Khi Thượng Quan Lâm nhìn thấy Lãnh Nguyệt tay đầy bùn đất, quần áo lấm bẩn mà động tác vẫn tao nhã, hắn khá ngạc nhiên, kẻ này đúng là quái nhân.
Tướng mạo tuyệt sắc, chỉ là việc làm quái gị khiến người ta không thể hiểu rõ con người hắn.
“Bổn vương muốn hỏi Lãnh Nguyệt công tử về một người.”
Thượng Quan Lâm không thể nói muốn chữa bệnh trước mặt thuộc hạ mình và một tỳ nữ được, đành phải lấy lý do này, hơn nữa hắn quả thật muốn biết tin tức về Phượng Quan.
Vân Tiếu cười tươi như hoa nhưng mắt lại xoẹt qua tia sáng lạnh lẽo, Thượng Quan Lâm không phải muốn hỏi nàng về Phượng Quan chứ, nếu thế thì thật buồn cười, nàng quay sang dặn Uyển Uyển: “Đưa Vương gia vào trong phòng”.
“Dạ, công tử.”
Uyển Uyển đáp, hơi cúi người với Thượng Quan Lâm, cung kính nói: “Mời Vương gia theo nô tỳ vào”.
Nói xong bèn đi trước dẫn đường, Thượng Quan Lâm nhìn Lãnh Nguyệt, chỉ thấy hắn cũng bình thản đi vào, vẻ mặt bình tĩnh, không chút nao núng khi thấy một Vương gia đến tìm.
Phòng khách đơn giản sạch sẽ, không bài trí dư thừa, Thượng Quan Lâm không khỏi ngắm kĩ hơn, hắn nghĩ Lãnh Nguyệt công tử này sẽ thích mấy thứ cổ quái gì đó, không ngờ lại giản dị thế này.
Uyển Uyển dâng trà rồi lui xuống.
Kiều Sở thuộc hạ của Thượng Quan Lâm cũng tự động ra cửa gác.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng phẩm trà của hai người, Vân Tiêu buông chung trà, đánh giá Thượng Quan Lâm, nam nhân này vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại có thứ cảm xúc khó hiểu, nàng không khỏi chau mày.
“Không biết Thượng Quan Vương gia muốn hỏi Lãnh Nguyệt về ai?”
Thượng Quan Lâm nghe nàng nói vậy, chung trà trong tay sẽ run một chút, thật ra hắn muốn đến chữa bệnh, câu kia chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, Thượng Quan Lâm ngẩng đầu, quét mắt ra ngoài cửa một chút, đè thấp giọng, lén lút như kẻ trộm mà nói:
“Lãnh Nguyệt công tử, có một loại bệnh, không biết ngươi có thể trị được không?”
“Nói.”
Vân Tiếu cảm thấy hứng thú, có thể làm Thượng Quan Lâm biến sắc, nói vậy bệnh này khá thú vị. Ngự y trong cung nhiều vô số, Thượng Quan Lâm không dùng lại đến chỗ nàng, xem ra căn bệnh này còn cổ quái nữa.
“Cái đó, chính là nam nhân với nam nhân cái đó… cái đó…”
Hiện giờ Thượng Quan Lâm chẳng còn chút bộ dạng lạnh như băng ngày thường, thần thái cực kỳ mất tự nhiên, cứ cái đó cái đó nửa ngày không xong khiến Vân Tiếu chẳng hiểu hắn nói gì. Nàng điềm nhiên nhìn Thượng Quan Vương gia nói không nên lời, khoa tay múa chân, chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ chính hắn, cuối cùng, Vân Tiếu bỗng cười nghiền ngẫm, nếu không phải cực lực nhịn xuống, e rằng nàng đã lăn ra cười sặc sụa. Không ngờ Thượng Quan Vương gia nghĩ hắn bị đoạn tụ, khó trách không tìm ngự y cũng không tìm mấy y quán lớn mà lại đến một y quán mới mở cửa, còn không phải sợ chuyện này truyền ra ngoài sao.
Có điều thật là quá thú vị, Vân Tiếu rất muốn cười, nàng vốn chỉ định đùa hắn, ai ngờ hắn lại tưởng thật.
Thì ra nam nhân này bên ngoài thì lạnh lùng khí phách, thật ra bên trong lại buồn cười như vậy.
Tuy Vân Tiếu đã cực lực nén nhịn, nhưng khóe môi vẫy cong lên thành nụ cười rất sâu, mắt Thượng Quan Lâm tối lại, thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, lạnh như quỷ mị.
Vân Tiếu nhanh chóng ngồi nghiêm túc, tuy rất buồn cười, nhưng không thể để Thượng Quan Vương gia phẫn nộ mà giết người giải hận được.
“Được rồi, Vương gia nghĩ nhiều quá rồi, thật ra Vương gia không giống một người đoạn tụ.”
Thượng Quan Lâm nghe Vân Tiếu nói vậy, dường như không quá tin tưởng, nếu không đoạn tụ vì sao lại nhớ mãi không quên người kia, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Hơn nữa hắn là nam nhân, đối với mỹ nhân như Mạch Như Yên lại chẳng chút hứng thú, chẳng lẽ đó không phải đoạn tụ sao?
“Nhưng bổn vương vẫn nghĩ đến hắn, hắn là nam nhân, hơn nữa bổn vương không có hứng thú với nữ nhân.”
Thượng Quan Lâm có chút cô đơn, từ lúc hồi kinh, hắn vẫn thường xuyên đến chỗ Mạch Như Yên, hy vọng có thể cảm nhận được cảm giác tim đập khác thường, ý nghĩ kỳ quái ấy, nhưng đều không có, dù thế nào, hắn vẫn nghĩ đến người kia.
Vân Tiếu hết chỗ nói, nam nhân này bị mình độc hại sâu quá rồi à? Vẫn kiên quyết bản thân là đoạn tụ, lại còn nghĩ đoạn tụ chữa được.
“Như vậy đi, bản công tử hỏi ngươi, khi gặp nam nhân kia, ngươi muốn hôn hắn không? Muốn nhào tới không?”
Vân Tiếu vừa dứt lời, Thượng Quan Lâm như bị phỏng, nhảy dựng lên khỏi ghế, vẻ mặt âm ngao thâm độc, tức giận hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tiếu, thâm trầm mở miệng: “Bổn vương không nghĩ đến chuyện xấu xa như thế”.
“Thì đúng rồi, nếu đoạn tụ đương nhiên sẽ nghĩ như thế, nếu không, chứng tỏ Vương gia không đoạn tụ, nghĩ đến hắn có lẽ là muốn trở thành bạn bè hoặc huynh đệ với hắn, với bạn tốt, thường xuyên sẽ nhớ tới, hoặc huynh đệ tình thâm cũng vậy.”
Vân Tiếu nói xong, âm thầm thở dài, Thượng Quan Vương gia này có một số phương diện ngây thơ như tờ giấy trắng, trong hoàng cung này còn đơn thuần như vậy có lẽ là do từ nhỏ không có mẫu phi dạy dỗ, tuy thân phận tôn quý, nhưng đối với tình bạn, thậm chí là tình yêu, cũng không thể phân biệt rõ.
Quả nhiên Vân Tiếu nói xong, Thượng Quan Lâm yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, chân mày giãn ra, bởi hắn phát hiện quả thật là vậy, tuy hắn muốn gặp Phượng Quan, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thân thiết hay là những ý tưởng không tốt trong đầu. Hắn chỉ muốn tìm người này uống rượu, nói chuyện cùng. Cảm giác này, hắn cũng từng có với Diệu, khi đó chỉ cần không nhìn thấy Diệu, sẽ luôn nghĩ đến xem hắn đang làm gì, xem ra Lãnh Nguyệt nói đúng, mình với Phượng Quan không phải tình yêu, chỉ là cảm thấy hắn thú vị muốn kết bạn mà thôi.
“Xem ta là bổn vương nghĩ nhiều.”
“Đúng là Vương gia nghĩ nhiều, thật ra chỉ là do Vương gia chưa gặp được nữ tử phù hợp, đến khi gặp, Vương gia sẽ động tâm, chỏ nên không cần gượng ép bản thân.”
“Phải, Lãnh Nguyệt công tử nói đúng.”
