏ Chu Tiêm đã tìm được phương pháp an ủi tâm linh “nhỏ bé” của mình.
Nghe thấy đám người đối thoại, lại có tiếng bước chân nho nhỏ rời khỏi phòng, hẳn là nữ nhân kia đi ra ngoài, tiện thể phủi sạch chứng cứ liên quan tới chuyện này. Chu Tiêm đầu óc cao tốc vận chuyển, cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện tìm biện pháp giải nguy.
Vốn nguyên văn là Tần Tuyết Nhi tỉnh lại không thấy Lưu Dạ Nguyệt, mơ mơ màng màng loạn chuyển đi tìm hắn, lại bị Diễm Mị phát hiện. Diễm Mị biết ngày đầu tiên của võ lâm đại hội, nhất định Lưu Dạ Nguyệt không có thời gian quan tâm tới Tần Tuyết Nhi, liền chuốc hôn mê nàng rồi bắt đền nhà kho hẻo lánh nhất sơn trang, sau đó tìm một đám nam nhân tới muốn làm bẩn nàng. Mà nha đầu bị phái đi hầu hạ Tần Tuyết Nhi không thấy, cấp tốc chạy nhanh báo Lưu Dạ Nguyệt. Trùng hợp Lâm Hiên ngồi ở không xa, nghe thấy vậy cũng nóng lòng tìm kiếm. Kết quả Lâm Hiên nhanh chân tới trước, thấy Tần Tuyết Nhi trúng mị dược cấp tốc cần giải, hắn cũng không kìm lòng được liền cổn sàng đan với nàng. Thế là thuận lý thành chương bước chân vào hậu cung của Tuyết Nhi nữ vương.
Nhưng mà… đối lập với tình thế hiện tại, Chu Tiêm trong lòng tao nhã chỉ ngón giữa lên trời! Cả Lưu Dạ Nguyệt lẫn Lâm Hiên đều thấy Tần Tuyết Nhi và nàng rời đi, giờ gặp chuyện không may ai tới báo cho bọn họ biết? Vốn trong lòng nàng còn âm thầm ôm một chút may mắn, may mà đi cùng nữ chủ, hẳn là nữ chủ sẽ không bị đám lưu manh háo sắc kia nhiễm bẩn đi! Có lẽ sẽ có nam nhân làm một trận anh hùng cứu mỹ nhân, nàng này nữ xứng có lẽ sẽ được dính quang… Nhưng mà Chu Tiêm bi phẫn phát hiện, mình đánh giá cao hệ số may mắn của nữ xứng!
Bởi vì đám nam nhân kia có đụng Tần Tuyết Nhi không thì không biết, nhưng có mấy bàn tay đã bắt đầu sờ mó cơ thể nàng, khiến nàng không nhịn được nổi hết cả da gà.
Mẹ, Chu Tiêm chỉ có thể than thở một câu: nằm cũng trúng đạn a a a…!!!
Nhưng càng đi xa, trong lòng Chu Tiêm lại càng không yên ổn. Nàng nhớ tình tiết Tần Tuyết Nhi bị Diễm Mị bỏ thuốc mê cộng xuân dược ném cho một đám nam nhân luân bạo là ngay thời điểm này, nhưng không biết khi nào sẽ xảy ra. Bởi vì lúc này Chu Tiêm cảm thấy có một số việc đang thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Đáng nhẽ Tần Tuyết Nhi không xuất hiện trên đại hội võ lâm ngày đầu tiên. Rõ ràng là sau khi bị Lưu Dạ Nguyệt ép buộc một đêm, Tần Tuyết Nhi thức dậy muộn, mơ mơ màng màng đi tìm Lưu Dạ Nguyệt, bị Diễm Mị phát hiện rồi mới bắt cóc.
Nhưng lần này khác. Tần Tuyết Nhi chẳng những an toàn xuất hiện trên võ lâm đại hội, còn thuận tiện kéo theo nàng đi chịu chết. Ai biết khi nào thì Diễm Mị ra tay, nàng có thể bị liên lụy hay không. Thật sự là bực mình!
Bởi vì không biết kịch tình có tiếp tục diễn ra hay không, Chu Tiêm đành phải đề cao cảnh giác, chú ý khắp ngõ ngách. Nàng không muốn bị vạ lây.
