CHUNG: ĐẠI KẾT CỤC HẠ (3)
Edit : Luna Huang
Bạch Lưu Ly tổng giác mình ở trong bóng tối nặng nề di động, muốn mở mắt nhiên mí mắt lại trầm trọng đến lợi hại, tâm càng cảm thấy buồn ngủ, buồn ngủ đến luôn luôn muốn ngủ thật say.
Lại phảng phất luôn luôn đồng dạng trong mộng, hỏa hoạn khắp bầu trời, nhưng mà nàng vẫn được ôm vào trong ngực ấm áp kiên định, vẫn có người ở nói với nàng có hắn ở không phải sợ, thế nhưng đột nhiên, hắn lại buông nàng xuống một mình đi vào trong biển lửa không còn có đi ra, nàng đã quên nàng ngay lúc đó phản ứng là cái gì, bởi vì mỗi khi vừa đến hình ảnh kia, cảnh trong mơ của nàng sẽ trở lại, tựa như nàng sợ, sợ đến không dám biết chuyện kế tiếp.
Mà giờ khắc này, nàng lại lâm vào cảnh trong mơ đồng dạng, đồng dạng hỏa hải khắp bầu trời, đồng dạng ôm ấp ấm áp, nhưng nàng thủy chung thấy không rõ mặt của hắn, chỉ biết là hắn một mực bên tai nàng ôn nhu nỉ non: “Ta sẽ trở lại đón nàng, phải chờ ta, nhất định, nhất định.”
Sau đó, trước tất cả cảnh trong mơ giống nhau, hắn nói xong câu đó liền đem nàng từ trong lòng xuống, cũng không quay đầu lại đi đến hỏa hải, nàng muốn truy, thế nhưng cả người vô lực, muốn gọi, nơi cổ họng lại không phát ra được thanh âm nào.
Chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn, nhìn thân ảnh của hắn một chút không có trong hỏa hoạn.
“Bách Lý… Vân Tựu…” Cực hạn bất an để nơi cổ họng nàng cuối cùng nặn ra thanh âm thật nhỏ, gọi ra tên này, tầm mắt của nàng cùng với lòng của nàng chợt sáng tỏ, hắn gọi Bách Lý Vân Tựu, hắn là Bách Lý Vân Tựu!
“Bách Lý Vân Tựu!” Bạch Lưu Ly bỗng dưng mở mắt ra, phút chốc ngồi dậy, “Vân Tựu!”
Chỉ là nàng mới ngồi dậy liền ngã trở về ải tháp, toàn bộ thân thể mềm mại vô lực cùng trong mộng nàng không có bất kỳ khác biệt nào.
Không gian thu hẹp cùng lay động dưới thân để Bạch Lưu Ly nhất thời chưa hồi qua thần, đây là… Trong mã xa?
Mã xa lúc Bạch Lưu Ly kinh hô thành tiếng một khắc kia bắt đầu thả chậm tốc độ, tiện đà dừng lại, Sa Mộc dựa ở bàn nhỏ ngủ lúc Bạch Lưu Ly lên tiếng thì giật mình, nhào tới bên tháo khẩn trương lại vui vẻ hỏi: “Đại tiểu thư người tỉnh?”
Cảm tạ trời đất! Đại tiểu thư rốt cục tỉnh! Nếu không Ám Nguyệt cô nương luôn luôn nói với nàng không cần lo lắng, nàng cũng muốn hoài nghi đại tiểu thư có còn tĩnh nữa hay không.
“Đại tiểu thư người khát không? Có đói bụng không? Nô tỳ, lấy cho người ly nước!” Còn không đợi Bạch Lưu Ly nói, Sa Mộc liền vội vàng xoay người đi vì nàng rót nước.
Bạch Lưu Ly chỉ là nằm ở ải tháp hơi mở nhìn trên đỉnh xa, không nói lời nào, cũng không nháy mắt, cũng không ngồi dậy tiếp nhận nước Sa Mộc đưa tới.
Giữa lúc Sa Mộc gấp đến độ không được, Ám Nguyệt xốc màn xe tiến đến, thấy Bạch Lưu Ly đã tỉnh, quan tâm nói: “Vương phi tỉnh, phía trước lập tức đến Thanh Phong trấn, tối nay nghỉ tạm ở khách sạn, bữa tối cũng dùng ở đó, Vương phi vừa tỉnh lại, vẫn là nằm một chút cho thỏa đáng.”
