Bên trong Ngự thư phòng, thị vệ và thái giám đều đã lui xuống, chỉ còn Tây Môn Thược và Hoàng thượng Thượng Quan Diệu, còn có Vương gia Thượng Quan Lâm.
Tây Môn Thược từ đầu đến cuối vẫn thực lạnh nhạt, đối với tình thế trước mắt thông qua lời kể của Thượng Quan Lâm cũng đã hiểu được chút ít, nhíu mày lại một chút, thản nhiên mở miệng.
“Nói cũng đúng, trước mắt Nhiếp Chính Vương cũng đã có ý muốn nhượng lại quyền vị, chỉ vì còn bị Thái hậu cản trở, cho nên nếu muốn chuyện này thuận lý thành chương*, kỳ thật cũng không khó, sao Hoàng thượng không mượn tay của Nhiếp Chính Vương để đạt được mục đích.”
*thuận lý thành chương: nói đơn giản là sự việc diễn ra hợp lý, đúng ý mọi người
Tiếng nói của Tây Môn Thược vừa dứt, ánh mắt Thượng Quan Diệu liền sáng lên, điều này hắn cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là vì vẫn còn băn khoăn về mẫu hậu, hơn nữa Vân Mặc cũng chưa chắc đã muốn giao đại quyền trong tay, nói không chừng là do chính mình múc nước công dã tràng mà thôi, cho nên vẫn chưa thực thi được, không ngờ rằng lúc này Tây Môn tiên sinh lại nhắc đến, bắt đầu xuống tay từ trên người Vân Mặc.
“Tiên sinh nói vậy là…?”
“Hoàng Thượng nên phái Lâm Vương gia lén đến gặp Vân Vương gia, đưa ra một hiệp ước với Vân Vương gia, bảo ông ta hãy giả bệnh, một người sinh lão bệnh tử, người khác tất nhiên sẽ không có cách nào để ngăn cản, chẳng lẽ ngay cả Vân Vương gia bị bệnh mà Thái hậu nương nương còn cố chấp được sao?”
“Được.”
Thượng Quan Diệu lạnh lùng gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ gõ gõ long án, việc này kết cục đã định, nhưng mà hắn không phải chỉ muốn đoạt lại đại quyền trong tay Vân Mặc, Vân Vương phủ đó, một người hắn cũng không muốn tha, trong con ngươi màu đen của Thượng Quan Diệu tràn đầy sự hung ác tàn nhẫn, âm trầm sâm nhìn giữa không trung.
“Thượng Quan Lâm nghe chỉ, chuyện này liền phái ngươi đi làm.”
“Thần đệ lĩnh chỉ.” Thượng Quan Lâm nghe lệnh đứng dậy, sau đó cung kính lui ra ngoài, tiếp đó, Hoàng Thượng và Tây Môn tiên sinh vẫn còn một số chuyện cần thương lượng, nếu như Hoàng thượng đã không muốn để cho hắn biết, vậy hắn cũng đâu cần phải cưỡng ép, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Nhưng mà Vân Mặc thật sự đáng chết sao?
Thượng Quan Lâm ngẩng đầu nhìn những đám mây liên tục thay đổi trên không, tiên hoàng cả đời cơ trí anh minh, chẳng lẽ trọng dụng Vân Mặc là người hồ đồ sao, Thượng Quan Lâm không biết những chuyện hắn làm giờ đây là đúng hay sai, nhưng mà lệnh vua như lệnh trời, mặc dù hắn là em của Hoàng Thượng, cũng không thể tùy tiện cãi ý chỉ của hắn ta, nếu không…
Thượng Quan Lâm nhấc chân rời khỏi Ngự thư phòng.
~~~~~
Bên trong Ngự thư phòng, Tây Môn Thược lẳng lặng chờ, hắn đang cầm một chum trà tinh xảo, nhẹ nhàng tao nhã phẩm trà, trong làn khói lượn lờ kia, khuôn mặt hắn mờ mờ ảo ảo, ánh mắt sương mù, vẻ mặt đạm mạc, lẳng lặng chờ Hoàng Thượng nói tiếp.
“Tây Môn tiên sinh, tiếp theo nên làm thế nào?”
“Cơ hội tới, tự nhiên sẽ biết phải làm thế đó, Hoàng thượng cần gì nóng vội, đối với chuyện chưa tới, tốt nhất vẫn là nên đợi đi.”