Thượng Quan Lâm nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra đến y quán này là đúng rồi, Lãnh Nguyệt công tử này quả thật nhận thức hơn người, nói vậy y thuật cũng rất cao.
“Đâu có, nếu Vương gia không còn vấn đề gì nữa, Lãnh Nguyệt còn có việc phải làm.”
Vân Tiếu đuổi khách, nàng còn muốn sắp xếp chuẩn bị thảo dược, không thể suốt ngày ngồi với nam nhân động kinh này được.
Mắt Thượng Quan Lâm tối sầm lại, tên này thật là cuồng, có điều cá tính này có phần tương tự Phượng Quan gian manh kia, chắc hẳn mấy kẻ trên giang hồ có chút bản lĩnh lại tự phụ đều cuồng ngạo thế này.
“Bổn vương muốn hỏi Lãnh Nguyệt công tử về một người, không biết Lãnh Nguyệt công tử có quen biết Phượng Quan không?”
Thượng Quan Lâm vừa dứt lời, Vân Tiếu suýt nữa ngã nhào, mí mắt giật vài cái, có vẻ đối tượng đoạn tụ mà vị Thượng Quan Vương gia này nghĩ tới chính là Phượng Quan, cũng là chính mình. Vân Tiếu dùng sức nghĩ, liều mạng nghĩ, mình đã làm gì để tên này sinh ra ý nghĩ như thế.
“Không biết.”
Mặt Vân Tiếu lạnh lùng, có chút mất kiên nhẫn, Thượng Quan Vương gia này đúng là ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm đi nghĩ mình đoạn tụ rồi lại hỏi linh tinh, nàng không muốn để ý đến tên này nữa.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, không biết tại sao Lãnh Nguyệt công tử này lại tức giận, nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra, xem ra đã chạm vào tối kỵ của người ta. Phượng Quan nổi danh như thế, Lãnh Nguyệt tuy không tệ nhưng danh tiếng không bằng Phượng Quan, hắn hỏi vậy nên tức giận, lật mặt.
Thượng Quan Vương gia một phen tự cho là đúng, cuối cùng đứng lên, nở nụ cười hiếm có.
“Bổn vương cáo từ, hôm nay làm phiền Lãnh Nguyệt công tử, nếu có gì phiền toái, hãy phái người đi Lâm Vương phủ tìm bổn vương.”
Câu này thì Vân Tiếu thích, có quan hệ với Lâm Vương gia, khắp Yên kinh này có mấy y quán được như thế chứ, ai còn dám tìm nàng gây phiền phức nữa, cuối cùng cũng dịu đi một chút, gọi người: “Người đâu, tiễn Vương gia ra ngoài”.
“Dạ, công tử.”
Uyển Uyển đi đến, Thượng Quan Lâm ngẩng đầu đánh giá Uyển Uyển, tiểu tỳ nữ thật ra có vài phần tư sắc, không nhịn được mở miệng.
“Không ngờ ngay cả một tỳ nữ bên cạnh Lãnh Nguyệt công tử cũng có tư sắc như vậy.”
Vân Tiếu lạnh lùng châm chọc: “Không phải nói không có hứng thú với nữ nhân sao, nếu Vương gia…”.
Vân Tiếu còn chưa nói xong, \ Thượng Quan Lâm đã xanh mặt, vung thủ lạnh giọng: “Bổn vương cáo từ”.
Vân Tiếu cuối cùng cũng vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn bóng dáng cao lớn trong ánh hoàng hôn kia, thở ra một hơn thật dài, nói thật ra, lúc trước vốn định chỉnh Thượng Quan Lâm, cho hắn một bài học nhớ đời, nhưng sau nàng lại nghĩ, y quán cần chỗ dựa, nàng mới bỏ qua cho hắn một lần.
***
Tại một toàn phủ đệ có kiến trúc rất độc đáo, kỳ hoa rực rỡ, hành lang lát ngọc khiến hồ nước nhuộm màu xanh ngọc bích, trên hồ có một chiếc cầu hình vòm như một dải lụa mỏng vắt ngang qua. Lúc này có một bóng người cao lớn tùy ý tựa vào thành cầu, tiếng sáo khẽ phiêu du, những đóa thủy tiên yêu diễm trên mặt hồ càng rực rỡ, dưới ánh nắng nở rộ thần thái khác thường.
Gió nhẹ thổi qua, tạo nên gợn sóng nhợt nhạt.
Xa xa có một người đang đi tới, chân nhanh như gió, chớp mắt đã đứng ngoài đình, cung kính nói: “Chủ tử, có tin tức, không biết có phải nàng hay không?”.
Truy Nguyệt vừa dứt lời, tiếng sáo lập tức ngưng bặt, có thể thấy người thổi luôn luôn đợi tin tức này.
“Nói.”
Tiếng nói lạnh như băng, lại lộ ra sự tinh tế nhàn nhạt.
“Có một y quán tên Anh Túc mới mở trên phố Phượng Tường, ông chủ sau lưng nghe nói tên Lãnh Nguyệt công tử, có người đã gặp hắn, diện mạo tuấn mỹ, phong cách quái dị, không biết hắn có phải hay không”.
Truy nguyệt cung kính đáp, người nọ vẫn không nhúc nhích, chiếc mặt nạ màu bạc nhiễm ánh nắng chiều không che dấu được đôi mắt đen thâm sâu như hồ nước kia, khóe môi khẽ nhếch, hắn không động, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Truy Nguyệt đứng ngoài đình nghĩ chủ tử đã hóa đá, nha đầu kia dường như đã thật sự trở thành chỗ ôn nhu duy nhất trong lòng chủ tử. Hắn biết chủ tử đã quá mệt mõi, luôn lạnh lùng tàn nhẫn, người như vậy, một khi gặp đúng người sẽ nắm lấy vĩnh viễn không buông, bởi vì trong sự cô tịch của hắn luôn khát vọng ấm áp. Từ khi nha đầu kia biến mất, chủ tử trở nên thay đổi thất thường, nếu có một ngày nha đầu đó thật sự xảy ra chuyện… Truy Nguyệt rùng mình một cái, chủ tử tuyệt đối sẽ hủy thiên diệt địa, ngài luôn coi nha đầu đó như bảo bối, hắn cầu nguyện, tốt nhất đừng có ai chạm vào tiểu nha đầu như con nhím kia.
Hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng nói từ trong đình.
“Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra.”
Tuy còn chưa rõ người kia là anh, nhưng Truy Nguyệt đã nghe ra sự mềm mại trong giọng nói luôn lạnh lùng của chủ tử.
“Phía Lược Hoa không có việc gì bất ngờ chứ.”
“Thưa không, tất cả đều án binh bất động.”
“Thôi, ngươi lui xuống đi.” Mộ Dung Xung phất tay bảo Truy Nguyệt lui ra rồi lại cầm sáo lên thổi, nhưng lúc này trong tiếng sáo rõ ràng thêm phần dịu dàng, đôi mắt hắn vẫn thâm trầm như vực sâu.
Tiếu Nhi, nàng dám quên chuyện đã hứa với ta, dù ở đâu cũng phải báo cho ta biết.
Đêm như nước, trăng thanh gió mát, những vì sao dày đặc trên trời hệt như những viên cẩm thạch
Một bóng áo trắng xuyên qua lầu các, nhanh như chớp không để lại chút dấu vết, màn đêm vẫn thanh lương tiêu điều như trước.
Một tòa tiểu lâu thanh lịch tinh tế yên lặng đứng sừng sững trong bóng đêm, bốn góc tiểu lâu treo đèn lưu ly khiến không gian bên trong thêm phần huyền ảo.
Một bóng dáng phiêu dật như nước lặng lẽ đến gần tiểu lâu rồi bất ngờ dừng lại giữa không trung, bị người cản đường, dưới ánh trăng một người cao gầy xuất hiện, tay cầm trường kiếm lạnh lùng lên tiếng.
“Ai?”
Lưu Tinh nhìn người trước mặt, ánh trăng chiếu lên cẩm bào trắng, góc áo khẽ bay, hắn nhanh như chớp xuất hiện trước mặt, mặt nạ màu bạc lóe lên ánh sáng sắc nhọn quỷ dị, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Người này là Mộ Dung cung chủ, không ngờ đêm nay hắn lại đến y quán.
