Vương Ngụy Thần cùng Trầm Tuyết Ngưng thuận lợi tiến vào trường học thông qua cửa phụ, đương nhiên vẫn còn một số thây ma đứng thơ thơ thẫn thẫn ở đây, có điều đều bị Trầm Tuyết Ngưng xung phong giết chết, Vương Ngụy Thần cũng không ngăn cản, chờ nàng giải quyết xong hai người liền bước vào dãy hành lan phòng học.
Trầm Tuyết Ngưng ngựa quen đường cũ dẫn Vương Ngụy Thần băng qua hai dãy hành lang, lên thẳng lầu ba, bởi vì thời điểm xảy ra tận thế thây ma ở trong phòng học đều bị những người sống sót bên ngoài dẫn dụ rời đi, thành ra toàn bộ thây ma trong trường đều tập trung tại hai cổng và sân trường. Còn lác đác vài con trong các dãy phòng thì bị những người có dũng khí tập trung tiêu diệt, mà Trầm Tuyết Ngưng ban đầu cũng là một trong số những người đó, vì vậy mà uy tín của nàng cũng được đề cao, chỉ huy một đám người, mà đám người này phần lớn đều là bạn tốt của nàng.
Chờ khi hai người tới phòng học cũ ở lầu ba, nơi mà đám Trầm Tuyết Ngưng trước đây trú ẩn thì một cảnh tượng có chút 18+ đập vào mắt, phòng học vốn đặt bàn ghế ngăn nắp thì lúc này không thấy ghế đâu, chỉ có những cái bàn cao được người ta xếp đặt sát xịt vào nhau, không một kẽ hở. Mà trên bàn lúc này có bốn nhân ảnh đang dây dưa cùng nhau, ba nam nhân mặc đồng phục sinh viên có dính chút máu tươi đang ra sức kéo xé áo quần của một nữ sinh, nàng ta chống cự kịch liệt không ngừng gào khóc đưa ánh mắt nhìn về phía đám sinh viên khác đứng ở cuối phòng.
- Đừng! Đừng a... Làm ơn, tôi không muốn,... Lâm Phong, Đặng Mẫn,... Cứu tôi!... A!!...
Nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng của nữ sinh, đám sinh viên kia cắn chặt răng quay đầu đi nơi khác, chỉ có một nam sinh không biết từ đầu chạy lại, trong tay cầm một cái ghế xếp giơ cao khỏi đầu.
- Đám súc sinh!!
Mở miệng gầm lên, nam sinh dáng người cao ráo nhảy bổ tới, ghế xếp đập xuống lưng một tên đang chuẩn bị lột quần jean của nữ sinh.
- AAA!
Tiếng hét thảm vang vọng trong phòng học, hai tên còn lại vội vàng nhảy khỏi bàn, tay chỉ vào mặt nam sinh mắng to.
- Tạ Minh, mày đây là tìm chết!
- Phi! Hôm nay tao không đánh chết đám súc sinh bọn mày tao liền không phải là Tạ Đế.
Tạ Minh gân xanh nổi đầy trán đốp lại một câu sau đó tiếp tục cầm ghế đánh tới.
Bất quá không đợi hắn kịp động thủ thì một thân ảnh khác nhanh hơn xông vào chế ngự ba tên ác tặc, động tác như mây trôi nước chảy đánh cho cả ba nằm dài trên sàn, vì bị bẻ tay bẻ chân mà nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, không ngưng gào khóc.
Diễn biến bất ngờ khiến mọi người trong phòng sững sờ giây lát, lúc sau mới kịp phản ứng dùng ánh mắt dè chừng nhìn nhân vật vừa xuất hiện.
Trầm Tuyết Ngưng nhìn thế cục đã được Vương Ngụy Thần giải quyết gọn nhẹ, nàng thở phào một hơi rồi chạy nhanh vào phòng.