Tây Môn Thược buông chum trà trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, không hề nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Hoàng thượng phía sau long án, từ trước cho tới nay hắn cũng không phải là người phải chú ý đến sắc mặt người khác mà sống, cho nên cũng không có người nào có thể uy hiếp hắn.
“Tây Môn tiên sinh, có thể ở lại giúp ta một tay hay không, giang sơn gấm vóc này, kể cả con đường tiền đồ phía trước, trẫm cũng sẽ không bạc đãi tiên sinh.”
Tây Môn Thược cũng không xoay người lại, cả người chìm trong ánh mặt trời, giống như một pho tượng thiên thần, tóc đen như mực tự nhiên buông xuống, giống như những đám mây trên bầu trời, loang loáng tỏa sáng, lộ ra cổ áo trong tao nhã, không nhiễm bụi trần, bước chân kiên định rời đi.
Lúc này đây, Thượng Quan Diệu đã hoàn toàn yên tâm, người này không hề có chút ham muốn quyền lực nào, hắn đến, có lẽ chỉ là vì một cái nhân tình kia mà thôi.
“Người đâu, đưa Tây Môn tiên sinh đến Thanh Phong Các nghỉ ngơi.”
“Dạ, Hoàng thượng, ” Tiểu Đình Tử tiến vào, cung kính thi lễ, dẫn theo vài tiểu thái giám đưa người giống như thiên thần kia đi đến Thanh Phong Các nghỉ ngơi.
Thanh Phong Các này là nơi gần Cảnh Phúc cung, cách xa hậu cung hơn một chút, một nơi hẻo lánh, cảnh vật lại tao nhã, bốn phía là hồ nước, bên bờ có nhiều loại hoa, còn có mùi thơm ngào ngạt thanh thúy, mà đáng quý nhất đó là Lục Trúc, đón gió mà rung động, thật thích hợp để cho Tây Môn Thược ở lại.
Tiểu Đình Tử phân công vài người đến hầu hạ Tây Môn Thược, Tây Môn tiên sinh này là người được Hoàng thượng sủng ái, hắn không nên đắc tội, nếu như sơ sót chút thôi, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn liền mất rồi.
“Tây Môn tiên sinh có cần gì có thể nói cho bọn họ.”
Tây Môn Thược gật đầu, phất phất tay, tự mình đi tới nơi ở dành cho chủ tử trong Thanh Phong Các.
Những thái giám còn lại đưa mắt nhìn nhau, vị chủ tử này, có phải là quá mức ngạo nghễ rồi hay không, dường như ngay cả mắt cũng không có liếc nhìn hắn một chút, vài thái giám tâm tình có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm.
“Ai vậy a?”
“Quá kiêu ngạo a.”
Đại thái giám Tiểu Đình Tử sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, mở miệng cảnh cáo: “Các ngươi kiềm chế một chút cho ta, đây chính là khách quý của Hoàng thượng, nếu như đắc tội với hắn, chỉ sợ các ngươi cũng không có quả ngon mà ăn đâu, đến lúc đó đừng nói ta không cảnh cáo các ngươi”.
“Dạ, dạ, chúng nô tài biết sai rồi.”
Vài tiểu thái giám liền hiểu quy củ, Tiểu Đình Tử vừa lòng liếc qua, cuối cùng dẫn người rời đi.
~~~~~~~~~~~
Bên trong Trường Tín cung .
Lâm An đem đem tin tức bẩm báo cho Thái hậu nương nương đang ngồi trên cao kia, chỉ thấy sắc mặt nương nương càng lúc càng khó coi, hiểm độc vô cùng.
“Ngươi nói, Hoàng thượng đã mời Tây Môn Thược vào cung, cái tên mưu sĩ giang hồ kia.”
“Đúng vậy, hiện tại đang ở Thanh Phong Các.”
Lâm An nghe ra Thái Hậu đang vô cùng u ám, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, thật cẩn thận bẩm báo.
Bên trong cung không hề có một chút tiếng động, tất cả không thể thoát được khỏi ánh mắt của Thái hậu, cho nên việc Tây Môn Thược vào ở trong Thanh Phong Các, liền có tin tức đưa tới, Lâm An nào dám chậm trễ, lập tức bẩm báo lên chủ tử, nhưng mà sắc mặt chủ tử thật sự là vô cùng khó coi, dung nhan luôn luôn quyến rũ động lòng người, giờ phút này đen kịt, bão tố được giấu sau lớp vỏ bọc kia.
