Hương Uyển -- phòng tắm đặc biệt của vương gia cấm không cho ai vào . Lúc này , Bạch hồ ly đứng trước cửa khẽ cười nhẹ nhan sắc của nàng có nam nhân nào không mê , nhị công chúa ngươi chờ xem ta chính là không để ngươi thất vọng . Đẩy cửa vào thì một thanh âm mạnh mẽ lạnh lùng vang đến :- Ai ?
- Nô tì được vương phi mang đến hầu hạ cho vương gia ! - Bạch hồ ly e thẹn đứng trước mạt hắn
- Không cần , cút ra ngoài ! - Hiên Viên Hạo không khách khí nói
- Vương gia , vương phi dặn nếu không lo cho ngài chu đáo liền cho người đánh ta , ta chỉ là ở phía sau giúp ngươi chà lưng !
Bạch hồ ly khẽ cười lấy bàn tay nhẹ nhàng cầm khăn lau cho hắn thì < Ầm > Cả cơ thể nàng ngã nhào xuống bồn nước , quần áo thấm nước lộ ra da thịt trắng nõn , Hiên Viên Hạo lạnh lùng mở hai mắt ra nhìn nàng , Bạch hồ ly nhìn gương mặt tuấn tú hắn liền say mê , môi khẽ cắn nhẹ vai áo tuột xuống lộ ra bộ ngực căng tròn nhưng mắt hắn vẫn không xao động :
- Vương phi nói đánh ngươi nhưng thân phận của ta có thể cứu ngươi nhưng bây giờ ngươi dám giở trò với bổn vương coi như hôm nay là ngày tàn của ngươi ! - Bàn tay Hiên Viên Hạo bóp chặt cổ Bạch hồ ly
Nàng khẽ thi triển ma pháp , ánh mắt loé lên ánh tím , bàn tay của Hiên Viên Hạo vẫn không hề nhẹ lại chút nào .
- Vương gia !
Cánh cửa đột nhiên mở ra , lập tức chớp thời cơ Bạch hồ ly liền thoát khỏi tay hắn chạy ra ngoài .
- Haha... Bắt quả tang ngươi gian díu với nha hoàn trong tướng phủ , dựa theo luật phu thê ta có quyền hưu ngươi ! - Mộ Dung Nguyệt ôm hai tay trước ngực nhìn hắn ngạo mạn
< Ầm > - Cả đời này bổn vương không hưu ngươi đó chính là phước phần của ngươi , ngươi còn dám bày trò với ta ! - Hiên Viên Hạo bóp lấy cổ nàng
- Ngươi... Mau bỏ ra !!
- Hạo nhi , có chuyện gì ? - Phượng Tử Loan và phụ thân cùng huynh trưởng chạy tới
Mộ Dung Nguyệt lập tức hiểu tình thế , liền ôm lấy thân mình dính lấy người Hiên Viên Hạo .
- Mẫu thân , phu thê tắm chung bình thường mà !
- Mau lên thánh uyển cho ta !
Phượng Tử Loan tức giận , Mộ Phong lập tức đỡ lấy nàng lên khẽ mắng vài câu rồi đưa nàng về Đào Uyển thay y phục tới Thánh uyển đã thấy mọi người đông đủ .
- Quỳ xuống ! - Tử Loan nhìn nàng nói lạnh
- Mẫu thân ! - Mộ Phong la
- Phu nhân , bà làm vậy ... !
< Bịch > Môn Dung Nguyệt quỳ xuống , Hiên Viên Hạo nhìn nàng khẽ nhếch môi lên . Bỗng thần sắc hắn thay đổi khi thấy trên tay Tử Loan là cây roi gia pháp :
- Ta đã nói là nếu con tái phạm lần nữa ta sẽ không tha cho con , con không xem lời ta ra gì , nằm xuống ! - Tử Loan ra lệnh
- Phu nhân phạt Nguyệt nhi quỳ thôi ! - Mộ Dương nhìn nữ nhi đau xót
- Đúng vậy mẫu thân ! - Mộ Phong lo lắng
- Con nằm !
Mộ Dung Nguyệt nằm xuống , roi trên tay Tử Loan quất mạnh xuống người nàng . Tay siết chặt lại , khoé mắt rơi ra nước mắt . Hiên Viên Hạo lo lắng liền tới che cho nàng :
- Dì à , đánh đủ rồi , con thay nàng chịu phạt ! - Hiên Viên Hạo nói
- Hạo nhi nói giúp ngươi , ta liền phạt con quỳ đây 1 nén nhang ! - Tử Loan nói lạnh
- Con không cần hắn giúp ! Ngươi cút về vương phủ ngươi đi , ta quyết là hưu ngươi ! - Mộ Dung Nguyệt nằm dưới đất lớn tiếng la
- Nha đầu này .. !
