Vân Nhiễm đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc nói. Sau đó xoay rời đi, Vân Tử Khiếu có lời muốn nói lại thôi, vốn hắn muốn hỏi nữ nhi, nếu Yến Kỳ muốn kết hôn nàng có gả không, hiện tại nàng đã nói nước sông không phạm nước giếng, hắn nào dám hỏi, chỉ sợ sẽ bị nàng dội cho một gáo nước lạnh.
Vân Tử Khiếu thở dài, nhìn toàn diện, Yến Kỳ với nữ nhi quả là một đôi trời sinh, bởi vì hai nhà cùng ngồi chung một thuyền không có chuyện phản bội, nữ với Yến Kỳ lại cực xứng đôi tuyệt đối là kim đồng ngọc nữ, nhưng hiện tại nữ nhi không có ý đó, chuyện này khó có khả năng xảy ra.
Vân Nhiễm nào biết tâm tư của phụ vương, thời khắc này tâm trạng nàng đang vô cùng tốt, đi thẳng về viện Như Hương trên đường còn đang nghĩ nếu Bạch Liên hoa làm được hai chuyện nàng yêu cầu, nàng có nên tha thứ rồi thuận tiện lừa gạt thêm vài thứ của hắn, chính nàng cứu hắn nha.
Vân Nhiễm về thẳng viện Như Hương đi ngủ.
Đến nửa đêm, Long Nhất quay trở lại bẩm báo: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện?”
Vân Nhiễm cả kinh tỉnh dậy, lúc trước nàng phái Long Nhất đi bảo hộ tiểu Liên Nhi, đã xảy ra chuyện gì?
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Nhiễm mặc quần áo vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Long Nhất trong tay Long Nhất đang ôm tiểu Liên Nhi, lúc này quanh thân ướt nhẹp, Long Nhất cũng không khá hơn, giống như vừa vớt ra từ hồ nước. Vân Nhiễm nhanh chóng xuống giường bảo Long Nhất đặt tiểu Liên Nhi lên nhuyễn tháp, tự mình lấy ra ngân châm châm cứu vài huyệt đạo trên người Liên Nhi.
Long Nhất bẩm báo: “Quận chúa, bọn họ lại dám bắt tiểu Liên Nhi ném xuống hồ, thuộc hạ sợ đánh rắn động cỏ cho nên lặn xuống hồ cứu tiểu Liên Nhi trở về.”
Ánh mắt Vân Nhiêm thâm trầm lạnh băng, tiện nhân Nguyễn Tâm Lan thật tâm ngoan thủ lạt, bà ta chính là tai họa, lúc nào cũng không an phận, cho nên nàng nhất định phải diệt trừ, không những thế còn khiến bà ta sống không bằng chết.
Khóe môi Vân Nhiễm nở nụ cười thị huyết, nàng đâm vài châm, tiểu Liên Nhi tỉnh lại nhìn thấy Vân Nhiễm bổ nhào vào lòng nàng khóc oa oa: “Đại tỷ, tiểu Liên Nhi rất sợ hãi, sợ muốn chết.”
Vân Nhiễm trấn an nàng: “Đừng khóc, không có chuyện gì, tiểu Liên Nhi có muốn bắt người xấu không?”
“Có ạ,” tiểu Liên Nhi tuy rằng nhỏ, nhưng cũng lớn lên trong đại trạch, đã sớm trưởng thành, cho nên gật đầu,Vân Nhiễm nhìn nàng: “Vậy ngươi phải nghe lời đại tỷ, trước mắt cùng Dữu Tử tỷ tỷ trốn đi, chờ tỷ bắt được người xấu, sẽ đón ngươi về, nếu không người xấu còn có thể bắt ngươi.”
Tiểu Liên Nhi vừa nghe thấy đã nhanh chóng gật đầu: “Được, tiểu Liên Nhi nghe lời đại tỷ.”
Vân Nhiễm đứng dậy cho gọi Dữu Tử tiến vào: “Dữu Tử, ngươi đem tiểu Liên Nhi về chỗ ngươi ở hai ngày, đừng để cho bất kỳ ai nàng ở chỗ ngươi, bao giờ ta cho người gọi thì hãy trở về.”