- Đừng lo lắng, anh ấy là người mình.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, từng người từng người vội chuyển dời ánh mắt, đồng thời cũng thở dài một hơi, dù không biết nam nhân vừa xuất hiện kia là ai nhưng thực lực hắn bày ra quả thật là không thể xem thường, bọn họ nếu không có chuyện tuyệt đối không dám dễ dàng trêu vào người này.
Tạ Minh gặp lại bạn tốt nhịn không được kích động một phen, hắn còn tưởng nàng đã chết, Tạ Minh thả ghế xếp xuống đất rồi bước tới trước mặt Trầm Tuyết Ngưng, giọng nói không giấu nổi cao hứng.
- Ngưng Ngưng, cậu rốt cuộc cũng trở về rồi, bọn tôi thật sự đã rất lo cho cậu... Thời điểm cậu vừa rời đi, đám súc sinh này liền ỷ thế hiếp người.
Nói giữa chừng hắn liền quay qua trừng ba gã ác tặc bị giẫm bẹp dưới sàn, đồng thời lại liếc nhìn đám sinh viên ở dưới phòng học đang xoắn xuýt không biết có nên lên chào hỏi hay không.
Bị ánh mắt của Tô Minh liếc tới, bọn họ đều cúi đầu, trong lòng thầm hận đây là đang tố cáo công khai a, có người còn nghĩ có gì hay đâu, chẳng phải chỉ là to mồm to miệng thôi à... Loại thái độ này nhất nhất đều được Vương Ngụy Thần thu vào mắt, hắn nhếch miệng khinh thường, không để Trầm Tuyết Ngưng lên tiếng thì hắn đã mở miệng nói trước.
- Trước khi hàn huyên hay định tội gì gì đó, không phải nên giúp cô gái kia một phen sao?
Lời nói của hắn đánh động Trầm Tuyết Ngưng, nàng giật mình vỗ nhẹ trán mình một cái sau đó chạy về phía nữ sinh, từ trong balo lấy ra một bộ quần áo thể thao đưa cho nàng.
- Hạ Linh, tớ dẫn cậu sang phòng bên thay quần áo.
Hạ Linh một tay run run tiếp lấy bộ quần áo, tay còn lại khư khư túm lấy mảnh áo rách che trước người, khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng nhợt không chút huyết sắc hướng Trầm Tuyết Ngưng gật gật cảm tạ, sau đó quay đầu nhìn thật sâu Vương Ngụy Thần một cái, người đàn ông này là người duy nhất quan tâm tới nàng, trong khi những người bạn học tự cho là bạn tốt kia của nàng lại đang thân ai nấy lo, hoặc là không dụng tâm để ý tới nàng.
Một nam nhân xa lạ lại có thể vì nàng mà lo nghĩ một chút, dù chỉ là một chú nhỏ bé đó thôi nhưng trong thế giới này nó lại trở nên thật lớn lao, ít nhất trong lòng nàng chính là cảm nhận như vậy.
Hạ Linh không dám nhìn lâu, sợ hắn sẽ khó chịu, cho nên nàng nhanh chóng tụt xuống bàn đi theo Trầm Tuyết Ngưng sang phòng khác.
Chừng năm phút sau hai nàng quay lại, lúc này Vương Ngụy Thần mới có cơ hội quan sát kỹ càng nữ nhân cách đây vài phút bị lăng nhục, mặc dù chưa thành... Không thể không nói nàng thực sự rất đẹp, dáng người đẩy đà không nói, từ trên cơ thể nàng còn tỏa ra khí tức yêu mị khiến người ta nhịn không được muốn trầm mê, so với nét đẹp trẻ trung năng động của Trầm Tuyết Ngưng còn cao hơn một bậc.
Không trách được mấy tên này lại nảy sinh ý đồ cầm thú, nàng rất đẹp a! Thầm suy nghĩ một phen, hắn lạnh nhạt hướng hai nàng vẫy tay, ý bảo tới bên cạnh mình.
