*công phu sư tử ngoạm ở chương này có nghĩa là chặt giá, đưa ra giá cắt cổ
Tô Uyển Uyển nghe Vân Tiếu nói xong thì sửng sốt, hơn nửa ngày không có chút cử động nào, ánh mắt mở lớn dại ra, động tác vừa buồn cười vừa đáng yêu, Vân Tiếu không nhịn được cười yếu ớt.
“Sao thế?”
“Việc này, việc này…. không thể nào”. Tô Uyển Uyển lạc giọng, không dám lại phát biểu lung tung nữa. Đồng thời cũng kinh ngạc, mọi người đều ba hoa khoác loác về một kẻ ngốc, hóa ra lại không hề ngốc, hơn thế nữa còn thực khôn khéo xảo quyệt, nàng còn có một cảm giác gọi là kích động, không ngờ trực giác của bản thân lại nhạy bén như thế, chọn đại một người lại trúng ngay thiên kim của Vân Vương phủ, còn là Hoàng hậu nương nương đương triều, chẳng trách lúc nãy nàng ta nói nàng có thể ăn sung mặc sướng, còn có lụa là gấm vóc, thì ra không phải chỉ là lời nói suông.
“Nhưng vì sao nương nương lại phải giả làm kẻ ngốc chứ?”
Uyển Uyển cực kỳ tò mò, vì sao nương nương lại muốn giả làm một kẻ ngốc, chẳng lẽ đây là mưu kế của Vân Vương gia để giành vị trí hoàng hậu trong cung, đôi mắt Uyển Uyển lóe lên, dường như vừa phát hiện ra được một âm mưu ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài, khóe môi cười rạng rỡ.
Vân Tiếu lạnh lùng liếc qua, người này thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, ngược lại hoàn toàn với người bình thường nên thấy kinh sợ, có điều sự tình cũng không thần bí, bí hiểm như nàng ta tưởng tượng.
“Không có ai biết ta không ngốc, kể cả những người của Vân Vương phủ, cho nên tốt nhất ngươi nên giữ mồm giữ miệng, nếu tiết lộ ra ngoài, ta lập tức rút gân lột da ngươi”.
Đôi đồng tử của Vân Tiếu lóe lên tia tàn độc rồi vụt tắt, Uyển Uyển rùng mình một cái, hoàn toàn tin nàng ta có khả năng nói được làm được, vội vàng gật đầu: “Ta đã hiểu, nhất định sẽ nhớ kỹ lời nương nương”.
“Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi, còn có việc phải làm”.
Vân Tiếu đứng dậy, Tú Tú và Uyển Uyển đứng lên theo, chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Đúng lúc này, một đại đội quan binh tiến vào, cầm đầu là một nam tử lạnh lùng tàn nhẫn, trên mặt từ mí mắt trở xuống là một vết sẹo dài hai tấc do đao gây ra kéo dài, thật là khiến người ta sợ hãi, lúc này trong tay hắn cầm bảo đao, cảnh giác nhìn quét qua ba người khách trong quán.
Vân Tiếu cười híp mắt nhìn qua, tươi cười rực rỡ có chút ý tứ lấy lòng, đáng yêu giống như một chú nai con, ánh mắt nam nhân kia chuyển từ trên người nàng qua Tú Tú và Uyển Uyển đứng cạnh, Tú Tú Uyển Uyển chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, hình như bị doạ sợ đến suýt ngã, hai người kinh sợ cúi đầu xuống.
Nam nhân kia chầm chậm đi tới, phía sau là một đống quan binh bao vậy quanh ba nàng.
Không khí nháy mắt đông cứng lại.
Vân Tiếu tuy cười thực đáng yêu nhưng đáy lòng lại căng thẳng thắt chặt lại, những người này e là đến vì Uyển Uyển, bằng không nàng ta sẽ không khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là thuộc hạ của Lâm Vương gia, nếu quả thật là vậy, bản thân tất sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở, những người này đi theo Thượng Quan Lâm thì chắc chắn đã gặp qua ngốc hậu, còn Uyển Uyển nữa, may mà lúc nãy đã bảo nàng ta đổi quần áo khác, hiện giờ đang mặc một bộ trang phục ăn mày, tóc cũng có chút bù xù, giờ phút này ba người thật là có chút giống ăn mày.
Trong số những quan binh đó, nam tử mặt sẹo cầm đầu chính là thuộc hạ Mộc Ly của Thượng Quan Lâm, phụng mệnh Vương gia đi điều tra tên đưa tin lúc trước đã dám thừa cơ trộm ngọc bội của Vương gia, Mộc Ly thong thả bước qua, đang muốn đặt câu hỏi.