Có thể thấy được hắn nghi ngờ chủ tử, may mà đêm nay mình đã dịch dung thành một lão giả tiều tụy.
Tuy chưa lộ sơ hở nhưng vừa thấy người này xuất hiện, hắc đã thấy đau đầu. Bởi vì hắn biết rõ mình đánh không lại nam nhân này, không phải không đánh lại mà căn bản không được mười chiêu.
Nếu Kinh Vân ở đây còn có thể ngăn cản một lúc, nhưng giờ chỉ có một mình, thật là phiền toái. Nghĩ vậy sắc mặt Lưu Tinh càng lạnh, hy vọng có thể ngăn nam nhân này vào phòng chủ tử.
Nhưng ý nghĩ này dường như đã quá ngây thơ, Mộ Dung Xung nếu đã đến ắt sẽ không tay không mà về. Lúc này, hắn không hề để ý Lưu Tinh, lập tức tiến về phía tiểu lâu. Thấy hắn không nhìn mình, Lưu Tinh nổi giận, phi thân rút trường kiếm ra nhưng chỉ đụng đến một tầng cương khí, không ngờ nam nhân này lại luyện được Kim Cương Tráo, người bình thường căn bản không tới gần được hắn. Lưu Tinh bị bắn người trở lại, tay cầm kiếm rung lên.
Chỉ có thể nhìn hắn điềm nhiên tiến vào căn phòng trên lầu hai.
Tuy biết đánh không lại, nhưng Lưu Tinh không thể trơ mắt nhìn một nam nhân tùy tiện vào khuê phòng của chủ tử được, hắn phi thân lên tính liều mạng, ai ngờ lúc này phía sau xuất hiện một người, chính là Truy Nguyệt thuộc hạ của Mộ Dung Xung. Người này bị chủ tử bỏ lại một đoạn, lúc đến thì thấy một lão giả đang ngăn cản chủ tử, bèn nhanh chóng rút kiếm ngăn cản, đánh một lúc, Truy Nguyệt hòa hoãn nói.
“Thôi, đừng đánh nữa, chủ tử nhà ta sẽ không tổn thương Lãnh Nguyệt công tử.”
“Hừ.”
Lưu Tinh căn bản không quan tâm đến Truy Nguyệt, hắn chính là ghét đám người Thần Long cung này. Một bang phái giang hồ lại kiêu ngạo như vậy, trông thế nào cũng chướng mắt, cho nên căn bản không quan tâm Truy Nguyệt nói gì mà chỉ lo tấn công. Truy Nguyệt vừa chặn kiếm vừa bất mãn nói.
“Này, lão già này thật kỳ quái, ta kính ông mới nói vậy, đã bảo chủ tử ta sẽ không làm gì Lãnh Nguyệt, ông cố ý không nghe, nghĩ ta sợ ông chắc?”
Hai người triền đấu từ tiểu lâu bên này đến bên kia, càng đánh càng xa. Trong tiểu lâu, lụa mỏng bên cửa sổ khẽ bay trong gió, người trên giường đang say giấc, nếu không phải hắn điểm huyệt ngủ của nàng, e rằng nàng đã sớm tỉnh lại, tuy không có nội lực nhưng nàng luôn rất cảnh giác.
Ánh trăng như nước chiến vào phòng, có thể thấy rõ một thân hình nhỏ xinh đang ôm chặt cái gối hoa, ngủ say vô cùng, trên da thịt trắng nõn nhuộm một rặng mây đỏ, cực kỳ đáng yêu. Nàng ngủ say không chút phòng bị, giống như một con thỏ nhỏ chọc người yêu mến. Nếu hiện giờ có ai nhìn thấy nàng hiện giờ, là nam nhân sẽ không cưỡng lại được hấp dẫn trí mạng thế này, mà hắn cũng không ngoại lệ. Dù lòng có lạnh bao nhiêu cũng luôn bị bộ dạng ngọt ngào mềm mại của nàng làm lung lay.
Thân mình cao lớn của Mộ Dung Xung ngồi xuống giường, vươn tay khẽ chạm vào má nàng, một cảm xúc thoải mái ngứa ngáy lại kích thích từ đầu ngón tay truyền vào người hắn, cảm giác lạ lùng này khiến người ta luyến tiếc buông tay.
Ngón tay khẽ chạm lên má nàng, da thịt mềm mại mịn màng giống như bông tuyết.
Tiếu Nhi, đây là tự nàng chuốc lấy, ai bảo nàng chọc ta, nàng nói ta nên làm gì bây giờ?
Đôi mắt Mộ Dung Xung sâu thẳm như đáy hồ, khóe môi là nụ cười say lòng người, thân mình chậm rãi nằm xuống giường, cẩn thận ôm lấy giai nhân vào lòng, thật cẩn thận thật cẩn thận, biết rõ nàng sẽ không tỉnh lại nhưng vẫn không dám mạnh tay, dường như sợ làm nàng bị thương, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt mà giống như tơ lụa thượng đẳng của nàng.
Từ nhỏ hắn đã muốn có một muội muội mũm mĩm như củ sen, có thể ôm, có thể thơm, chỉ là vẫn không có. Sau này có Lâm, hắn cũng rất vui mừng, chỉ là bé trai luôn mạnh mẽ, hoàn toàn không thể thương yêu.
Sau này trải qua biến cố hủy thiên diệt địa, hắn nghĩ mình còn sống là để báo thù, để giết người, cho tới giờ không ngờ mong muốn kia vẫn tồn tại trong lòng. Người này không phải muội muội, mà là tiểu nha đầu hắn muốn vĩnh viễn yêu thương bảo vệ.
Có điều tiểu nha đầu này cũng là một con nhím nhỏ, con hồ ly nhỏ, chuyện đã hứa rồi mà luôn quên, cho nên hắn phải giúp nàng nhớ rõ việc mình đã nói.
Mộ Dung Xung híp mắt, không thâm u như trước mà trong trẻo vô cùng.
Giơ tay lên, bên trong cầm một mũi kim bạc rất nhỏ, khóe môi lại nở một nữ cười mê hoặc lòng người, bởi vì…
Gió khẽ dập dờn, cả phòng kiều diễm, hương dược thảo khẽ phiêu tán trong không khí.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nam tử vẻ mặt sủng ái đang cẩn trọng làm điều gì đó, chốc lại sau, hắn nở nụ cười hài lòng nhìn đôi tay ngọc phấn nộn mềm mại, trắng như tuyết kia. . . . .
***
Trời sáng rõ, ánh mặt trời xuyên qua lụa mỏng chiếu vào phòng, những tiếng ồn ào xa gần truyền đến, Vân Tiếu mơ mơ hồ hồ mở mắt, cáu giận trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Điểm duy nhất không tốt ở đây là mỗi sáng, mấy hàng tạp hóa đều liều mạng rao hàng.
Vân Tiếu oán hận nhắm mắt lại tình ngủ tiếp một lát, chỉ là vì sao cả người mỏi nhừ cứ như bị ai đánh hoặc lại nhào nặn từ trên xuống dưới vậy. Nàng mở mắt ra ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngủ một đêm, hai má hồng hào càng dễ thương, ánh mắt như có một làn sóng, động lòng người khó nói nên lời.
Mắt vô ý thức chuyển động, sau đó bị một thứ hấp dẫn, trên đôi tay trắng nõn của nàng, lúc này có thêu một bức họa tinh xảo, đó là một đóa Bán Chi Liên kiều diễm, từng cánh từng cánh sinh động như thật, tựa như một đóa hoa rơi trên tay nàng.
Sắc mặt Vân Tiếu đại biến, lập tức nhảy xuống giường, vừa nhảy vừa kêu.
“A, a, a.”
Theo tiếng kêu của nàng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, mà ngoài cửa sổ cũng có người tiến vào, hai người đồng thời nhìn chằm chằm chủ tử đang nhảy nhót trong phòng, mái tóc dài đến thắt lưng, tiết y màu trắng, thật giống như tiểu yêu tinh lạc xuống trần gian.
“Chủ tử, xảy ra chuyện gì?”
Uyển uyển vội vàng bước đến kéo chủ tử, không hiểu nàng bị làm sao. Vân Tiếu cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, mặt tràn đầy tức giận, không thể tin nổi chỉ vào tay mình.
“Em xem, gặp quỷ rồi, tay ta tự nhiên có cái này, là Bán Chi Liên.”