Dữu Tử bán mình vào phủ Vân vương, giúp ca ca trong nha có thêm chút tiền chữa bệnh, cứu ca ca một mạng, sau ca ca lại làm ăn nhỏ, gia cảnh cũng dần khá lên, muốn chuộc Dữu Tử ra ngoài, nhưng Dữu Tử băn khoăn nàng đi ra ngoài sẽ tốt sao, với điều kiện nhà họ cũng sẽ không gả được cho người tốt, tương lai ca ca còn phải cưới vợ, nàng về chỉ khiến lãng phí tiền của nhiều thêm một miệng ăn. Về phần nàng ở lại hiện tại là nhị đẳng nha hoàn của quận chúa chỉ cần trung thành tận tâm quận chúa sẽ không để nàng thiệt còn tốt hơn so với về nhà, cho nên nàng kiên trì ở lại.
Lúc này Dữu Tử nghe quận chúa nói vậy liền nhanh chóng gật đầu: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ sẽ không để người khác phát hiện ra lục tiểu thư.”
Vân Nhiễm nhìn Long Nhất, “Bí mật đưa Dữu Tử cùng Liên Nhi ra ngoài.”
“Ân, quận chúa,” Long Nhất trả lời nhanh chóng đem Dữu Tử cùng tiểu Liên Nhi rời đi, trong phòng lại im lặng, Sơn Trà hầu hạ Vân Nhiễm lên giường, vừa hỏi: “Quận chúa, người nói xem vì sao bọn họ lại đẩy tiểu Liên Nhi xuống nước.”
Về điểm đó Vân Nhiễm cũng không hiểu tưởng tận, nàng chỉ nghĩ bọn họ muốn hại nàng, hiện tại sao lại liên lụy đến Liên Nhi, chẳng lẽ nữ nhân kia phát cuồng giết người lung tung.
“Việc này, sáng mai sẽ rõ thôi.”
Vân Nhiễm thay quần áo ngủ phất tay cho Sơn Trà ra ngoài nghỉ ngơi, đêm đã khuya, sáng mai nàng còn phải dậy sớm hầu hạ nàng.
Sơn Trà đem màn sa buông cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Trong phòng Vân Nhiễm lại không ngủ được, nàng đang suy nghĩ đến cùng Nguyễn tiện nhân muốn làm gì, vì sao lại ra tay với tiểu Liên Nhi.
Nang đang tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy không khí có thay đổi, tay nàng khẽ động xuất ra một cây châm tú hoa, đợi người tới gần giường, nàng nhanh nhẹn tập kích tới, cây châm nhắm thẳng huyệt đạo trí mạng.
Một thân ảnh màu trắng khẽ phất tay, vang lên tiếng binh khí va chạm vào nhau trong đêm tối.
“Quận chúa thật tàn nhẫn.”
Vân Nhiễm đưa tay vén rèm nhìn bên ngoài, thấy đứng trước giường là Bạch Liên hoa Yến Kỳ, ánh đèn phủ lên thân hình, thần thái sinh động ánh mắt sáng quắc, khóe môi cười như nước, vẻ mặt chân thành nhìn Vân Nhiễm nói: “Bản quận vương tới nhận tội chịu đòn.”
Hắn vừa lên tiếng, lúc này Vân Nhiễm mới để ý thấy trên lưng hắn mang hai chiếc roi mây, một thân tuyết hoa cẩm bào lại có hai chiếc roi mây trông thật quái dị, nhưng hắn lại tươi cười, khóe miệng Vân Nhiễm giật giật cứng đừ nhìn Yến đại quận vương.
“”Yến quận vương, cái này ngươi gọi là nhận tội chịu đòn sao, nửa đêm tiến đến khuê phòng ta, sau lưng mang theo roi mây, vậy gọi là chịu đòn.”
“Không gọi là nhận tội chịu đòn, xin hỏi quận chúa gọi là gì?”
Yến đại quận vương làm ra vẻ không ngại học hỏi, khuôn mặt cười như nắng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, Vẫn Nhiễm không dư hơi đôi co với hắn, chịu tội là chịu tội, cắn răng nói lớn: “Nhận tội chịu đòn có phải là nên quỳ xuống không?”
Vẻ mặt Yến đại quận vương khó xử nhìn Vân Nhiễm: “Không phải bản quận vương không quỳ, sự thật là đầu gối của bản quận vương bị thương, xin quận chúa thứ lỗi ta không thể quỳ, vì để phòng quận chúa nghĩ bản vương nói dối, mời quận chúa kiểm tra vết thương.