Thanh Phong trấn, thôn trấn phía nam của Trạch quốc, đã cách Tố thành xa như vậy sao…?
Bạch Lưu Ly muốn khởi động thân, lại phát hiện toàn thân vô lực là ngay cả động tác khởi động khởi động cũng đều không thể hoàn thành, Sa Mộc thấy thế, vội vã đỡ nàng ngồi dậy, không quên kéo cao gối đầu đệm ở sau lưng của nàng, Bạch Lưu Ly lúc này mới ngước mắt nhìn về phía trong con ngươi uể oải khó nén của Ám Nguyệt, khàn khàn khàn khàn mà lạnh lùng: “Hắn đâu?”
Mâu quang của Ám Nguyệt run lên, cũng không trả lời vấn đề của Bạch Lưu Ly, nói một tiếng “Vương phi trước nghỉ ngơi.” Xoay người liền muốn nhảy xuống xe ngựa, thanh âm lạnh lùng của Bạch Lưu Ly lại một lần nữa vang lên, vẫn là lời giống vậy, chỉ là thanh âm càng lạnh hơn một phần, “Hắn đâu?”
“Gia nói sẽ đến đón Vương phi, Vương phi chỉ cần an tâm chờ là tốt rồi.” Ám Nguyệt nói xong, vội vội vàng vàng nhảy xuống xe ngựa, lập tức bánh xe lại tiếp tục động.
Sa Mộc đang cầm ly trà lo sợ bất an quỳ ngồi trước ải tháp, nàng chưa từng thấy qua nhãn thần như vậy của đại tiểu thư, cũng chưa từng nghe thấy qua thanh âm như vậy của đại tiểu thư, lạnh đến tựa như tuyết đông lạnh nhiều năm.
“Sa Mộc, ta ngủ bao lâu?” Một lát, Bạch Lưu Ly cuối cùng thoáng hòa hoãn giọng nói, nhìn về phía Sa Mộc thấp thỏm bất an.
“Hồi đại tiểu thư, nửa… Nửa tháng.” Sa Mộc nhẹ nhàng nuốt hớp nước bọt, thận trọng nói.
“Dĩ nhiên nửa tháng.” Tay của Bạch Lưu Ly đặt ở trên đệm run lên bần bật, thanh âm yếu ớt, “Đây cũng là nói, mã xa ly khai Vân vương phủ, đã có nửa tháng.”
“…Vâng.” Sa Mộc chôn đầu thấp thấp, đúng là không có can đảm ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu Ly thời khắc này.
Bạch Lưu Ly cụp mắt nhìn hai tay vô lực của mình, một lát, mới hơi nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Hoảng , cái gì ta cũng sẽ không trút giận lên trên người ngươi, không cần câu nệ như vậy.”
“Vâng! Đại tiểu thư!” Lời tuy nói như vậy, Sa Mộc nhưng vẫn là khẩn trương.
“Mang nước đến đây uy ta uống đi, tay của ta không có khí lực.” Giọng của Bạch Lưu Ly lãnh đạm có chút cụt hứng.
Sa Mộc liền vội vàng đem đưa tới trước miệng Bạch Lưu Ly, đút nàng uống xong một chén nước, thấy nàng tựa hồ còn không giải khát, vội vàng lại rót một chén đút nàng uống xong, sau đó mới an tĩnh ngây ngô ở một bên, Bạch Lưu Ly không nói lời nào, nàng cũng không dám phát sinh một chút xíu thanh âm.
Bạch Lưu Ly dựa lưng vào gối mềm, thân thể theo mã xa nhoáng lên, tâm cũng lắc lắc, vô pháp bình tĩnh.
Bách Lý Vân Tựu, dĩ nhiên dùng phương pháp như vậy đưa nàng đi, chuyện hắn cần làm, chỉ sợ không chỉ là chống lại Hạ Hầu Nghĩa mà thôi, vậy ——
Trong đầu bỗng nhiên một đạo bạch mang hiện lên, một câu oán linh nói nổi lên trong óc.
