Con ngươi màu lục của nhục cầu ẩn ẩn lưu chuyển, từ trong lòng đang được Liễu Hồ Nguyệt ôm ấp nhảy lên bờ vai nàng, lại nhảy lên đỉnh đầu nàng, sau đó, cái chân để trên đầu nàng nhún nhún vài cài. Không thấy có cái gì xảy ra, nó mới nhụt chí, nhảy khỏi đỉnh đầu nàng, sau đó liền chui vào trong cổ áo nàng.
Người chung quanh đều bị hành động của nhục cầu làm cho cười ha ha. Bọn họ đều đã quên bản thân mình còn đang ở trong rừng rậm ma thú nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng gặp đại ma thú còn mạnh hơn so với bọn hắn.
Cho đến lúc nhục cầu nhảy vào trong cổ áo Liễu Hồ Nguyệt, những người khác mới lưu luyến dời đi tầm mắt, hồi phục lại toàn bộ tinh thần.
Mọi người lại tiếp tục tìm kiếm Phượng vương trong phạm vi lớn.
Lôi Đình cùng Liễu Tường Phong đối với khu vực này cũng không quá xa lạ, nhưng là Liễu Hồ Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, hai con mắt lưu chuyển thập phần mau lẹ.
Liễu Tường Phong quay đầu chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đối với Cổ Lạc sâm lâm tràn ngập ánh mắt tò mò, trên mặt cười ha ha, thân thủ kéo lại tay nhỏ bé của Liễu Hồ Nguyệt, nói: Nguyệt Nhi, có phải con sợ hãi hay không? Đến đây, cùng phụ thân đi chung đi.
Phụ thân, những người nào tiến nhập khu vực thứ ba? Liễu Hồ Nguyệt tò mò hỏi, nếu như không phải có quá nhiều người ở chỗ này, Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xuất ra nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua của sư phụ nàng.
Liễu Tường Phong nhẫn nại giảng giải: Khu vực thứ ba ở nơi này, nếu đi sâu vào bên trong là cấm địa của Cổ Lạc sâm lâm, chúng ta chỉ có thể tới đi xung quanh, tới phụ cận liền rời đi. Ma thú thường lui tới nơi này cũng ít xuất hiện bên ngoài, bởi vì không phải ma thú nào cũng có tư cách trụ tiến vào. Mà ma thú cường đạilà không có việc gì thì sẽ không ra ngoài. Cho nên, chỉ cần chúng ta không làm ra động tĩnh quá lớn, này ma thú cường đại sẽ không tùy ý đi ra hại người.
Sau khi Liễu Tường Phong nói xong, Lôi Đình cũng gật đầu nói: Nhưng là, hôm nay cũng quá yên tĩnh rồi. Trừ bỏ sóng triều ma thú quỷ dị kia (thú triều), chúng ta cũng nhìn thấy có lục cấp, thất cấp ma thú ở khu vực thứ ba. Đến cả con sông mà ma thú hay xuất hiện uống nước cũng không thấy còn nào. Rất kỳ quái! Gia chủ, không biết là vì lý do gì.
Thường lui tới khu vực thứ ba ngoại trừ ma thú cường đại còn có ma thú vừa thăng cấp hoặc ma thú đến kiếm ăn, nhưng hôm nay bước vào khu vực thứ ba, trừ bỏ thú triều trước đó, bọn họ lại không thấy bất kỳ ma thú nào khác.
Liễu Tường Phong nhíu mày một chút, nói: Chẳng lẽ là có cường giả tiến vào Cổ Lạc sâm lâm?
Chỉ có cường giả cao cao tại thượng kia bước vào Cổ Lạc sâm lâm mới có cảnh tượng như thế này.
Liễu Hồ Nguyệt nghe hai người bọn hắn tán gẫu ngươi một câu ta một câu bỏ quên quên nàng, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, cúi đầu, tinh tế hồi tưởng lời nói Liệt hỏa báo từng nói với nàng.
Liệt hỏa báo nói đã từng gặp qua một nhân loại còn mạnh hơn so với nàng. Như vậy, có phải vì nhân loại cường đại kia xuất hiện mà ma thú bốn phía mới dám xuất hiện? Như vậy, người kia hiện tại có phải không phải đã ở khu vực thứ ba? Bằng không, khu vực này cũng sẽ không yên tĩnh như vậy mới đúng.
Vật nhỏ mẫn cảm đột nhiên từ sau gáy của nàng chuyển đến bả vai.
Nhục cầu thân dài quá cổ, con người màu lục ẩn ẩn chuyển động trái phải, đột nhiên kêu một tiếng: Ngao ngao ——
Có phát hiện cái gì hay không? Liễu Hồ Nguyệt hỏi, phía trước gặp được tình huống gì, nhục cầu cũng không kích động giống hiện tại, cho nên, nàng càng tin tưởng tin tức đến từ nhục cầu.
Nhục cầu gật gật đầu.
