Ánh nắng lúc ráng chiều đỏ như máu bao phủ toàn bộ phía chân trời.
Toàn bộ trời cao rực một sắc màu ấm áp, mây muộn chầm chầm thổi qua, giống như tầng tầng sóng biển cuồn cuộn lăn vào bờ, dập dềnh vô cùng vô tận.
Những hàng tường thành trong hoàng cung cũng giống như mây, mái ngói sân hiên tầng tầng lớp lớp, đình đài lầu các tinh xảo, dãy núi đá sắp hàng có thứ tự nghiêm chỉnh, kỳ hoa dị thảo nhiều không đến xuể, gió nhẹ thổi qua, nơi nơi đều là hương thơm ngào ngạt làm người ta mê mẩn.
Giữa các phòng là rường cột được chạm trổ tinh tế, cửa sổ hơi hơi hé ra, ánh sáng thanh bạch của hoàng hôn bao trùm lên không gian rộng lớn trong cung điện, tăng thêm vẻ thê lương có phần thảm thương.
Vài tiếng nói khe khẽ phát ra từ sau tấm bình phong ngọc lưu ly, giọng nói kia bén nhọn cao vút, còn có ác độc sâu sắc, mồm ngang nhiên nguyền rủa mà lại cứ làm như tất cả những việc này chỉ là điều bình thường.
“Con ngốc này chết sớm đầu thai sớm đi, còn muốn sống để liên luỵ đến người khác sao?”
“Tiểu Hà, ngươi nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe được.”
Một giọng nói tinh tế khác vang lên, dường như còn mang theo một chút lo lắng, nhưng nô tỳ được gọi là Tiểu Hà kia lại lập tức khinh thường châm biếm.
“Tú Tú, ngươi nói nghe thật buồn cười, cái nơi quỷ quái này sẽ có ai đến, cũng không phải là ngươi không biết, trừ bốn đứa chết tiệt chúng ta ra có ai thèm đến? Nghĩ lại số chúng ta thật khổ, vì sao lúc trước rút thăm ngẫu nhiên lại trúng phải chỗ này, mỗi ngày ta đều mong con ngốc này chết sớm đầu thai sớm, chúng ta sẽ có thể được phân lại chỗ lần nữa.”
Tú Tú hơi nhăn mày, tuy đây là tiếng lòng của cả bốn người bọn họ, nhưng nói thẳng ra như thế hình như có chút không tốt, bộ dạng Tú Tú thanh tú kiều nhỏ, mà Tiểu Hà bên cạnh lại ngược lại hoàn toàn, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng rất diễm lệ, có một khoảng thời gian nàng ta từng ôm mộng bay lên làm phượng hoàng, tuy rằng sau này giấc mộng tan biến nhưng ít nhất cũng muốn có được một chủ tử sủng ái mình để được hưởng những tháng cơm no rượu say, chứ không phải đi theo một đứa ngốc đến đâu cũng bị người ta bắt nạt chỉ trỏ thế này, những ngày tháng này thật là không có cách nào để vượt qua.
“Tiểu Hà, quên đi, xem xem Hoàng hậu có tỉnh lại không?”
“Muốn xem ngươi đi mà xem, đừng bảo ta, ” Tiểu Hà quay người hất bàn tay đang kéo tay mình ra, lúc cuối còn tức giận hung hăng trừng măt nhìn Tú Tú, nghiến răng nghiến lợi hạch hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi thật sự cam tâm sao? Còn ngươi, ngươi nữa?”
Nàng lấy một ngón tay đẩy trán Tú Tú, nhân tiện chỉ hai thái giám Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu, hai tay chống nạnh, hiên ngang rời đi trước mặt ba người, cuối cùng nhìn trong mắt ba người kia hiện lên sư không cam lòng như mọi khi, Tiểu Hà lập tức đắc ý cười.