Đồng trung âm dương, hồn trung nhân quỷ, dĩ hôn vi khế, dĩ huyết vi môi, ám nguyệt chi dạ, Diệu Nguyệt U Đô, chủ quy quốc phục.
Thiếu chủ, ngươi không thể ngủ, ngươi còn phải dẫn chúng ta trở về…
Thiếu chủ, ngươi không thể quên chuyện ngươi đã ứng…
Nàng ngủ say nửa tháng, như vậy mười lăm tháng sau… Chính là ám nguyệt chi dạ trăm năm trong truyền thuyết, Bách Lý Vân Tựu hắn ——
Con ngươi dưới mí mắt khép chặt của Bạch Lưu Ly run run không ngớt, hai tay vô lực chẳng biết lúc nào trảo chặt đệm chăn, thân thể buộc chặt lợi hại, có thể để Sa Mộc còn tưởng rằng nàng có địa phương gì không thoải mái, khẩn trương hỏi: “Đại tiểu thư, người làm sao vậy? Có chỗ khó chịu?”
Bạch Lưu Ly không nói lời nào, một lúc lâu, nàng mới chậm rãi buông tay, cũng chậm rãi mở mắt, chỉ là mở mắt, trong mắt nàng đã không có mệt mỏi, chỉ có quang lạnh lùng nặng nề lại cứng cỏi, mới chậm rãi đảo mắt qua rương trưng bày ở hai bên xa bích, Sa Mộc thấy nàng nhìn rương, vội vàng giải thích: “Đây là cô gia sai người mang tới cho tiểu thư, Ám Nguyệt tiểu thư còn nói, vẫn còn sách trong phủ, cô gia cũng đã sai người cất xong, đại tiểu thư không cần lo lắng.”
Thật không? Xem ra ngốc tử kia thay nàng nghĩ thật chu toàn, sợ nàng buồn chán, đúng là nàng mang sách đến, nhưng nàng mong muốn cũng không phải là những cuốn sách này, không phải.
Ánh mắt của Bạch Lưu Ly rơi xuống một bọc nhỏ hắc sắc ở góc giường, liễm liễm nhãn thần hỏi: “Đó là cái gì?”
Sa Mộc theo ánh mắt của nàng nhìn lại, lắc đầu đáp: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ biết đó là cô gia ôm tiểu thư lên xe ngựa thì cầm nó ở trong tay, nô tỳ tưởng có lẽ là đồ trọng yếu, không dám động, chỉ đem nó cẩn thận bỏ vào một bên, chỉ là nhắc tới phát hiện nó thấm nước, nô tỳ cũng không dám mở ra xem, chỉ đặt nó bên chậu than hong khô.
Sa Mộc nói xong, xoay người lấy bọc nhỏ hắc sắc đưa cho Bạch Lưu Ly, “Đại tiểu thư muốn xem không?”
Bạch Lưu Ly gật đầu, muốn chính tay mở bao phục kia, hai tay lại nhấc không nổi chút khí lực, chỉ có thể để Sa Mộc mở thay.
Chỉ là, khi Sa Mộc mở bao phục kia, Bạch Lưu Ly cảm thấy cái loại cảm chua xót đời trước nàng cũng không có này xông vào mũi của nàng, khó chịu.
Trong bao quần áo chỉ đựng bốn món, một mắt là có thể quét xong, một con chuồn chuồn trúc, một cây mộc trâm, một cây lược gỗ chỉ mới tước được một nửa, còn có một cuốn sách nhăn lợi hại.
Chuồn chuồn trức hắn vì nàng bện, mộc trâm là có khắc tên hắn cùng với nàng, cây lược gỗ nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng biết, đó là hắn vì nàng tước, mà quyển sách kia… Là cuốn nàng làm rơi trong nước.
Trang sách nhăn đến lợi hại, chữ bên trong cũng là vì ngâm nước mà nhìn không rõ, còn tinh tường nhìn ra được có vết tích chà lau, bởi vì nét mực trên tờ giấy để lại một dấu thật dài.
“Sa Mộc, thay ta oản tóc.” Bạch Lưu Ly phảng phất dùng hết lực khí toàn thân khó khăn giơ tay lên, vuốt qua nét mực trên trang sách, giọng nói lãnh đạm.
Bách Lý Vân Tựu, ngươi biến ta thành như vậy, cứ như vậy không hy vọng ta đến bên cạnh ngươi sao?