Hắn nói xong nhanh nhẹn tháo giầy, muốn kéo ống quần lên, động tác lưu loát liền mạch. Vân Nhiễm đen mặt, nhất định là hắn cố ý, nửa đêm chạy tới phòng nàng nhận tội lại nói không thể quỳ, hiện tại kéo ống quần lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chỉ sợ đầu gối thật sự có vết thương.
Vân Nhiễm tái mặt, Bạch Liên hoa, xem như ngươi lợi hại.
“Bỏ qua đi, ngươi không cần kéo, ta tin tưởng đầu gối ngươi bị thương không cần quỳ.”
Nếu để người khác biết, một đại nam nhân như vậy ban đêm lại cởi giầy kéo quần ở trong phòng nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa nàng không có hứng thú nhìn chân hắn.
Yến Kỳ vừa kéo ống quần vừa nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa xác định không kiểm tra, bản quận vương thật sự bị thương, nếu không nhất định sẽ quỳ tạ lỗi với quận chúa.”
Vân Nhiễm không nhiều lời, xem như hắn lợi hại âm trầm phất ta: “Ta đây đại nhân đại lượng, không chấp nhặt ngươi thả ống quần xuống xỏ giầy vào đi.”
Yến Kỳ chậm rãi mặc quần áo, khôi phục lại vẻ phong hoa tuyết nguyệt nhìn Vân Nhiễm: “Vậy chuyện thứ nhất coi như bản quận vương qua cửa đúng không/”
Vân Nhiễm muốn nói không qua, nhưng nhin Yến quận vương lại muốn kéo ống quần, nàng lại thôi. Thật là đau đầu, nàng muốn hắn nhận tội chịu đòn là ở trước mặt mọi người, ai ngờ hắn đoán được ý định nhanh chóng nửa đêm chạy tới đây còn chuẩn bị đầy đủ phụ kiện, nàng căn bản không kịp đáp trả.
Người này cũng thật âm hiểm, khiến nàng không còn lời nào để nói.
“Chuyện thứ hai, trả lại ta bốn vạn năm trăm ngàn lượng ngân phiếu, đúng rồi, không cần giống như lần trước, nếu còn đưa ngân phiếu giả đừng trách bản quận chúa trở mặt. Nếu bức ta nổi giận, ta đồng ý gả cho hoàng thượng làm sủng phi sau đó ngày ngày tính kế phủ Yến vương, không tin không thu thập được ngươi.”
Yến Kỳ cười nhu hòa: “Tuyệt đối là thật, mời quận chúa kiểm tra.”
Yến Kỳ hé ra ngân phiếu, Vân Nhiễm cầm lấy soi dưới ngọn đèn, sắc mặt khá lên một chút, khóe môi lộ ý cười, nhìn Yến Kỳ cũng vừa mắt hơn, vì người nào đó đưa không phải bốn vạn năm nghìn mà là mười vạn lượng ngân phiếu.
Vân Nhiễm cười tươi thu hồi ngân phiếu nhìn Yến quận vương phất tay: “Tốt rồi, Bạch Liên hoa, ngươi qua cửa, bản quận chúa tha thứ cho ngươi, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, yên tâm, bản quận chúa sẽ không tính kế ngươi nữa.”
Yến Kỳ thâm thúy cười kinh diễm: “Quận chúa Trường Bình quả nhiên rộng lượng, Yến mỗ bội phục.”
Lời nói hay ai cũng thích nghe, Vân Nhiễm cũng không ngoại lệ, trong lòng quyết định tha thứ cho hắn, hắn làm tất cả cũng vì phủ Vân vương, nếu không lấy giao tình giữa hai phủ hắn không muốn cưới nàng cũng sẽ nói với nàng một tiếng. Huống chi hắn từ nàng, nàng cũng từ hắn coi như là hòa.
“Đi thôi,” Vân Nhiễm phất tay nằm xuống giường, đêm nay nàng cũng chưa được ngủ, hiện tại thấy mệt mỏi.
Ai ngờ nàng vừa nằm xuống, một đạo ánh sáng đã lao vào, Vân Nhiễm cả kinh sắc mặt khó coi, có lẽ nào Yến tiện nhân tự nhiên nổi sắc tâm, Vân Nhiễm kêu lên: “Yến tiện nhân, ngươi muốn chết sao.”
Ngón tay thon dài như ngọc nhanh chóng bịt miệng nàng lại, trong bóng tối ánh mắt Yến Kỳ long lanh nhìn Vân Nhiễm, nàng toát mồ hôi lạnh, không thể nào Yến tiện nhân thật sự nổi sắc tâm sao, lại dám lên giường của nàng, đây là hắn muốn chết, Vân Nhiễm động ngón tay một cây châm đâm về phía Yến quận vương.
