Bên ngoài có người gọi cửa, Vân Nhiễm hạ lệnh cho vào.
Lệ Chi đẩy cửa vào cung kính mở miêng: “Quận chúa, Yền Kỳ phái người lại đây nói muốn gặp người.”
“Yến Kỳ muốn gặp ta,” Vẫn Nhiễm cảm thấy thú vị, thời điểm này không phải nên canh ra giá sao, như thế nào còn muốn gặp nàng.
“Cho hắn tiến vào đi,” Lệ Chi lui ra ngoài, rất nhanh một người tuấn tú lạnh lùng đi vào, người này đúng là thuộc hạ thân tín của Yến Kỳ, Trực Nhật, hắn lạnh lùng mở mingj hành lễ: “Gặp qua Định vương, gặp qua quận chúa.”
Định vương gật đầu, có chút không cao hứng, Yến Kỳ muốn gặp Vân Nhiễm, hắn bỗng sợ Vân Nhiễm dịu dàng như nắng thu hút người. Rất nhiều người đều cho rằng nàng kiêu căng ương ngạnh, chỉ sợ Yến Kỳ cũng cho rằng như vậy, nhưng nàng hiện tại đã khác làm cho người khác muốn thân cận.
“Quận vương nhà các người muốn gặp quận chúa làm gì?”
Trực Nhật cung kính đáp lời: “Hồi vương gia, gia nhà ta nói, có chuyện muốn thương lượng cùng quận chúa, nếu quận chúa không đi sẽ hối hận.”
Định vương đang muốn cự tuyệt, đã thấy Vân Nhiễm nhàn nhạt hỏi: Quận vương nhà ngươi nói, ta không đi sẽ hối hận sao.”
“Đúng vậy, gia nói, nếu quận chúa không đi, khẳng định người sẽ hối hận.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lóe sáng, mi nhướn cao, vẻ mặt có chút đăm chieu, Yến Kỳ hành động quả thật có chút không bình thường, vốn nên tham gia đấu giá, hắn vẫn ná binh bất động, chuyện này nhất định là có nguyên nhanh, hiện tại hắn muốn gặp nàng, chẳng ẽ trong tay hắn có lợi thế khác, Vân Nhiễm nghĩ thế liền mỉm cười.
“Được, ta đi gặp hắn.”
Vân Nhiễm đứng dậy, Sở Dật Lâm muốn ngăn nàng, nàng đã quay đầu cười: “Định vương chờ trong chốc lát, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
Sở Dật Lâm lời định nói ra đành thôi, sắc mặt như thường: “Được, đi di, bổn vương chờ ngươi.”
Vân Nhiễm dẫ nhân đi ra ngoài, Yến Kỳ ngồi cách phòng nàng cũng không xa, chờ Phá Nguyệt vào bẩm báo, mời Vân Nhiễm đi vào.
“Quận vương cho mời quận chúa.”
Vân Nhiễm gật đầu bước vào phòng, hai nha hoàn cũng muốn đi theo nhưng bị nàng lại.
“Gia ta không cho người khác tiến vào phòng.”
Anh Đào muốn phát hảo, nàng thấy những người này đều không vauwaf măt, đã từ hôn còn diễu võ giương oai, Lệ Chi ở một bên giữ nàng lại. Nàng nhớ rõ lời quận chúa nói, nơi này là Lương Thành không phải Phượng Thai Huyền, những người này cũng không phải dễ chọc, các nàng không cần tự tìm chết.
Trong phòng Yến Kỳ dựa vào một bên nhuyễn tháp, trong tay đang cầm một ly trà lộ ra vẻ mị hoặc, nếu không phải Vân Nhiễm đang tức giận chắc cũng bị mê hoặc, đáng tiếc giờ phút này nàng một chút cũng không thấy, bày ra vẻ mặt chán ghét bĩu môi ngồi xuống đối diện Yến Kỳ.