Ở chỗ nào? Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Nhục cầu lại nói liên tiếp Điểu ngữ (tiếng chim??) : @#@¥#%#¥*!
Người chung quanh đều bị hành động của nhục cầu làm cho cười ha ha. Bọn họ đều đã quên bản thân mình còn đang ở trong rừng rậm ma thú nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng gặp đại ma thú còn mạnh hơn so với bọn hắn.
Cho đến lúc nhục cầu nhảy vào trong cổ áo Liễu Hồ Nguyệt, những người khác mới lưu luyến dời đi tầm mắt, hồi phục lại toàn bộ tinh thần.
Mọi người lại tiếp tục tìm kiếm Phượng vương trong phạm vi lớn.
Lôi Đình cùng Liễu Tường Phong đối với khu vực này cũng không quá xa lạ, nhưng là Liễu Hồ Nguyệt hết nhìn đông tới nhìn tây, hai con mắt lưu chuyển thập phần mau lẹ.
Liễu Tường Phong quay đầu chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đối với Cổ Lạc sâm lâm tràn ngập ánh mắt tò mò, trên mặt cười ha ha, thân thủ kéo lại tay nhỏ bé của Liễu Hồ Nguyệt, nói: Nguyệt Nhi, có phải con sợ hãi hay không? Đến đây, cùng phụ thân đi chung đi.
Phụ thân, những người nào tiến nhập khu vực thứ ba? Liễu Hồ Nguyệt tò mò hỏi, nếu như không phải có quá nhiều người ở chỗ này, Liễu Hồ Nguyệt đã sớm xuất ra nhật ký những nguy hiểm đã từng trải qua của sư phụ nàng.
Liễu Tường Phong nhẫn nại giảng giải: Khu vực thứ ba ở nơi này, nếu đi sâu vào bên trong là cấm địa của Cổ Lạc sâm lâm, chúng ta chỉ có thể tới đi xung quanh, tới phụ cận liền rời đi. Ma thú thường lui tới nơi này cũng ít xuất hiện bên ngoài, bởi vì không phải ma thú nào cũng có tư cách trụ tiến vào. Mà ma thú cường đạilà không có việc gì thì sẽ không ra ngoài. Cho nên, chỉ cần chúng ta không làm ra động tĩnh quá lớn, này ma thú cường đại sẽ không tùy ý đi ra hại người.
Sau khi Liễu Tường Phong nói xong, Lôi Đình cũng gật đầu nói: Nhưng là, hôm nay cũng quá yên tĩnh rồi. Trừ bỏ sóng triều ma thú quỷ dị kia (thú triều), chúng ta cũng nhìn thấy có lục cấp, thất cấp ma thú ở khu vực thứ ba. Đến cả con sông mà ma thú hay xuất hiện uống nước cũng không thấy còn nào. Rất kỳ quái! Gia chủ, không biết là vì lý do gì.
Thường lui tới khu vực thứ ba ngoại trừ ma thú cường đại còn có ma thú vừa thăng cấp hoặc ma thú đến kiếm ăn, nhưng hôm nay bước vào khu vực thứ ba, trừ bỏ thú triều trước đó, bọn họ lại không thấy bất kỳ ma thú nào khác.
Liễu Tường Phong nhíu mày một chút, nói: Chẳng lẽ là có cường giả tiến vào Cổ Lạc sâm lâm?
Chỉ có cường giả cao cao tại thượng kia bước vào Cổ Lạc sâm lâm mới có cảnh tượng như thế này.
Liễu Hồ Nguyệt nghe hai người bọn hắn tán gẫu ngươi một câu ta một câu bỏ quên quên nàng, lông mày không khỏi hơi nhíu lại, cúi đầu, tinh tế hồi tưởng lời nói Liệt hỏa báo từng nói với nàng.
Liệt hỏa báo nói đã từng gặp qua một nhân loại còn mạnh hơn so với nàng. Như vậy, có phải vì nhân loại cường đại kia xuất hiện mà ma thú bốn phía mới dám xuất hiện? Như vậy, người kia hiện tại có phải không phải đã ở khu vực thứ ba? Bằng không, khu vực này cũng sẽ không yên tĩnh như vậy mới đúng.
Vật nhỏ mẫn cảm đột nhiên từ sau gáy của nàng chuyển đến bả vai.
Nhục cầu thân dài quá cổ, con người màu lục ẩn ẩn chuyển động trái phải, đột nhiên kêu một tiếng: Ngao ngao ——
Có phát hiện cái gì hay không? Liễu Hồ Nguyệt hỏi, phía trước gặp được tình huống gì, nhục cầu cũng không kích động giống hiện tại, cho nên, nàng càng tin tưởng tin tức đến từ nhục cầu.
Nhục cầu gật gật đầu.
Ở chỗ nào? Liễu Hồ Nguyệt hỏi.
Nhục cầu lại nói liên tiếp Điểu ngữ (tiếng chim??) : @#@¥#%#¥*!
/190
|