Vân Tử Khiếu thở dài, nhìn toàn diện, Yến Kỳ với nữ nhi quả là một đôi trời sinh, bởi vì hai nhà cùng ngồi chung một thuyền không có chuyện phản bội, nữ với Yến Kỳ lại cực xứng đôi tuyệt đối là kim đồng ngọc nữ, nhưng hiện tại nữ nhi không có ý đó, chuyện này khó có khả năng xảy ra.
Vân Nhiễm nào biết tâm tư của phụ vương, thời khắc này tâm trạng nàng đang vô cùng tốt, đi thẳng về viện Như Hương trên đường còn đang nghĩ nếu Bạch Liên hoa làm được hai chuyện nàng yêu cầu, nàng có nên tha thứ rồi thuận tiện lừa gạt thêm vài thứ của hắn, chính nàng cứu hắn nha.
Vân Nhiễm về thẳng viện Như Hương đi ngủ.
Đến nửa đêm, Long Nhất quay trở lại bẩm báo: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện?”
Vân Nhiễm cả kinh tỉnh dậy, lúc trước nàng phái Long Nhất đi bảo hộ tiểu Liên Nhi, đã xảy ra chuyện gì?
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Nhiễm mặc quần áo vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy Long Nhất trong tay Long Nhất đang ôm tiểu Liên Nhi, lúc này quanh thân ướt nhẹp, Long Nhất cũng không khá hơn, giống như vừa vớt ra từ hồ nước. Vân Nhiễm nhanh chóng xuống giường bảo Long Nhất đặt tiểu Liên Nhi lên nhuyễn tháp, tự mình lấy ra ngân châm châm cứu vài huyệt đạo trên người Liên Nhi.
Long Nhất bẩm báo: “Quận chúa, bọn họ lại dám bắt tiểu Liên Nhi ném xuống hồ, thuộc hạ sợ đánh rắn động cỏ cho nên lặn xuống hồ cứu tiểu Liên Nhi trở về.”
Ánh mắt Vân Nhiêm thâm trầm lạnh băng, tiện nhân Nguyễn Tâm Lan thật tâm ngoan thủ lạt, bà ta chính là tai họa, lúc nào cũng không an phận, cho nên nàng nhất định phải diệt trừ, không những thế còn khiến bà ta sống không bằng chết.
Khóe môi Vân Nhiễm nở nụ cười thị huyết, nàng đâm vài châm, tiểu Liên Nhi tỉnh lại nhìn thấy Vân Nhiễm bổ nhào vào lòng nàng khóc oa oa: “Đại tỷ, tiểu Liên Nhi rất sợ hãi, sợ muốn chết.”
Vân Nhiễm trấn an nàng: “Đừng khóc, không có chuyện gì, tiểu Liên Nhi có muốn bắt người xấu không?”
“Có ạ,” tiểu Liên Nhi tuy rằng nhỏ, nhưng cũng lớn lên trong đại trạch, đã sớm trưởng thành, cho nên gật đầu,Vân Nhiễm nhìn nàng: “Vậy ngươi phải nghe lời đại tỷ, trước mắt cùng Dữu Tử tỷ tỷ trốn đi, chờ tỷ bắt được người xấu, sẽ đón ngươi về, nếu không người xấu còn có thể bắt ngươi.”
Tiểu Liên Nhi vừa nghe thấy đã nhanh chóng gật đầu: “Được, tiểu Liên Nhi nghe lời đại tỷ.”
Vân Nhiễm đứng dậy cho gọi Dữu Tử tiến vào: “Dữu Tử, ngươi đem tiểu Liên Nhi về chỗ ngươi ở hai ngày, đừng để cho bất kỳ ai nàng ở chỗ ngươi, bao giờ ta cho người gọi thì hãy trở về.”
Dữu Tử bán mình vào phủ Vân vương, giúp ca ca trong nha có thêm chút tiền chữa bệnh, cứu ca ca một mạng, sau ca ca lại làm ăn nhỏ, gia cảnh cũng dần khá lên, muốn chuộc Dữu Tử ra ngoài, nhưng Dữu Tử băn khoăn nàng đi ra ngoài sẽ tốt sao, với điều kiện nhà họ cũng sẽ không gả được cho người tốt, tương lai ca ca còn phải cưới vợ, nàng về chỉ khiến lãng phí tiền của nhiều thêm một miệng ăn. Về phần nàng ở lại hiện tại là nhị đẳng nha hoàn của quận chúa chỉ cần trung thành tận tâm quận chúa sẽ không để nàng thiệt còn tốt hơn so với về nhà, cho nên nàng kiên trì ở lại.
