Nhờ vậy mà không khí trong điện tốt lên, mọi người bắt đầu ăn uống trò chuyện, đám người Tiêu Bắc Dã kính rượu hoàng đế, chúc hoàng thượng đại hôn chi hỉ, sớm sinh hạ con trai trưởng cho hoàng thất, lời này nói trúng ý Sở Dật Kỳ, sắc mặt hắn tươi tỉnh, vừa uống rượu cùng sứ thần tam quốc, vừa ra lệnh cho ca cơ lên nhảy múa.
Nhìn bề ngoài giống ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng ai biết đằng sau lại ẩn chứa biết bao đao quang ảnh kiếm.
Rượu quá ba tuần, Sở Dật Kỳ làm cho ca cơ lui xuống nhìn đám người Tiêu Bắc Dã.
“Đại Tuyên ta không có gì nhiều nhất chính là giai nhân tài tử, hôm nay sứ thần tam quốc từ xa tới, để cho mọi người thưởng thức một chút tiếng đàn cùng vũ đạo của Triệu tiểu thư phủ thừa tướng cùng Giang tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu, đều là tài nữ nổi danh của của Đại Tuyên ta. Đúng rồi, còn có ngũ sắc lưu quang họa của quận chúa Trường Bình chỉ sợ các ngươi chưa từng được thấy, ngay cả trẫm cũng chưa được thưởng thức, đêm nay cùng các người thử một chút.”
Sỏ Dật Kỳ vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã dẫn đầu cười nói: “Dọc đường đi bản thế tử nghe được không ít người nó, quận chúa Trường Bình sáng tạo ra ngũ sắc lưu quang họa, tuyệt vời được coi là thiên hạ đệ nhất tuyệt, bản thế tử đã sớm muốn được thấy, hôm nay làm phiền quận chúa.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã nóng bỏng nhiệt tình rơi trên người Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười khẽ ôn hòa nói: “Tiêu thế tử khách khí, tài thô mẹo nhỏ, thật đáng nhắc tới, nếu Tiêu thế tử có hứng thú, Vân Nhiễm sẽ vì mọi người vẽ một bức.”
“Được, sảng khoái,” Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, ngẩng đầu nìn hoàng đế Sở Dật Kỳ: “Nếu quận chúa Trường Bình đã hiến ngũ sắc lưu quang họa, vậy đừng biểu diễn ca múa nữa, những thứ thô thiển như vậy đừng lấy ra nữa mất mặt, chúng ta có ai chưa từng xem qua.”
Tiêu Bắc Dã với nói xong, không khí có chút đông lạnh, vài người đưa mắt nhìn Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên, hai nữ nhân này nhất cầm nhất vũ, hiện nay trong mắt Tiêu thế tử lại thành thô tục không biết các nàng có chịu được không.
Sắc mặt Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên quả nhiên khó coi, hai người trong mắt long lanh lệ, nhất là Triệu Thanh Nghiên, ánh mắt như giăng mưa bụi, vẻ mặt ủy khuất, khiến người khác đau lòng. Cơ thái tử Đông Viêm, lông mày nhíu lại âm trầm lên tiếng: “Tiêu thế tử, từ xưa tới nay, cầm kỳ thi họa đều là thanh nhã, bản cung không hiểu khi nào lại thành thô thiển, bản cung lại chưa từng nghe cái gì gọi là lưu quang họa, khiến Tiêu thế tử sùng bái như vậy, Tiêu thế tử quả nhiên không giống người thường, bản cung muốn nói, cái lưu quang họa chẳng qua chỉ là thủ thuật độc đáo mới mở thôi, có gì đáng để trình diễn, nếu Tiêu thế tử đã thích ngày sau có thể tới phủ mời quận chúa vẽ một bức, không cần ở đây làm ảnh hưởng tới tâm tình của người khác.”
Cơ thái tử vừa dứt lời, không khí trong điện càng ngưng trọng, người người nhìn Vân Nhiễm, sắc mặt nàng thản nhin, trong lòng lại dậy sóng nhìn Cơ Kình Thiên, nàng cứu Yến Kỳ là một bạch nhãn lang, không ngờ Cơ Kình Thiên cũng là một bạch nhãn nàng.
Ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Bắc Dã tràn đầy hắc khím âm ngao nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử, thân là thái tử một quốc gia chẳng lẽ không để ý đến những chuyện bên ngoài, cái gì gọi là vô song, người cho rằng các àng có thể vô song sao, nếu bản thế tử không nhầm, vị Giang tiểu thư kia hình như là đứng thứ nhất hoa vương năm kia, nhưng nàng cũng không lấy được hoa vương kim quan, vị Triệu tiểu thư này cũng là đệ nhất hoa vương đại tài năm ngoái cũng đồng dạng không lấy được vương miện, điều này chứng minh cái gì, chứng minh cầm vũ của các nàng chỉ ở mức tầm thường, sao lại gọi là vô song.”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên giận đỏ cả mắt.’
Các nàng tuy không có lấy được vương miện hoa vương, nhưng cũng đứng thứ nhất, hắn nghĩ hoa vương dễ dành lắm sao?
Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên cùng nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt hung ác, đều tại nữ nhân này, Tiêu Bắc Dã mới khinh bỉ các nàng.
Triệu Thanh Nghiên nhìn Tiêu Bắc Dã lạnh lùng lên tiếng: “Tiêu thế tử, ý muốn nói năm nay quận chúa Trường Bình sẽ giành được vương miện hoa vương sao? Nếu như nàng ta không lấy được thì sao?
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã u ám, không ngờ Triệu Thanh Nghiên lại châm lửa đến tay Vân Nhiễm.
Tiêu Bắc Dã nhanh chóng lên tiếng: “Bản thế tử tin tưởng quận chúa Trường Bình tuyệt đối sẽ không thua kém Triệu tiểu thư, bằng không đêm nay trên đại điện tỷ thí một chút?”
Nói xong Tiêu Bắc Dã nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình không trách ta tự mình làm chủ chứ.”
Trong điện nhiều người biến sắc mặt, cung yến đêm nay Tiêu Bắc Dã ủng hộ Vân Nhiễm, đối với Vân Nhiễm thật săn sóc, không che dấu ý tứ muốn theo đuổi, hoàng thượng thái hậu còn có Định vương đều nhìn về nữ tử diễm lệ tao nhã như hoa sen mới nở, trong lòng ghen ghét.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm khóe môi cười hờ hững, xem ánh mắt Vân Nhiễm chứng tỏ nàng có hứng thú với Tiêu Bắc Dã, điều này khiến hắn khó chịu, ai bảo nàng gây chuyện cho hắn, hắn cũng sẽ không để cho nàng được thoải mái.
Yến Kỳ không đợi Vân Nhiễm lên tiếng đã tiếp lời: “Tiêu thế tử đề nghị thật không tệ, hôm nay cung yến nào nhiệt, để Giang tiểu thư, Triệu tiểu thư cùng quận chúa tỷ thí một phen.”
Yến Kỳ lại nhìn về phía hoàng thượng: “Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Hoàng thượng ôn nhuận lên tiếng: “Được, vậy để quận chúa cùng hai vị tiểu thư tỷ thí một trận.”
Yến Kỳ nghe xong lời hoàng thượng lại nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử có nguyện vì quận chúa tăng thêm chút phần thưởng? Đã là tỷ thí nên có tiền đặt cược mới vui.” Yến Kỳ cười cười, trong lòng đã có chủ ý, không phải ngươi thích thể hiện trước mặt giai nhân sao, hiện tại bản quận vương cho ngươi cơ hội thể hiện.
Tiêu Bắc Dã không do dự nhanh chóng đáp ứng.
“Được, bản thế tử cược quận chúa Trường Bình thắng, tiền cược là một vạn lượng bạc cùng một trăm viên trân châu Nam Hải.”
“Ra ta rất hào phóng,” Yến Kỳ cười khinh miệt nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử có dám đặt cược vì Triệu tiểu thư.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám lạnh lẽo tiếp lời: “Có gì không thể, ngoại trừ một vạn lạng bạc, bản cung bỏ thêm một trăm viên trân châu Nam Hồ, mười viên dạ minh châu.”
Không ít nữ tử ghen tị đỏ mắt xem ra Tiêu thế tử thực thích quận chúa vừa ra tay đã rất hào phóng, Cơ thái tử càng mạnh tay hơn còn bỏ thêm mười viên dạ minh châu.