“Bán Chi Liên.” Uyển Uyển cũng kinh hãi, chăm chú nhìn xuống, quả nhien là thật. Bán Chi Liên là dấu hiệu của Thần Long Cung, nghe nói chỉ có cung chủ Mộ Dung Xung mới có, giờ xuất hiện trên tay chủ tử, lại nở rộ diễm lệ sống động như thật, có thể thấy kỹ thuật thêu cao thế nào.
Lưu Tinh thấy vậy không khỏi da đầu run lên, mặt cúi thấp không dám nhìn chủ tử, tối hôm qua hắn đánh với thuộc hạ của Mộ Dung Xung khoảng hai canh giờ, cuối cùng bất phân thắng bại. Kết quả là hai người nằm bên đường thở dốc, đến lúc hắn trở về thì Mộ Dung Xung đã đi rồi, vốn hắn cũng không để ý, bởi vì người kia quả thật không làm hại chủ tử, chuyện tối qua, chủ tử sẽ không biết, ai ngờ tên chết tiệt kia lại thêu Bán Chi Liên lên tay chủ tử.
Vật này không phải người bình thường muốn là có được, người kia cố tình thêu lên tay chủ tử, dấu hiện này xuất hiện cho thấy chủ tử là người của hắn, e là không ai dám động vào.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, sau khi tỉnh táo lại, Vân Tiếu liền nghĩ đến một chuyện.
“Chẳng lẽ tên đó lại xuất hiện?”
Nháy mắt nàng nghĩ tới, tối qua thật sự không có chút ấn tượng nào. Nếu là hắn, tại sao lại thêu cái này lên tay nàng, thật quá đáng. Vị Vân đại tiểu thư này hoàn toàn quên chuyện đã hứa với người ta. Vân Tiếu quay đầu, thấy Lưu Tinh từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, hơn nữa thần thái cực kì mất tự nhiên, phải rồi, người này vẫn luôn bảo vệ nào, chẳng lẽ hắn có chuyện giấu nàng.
“Lưu Tinh, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tinh ngẩn ra, ngẩng đầu, vô cùng đích áy náy và hối hận.
“Chủ tử, tối qua quả thật có người đến, chính là tên Mộ Dung Xung đáng giận kia, ta đánh không lại hắn, sau đó bị thuộc hạ của hắn quấn lấy, cho nên hắn xông vào khuê phòng của người. Ta không biết hắn thêu cái này lên tay chủ tử, nếu không ta có chết cũng sẽ ngăn lại.”
Lưu Tinh thái độ thành khẩn, ngữ khí kiên định, trong lòng hơi khó chịu bỏi vì đánh không lại người ta, dù biết cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Có điều quan trọng nhất là nam nhân kia có vẻ rất thích chủ tử, tuyệt đối sẽ không làm hại người, điểm này hắn đã ngồi trên nóc nhà suy nghĩ cả đêm mới có kết quả, đến hừng đông hắn mới bi ai nhận ra một việc.
Chính là chủ tử nhà hắn tuyệt đối không chạy thoát được bàn tay tên kia, nghĩ đã thấy buồn bực.
“Mộ Dung Xung, tên chết tiệt kia đã đến sao lại không gọi ta dậy, còn dám thêu cái thứ vớ vẩn này lên tay ta, nếu để ta gặp lại, ta nên chặt hắn ta thành tám mảnh, hay là thêu lại một cái cho hắn.” Vân Tiếu cười lạnh, miễn bàn có bao nhiêu tức giận, không biết là do không gặp được Mộ Dung Xung nên tâm tình không tốt hay chỉ đơn thuần là vì bị thêu hoa lên tay, tóm lại chính là không vui.
“Lưu Tinh, đi thăm dò xem hắn đang ở đâu. Nếu không tra được thì đừng tới gặp ta nữa.”
“Dạ, chủ tử.”
Lưu Tinh lĩnh mệnh, có điểm bất lực, nói thật ra, người của Thần Long cung căn bản không có nơi ở cố định, ai mà biết hắn ta đang ở đâu, nhưng hắn có một cách có thể khiến Mộ Dung Xung xuất hiện, đó là truyền ra tin chủ tử bị thương. Hắn tin chắc tên kia sẽ hiện nguyên hình ngay tức khắc, có điều chủ ý này hay là thôi đi, bởi vì đến lúc đó sẽ bị hai người đánh.
Lưu Tinh rời đi, trong phòng, Uyển Uyển kéo chủ tử ngồi xuống, vừa chải đầu cho nàng vừa cười.
“Chủ tử, thật ra thì đóa Bán Chi Liên này rất đẹp.”
“Đẹp sao?”
Vân Tiếu nghe vậy, lực chú ý vị rời đi, bắt đầu đánh giá đóa hoa trên tay, càng nổi bật đôi tay của nàng, thật ra đúng là rất đẹp, khóe môi nàng cong lên, có điều rất nhanh phát hiện không thích hợp, giờ nàng đang tức giận cơ mà, sao lại bị nha đầu kia gạt.
“Uyển Uyển, em ngứa da lắm rồi phải không.”
Uyển Uyển lập tức ngậm miệng, tỏ ra oan ức: “Chủ tử, em thật sự cho rằng rất đẹp mà, người nghĩ xem, dù sao thêu cũng thêu lên rồi, trừ phù Mộ Dung cung tử xóa cho người, có điều không khả thi cho lắm”.
Điểm này nàng tuyệt đối khẳng định, cung chủ Thần Long cung đại danh đỉnh đỉnh, chuyện hắn làm được chỉ e còn nhiều hơn Hoàng thượng trong cung, nếu đã thêu lên làm sao có thể để nàng xóa được, cho nên chủ tử chấp nhận đi, nhưng trên tay có một đóa hoa, thật ra cũng rất đẹp.
“Vấn đề là tại sao hắn không gọi ta dậy, không hỏi ý kiến của ra đã tự tiện thêu lên.”
Vân Tiếu tức giận trừng mắt, nếu hiện giờ Mộ Dung Xung đứng trước mặt nàng, phỏng chừng người này có thể sẽ liều mạng với người ta. Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nhắc nhở: “Có phải người đã làm chuyện gì chọc hắn buồn bực không? Trước kia chưa từng có việc thế này”.
Vân đại tiểu thư nghe vậy, liều mạng nghĩ, dùng sức nghĩ, cuối cùng chậm rãi đáp: “Hắn bảo ta dù đi đâu cũng phải báo cho hắn biết, ta đã đồng ý, chỉ là em nói xem dựa vào cái gì ta phải nói với hắn chứ, hắn có phải là gì của ta đâu”.
Câu cuối cùng nói xong, người nào đó hơi chột dạ, giọng nhỏ đi rất nhiều. Nàng nhớ mình nợ người ta khá nhiều, hơn nữa từ trước đến nay hắn luôn ở cạnh nàng, trong lòng chợt thấy lo lắng.
Uyển Uyển thấy chủ tử trầm mặc, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa sự dịu dàng, đôi mắt lại chất chứa lo âu.
Nàng không khỏi đoán, chưa biết chừng chủ tử cũng thích Mộ Dung Xung, chỉ là tính cách mơ hồ hơn nữa không biết chuyện tình cảm là thế nào nên chưa nhận ra, mình có nên nhắc nhở một chút không? Uyển Uyển khó xử nghĩ, chỉ là nghĩ đến Mộ Dung Xung là cung chủ Thần Long cung, thế nhân đồn đại tàn ác như ma, lòng lại bình tĩnh lại, vẫn nên thuận theo tự nhiên đê, người kia chưa chắc đã là phu quân của chủ tử, có duyên thế nào cũng thành, vô duyên việc gì phải tăng phiền não.
“Chủ tử, thế là người không đúng rồi, theo em thấy, hắn thêu lên là để nhắc nhở chuyện chủ tử nói không giữ lời.”
“Ừm.” Vân Tiếu chu môi, để mặc Uyển Uyển chải tóc, quần áo chưa đổi, lung lay đi đến cạnh giường, rầu rĩ hừ hừ: “Đừng gọi ta, ta ngủ tiếp một lát”.
“Dạ.”
Uyển Uyển nhẹ nhàng dọn dẹp căn phòng.
