ĐẶC BIỆT THIÊN CHI MỤC CHIỂU 7
Editor: Luna Huang
Bách Lý Vân Tựu không có đến Vân Lĩnh, mà tiểu điểu nhi sẽ ở Vân Linh, là nàng la hét Bách Lý Vân Tựu để Bán Nguyệt mang nàng tới, bởi vì nàng nhớ A Uyên A Uyên của nàng.
Lúc này, mới từ phòng Mục Chiểu đi ra ngoài tiểu điểu nhi vẫn chưa chạy xa, mà ở song linh ở tại một gian phòng khác trong phong tuyết nhìn Mục Chiểu cùng Bán Nguyệt hai người, nhìn Mục Chiểu quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, nhìn Bán Nguyệt dừng lại cước bộ cuối cùng là đầu cũng không hồi bước nhanh ly khai, chỉ để lại Mục Chiểu quỳ ngồi trên mặt đất thất thần kinh ngạc nhìn nàng rời đi.
Gió lạnh gào thét, cuồn cuộn thổi tóc dài thùy tán trên vai Mục Chiểu tùy ý phi dương.
Tiểu điểu nhi nhìn Bán Nguyệt càng chạy càng xa, cuối tiêu thất ở trong tầm mắt, mà Mục Chiểu vẫn là ngơ ngác quỳ ngồi trên mặt đất, không có dấu hiệu đứng dậy đuổi theo, tiểu điểu nhi túm song linh thật chặt, cuối cùng giậm chân một cái, chạy ra khỏi gian nhà vọt bên người Mục Chiểu, dậm chân hướng hắn vội la lên: “A Chiểu mau đuổi theo đuổi theo a! Không đi nữa di đều chạy xa!”
Tiểu điểu nhi quýnh lên, đến hai chữ “Thúc thúc” cũng đều tiết kiệm, mà là học phương thức của cha nàng xưng hô Mục Chiểu trực tiếp gọi hắn A Chiểu, còn nhất phó hận thiết bất thành cương, dậm chân vội vàng đưa tay đỡ Mục Chiểu lên, “Ai nha, ngươi mau đứng lên a! Ngươi thật nặng nha!”
Mục Chiểu lúc tiểu điểu nhi cứng rắn kéo thì đỡ khuông cửa chậm rãi đứng lên, cũng không có nghe lời của nàng đuổi theo Bán Nguyệt, mà là tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, lắc đầu khổ sở nói: “Không cần đuổi, nàng không hy vọng ta đi truy nàng.”
“Ngu ngốc ngu ngốc! Cha nói A Chiểu là ngu ngốc, A Chiểu quả nhiên là ngu ngốc!” Tiểu điểu nhi lại dậm chân, vặn khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt Mục Chiểu vẻ mặt tự giễu khổ sở, hung hắn nói, “Vừa rồi ca ca đi ra ngoài chính là đi tìm di, nói cho nàng biết ngươi đã tỉnh, cho nên nàng mới vội vội vàng vàng chạy tới, di là muốn thấy ngươi nha! Tuy rằng ta không biết di tại sao tới chạy, thế nhưng ta biết di nhất định là muốn gặp ngươi, ngươi không đi truy nàng, nàng làm sao có thể thấy ngươi?”
“Tựa như mẫu thân giận cha không để ý tới cha một dạng, cha vẫn mặt dày trước mặt mẫu thân hò hét dụ dỗ mẫu thân, mẫu thân sẽ không tức giận nữa, A Chiểu cũng đến trước mặt di lắc lắc, như vậy di cũng sẽ không tức giận A Chiểu!” Tiểu điểu nhi một bên hướng Mục Chiểu truyền thụ kinh nghiệm của nàng một bên ở phía sau Mục Chiểu đẩy hắn, “Nên, A Chiểu mau đuổi theo! Nhanh đi nhanh đi!”
Mục Chiểu bị tiểu điểu nhi đẩy đi lảo đảo hai bước, trong đầu tới tới lui lui quay về một đôi lời, tiểu Bán nhi… Vội vội vàng vàng đến, là muốn thấy hắn?
