Liễu Hồ Nguyệt lập tức ngậm miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Tường Phong.
Liễu Tường Phong thấy bộ dạng vô tội lại nhu thuận của nàng, thanh âm cũng chậm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Liễu Hồ Nguyệt nói: Nàng dâu không thể ăn, nàng dâu là...
Lão gia —— Liễu bá theo đường hồ vội vàng chạy tới, trên mặt hắn mang theo biểu cảm sốt ruột cùng bất an, tựa hồ là đã xảy ra chuyện đại sự.
Liễu Tường Phong quay đầu nhìn lại, Liễu bá rất nhanh đi tới trước mặt hắn, trước hành lễ, sau kề sát vào tai Liễu Tường Phong, nhẹ nhàng nói nói mấy câu.
Chỉ thấy,lông mày Liễu Tường Phong đầu tiên là nhíu một chút, sau đó lại giãn ra, ngay cả toàn bộ bộ mặt biểu cảm cũng thể hiện ra, tựa hồ chuyện này đối Liễu Tường Phong mà nói là một chuyện vô cùng cao hứng.
Nhưng là, trên mặt Liễu bá không thấy một chút sung sướng, ngược lại có chút ưu sầu.
Kỳ quái, phát sinh chuyện gì sao?
Sau khi Liễu bá nói xong, Liễu Tường Phong lườm liếc Phượng Dật Hiên, sau đó nhẹ nhàng nói: Ngươi đi an bài một chút, một hồi ta liền đến.
Nhưng là, lão phu nhân...
Liễu Tường Phong nhìn phía sân đối diện, mày lại nhíu lại: Việc này, vẫn là để ta quyết định, phía bên lão phu nhân ngươi không cần phải xen vào.
Nhưng Thái tử điện hạ...
Liễu bá. Liễu Tường Phong ho một tiếng, ngăn cản Liễu bá tiếp tục nói.
Liễu bá ánh mắt đảo quanh, lúc này mới nhìn đến Phượng Dật Hinên đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.
Chạy nhanh đi lên, hành lễ.
Phượng Dật Hiên liền cười ha ha với Liễu bá.
Liễu bá thấy vậy, lắc lắc đầu, nhưng không phải là bởi vì choáng váng, đến phiên Phượng Dật Thần làm thái tử, chỉ tiếc là....
Sau khi Liễu bá rời đi, Liễu Tường Phong trở lại nhìn Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên. Hắn phải đi làm việc, chuyện rất trọng yếu, quan hệ đến đại sự cả đời của Liễu Hồ Nguyệt, cho nên không thể không đi xem đi. Nhưng lại không yên lòng Liễu Hồ Nguyệt.
Tiểu Hồng, Tiểu Lục. Liễu Tường Phong hô một tiếng gọi nha hoàn bên người Liễu Hồ Nguyệt.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục liền đi tới, cúi nhẹ người.
Liễu Tường Phong nói: Coi chừng tiểu thư cho tốt, đừng để cho nàng chạy loạn khắp nơi.
Sau đó, ánh mắt quái dị nhìn đến Phượng Dật Hiên, lại nghiêng đầu, hạ giọng giao cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục: Tận lực đừng để cho Phượng Vương tới gần Cửu tiểu thư.
Hai nha hoàn lấy mắt đánh giá Phượng Dật Hiên, liền gật gật đầu.
Liễu Tường Phong lúc này mới yên tâm rời đi.
Lông mày Liễu Hồ Nguyệt không khỏi nhíu lại. Cao thủ lão cha phải đi gặp người nào? Nhìn hắn chạy so với thỏ còn nhanh hơn, hay là gặp là người hiển quý nào, làm hắn ngay cả Phượng Dật Hiên này Vương gia cũng không để ý.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục đi tới, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải Liễu Hồ Nguyệt, nàng liền dùng nghi hoặc ánh mắt quét qua các nàng.
Các nàng định giống cái đuôi đi theo nàng sao?
Không được, nàng phải trốn khỏi các nàng, đi xem rốt cục cùng đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồ Nguyệt mười ngón tay ôm mặt, ngây ngốc hỏi: Các ngươi vì sao đứng phía sau ta?
Tiểu Hồng cười nói: Tiểu thư, lão gia có việc đi vội, lúc này để nô tì bồi tiểu thư chơi diều không tốt sao?
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi đen láy chuyển đọng vài vòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời. Trên bầu trời vốn là diều đang bay cao, bởi vì không ai khống chế dây diều, nên diều đang chầm chậm rơi xuống.
Liễu Hồ Nguyệt lập tức kêu to: A, diều của ta đang rơi, các ngươi chạy nhanh bắt nó lại thả lên trời đi.
Là, tiểu thư. Tiểu Lục xoay người, chỉ thấy dây diều còn trong tay Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên thấy Tiểu Lục nhìn dây diều trên tay mình, thấp cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu liền đem dây diều trong tay đưa cho Tiểu Lục, tuấn nhan có thể thấy được sự chờ mong.