Tướng mạo tuyệt sắc, chỉ là việc làm quái gị khiến người ta không thể hiểu rõ con người hắn.
“Bổn vương muốn hỏi Lãnh Nguyệt công tử về một người.”
Thượng Quan Lâm không thể nói muốn chữa bệnh trước mặt thuộc hạ mình và một tỳ nữ được, đành phải lấy lý do này, hơn nữa hắn quả thật muốn biết tin tức về Phượng Quan.
Vân Tiếu cười tươi như hoa nhưng mắt lại xoẹt qua tia sáng lạnh lẽo, Thượng Quan Lâm không phải muốn hỏi nàng về Phượng Quan chứ, nếu thế thì thật buồn cười, nàng quay sang dặn Uyển Uyển: “Đưa Vương gia vào trong phòng”.
“Dạ, công tử.”
Uyển Uyển đáp, hơi cúi người với Thượng Quan Lâm, cung kính nói: “Mời Vương gia theo nô tỳ vào”.
Nói xong bèn đi trước dẫn đường, Thượng Quan Lâm nhìn Lãnh Nguyệt, chỉ thấy hắn cũng bình thản đi vào, vẻ mặt bình tĩnh, không chút nao núng khi thấy một Vương gia đến tìm.
Phòng khách đơn giản sạch sẽ, không bài trí dư thừa, Thượng Quan Lâm không khỏi ngắm kĩ hơn, hắn nghĩ Lãnh Nguyệt công tử này sẽ thích mấy thứ cổ quái gì đó, không ngờ lại giản dị thế này.
Uyển Uyển dâng trà rồi lui xuống.
Kiều Sở thuộc hạ của Thượng Quan Lâm cũng tự động ra cửa gác.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng phẩm trà của hai người, Vân Tiêu buông chung trà, đánh giá Thượng Quan Lâm, nam nhân này vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại có thứ cảm xúc khó hiểu, nàng không khỏi chau mày.
“Không biết Thượng Quan Vương gia muốn hỏi Lãnh Nguyệt về ai?”
Thượng Quan Lâm nghe nàng nói vậy, chung trà trong tay sẽ run một chút, thật ra hắn muốn đến chữa bệnh, câu kia chẳng qua chỉ là cái cớ thôi, Thượng Quan Lâm ngẩng đầu, quét mắt ra ngoài cửa một chút, đè thấp giọng, lén lút như kẻ trộm mà nói:
“Lãnh Nguyệt công tử, có một loại bệnh, không biết ngươi có thể trị được không?”
“Nói.”
Vân Tiếu cảm thấy hứng thú, có thể làm Thượng Quan Lâm biến sắc, nói vậy bệnh này khá thú vị. Ngự y trong cung nhiều vô số, Thượng Quan Lâm không dùng lại đến chỗ nàng, xem ra căn bệnh này còn cổ quái nữa.
“Cái đó, chính là nam nhân với nam nhân cái đó… cái đó…”
Hiện giờ Thượng Quan Lâm chẳng còn chút bộ dạng lạnh như băng ngày thường, thần thái cực kỳ mất tự nhiên, cứ cái đó cái đó nửa ngày không xong khiến Vân Tiếu chẳng hiểu hắn nói gì. Nàng điềm nhiên nhìn Thượng Quan Vương gia nói không nên lời, khoa tay múa chân, chỉ chỉ nàng, lại chỉ chỉ chính hắn, cuối cùng, Vân Tiếu bỗng cười nghiền ngẫm, nếu không phải cực lực nhịn xuống, e rằng nàng đã lăn ra cười sặc sụa. Không ngờ Thượng Quan Vương gia nghĩ hắn bị đoạn tụ, khó trách không tìm ngự y cũng không tìm mấy y quán lớn mà lại đến một y quán mới mở cửa, còn không phải sợ chuyện này truyền ra ngoài sao.
Có điều thật là quá thú vị, Vân Tiếu rất muốn cười, nàng vốn chỉ định đùa hắn, ai ngờ hắn lại tưởng thật.
Thì ra nam nhân này bên ngoài thì lạnh lùng khí phách, thật ra bên trong lại buồn cười như vậy.
Tuy Vân Tiếu đã cực lực nén nhịn, nhưng khóe môi vẫy cong lên thành nụ cười rất sâu, mắt Thượng Quan Lâm tối lại, thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, lạnh như quỷ mị.
Vân Tiếu nhanh chóng ngồi nghiêm túc, tuy rất buồn cười, nhưng không thể để Thượng Quan Vương gia phẫn nộ mà giết người giải hận được.
“Được rồi, Vương gia nghĩ nhiều quá rồi, thật ra Vương gia không giống một người đoạn tụ.”
Thượng Quan Lâm nghe Vân Tiếu nói vậy, dường như không quá tin tưởng, nếu không đoạn tụ vì sao lại nhớ mãi không quên người kia, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Hơn nữa hắn là nam nhân, đối với mỹ nhân như Mạch Như Yên lại chẳng chút hứng thú, chẳng lẽ đó không phải đoạn tụ sao?
“Nhưng bổn vương vẫn nghĩ đến hắn, hắn là nam nhân, hơn nữa bổn vương không có hứng thú với nữ nhân.”
Thượng Quan Lâm có chút cô đơn, từ lúc hồi kinh, hắn vẫn thường xuyên đến chỗ Mạch Như Yên, hy vọng có thể cảm nhận được cảm giác tim đập khác thường, ý nghĩ kỳ quái ấy, nhưng đều không có, dù thế nào, hắn vẫn nghĩ đến người kia.
Vân Tiếu hết chỗ nói, nam nhân này bị mình độc hại sâu quá rồi à? Vẫn kiên quyết bản thân là đoạn tụ, lại còn nghĩ đoạn tụ chữa được.
“Như vậy đi, bản công tử hỏi ngươi, khi gặp nam nhân kia, ngươi muốn hôn hắn không? Muốn nhào tới không?”
Vân Tiếu vừa dứt lời, Thượng Quan Lâm như bị phỏng, nhảy dựng lên khỏi ghế, vẻ mặt âm ngao thâm độc, tức giận hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tiếu, thâm trầm mở miệng: “Bổn vương không nghĩ đến chuyện xấu xa như thế”.
“Thì đúng rồi, nếu đoạn tụ đương nhiên sẽ nghĩ như thế, nếu không, chứng tỏ Vương gia không đoạn tụ, nghĩ đến hắn có lẽ là muốn trở thành bạn bè hoặc huynh đệ với hắn, với bạn tốt, thường xuyên sẽ nhớ tới, hoặc huynh đệ tình thâm cũng vậy.”
Vân Tiếu nói xong, âm thầm thở dài, Thượng Quan Vương gia này có một số phương diện ngây thơ như tờ giấy trắng, trong hoàng cung này còn đơn thuần như vậy có lẽ là do từ nhỏ không có mẫu phi dạy dỗ, tuy thân phận tôn quý, nhưng đối với tình bạn, thậm chí là tình yêu, cũng không thể phân biệt rõ.
Quả nhiên Vân Tiếu nói xong, Thượng Quan Lâm yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, chân mày giãn ra, bởi hắn phát hiện quả thật là vậy, tuy hắn muốn gặp Phượng Quan, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thân thiết hay là những ý tưởng không tốt trong đầu. Hắn chỉ muốn tìm người này uống rượu, nói chuyện cùng. Cảm giác này, hắn cũng từng có với Diệu, khi đó chỉ cần không nhìn thấy Diệu, sẽ luôn nghĩ đến xem hắn đang làm gì, xem ra Lãnh Nguyệt nói đúng, mình với Phượng Quan không phải tình yêu, chỉ là cảm thấy hắn thú vị muốn kết bạn mà thôi.
“Xem ta là bổn vương nghĩ nhiều.”
“Đúng là Vương gia nghĩ nhiều, thật ra chỉ là do Vương gia chưa gặp được nữ tử phù hợp, đến khi gặp, Vương gia sẽ động tâm, chỏ nên không cần gượng ép bản thân.”
“Phải, Lãnh Nguyệt công tử nói đúng.”
Thượng Quan Lâm nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra đến y quán này là đúng rồi, Lãnh Nguyệt công tử này quả thật nhận thức hơn người, nói vậy y thuật cũng rất cao.
“Đâu có, nếu Vương gia không còn vấn đề gì nữa, Lãnh Nguyệt còn có việc phải làm.”