Nhưng mọi chuyện vẫn thường xảy ra trái với ý muốn của con người. Có lẽ đó là do ông trời thích trêu cợt người khác.
Đi tới một góc rẽ, Chu Tiêm đột nhiên cảm thấy da gà nổi khắp người, trái tim đập thình thịch, trong lòng hoảng hốt. Cảm giác của nàng không sai chút nào. Quanh đây có nguy hiểm!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, Chu Tiêm đã nhìn thấy có bóng đen tiếp cận Tần Tuyết Nhi, sau đó Tần Tuyết Nhi ngã vào lòng bóng đen. Đồng thời, Chu Tiêm cũng bị người bịt miệng, mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi. Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Chu Tiêm chỉ có một suy nghĩ duy nhất—
Diễm Mị, lão nương không đội trời chung với ngươi!!!
…
Trong một gian phòng tối om cũ kỹ, thấp thoáng có bóng đèn mờ chiếu sáng một nhóm người. Cầm đầu là một nữ tử hồng y diễm lệ, trang điểm tinh xảo phụ trợ khuôn mặt có vẻ yêu mị vô cùng, dưới ánh nến leo lét lại bọc thêm một tầng âm trầm quỷ dị. Xung quanh nàng, vài ba gã nam nhân bộ mặt đáng khinh, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Nữ tử hơi cau mày nhìn gian phòng tối om, bàn tay nõn nà nâng lên che mũi, ghét bỏ nói: “Chỗ này thật đúng là bẩn thỉu!”
Đám nam nhân không nói gì, trong lòng thầm oán không phải ngươi chọn sao? Còn soi mói!
Nhưng rất nhanh, sắc mặt nàng chuyển sang đắc ý, tươi cười lãnh ngạo: “Bất quá thật sự xứng với tiện nhân kia!”
Thấy nữ tử ra hiệu, một nam nhân cầm lấy đèn lồng dẫn đầu bước lên vài bước, nâng cao đèn lồng. Cách đó không xa, trên đống rơm rạ lôi thôi có hai thiếu nữ đang hôn mê. Một người mặc váy áo hồng phấn, dung mạo thanh thuần xinh đẹp, sắc mặt có chút tái nhợt càng làm cho người ta thương tiếc, không nhịn được mà muốn che chở yêu thương nàng. Người còn lại bạch y phiêu phiêu, nhưng dính phải tro bụi bẩn thỉu không khỏi có chút lôi thôi, lại không ảnh hưởng tới khuôn mặt tuyệt mỹ, sạch sẽ như tiên tử. Người trước làm nam nhân nổi lên dục vọng muốn thương tiếc nàng, lại không nhịn được muốn phá hủy nàng; người sau cho dù đang hôn mê vẫn mang theo lãnh ngạo thánh khiết, khiến người ta không dám khinh nhờn.
Thật đúng là hai tuyệt sắc giai nhân. Diễm Mị không kìm nén được ánh mắt phẫn hận, trong lòng ngọn lửa đố kỵ càng cháy càng mạnh, cơ hồ muốn đốt nàng thành tro!
“Thế nào? Mặt hàng lần này tốt chứ?” Diễm Mị nghiến răng, ánh mắt tà nghễ đám nam nhân bên cạnh mình.
Một nam nhân gầy còm bị chột một mắt, còn có hai chiếc răng hô chìa ra ngoài khiến hắn càng thêm xấu xí đáng khinh đứng ra đáp: “Hắc hắc, Diễm Mị cô nương quả nhiên hào phóng! Hai tiểu mỹ nhân bậc này khẳng định chơi càng thích!”
Một con mắt đục ngầu của hắn lóe ra dâm tà quang mang, sắc mị mị nhìn đảo qua bộ ngực đầy đặn của Tần Tuyết Nhi. Diễm Mị khẽ hừ một tiếng, che đi trong mắt khinh miệt, cười đến yêu mị: “Tự nhiên! Làm việc cho tốt, này hai tiểu mỹ nhân ta sẽ đưa tặng cho ngươi chơi đùa. Đừng làm ta thất vọng!”