Trong mắt Triệu Thanh Nghiên tràn đầy nhu tình mật ý, nhìn nam cử cao ngất, nảy sinh tình ý nhìn Cơ Kình Thiên.
Triệu Thanh Nghiên biết rõ Cơ Kình Thiên thân là thái tử Đông Viêm không có khả năng cưới nàng làm hậu, nhưng nàng yêu nam nhân này, nàng nguyện ý làm phi của hắn, cả đời vinh sủng không lo.
Tiêu Bắc Dã không để ý đến người khác nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi sẽ không trách bản thế tử chứ.”
Vân Nhiễm từ từ đứng dậy, cười mở miệng: “Bản quận chúa sao có thể trách Tiêu thế tử, bản quận chúa cũng muốn xem lưu quang họa mới mẻ có thể tác động tới thái tử Đông Viêm, nếu không làm được, bản quận chúa sẽ kính rượu thỉnh tội với thái tử.”
Vân Nhiễm tràn đầy khí phách, nhìn Cơ Kình Thiên, ánh mắt lạnh lẽo hàn khí bắn ra bốn phía.
Cơ Kình Thiên thâm thúy nhìn lại, thấy Vân Nhiễm nhìn hắn bình thản, không khỏi kinh ngạc nữ nhân này không giống người bình thường, người khác nhìn hắn đều sợ hãi, nhưng nàng lại thản nhiên.
Triệu Thanh Nghiên thấy Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm liền nhanh chóng lên tiếng: “Đã như vậy, Thanh Nghiên cùng Giang Tập Nguyệt liên thủ thỉnh giáo quận chúa.”
Cơ Kình Thiên thu hồi tầm mắt, cổ vũ Triệu Thanh Nghiên, trên mặt ý cười ôn nhu.
Trong điện mọi người đều có hứng thú im lặng quan sát.
Yến quận vương lại nhanh chóng lên tiếng: “Nếu mọi người đã chuẩn bị tỷ thí, lại có phần thưởng, bản quận vương quy định phải có người thắng, nếu bất phân thắng bại toàn bộ tiền cược sẽ nộp cho hộ bộ Đại Tuyên.”
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên hơi kinh ngạc vì sao không phân thắng bại tiền cược lại thuộc về hộ bộ Đại Tuyên.
Tiêu Bắc Dã cuồng vọng lên tiếng: “Yến quận vương, bản thế tử tò mì, vì sao bất phân thắng bại tiền cược lại rơi vào tay hộ bộ Đại Tuyên.”
Yến Kỳ cười như tuyết liên động lòng người.
“Tiêu thế tử không hiểu, các người ủng hộ chính là người Đại Tuyên chúng ta, hai bên tỷ thý ai thắng tiền cược thuộc về người nấy, nhưng bất phân thắng bại chẳng lẽ tiền cược lại trả về chủ cũ như vậy còn gọi gì là cược? Nếu Tiêu thế tử sợ thua không dám cược có thể rút lui.”
“Được, so thì so.”
“Sảng khoái,” Yến Kỳ cười như họa, tâm tình vô cùng tốt nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử thì sao.”
Mọi người đều hiểu đây là bị Yến Kỳ chụp mũ, nhưng bọn hắn chỉ thể cắn răng để hắn róc xương.
“So.”
Cơ thái tử dứt lời, Yến Kỳ nhìn mọi ôn hòa nhẹ nhàng như gió, tao nhã lên tiếng: “Mọi người làm chứng, nhìn xem trận này là Triệu tiểu thư cùng Giang tiểu thư thắng, hay là quận chúa thắng, hay là hòa?”
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy, trong lòng mắng Yến tiện nhân đến hộc máu, mọi người không phải người ngốc, ai cũng đoán được ý hắn, trận này các nàng ai thắng ai thua đề sẽ coi là hòa.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã cũng Cơ Kình Thiên cũng u ám, nhưng bọn họ không phải kẻ tầm thường mặc dù biết bị Yến Kỳ chơi xỏ, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn hắn ánh mắt bắn ra tia sắc bén.
Yến Kỳ, ngươi nhớ kỹ cho chúng ta.
Trong đại điện hoàng đế ra lệnh, Triệu Thanh Nghiên, Giang Tập Nguyệt cùng quận chúa Trường Bình bắt đầu thi đấu.