Vân Tiếu đuổi khách, nàng còn muốn sắp xếp chuẩn bị thảo dược, không thể suốt ngày ngồi với nam nhân động kinh này được.
Mắt Thượng Quan Lâm tối sầm lại, tên này thật là cuồng, có điều cá tính này có phần tương tự Phượng Quan gian manh kia, chắc hẳn mấy kẻ trên giang hồ có chút bản lĩnh lại tự phụ đều cuồng ngạo thế này.
“Bổn vương muốn hỏi Lãnh Nguyệt công tử về một người, không biết Lãnh Nguyệt công tử có quen biết Phượng Quan không?”
Thượng Quan Lâm vừa dứt lời, Vân Tiếu suýt nữa ngã nhào, mí mắt giật vài cái, có vẻ đối tượng đoạn tụ mà vị Thượng Quan Vương gia này nghĩ tới chính là Phượng Quan, cũng là chính mình. Vân Tiếu dùng sức nghĩ, liều mạng nghĩ, mình đã làm gì để tên này sinh ra ý nghĩ như thế.
“Không biết.”
Mặt Vân Tiếu lạnh lùng, có chút mất kiên nhẫn, Thượng Quan Vương gia này đúng là ăn no dửng mỡ, không có việc gì làm đi nghĩ mình đoạn tụ rồi lại hỏi linh tinh, nàng không muốn để ý đến tên này nữa.
Thượng Quan Lâm ngẩn ra, không biết tại sao Lãnh Nguyệt công tử này lại tức giận, nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra, xem ra đã chạm vào tối kỵ của người ta. Phượng Quan nổi danh như thế, Lãnh Nguyệt tuy không tệ nhưng danh tiếng không bằng Phượng Quan, hắn hỏi vậy nên tức giận, lật mặt.
Thượng Quan Vương gia một phen tự cho là đúng, cuối cùng đứng lên, nở nụ cười hiếm có.
“Bổn vương cáo từ, hôm nay làm phiền Lãnh Nguyệt công tử, nếu có gì phiền toái, hãy phái người đi Lâm Vương phủ tìm bổn vương.”
Câu này thì Vân Tiếu thích, có quan hệ với Lâm Vương gia, khắp Yên kinh này có mấy y quán được như thế chứ, ai còn dám tìm nàng gây phiền phức nữa, cuối cùng cũng dịu đi một chút, gọi người: “Người đâu, tiễn Vương gia ra ngoài”.
“Dạ, công tử.”
Uyển Uyển đi đến, Thượng Quan Lâm ngẩng đầu đánh giá Uyển Uyển, tiểu tỳ nữ thật ra có vài phần tư sắc, không nhịn được mở miệng.
“Không ngờ ngay cả một tỳ nữ bên cạnh Lãnh Nguyệt công tử cũng có tư sắc như vậy.”
Vân Tiếu lạnh lùng châm chọc: “Không phải nói không có hứng thú với nữ nhân sao, nếu Vương gia…”.
Vân Tiếu còn chưa nói xong, \ Thượng Quan Lâm đã xanh mặt, vung thủ lạnh giọng: “Bổn vương cáo từ”.
Vân Tiếu cuối cùng cũng vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn bóng dáng cao lớn trong ánh hoàng hôn kia, thở ra một hơn thật dài, nói thật ra, lúc trước vốn định chỉnh Thượng Quan Lâm, cho hắn một bài học nhớ đời, nhưng sau nàng lại nghĩ, y quán cần chỗ dựa, nàng mới bỏ qua cho hắn một lần.
***
Tại một toàn phủ đệ có kiến trúc rất độc đáo, kỳ hoa rực rỡ, hành lang lát ngọc khiến hồ nước nhuộm màu xanh ngọc bích, trên hồ có một chiếc cầu hình vòm như một dải lụa mỏng vắt ngang qua. Lúc này có một bóng người cao lớn tùy ý tựa vào thành cầu, tiếng sáo khẽ phiêu du, những đóa thủy tiên yêu diễm trên mặt hồ càng rực rỡ, dưới ánh nắng nở rộ thần thái khác thường.
Gió nhẹ thổi qua, tạo nên gợn sóng nhợt nhạt.
Xa xa có một người đang đi tới, chân nhanh như gió, chớp mắt đã đứng ngoài đình, cung kính nói: “Chủ tử, có tin tức, không biết có phải nàng hay không?”.
Truy Nguyệt vừa dứt lời, tiếng sáo lập tức ngưng bặt, có thể thấy người thổi luôn luôn đợi tin tức này.
“Nói.”
Tiếng nói lạnh như băng, lại lộ ra sự tinh tế nhàn nhạt.
“Có một y quán tên Anh Túc mới mở trên phố Phượng Tường, ông chủ sau lưng nghe nói tên Lãnh Nguyệt công tử, có người đã gặp hắn, diện mạo tuấn mỹ, phong cách quái dị, không biết hắn có phải hay không”.
Truy nguyệt cung kính đáp, người nọ vẫn không nhúc nhích, chiếc mặt nạ màu bạc nhiễm ánh nắng chiều không che dấu được đôi mắt đen thâm sâu như hồ nước kia, khóe môi khẽ nhếch, hắn không động, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Truy Nguyệt đứng ngoài đình nghĩ chủ tử đã hóa đá, nha đầu kia dường như đã thật sự trở thành chỗ ôn nhu duy nhất trong lòng chủ tử. Hắn biết chủ tử đã quá mệt mõi, luôn lạnh lùng tàn nhẫn, người như vậy, một khi gặp đúng người sẽ nắm lấy vĩnh viễn không buông, bởi vì trong sự cô tịch của hắn luôn khát vọng ấm áp. Từ khi nha đầu kia biến mất, chủ tử trở nên thay đổi thất thường, nếu có một ngày nha đầu đó thật sự xảy ra chuyện… Truy Nguyệt rùng mình một cái, chủ tử tuyệt đối sẽ hủy thiên diệt địa, ngài luôn coi nha đầu đó như bảo bối, hắn cầu nguyện, tốt nhất đừng có ai chạm vào tiểu nha đầu như con nhím kia.
Hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng nói từ trong đình.
“Được rồi, chuyện này ta sẽ điều tra.”
Tuy còn chưa rõ người kia là anh, nhưng Truy Nguyệt đã nghe ra sự mềm mại trong giọng nói luôn lạnh lùng của chủ tử.
“Phía Lược Hoa không có việc gì bất ngờ chứ.”
“Thưa không, tất cả đều án binh bất động.”
“Thôi, ngươi lui xuống đi.” Mộ Dung Xung phất tay bảo Truy Nguyệt lui ra rồi lại cầm sáo lên thổi, nhưng lúc này trong tiếng sáo rõ ràng thêm phần dịu dàng, đôi mắt hắn vẫn thâm trầm như vực sâu.
Tiếu Nhi, nàng dám quên chuyện đã hứa với ta, dù ở đâu cũng phải báo cho ta biết.
Đêm như nước, trăng thanh gió mát, những vì sao dày đặc trên trời hệt như những viên cẩm thạch
Một bóng áo trắng xuyên qua lầu các, nhanh như chớp không để lại chút dấu vết, màn đêm vẫn thanh lương tiêu điều như trước.
Một tòa tiểu lâu thanh lịch tinh tế yên lặng đứng sừng sững trong bóng đêm, bốn góc tiểu lâu treo đèn lưu ly khiến không gian bên trong thêm phần huyền ảo.
Một bóng dáng phiêu dật như nước lặng lẽ đến gần tiểu lâu rồi bất ngờ dừng lại giữa không trung, bị người cản đường, dưới ánh trăng một người cao gầy xuất hiện, tay cầm trường kiếm lạnh lùng lên tiếng.
“Ai?”
Lưu Tinh nhìn người trước mặt, ánh trăng chiếu lên cẩm bào trắng, góc áo khẽ bay, hắn nhanh như chớp xuất hiện trước mặt, mặt nạ màu bạc lóe lên ánh sáng sắc nhọn quỷ dị, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn. Người này là Mộ Dung cung chủ, không ngờ đêm nay hắn lại đến y quán.
Có thể thấy được hắn nghi ngờ chủ tử, may mà đêm nay mình đã dịch dung thành một lão giả tiều tụy.