“Nó rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cánh đã đủ cứng, lời nói của ai gia nó cũng không nghe sao.”
Thái hậu cuối cùng cũng không áp chế được lửa giận trong lòng nữa, phẫn nộ vung tay lên, chum trà trong tay bị quăng ra ngoài, ngực phập phồng cao thấp, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ, Hoàng thượng làm loại chuyện này, rõ ràng là âm thầm đối đầu với Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương nương có thể không giận hay sao.
Lâm An đã theo hầu Thái hậu bao nhiêu năm nay, đối với những thủ đoạn của Thái hậu nương nương, có thể nói là hiểu vô cùng rõ, hắn không tin Hoàng thượng, còn có kẻ được gọi là mưu sĩ giang hồ kia có thể đối phó được với Thái hậu nương nương.
“Nương nương?”
“Lập tức bí mật tuyên Diệp Thái phó tiến cung gặp ta.”
Diệp Thái phó, cũng chính là nghĩa phụ của Hiền phi nương nương, là trọng thần nhất phẩm trong triều, chẳng những quyền cao chức trọng, hơn nữa tướng mạo có thể so với Phan An, nghe nói khi ông còn trẻ, chính là đối tượng được toàn bộ nữ tử trong Yên Kinh mơ mộng, nhưng mà Diệp Thái phó này lại bỏ qua tất cả mọi ánh mắt của mọi người, vậy mà lấy một nữ nhân bị câm, hơn nữa cho đến nay cũng chưa có nạp thiếp, cũng không có sinh được người con nào, bởi vậy mới có Hiền phi Diệp Ngọc Vân tồn tại.
“Dạ, nô tìa lập tức đi ngay.”
Lâm An cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, vội vàng lui ra ngoài, trong điện chìm vào yên tĩnh, Thái hậu mệt mỏ tựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mặt trời từ bên ngoài điện chiếu vào, chiếu vào trên mặt bà, bên dưới mắt là một quầng màu đen, nước da vẫn luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này lại sinh ra nhợt nhạt đầy nếp nhăn, mà da kia tái nhợt, hoàn toàn không có chút máu.
Khoảng thời gian gần đây, quả thực là bà quá mệt mỏi , vừa mới yên ổn chút, lại xảy ra chuyên này, trong lòng cũng lạnh như băng.
Diệu Nhi, sao con có thể đối đãi với mẫu hậu như vậy chứ, hả?
Bà không muốn nghĩ nữa, một giọt nước mắt theo khóe mắt không tiếng động chảy xuống, có một số việc, bà biết là mình đã làm sai rồi, nhưng mà thời gian vĩnh viễn không thể quay ngược lại được, bà cũng chỉ có thể càng lúc càng mắc thêm lỗi mà thôi…
Mệt mỏi, bà nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống ngủ.
Bên trong làn sương mờ, hai khuôn mặt lần lượt thay đổi thoáng hiện lên, bà chạy sát phía sau gọi to.
Diệu Nhi, Diệu Nhi, là mẫu hậu, là mẫu hậu a, nhưng mà người đi phía trước, hoàn toàn không quay đầu lại, mặc cho nàng rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống đất cầu xin, cũng không thể khiến cho hắn quay đầu lại được…
Bỗng nhiên có người gọi bà tỉnh lại: “Nương nương, nương nương, Thái phó đại nhân đã tới”.
Bà giật mình bừng tỉnh, hai gò má vô cùng lạnh lẽo, không ngờ rằng ngủ một chút mà lại rơi lên, lặng yên không một tiếng động lau khô nước mắt, ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía nam tử một thân hoa y đứng chính giữa đại điện, sáng chói như tước, ánh mắt anh khí bức người, mơ hồ có thể thấy được khi còn là thiếu niên là một người tuấn lãng, hiện tại so với trước đây lại càng thêm có mị lực, trong ánh mắt là tầng tầng tình cảm nồng nàn.
“Tham kiến Thái hậu nương nương”.