“Vâng, đại tiểu thư.” Sa Mộc lên tiếng trả lời, như là biết suy nghĩ trong lòng Bạch Lưu Ly, cầm lấy cây lược chỉ mới tước được một nửa trong bao phục thay nàng chảy tóc, oản một búi tóc phụ nhân đơn giản nhất, sau đó đem cây mộc trâm mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn cắm lên búi tóc.
Màn đêm dần dần phủ xuống, cũng dần dần có thể nghe được ngoài mã xa truyền đến tiếng người đứt quãng, Bạch Lưu Ly kêu Sa Mộc, bên tai nàng nhỏ giọng phân phó câu gì, Sa Mộc nghe lời gật đầu.
Mã xa dừng lại trước một khách sạn, tức khắc có người tiến lên đây chiêu đãi, Ám Nguyệt nhảy xuống lan can ở một bên xe ngựa, đi vòng qua lên xe ngựa, lấy hắc sa mão đổi lên trên đầu Bạch Lưu Ly, sau đó cõng nàng xuống xe ngựa, Bán Nguyệt đem mã xa an trí ở phía sau viện, Sa Mộc nhìn không người chú ý nàng, thừa dịp này, thật nhanh chạy ra khỏi đường nhìn của các nàng.
Bạch Lưu Ly từ lúc Ám Nguyệt tiến nhập thùng xe bắt đầu nói chuyện với nàng, Ám Nguyệt mặc dù giác thái độ của nàng cùng trước tương phản quá lớn, nhưng khẳng nói chuyện với nàng phải có phản ứng tốt, liền cũng không có suy nghĩ gì nhiều, thẳng đến Sa Mộc đã ly khai, Bạch Lưu Ly mới không nói thêm gì nữa.
Ám Nguyệt để Bạch Lưu Ly vào trong phòng phát hiện nha đầu không có khẩn ba ba đi theo phía sau Bạch Lưu Ly, cảm thấy có chút kỳ quái có chút kỳ quái, thế nhưng ngẫm lại người có ba việc gập liền không có để ý, nếu thật có cái gì, nghĩ nàng một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt có thể làm cái gì, liền không có đi tìm, đặt Bạch Lưu Ly ổn định ngồi ở trên giường, vì nàng đắp chăn xong mới đi xuống xem chủ quán có cơm nước gì tốt.
Ngay Ám Nguyệt đứng ở trước quầy đem tiền bạc giao cho chủ quán, Sa Mộc thở hồng hộc đã trở về, thấy Ám Nguyệt trước quầy, lập tức khôn khéo đi vòng qua hậu viện, từ hậu viện vào khách sạn, mới đi vào thính tử, liền nghe được Ám Nguyệt có chút không vui chất vấn: “Đi đâu vậy? Vì sao không bên người chủ tử ngươi hảo hảo hầu hạ?”
“Nô tỳ, nô tỳ gấp quá, đi mao xí một chuyện.” Sa Mộc tận lực để cho phản ứng của mình giống bình thường.
Ám Nguyệt Ám Nguyệt có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu nha đầu quả thật là tiểu nha đầu, đi mao sĩ cũng lâu như vậy, rửa sạch tay chưa? Nếu rửa sạch rồi thì mang thứ ăn lên cho chủ tử ngươi đi.”
“Rửa sạch rồi, nô tỳ mang đi ngay.” Thấy Ám Nguyệt không có nhìn ra, Sa Mộc tâm trạng thở dài thậm thượt.
Ám Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sa Mộc không tha, thực sự không nghĩ ra Vương phi là nữ nhân tinh minh như vậy, làm sao sẽ dùng một tiểu nha đầu ngu đần sỏa như thế, gia lại sao để tiểu nha đầu này một đường theo hầu hạ, không nghĩ ra.
Sa Mộc đem cơm nước đến cho Bạch Lưu Ly mới dám thở phào, Bạch Lưu Ly nghe được thanh âm cửa phòng có động tĩnh, trong lòng biết Sa Mộc đã trở về, không khỏi hỏi: “Đã trở về?”
“Đúng vậy đại tiểu thư, nô tỳ đã trở về.” Sa Mộc đặt cơm nước lên bàn, vội vã đi tới trước giường, từ từ trong lòng lấy ra bọc nhỏ đưa tới trước mặt Bạch Lưu Ly, thở gấp nói, “Đồ nô tỳ cũng mua về rồi.”