Chưởng quầy và tiểu nhị của tiểu điếm kinh sợ đi tới, cúi gập người cẩn thận mở miệng.
“Quan gia làm gì vậy? Tiểu nhân làm ăn rất an phận, không có làm chuyện gì trái pháp luật”.
Mộc Ly hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt từ trên người ba người kia, bình tĩnh nói: “Nếu phát hiện ra người nào khả nghi phải lập tức bẩm báo cho quan phủ”.
“Dạ, dạ”. Chưởng quầy liên tục đáp, Mộc Ly dẫn cả đoàn quan binh rời đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại nhìn quét một vòng, xác định ba người kia không có vấn đề gì mới đi ra ngoài.
Trong tiểu điếm, chưởng quầy và tiểu nhị chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, giơ tay vịn lấy cái bàn liên tục mở miệng: “Không biết Lâm Vương phủ đang tìm ai?”
Nói xong đi về quầy, ba người bên này cũng bị dọa ngã như vậy, sắc mặt có chút trắng bệnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Tú Tú không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: “Chủ tử, người xem người với nàng ta đã làm gì a, nếu bị người của Lâm Vương phủ biết chỉ e sẽ chuốc lấy tai họa”.
Đạo lý này đương nhiên Vân Tiếu biết, có điều vừa nghĩ đến lời nói ngạo mạn vô lễ của Thượng Quan Lâm hồi nãy liền rất tức giận, đồng tử mắt trầm xuống: “Được rồi, đi thôi, đi làm việc của chúng ta”.
Có Uyển Uyển, làm việc nhanh hơn rất nhiều, bởi vì nàng ta sinh trưởng ở Yên kinh, lại là một tên trộm nhỏ, cả Yên kinh rộng lớn này có bao nhiêu con phố, bao nhiêu ngõ hẻm, bao nhiêu đường nhỏ nàng ta đều biết rõ rành rành.
Bởi thế khi Vân Tiếu nhắc đến Cẩm Nhân Đường, nàng ta không nói hai lớn lập tức đi trước dẫn đường đứa hai người đi Cẩm Nhân Đường.
Cẩm Nhân Đường này đúng là cửa tiệm hoàng gia, khí khái bất phàm, cạnh cửa mạ vàng khảm bạc, xa hoa đến cực điểm, trước cửa phần lớn là xe ngựa của quan phủ đang đỗ ở đó, người đến người đi rất náo nhiệt.
Tú Tú và Uyển Uyển nhìn cảnh trước mắt mà rung động trong lòng, vì sao nương nương cứ phải làm cái gì mà binh khí mỏng ở đây chứ? Đây là nơi chuyên chế tạo đồ cho quan phủ, chỉ e không dễ nhận đơn đặt hàng của người khác.
Vân Tiếu cũng biết điều này, nhưng nếu đổi nơi khác e muốn rèn ra thứ đồ kia phải mất rất nhiều lần thử, bởi vậy nàng mới kiên trì làm dao giải phẫu tại Cẩm Nhân Đường, chính là tin vào đạo lý tiền nào của nấy.
“Nương nương, hiện giờ phải làm sao?”
Tú Tú cẩn thận hỏi, Vân Tiếu nhìn lướt qua Uyển Uyển, nhàn nhạt mở miệng: “Uyển Uyển, ngươi có quen biết thợ rèn ở đây không, bất kể giá bao nhiêu đều được.”
Nàng dứt lời, Uyển Uyển cau mày một chút, rất nhanh liền nhớ ra có quen một người, có điều người đó không phải là tay rèn chính: “Nương nương, quen thì thực ra có quen một người, chẳng qua người đó không phải tay rèn chính, chỉ là tay phụ”.
“Được, tìm hắn đến, nhờ hắn dẫn đến gặp tay rèn chính, chuyện này giao cho ngươi làm, thể hiện một chút năng lực bản thân cho ta xem đi, bất kể giá bao nhiêu đều được, mang người đến gặp ta”.
Uyển Uyển nhíu mày, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần có bạc thì không có chuyện gì mà không làm được, ánh mắt lóe lên: “Được, ta đi liền”.
“Chúng ta chờ ngươi ở trà lâu phía trước, ngươi mang tay rèn chính kia đến gặp ta”.
Cách Cẩm Nhân Đường không xa có một quán trà cực kỳ lịch sự tao nhã, Vân Tiếu chỉ qua nói với Tô Uyển Uyển, Uyển Uyển gật đầu, lách mình rời đi, Vân Tiếu liền dẫn Tú Tú đến trà lâu chờ tin.