Đây là… Thực sự? Thật vậy chăng?
“Ai nha! A Chiểu nhanh đi a! Đần chết rồi đần chết rồi! So với cha còn phải ngây ngô còn phải đầu gỗ hơn!” Tiểu điểu nhi thấy đẩy Mục Chiểu một lúc lâu hắn mới bước vài bước, không khỏi càng nóng nảy hơn, càng cố sức đẩy hắn, “Tin tưởng tiểu điểu nhi! Dùng biện pháp tiểu điểu nhi nói, di nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!”
Tuy rằng nàng không biết A Chiểu phạm vào sai lầm gì để di vừa thấy được hắn bỏ chạy, thế nhưng cha nói, muốn nàng hành sự tùy theo hoàn cảnh, giúp A Chiểu ngu ngốc một tay, miễn cho ca ca vẫn ở Vân Lĩnh không về nhà!
Nàng mới không muốn ca ca lưu lại nơi này, không muốn không muốn!
Mục Chiểu bị tiểu điểu nhi lại huấn lại mắng lại mắng lại đẩy, cuối cùng tựa hồ rốt cục hiểu, vội vàng đuổi theo phương hướng Bán Nguyệt ly khai, cước bộ hư nhược, tiểu điểu nhi nhìn bóng lưng lắc lư lung lay của hắn, cười đến hài lòng gật đầu, hình như làm thành đại sự tình gì.
Khi thân ảnh của Mục Chiểu biến mất trong tầm mắt tiểu điểu nhi, A Uyên xuất hiện ở tầm mắt của nàng, chỉ thấy trong tay hắn đang cầm xấp y vật cùng một đôi hài chạy tới bên này, tiểu điểu nhi vừa thấy hắn, vội vàng cười chạy tới chỗ hắn, cao hứng kêu lên: “Ca!”
A Uyên thấy tiểu điểu nhi không khỏi cũng cười, tiểu điểu nhi chạy đến bên cạnh hắn nhìn y hài trong tay hắn, nghiên hỏi: “Ca lấy những thứ này là làm cái gì đấy?”
“Cho A Chiểu thúc thúc mặc.” A Uyên vừa trả lời vấn đề của tiểu điểu nhi vừa bước vào phòng Mục Chiểu, nhiên hắn vừa vào cửa liền kinh ngạc, quay đầu khẩn trương hỏi tiểu điểu nhi, “A Chiểu thúc thúc sao không ở trong phòng? Muội muội cũng biết hắn đi nơi nào?”
“A Chiểu đuổi theo di đi nha! Tiểu điểu nhi để hắn đi đuổi! Nếu không di sẽ vẫn giận A Chiểu không gặp hắn không để ý tới hắn.” Tiểu điểu nhi ôm lấy cánh tay của A Uyên, mắt lượng nhìn chằm chằm vẻ mặt A Uyên chờ được khen, “Ca, tiểu điểu nhi có đúng hay không làm rất tốt?”
“Muội muội hồ đồ!” Ai biết A Uyên lại xụ mặt xuống hất cánh tay của tiểu điểu nhi, có chút lạnh lùng nói, “Ngươi không thấy trên người A Chiểu thúc thúc chỉ mặc một bộ đan y, đến hài cũng không có mang sao? Vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn liền đi ra ngoài như vậy ——”
Nhiên A Uyên còn chưa có nói xong, tiểu điểu nhi liền bĩu môi, viền mắt run dử dội hơn, nhất phó sắp khóc thương tâm nhìn A Uyên, lệnh lời của A Uyên hơi ngừng, A Uyên lúc này mới phát hiện hắn dĩ nhiên hung muội muội hắn thương yêu nhất, mặt mày lập tức nhu hòa, hướng tiểu điểu nhi vươn tay như bình thường xoa xoa đầu của nàng, ôn nhu nói: “Ca nói sai, muội muội không khóc a.”
Ai biết tiểu điểu nhi không giống như ngày thường cọ trong lòng bàn tay A Uyên, trái lại lui về phía sau mấy bước rời xa tay hắn, sau đó xoay người chạy!