Tuy chưa lộ sơ hở nhưng vừa thấy người này xuất hiện, hắc đã thấy đau đầu. Bởi vì hắn biết rõ mình đánh không lại nam nhân này, không phải không đánh lại mà căn bản không được mười chiêu.
Nếu Kinh Vân ở đây còn có thể ngăn cản một lúc, nhưng giờ chỉ có một mình, thật là phiền toái. Nghĩ vậy sắc mặt Lưu Tinh càng lạnh, hy vọng có thể ngăn nam nhân này vào phòng chủ tử.
Nhưng ý nghĩ này dường như đã quá ngây thơ, Mộ Dung Xung nếu đã đến ắt sẽ không tay không mà về. Lúc này, hắn không hề để ý Lưu Tinh, lập tức tiến về phía tiểu lâu. Thấy hắn không nhìn mình, Lưu Tinh nổi giận, phi thân rút trường kiếm ra nhưng chỉ đụng đến một tầng cương khí, không ngờ nam nhân này lại luyện được Kim Cương Tráo, người bình thường căn bản không tới gần được hắn. Lưu Tinh bị bắn người trở lại, tay cầm kiếm rung lên.
Chỉ có thể nhìn hắn điềm nhiên tiến vào căn phòng trên lầu hai.
Tuy biết đánh không lại, nhưng Lưu Tinh không thể trơ mắt nhìn một nam nhân tùy tiện vào khuê phòng của chủ tử được, hắn phi thân lên tính liều mạng, ai ngờ lúc này phía sau xuất hiện một người, chính là Truy Nguyệt thuộc hạ của Mộ Dung Xung. Người này bị chủ tử bỏ lại một đoạn, lúc đến thì thấy một lão giả đang ngăn cản chủ tử, bèn nhanh chóng rút kiếm ngăn cản, đánh một lúc, Truy Nguyệt hòa hoãn nói.
“Thôi, đừng đánh nữa, chủ tử nhà ta sẽ không tổn thương Lãnh Nguyệt công tử.”
“Hừ.”
Lưu Tinh căn bản không quan tâm đến Truy Nguyệt, hắn chính là ghét đám người Thần Long cung này. Một bang phái giang hồ lại kiêu ngạo như vậy, trông thế nào cũng chướng mắt, cho nên căn bản không quan tâm Truy Nguyệt nói gì mà chỉ lo tấn công. Truy Nguyệt vừa chặn kiếm vừa bất mãn nói.
“Này, lão già này thật kỳ quái, ta kính ông mới nói vậy, đã bảo chủ tử ta sẽ không làm gì Lãnh Nguyệt, ông cố ý không nghe, nghĩ ta sợ ông chắc?”
Hai người triền đấu từ tiểu lâu bên này đến bên kia, càng đánh càng xa. Trong tiểu lâu, lụa mỏng bên cửa sổ khẽ bay trong gió, người trên giường đang say giấc, nếu không phải hắn điểm huyệt ngủ của nàng, e rằng nàng đã sớm tỉnh lại, tuy không có nội lực nhưng nàng luôn rất cảnh giác.
Ánh trăng như nước chiến vào phòng, có thể thấy rõ một thân hình nhỏ xinh đang ôm chặt cái gối hoa, ngủ say vô cùng, trên da thịt trắng nõn nhuộm một rặng mây đỏ, cực kỳ đáng yêu. Nàng ngủ say không chút phòng bị, giống như một con thỏ nhỏ chọc người yêu mến. Nếu hiện giờ có ai nhìn thấy nàng hiện giờ, là nam nhân sẽ không cưỡng lại được hấp dẫn trí mạng thế này, mà hắn cũng không ngoại lệ. Dù lòng có lạnh bao nhiêu cũng luôn bị bộ dạng ngọt ngào mềm mại của nàng làm lung lay.
Thân mình cao lớn của Mộ Dung Xung ngồi xuống giường, vươn tay khẽ chạm vào má nàng, một cảm xúc thoải mái ngứa ngáy lại kích thích từ đầu ngón tay truyền vào người hắn, cảm giác lạ lùng này khiến người ta luyến tiếc buông tay.
Ngón tay khẽ chạm lên má nàng, da thịt mềm mại mịn màng giống như bông tuyết.
Tiếu Nhi, đây là tự nàng chuốc lấy, ai bảo nàng chọc ta, nàng nói ta nên làm gì bây giờ?
Đôi mắt Mộ Dung Xung sâu thẳm như đáy hồ, khóe môi là nụ cười say lòng người, thân mình chậm rãi nằm xuống giường, cẩn thận ôm lấy giai nhân vào lòng, thật cẩn thận thật cẩn thận, biết rõ nàng sẽ không tỉnh lại nhưng vẫn không dám mạnh tay, dường như sợ làm nàng bị thương, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt mà giống như tơ lụa thượng đẳng của nàng.
Từ nhỏ hắn đã muốn có một muội muội mũm mĩm như củ sen, có thể ôm, có thể thơm, chỉ là vẫn không có. Sau này có Lâm, hắn cũng rất vui mừng, chỉ là bé trai luôn mạnh mẽ, hoàn toàn không thể thương yêu.
Sau này trải qua biến cố hủy thiên diệt địa, hắn nghĩ mình còn sống là để báo thù, để giết người, cho tới giờ không ngờ mong muốn kia vẫn tồn tại trong lòng. Người này không phải muội muội, mà là tiểu nha đầu hắn muốn vĩnh viễn yêu thương bảo vệ.
Có điều tiểu nha đầu này cũng là một con nhím nhỏ, con hồ ly nhỏ, chuyện đã hứa rồi mà luôn quên, cho nên hắn phải giúp nàng nhớ rõ việc mình đã nói.
Mộ Dung Xung híp mắt, không thâm u như trước mà trong trẻo vô cùng.
Giơ tay lên, bên trong cầm một mũi kim bạc rất nhỏ, khóe môi lại nở một nữ cười mê hoặc lòng người, bởi vì…
Gió khẽ dập dờn, cả phòng kiều diễm, hương dược thảo khẽ phiêu tán trong không khí.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nam tử vẻ mặt sủng ái đang cẩn trọng làm điều gì đó, chốc lại sau, hắn nở nụ cười hài lòng nhìn đôi tay ngọc phấn nộn mềm mại, trắng như tuyết kia. . . . .
***
Trời sáng rõ, ánh mặt trời xuyên qua lụa mỏng chiếu vào phòng, những tiếng ồn ào xa gần truyền đến, Vân Tiếu mơ mơ hồ hồ mở mắt, cáu giận trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Điểm duy nhất không tốt ở đây là mỗi sáng, mấy hàng tạp hóa đều liều mạng rao hàng.
Vân Tiếu oán hận nhắm mắt lại tình ngủ tiếp một lát, chỉ là vì sao cả người mỏi nhừ cứ như bị ai đánh hoặc lại nhào nặn từ trên xuống dưới vậy. Nàng mở mắt ra ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngủ một đêm, hai má hồng hào càng dễ thương, ánh mắt như có một làn sóng, động lòng người khó nói nên lời.
Mắt vô ý thức chuyển động, sau đó bị một thứ hấp dẫn, trên đôi tay trắng nõn của nàng, lúc này có thêu một bức họa tinh xảo, đó là một đóa Bán Chi Liên kiều diễm, từng cánh từng cánh sinh động như thật, tựa như một đóa hoa rơi trên tay nàng.
Sắc mặt Vân Tiếu đại biến, lập tức nhảy xuống giường, vừa nhảy vừa kêu.
“A, a, a.”
Theo tiếng kêu của nàng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, mà ngoài cửa sổ cũng có người tiến vào, hai người đồng thời nhìn chằm chằm chủ tử đang nhảy nhót trong phòng, mái tóc dài đến thắt lưng, tiết y màu trắng, thật giống như tiểu yêu tinh lạc xuống trần gian.
“Chủ tử, xảy ra chuyện gì?”
Uyển uyển vội vàng bước đến kéo chủ tử, không hiểu nàng bị làm sao. Vân Tiếu cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, mặt tràn đầy tức giận, không thể tin nổi chỉ vào tay mình.
“Em xem, gặp quỷ rồi, tay ta tự nhiên có cái này, là Bán Chi Liên.”