“Yến quận vương muốn gặp ta có chuyện gì? Nói mau bản quận chúa còn tham gia đấu giá.” Nàng cố ý, muốn chọc tức hắn một phen.
Yến Kỳ khóe môi hơi cười lên tiếng: “Bản quận vương muốn dùng hiếc khăn khác đổi chiếc khăn của quận chúa.”
Vân Nhiễm nhíu mi có cảm giác bất ổn: “Ngươi không có nge dưới lầu bán đấu giá sao, đã muốn kêu đến vạn lượng, ngươi vì sao muốn ta trao đổi.”
“Một chiếc khăn màu hồng cánh sen thêu hoa tử vi, không biết quận chúa có bằng lòng đổi hay không.”
Vân Nhiễm biến sắc ngón tay sờ vào trong áo không thấy chiếc khăn của mình đâu.
Đối diện Yến Kỳ cầm trong tay chính là chiếc khăn màu hồng cánh sen không phải của nàng thì là của ai? Nàng nhanh chóng nhớ lại vì sao chiếc khăn này lại ở rong tay hắn, chắc chắn là lúc ở trên xe ngựa đã bị nam nhân này lấy đi. Rõ ràng có thể trao đôi ngay lúc ấy, nhưng đến tận bây giờ hắn mới lấy ra rõ ràng là muốn nàng đấu giá thất bại.
Vân Nhiễm cắn răng: “ Được, chúng ta đổi.”
Vân Nhiễm lấy chiếc khăn màu trắng từ trong hà bao ra, không nghĩ tới nàng dấu trong đó, bất quá hiện tại cũng thuận lợi thu hồi.
Vân Nhiễm đem khăn đổi cho hắn, Yến Kỳ tao nhã ôn nhuận nhìn Vân Nhiễ: “Trường Bình, chúc buổi bán đấu giá của ngươi kết thúc hoàn mỹ.”
Chiếc khăn đã không còn, muốn nàng như thế nào xong việc.
Vân Nhiễm cười không lộ chút bối rối: “Chắc chắn sẽ hoàn mỹ, tạ Yến vương khen ngợi.”
Nàng nói xong liền thong dong đi ra ngoài, phía sau Yến Kỳ ánh amawts u ám, khthu hồi nụ cười nhìn Vân Nhiễm, nữ nhân này thật không giống với lời đồn, rong bất kỳ hoan cảnh nào nàng vẫn có thể bình tĩnh ứng đối, tuy rằng diện mạo không xuất sắc, nưng giơ tay nhấc chân đều toát ra tao nhã, rạng ngời, bất quá hôm nay hắn thật tò mò, nàng làm thế nào để kết thúc.
Bên ngoài giọng Vân Nhiễm vang lên, Anh Đào, Lệ Chi, chúng ta về thôi
“Ân, quận chúa.”
Tiếng bước chân xa dần, Trực Nguyện cùng Phá Nguyệt đi đến: “Gia, người đã lấy được đồ.”
“Đã lấy đến,” thanh âm Yến Kỳ dẽ nghe,lực chú ý đặt đến hội bán đáu giá bên ngoài, hắn cũng muốn biết nàng làm thế nào để kết thúc, rõ ràng là không có biện pháp, nàng vẫn có thể khí định thần nhàn, bĩnh thong dong.
Lầu một đã lên đến cao trào: Tần Dục Thành đã ra giá một vạn lượng.
Trong lòng Phượng Quân Dao đã muốn đem Tần Dục Thành chém giết khong dưới một nghìn lần, tiểu tử này thật can đảm, dám cùng nàng đối đầu.
Quận chúa Minh Tuệ muốn nôn ra máu, Triệu Thanh Nghiên lại đột nhiên mở miệng: “Quận chúa, người cũng đừng vội, chiếc khăn kia chúng ta còn chưa có trông thaaysm chắc gì đã là của Yến quận vương, để cho Tần Dục Thành cũng tốt, làm hắn mất nhiều hơn được tự mình chuốc lấy khổ.”