Không ngờ năng lực làm việc của Uyển Uyển lại khá vậy, hoặc đây chính là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Vân Tiếu vừa uống xong một chum trà, nàng ta đã mang người đến, hai người đàn ông một cao một thấp đi đến, cao là tay phó, nam nhân ụch ịch còn lại chính là tay rèn chính, là tay rèn nổi danh Cẩm Nhân Đường, thần thái cử chỉ có chút ngạo mạn, nhưng Vân Tiếu cũng không so đo cái này, nhanh chóng lấy ra một bản vẽ chính tay mình vẽ ra đưa cho tay thợ rèn béo kia.
“Ngươi có thể chế tạo được không?”
Bản vẽ vẽ một loại đao dài không quá sáu bảy tấc, mỏng như cánh ve, xinh xắn linh hoạt, mặc dù vẽ trên giấy nhưng có thể cảm thấy rõ ràng độ bén nhọn của nó, làm người ta không rét mà run.
Thợ rèn mập mạp kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu, ông ta rèn binh khí nhiều năm như vậy, cho đến tận giờ cũng chưa thấy loại đao nào thế này, cực kỳ cổ quái.
“Đây là cái gì?”
“Ngân đao”. Vân Tiếu nhướng mày cười yếu ớt, nàng đương nhiên sẽ không nói dao giải phẫu linh tinh, cho dù nói cũng chỉ e người ta không hiểu, không bằng tự mình đặt tên cho rồi: “Ngươi có thể rèn ra không?”
Lời này hiển nhiên là một kích thích với tay thợ rèn mập mạp, mặt hắn lập tức kích động, ý chí sục sôi mở miệng: “Cái này có gì mà không làm được, cho dù khó hơn nữa ta cũng rèn được, chỉ là giá cả thế nào?”
“Ngươi ra giá”. Chỉ cần có thể rèn ra đao mà nàng muốn, giá nào cũng có thể thương lượng, Vân Tiếu tâm tình vui vẻ mở miệng.
“Hai ngàn lượng”. Công phu sư tử ngoạm của tay rèn mập mạp làm cho vài tiếng hít khí vang lên trong gian nhã phòng, Uyển Uyển không nhịn được mở miệng: “Đây là ăn cướp sao?”
Tô Uyển Uyển nghe Vân Tiếu nói xong thì sửng sốt, hơn nửa ngày không có chút cử động nào, ánh mắt mở lớn dại ra, động tác vừa buồn cười vừa đáng yêu, Vân Tiếu không nhịn được cười yếu ớt.
“Sao thế?”
“Việc này, việc này…. không thể nào”. Tô Uyển Uyển lạc giọng, không dám lại phát biểu lung tung nữa. Đồng thời cũng kinh ngạc, mọi người đều ba hoa khoác loác về một kẻ ngốc, hóa ra lại không hề ngốc, hơn thế nữa còn thực khôn khéo xảo quyệt, nàng còn có một cảm giác gọi là kích động, không ngờ trực giác của bản thân lại nhạy bén như thế, chọn đại một người lại trúng ngay thiên kim của Vân Vương phủ, còn là Hoàng hậu nương nương đương triều, chẳng trách lúc nãy nàng ta nói nàng có thể ăn sung mặc sướng, còn có lụa là gấm vóc, thì ra không phải chỉ là lời nói suông.
“Nhưng vì sao nương nương lại phải giả làm kẻ ngốc chứ?”
Uyển Uyển cực kỳ tò mò, vì sao nương nương lại muốn giả làm một kẻ ngốc, chẳng lẽ đây là mưu kế của Vân Vương gia để giành vị trí hoàng hậu trong cung, đôi mắt Uyển Uyển lóe lên, dường như vừa phát hiện ra được một âm mưu ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài, khóe môi cười rạng rỡ.
Vân Tiếu lạnh lùng liếc qua, người này thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, ngược lại hoàn toàn với người bình thường nên thấy kinh sợ, có điều sự tình cũng không thần bí, bí hiểm như nàng ta tưởng tượng.
“Không có ai biết ta không ngốc, kể cả những người của Vân Vương phủ, cho nên tốt nhất ngươi nên giữ mồm giữ miệng, nếu tiết lộ ra ngoài, ta lập tức rút gân lột da ngươi”.
Đôi đồng tử của Vân Tiếu lóe lên tia tàn độc rồi vụt tắt, Uyển Uyển rùng mình một cái, hoàn toàn tin nàng ta có khả năng nói được làm được, vội vàng gật đầu: “Ta đã hiểu, nhất định sẽ nhớ kỹ lời nương nương”.