Lúc này Dữu Tử nghe quận chúa nói vậy liền nhanh chóng gật đầu: “Quận chúa yên tâm, nô tỳ sẽ không để người khác phát hiện ra lục tiểu thư.”
Vân Nhiễm nhìn Long Nhất, “Bí mật đưa Dữu Tử cùng Liên Nhi ra ngoài.”
“Ân, quận chúa,” Long Nhất trả lời nhanh chóng đem Dữu Tử cùng tiểu Liên Nhi rời đi, trong phòng lại im lặng, Sơn Trà hầu hạ Vân Nhiễm lên giường, vừa hỏi: “Quận chúa, người nói xem vì sao bọn họ lại đẩy tiểu Liên Nhi xuống nước.”
Về điểm đó Vân Nhiễm cũng không hiểu tưởng tận, nàng chỉ nghĩ bọn họ muốn hại nàng, hiện tại sao lại liên lụy đến Liên Nhi, chẳng lẽ nữ nhân kia phát cuồng giết người lung tung.
“Việc này, sáng mai sẽ rõ thôi.”
Vân Nhiễm thay quần áo ngủ phất tay cho Sơn Trà ra ngoài nghỉ ngơi, đêm đã khuya, sáng mai nàng còn phải dậy sớm hầu hạ nàng.
Sơn Trà đem màn sa buông cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Trong phòng Vân Nhiễm lại không ngủ được, nàng đang suy nghĩ đến cùng Nguyễn tiện nhân muốn làm gì, vì sao lại ra tay với tiểu Liên Nhi.
Nang đang tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy không khí có thay đổi, tay nàng khẽ động xuất ra một cây châm tú hoa, đợi người tới gần giường, nàng nhanh nhẹn tập kích tới, cây châm nhắm thẳng huyệt đạo trí mạng.
Một thân ảnh màu trắng khẽ phất tay, vang lên tiếng binh khí va chạm vào nhau trong đêm tối.
“Quận chúa thật tàn nhẫn.”
Vân Nhiễm đưa tay vén rèm nhìn bên ngoài, thấy đứng trước giường là Bạch Liên hoa Yến Kỳ, ánh đèn phủ lên thân hình, thần thái sinh động ánh mắt sáng quắc, khóe môi cười như nước, vẻ mặt chân thành nhìn Vân Nhiễm nói: “Bản quận vương tới nhận tội chịu đòn.”
Hắn vừa lên tiếng, lúc này Vân Nhiễm mới để ý thấy trên lưng hắn mang hai chiếc roi mây, một thân tuyết hoa cẩm bào lại có hai chiếc roi mây trông thật quái dị, nhưng hắn lại tươi cười, khóe miệng Vân Nhiễm giật giật cứng đừ nhìn Yến đại quận vương.
“”Yến quận vương, cái này ngươi gọi là nhận tội chịu đòn sao, nửa đêm tiến đến khuê phòng ta, sau lưng mang theo roi mây, vậy gọi là chịu đòn.”
“Không gọi là nhận tội chịu đòn, xin hỏi quận chúa gọi là gì?”
Yến đại quận vương làm ra vẻ không ngại học hỏi, khuôn mặt cười như nắng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, Vẫn Nhiễm không dư hơi đôi co với hắn, chịu tội là chịu tội, cắn răng nói lớn: “Nhận tội chịu đòn có phải là nên quỳ xuống không?”
Vẻ mặt Yến đại quận vương khó xử nhìn Vân Nhiễm: “Không phải bản quận vương không quỳ, sự thật là đầu gối của bản quận vương bị thương, xin quận chúa thứ lỗi ta không thể quỳ, vì để phòng quận chúa nghĩ bản vương nói dối, mời quận chúa kiểm tra vết thương.
Hắn nói xong nhanh nhẹn tháo giầy, muốn kéo ống quần lên, động tác lưu loát liền mạch. Vân Nhiễm đen mặt, nhất định là hắn cố ý, nửa đêm chạy tới phòng nàng nhận tội lại nói không thể quỳ, hiện tại kéo ống quần lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chỉ sợ đầu gối thật sự có vết thương.