“Ta đã nói mà, các người cũng giống ta thôi, đều không muốn ở đây, cho nên ai cần biết con ngốc này có sao hay không, chúng ta không cần để ý tới nó, thời tiết này mà rơi xuống hồ, không chết thì cũng không khá hơn thế là bao, đợi đến nửa đêm, muốn nhìn nó chết còn không được sao?”
Tiểu Hà độc ác nói, ngẩng đầu mới phát hiện trong tẩm cung tối đen như mực, trong bóng đêm không nhìn rõ được khuôn mặt kẻ khác, ả phất phất tay ra lệnh: “Đi thắp đèn trong cung đi.”
“Ừm.”
Mấy người đi về bốn hướng, thắp đèn thắp đèn, đóng cửa đóng cửa, tay chân nhanh nhẹn làm xong.
Lúc này không ai để ý, người trên giường giật mình, sao đó lại giật giật một chút, động tác cứng ngắc, giống như sắp trở thành một xác chết, nhưng rất nhanh lại không động nữa, trong tẩm cung sáng đèn, ánh sáng vàng trong cung sáng đến chói mắt, hoa đèn bắn ra bốn phía, chiếu rọi mọi góc tường, cảnh vật thật rực rỡ…
Trên giường lớn nạm vàng khảm ngọc khắc hoa là một nữ tử sắc mặt dữ tợn đang yên lặng nằm, sở dĩ là dữ tợn là bởi các loại son phấn bột nước, sau khi bọt nước khô đi, đủ mọi màu sắc hiện lên làm cho người ta không thấy rõ dung nhan người này, bị ngọn đèn chiếu vào lại càng thêm khủng bố vài phần.
Kỳ thật người trên giường sớm đã tỉnh lại, chỉ là suy nghĩ có chút rối loạn, nhất thời không nắm rõ tình huống, cả người mền nhũn, mắt cũng không mở ra được, nhưng suy nghĩ lại tỉnh táo, bởi vậy lời nói của hai cung nữ kia nàng nghe không sót một chữ nào, khóe môi giật giật, muốn mắng chử người.
Toàn thân dính đầy vải vóc quần áo, hình như là vừa bị ngâm dưới nước, tất cả y phục dính hết lên người, bị gió thổi qua thật là lạnh thấu xương, không nhịn được run rẩy một cái, lại nhớ tới mấy lời vừa nghe được, thật là bọn khi chủ điêu nô*.
*khi chủ điêu nô: nô tài xảo trá bắt nạt chủ.
Mắt Vân Tiếu chưa mở to được, trong lòng cứ chửi trước hai tiếng, lập tức trong đầu lướt qua hình ảnh đẫm máu.
Vân Tiếu nàng đây chính là bác sĩ ở thế kỉ XXI, là nhân vật truyền kỳ trong giới y học, cứu vô số người, kết hợp trung tây y, nghiên cứu thành công bao nhiêu chứng bệnh nan giải, là người các tòa soạn báo tạp chí thường tranh nhau đưa tin, tờ báo có bài về nàng, nhất định bán chạy, được tạp chí Time quyền uy nhất trên thế giới bầu chọn là Hoa Đà phương Đông, nhân vật toàn thế giới chú ý.
Không ngờ xuất chúng như nàng thế nhưng lại chết vì một vụ tai nạn giao thông.
Nguyên nhân là vì nàng muốn tham gia một buổi trao đổi học thuật lớn, buổi trao đổi này cử hành ở viện bảo tàng mỹ thuật tạo hình Tân Cương, nhưng trước đó một đêm, là một đêm tuyết rơi dày đặc, máy bay gặp sự cố, nàng chỉ có thể tạm thời đổi tuyến đường, Tân Cương và nơi nàng ở chưa liên thông đường xe lửa với nhau, nàng chỉ có thể đi xe khách, ai ngờ chiếc xe khách to đùng này ở chỗ của vòng của đường bao tốc va chạm với một chiếc xe tải hạng nặng, hai xe cùng bay ra khỏi vòng bảo hộ của đường cao tốc.