Người người đều kích động, Triệu Thanh Nghiên cùng Giang Tập Nguyệt là người đứng thứ nhất hoa vương đại tài, quận chúa Trường Bình là tài nữ mới nổi, hiện nay ba tài nữ đánh nhau, dĩ nhiên là rất thú vị.
Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên một người biểu diễn cầm, một người biểu diễn vũ đạo, hai người hợp xướng một khúc trăng tròn đêm xuân.
Âm thanh nhẹ nhàng, trăng tròn dâng lên, ánh sáng bao phủ đại điện, một người mặc hồng y đang nhảy múa, dáng người yểu điệu như nước sông mùa thu, tràn ngập linh tính cả người như dung hòa vào ánh trăng.
Trong đại điện không ít người nhìn như si như say, người người đều tán thưởng, Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên quả nhiên không phải hư danh, tiếng đàn giống như mang mọi người nhập vào cảnh đêm trăng xuân huyền ảo, thấy cảnh bờ sông lững lờ nữ tử đang nhảy múa, khiến họ quên mất chính mình chỉ còn lại nữ nhân đang nhảy múa dưới trăng.
Vân Nhiễm cũng tán thưởng quả nhiên rất lợi hại.
Khó trách các nàng kiêu ngạo như vậy, cũng có chút thược lực, chẳng qua các nàng không nên quá tự kiêu, nếu biết khiêm tốn một chút, thành tựu sẽ không nhỏ.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, tiếng đàn của Giag Tập Nguyệt đã kết thúc không ít người vẫn còn đang chìm đắm chưa có phản ứng, cho đến tận khi có người vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều trong điện.
Cơ Kình Thiên mỉm cười nhìn nữ tử đang đứng giữa chính điện, ánh mắt hiện lên tia thưởng thức, đợi mọi người ngừng vỗ tay hai nữ tử lui về chỗ ngòi, Cơ thái tử nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu thế tử thấy hai người này cầm vũ vô song hay chỉ là tài thô thiển?”
Tiêu Bắc Dã cuồng vọng: “Tây Tuyết ta không thiếu tài nữ như vậy, chỗ nào cũng có nếu Cơ thái tử thích nữ tử dạng này, ta có thể phái người đưa tới tặng Cơ thái tử hai người không thua kém bọn họ, để Cơ thái tử đỡ phải luôn kinh ngạc.”
Sắc mặt Cơ thái tử u ám, trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vậy bản cung chờ xem vô song trong mắt Tiêu thế tử kinh diễm đến mức nào.”
Vân Nhiễm đã đừng dậy, mọi người đều nhìn nàng, giữa đại điện đã có thái giám chuẩn bị giấy mực.
Vân Nhiễm nhìn Tiêu Bắc Dã lên tiếng: “Tiêu thế tử, không biết Vân Nhiễm có vinh hạnh mời thế tử giúp một tay?”
Tiêu Bắc Dã nóng bỏng nhìn Vân Nhiễm cười: “Trường Bình đã mời, bản thể tử nghĩa bất dung từ.”
Trong đại điện mọi người đều nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nàng muốn mời Tiêu thế tử làm gì.
Vân Nhiễm cười nói: “Ta muốn mời thế thế tử cùng ta hoàn thành bức họa này, không biết Tiêu thế tử có nguyện ý.”
“Là vinh hạnh của ta.”
Tiêu Bắc Dã đứng lên, cuồng dã minh diễm, Vân Nhiễm thủy linh như hoa sẽ mới nở hai người đứng cùng một chỗ cực kỳ xứng đôi.
Một màn này kích thích biết bao người, Định vương tràn đầy hận ý, ánh mắt đỏ ngầu.
Tần Dục Thành đau khổ, lúc trước Đường Tử Khiên đã nói cho hắn Vân Nhiễm không thích hắn bảo hắn đừng thích nàng, nhưng hắn nhìn nàng hào quang bắn ra bốn phía, sao có thể thu hồi được tâm tư.
Ninh Cảnh thanh thuần đáng yêu nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm trong mắt lóe sáng sư phụ cùng Tiêu đại ca thật đẹp đôi, bọn họ ở cùng một chỗ thì tốt rồi, tiểu Cảnh có thể được ở cùng bọn họ mỗi ngày.