“Đứng lên đi.” Thanh âm của bà có vẻ hơi thê lương, phất phất tay, Lâm An lập tức dẫn những cung nữ và thái giám trong điện lui xuống, trống không, chỉ có hai người nhìn nhau…
Tây Môn Thược từ đầu đến cuối vẫn thực lạnh nhạt, đối với tình thế trước mắt thông qua lời kể của Thượng Quan Lâm cũng đã hiểu được chút ít, nhíu mày lại một chút, thản nhiên mở miệng.
“Nói cũng đúng, trước mắt Nhiếp Chính Vương cũng đã có ý muốn nhượng lại quyền vị, chỉ vì còn bị Thái hậu cản trở, cho nên nếu muốn chuyện này thuận lý thành chương*, kỳ thật cũng không khó, sao Hoàng thượng không mượn tay của Nhiếp Chính Vương để đạt được mục đích.”
*thuận lý thành chương: nói đơn giản là sự việc diễn ra hợp lý, đúng ý mọi người
Tiếng nói của Tây Môn Thược vừa dứt, ánh mắt Thượng Quan Diệu liền sáng lên, điều này hắn cũng đã từng nghĩ tới, chỉ là vì vẫn còn băn khoăn về mẫu hậu, hơn nữa Vân Mặc cũng chưa chắc đã muốn giao đại quyền trong tay, nói không chừng là do chính mình múc nước công dã tràng mà thôi, cho nên vẫn chưa thực thi được, không ngờ rằng lúc này Tây Môn tiên sinh lại nhắc đến, bắt đầu xuống tay từ trên người Vân Mặc.
“Tiên sinh nói vậy là…?”
“Hoàng Thượng nên phái Lâm Vương gia lén đến gặp Vân Vương gia, đưa ra một hiệp ước với Vân Vương gia, bảo ông ta hãy giả bệnh, một người sinh lão bệnh tử, người khác tất nhiên sẽ không có cách nào để ngăn cản, chẳng lẽ ngay cả Vân Vương gia bị bệnh mà Thái hậu nương nương còn cố chấp được sao?”
“Được.”
Thượng Quan Diệu lạnh lùng gật đầu, ngón tay thon dài nhẹ gõ gõ long án, việc này kết cục đã định, nhưng mà hắn không phải chỉ muốn đoạt lại đại quyền trong tay Vân Mặc, Vân Vương phủ đó, một người hắn cũng không muốn tha, trong con ngươi màu đen của Thượng Quan Diệu tràn đầy sự hung ác tàn nhẫn, âm trầm sâm nhìn giữa không trung.
“Thượng Quan Lâm nghe chỉ, chuyện này liền phái ngươi đi làm.”
“Thần đệ lĩnh chỉ.” Thượng Quan Lâm nghe lệnh đứng dậy, sau đó cung kính lui ra ngoài, tiếp đó, Hoàng Thượng và Tây Môn tiên sinh vẫn còn một số chuyện cần thương lượng, nếu như Hoàng thượng đã không muốn để cho hắn biết, vậy hắn cũng đâu cần phải cưỡng ép, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Nhưng mà Vân Mặc thật sự đáng chết sao?
Thượng Quan Lâm ngẩng đầu nhìn những đám mây liên tục thay đổi trên không, tiên hoàng cả đời cơ trí anh minh, chẳng lẽ trọng dụng Vân Mặc là người hồ đồ sao, Thượng Quan Lâm không biết những chuyện hắn làm giờ đây là đúng hay sai, nhưng mà lệnh vua như lệnh trời, mặc dù hắn là em của Hoàng Thượng, cũng không thể tùy tiện cãi ý chỉ của hắn ta, nếu không…
Thượng Quan Lâm nhấc chân rời khỏi Ngự thư phòng.
~~~~~
Bên trong Ngự thư phòng, Tây Môn Thược lẳng lặng chờ, hắn đang cầm một chum trà tinh xảo, nhẹ nhàng tao nhã phẩm trà, trong làn khói lượn lờ kia, khuôn mặt hắn mờ mờ ảo ảo, ánh mắt sương mù, vẻ mặt đạm mạc, lẳng lặng chờ Hoàng Thượng nói tiếp.
“Tây Môn tiên sinh, tiếp theo nên làm thế nào?”
“Cơ hội tới, tự nhiên sẽ biết phải làm thế đó, Hoàng thượng cần gì nóng vội, đối với chuyện chưa tới, tốt nhất vẫn là nên đợi đi.”