Rất nhiều hành khách trong xe bỏ mạng, mà nàng chính mắt nhìn thấy hình ảnh đầy máu của hành khách ngồi trước, về phần bản thân, đại khái cũng không khá hơn là mấy, chỉ tiếc nàng không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì nàng đã vĩnh viện chìm vào trong bóng tối.
Vân Tiếu nhớ lại hình ảnh xem khách đâm vào xe tải, trong lòng không nhịn được mà rùng mình, không nghĩ tới nàng cứu vô số người, cuối cùng lại đối mặt với một cách chết thế này.
Chỉ là hiện giờ chuyện gì đang xảy ra với nàng đây? Nàng vốn đã chết rồi, sao lại nghe thấy tiếng người khác nói chuyện rõ ràng như thế, hơn nữa nàng khẳng định cái người nói kia tuyệt đối không phải thiên sứ gì gì đó, thiên sứ không ác độc thế này….
Vân Tiếu quay người mở mắt ra, ánh mắt đen láy giống như hai hòn ngọc hắc bảo thạch long lanh, sinh động rực rỡ, xoay tròn chuyển động, nhìn quét hoàn cảnh quanh mình.
Phía trên đầu là tấm màn lưới mỏng màu xanh trắng, từng hoa văn màu xanh như nước biển lay động, giường lớn khắc hoa, bốn cây cột màu đỏ son, trên khắc muông thú rất sống động, giường nhỏ, bàn nước, rèm che, cửa sổ, bàn trang điểm, gương đồng, bình phong ngọc lưu ly, quả nhiên là cần gì có đó, xa xỉ đến cực điểm.
Một căn phòng phong cách cổ thật là đẹp, Vân Tiếu tán thưởng, quay người cựa mình ngồi dậy, quần áo dính chặt vào người thật không thoải mái.
Dưới ánh đèn mờ ảo, năm mảnh sáu màu trên mặt nàng càng dữ tợn, tóc đen rối tung, chớp chớp đôi mắt tà ác, nhìn nha đầu đang bưng nến đi đến, giữa ánh sáng óng ánh trong suốt, nha đầu kia dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, một búi tóc vòng trên đầu, hai bím tóc nhỏ ở hai bên vai, quần áo trên người phấn hồng như cung trang cổ đại, trước gió lay động tiêu sái đi đến, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đang cứng ngắc ngồi trên giường lớn, bị dọa oa một tiếng hét to.
“Quỷ a.”
Sẩy tay rơi mất ngọn nến, người cũng cuống cuồng ầm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu năn nỉ: “Hoàng hậu tha mạng a, không liên quan đến ta a, khuông liên quan đến ta, khôg phải là ta hại ngươi, oan có đầu nợ có chút, ngươi tìm người hại ngươi đi, ta không hại ngươi a.”
Người đang cầu xin tha thứ này đúng là nha đầu Tiểu Hà nói chuyện độc ác lúc nãy, bây giờ không ngừng dập đầu, động tác của nàng kinh động đến ba người làm việc trong tẩm cung, họ chạy nhanh sang, vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Vân Tiếu, lập tức hét lên một tiếng ầm ầm quỳ xuống, liên tục cầu xin.
“Hoàng hậu tha mạng a, Hoàng hậu tha mạng a, không phải chúng nô tỳ làm hại ngươi, ngươi chết không nhắm mắt, đi tìm Đức Phi nương nương báo thù a, là nàng làm hại ngươi a.”
Nhất thời cả đại tẩm cung tràn ngập tiếng cầu xin, Vân Tiếu ngồi ngay ngắn trên giường, như cười như không nhìn hai nô tỳ hai thái giám không ngừng dập đầu xin tha, hơn nữa nàng không nói lời nào, hai mắt loé lên, khóe mông cong lại xuất hiện nụ cười nghiềm ngẫm…
Toàn bộ trời cao rực một sắc màu ấm áp, mây muộn chầm chầm thổi qua, giống như tầng tầng sóng biển cuồn cuộn lăn vào bờ, dập dềnh vô cùng vô tận.