Nam nhân chột mắt vui mừng đáp lời. Hắn từng là gia phó ở Vạn Kiếm sơn trang, bởi vì mạo xấu xí lại lòng dạ hẹp hòi, bị nhiều người căm hận mà suýt chút nữa mất mạng. May mắn có Diễm Mị cứu hắn, lại thu lưu hắn, chỉ cần hắn thay nàng làm việc là được. Lưu Dạ Nguyệt có không ít sủng thiếp, đều là thượng đẳng mỹ nhân. Diễm Mị ái mộ Lưu Dạ Nguyệt, cực kỳ chướng mắt đám sủng thiếp suốt ngày ở trước mặt nàng tranh đoạt tình nhân. Lợi dụng địa vị của mình, Diễm Mị ngấm ngầm hãm hại không ít sủng thiếp, đều thiết kế cho các nàng bị người đoạt thân mình, sau đó tới cảnh bắt gian tại giường. Số phận của bọn họ không cần nghĩ cũng biết, Lưu Dạ Nguyệt kiêu ngạo như vậy làm sao có thể lưu giữ người không trong sạch bên cạnh, lại đừng nói hắn vốn tín nhiệm Diễm Mị, không có nhiều tra xét chuyện này. Dù sao mỹ nhân còn nhiều mà, đắc lực thuộc hạ lại khó bồi dưỡng. Nếu biết Diễm Mị ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy, nhưng chỉ cần không chạm tới cực hạn của mình thì Lưu Dạ Nguyệt có lẽ sẽ không trách móc nàng nặng nề. Mà người làm việc cho Diễm Mị là hắn, tự nhiên sau đó được ban thưởng cho đám mỹ nhân đó chơi đùa một phen.
Rất ít người biết, gã mắt chột này bởi vì trời sinh xấu xí, cả bình thường nữ nhân cũng chướng mắt hắn chứ đừng nói đến có tư sắc nữ nhân. Hắn đi đâu, làm gì cũng gặp trắc trở, cuộc sống cơ khổ vô cùng. Bởi vậy dần dần trong lòng hắn sinh ra một loại tâm lý vặn vẹo biến thái, chờ mong có một ngày được dẫm nát những kẻ từng chê cười hắn, lấy hắn làm trò vui. Đám tiểu mỹ nhân kia đến trong tay hắn, hậu quả không cần nói cũng biết. Ép buộc vài lần, một đám mỹ nhân da mịn thịt mềm làm sao chịu nổi? Cuối cùng chỉ có ấm ức mà chết không nhắm mắt.
Cũng bởi vì cuộc sống tàn khốc như vậy, gã chột mắt mới cực kỳ mẫn cảm với cảm xúc của người ngoài. Diễm Mị mặc dù cứu hắn, cho hắn ăn hương uống lạt, cũng tự nhận là che dấu tốt lắm, nhưng hắn vẫn biết nữ nhân này khinh thường mình. Ánh mắt cao cao tại thượng kia giống như một con dao nhọn đâm vào tim hắn. Nhưng hắn vẫn vui lòng nịnh nọt phục tùng nàng. Chẳng qua, dưới đáy lòng một chút tâm tư biến thái ác độc càng ngày càng lớn mạnh.
Diễm Mị tự cho là đúng, lại không biết mình đang dùng một con dao hai lưỡi. Lúc này, ánh mắt ghen tị của nàng dần chuyển thành âm ngoan, nở nụ cười tàn khốc. Hai con tiện nhân này, một kẻ cướp đi sủng ái của Dạ Nguyệt đối với nàng, đe dọa đến khả năng tương lai nàng trở thành minh chủ phu nhân; một kẻ xinh đẹp quá đáng, trên đời này tuyệt đối không thể có kẻ nào xinh đẹp hơn nàng! Nàng Diễm Mị mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Hừ, nay đã lọt vào tay nàng, đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt. Bất kỳ ai dám cản đường nàng, tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Chờ các ngươi bẩn thỉu không chịu nổi, biến thành hạ lưu dâm tiện nhất kỹ nữ, xem đàn nam nhân này còn yêu thương che chở các ngươi được không!
Diễm Mị tàn khốc mỉm cười, phân phó đám nam nhân “tận tình chiếu cố” hai người, phong tình vạn chủng xoay người rời đi, để lại đám nam nhân nhìn chằm chằm cặp mông gợi cảm của nàng nuốt nước miếng.