Tây Môn Thược buông chum trà trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, không hề nhìn vẻ mặt biến hóa khó lường của Hoàng thượng phía sau long án, từ trước cho tới nay hắn cũng không phải là người phải chú ý đến sắc mặt người khác mà sống, cho nên cũng không có người nào có thể uy hiếp hắn.
“Tây Môn tiên sinh, có thể ở lại giúp ta một tay hay không, giang sơn gấm vóc này, kể cả con đường tiền đồ phía trước, trẫm cũng sẽ không bạc đãi tiên sinh.”
Tây Môn Thược cũng không xoay người lại, cả người chìm trong ánh mặt trời, giống như một pho tượng thiên thần, tóc đen như mực tự nhiên buông xuống, giống như những đám mây trên bầu trời, loang loáng tỏa sáng, lộ ra cổ áo trong tao nhã, không nhiễm bụi trần, bước chân kiên định rời đi.
Lúc này đây, Thượng Quan Diệu đã hoàn toàn yên tâm, người này không hề có chút ham muốn quyền lực nào, hắn đến, có lẽ chỉ là vì một cái nhân tình kia mà thôi.
“Người đâu, đưa Tây Môn tiên sinh đến Thanh Phong Các nghỉ ngơi.”
“Dạ, Hoàng thượng, ” Tiểu Đình Tử tiến vào, cung kính thi lễ, dẫn theo vài tiểu thái giám đưa người giống như thiên thần kia đi đến Thanh Phong Các nghỉ ngơi.
Thanh Phong Các này là nơi gần Cảnh Phúc cung, cách xa hậu cung hơn một chút, một nơi hẻo lánh, cảnh vật lại tao nhã, bốn phía là hồ nước, bên bờ có nhiều loại hoa, còn có mùi thơm ngào ngạt thanh thúy, mà đáng quý nhất đó là Lục Trúc, đón gió mà rung động, thật thích hợp để cho Tây Môn Thược ở lại.
Tiểu Đình Tử phân công vài người đến hầu hạ Tây Môn Thược, Tây Môn tiên sinh này là người được Hoàng thượng sủng ái, hắn không nên đắc tội, nếu như sơ sót chút thôi, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn liền mất rồi.
“Tây Môn tiên sinh có cần gì có thể nói cho bọn họ.”
Tây Môn Thược gật đầu, phất phất tay, tự mình đi tới nơi ở dành cho chủ tử trong Thanh Phong Các.
Những thái giám còn lại đưa mắt nhìn nhau, vị chủ tử này, có phải là quá mức ngạo nghễ rồi hay không, dường như ngay cả mắt cũng không có liếc nhìn hắn một chút, vài thái giám tâm tình có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm.
“Ai vậy a?”
“Quá kiêu ngạo a.”
Đại thái giám Tiểu Đình Tử sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, mở miệng cảnh cáo: “Các ngươi kiềm chế một chút cho ta, đây chính là khách quý của Hoàng thượng, nếu như đắc tội với hắn, chỉ sợ các ngươi cũng không có quả ngon mà ăn đâu, đến lúc đó đừng nói ta không cảnh cáo các ngươi”.
“Dạ, dạ, chúng nô tài biết sai rồi.”
Vài tiểu thái giám liền hiểu quy củ, Tiểu Đình Tử vừa lòng liếc qua, cuối cùng dẫn người rời đi.
~~~~~~~~~~~
Bên trong Trường Tín cung .
Lâm An đem đem tin tức bẩm báo cho Thái hậu nương nương đang ngồi trên cao kia, chỉ thấy sắc mặt nương nương càng lúc càng khó coi, hiểm độc vô cùng.
“Ngươi nói, Hoàng thượng đã mời Tây Môn Thược vào cung, cái tên mưu sĩ giang hồ kia.”
“Đúng vậy, hiện tại đang ở Thanh Phong Các.”
Lâm An nghe ra Thái Hậu đang vô cùng u ám, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, thật cẩn thận bẩm báo.
Bên trong cung không hề có một chút tiếng động, tất cả không thể thoát được khỏi ánh mắt của Thái hậu, cho nên việc Tây Môn Thược vào ở trong Thanh Phong Các, liền có tin tức đưa tới, Lâm An nào dám chậm trễ, lập tức bẩm báo lên chủ tử, nhưng mà sắc mặt chủ tử thật sự là vô cùng khó coi, dung nhan luôn luôn quyến rũ động lòng người, giờ phút này đen kịt, bão tố được giấu sau lớp vỏ bọc kia.