Những hàng tường thành trong hoàng cung cũng giống như mây, mái ngói sân hiên tầng tầng lớp lớp, đình đài lầu các tinh xảo, dãy núi đá sắp hàng có thứ tự nghiêm chỉnh, kỳ hoa dị thảo nhiều không đến xuể, gió nhẹ thổi qua, nơi nơi đều là hương thơm ngào ngạt làm người ta mê mẩn.
Giữa các phòng là rường cột được chạm trổ tinh tế, cửa sổ hơi hơi hé ra, ánh sáng thanh bạch của hoàng hôn bao trùm lên không gian rộng lớn trong cung điện, tăng thêm vẻ thê lương có phần thảm thương.
Vài tiếng nói khe khẽ phát ra từ sau tấm bình phong ngọc lưu ly, giọng nói kia bén nhọn cao vút, còn có ác độc sâu sắc, mồm ngang nhiên nguyền rủa mà lại cứ làm như tất cả những việc này chỉ là điều bình thường.
“Con ngốc này chết sớm đầu thai sớm đi, còn muốn sống để liên luỵ đến người khác sao?”
“Tiểu Hà, ngươi nói nhỏ chút, đừng để cho người khác nghe được.”
Một giọng nói tinh tế khác vang lên, dường như còn mang theo một chút lo lắng, nhưng nô tỳ được gọi là Tiểu Hà kia lại lập tức khinh thường châm biếm.
“Tú Tú, ngươi nói nghe thật buồn cười, cái nơi quỷ quái này sẽ có ai đến, cũng không phải là ngươi không biết, trừ bốn đứa chết tiệt chúng ta ra có ai thèm đến? Nghĩ lại số chúng ta thật khổ, vì sao lúc trước rút thăm ngẫu nhiên lại trúng phải chỗ này, mỗi ngày ta đều mong con ngốc này chết sớm đầu thai sớm, chúng ta sẽ có thể được phân lại chỗ lần nữa.”
Tú Tú hơi nhăn mày, tuy đây là tiếng lòng của cả bốn người bọn họ, nhưng nói thẳng ra như thế hình như có chút không tốt, bộ dạng Tú Tú thanh tú kiều nhỏ, mà Tiểu Hà bên cạnh lại ngược lại hoàn toàn, dáng người cao gầy, khuôn mặt cũng rất diễm lệ, có một khoảng thời gian nàng ta từng ôm mộng bay lên làm phượng hoàng, tuy rằng sau này giấc mộng tan biến nhưng ít nhất cũng muốn có được một chủ tử sủng ái mình để được hưởng những tháng cơm no rượu say, chứ không phải đi theo một đứa ngốc đến đâu cũng bị người ta bắt nạt chỉ trỏ thế này, những ngày tháng này thật là không có cách nào để vượt qua.
“Tiểu Hà, quên đi, xem xem Hoàng hậu có tỉnh lại không?”
“Muốn xem ngươi đi mà xem, đừng bảo ta, ” Tiểu Hà quay người hất bàn tay đang kéo tay mình ra, lúc cuối còn tức giận hung hăng trừng măt nhìn Tú Tú, nghiến răng nghiến lợi hạch hỏi: “Ngươi nói đi, ngươi thật sự cam tâm sao? Còn ngươi, ngươi nữa?”
Nàng lấy một ngón tay đẩy trán Tú Tú, nhân tiện chỉ hai thái giám Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu, hai tay chống nạnh, hiên ngang rời đi trước mặt ba người, cuối cùng nhìn trong mắt ba người kia hiện lên sư không cam lòng như mọi khi, Tiểu Hà lập tức đắc ý cười.
