Vân Nhiễm lắc đầu, việc này không phải lỗi của phụ vương, là tự nàng muốn giáo huấn Vân Vãn Tuyết, nhưng không may lại đụng phải Yến Kỳ. Thực tế phụ phương cùng Yến Kỳ gây sự cũng là tạ nàng.
“Phụ vương, chuyện này không có quan hệ đến người, người đừng tự tách, với lại gười xem con cũng không có xảy ra chuyện gì.”
Vân Tử Khiếu thấy tinh thần nàng khá hơn, cũng thở dài nhẹ nhõm, nghĩ đến Vân Vãn Tuyết ánh mắt có chút ảm đạm: “Tứ muội con, đã bị ta đánh 2o gậy, tin tưởng từ giờ về sau nàng cũng không dám có tâm tư hại con nữa.”
“Dạ, con đã biết, “ Vân Nhiễm, đối với xử phạt của Vân Tử Khiếu nàng cũng không có ý kiến, xoay người ngồi dậy, cảm thấy bụng rất đói nhớ tới cả một ngày chưa có ăn gì.
“Thật là đói ,” Vân Nhiễm mở miệng, Vân Tử Khiếu lập tức phân phó Anh Đòa đi xuống chuẩn bị thức ăn.
“Nhiễm Nhi, hôm nay thưởng hoa yến bị hủy, phụ vì con sẽ tổ chức mọt cái khác.” Vân Tử Khiếu vừa dứt lời Vân Nhiễm đã ngăn cản, vốn dĩ nàng không biết thưởng hoa yến là thân cận yến nên mới không phản đối, giờ đã biết rồi sao có thể đồng ý.
“Phụ vương, không cần thiết, hôm nay đã nháo thành như vậy, tiếp tục làm lại thành trò cười cho thiên hạ.”
Vân Nhiễm vừa nói, Vân Tử Khiếu liền nhớ tới nguyên nhân là hỏng yến hội là do Yến Kỳ, liền bốc hỏa nói: “Tất cả đều do Yến Kỳ gây ra, nghĩ lại ta lại thấy tức giận, nghĩ muốn giáo huấn hắn một chút, không ngờ công phu của tiểu tử này cũng tahataj lợi hại, nếu hắn dốc toàn lực, chỉ sợ ta không phải đối thủ của hắn.”
Vân Tử Khiếu có chút bất đắc dĩ, không ngời Yến Kỳ lại lợi hại như vậy.
Ông tự thấy võ công mình không kém nhưng lại không thu thập được tên tiểu tử kia, thật là đáng giận.
Nghĩ tới Yến Kỳ lại nhớ tới hôn sự của Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, hôm nay thưởng hoa yến, con có vừa mắt ai không, nếu có đối tượng liền nói cho ta, ta tiến cung xin ý chỉ hoàng thượng ban hôn.” Tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ không từ chối, chuyện xảy ra như vậy, hoàng thượng cũng nên có một câu trả lời cho phủ Vân vương.
Vân Nhiễm không nói gì nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người muốn nah chóng gả con đi như vậy sao?”
“Không có, phụ vương còn ước giữ con ở lại lâu một chút, chỉ là ta không cam lòng con bị Yến Kỳ từ hôn.”
“Từ hôn liền từ, cho dù hắn không từ con cũng không muốn gả cho hắn, phị vương người cũng biết, hắn không thích con, gả cho một người không có tình cảm với mình, con có thể hạnh phúc sao?”
Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói xong cũng có chút suy nghẫm, “Phụ vương không thúc giục con lập gia đình, nhưng con cũng nên quan sát một chút, nếu thấy ai thích hợp cùng ta nói một tiếng, ta sẽ thay con làm chủ.”
“Dạ, chỉ cần có con nhất định sẽ nói cho người.” Vân Nhiễm đồng ý, không nghĩ tiếp tục đề tài này. Vân Tử Khiếu thấy nàng đồng ý cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng vẫn nói thêm: “Ngoài Yến Kỳ, Đại Tuyên chúng ta cũng còn rất nhiều nam nhân tuân staif khác,đúng rồi, con thấy Đường Tử Khiên thế nào, nếu con gả cho hắn, hắn nếu dám khi dễ ocn, phụ vương sẽ không tha cho hắn.”
Vân Nhiễm nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Đường Tử Khiên không khỏi cười rộ lên trong lòng sung sướng không ít.
Nếu để hắn nghe được những lời này, nói không chừng sẽ sợ tè ra quần.
Vân Tử Khiếu thấy nàng không động tâm liền nói tiếp: “Nếu con không thích Đường Tử Khiên thì có thể gả cho Tần Dục Thành, tên kia không có bất hảo như ngày xưa, trước đây bị con đánh, hắn thật sự ra ngoài tầm sư học nghệ, giờ còn rất soái, con có thể xem xét gả cho hắn.”
Vân Nhiễm khóe miệng cứng đờ, nghĩ tới Tần Dục Thành âm hiểm,lúc trước còn mốn tính kế nàng, nàng sao có thể gả cho hắn.