Tiểu điểu nhi xoay người chạy đi cố sức hít mũi một cái, nước mắt cà chảy xuống, nàng vội vàng giơ tay lên lau khóe mắt, chạy trốn nhanh hơn, ca ca hung nàng, nàng không cần ca ca nữa!”
Nàng chỉ là muốn mau cùng ca về nhà, có cái gì sai! Ô ô ô…
Tiểu điểu nhi chạy cực nhanh, bởi vì trong ngày thường Bách Lý Vân Tựu dạy nàng nhiều nhất chính là khinh công, để nàng chỉ một người lớn xuất mã mới có thể đuổi kịp nàng, tốc độ của A Uyên không bằng được.
“Muội muội!” Mắt thấy tiểu điểu nhi chạy, A Uyên lập tức hoảng hồn, lập tức đến chuyện Mục Chiểu không có mặc y mang hài cũng bất chấp, đem đồ ném xuống đất liền đuổi theo phương hướng của tiểu điểu nhi chạy đi.
Một chỗ khác.
Hai chân của Mục Chiểu cuồn cuộn trong tuyết, vừa chạy vừa nhìn chung quanh, bởi vì khẩn trương cấp thiết, hắn quên đau đã quên băng hàn, bởi vì giờ khắc này trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm trong đầu.
Hắn không biết hắn chạy bao lâu, bỗng nhiên hai chân lần thứ hai mềm nhũn, hắn suýt nữa lại một lần nữa ngã nhào trên đất, cũng may hắn bám được một gốc cây mới miễn cưỡng ổn định thân thể lung lay sắp đổ, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Cả người hắn đã bị gió lạnh cùng băng tuyết cóng đến hồng tử hồng, khô nứt đến lợi hại, vết thương đã vảy kết trước ngực hắn bởi vì động tác lớn của hắn mà rạn nứt, lúc này chính sấm huyết ra bên ngoài, nhiễm đỏ nội y bạch sắc.
“Tiểu Bán nhi ——” Bỗng nhiên, Mục Chiểu ôm ngực hướng tuyết lâm mang mang rống một tiếng.
Trả lời hắn chỉ có tiếng gió cùng với tiếng la hồi âm trận trận của chính hắn.
Lưng Mục Chiểu dựa thân cây chán nản chậm rãi trợt ngồi xuống.
Bất quá là hài tử nói mà thôi, hắn vẫn là ôm hy vọng, hắn còn có hy vọng gì để ôm…?
“Hắc, hắc…” Mục Chiểu cúi đầu cố sức thở hổn hển, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy trời giá rét đất đông lạnh, lạnh đến mất đi tri giác, lạnh đến hắn muốn nhắm mắt lại.
Nhiên, khi hắn muốn nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy tia sáng trước mắt tối sầm lại, vội vàng ngẩng đầu, nhưng khi hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy không phải là một đôi mâu tử lạnh như băng, mà là một bóng lưng gầy yếu, một thân ảnh quanh quẩn trong lòng hắn vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Bán Nguyệt không nói gì, cũng không có nhìn Mục Chiểu một mắt, chỉ là đưa lưng về phía hắn đứng ở trước mặt hắn, ngồi xổm người xuống, sau đó nắm hai tay của hắn, đem cả người hắn kéo đến trên lưng của nàng, xác định vịn chắc hắn mới bắt đầu mại khai cước bộ đi trở về.
Mục Chiểu cảm thấy lòng đau chết khiếp của hắn đã trở về, thình thịch kinh hoàng không ngừng, hắn nói không ra lời, thậm chí không cảm giác được ôn độ của Bán Nguyệt, hắn rõ ràng cảm giác được, chỉ có lòng bàn tay nàng trơn truột.
Mục Chiểu rất cao, mà Bán Nguyệt chỉ cao tới cằm hắn, cùng với nói cõng hắn trên lưng, không bằng để hắn nằm trên lưng kéo đi, đến nỗi hai chân của hắn trong tuyết lưu lại dấu vết thật dài.