Vân Nhiễm tái mặt, Bạch Liên hoa, xem như ngươi lợi hại.
“Bỏ qua đi, ngươi không cần kéo, ta tin tưởng đầu gối ngươi bị thương không cần quỳ.”
Nếu để người khác biết, một đại nam nhân như vậy ban đêm lại cởi giầy kéo quần ở trong phòng nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa nàng không có hứng thú nhìn chân hắn.
Yến Kỳ vừa kéo ống quần vừa nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa xác định không kiểm tra, bản quận vương thật sự bị thương, nếu không nhất định sẽ quỳ tạ lỗi với quận chúa.”
Vân Nhiễm không nhiều lời, xem như hắn lợi hại âm trầm phất ta: “Ta đây đại nhân đại lượng, không chấp nhặt ngươi thả ống quần xuống xỏ giầy vào đi.”
Yến Kỳ chậm rãi mặc quần áo, khôi phục lại vẻ phong hoa tuyết nguyệt nhìn Vân Nhiễm: “Vậy chuyện thứ nhất coi như bản quận vương qua cửa đúng không/”
Vân Nhiễm muốn nói không qua, nhưng nhin Yến quận vương lại muốn kéo ống quần, nàng lại thôi. Thật là đau đầu, nàng muốn hắn nhận tội chịu đòn là ở trước mặt mọi người, ai ngờ hắn đoán được ý định nhanh chóng nửa đêm chạy tới đây còn chuẩn bị đầy đủ phụ kiện, nàng căn bản không kịp đáp trả.
Người này cũng thật âm hiểm, khiến nàng không còn lời nào để nói.
“Chuyện thứ hai, trả lại ta bốn vạn năm trăm ngàn lượng ngân phiếu, đúng rồi, không cần giống như lần trước, nếu còn đưa ngân phiếu giả đừng trách bản quận chúa trở mặt. Nếu bức ta nổi giận, ta đồng ý gả cho hoàng thượng làm sủng phi sau đó ngày ngày tính kế phủ Yến vương, không tin không thu thập được ngươi.”
Yến Kỳ cười nhu hòa: “Tuyệt đối là thật, mời quận chúa kiểm tra.”
Yến Kỳ hé ra ngân phiếu, Vân Nhiễm cầm lấy soi dưới ngọn đèn, sắc mặt khá lên một chút, khóe môi lộ ý cười, nhìn Yến Kỳ cũng vừa mắt hơn, vì người nào đó đưa không phải bốn vạn năm nghìn mà là mười vạn lượng ngân phiếu.
Vân Nhiễm cười tươi thu hồi ngân phiếu nhìn Yến quận vương phất tay: “Tốt rồi, Bạch Liên hoa, ngươi qua cửa, bản quận chúa tha thứ cho ngươi, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, yên tâm, bản quận chúa sẽ không tính kế ngươi nữa.”
Yến Kỳ thâm thúy cười kinh diễm: “Quận chúa Trường Bình quả nhiên rộng lượng, Yến mỗ bội phục.”
Lời nói hay ai cũng thích nghe, Vân Nhiễm cũng không ngoại lệ, trong lòng quyết định tha thứ cho hắn, hắn làm tất cả cũng vì phủ Vân vương, nếu không lấy giao tình giữa hai phủ hắn không muốn cưới nàng cũng sẽ nói với nàng một tiếng. Huống chi hắn từ nàng, nàng cũng từ hắn coi như là hòa.
“Đi thôi,” Vân Nhiễm phất tay nằm xuống giường, đêm nay nàng cũng chưa được ngủ, hiện tại thấy mệt mỏi.
Ai ngờ nàng vừa nằm xuống, một đạo ánh sáng đã lao vào, Vân Nhiễm cả kinh sắc mặt khó coi, có lẽ nào Yến tiện nhân tự nhiên nổi sắc tâm, Vân Nhiễm kêu lên: “Yến tiện nhân, ngươi muốn chết sao.”
Ngón tay thon dài như ngọc nhanh chóng bịt miệng nàng lại, trong bóng tối ánh mắt Yến Kỳ long lanh nhìn Vân Nhiễm, nàng toát mồ hôi lạnh, không thể nào Yến tiện nhân thật sự nổi sắc tâm sao, lại dám lên giường của nàng, đây là hắn muốn chết, Vân Nhiễm động ngón tay một cây châm đâm về phía Yến quận vương.
/242
|