Edit: Chiryu Vũ
Nhiều tinh quặng như vậy đã bị kia ngốc tử đưa cho người khác, đau đớn giống như cắt một tảng thịt lớn trong lòng hắn.
Thanh âm hắn run run, giận dữ nói: Phụ hoàng, việc này để nhi thần đi giải quyết. Nạp Lan gia Lan Thành thật sự là quá vô lễ.
Không. Sau khi Phượng Hạo Quân nghe Liễu Tường Phong giải thích, trong đầu cũng không tốt hơn so với Phượng Dật Thần. Hắn thậm chí là hận không thể diệt toàn bộ Nạp Lan gia tộc.
Bất quá, này Nạp Lan gia tộc lại còn có chút tác dụng, hàng năm Nạp Lan gia đều sẽ cung cấp cho triều đình không ít cao cấp tinh quặng cùng với trung cấp tinh quặng, tuy rằng không có bản lĩnh dâng lên cực phẩm tinh quặng, nhưng là, có cao cấp cùng trung cấp tinh quặng cũng đủ để cho hoàng triều nay dư dả một chút.
Nạp Lan gia có thể sống yên ở Lan Thành cũng không phải là không có hậu trường cường đại. Nghe nói Nạp Lan gia có một thiếu niên thiên tài thiên tư yêu nghiệt có được song hệ ma pháp. Phạt nhẹ hắn không cam lòng, phạt nặng có khả năng chặt đứt con đường tiền tài của hoàng thất. Cho nên, việc này hắn muốn đích thân đi làm.
Chỉ cần Nạp Lan Tử Oanh đem tang vật ra, hắn là có thể khiến Nạp Lan Trạm Hải không có cách nào cãi lại.
Phượng Dật Thần âm thầm nắm chặt tay: Phụ hoàng, Nạp Lan gia nhân ỷ vào bản thân được hoàng thất tín nhiệm liền càn rõ như vậy với nhị đệ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Trẫm sao lại không biết chuyện Nạp Lan gia làm lần này có bao nhiêu đáng giận. Phượng Hạo Quân nâng tay, xoa đầu Phượng Dật Hiên nói: Nếu không phải Liễu quốc sư nhanh chóng đuổi theo, nhị đệ ngươi khả năng đã sớm bị ma thú ăn luôn. Cũng may trẫm cho hắn không ít bảo bối hộ thân, làm cho hắn ở Cổ Lạc sâm lâm lí sống sót được đến bây giờ.
Phượng Dật Hiên ngẩng đầu, hai má bám đầy bùn đất bẩn, hai mắt hàm chứa nước mắt, bù lu bù loa: Phụ hoàng, ta muốn chém đầu nữ nhân hư, nhất định phải chém, nhất định phải chém.
Được, được, được, đều nghe ngươi. Phượng Hạo Quân nhìn con trai ngốc của mình lại bắt đầu chuyển động, lập tức an ủi hắn.
Phượng Dật Thần sớm hình ảnh Phượng Hạo Quân sủng nịch nhị đệ hắn đặt ở trong mắt. Tuy rằng những năm gần đây sớm thành thói quen, nhưng là hiện tại, từ trên mặt Phượng Hạo Quân xuất ra tình thương của cha vẫn làm cho hắn hâm mộ, ghen tị.
Phượng Hạo Quân chưa đối đãi hắn giống như đối đãi với nhị đệ. Ôn nhu như vậy, sủng ái như vậy.
Tuy rằng hắn là thái tử nhưng chuyện bên ngoài đồn đại trong lòng hắn đầu biết rõ ràng rành mạch. Nếu Phượng Dật Hiên không phải ngốc tử, ngôi vị thái tử này không đến lượt hắn ngồi đâu. (trong bản cv dịch sẽ thành “ngôi vị thái tử này không đến lượt thứ tử như hắn ngồi đâu” nhưng Ryu thấy bất hợp lý nên mạn phép sửa lại)
Liễu Hồ Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Phượng Dật Thần phía bên này, đáy mắt loáng thoáng một cái lãnh ý.
Một lúc sau, đội ngũ đi hướng hoàng cung.
Liễu Tường Phong còn phải đem Phượng Dật Hiên đưa vào cung, Liễu Hồ Nguyệt liền về Liễu phủ trước.
Về tới Liễu gia, nàng liền thấy nha hoàn ở viện của Liễu Linh Tích ra ra vào vào thập phần bận rộn.
Lúc này, Tần thị đột nhiên từ một hành lang khác đi tới, khuôn mặt đầy nước mắt: Lão già đáng chết, xuống tay nặng như vậy! Nếu Tích nhi có chuyện gì, ta nhất định không tha cho hắn.
Liễu Hồ Nguyệt bỗng dưng xoay người, chống lại ánh mắt Tần thị. Tần thị thấy người đến là Liễu Hồ Nguyệt, trừng mắt, căm giận cùng sợ hãi kêu một tiếng: Tiện nhân.
Đi lên, bất chấp tất cả, liền nâng tay y đồ muốn hung hăng tát một cái lên mặt Liễu Hồ Nguyệt.
Nhưng thời điểm Tần thị lại gần, Liễu Hồ Nguyệt lại nâng tay, nghiêng người né tránh bà ta.
Tần thị vồ hụt, sắc mặt giận dữ đỏ lên: Liễu Hồ Nguyệt, tiện nhân ngươi tại sao không chết đi? Nhà của ta vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng.
Đồ điên. Liễu Hồ Nguyệt thấp giọng nhẹ thở.