“Ừm, được rồi, chúng ta đi thôi, còn có việc phải làm”.
Vân Tiếu đứng dậy, Tú Tú và Uyển Uyển đứng lên theo, chuẩn bị cùng nhau rời đi.
Đúng lúc này, một đại đội quan binh tiến vào, cầm đầu là một nam tử lạnh lùng tàn nhẫn, trên mặt từ mí mắt trở xuống là một vết sẹo dài hai tấc do đao gây ra kéo dài, thật là khiến người ta sợ hãi, lúc này trong tay hắn cầm bảo đao, cảnh giác nhìn quét qua ba người khách trong quán.
Vân Tiếu cười híp mắt nhìn qua, tươi cười rực rỡ có chút ý tứ lấy lòng, đáng yêu giống như một chú nai con, ánh mắt nam nhân kia chuyển từ trên người nàng qua Tú Tú và Uyển Uyển đứng cạnh, Tú Tú Uyển Uyển chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, hình như bị doạ sợ đến suýt ngã, hai người kinh sợ cúi đầu xuống.
Nam nhân kia chầm chậm đi tới, phía sau là một đống quan binh bao vậy quanh ba nàng.
Không khí nháy mắt đông cứng lại.
Vân Tiếu tuy cười thực đáng yêu nhưng đáy lòng lại căng thẳng thắt chặt lại, những người này e là đến vì Uyển Uyển, bằng không nàng ta sẽ không khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là thuộc hạ của Lâm Vương gia, nếu quả thật là vậy, bản thân tất sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở, những người này đi theo Thượng Quan Lâm thì chắc chắn đã gặp qua ngốc hậu, còn Uyển Uyển nữa, may mà lúc nãy đã bảo nàng ta đổi quần áo khác, hiện giờ đang mặc một bộ trang phục ăn mày, tóc cũng có chút bù xù, giờ phút này ba người thật là có chút giống ăn mày.
Trong số những quan binh đó, nam tử mặt sẹo cầm đầu chính là thuộc hạ Mộc Ly của Thượng Quan Lâm, phụng mệnh Vương gia đi điều tra tên đưa tin lúc trước đã dám thừa cơ trộm ngọc bội của Vương gia, Mộc Ly thong thả bước qua, đang muốn đặt câu hỏi.
Chưởng quầy và tiểu nhị của tiểu điếm kinh sợ đi tới, cúi gập người cẩn thận mở miệng.
“Quan gia làm gì vậy? Tiểu nhân làm ăn rất an phận, không có làm chuyện gì trái pháp luật”.
Mộc Ly hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt từ trên người ba người kia, bình tĩnh nói: “Nếu phát hiện ra người nào khả nghi phải lập tức bẩm báo cho quan phủ”.
“Dạ, dạ”. Chưởng quầy liên tục đáp, Mộc Ly dẫn cả đoàn quan binh rời đi, lúc đi tới cửa lại dừng lại nhìn quét một vòng, xác định ba người kia không có vấn đề gì mới đi ra ngoài.
Trong tiểu điếm, chưởng quầy và tiểu nhị chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, giơ tay vịn lấy cái bàn liên tục mở miệng: “Không biết Lâm Vương phủ đang tìm ai?”
Nói xong đi về quầy, ba người bên này cũng bị dọa ngã như vậy, sắc mặt có chút trắng bệnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Tú Tú không nhịn được nhỏ giọng thầm thì: “Chủ tử, người xem người với nàng ta đã làm gì a, nếu bị người của Lâm Vương phủ biết chỉ e sẽ chuốc lấy tai họa”.
Đạo lý này đương nhiên Vân Tiếu biết, có điều vừa nghĩ đến lời nói ngạo mạn vô lễ của Thượng Quan Lâm hồi nãy liền rất tức giận, đồng tử mắt trầm xuống: “Được rồi, đi thôi, đi làm việc của chúng ta”.
Có Uyển Uyển, làm việc nhanh hơn rất nhiều, bởi vì nàng ta sinh trưởng ở Yên kinh, lại là một tên trộm nhỏ, cả Yên kinh rộng lớn này có bao nhiêu con phố, bao nhiêu ngõ hẻm, bao nhiêu đường nhỏ nàng ta đều biết rõ rành rành.
Bởi thế khi Vân Tiếu nhắc đến Cẩm Nhân Đường, nàng ta không nói hai lớn lập tức đi trước dẫn đường đứa hai người đi Cẩm Nhân Đường.