Yến Kỳ hơi nheo mắt lại, nhìn một màn giữa chính điện, chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu, cho dù hắn dùng mọi quỷ kế cũng không ngăn được hai người này đến gần nhau, Vân Nhiễm bắt hắn phải thừa nhận chuyện này, hắn sao có thể để bọn họ được như ý.
Nhìn bề ngoài giống ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng ai biết đằng sau lại ẩn chứa biết bao đao quang ảnh kiếm.
Rượu quá ba tuần, Sở Dật Kỳ làm cho ca cơ lui xuống nhìn đám người Tiêu Bắc Dã.
“Đại Tuyên ta không có gì nhiều nhất chính là giai nhân tài tử, hôm nay sứ thần tam quốc từ xa tới, để cho mọi người thưởng thức một chút tiếng đàn cùng vũ đạo của Triệu tiểu thư phủ thừa tướng cùng Giang tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu, đều là tài nữ nổi danh của của Đại Tuyên ta. Đúng rồi, còn có ngũ sắc lưu quang họa của quận chúa Trường Bình chỉ sợ các ngươi chưa từng được thấy, ngay cả trẫm cũng chưa được thưởng thức, đêm nay cùng các người thử một chút.”
Sỏ Dật Kỳ vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã dẫn đầu cười nói: “Dọc đường đi bản thế tử nghe được không ít người nó, quận chúa Trường Bình sáng tạo ra ngũ sắc lưu quang họa, tuyệt vời được coi là thiên hạ đệ nhất tuyệt, bản thế tử đã sớm muốn được thấy, hôm nay làm phiền quận chúa.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã nóng bỏng nhiệt tình rơi trên người Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười khẽ ôn hòa nói: “Tiêu thế tử khách khí, tài thô mẹo nhỏ, thật đáng nhắc tới, nếu Tiêu thế tử có hứng thú, Vân Nhiễm sẽ vì mọi người vẽ một bức.”
“Được, sảng khoái,” Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, ngẩng đầu nìn hoàng đế Sở Dật Kỳ: “Nếu quận chúa Trường Bình đã hiến ngũ sắc lưu quang họa, vậy đừng biểu diễn ca múa nữa, những thứ thô thiển như vậy đừng lấy ra nữa mất mặt, chúng ta có ai chưa từng xem qua.”
Tiêu Bắc Dã với nói xong, không khí có chút đông lạnh, vài người đưa mắt nhìn Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên, hai nữ nhân này nhất cầm nhất vũ, hiện nay trong mắt Tiêu thế tử lại thành thô tục không biết các nàng có chịu được không.
Sắc mặt Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên quả nhiên khó coi, hai người trong mắt long lanh lệ, nhất là Triệu Thanh Nghiên, ánh mắt như giăng mưa bụi, vẻ mặt ủy khuất, khiến người khác đau lòng. Cơ thái tử Đông Viêm, lông mày nhíu lại âm trầm lên tiếng: “Tiêu thế tử, từ xưa tới nay, cầm kỳ thi họa đều là thanh nhã, bản cung không hiểu khi nào lại thành thô thiển, bản cung lại chưa từng nghe cái gì gọi là lưu quang họa, khiến Tiêu thế tử sùng bái như vậy, Tiêu thế tử quả nhiên không giống người thường, bản cung muốn nói, cái lưu quang họa chẳng qua chỉ là thủ thuật độc đáo mới mở thôi, có gì đáng để trình diễn, nếu Tiêu thế tử đã thích ngày sau có thể tới phủ mời quận chúa vẽ một bức, không cần ở đây làm ảnh hưởng tới tâm tình của người khác.”
Cơ thái tử vừa dứt lời, không khí trong điện càng ngưng trọng, người người nhìn Vân Nhiễm, sắc mặt nàng thản nhin, trong lòng lại dậy sóng nhìn Cơ Kình Thiên, nàng cứu Yến Kỳ là một bạch nhãn lang, không ngờ Cơ Kình Thiên cũng là một bạch nhãn nàng.
Ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Bắc Dã tràn đầy hắc khím âm ngao nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử, thân là thái tử một quốc gia chẳng lẽ không để ý đến những chuyện bên ngoài, cái gì gọi là vô song, người cho rằng các àng có thể vô song sao, nếu bản thế tử không nhầm, vị Giang tiểu thư kia hình như là đứng thứ nhất hoa vương năm kia, nhưng nàng cũng không lấy được hoa vương kim quan, vị Triệu tiểu thư này cũng là đệ nhất hoa vương đại tài năm ngoái cũng đồng dạng không lấy được vương miện, điều này chứng minh cái gì, chứng minh cầm vũ của các nàng chỉ ở mức tầm thường, sao lại gọi là vô song.”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên giận đỏ cả mắt.’