“Ta đã nói mà, các người cũng giống ta thôi, đều không muốn ở đây, cho nên ai cần biết con ngốc này có sao hay không, chúng ta không cần để ý tới nó, thời tiết này mà rơi xuống hồ, không chết thì cũng không khá hơn thế là bao, đợi đến nửa đêm, muốn nhìn nó chết còn không được sao?”
Tiểu Hà độc ác nói, ngẩng đầu mới phát hiện trong tẩm cung tối đen như mực, trong bóng đêm không nhìn rõ được khuôn mặt kẻ khác, ả phất phất tay ra lệnh: “Đi thắp đèn trong cung đi.”
“Ừm.”
Mấy người đi về bốn hướng, thắp đèn thắp đèn, đóng cửa đóng cửa, tay chân nhanh nhẹn làm xong.
Lúc này không ai để ý, người trên giường giật mình, sao đó lại giật giật một chút, động tác cứng ngắc, giống như sắp trở thành một xác chết, nhưng rất nhanh lại không động nữa, trong tẩm cung sáng đèn, ánh sáng vàng trong cung sáng đến chói mắt, hoa đèn bắn ra bốn phía, chiếu rọi mọi góc tường, cảnh vật thật rực rỡ…
Trên giường lớn nạm vàng khảm ngọc khắc hoa là một nữ tử sắc mặt dữ tợn đang yên lặng nằm, sở dĩ là dữ tợn là bởi các loại son phấn bột nước, sau khi bọt nước khô đi, đủ mọi màu sắc hiện lên làm cho người ta không thấy rõ dung nhan người này, bị ngọn đèn chiếu vào lại càng thêm khủng bố vài phần.
Kỳ thật người trên giường sớm đã tỉnh lại, chỉ là suy nghĩ có chút rối loạn, nhất thời không nắm rõ tình huống, cả người mền nhũn, mắt cũng không mở ra được, nhưng suy nghĩ lại tỉnh táo, bởi vậy lời nói của hai cung nữ kia nàng nghe không sót một chữ nào, khóe môi giật giật, muốn mắng chử người.
Toàn thân dính đầy vải vóc quần áo, hình như là vừa bị ngâm dưới nước, tất cả y phục dính hết lên người, bị gió thổi qua thật là lạnh thấu xương, không nhịn được run rẩy một cái, lại nhớ tới mấy lời vừa nghe được, thật là bọn khi chủ điêu nô*.
*khi chủ điêu nô: nô tài xảo trá bắt nạt chủ.
Mắt Vân Tiếu chưa mở to được, trong lòng cứ chửi trước hai tiếng, lập tức trong đầu lướt qua hình ảnh đẫm máu.
Vân Tiếu nàng đây chính là bác sĩ ở thế kỉ XXI, là nhân vật truyền kỳ trong giới y học, cứu vô số người, kết hợp trung tây y, nghiên cứu thành công bao nhiêu chứng bệnh nan giải, là người các tòa soạn báo tạp chí thường tranh nhau đưa tin, tờ báo có bài về nàng, nhất định bán chạy, được tạp chí Time quyền uy nhất trên thế giới bầu chọn là Hoa Đà phương Đông, nhân vật toàn thế giới chú ý.
Không ngờ xuất chúng như nàng thế nhưng lại chết vì một vụ tai nạn giao thông.
Nguyên nhân là vì nàng muốn tham gia một buổi trao đổi học thuật lớn, buổi trao đổi này cử hành ở viện bảo tàng mỹ thuật tạo hình Tân Cương, nhưng trước đó một đêm, là một đêm tuyết rơi dày đặc, máy bay gặp sự cố, nàng chỉ có thể tạm thời đổi tuyến đường, Tân Cương và nơi nàng ở chưa liên thông đường xe lửa với nhau, nàng chỉ có thể đi xe khách, ai ngờ chiếc xe khách to đùng này ở chỗ của vòng của đường bao tốc va chạm với một chiếc xe tải hạng nặng, hai xe cùng bay ra khỏi vòng bảo hộ của đường cao tốc.