Trầm Tuyết Ngưng và Hạ Linh không chút do dự đi tới đứng cạnh hắn, một trái một phải.
Vương Ngụy Thần quét mắt nhìn lướt qua từng người trong phòng, trừ bỏ đám người Lâm Phong Đặng Mẫn thì hắn dừng lại trên người Tạ Minh lâu nhất.
- Cậu là Tạ Minh nhỉ? Vừa rồi làm rất tốt đấy...
Bị khí thế cường giả đè ép, Tạ Minh thầm toát mồ hôi lạnh, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn định gật đầu đáp lại.
- Là điều tôi nên làm, Hạ Linh vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ba thằng khốn nạn ấy làm nhục được.
- Đồng nghiệp?
Vương Ngụy Thần nghi hoặc, thầm nghĩ không lẽ bọn họ đều đi làm sớm kiếm thêm thu nhập, cơ mà nhìn hai người là một dạng tiểu thư cậu ấm a.
Dường như đọc hiểu được hắn suy nghĩ gì, Trầm Tuyết Ngưng cười khúc khích kề sát tai hắn nhỏ giọng giải thích.
- Đừng nói với tôi rằng anh không biết trường của chúng tôi là trường gì a, đây là trường Điện Ảnh, Tạ Minh và Hạ Linh được các lão sư đánh giá cao nên đã giới thiệu cho các vị đạo diễn, vì vậy hai người bọn họ nổi danh từ rất sớm, đều là minh tinh trong làng giải trí a... Tạ Minh được mọi người gọi là Tạ Đế, còn Hạ Linh là nữ thần nhan sắc, luận giá trị sắc đẹp cô ấy tuyệt đối đứng hàng top 1 trong giới.
Vương Ngụy Thần gật gù, ánh mắt nhìn qua Hạ Linh và Tạ Đế đã có chút thay đổi.
Hạ Linh bị nhìn đến đỏ mặt, e thẹn cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, còn Tạ Minh thì vẫn trầm ổn như cũ, cũng không biết là đang tỏ vẻ hay thực sự là vậy.
Trầm Tuyết Ngưng ngựa quen đường cũ dẫn Vương Ngụy Thần băng qua hai dãy hành lang, lên thẳng lầu ba, bởi vì thời điểm xảy ra tận thế thây ma ở trong phòng học đều bị những người sống sót bên ngoài dẫn dụ rời đi, thành ra toàn bộ thây ma trong trường đều tập trung tại hai cổng và sân trường. Còn lác đác vài con trong các dãy phòng thì bị những người có dũng khí tập trung tiêu diệt, mà Trầm Tuyết Ngưng ban đầu cũng là một trong số những người đó, vì vậy mà uy tín của nàng cũng được đề cao, chỉ huy một đám người, mà đám người này phần lớn đều là bạn tốt của nàng.
Chờ khi hai người tới phòng học cũ ở lầu ba, nơi mà đám Trầm Tuyết Ngưng trước đây trú ẩn thì một cảnh tượng có chút 18+ đập vào mắt, phòng học vốn đặt bàn ghế ngăn nắp thì lúc này không thấy ghế đâu, chỉ có những cái bàn cao được người ta xếp đặt sát xịt vào nhau, không một kẽ hở. Mà trên bàn lúc này có bốn nhân ảnh đang dây dưa cùng nhau, ba nam nhân mặc đồng phục sinh viên có dính chút máu tươi đang ra sức kéo xé áo quần của một nữ sinh, nàng ta chống cự kịch liệt không ngừng gào khóc đưa ánh mắt nhìn về phía đám sinh viên khác đứng ở cuối phòng.
- Đừng! Đừng a... Làm ơn, tôi không muốn,... Lâm Phong, Đặng Mẫn,... Cứu tôi!... A!!...
Nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng của nữ sinh, đám sinh viên kia cắn chặt răng quay đầu đi nơi khác, chỉ có một nam sinh không biết từ đầu chạy lại, trong tay cầm một cái ghế xếp giơ cao khỏi đầu.
- Đám súc sinh!!
Mở miệng gầm lên, nam sinh dáng người cao ráo nhảy bổ tới, ghế xếp đập xuống lưng một tên đang chuẩn bị lột quần jean của nữ sinh.
- AAA!
Tiếng hét thảm vang vọng trong phòng học, hai tên còn lại vội vàng nhảy khỏi bàn, tay chỉ vào mặt nam sinh mắng to.
- Tạ Minh, mày đây là tìm chết!
- Phi! Hôm nay tao không đánh chết đám súc sinh bọn mày tao liền không phải là Tạ Đế.
Tạ Minh gân xanh nổi đầy trán đốp lại một câu sau đó tiếp tục cầm ghế đánh tới.
Bất quá không đợi hắn kịp động thủ thì một thân ảnh khác nhanh hơn xông vào chế ngự ba tên ác tặc, động tác như mây trôi nước chảy đánh cho cả ba nằm dài trên sàn, vì bị bẻ tay bẻ chân mà nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, không ngưng gào khóc.
Diễn biến bất ngờ khiến mọi người trong phòng sững sờ giây lát, lúc sau mới kịp phản ứng dùng ánh mắt dè chừng nhìn nhân vật vừa xuất hiện.
Trầm Tuyết Ngưng nhìn thế cục đã được Vương Ngụy Thần giải quyết gọn nhẹ, nàng thở phào một hơi rồi chạy nhanh vào phòng.
- Đừng lo lắng, anh ấy là người mình.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, từng người từng người vội chuyển dời ánh mắt, đồng thời cũng thở dài một hơi, dù không biết nam nhân vừa xuất hiện kia là ai nhưng thực lực hắn bày ra quả thật là không thể xem thường, bọn họ nếu không có chuyện tuyệt đối không dám dễ dàng trêu vào người này.
Tạ Minh gặp lại bạn tốt nhịn không được kích động một phen, hắn còn tưởng nàng đã chết, Tạ Minh thả ghế xếp xuống đất rồi bước tới trước mặt Trầm Tuyết Ngưng, giọng nói không giấu nổi cao hứng.
- Ngưng Ngưng, cậu rốt cuộc cũng trở về rồi, bọn tôi thật sự đã rất lo cho cậu... Thời điểm cậu vừa rời đi, đám súc sinh này liền ỷ thế hiếp người.
Nói giữa chừng hắn liền quay qua trừng ba gã ác tặc bị giẫm bẹp dưới sàn, đồng thời lại liếc nhìn đám sinh viên ở dưới phòng học đang xoắn xuýt không biết có nên lên chào hỏi hay không.
Bị ánh mắt của Tô Minh liếc tới, bọn họ đều cúi đầu, trong lòng thầm hận đây là đang tố cáo công khai a, có người còn nghĩ có gì hay đâu, chẳng phải chỉ là to mồm to miệng thôi à... Loại thái độ này nhất nhất đều được Vương Ngụy Thần thu vào mắt, hắn nhếch miệng khinh thường, không để Trầm Tuyết Ngưng lên tiếng thì hắn đã mở miệng nói trước.
- Trước khi hàn huyên hay định tội gì gì đó, không phải nên giúp cô gái kia một phen sao?
Lời nói của hắn đánh động Trầm Tuyết Ngưng, nàng giật mình vỗ nhẹ trán mình một cái sau đó chạy về phía nữ sinh, từ trong balo lấy ra một bộ quần áo thể thao đưa cho nàng.
- Hạ Linh, tớ dẫn cậu sang phòng bên thay quần áo.