Các nàng tuy không có lấy được vương miện hoa vương, nhưng cũng đứng thứ nhất, hắn nghĩ hoa vương dễ dành lắm sao?
Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên cùng nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt hung ác, đều tại nữ nhân này, Tiêu Bắc Dã mới khinh bỉ các nàng.
Triệu Thanh Nghiên nhìn Tiêu Bắc Dã lạnh lùng lên tiếng: “Tiêu thế tử, ý muốn nói năm nay quận chúa Trường Bình sẽ giành được vương miện hoa vương sao? Nếu như nàng ta không lấy được thì sao?
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã u ám, không ngờ Triệu Thanh Nghiên lại châm lửa đến tay Vân Nhiễm.
Tiêu Bắc Dã nhanh chóng lên tiếng: “Bản thế tử tin tưởng quận chúa Trường Bình tuyệt đối sẽ không thua kém Triệu tiểu thư, bằng không đêm nay trên đại điện tỷ thí một chút?”
Nói xong Tiêu Bắc Dã nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình không trách ta tự mình làm chủ chứ.”
Trong điện nhiều người biến sắc mặt, cung yến đêm nay Tiêu Bắc Dã ủng hộ Vân Nhiễm, đối với Vân Nhiễm thật săn sóc, không che dấu ý tứ muốn theo đuổi, hoàng thượng thái hậu còn có Định vương đều nhìn về nữ tử diễm lệ tao nhã như hoa sen mới nở, trong lòng ghen ghét.
Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm khóe môi cười hờ hững, xem ánh mắt Vân Nhiễm chứng tỏ nàng có hứng thú với Tiêu Bắc Dã, điều này khiến hắn khó chịu, ai bảo nàng gây chuyện cho hắn, hắn cũng sẽ không để cho nàng được thoải mái.
Yến Kỳ không đợi Vân Nhiễm lên tiếng đã tiếp lời: “Tiêu thế tử đề nghị thật không tệ, hôm nay cung yến nào nhiệt, để Giang tiểu thư, Triệu tiểu thư cùng quận chúa tỷ thí một phen.”
Yến Kỳ lại nhìn về phía hoàng thượng: “Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Hoàng thượng ôn nhuận lên tiếng: “Được, vậy để quận chúa cùng hai vị tiểu thư tỷ thí một trận.”
Yến Kỳ nghe xong lời hoàng thượng lại nhìn Tiêu Bắc Dã: “Tiêu thế tử có nguyện vì quận chúa tăng thêm chút phần thưởng? Đã là tỷ thí nên có tiền đặt cược mới vui.” Yến Kỳ cười cười, trong lòng đã có chủ ý, không phải ngươi thích thể hiện trước mặt giai nhân sao, hiện tại bản quận vương cho ngươi cơ hội thể hiện.
Tiêu Bắc Dã không do dự nhanh chóng đáp ứng.
“Được, bản thế tử cược quận chúa Trường Bình thắng, tiền cược là một vạn lượng bạc cùng một trăm viên trân châu Nam Hải.”
“Ra ta rất hào phóng,” Yến Kỳ cười khinh miệt nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử có dám đặt cược vì Triệu tiểu thư.”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám lạnh lẽo tiếp lời: “Có gì không thể, ngoại trừ một vạn lạng bạc, bản cung bỏ thêm một trăm viên trân châu Nam Hồ, mười viên dạ minh châu.”
Không ít nữ tử ghen tị đỏ mắt xem ra Tiêu thế tử thực thích quận chúa vừa ra tay đã rất hào phóng, Cơ thái tử càng mạnh tay hơn còn bỏ thêm mười viên dạ minh châu.
Trong mắt Triệu Thanh Nghiên tràn đầy nhu tình mật ý, nhìn nam cử cao ngất, nảy sinh tình ý nhìn Cơ Kình Thiên.
Triệu Thanh Nghiên biết rõ Cơ Kình Thiên thân là thái tử Đông Viêm không có khả năng cưới nàng làm hậu, nhưng nàng yêu nam nhân này, nàng nguyện ý làm phi của hắn, cả đời vinh sủng không lo.