“Nó rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ cánh đã đủ cứng, lời nói của ai gia nó cũng không nghe sao.”
Thái hậu cuối cùng cũng không áp chế được lửa giận trong lòng nữa, phẫn nộ vung tay lên, chum trà trong tay bị quăng ra ngoài, ngực phập phồng cao thấp, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ, Hoàng thượng làm loại chuyện này, rõ ràng là âm thầm đối đầu với Thái hậu nương nương, Thái Hậu nương nương có thể không giận hay sao.
Lâm An đã theo hầu Thái hậu bao nhiêu năm nay, đối với những thủ đoạn của Thái hậu nương nương, có thể nói là hiểu vô cùng rõ, hắn không tin Hoàng thượng, còn có kẻ được gọi là mưu sĩ giang hồ kia có thể đối phó được với Thái hậu nương nương.
“Nương nương?”
“Lập tức bí mật tuyên Diệp Thái phó tiến cung gặp ta.”
Diệp Thái phó, cũng chính là nghĩa phụ của Hiền phi nương nương, là trọng thần nhất phẩm trong triều, chẳng những quyền cao chức trọng, hơn nữa tướng mạo có thể so với Phan An, nghe nói khi ông còn trẻ, chính là đối tượng được toàn bộ nữ tử trong Yên Kinh mơ mộng, nhưng mà Diệp Thái phó này lại bỏ qua tất cả mọi ánh mắt của mọi người, vậy mà lấy một nữ nhân bị câm, hơn nữa cho đến nay cũng chưa có nạp thiếp, cũng không có sinh được người con nào, bởi vậy mới có Hiền phi Diệp Ngọc Vân tồn tại.
“Dạ, nô tìa lập tức đi ngay.”
Lâm An cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, vội vàng lui ra ngoài, trong điện chìm vào yên tĩnh, Thái hậu mệt mỏ tựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mặt trời từ bên ngoài điện chiếu vào, chiếu vào trên mặt bà, bên dưới mắt là một quầng màu đen, nước da vẫn luôn luôn kiêu ngạo, giờ phút này lại sinh ra nhợt nhạt đầy nếp nhăn, mà da kia tái nhợt, hoàn toàn không có chút máu.
Khoảng thời gian gần đây, quả thực là bà quá mệt mỏi , vừa mới yên ổn chút, lại xảy ra chuyên này, trong lòng cũng lạnh như băng.
Diệu Nhi, sao con có thể đối đãi với mẫu hậu như vậy chứ, hả?
Bà không muốn nghĩ nữa, một giọt nước mắt theo khóe mắt không tiếng động chảy xuống, có một số việc, bà biết là mình đã làm sai rồi, nhưng mà thời gian vĩnh viễn không thể quay ngược lại được, bà cũng chỉ có thể càng lúc càng mắc thêm lỗi mà thôi…
Mệt mỏi, bà nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống ngủ.
Bên trong làn sương mờ, hai khuôn mặt lần lượt thay đổi thoáng hiện lên, bà chạy sát phía sau gọi to.
Diệu Nhi, Diệu Nhi, là mẫu hậu, là mẫu hậu a, nhưng mà người đi phía trước, hoàn toàn không quay đầu lại, mặc cho nàng rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống đất cầu xin, cũng không thể khiến cho hắn quay đầu lại được…
Bỗng nhiên có người gọi bà tỉnh lại: “Nương nương, nương nương, Thái phó đại nhân đã tới”.
Bà giật mình bừng tỉnh, hai gò má vô cùng lạnh lẽo, không ngờ rằng ngủ một chút mà lại rơi lên, lặng yên không một tiếng động lau khô nước mắt, ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía nam tử một thân hoa y đứng chính giữa đại điện, sáng chói như tước, ánh mắt anh khí bức người, mơ hồ có thể thấy được khi còn là thiếu niên là một người tuấn lãng, hiện tại so với trước đây lại càng thêm có mị lực, trong ánh mắt là tầng tầng tình cảm nồng nàn.
“Tham kiến Thái hậu nương nương”.
“Đứng lên đi.” Thanh âm của bà có vẻ hơi thê lương, phất phất tay, Lâm An lập tức dẫn những cung nữ và thái giám trong điện lui xuống, trống không, chỉ có hai người nhìn nhau…
/83
|