Lệ Chi đẩy cửa vào cung kính mở miêng: “Quận chúa, Yền Kỳ phái người lại đây nói muốn gặp người.”
“Yến Kỳ muốn gặp ta,” Vẫn Nhiễm cảm thấy thú vị, thời điểm này không phải nên canh ra giá sao, như thế nào còn muốn gặp nàng.
“Cho hắn tiến vào đi,” Lệ Chi lui ra ngoài, rất nhanh một người tuấn tú lạnh lùng đi vào, người này đúng là thuộc hạ thân tín của Yến Kỳ, Trực Nhật, hắn lạnh lùng mở mingj hành lễ: “Gặp qua Định vương, gặp qua quận chúa.”
Định vương gật đầu, có chút không cao hứng, Yến Kỳ muốn gặp Vân Nhiễm, hắn bỗng sợ Vân Nhiễm dịu dàng như nắng thu hút người. Rất nhiều người đều cho rằng nàng kiêu căng ương ngạnh, chỉ sợ Yến Kỳ cũng cho rằng như vậy, nhưng nàng hiện tại đã khác làm cho người khác muốn thân cận.
“Quận vương nhà các người muốn gặp quận chúa làm gì?”
Trực Nhật cung kính đáp lời: “Hồi vương gia, gia nhà ta nói, có chuyện muốn thương lượng cùng quận chúa, nếu quận chúa không đi sẽ hối hận.”
Định vương đang muốn cự tuyệt, đã thấy Vân Nhiễm nhàn nhạt hỏi: Quận vương nhà ngươi nói, ta không đi sẽ hối hận sao.”
“Đúng vậy, gia nói, nếu quận chúa không đi, khẳng định người sẽ hối hận.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lóe sáng, mi nhướn cao, vẻ mặt có chút đăm chieu, Yến Kỳ hành động quả thật có chút không bình thường, vốn nên tham gia đấu giá, hắn vẫn ná binh bất động, chuyện này nhất định là có nguyên nhanh, hiện tại hắn muốn gặp nàng, chẳng ẽ trong tay hắn có lợi thế khác, Vân Nhiễm nghĩ thế liền mỉm cười.
“Được, ta đi gặp hắn.”
Vân Nhiễm đứng dậy, Sở Dật Lâm muốn ngăn nàng, nàng đã quay đầu cười: “Định vương chờ trong chốc lát, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại.”
Sở Dật Lâm lời định nói ra đành thôi, sắc mặt như thường: “Được, đi di, bổn vương chờ ngươi.”
Vân Nhiễm dẫ nhân đi ra ngoài, Yến Kỳ ngồi cách phòng nàng cũng không xa, chờ Phá Nguyệt vào bẩm báo, mời Vân Nhiễm đi vào.
“Quận vương cho mời quận chúa.”
Vân Nhiễm gật đầu bước vào phòng, hai nha hoàn cũng muốn đi theo nhưng bị nàng lại.
“Gia ta không cho người khác tiến vào phòng.”
Anh Đào muốn phát hảo, nàng thấy những người này đều không vauwaf măt, đã từ hôn còn diễu võ giương oai, Lệ Chi ở một bên giữ nàng lại. Nàng nhớ rõ lời quận chúa nói, nơi này là Lương Thành không phải Phượng Thai Huyền, những người này cũng không phải dễ chọc, các nàng không cần tự tìm chết.
Trong phòng Yến Kỳ dựa vào một bên nhuyễn tháp, trong tay đang cầm một ly trà lộ ra vẻ mị hoặc, nếu không phải Vân Nhiễm đang tức giận chắc cũng bị mê hoặc, đáng tiếc giờ phút này nàng một chút cũng không thấy, bày ra vẻ mặt chán ghét bĩu môi ngồi xuống đối diện Yến Kỳ.