Nhiều tinh quặng như vậy đã bị kia ngốc tử đưa cho người khác, đau đớn giống như cắt một tảng thịt lớn trong lòng hắn.
Thanh âm hắn run run, giận dữ nói: Phụ hoàng, việc này để nhi thần đi giải quyết. Nạp Lan gia Lan Thành thật sự là quá vô lễ.
Không. Sau khi Phượng Hạo Quân nghe Liễu Tường Phong giải thích, trong đầu cũng không tốt hơn so với Phượng Dật Thần. Hắn thậm chí là hận không thể diệt toàn bộ Nạp Lan gia tộc.
Bất quá, này Nạp Lan gia tộc lại còn có chút tác dụng, hàng năm Nạp Lan gia đều sẽ cung cấp cho triều đình không ít cao cấp tinh quặng cùng với trung cấp tinh quặng, tuy rằng không có bản lĩnh dâng lên cực phẩm tinh quặng, nhưng là, có cao cấp cùng trung cấp tinh quặng cũng đủ để cho hoàng triều nay dư dả một chút.
Nạp Lan gia có thể sống yên ở Lan Thành cũng không phải là không có hậu trường cường đại. Nghe nói Nạp Lan gia có một thiếu niên thiên tài thiên tư yêu nghiệt có được song hệ ma pháp. Phạt nhẹ hắn không cam lòng, phạt nặng có khả năng chặt đứt con đường tiền tài của hoàng thất. Cho nên, việc này hắn muốn đích thân đi làm.
Chỉ cần Nạp Lan Tử Oanh đem tang vật ra, hắn là có thể khiến Nạp Lan Trạm Hải không có cách nào cãi lại.
Phượng Dật Thần âm thầm nắm chặt tay: Phụ hoàng, Nạp Lan gia nhân ỷ vào bản thân được hoàng thất tín nhiệm liền càn rõ như vậy với nhị đệ, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Trẫm sao lại không biết chuyện Nạp Lan gia làm lần này có bao nhiêu đáng giận. Phượng Hạo Quân nâng tay, xoa đầu Phượng Dật Hiên nói: Nếu không phải Liễu quốc sư nhanh chóng đuổi theo, nhị đệ ngươi khả năng đã sớm bị ma thú ăn luôn. Cũng may trẫm cho hắn không ít bảo bối hộ thân, làm cho hắn ở Cổ Lạc sâm lâm lí sống sót được đến bây giờ.
Phượng Dật Hiên ngẩng đầu, hai má bám đầy bùn đất bẩn, hai mắt hàm chứa nước mắt, bù lu bù loa: Phụ hoàng, ta muốn chém đầu nữ nhân hư, nhất định phải chém, nhất định phải chém.
Được, được, được, đều nghe ngươi. Phượng Hạo Quân nhìn con trai ngốc của mình lại bắt đầu chuyển động, lập tức an ủi hắn.
Phượng Dật Thần sớm hình ảnh Phượng Hạo Quân sủng nịch nhị đệ hắn đặt ở trong mắt. Tuy rằng những năm gần đây sớm thành thói quen, nhưng là hiện tại, từ trên mặt Phượng Hạo Quân xuất ra tình thương của cha vẫn làm cho hắn hâm mộ, ghen tị.
Phượng Hạo Quân chưa đối đãi hắn giống như đối đãi với nhị đệ. Ôn nhu như vậy, sủng ái như vậy.
Tuy rằng hắn là thái tử nhưng chuyện bên ngoài đồn đại trong lòng hắn đầu biết rõ ràng rành mạch. Nếu Phượng Dật Hiên không phải ngốc tử, ngôi vị thái tử này không đến lượt hắn ngồi đâu. (trong bản cv dịch sẽ thành “ngôi vị thái tử này không đến lượt thứ tử như hắn ngồi đâu” nhưng Ryu thấy bất hợp lý nên mạn phép sửa lại)
Liễu Hồ Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại, nhìn Phượng Dật Thần phía bên này, đáy mắt loáng thoáng một cái lãnh ý.
Một lúc sau, đội ngũ đi hướng hoàng cung.
Liễu Tường Phong còn phải đem Phượng Dật Hiên đưa vào cung, Liễu Hồ Nguyệt liền về Liễu phủ trước.
Về tới Liễu gia, nàng liền thấy nha hoàn ở viện của Liễu Linh Tích ra ra vào vào thập phần bận rộn.
Lúc này, Tần thị đột nhiên từ một hành lang khác đi tới, khuôn mặt đầy nước mắt: Lão già đáng chết, xuống tay nặng như vậy! Nếu Tích nhi có chuyện gì, ta nhất định không tha cho hắn.
Liễu Hồ Nguyệt bỗng dưng xoay người, chống lại ánh mắt Tần thị. Tần thị thấy người đến là Liễu Hồ Nguyệt, trừng mắt, căm giận cùng sợ hãi kêu một tiếng: Tiện nhân.
Đi lên, bất chấp tất cả, liền nâng tay y đồ muốn hung hăng tát một cái lên mặt Liễu Hồ Nguyệt.
Nhưng thời điểm Tần thị lại gần, Liễu Hồ Nguyệt lại nâng tay, nghiêng người né tránh bà ta.
Tần thị vồ hụt, sắc mặt giận dữ đỏ lên: Liễu Hồ Nguyệt, tiện nhân ngươi tại sao không chết đi? Nhà của ta vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bắt ngươi đền mạng.
Đồ điên. Liễu Hồ Nguyệt thấp giọng nhẹ thở.
/190
|