…
Kỳ thực từ lúc đám người kia đi vào căn phòng, Chu Tiêm cũng đã lờ mờ tỉnh lại. Nhưng thân thể nàng thực sự vô lực, mí mắt không mở ra nổi, chỉ có ý thức mơ hồ tỉnh táo lại. Nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, trước hết im lặng thăm dò tình hình lại tính toán.
Mấy người bước vào phòng nói chuyện một lát. Thanh âm cố ý đè thấp, nhưng thân thể này có giác quan rất linh mẫn, Chu Tiêm vẫn có thể nghe được bọn họ nói gì. Giọng nữ không cần nói cũng biết là ai. Còn có mấy tên nam nhân thanh âm thô bỉ lưu manh, không cần nhìn mặt cũng biết là cái loại người gì. Chu Tiêm âm thầm phỉ nhổ một chút chỉ số thông minh của nữ nhân trong thịt văn, ngoại trừ hạ lưu tam lạn thủ đoạn không còn cái nào khác cao minh. Nhưng nói thật vẫn phải cảm thấy may mắn một chút, bằng đầu óc của nàng mà xuyên vào cung đấu trạch đấu văn mới gọi là thê thảm! Chậc… Cái này gọi là gì? Trong cái rủi có cái may? Hừ hừ… Coi như bạn nhỏ Chu Tiêm đã tìm được phương pháp an ủi tâm linh “nhỏ bé” của mình.
Nghe thấy đám người đối thoại, lại có tiếng bước chân nho nhỏ rời khỏi phòng, hẳn là nữ nhân kia đi ra ngoài, tiện thể phủi sạch chứng cứ liên quan tới chuyện này. Chu Tiêm đầu óc cao tốc vận chuyển, cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện tìm biện pháp giải nguy.
Vốn nguyên văn là Tần Tuyết Nhi tỉnh lại không thấy Lưu Dạ Nguyệt, mơ mơ màng màng loạn chuyển đi tìm hắn, lại bị Diễm Mị phát hiện. Diễm Mị biết ngày đầu tiên của võ lâm đại hội, nhất định Lưu Dạ Nguyệt không có thời gian quan tâm tới Tần Tuyết Nhi, liền chuốc hôn mê nàng rồi bắt đền nhà kho hẻo lánh nhất sơn trang, sau đó tìm một đám nam nhân tới muốn làm bẩn nàng. Mà nha đầu bị phái đi hầu hạ Tần Tuyết Nhi không thấy, cấp tốc chạy nhanh báo Lưu Dạ Nguyệt. Trùng hợp Lâm Hiên ngồi ở không xa, nghe thấy vậy cũng nóng lòng tìm kiếm. Kết quả Lâm Hiên nhanh chân tới trước, thấy Tần Tuyết Nhi trúng mị dược cấp tốc cần giải, hắn cũng không kìm lòng được liền cổn sàng đan với nàng. Thế là thuận lý thành chương bước chân vào hậu cung của Tuyết Nhi nữ vương.
Nhưng mà… đối lập với tình thế hiện tại, Chu Tiêm trong lòng tao nhã chỉ ngón giữa lên trời! Cả Lưu Dạ Nguyệt lẫn Lâm Hiên đều thấy Tần Tuyết Nhi và nàng rời đi, giờ gặp chuyện không may ai tới báo cho bọn họ biết? Vốn trong lòng nàng còn âm thầm ôm một chút may mắn, may mà đi cùng nữ chủ, hẳn là nữ chủ sẽ không bị đám lưu manh háo sắc kia nhiễm bẩn đi! Có lẽ sẽ có nam nhân làm một trận anh hùng cứu mỹ nhân, nàng này nữ xứng có lẽ sẽ được dính quang… Nhưng mà Chu Tiêm bi phẫn phát hiện, mình đánh giá cao hệ số may mắn của nữ xứng!
Bởi vì đám nam nhân kia có đụng Tần Tuyết Nhi không thì không biết, nhưng có mấy bàn tay đã bắt đầu sờ mó cơ thể nàng, khiến nàng không nhịn được nổi hết cả da gà.
Mẹ, Chu Tiêm chỉ có thể than thở một câu: nằm cũng trúng đạn a a a…!!!
/18
|