Tiêu Bắc Dã không để ý đến người khác nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, ngươi sẽ không trách bản thế tử chứ.”
Vân Nhiễm từ từ đứng dậy, cười mở miệng: “Bản quận chúa sao có thể trách Tiêu thế tử, bản quận chúa cũng muốn xem lưu quang họa mới mẻ có thể tác động tới thái tử Đông Viêm, nếu không làm được, bản quận chúa sẽ kính rượu thỉnh tội với thái tử.”
Vân Nhiễm tràn đầy khí phách, nhìn Cơ Kình Thiên, ánh mắt lạnh lẽo hàn khí bắn ra bốn phía.
Cơ Kình Thiên thâm thúy nhìn lại, thấy Vân Nhiễm nhìn hắn bình thản, không khỏi kinh ngạc nữ nhân này không giống người bình thường, người khác nhìn hắn đều sợ hãi, nhưng nàng lại thản nhiên.
Triệu Thanh Nghiên thấy Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm liền nhanh chóng lên tiếng: “Đã như vậy, Thanh Nghiên cùng Giang Tập Nguyệt liên thủ thỉnh giáo quận chúa.”
Cơ Kình Thiên thu hồi tầm mắt, cổ vũ Triệu Thanh Nghiên, trên mặt ý cười ôn nhu.
Trong điện mọi người đều có hứng thú im lặng quan sát.
Yến quận vương lại nhanh chóng lên tiếng: “Nếu mọi người đã chuẩn bị tỷ thí, lại có phần thưởng, bản quận vương quy định phải có người thắng, nếu bất phân thắng bại toàn bộ tiền cược sẽ nộp cho hộ bộ Đại Tuyên.”
Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên hơi kinh ngạc vì sao không phân thắng bại tiền cược lại thuộc về hộ bộ Đại Tuyên.
Tiêu Bắc Dã cuồng vọng lên tiếng: “Yến quận vương, bản thế tử tò mì, vì sao bất phân thắng bại tiền cược lại rơi vào tay hộ bộ Đại Tuyên.”
Yến Kỳ cười như tuyết liên động lòng người.
“Tiêu thế tử không hiểu, các người ủng hộ chính là người Đại Tuyên chúng ta, hai bên tỷ thý ai thắng tiền cược thuộc về người nấy, nhưng bất phân thắng bại chẳng lẽ tiền cược lại trả về chủ cũ như vậy còn gọi gì là cược? Nếu Tiêu thế tử sợ thua không dám cược có thể rút lui.”
“Được, so thì so.”
“Sảng khoái,” Yến Kỳ cười như họa, tâm tình vô cùng tốt nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử thì sao.”
Mọi người đều hiểu đây là bị Yến Kỳ chụp mũ, nhưng bọn hắn chỉ thể cắn răng để hắn róc xương.
“So.”
Cơ thái tử dứt lời, Yến Kỳ nhìn mọi ôn hòa nhẹ nhàng như gió, tao nhã lên tiếng: “Mọi người làm chứng, nhìn xem trận này là Triệu tiểu thư cùng Giang tiểu thư thắng, hay là quận chúa thắng, hay là hòa?”
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy, trong lòng mắng Yến tiện nhân đến hộc máu, mọi người không phải người ngốc, ai cũng đoán được ý hắn, trận này các nàng ai thắng ai thua đề sẽ coi là hòa.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã cũng Cơ Kình Thiên cũng u ám, nhưng bọn họ không phải kẻ tầm thường mặc dù biết bị Yến Kỳ chơi xỏ, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn hắn ánh mắt bắn ra tia sắc bén.
Yến Kỳ, ngươi nhớ kỹ cho chúng ta.
Trong đại điện hoàng đế ra lệnh, Triệu Thanh Nghiên, Giang Tập Nguyệt cùng quận chúa Trường Bình bắt đầu thi đấu.
Người người đều kích động, Triệu Thanh Nghiên cùng Giang Tập Nguyệt là người đứng thứ nhất hoa vương đại tài, quận chúa Trường Bình là tài nữ mới nổi, hiện nay ba tài nữ đánh nhau, dĩ nhiên là rất thú vị.
Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên một người biểu diễn cầm, một người biểu diễn vũ đạo, hai người hợp xướng một khúc trăng tròn đêm xuân.
Âm thanh nhẹ nhàng, trăng tròn dâng lên, ánh sáng bao phủ đại điện, một người mặc hồng y đang nhảy múa, dáng người yểu điệu như nước sông mùa thu, tràn ngập linh tính cả người như dung hòa vào ánh trăng.
Trong đại điện không ít người nhìn như si như say, người người đều tán thưởng, Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên quả nhiên không phải hư danh, tiếng đàn giống như mang mọi người nhập vào cảnh đêm trăng xuân huyền ảo, thấy cảnh bờ sông lững lờ nữ tử đang nhảy múa, khiến họ quên mất chính mình chỉ còn lại nữ nhân đang nhảy múa dưới trăng.
Vân Nhiễm cũng tán thưởng quả nhiên rất lợi hại.
Khó trách các nàng kiêu ngạo như vậy, cũng có chút thược lực, chẳng qua các nàng không nên quá tự kiêu, nếu biết khiêm tốn một chút, thành tựu sẽ không nhỏ.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, tiếng đàn của Giag Tập Nguyệt đã kết thúc không ít người vẫn còn đang chìm đắm chưa có phản ứng, cho đến tận khi có người vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều trong điện.
Cơ Kình Thiên mỉm cười nhìn nữ tử đang đứng giữa chính điện, ánh mắt hiện lên tia thưởng thức, đợi mọi người ngừng vỗ tay hai nữ tử lui về chỗ ngòi, Cơ thái tử nhìn Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu thế tử thấy hai người này cầm vũ vô song hay chỉ là tài thô thiển?”
Tiêu Bắc Dã cuồng vọng: “Tây Tuyết ta không thiếu tài nữ như vậy, chỗ nào cũng có nếu Cơ thái tử thích nữ tử dạng này, ta có thể phái người đưa tới tặng Cơ thái tử hai người không thua kém bọn họ, để Cơ thái tử đỡ phải luôn kinh ngạc.”
Sắc mặt Cơ thái tử u ám, trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vậy bản cung chờ xem vô song trong mắt Tiêu thế tử kinh diễm đến mức nào.”
Vân Nhiễm đã đừng dậy, mọi người đều nhìn nàng, giữa đại điện đã có thái giám chuẩn bị giấy mực.
Vân Nhiễm nhìn Tiêu Bắc Dã lên tiếng: “Tiêu thế tử, không biết Vân Nhiễm có vinh hạnh mời thế tử giúp một tay?”
Tiêu Bắc Dã nóng bỏng nhìn Vân Nhiễm cười: “Trường Bình đã mời, bản thể tử nghĩa bất dung từ.”
Trong đại điện mọi người đều nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nàng muốn mời Tiêu thế tử làm gì.
Vân Nhiễm cười nói: “Ta muốn mời thế thế tử cùng ta hoàn thành bức họa này, không biết Tiêu thế tử có nguyện ý.”
“Là vinh hạnh của ta.”
Tiêu Bắc Dã đứng lên, cuồng dã minh diễm, Vân Nhiễm thủy linh như hoa sẽ mới nở hai người đứng cùng một chỗ cực kỳ xứng đôi.
Một màn này kích thích biết bao người, Định vương tràn đầy hận ý, ánh mắt đỏ ngầu.
Tần Dục Thành đau khổ, lúc trước Đường Tử Khiên đã nói cho hắn Vân Nhiễm không thích hắn bảo hắn đừng thích nàng, nhưng hắn nhìn nàng hào quang bắn ra bốn phía, sao có thể thu hồi được tâm tư.
Ninh Cảnh thanh thuần đáng yêu nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm trong mắt lóe sáng sư phụ cùng Tiêu đại ca thật đẹp đôi, bọn họ ở cùng một chỗ thì tốt rồi, tiểu Cảnh có thể được ở cùng bọn họ mỗi ngày.
Yến Kỳ hơi nheo mắt lại, nhìn một màn giữa chính điện, chỉ cảm thấy tâm tình khó chịu, cho dù hắn dùng mọi quỷ kế cũng không ngăn được hai người này đến gần nhau, Vân Nhiễm bắt hắn phải thừa nhận chuyện này, hắn sao có thể để bọn họ được như ý.
/242
|