“Kia còn có Định vương, chẳng những tuấn tài, hiện tại còn chưa có chính phi, trong vương phủ cũng không có mấy nữ nhân, hắn lại là thân vương, con nếu gả cho hắn có thể hạnh phúc.”
Kỳ thật trong lòng Vân Tử Khiếu cũng không muốn gả Vân Nhiễm cho Định vương, người này tâm kế rất sau, biết tiến biết lui, nhưng ông lại thấy hắn thân tàng bất lloj, có chút âm hiểm.
Bất quá chỉ cần nữ nhi thích hắn cũng sẽ gả.
Vân Nhiễm chạy nhanh đến ngăn cản Vân Tử Khiếu, nàng sợ nói nữa, ngay cả hoàng thượng cũng được tính đến.
“Phụ vương, nếu ngày sau con gặp được người mình thích, nhất định dẽ nói với ngườ thỉnh hoàng đế ban thánh chỉ, trước mắt con không nghĩ tới lập gia đình.”
“Nhiễm Nhi,” Vân Tử Khiêu còn muốn nói tiếp, ngoài cửa Anh Đào bưng khay đên, cung kính hỏi Vân Nhiễm: “Quận chúa, người xuống giường, hay dùng bữa tại giowngj.”
Vân Tử Khiếu cũng không lưu lại quấy rầy, dặn dò nàng vài câu rồi rời đi.
Vân Nhiễm chờ ông đi liền thở dài nhẹ nhõm, Lệ Chi nói: “Quận chúa,vương gia thực sự yêu thương người.”
“Là yêu, có chút hơi thái quá,” Vân Nhiễm thè lưỡi đáng yêu, hai tiểu nah hoàn nở nụ cười, hầu hạ nàng dùng cơm.
Sau khi ăn xong Vân Nhiễm đọc sách một chút, liền đi ngủ.
Nửa đêm, bốn bề im ắng, Vân vương phủ một mảnh an bình, ngọn đèn mờ nhạt bao trùm cả vương phủ, bỗng một đạo bóng đen như con báo linh hoạt chạy tới một góc bên ngoài viện Như Hương.
Bóng đen chần chừ một lúc, rồi lắc mình đi vào, thẳng hướng một gian phòng mà đến.
Lụa mỏng bay lê, một góc màn châu sa bay bay trong gió, một thân ảnh lắc mình tiền vào, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc màn châu sa lên, Vân Nhiễm khoe môi cười u ám, nhìn người đang đứng trước giường. Chờ đến khi nhìn rõ, nụ cười lại cứng lại, người này không phải người nàng đang nghĩ.
“Phụ vương, chuyện này không có quan hệ đến người, người đừng tự tách, với lại gười xem con cũng không có xảy ra chuyện gì.”
Vân Tử Khiếu thấy tinh thần nàng khá hơn, cũng thở dài nhẹ nhõm, nghĩ đến Vân Vãn Tuyết ánh mắt có chút ảm đạm: “Tứ muội con, đã bị ta đánh 2o gậy, tin tưởng từ giờ về sau nàng cũng không dám có tâm tư hại con nữa.”
“Dạ, con đã biết, “ Vân Nhiễm, đối với xử phạt của Vân Tử Khiếu nàng cũng không có ý kiến, xoay người ngồi dậy, cảm thấy bụng rất đói nhớ tới cả một ngày chưa có ăn gì.
“Thật là đói ,” Vân Nhiễm mở miệng, Vân Tử Khiếu lập tức phân phó Anh Đòa đi xuống chuẩn bị thức ăn.
“Nhiễm Nhi, hôm nay thưởng hoa yến bị hủy, phụ vì con sẽ tổ chức mọt cái khác.” Vân Tử Khiếu vừa dứt lời Vân Nhiễm đã ngăn cản, vốn dĩ nàng không biết thưởng hoa yến là thân cận yến nên mới không phản đối, giờ đã biết rồi sao có thể đồng ý.
“Phụ vương, không cần thiết, hôm nay đã nháo thành như vậy, tiếp tục làm lại thành trò cười cho thiên hạ.”
Vân Nhiễm vừa nói, Vân Tử Khiếu liền nhớ tới nguyên nhân là hỏng yến hội là do Yến Kỳ, liền bốc hỏa nói: “Tất cả đều do Yến Kỳ gây ra, nghĩ lại ta lại thấy tức giận, nghĩ muốn giáo huấn hắn một chút, không ngờ công phu của tiểu tử này cũng tahataj lợi hại, nếu hắn dốc toàn lực, chỉ sợ ta không phải đối thủ của hắn.”
Vân Tử Khiếu có chút bất đắc dĩ, không ngời Yến Kỳ lại lợi hại như vậy.
Ông tự thấy võ công mình không kém nhưng lại không thu thập được tên tiểu tử kia, thật là đáng giận.