“Khổ cực ngươi, cài then lại đi.” Bạch Lưu Ly hài lòng gật đầu.
Nàng mê man nàng có bổn sự tự tỉnh lại, nhưng nàng đã tỉnh lại, nàng vẫn là Tu La độc y lệnh thế nhân biến sắc kia, chính là tô ma tán, làm sao làm gì được nàng?
Chỉ là, nàng tâm tình thường thường, lại khẩn trương hỏng, Sa Mộc Sa Mộc ngồi ở mép giường, lấy ngân châm trong tay hơ qua ánh nến vô số lần cũng không có dũng khí đâm vào thân thể của Bạch Lưu Ly, mặc dù Bạch Lưu Ly đã xác định nàng tìm được huyệt vị chuẩn xác không có lầm.
Sa Mộc khẩn trương đến tay cầm ngân châm liên tục run, cuối cùng không có dũng khí, môi run cầu Bạch Lưu Ly: “Đại tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ vẫn là không dám!”
“Sợ cái gì, ta còn không sợ ngươi sợ cái gì, hạ châm!” Tuy biết đối với Sa Mộc mà nói đích thật là làm khó nàng, thế nhưng ngoại trừ Sa Mộc có thể giúp nàng không ai có thể giúp nàng, nếu không có đường có thể chọn, nàng làm sao nguyện ý ép buộc Sa Mộc, phải biết rằng loại chuyện huyệt vị này, chỉ cần có một chút thành kiến, cũng có thể lệnh thân thể một người có thể liệt!
Chỉ là, nàng không thể chờ, không thể chịu đựng thân thể tê dại, hơn nữa dù cho tê dại trong thân thể nàng mất, Ám Nguyệt cũng sẽ ở trước khi mất mất đi hiệu lực cho nàng ăn vào dược mới, nếu không có như vậy, nàng tuyệt đối không thể mê man nửa tháng.
Nàng rất gấp, nhất khắc nhất phân cũng không thể chờ, cho nên nàng chỉ có thể chọn Sa Mộc.
“Đại tiểu thư…” Tay của Sa Mộc run rẩy dử dội hơn, trong giọng nói vì khẩn trương thái quá mà mơ hồ dẫn theo khóc nức nở.
“Không cho phép khóc!” Bạch Lưu Ly lãnh hạ thanh âm, “Ta nói lại lần nữa xem, hạ châm, là địa phương là mới vừa tay ngươi chỉ trúng, tay không thể run, nhớ kỹ, mảy may cũng không thể.”
Giọng của Bạch Lưu Ly để Sa Mộc lập tức ngưng thanh, cắn thật chặt môi dưới gật đầu, dùng ổn định tay ngân châm không ngừng run rẩy của mình, chặt nhắm mắt lại liền hạ châm.
Nhiên Sa Mộc nhắm mắt lại trong nháy mắt Bạch Lưu Ly nổi giận, “Mở mắt ra, trừ phi ngươi muốn ta chết!”
“Nô tỳ không dám!” Sa Mộc vội vã mở mắt ra, vẻ mặt bất lực vô tội.
“Sa Mộc, xin ngươi, ta tin ngươi.” Bạch Lưu Ly cuối cùng hòa hoãn giọng nói, trịnh trọng nghiêm túc nhìn Sa Mộc.
Ánh mắt như thế của Bạch Lưu Ly, Sa Mộc dần dần buông lỏng môi của mình ra, tay run rẩy cũng dần dần bình tĩnh lại, cố sức gật đầu, ngữ khí kiên định nói: “Đại tiểu thư tin tưởng nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không lệnh đại tiểu thư thất vọng.”
Sa Mộc cầm ngân châm trong tay lại một lần nữa hơ qua lửa, nhắm ngay một huyệt vị trên cánh tay phải của Bạch Lưu Ly, thong thả bình ổn đem ngân châm chậm rãi đâm vào.
Một cảm lung lay phút chốc từ đầu ngón tay truyền lên, Bạch Lưu Ly không khỏi cạn tiếu với Sa Mộc, “Sa Mộc làm rất khá.”