Cẩm Nhân Đường này đúng là cửa tiệm hoàng gia, khí khái bất phàm, cạnh cửa mạ vàng khảm bạc, xa hoa đến cực điểm, trước cửa phần lớn là xe ngựa của quan phủ đang đỗ ở đó, người đến người đi rất náo nhiệt.
Tú Tú và Uyển Uyển nhìn cảnh trước mắt mà rung động trong lòng, vì sao nương nương cứ phải làm cái gì mà binh khí mỏng ở đây chứ? Đây là nơi chuyên chế tạo đồ cho quan phủ, chỉ e không dễ nhận đơn đặt hàng của người khác.
Vân Tiếu cũng biết điều này, nhưng nếu đổi nơi khác e muốn rèn ra thứ đồ kia phải mất rất nhiều lần thử, bởi vậy nàng mới kiên trì làm dao giải phẫu tại Cẩm Nhân Đường, chính là tin vào đạo lý tiền nào của nấy.
“Nương nương, hiện giờ phải làm sao?”
Tú Tú cẩn thận hỏi, Vân Tiếu nhìn lướt qua Uyển Uyển, nhàn nhạt mở miệng: “Uyển Uyển, ngươi có quen biết thợ rèn ở đây không, bất kể giá bao nhiêu đều được.”
Nàng dứt lời, Uyển Uyển cau mày một chút, rất nhanh liền nhớ ra có quen một người, có điều người đó không phải là tay rèn chính: “Nương nương, quen thì thực ra có quen một người, chẳng qua người đó không phải tay rèn chính, chỉ là tay phụ”.
“Được, tìm hắn đến, nhờ hắn dẫn đến gặp tay rèn chính, chuyện này giao cho ngươi làm, thể hiện một chút năng lực bản thân cho ta xem đi, bất kể giá bao nhiêu đều được, mang người đến gặp ta”.
Uyển Uyển nhíu mày, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, chỉ cần có bạc thì không có chuyện gì mà không làm được, ánh mắt lóe lên: “Được, ta đi liền”.
“Chúng ta chờ ngươi ở trà lâu phía trước, ngươi mang tay rèn chính kia đến gặp ta”.
Cách Cẩm Nhân Đường không xa có một quán trà cực kỳ lịch sự tao nhã, Vân Tiếu chỉ qua nói với Tô Uyển Uyển, Uyển Uyển gật đầu, lách mình rời đi, Vân Tiếu liền dẫn Tú Tú đến trà lâu chờ tin.
Không ngờ năng lực làm việc của Uyển Uyển lại khá vậy, hoặc đây chính là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, Vân Tiếu vừa uống xong một chum trà, nàng ta đã mang người đến, hai người đàn ông một cao một thấp đi đến, cao là tay phó, nam nhân ụch ịch còn lại chính là tay rèn chính, là tay rèn nổi danh Cẩm Nhân Đường, thần thái cử chỉ có chút ngạo mạn, nhưng Vân Tiếu cũng không so đo cái này, nhanh chóng lấy ra một bản vẽ chính tay mình vẽ ra đưa cho tay thợ rèn béo kia.
“Ngươi có thể chế tạo được không?”
Bản vẽ vẽ một loại đao dài không quá sáu bảy tấc, mỏng như cánh ve, xinh xắn linh hoạt, mặc dù vẽ trên giấy nhưng có thể cảm thấy rõ ràng độ bén nhọn của nó, làm người ta không rét mà run.
Thợ rèn mập mạp kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu, ông ta rèn binh khí nhiều năm như vậy, cho đến tận giờ cũng chưa thấy loại đao nào thế này, cực kỳ cổ quái.
“Đây là cái gì?”
“Ngân đao”. Vân Tiếu nhướng mày cười yếu ớt, nàng đương nhiên sẽ không nói dao giải phẫu linh tinh, cho dù nói cũng chỉ e người ta không hiểu, không bằng tự mình đặt tên cho rồi: “Ngươi có thể rèn ra không?”
Lời này hiển nhiên là một kích thích với tay thợ rèn mập mạp, mặt hắn lập tức kích động, ý chí sục sôi mở miệng: “Cái này có gì mà không làm được, cho dù khó hơn nữa ta cũng rèn được, chỉ là giá cả thế nào?”
“Ngươi ra giá”. Chỉ cần có thể rèn ra đao mà nàng muốn, giá nào cũng có thể thương lượng, Vân Tiếu tâm tình vui vẻ mở miệng.
“Hai ngàn lượng”. Công phu sư tử ngoạm của tay rèn mập mạp làm cho vài tiếng hít khí vang lên trong gian nhã phòng, Uyển Uyển không nhịn được mở miệng: “Đây là ăn cướp sao?”
/83
|