“Yến quận vương muốn gặp ta có chuyện gì? Nói mau bản quận chúa còn tham gia đấu giá.” Nàng cố ý, muốn chọc tức hắn một phen.
Yến Kỳ khóe môi hơi cười lên tiếng: “Bản quận vương muốn dùng hiếc khăn khác đổi chiếc khăn của quận chúa.”
Vân Nhiễm nhíu mi có cảm giác bất ổn: “Ngươi không có nge dưới lầu bán đấu giá sao, đã muốn kêu đến vạn lượng, ngươi vì sao muốn ta trao đổi.”
“Một chiếc khăn màu hồng cánh sen thêu hoa tử vi, không biết quận chúa có bằng lòng đổi hay không.”
Vân Nhiễm biến sắc ngón tay sờ vào trong áo không thấy chiếc khăn của mình đâu.
Đối diện Yến Kỳ cầm trong tay chính là chiếc khăn màu hồng cánh sen không phải của nàng thì là của ai? Nàng nhanh chóng nhớ lại vì sao chiếc khăn này lại ở rong tay hắn, chắc chắn là lúc ở trên xe ngựa đã bị nam nhân này lấy đi. Rõ ràng có thể trao đôi ngay lúc ấy, nhưng đến tận bây giờ hắn mới lấy ra rõ ràng là muốn nàng đấu giá thất bại.
Vân Nhiễm cắn răng: “ Được, chúng ta đổi.”
Vân Nhiễm lấy chiếc khăn màu trắng từ trong hà bao ra, không nghĩ tới nàng dấu trong đó, bất quá hiện tại cũng thuận lợi thu hồi.
Vân Nhiễm đem khăn đổi cho hắn, Yến Kỳ tao nhã ôn nhuận nhìn Vân Nhiễ: “Trường Bình, chúc buổi bán đấu giá của ngươi kết thúc hoàn mỹ.”
Chiếc khăn đã không còn, muốn nàng như thế nào xong việc.
Vân Nhiễm cười không lộ chút bối rối: “Chắc chắn sẽ hoàn mỹ, tạ Yến vương khen ngợi.”
Nàng nói xong liền thong dong đi ra ngoài, phía sau Yến Kỳ ánh amawts u ám, khthu hồi nụ cười nhìn Vân Nhiễm, nữ nhân này thật không giống với lời đồn, rong bất kỳ hoan cảnh nào nàng vẫn có thể bình tĩnh ứng đối, tuy rằng diện mạo không xuất sắc, nưng giơ tay nhấc chân đều toát ra tao nhã, rạng ngời, bất quá hôm nay hắn thật tò mò, nàng làm thế nào để kết thúc.
Bên ngoài giọng Vân Nhiễm vang lên, Anh Đào, Lệ Chi, chúng ta về thôi
“Ân, quận chúa.”
Tiếng bước chân xa dần, Trực Nguyện cùng Phá Nguyệt đi đến: “Gia, người đã lấy được đồ.”
“Đã lấy đến,” thanh âm Yến Kỳ dẽ nghe,lực chú ý đặt đến hội bán đáu giá bên ngoài, hắn cũng muốn biết nàng làm thế nào để kết thúc, rõ ràng là không có biện pháp, nàng vẫn có thể khí định thần nhàn, bĩnh thong dong.
Lầu một đã lên đến cao trào: Tần Dục Thành đã ra giá một vạn lượng.
Trong lòng Phượng Quân Dao đã muốn đem Tần Dục Thành chém giết khong dưới một nghìn lần, tiểu tử này thật can đảm, dám cùng nàng đối đầu.
Quận chúa Minh Tuệ muốn nôn ra máu, Triệu Thanh Nghiên lại đột nhiên mở miệng: “Quận chúa, người cũng đừng vội, chiếc khăn kia chúng ta còn chưa có trông thaaysm chắc gì đã là của Yến quận vương, để cho Tần Dục Thành cũng tốt, làm hắn mất nhiều hơn được tự mình chuốc lấy khổ.”
/242
|