Nghĩ tới Yến Kỳ lại nhớ tới hôn sự của Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, hôm nay thưởng hoa yến, con có vừa mắt ai không, nếu có đối tượng liền nói cho ta, ta tiến cung xin ý chỉ hoàng thượng ban hôn.” Tin tưởng hoàng thượng nhất định sẽ không từ chối, chuyện xảy ra như vậy, hoàng thượng cũng nên có một câu trả lời cho phủ Vân vương.
Vân Nhiễm không nói gì nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người muốn nah chóng gả con đi như vậy sao?”
“Không có, phụ vương còn ước giữ con ở lại lâu một chút, chỉ là ta không cam lòng con bị Yến Kỳ từ hôn.”
“Từ hôn liền từ, cho dù hắn không từ con cũng không muốn gả cho hắn, phị vương người cũng biết, hắn không thích con, gả cho một người không có tình cảm với mình, con có thể hạnh phúc sao?”
Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói xong cũng có chút suy nghẫm, “Phụ vương không thúc giục con lập gia đình, nhưng con cũng nên quan sát một chút, nếu thấy ai thích hợp cùng ta nói một tiếng, ta sẽ thay con làm chủ.”
“Dạ, chỉ cần có con nhất định sẽ nói cho người.” Vân Nhiễm đồng ý, không nghĩ tiếp tục đề tài này. Vân Tử Khiếu thấy nàng đồng ý cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng vẫn nói thêm: “Ngoài Yến Kỳ, Đại Tuyên chúng ta cũng còn rất nhiều nam nhân tuân staif khác,đúng rồi, con thấy Đường Tử Khiên thế nào, nếu con gả cho hắn, hắn nếu dám khi dễ ocn, phụ vương sẽ không tha cho hắn.”
Vân Nhiễm nhớ tới sắc mặt trắng bệch của Đường Tử Khiên không khỏi cười rộ lên trong lòng sung sướng không ít.
Nếu để hắn nghe được những lời này, nói không chừng sẽ sợ tè ra quần.
Vân Tử Khiếu thấy nàng không động tâm liền nói tiếp: “Nếu con không thích Đường Tử Khiên thì có thể gả cho Tần Dục Thành, tên kia không có bất hảo như ngày xưa, trước đây bị con đánh, hắn thật sự ra ngoài tầm sư học nghệ, giờ còn rất soái, con có thể xem xét gả cho hắn.”
Vân Nhiễm khóe miệng cứng đờ, nghĩ tới Tần Dục Thành âm hiểm,lúc trước còn mốn tính kế nàng, nàng sao có thể gả cho hắn.
“Kia còn có Định vương, chẳng những tuấn tài, hiện tại còn chưa có chính phi, trong vương phủ cũng không có mấy nữ nhân, hắn lại là thân vương, con nếu gả cho hắn có thể hạnh phúc.”
Kỳ thật trong lòng Vân Tử Khiếu cũng không muốn gả Vân Nhiễm cho Định vương, người này tâm kế rất sau, biết tiến biết lui, nhưng ông lại thấy hắn thân tàng bất lloj, có chút âm hiểm.
Bất quá chỉ cần nữ nhi thích hắn cũng sẽ gả.
Vân Nhiễm chạy nhanh đến ngăn cản Vân Tử Khiếu, nàng sợ nói nữa, ngay cả hoàng thượng cũng được tính đến.
“Phụ vương, nếu ngày sau con gặp được người mình thích, nhất định dẽ nói với ngườ thỉnh hoàng đế ban thánh chỉ, trước mắt con không nghĩ tới lập gia đình.”
“Nhiễm Nhi,” Vân Tử Khiêu còn muốn nói tiếp, ngoài cửa Anh Đào bưng khay đên, cung kính hỏi Vân Nhiễm: “Quận chúa, người xuống giường, hay dùng bữa tại giowngj.”
Vân Tử Khiếu cũng không lưu lại quấy rầy, dặn dò nàng vài câu rồi rời đi.
Vân Nhiễm chờ ông đi liền thở dài nhẹ nhõm, Lệ Chi nói: “Quận chúa,vương gia thực sự yêu thương người.”
“Là yêu, có chút hơi thái quá,” Vân Nhiễm thè lưỡi đáng yêu, hai tiểu nah hoàn nở nụ cười, hầu hạ nàng dùng cơm.
Sau khi ăn xong Vân Nhiễm đọc sách một chút, liền đi ngủ.
Nửa đêm, bốn bề im ắng, Vân vương phủ một mảnh an bình, ngọn đèn mờ nhạt bao trùm cả vương phủ, bỗng một đạo bóng đen như con báo linh hoạt chạy tới một góc bên ngoài viện Như Hương.
Bóng đen chần chừ một lúc, rồi lắc mình đi vào, thẳng hướng một gian phòng mà đến.
Lụa mỏng bay lê, một góc màn châu sa bay bay trong gió, một thân ảnh lắc mình tiền vào, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc màn châu sa lên, Vân Nhiễm khoe môi cười u ám, nhìn người đang đứng trước giường. Chờ đến khi nhìn rõ, nụ cười lại cứng lại, người này không phải người nàng đang nghĩ.
/242
|