“Bán Chi Liên.” Uyển Uyển cũng kinh hãi, chăm chú nhìn xuống, quả nhien là thật. Bán Chi Liên là dấu hiệu của Thần Long Cung, nghe nói chỉ có cung chủ Mộ Dung Xung mới có, giờ xuất hiện trên tay chủ tử, lại nở rộ diễm lệ sống động như thật, có thể thấy kỹ thuật thêu cao thế nào.
Lưu Tinh thấy vậy không khỏi da đầu run lên, mặt cúi thấp không dám nhìn chủ tử, tối hôm qua hắn đánh với thuộc hạ của Mộ Dung Xung khoảng hai canh giờ, cuối cùng bất phân thắng bại. Kết quả là hai người nằm bên đường thở dốc, đến lúc hắn trở về thì Mộ Dung Xung đã đi rồi, vốn hắn cũng không để ý, bởi vì người kia quả thật không làm hại chủ tử, chuyện tối qua, chủ tử sẽ không biết, ai ngờ tên chết tiệt kia lại thêu Bán Chi Liên lên tay chủ tử.
Vật này không phải người bình thường muốn là có được, người kia cố tình thêu lên tay chủ tử, dấu hiện này xuất hiện cho thấy chủ tử là người của hắn, e là không ai dám động vào.
Trong phòng cực kì yên tĩnh, sau khi tỉnh táo lại, Vân Tiếu liền nghĩ đến một chuyện.
“Chẳng lẽ tên đó lại xuất hiện?”
Nháy mắt nàng nghĩ tới, tối qua thật sự không có chút ấn tượng nào. Nếu là hắn, tại sao lại thêu cái này lên tay nàng, thật quá đáng. Vị Vân đại tiểu thư này hoàn toàn quên chuyện đã hứa với người ta. Vân Tiếu quay đầu, thấy Lưu Tinh từ đầu tới cuối chưa nói câu nào, hơn nữa thần thái cực kì mất tự nhiên, phải rồi, người này vẫn luôn bảo vệ nào, chẳng lẽ hắn có chuyện giấu nàng.
“Lưu Tinh, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Lưu Tinh ngẩn ra, ngẩng đầu, vô cùng đích áy náy và hối hận.
“Chủ tử, tối qua quả thật có người đến, chính là tên Mộ Dung Xung đáng giận kia, ta đánh không lại hắn, sau đó bị thuộc hạ của hắn quấn lấy, cho nên hắn xông vào khuê phòng của người. Ta không biết hắn thêu cái này lên tay chủ tử, nếu không ta có chết cũng sẽ ngăn lại.”
Lưu Tinh thái độ thành khẩn, ngữ khí kiên định, trong lòng hơi khó chịu bỏi vì đánh không lại người ta, dù biết cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Có điều quan trọng nhất là nam nhân kia có vẻ rất thích chủ tử, tuyệt đối sẽ không làm hại người, điểm này hắn đã ngồi trên nóc nhà suy nghĩ cả đêm mới có kết quả, đến hừng đông hắn mới bi ai nhận ra một việc.
Chính là chủ tử nhà hắn tuyệt đối không chạy thoát được bàn tay tên kia, nghĩ đã thấy buồn bực.
“Mộ Dung Xung, tên chết tiệt kia đã đến sao lại không gọi ta dậy, còn dám thêu cái thứ vớ vẩn này lên tay ta, nếu để ta gặp lại, ta nên chặt hắn ta thành tám mảnh, hay là thêu lại một cái cho hắn.” Vân Tiếu cười lạnh, miễn bàn có bao nhiêu tức giận, không biết là do không gặp được Mộ Dung Xung nên tâm tình không tốt hay chỉ đơn thuần là vì bị thêu hoa lên tay, tóm lại chính là không vui.
“Lưu Tinh, đi thăm dò xem hắn đang ở đâu. Nếu không tra được thì đừng tới gặp ta nữa.”
“Dạ, chủ tử.”
Lưu Tinh lĩnh mệnh, có điểm bất lực, nói thật ra, người của Thần Long cung căn bản không có nơi ở cố định, ai mà biết hắn ta đang ở đâu, nhưng hắn có một cách có thể khiến Mộ Dung Xung xuất hiện, đó là truyền ra tin chủ tử bị thương. Hắn tin chắc tên kia sẽ hiện nguyên hình ngay tức khắc, có điều chủ ý này hay là thôi đi, bởi vì đến lúc đó sẽ bị hai người đánh.
Lưu Tinh rời đi, trong phòng, Uyển Uyển kéo chủ tử ngồi xuống, vừa chải đầu cho nàng vừa cười.
“Chủ tử, thật ra thì đóa Bán Chi Liên này rất đẹp.”
“Đẹp sao?”
Vân Tiếu nghe vậy, lực chú ý vị rời đi, bắt đầu đánh giá đóa hoa trên tay, càng nổi bật đôi tay của nàng, thật ra đúng là rất đẹp, khóe môi nàng cong lên, có điều rất nhanh phát hiện không thích hợp, giờ nàng đang tức giận cơ mà, sao lại bị nha đầu kia gạt.
“Uyển Uyển, em ngứa da lắm rồi phải không.”
Uyển Uyển lập tức ngậm miệng, tỏ ra oan ức: “Chủ tử, em thật sự cho rằng rất đẹp mà, người nghĩ xem, dù sao thêu cũng thêu lên rồi, trừ phù Mộ Dung cung tử xóa cho người, có điều không khả thi cho lắm”.
Điểm này nàng tuyệt đối khẳng định, cung chủ Thần Long cung đại danh đỉnh đỉnh, chuyện hắn làm được chỉ e còn nhiều hơn Hoàng thượng trong cung, nếu đã thêu lên làm sao có thể để nàng xóa được, cho nên chủ tử chấp nhận đi, nhưng trên tay có một đóa hoa, thật ra cũng rất đẹp.
“Vấn đề là tại sao hắn không gọi ta dậy, không hỏi ý kiến của ra đã tự tiện thêu lên.”
Vân Tiếu tức giận trừng mắt, nếu hiện giờ Mộ Dung Xung đứng trước mặt nàng, phỏng chừng người này có thể sẽ liều mạng với người ta. Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi mới mở miệng nhắc nhở: “Có phải người đã làm chuyện gì chọc hắn buồn bực không? Trước kia chưa từng có việc thế này”.
Vân đại tiểu thư nghe vậy, liều mạng nghĩ, dùng sức nghĩ, cuối cùng chậm rãi đáp: “Hắn bảo ta dù đi đâu cũng phải báo cho hắn biết, ta đã đồng ý, chỉ là em nói xem dựa vào cái gì ta phải nói với hắn chứ, hắn có phải là gì của ta đâu”.
Câu cuối cùng nói xong, người nào đó hơi chột dạ, giọng nhỏ đi rất nhiều. Nàng nhớ mình nợ người ta khá nhiều, hơn nữa từ trước đến nay hắn luôn ở cạnh nàng, trong lòng chợt thấy lo lắng.
Uyển Uyển thấy chủ tử trầm mặc, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa sự dịu dàng, đôi mắt lại chất chứa lo âu.
Nàng không khỏi đoán, chưa biết chừng chủ tử cũng thích Mộ Dung Xung, chỉ là tính cách mơ hồ hơn nữa không biết chuyện tình cảm là thế nào nên chưa nhận ra, mình có nên nhắc nhở một chút không? Uyển Uyển khó xử nghĩ, chỉ là nghĩ đến Mộ Dung Xung là cung chủ Thần Long cung, thế nhân đồn đại tàn ác như ma, lòng lại bình tĩnh lại, vẫn nên thuận theo tự nhiên đê, người kia chưa chắc đã là phu quân của chủ tử, có duyên thế nào cũng thành, vô duyên việc gì phải tăng phiền não.
“Chủ tử, thế là người không đúng rồi, theo em thấy, hắn thêu lên là để nhắc nhở chuyện chủ tử nói không giữ lời.”
“Ừm.” Vân Tiếu chu môi, để mặc Uyển Uyển chải tóc, quần áo chưa đổi, lung lay đi đến cạnh giường, rầu rĩ hừ hừ: “Đừng gọi ta, ta ngủ tiếp một lát”.
“Dạ.”
Uyển Uyển nhẹ nhàng dọn dẹp căn phòng.
/83
|