Được Bạch Lưu Ly khen Sa Mộc không dám nhiều lời, thậm chí ngay cả cười cũng không dám cười, tiếp tục lấy ngân châm thứ hai từ trong bao, dưới sự chỉ điểm của Bạch Lưu Ly tìm đúng huyệt vị thứ hai, đâm vào.
Cho đến toàn bộ cánh tay phải của Bạch Lưu Ly có thể hoạt động, trên mặt non nớt của Sa Mộc đã là tràn đầy mồ hôi hột, trên người cũng một thân mồ hôi lạnh, ướt đẫm tiết y cùng nhu y của nàng, cuối cùng hư mềm bên giường.
Bạch Lưu Ly cảm kích hơn đó là xấu hổ, vươn tay xoa xoa đầu của Sa Mộc, cười đến ôn hòa nói: “Làm khó dễ ngươi Sa Mộc, cảm tạ ngươi.”
Cử động ôn nhu cùng ngôn ngữ của Bạch Lưu Ly để Sa Mộc sợ đến lập tức từ mép giường nhảy đứng lên, gương mặt đỏ bừng, cục xúc bất an nói: “Nghe phân phó của chủ tử là chuyện hạ nhân nên làm! Nô tỳ không cảm thấy làm khó, đại tiểu thư không cần cùng nô tỳ… Không cần cùng nô tỳ nói lời cảm tạ!”
Nàng không biết còn có chủ tử cùng hạ nhân nói lời cảm tạ! Đại tiểu thư đối với nàng đủ tốt, căn bản không có chân chính xem nàng là hạ nhân đê tiện, nàng làm sao nhận nỗi tiếng cám ơn của đại tiểu thư, đây là trăm triệu lần không được!
Hơn nữa đại tiểu thư rõ ràng so với nàng lớn hơn không được bao nhiêu, nhưng luôn luôn cho nàng chỉ có ấm áp chỉ có mẫu thân lúc còn sống mới có thể cảm nhận được, đại tiểu thư rõ ràng là chủ tử, nàng vì sao luôn luôn có cảm giác không thực tế như vậy?
Phản ứng mãnh liệt của Sa Mộc để Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ lắc đầu, liền vấn đề này nói cái gì nữa, tôn ti là quan niệm của thế giới này, nàng nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, đơn giản dời đi trọng tâm câu chuyện, “Nhìn ngươi mồ hôi dầm dề, lau mồ hôi ăn hết thức ăn trên bàn, kế tiếp ta tự mình tới.”
Sa Mộc lại gấp: “Không nên không nên! Đó là cơm nước của đại tiểu thư, nô tỳ không thể động càng không thể ăn!”
“Ta nói được là được, ăn xong rồi gọi thêm một phần là được, ta còn không phải tiền một bữa cơm cũng trả không nổi.” Giọng của Bạch Lưu Ly lại lạnh xuống, “Ngồi xuống, ăn!”
Bạch Lưu Ly chợt thay đổi thái độ làm cho Sa Mộc không dám nhiều hơn nữa, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, lo sợ bất an cầm lấy chiếc đũa, tiểu tâm dực dực gắp thức ăn chay bỏ vào trong miệng, có lẽ là đoạn thời gian này không có nghỉ ngơi tốt cũng không có ăn được, mặc dù chỉ là thức ăn chay, nhưng đủ để bụng nàng kêu vang, quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Lưu Ly tự mình ghim kim một mắt, lấy dũng khí gắp miếng thứ hai, lại miếng thứ ba…
Bên này, Bạch Lưu Ly tự ghim kim cho mình đợi cả người đều có khí lực, bên ngoài đêm đã khuya, Sa Mộc đã mép giường ngủ.
Trong lúc nửa tháng qua, bất quá nghĩ đến Ám Nguyệt hoặc Bán Nguyệt sẽ trở lại một chuyến, Bạch Lưu Ly bảo Sa Mộc đi gọi chủ quán chuẩn bị chút bữa ăn khuya thuận tiện cho người đem nước nóng lên, Sa Mộc xoa xoa mắt buồn ngủ, trong nháy mắt lại lên tinh thần, đặng đặng đặng chạy xuống lầu.