Liễu Tường Phong thấy bộ dạng vô tội lại nhu thuận của nàng, thanh âm cũng chậm lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Liễu Hồ Nguyệt nói: Nàng dâu không thể ăn, nàng dâu là...
Lão gia —— Liễu bá theo đường hồ vội vàng chạy tới, trên mặt hắn mang theo biểu cảm sốt ruột cùng bất an, tựa hồ là đã xảy ra chuyện đại sự.
Liễu Tường Phong quay đầu nhìn lại, Liễu bá rất nhanh đi tới trước mặt hắn, trước hành lễ, sau kề sát vào tai Liễu Tường Phong, nhẹ nhàng nói nói mấy câu.
Chỉ thấy,lông mày Liễu Tường Phong đầu tiên là nhíu một chút, sau đó lại giãn ra, ngay cả toàn bộ bộ mặt biểu cảm cũng thể hiện ra, tựa hồ chuyện này đối Liễu Tường Phong mà nói là một chuyện vô cùng cao hứng.
Nhưng là, trên mặt Liễu bá không thấy một chút sung sướng, ngược lại có chút ưu sầu.
Kỳ quái, phát sinh chuyện gì sao?
Sau khi Liễu bá nói xong, Liễu Tường Phong lườm liếc Phượng Dật Hiên, sau đó nhẹ nhàng nói: Ngươi đi an bài một chút, một hồi ta liền đến.
Nhưng là, lão phu nhân...
Liễu Tường Phong nhìn phía sân đối diện, mày lại nhíu lại: Việc này, vẫn là để ta quyết định, phía bên lão phu nhân ngươi không cần phải xen vào.
Nhưng Thái tử điện hạ...
Liễu bá. Liễu Tường Phong ho một tiếng, ngăn cản Liễu bá tiếp tục nói.
Liễu bá ánh mắt đảo quanh, lúc này mới nhìn đến Phượng Dật Hinên đứng sau lưng Liễu Hồ Nguyệt.
Chạy nhanh đi lên, hành lễ.
Phượng Dật Hiên liền cười ha ha với Liễu bá.
Liễu bá thấy vậy, lắc lắc đầu, nhưng không phải là bởi vì choáng váng, đến phiên Phượng Dật Thần làm thái tử, chỉ tiếc là....
Sau khi Liễu bá rời đi, Liễu Tường Phong trở lại nhìn Liễu Hồ Nguyệt cùng Phượng Dật Hiên. Hắn phải đi làm việc, chuyện rất trọng yếu, quan hệ đến đại sự cả đời của Liễu Hồ Nguyệt, cho nên không thể không đi xem đi. Nhưng lại không yên lòng Liễu Hồ Nguyệt.
Tiểu Hồng, Tiểu Lục. Liễu Tường Phong hô một tiếng gọi nha hoàn bên người Liễu Hồ Nguyệt.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục liền đi tới, cúi nhẹ người.
Liễu Tường Phong nói: Coi chừng tiểu thư cho tốt, đừng để cho nàng chạy loạn khắp nơi.
Sau đó, ánh mắt quái dị nhìn đến Phượng Dật Hiên, lại nghiêng đầu, hạ giọng giao cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục: Tận lực đừng để cho Phượng Vương tới gần Cửu tiểu thư.
Hai nha hoàn lấy mắt đánh giá Phượng Dật Hiên, liền gật gật đầu.
Liễu Tường Phong lúc này mới yên tâm rời đi.
Lông mày Liễu Hồ Nguyệt không khỏi nhíu lại. Cao thủ lão cha phải đi gặp người nào? Nhìn hắn chạy so với thỏ còn nhanh hơn, hay là gặp là người hiển quý nào, làm hắn ngay cả Phượng Dật Hiên này Vương gia cũng không để ý.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Lục đi tới, hai nha hoàn đứng ở hai bên trái phải Liễu Hồ Nguyệt, nàng liền dùng nghi hoặc ánh mắt quét qua các nàng.
Các nàng định giống cái đuôi đi theo nàng sao?
Không được, nàng phải trốn khỏi các nàng, đi xem rốt cục cùng đã xảy ra chuyện gì.
Liễu Hồ Nguyệt mười ngón tay ôm mặt, ngây ngốc hỏi: Các ngươi vì sao đứng phía sau ta?
Tiểu Hồng cười nói: Tiểu thư, lão gia có việc đi vội, lúc này để nô tì bồi tiểu thư chơi diều không tốt sao?
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi đen láy chuyển đọng vài vòng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời. Trên bầu trời vốn là diều đang bay cao, bởi vì không ai khống chế dây diều, nên diều đang chầm chậm rơi xuống.
Liễu Hồ Nguyệt lập tức kêu to: A, diều của ta đang rơi, các ngươi chạy nhanh bắt nó lại thả lên trời đi.
Là, tiểu thư. Tiểu Lục xoay người, chỉ thấy dây diều còn trong tay Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên thấy Tiểu Lục nhìn dây diều trên tay mình, thấp cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu liền đem dây diều trong tay đưa cho Tiểu Lục, tuấn nhan có thể thấy được sự chờ mong.
/190
|