- Mọi người về phòng nghĩ đi ! - Tử Loan nhìn quanh nói
Mộ Dương đau lòng nhìn nàng xoa đầu nàng rồi lắc đầu tự trách , Mộ Phong đỡ nàng lên khẽ ôm nàng vào lòng an ủi rồi cùng cha đi ra ngoài . Phút chốc trong Thánh uyển còn nàng và Hiên Viên Hạo :
- Ngươi vừa lòng rồi chứ ? Mẫu thân từ nhỏ vốn là bênh vực thương yêu ngươi hơn ta ! - Môn Dung Nguyệt nhìn hắn
- Mau cởi áo ra ! - Hiên Viên Hạo bước tới
- Ngươi định làm gì hả , đây là Tháng uyển nơi nghỉ ngơi của tổ tiên Mộ gia ngưoi dám làm gì ta trời liền đánh ngươi !
Hiên Viên Hạo bước ra sau trực tiếp kéo áo nàng xuống , lấy lọ Thiên Lộ Hương chữa thương rât hiệu quả liền thoa ngay vết thương nàng :
- A .. Đau !
- Cho ngươi bỏ tội dám đắc tội với dì !
Hiên Viên Hạo tuy nói vậy nhưng lực đạo yếu lại từ trong người vận công lên bàn tay luồng khí lạnh giúp cho vết thương nàng không đau mà có cảm giác mát lạnh .
Trong phòng , Tử Loan nhìn tay mình rồi thở dài , Mộ Dương không nói gì bày ra bộ mặt giận dỗi ;
- Ông giận gì chứ , ông thừa biết ta như thế vì Nguyệt nhi sao ?
- Nhưng bà không cần ra tay nặng như vậy !
- Ông thừa biết Nguyệt nhi khác người thường , nếu chúng ta để cho người khác biết hay Hạo nhi hưu Nguyệt nhi là đại hoạ!
- Đúng vậy , nhưng quả nhiên số phận hai đứa nó trắc trở tương phùng rất nhiều !
- Lão gia , dù thế nào tôi không thể để Nguyệt nhi có chuyện !
- Bà nghĩ nhiều rồi , bao năm qua nó vẫn vậy mà !
- Nô tì được vương phi mang đến hầu hạ cho vương gia ! - Bạch hồ ly e thẹn đứng trước mạt hắn
- Không cần , cút ra ngoài ! - Hiên Viên Hạo không khách khí nói
- Vương gia , vương phi dặn nếu không lo cho ngài chu đáo liền cho người đánh ta , ta chỉ là ở phía sau giúp ngươi chà lưng !
Bạch hồ ly khẽ cười lấy bàn tay nhẹ nhàng cầm khăn lau cho hắn thì < Ầm > Cả cơ thể nàng ngã nhào xuống bồn nước , quần áo thấm nước lộ ra da thịt trắng nõn , Hiên Viên Hạo lạnh lùng mở hai mắt ra nhìn nàng , Bạch hồ ly nhìn gương mặt tuấn tú hắn liền say mê , môi khẽ cắn nhẹ vai áo tuột xuống lộ ra bộ ngực căng tròn nhưng mắt hắn vẫn không xao động :
- Vương phi nói đánh ngươi nhưng thân phận của ta có thể cứu ngươi nhưng bây giờ ngươi dám giở trò với bổn vương coi như hôm nay là ngày tàn của ngươi ! - Bàn tay Hiên Viên Hạo bóp chặt cổ Bạch hồ ly
Nàng khẽ thi triển ma pháp , ánh mắt loé lên ánh tím , bàn tay của Hiên Viên Hạo vẫn không hề nhẹ lại chút nào .
- Vương gia !
Cánh cửa đột nhiên mở ra , lập tức chớp thời cơ Bạch hồ ly liền thoát khỏi tay hắn chạy ra ngoài .
- Haha... Bắt quả tang ngươi gian díu với nha hoàn trong tướng phủ , dựa theo luật phu thê ta có quyền hưu ngươi ! - Mộ Dung Nguyệt ôm hai tay trước ngực nhìn hắn ngạo mạn
< Ầm > - Cả đời này bổn vương không hưu ngươi đó chính là phước phần của ngươi , ngươi còn dám bày trò với ta ! - Hiên Viên Hạo bóp lấy cổ nàng
- Ngươi... Mau bỏ ra !!