Bạch Lưu Ly mâu quang nặng nề, hai tay nắm chặt thành quyền vừa buông ra, như vậy nhiều lần, Ám Nguyệt cùng Bán Nguyệt đều ở bên cạnh nàng, vậy bên người của hắn cũng chỉ có Thính Phong cùng Ám Dạ hai người, bọn họ, có thể hộ hắn chu toàn sao?
Quả nhiên như Bạch Lưu Ly suy nghĩ, nàng dùng qua cơm tắm xong tinh thần cũng dưỡng tốt, Bán Nguyệt quả nhiên đến gõ cửa, “Phu nhân, người đã ngủ?”
“Còn chưa, Bán Nguyệt cô nương nếu là muốn tiến đến, chỉ để ý đẩy cửa ra là được.” Bạch Lưu Ly ngồi ở bàn tròn thưởng thức ngân châm.
“Quấy rầy.” Một “Bán Nguyệt cô nương” Của Bạch Lưu Ly để Bán Nguyệt ngoài cửa giật mình xong mới đẩy cửa phòng ra.
Nhiên, ngay khi nàng đẩy cửa phòng ra trong nháy mắt, Bạch Lưu Ly đem ngân châm cầm trong tay phóng đến chỗ nàng, Bán Nguyệt không ngờ nàng dĩ nhiên có thể hành động như thường, phản ứng kịp đã chậm nửa phần, không có tránh được cây ngân châm thứ ba, cây ngân châm kia liền chuẩn xác không có lầm cấm trong bả vai của nàng, cánh tay lập tức truyền đến cảm giác vô lực.
“Phu nhân người ——” Bán Nguyệt vô cùng kinh ngạc, dược hiệu tô ma tán của phải đến tối mai mới hết, nàng làm sao có thể tự động được?
“Bán Nguyệt cô nương rất khiếp sợ ta có thể năng động đúng không?” Bạch Lưu Ly đạm đạm nhất tiếu, “Ta ngay cả mệnh của gia các ngươi đều có thể cứu được, có lý do gì cứu không được bản thân?”
“Như vậy phu nhân bây giờ là dự định hồi Tố thành?” Bán Nguyệt không hổ là Bán Nguyệt, trong con ngươi vô cùng kinh ngạc khiếp sợ chỉ là một cái thoáng rồi biến mất, lại khôi phục gương mặt băng lãnh tựa hồ thiên niên của nàng.
“Đúng.” Bạch Lưu Ly từ chối cho ý kiến.
“Phu nhân nếu có thể hành động như thường, có thể trước lúc ta xuất hiện rời đi, lại vì sao chờ ta xuất hiện?” Nữ nhân trước mắt này, tâm tư đúng là cùng gia một dạng, kẻ khác khó đoán, “Phu nhân biết, ta cùng với Ám Nguyệt chắc là sẽ không cho ngươi hồi Tố thành.”
“Thật không?” Bạch Lưu Ly lại không thèm để ý lời của Bán Nguyệt, chỉ là khẽ mỉm cười, “Nên chờ các ngươi xuất hiện, là muốn hỏi các ngươi có muốn cùng ta hồi Tố thành hay không, dù sao các ngươi tìm được hắn so với ta dễ hơn.”
Tròng mắt lạnh như băng của Bán Nguyệt có một luồng bạch mang không biết tên hiện lên, ngẫu nhiên lạnh lùng nói: “Vẫn là thỉnh phu nhân buông tha cái ý niệm này đi, chúng ta sẽ không vi phạm mệnh lệnh của gia.”
“Đã như vậy, xem ra ta phải ly khai nơi này về Tố thành, chỉ có thể cùng Bán Nguyệt cô nương nói chuyện.” Bạch Lưu Ly không cười, chậm rãi đứng lên, trong mắt tiếu ý bị lạnh lùng thay thế.
Mặc dù trên người không có vũ khí, nhưng trên người Bạch Lưu Ly tán phát ra khí lạnh lùng hãy để cho Bán Nguyệt giật mình, lập tức lấy tay không có trúng ngân châm tay nắm chắt kiếm.
“Không! Bán Nguyệt tỷ!” Ngay lúc Bán Nguyệt muốn rút kiếm, Ám Nguyệt đột nhiên vọt vào, một tay đè tay chuôi kiếm của Bán Nguyệt xuống, chọc cho Bán Nguyệt giận dữ, lạnh giọng quát, “Ám Nguyệt ngươi làm cái gì vậy?”
