Edit: Chiryu Vũ
Nhục cầu rời đi đã lâu rốt cục cũng trở về vai nàng, nhưng nó lại vô cùng bất mãn đối với Phượng Dật Hiên. Nó đứng ở trên vai Liễu Hồ Nguyệt, Kỉ kỉ oa oa mắng to.
Phượng Dật Hiên nhún vai, thổi bay tóc mái hờ hững trên trán, nâng tay bắn nhục cầu một chút.
Thân hình tròn vo của nhục cầu khẽ run rẩy, ngã khỏi vai Liễu Hồ Nguyệt, lăn lộn vài vòng, sau đó lại linh hoạt nhảy dựng lên, chỉ vào Phượng Dật Hiên tiếp tục mắng to.
Liễu Hồ Nguyệt không hiểu, vừa rồi lúc đi không phải nó rất cao hứng sao, vì sao nhục cầu vừa trở lại đã bất mãn với Phượng Dật Hiên như vậy?
@¥@¥#*;amp;amp;;amp;amp;! Nhục cầu miệng không ngừng nói nhưng Liễu Hồ Nguyệt nàng lại không hiểu thú ngữ.
Rơi vào đường cùng, Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía Phượng Dật Hiên: Sao lại thế này, ngươi cho nó ăn cái gì?
Cái kia...
@¥@#¥#*%!
Chính là tảng đá gần bằng tinh quặng cực phẩm.....
@¥#%¥#;amp;amp;!
Liễu Hồ Nguyệt vô trán, khó trách nhục cầu kháng nghị như vậy, tân tân khổ khổ (khổ sỏ khó khăn) đuổi theo đồ ăn, thế mà lại là tinh quặng cực phẩm không tinh thuần.
Về tới Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt thể hiện tư thái vô cùng bình thường, trở về phòng mình nghiên cứu dây chuyền ma thú Phượng Dật Hiên đưa cho nàng kia.
Nàng suy nghĩ tìm thời điểm đi Cổ Lạc sâm lâm đem liệt hỏa báo gọi ra.
Mà nhục cầu giận dữ một buổi tối với nàng, nó đứng trên gối đầu của nàng, xoay mông trước mặt nàng. Liễu Hồ Nguyệt gọi nó một tiếng, nó liền xoay mông một chút, không thèm để ý tới nàng.
Liễu Hồ Nguyệt xụ mặt, giáo huấn nó: Ai bảo ngươi tham ăn, ai bảo ngươi chạy đi, ta cho ngươi đi sao?
@¥;amp;amp;¥%*! Nhục cầu vẽ vòng vòng trước mặt nó, miệng lầm bầm lầu bầu nói thầm, nhưng nghe qua lại giống như chửi Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt khóc không ra nước mắt, cũng không phải nàng cho nó ăn , tại sao nó lại giận dỗi với nàng chứ?
Vật nhỏ này giận, thật không tầm thường.
Nàng nhấc nhục cầu lên, nhục cầu liền hung hăng đánh mặt sang hướng khác.
Uy!
...
Tốt lắm, vậy đừng để ý ta, luôn luôn đừng để ý, ta đỡ phải nuôi ngươi nữa. Liễu Hồ Nguyệt nói xong liền đem nhục cầu quăng đến góc giường, chính mình nằm ở trên giường.
Tử Diễm đi từ trong Long tháp ra, cảm nhận được Liễu Hồ Nguyệt đang đè nén tâm tình, Tử Diễm lo lắng hỏi: Đồ nhi, thời điểm vi sư bế quan tu luyện, ngươi gặp phải khó khăn gì sao?
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, mở hai tay ra nói: Tình huống của phụ thân ta chỉ sợ không tốt lắm.
Tử Diễm: Có tin tức của phụ thân ngươi?
Cái đại công từ Tần gia kia lừa phụ thân ta vào cấm địa Liễu gia. Liễu Hồ Nguyệt đang ngồi lập tức đứng lên, lại nói: Sau khi nghi thứ thí nghiệm xong xuôi, ta rất muốn tiến vào tìm ông ấy.
Tử Diễm ngăn cản: Không thể, vạn vạn không thể, thủ hộ thú bên trong cấm địa Liễu gia kia chỉ sợ đã sớm trở thành thần. Nếu như phụ thân của ngươi thật sự đi vào đó, lành ít dữ nhiều, cho dù ngươi đi cũng vô dụng.
Chẳng lẽ cứ ngồi im mặc kệ mọi chuyện như vậy sao? Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày, nhớ tới sự sủng ái của Liễu Tường Phong dành cho nàng, ngẫm lại sự quan tâm của Liễu Tường Phong dành cho nàng, trong lòng của Liễu Hồ Nguyệt liền thổn thức.
Thế gian này còn có thể tìm được phụ thân tốt giống như ông ấy sao?
Có lẽ có...
Nhưng sẽ không phải là phụ thân của Liễu Hồ Nguyệt nàng.
Cái đại công tử Tần gia kia nói cho của ngươi, ngươi thật sự có thể xác định lời hắn nói là thật sao? Giả như hắn muốn lợi dụng tin tức như vậy để ngươi vào đó, vậy chẳng phải ngươi đã bị hắn lừa sao? Tử Diễm rất hiểu lo lắng của nàng.
Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn.
Chiryu: Tuần này lịch kiểm tra dày đặc, hôm nay hai chương bù cho hôm mùng chín. Đến chủ nhật hai chương nhé. Ta còn kiểm tra rất nhiều....