- Hạo nhi , có chuyện gì ? - Phượng Tử Loan và phụ thân cùng huynh trưởng chạy tới
Mộ Dung Nguyệt lập tức hiểu tình thế , liền ôm lấy thân mình dính lấy người Hiên Viên Hạo .
- Mẫu thân , phu thê tắm chung bình thường mà !
- Mau lên thánh uyển cho ta !
Phượng Tử Loan tức giận , Mộ Phong lập tức đỡ lấy nàng lên khẽ mắng vài câu rồi đưa nàng về Đào Uyển thay y phục tới Thánh uyển đã thấy mọi người đông đủ .
- Quỳ xuống ! - Tử Loan nhìn nàng nói lạnh
- Mẫu thân ! - Mộ Phong la
- Phu nhân , bà làm vậy ... !
< Bịch > Môn Dung Nguyệt quỳ xuống , Hiên Viên Hạo nhìn nàng khẽ nhếch môi lên . Bỗng thần sắc hắn thay đổi khi thấy trên tay Tử Loan là cây roi gia pháp :
- Ta đã nói là nếu con tái phạm lần nữa ta sẽ không tha cho con , con không xem lời ta ra gì , nằm xuống ! - Tử Loan ra lệnh
- Phu nhân phạt Nguyệt nhi quỳ thôi ! - Mộ Dương nhìn nữ nhi đau xót
- Đúng vậy mẫu thân ! - Mộ Phong lo lắng
- Con nằm !
Mộ Dung Nguyệt nằm xuống , roi trên tay Tử Loan quất mạnh xuống người nàng . Tay siết chặt lại , khoé mắt rơi ra nước mắt . Hiên Viên Hạo lo lắng liền tới che cho nàng :
- Dì à , đánh đủ rồi , con thay nàng chịu phạt ! - Hiên Viên Hạo nói
- Hạo nhi nói giúp ngươi , ta liền phạt con quỳ đây 1 nén nhang ! - Tử Loan nói lạnh
- Con không cần hắn giúp ! Ngươi cút về vương phủ ngươi đi , ta quyết là hưu ngươi ! - Mộ Dung Nguyệt nằm dưới đất lớn tiếng la
- Nha đầu này .. !
- Mọi người về phòng nghĩ đi ! - Tử Loan nhìn quanh nói
Mộ Dương đau lòng nhìn nàng xoa đầu nàng rồi lắc đầu tự trách , Mộ Phong đỡ nàng lên khẽ ôm nàng vào lòng an ủi rồi cùng cha đi ra ngoài . Phút chốc trong Thánh uyển còn nàng và Hiên Viên Hạo :
- Ngươi vừa lòng rồi chứ ? Mẫu thân từ nhỏ vốn là bênh vực thương yêu ngươi hơn ta ! - Môn Dung Nguyệt nhìn hắn
- Mau cởi áo ra ! - Hiên Viên Hạo bước tới
- Ngươi định làm gì hả , đây là Tháng uyển nơi nghỉ ngơi của tổ tiên Mộ gia ngưoi dám làm gì ta trời liền đánh ngươi !
Hiên Viên Hạo bước ra sau trực tiếp kéo áo nàng xuống , lấy lọ Thiên Lộ Hương chữa thương rât hiệu quả liền thoa ngay vết thương nàng :
- A .. Đau !
- Cho ngươi bỏ tội dám đắc tội với dì !
Hiên Viên Hạo tuy nói vậy nhưng lực đạo yếu lại từ trong người vận công lên bàn tay luồng khí lạnh giúp cho vết thương nàng không đau mà có cảm giác mát lạnh .
Trong phòng , Tử Loan nhìn tay mình rồi thở dài , Mộ Dương không nói gì bày ra bộ mặt giận dỗi ;
- Ông giận gì chứ , ông thừa biết ta như thế vì Nguyệt nhi sao ?
- Nhưng bà không cần ra tay nặng như vậy !
- Ông thừa biết Nguyệt nhi khác người thường , nếu chúng ta để cho người khác biết hay Hạo nhi hưu Nguyệt nhi là đại hoạ!
- Đúng vậy , nhưng quả nhiên số phận hai đứa nó trắc trở tương phùng rất nhiều !
- Lão gia , dù thế nào tôi không thể để Nguyệt nhi có chuyện !
- Bà nghĩ nhiều rồi , bao năm qua nó vẫn vậy mà !
/35
|