“Ta muốn cùng Vương phi hồi Tố thành!” Ám Nguyệt cấp thiết lại kiên định nói.
Bán Nguyệt một tay huy khai tay của Ám Nguyệt, mi tâm khẩn túc, “Ngươi cũng biết ngươi đang nói cái gì?”
“Ta đương nhiên đang nói cái gì, ta muốn cùng Vương phi hồi Tố thành!” Ám Nguyệt cũng không do dự sợ hãi, tự tự leng keng, “Ta lo lắng gia, ta lo lắng Dạ Dạ cùng Thính Phong, chúng ta xa cuối chân trời như vậy, căn bản cũng không biết Tố thành bọn họ thế nào!”
“Bán Nguyệt tỷ ngươi so với ta thông minh hơn, ngươi tự nhiên cũng biết Hạ Hầu Nghĩa là một người âm hiểm độc ác cỡ nào, dù cho Bán Nguyệt tỷ ngươi không nói không nói nét mặt không có biểu hiện, ta cũng biết trong lòng ngươi lo lắng Chiểu thiếu gia!”
“Ta không có!” Vừa nhắc tới Mục Chiểu, tình tự của Bán Nguyệt tức khắc không khống chế được, trên mặt cũng duy trì không được thần tình băng lãnh nữa.
“Bán Nguyệt tỷ, ngươi cần gì phải lừa mình dối người, phản ứng của ngươi bây giờ cũng đủ nói rõ ngươi căn bản là không yên lòng Chiểu thiếu gia.” Ám Nguyệt nắm thật chặt vai của Bán Nguyệt, cố sức nắm bắt, “Ngươi sẽ không sợ ngươi lần này không đi gặp hắn sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy hắn nữa sao?”
Ánh mắt của Bán Nguyệt đảo không nhìn Ám Nguyệt, cắn môi dưới xuất huyết.
Ám Nguyệt cũng thả bả vai của nàng, trịnh trọng nói: “Bán Nguyệt tỷ, lần này ta là vô luận như thế nào đều phải hồi Tố thành, chuyện này dọc theo con đường này ta đã suy nghĩ không dưới mười lần, chỉ là vẫn ngại vì Vương phi không có tỉnh lại, hôm nay Vương phi đã tỉnh lại, coi như các ngươi không ai nguyện ý trở lại, tự ta một người ta cũng trở về!”
Ám Nguyệt nói xong, nhìn Bạch Lưu Ly một mắt, xoay người đi ra ngoài phòng.
Mâu quang của Bạch Lưu Ly nặng nề, ánh mắt ngừng trên người Bán Nguyệt một mắt, cũng đi ra ngoài.
Bán Nguyệt không có ngăn trở hai người rời đi, nhưng ở lúc Bạch Lưu Ly bước ra cánh cửa thì gọi các nàng lại: “Chờ một chút!”
Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt đồng thời dừng bước lại, chỉ nghe Bán Nguyệt phảng phất lấy hết dũng khí nói: “Ta và các ngươi cùng nhau trở về.”
Nhãn tình của Ám Nguyệt sáng lên, lập tức nhảy về trước mặt Bán Nguyệt, ôm chặt lấy nàng, kích động nói: “Ta biết Bán Nguyệt tỷ tốt nhất!”
Bán Nguyệt khó có được kéo khóe miệng.
Bạch Lưu Ly thản nhiên nói: “Bán Nguyệt cô nương lúc này thì không phải là vi phạm lệnh của gia các ngươi?”
“…” Bán Nguyệt khẽ thở dài một cái, “Đợi gia trách phạt là được.”
“Ai nha Vương phi, gia không phải là người không có nhân tình vị, gia đợi chúng ta khá tốt, cũng không trọng phạt chúng ta.” Ám Nguyệt cằn nhằn một chút, “Tuy rằng lần này là rất nghiêm trọng, thế nhưng chỉ cần Vương phi không có việc gì, gia tuyệt đối sẽ không trách phạt chúng ta.”
“Hơn nữa, chúng ta cũng hy vọng Vương phi có thể đi đến bên người gia bồi bên người gia.” Ám Nguyệt nhìn phía viễn phương, thanh âm có chút buồn vô cớ, “Gia rất cô đơn.”
/207
|