Nhục cầu rời đi đã lâu rốt cục cũng trở về vai nàng, nhưng nó lại vô cùng bất mãn đối với Phượng Dật Hiên. Nó đứng ở trên vai Liễu Hồ Nguyệt, Kỉ kỉ oa oa mắng to.
Phượng Dật Hiên nhún vai, thổi bay tóc mái hờ hững trên trán, nâng tay bắn nhục cầu một chút.
Thân hình tròn vo của nhục cầu khẽ run rẩy, ngã khỏi vai Liễu Hồ Nguyệt, lăn lộn vài vòng, sau đó lại linh hoạt nhảy dựng lên, chỉ vào Phượng Dật Hiên tiếp tục mắng to.
Liễu Hồ Nguyệt không hiểu, vừa rồi lúc đi không phải nó rất cao hứng sao, vì sao nhục cầu vừa trở lại đã bất mãn với Phượng Dật Hiên như vậy?
@¥@¥#*;amp;amp;;amp;amp;! Nhục cầu miệng không ngừng nói nhưng Liễu Hồ Nguyệt nàng lại không hiểu thú ngữ.
Rơi vào đường cùng, Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía Phượng Dật Hiên: Sao lại thế này, ngươi cho nó ăn cái gì?
Cái kia...
@¥@#¥#*%!
Chính là tảng đá gần bằng tinh quặng cực phẩm.....
@¥#%¥#;amp;amp;!
Liễu Hồ Nguyệt vô trán, khó trách nhục cầu kháng nghị như vậy, tân tân khổ khổ (khổ sỏ khó khăn) đuổi theo đồ ăn, thế mà lại là tinh quặng cực phẩm không tinh thuần.
Về tới Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt thể hiện tư thái vô cùng bình thường, trở về phòng mình nghiên cứu dây chuyền ma thú Phượng Dật Hiên đưa cho nàng kia.
Nàng suy nghĩ tìm thời điểm đi Cổ Lạc sâm lâm đem liệt hỏa báo gọi ra.
Mà nhục cầu giận dữ một buổi tối với nàng, nó đứng trên gối đầu của nàng, xoay mông trước mặt nàng. Liễu Hồ Nguyệt gọi nó một tiếng, nó liền xoay mông một chút, không thèm để ý tới nàng.
Liễu Hồ Nguyệt xụ mặt, giáo huấn nó: Ai bảo ngươi tham ăn, ai bảo ngươi chạy đi, ta cho ngươi đi sao?
@¥;amp;amp;¥%*! Nhục cầu vẽ vòng vòng trước mặt nó, miệng lầm bầm lầu bầu nói thầm, nhưng nghe qua lại giống như chửi Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt khóc không ra nước mắt, cũng không phải nàng cho nó ăn , tại sao nó lại giận dỗi với nàng chứ?
Vật nhỏ này giận, thật không tầm thường.
Nàng nhấc nhục cầu lên, nhục cầu liền hung hăng đánh mặt sang hướng khác.
Uy!
...
Tốt lắm, vậy đừng để ý ta, luôn luôn đừng để ý, ta đỡ phải nuôi ngươi nữa. Liễu Hồ Nguyệt nói xong liền đem nhục cầu quăng đến góc giường, chính mình nằm ở trên giường.
Tử Diễm đi từ trong Long tháp ra, cảm nhận được Liễu Hồ Nguyệt đang đè nén tâm tình, Tử Diễm lo lắng hỏi: Đồ nhi, thời điểm vi sư bế quan tu luyện, ngươi gặp phải khó khăn gì sao?
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, mở hai tay ra nói: Tình huống của phụ thân ta chỉ sợ không tốt lắm.
Tử Diễm: Có tin tức của phụ thân ngươi?
Cái đại công từ Tần gia kia lừa phụ thân ta vào cấm địa Liễu gia. Liễu Hồ Nguyệt đang ngồi lập tức đứng lên, lại nói: Sau khi nghi thứ thí nghiệm xong xuôi, ta rất muốn tiến vào tìm ông ấy.
Tử Diễm ngăn cản: Không thể, vạn vạn không thể, thủ hộ thú bên trong cấm địa Liễu gia kia chỉ sợ đã sớm trở thành thần. Nếu như phụ thân của ngươi thật sự đi vào đó, lành ít dữ nhiều, cho dù ngươi đi cũng vô dụng.
Chẳng lẽ cứ ngồi im mặc kệ mọi chuyện như vậy sao? Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày, nhớ tới sự sủng ái của Liễu Tường Phong dành cho nàng, ngẫm lại sự quan tâm của Liễu Tường Phong dành cho nàng, trong lòng của Liễu Hồ Nguyệt liền thổn thức.
Thế gian này còn có thể tìm được phụ thân tốt giống như ông ấy sao?
Có lẽ có...
Nhưng sẽ không phải là phụ thân của Liễu Hồ Nguyệt nàng.
Cái đại công tử Tần gia kia nói cho của ngươi, ngươi thật sự có thể xác định lời hắn nói là thật sao? Giả như hắn muốn lợi dụng tin tức như vậy để ngươi vào đó, vậy chẳng phải ngươi đã bị hắn lừa sao? Tử Diễm rất hiểu lo lắng của nàng.
Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn.
Chiryu: Tuần này lịch kiểm tra dày đặc, hôm nay hai chương bù cho hôm mùng chín. Đến chủ nhật hai chương nhé. Ta còn kiểm tra rất nhiều....
/190
|