Có lẽ là trọng lượng trên lưng quá mức nặng nề, Bán Nguyệt đi được cũng không nhanh, Mục Chiểu nhìn không thấy mặt của nàng, hắn thậm chí đem đầu ở trên vai của nàng, chỉ bình hô hấp nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, cảm thụ được văn lộ lòng bàn tay thô ráp, thầm muốn thời gian vào thời khắc này ngừng lại.
Mục Chiểu vẫn trầm mặc, không nói gì, không biết qua quá lâu, chỉ nghe Bán Nguyệt thấp thấp thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ có một câu nói, “A Uyên cứu ngươi không dễ dàng.”
Nàng cũng không nói gì nàng tại sao lại đột nhiên hiện ở trước mặt hắn, cũng không nói gì nàng vì sao phải cứu hắn, thậm chí ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn một câu, hình như nàng cứu hắn, chỉ là bởi vì A Uyên mà thôi.
Mặc dù như thế, Mục Chiểu như trước cảm thấy thỏa mãn, coi như là không phải là bởi vì hắn mới cứu hắn, có thể nhìn thấy nàng, hắn đã thỏa mãn, mặc kệ nàng hận hắn hay muốn giết hắn.
Thế nhưng, nàng nếu bằng lòng gặp hắn nguyện ý kéo hắn về, liền chứng minh nàng không muốn nhìn thấy hắn chết, có lẽ nói không nỡ nhìn thấy hắn chết? Vậy có phải hay không cũng chứng minh, hắn còn có chút hy vọng? Như tiểu điểu nhi nói như vậy, chỉ cần hắn lắc lư nhiều hơn trước mặt nàng, nàng sẽ tha thứ hắn?
Đúng không? Tâm tình của Mục Chiểu có chút kích động, đúng không?
“Ta sẽ không chết.” Một lát, Mục Chiểu mới nhu thanh âm hồi đáp.
Nhiên, tiếng nói của hắn mới rơi, hắn chỉ cảm thấy thân thể của Bán Nguyệt chấn động mạnh một cái, sau đó nàng phút chốc dừng bước.
Trong nháy mắt lòng của Mục Chiểu lại nâng lên, Bán Nguyệt thật lâu bất động, Mục Chiểu không khỏi nhẹ giọng nói: “Tiểu Bán nhi?”
Trả lời Mục Chiểu, là Bán Nguyệt cố sức ném hắn xuống đất, chỉ thấy nàng như trước đưa lưng về phía hắn, chợt mất khống chế lớn tiếng nói: “Không nên gọi ta! Ngươi chết hay không chết cùng ta có quan hệ gì đâu! Ta hận không thể để ngươi chết!”
Hai vai của Mục Chiểu run lên, nhu nhu môi khô khốc, muốn nói điều gì, cửa ra cửa ra nhưng chỉ là khẽ gọi Bán Nguyệt: “Tiểu Bán nhi…”
Ai biết Bán Nguyệt lại như kinh gắt gao đè hai lỗ tai mình, thân thể run rẩy tê thanh nói: “Không nên gọi ta không nên gọi ta!”
Phản ứng của Bán Nguyệt để Mục Chiểu đau lòng đến xuất huyết, hắn nỗ lực đứng lên, cổ đủ tất cả dũng khí, kéo thân thể của Bán Nguyệt.
Chỉ thấy Bán Nguyệt tái nhợt nghiêm mặt tránh ra tay của Mục Chiểu, thụ hách lớn tiếng nói: “Đừng đụng ta!”
Tay của Mục Chiểu cứng ở giữa không trung.
Bán Nguyệt bỗng nhiên giơ tay lên phủ hướng mặt mình, sau đó lui bước run thanh âm nói: “Ta là Vọng Nguyệt, gương mặt này của ta, cả đời đều là mặt của Vọng Nguyệt…”
Mục Chiểu đau lòng đến khó có thể hô hấp, hắn lần thứ hai tới gần Bán Nguyệt, mặc kệ địch ý của nàng, mạnh đem nàng ôm vào trong ngực!
—— đề lời nói ngoài ——
Ngày mai không canh a, các cô nương sờ chờ canh tân
/207
|