Rất nhiều hành khách trong xe bỏ mạng, mà nàng chính mắt nhìn thấy hình ảnh đầy máu của hành khách ngồi trước, về phần bản thân, đại khái cũng không khá hơn là mấy, chỉ tiếc nàng không có cơ hội nhìn thấy, bởi vì nàng đã vĩnh viện chìm vào trong bóng tối.
Vân Tiếu nhớ lại hình ảnh xem khách đâm vào xe tải, trong lòng không nhịn được mà rùng mình, không nghĩ tới nàng cứu vô số người, cuối cùng lại đối mặt với một cách chết thế này.
Chỉ là hiện giờ chuyện gì đang xảy ra với nàng đây? Nàng vốn đã chết rồi, sao lại nghe thấy tiếng người khác nói chuyện rõ ràng như thế, hơn nữa nàng khẳng định cái người nói kia tuyệt đối không phải thiên sứ gì gì đó, thiên sứ không ác độc thế này….
Vân Tiếu quay người mở mắt ra, ánh mắt đen láy giống như hai hòn ngọc hắc bảo thạch long lanh, sinh động rực rỡ, xoay tròn chuyển động, nhìn quét hoàn cảnh quanh mình.
Phía trên đầu là tấm màn lưới mỏng màu xanh trắng, từng hoa văn màu xanh như nước biển lay động, giường lớn khắc hoa, bốn cây cột màu đỏ son, trên khắc muông thú rất sống động, giường nhỏ, bàn nước, rèm che, cửa sổ, bàn trang điểm, gương đồng, bình phong ngọc lưu ly, quả nhiên là cần gì có đó, xa xỉ đến cực điểm.
Một căn phòng phong cách cổ thật là đẹp, Vân Tiếu tán thưởng, quay người cựa mình ngồi dậy, quần áo dính chặt vào người thật không thoải mái.
Dưới ánh đèn mờ ảo, năm mảnh sáu màu trên mặt nàng càng dữ tợn, tóc đen rối tung, chớp chớp đôi mắt tà ác, nhìn nha đầu đang bưng nến đi đến, giữa ánh sáng óng ánh trong suốt, nha đầu kia dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, một búi tóc vòng trên đầu, hai bím tóc nhỏ ở hai bên vai, quần áo trên người phấn hồng như cung trang cổ đại, trước gió lay động tiêu sái đi đến, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đang cứng ngắc ngồi trên giường lớn, bị dọa oa một tiếng hét to.
“Quỷ a.”
Sẩy tay rơi mất ngọn nến, người cũng cuống cuồng ầm một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu năn nỉ: “Hoàng hậu tha mạng a, không liên quan đến ta a, khuông liên quan đến ta, khôg phải là ta hại ngươi, oan có đầu nợ có chút, ngươi tìm người hại ngươi đi, ta không hại ngươi a.”
Người đang cầu xin tha thứ này đúng là nha đầu Tiểu Hà nói chuyện độc ác lúc nãy, bây giờ không ngừng dập đầu, động tác của nàng kinh động đến ba người làm việc trong tẩm cung, họ chạy nhanh sang, vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt dữ tợn của Vân Tiếu, lập tức hét lên một tiếng ầm ầm quỳ xuống, liên tục cầu xin.
“Hoàng hậu tha mạng a, Hoàng hậu tha mạng a, không phải chúng nô tỳ làm hại ngươi, ngươi chết không nhắm mắt, đi tìm Đức Phi nương nương báo thù a, là nàng làm hại ngươi a.”
Nhất thời cả đại tẩm cung tràn ngập tiếng cầu xin, Vân Tiếu ngồi ngay ngắn trên giường, như cười như không nhìn hai nô tỳ hai thái giám không ngừng dập đầu xin tha, hơn nữa nàng không nói lời nào, hai mắt loé lên, khóe mông cong lại xuất hiện nụ cười nghiềm ngẫm…
/83
|