Hạ Linh một tay run run tiếp lấy bộ quần áo, tay còn lại khư khư túm lấy mảnh áo rách che trước người, khuôn mặt vì sợ hãi mà trắng nhợt không chút huyết sắc hướng Trầm Tuyết Ngưng gật gật cảm tạ, sau đó quay đầu nhìn thật sâu Vương Ngụy Thần một cái, người đàn ông này là người duy nhất quan tâm tới nàng, trong khi những người bạn học tự cho là bạn tốt kia của nàng lại đang thân ai nấy lo, hoặc là không dụng tâm để ý tới nàng.
Một nam nhân xa lạ lại có thể vì nàng mà lo nghĩ một chút, dù chỉ là một chú nhỏ bé đó thôi nhưng trong thế giới này nó lại trở nên thật lớn lao, ít nhất trong lòng nàng chính là cảm nhận như vậy.
Hạ Linh không dám nhìn lâu, sợ hắn sẽ khó chịu, cho nên nàng nhanh chóng tụt xuống bàn đi theo Trầm Tuyết Ngưng sang phòng khác.
Chừng năm phút sau hai nàng quay lại, lúc này Vương Ngụy Thần mới có cơ hội quan sát kỹ càng nữ nhân cách đây vài phút bị lăng nhục, mặc dù chưa thành... Không thể không nói nàng thực sự rất đẹp, dáng người đẩy đà không nói, từ trên cơ thể nàng còn tỏa ra khí tức yêu mị khiến người ta nhịn không được muốn trầm mê, so với nét đẹp trẻ trung năng động của Trầm Tuyết Ngưng còn cao hơn một bậc.
Không trách được mấy tên này lại nảy sinh ý đồ cầm thú, nàng rất đẹp a! Thầm suy nghĩ một phen, hắn lạnh nhạt hướng hai nàng vẫy tay, ý bảo tới bên cạnh mình.
Trầm Tuyết Ngưng và Hạ Linh không chút do dự đi tới đứng cạnh hắn, một trái một phải.
Vương Ngụy Thần quét mắt nhìn lướt qua từng người trong phòng, trừ bỏ đám người Lâm Phong Đặng Mẫn thì hắn dừng lại trên người Tạ Minh lâu nhất.
- Cậu là Tạ Minh nhỉ? Vừa rồi làm rất tốt đấy...
Bị khí thế cường giả đè ép, Tạ Minh thầm toát mồ hôi lạnh, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn định gật đầu đáp lại.
- Là điều tôi nên làm, Hạ Linh vừa là bạn học vừa là đồng nghiệp của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ba thằng khốn nạn ấy làm nhục được.
- Đồng nghiệp?
Vương Ngụy Thần nghi hoặc, thầm nghĩ không lẽ bọn họ đều đi làm sớm kiếm thêm thu nhập, cơ mà nhìn hai người là một dạng tiểu thư cậu ấm a.
Dường như đọc hiểu được hắn suy nghĩ gì, Trầm Tuyết Ngưng cười khúc khích kề sát tai hắn nhỏ giọng giải thích.
- Đừng nói với tôi rằng anh không biết trường của chúng tôi là trường gì a, đây là trường Điện Ảnh, Tạ Minh và Hạ Linh được các lão sư đánh giá cao nên đã giới thiệu cho các vị đạo diễn, vì vậy hai người bọn họ nổi danh từ rất sớm, đều là minh tinh trong làng giải trí a... Tạ Minh được mọi người gọi là Tạ Đế, còn Hạ Linh là nữ thần nhan sắc, luận giá trị sắc đẹp cô ấy tuyệt đối đứng hàng top 1 trong giới.
Vương Ngụy Thần gật gù, ánh mắt nhìn qua Hạ Linh và Tạ Đế đã có chút thay đổi.
Hạ Linh bị nhìn đến đỏ mặt, e thẹn cúi đầu không dám nhìn vào mắt hắn, còn Tạ Minh thì vẫn trầm ổn như cũ, cũng không biết là đang tỏ vẻ hay thực sự là vậy.
/51
|