Nhạc Thiên Tuyết đi tới một gian hàng nhỏ, thuận miệng hỏi: "Lý công tử hôm nay đem theo bao nhiêu bạc vậy?"
Lý công tử cao giọng đáp: "Không nhiều, chỉ đem theo một ngàn lượng."
Nhạc Thiên Tuyết cười cười: "Vậy thì tốt, ta không mang theo bạc, ngươi trả giúp ta đi, những thứ đồ này, ta đều muốn tất."
Cái gian hàng nhỏ này chỉ bày bán toàn những cây trâm cài đầu sơ sài, giá cả cũng không đắt lắm, Lý công tử liền hào phóng mua theo ý của Nhạc Thiên Tuyết.
Chút tiền lẻ này, hắn dư sức trả được.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, Nhạc Thiên Tuyết đều vòng qua những gian hàng nhỏ, bắt Lý công tử mua hết thứ này đến thứ kia, số lượng càng nhiều, bạc lại càng ít, nguyên cả một khu chợ đều được Nhạc Thiên Tuyết ghé thăm, cuối cùng nàng đã hao tốn của Lý công tử hai trăm lạng bạc ròng.
"Tuyết Nhi muội muội, muội đã đi lâu như vậy, chắc cũng đã mệt rồi, thôi đừng mua nữa, chúng ta đi ăn cơm cái đã." Lý công tử ểu oải lau mồ hôi, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng bị vét sạch túi cho mà xem.
Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu, không chần chừ liền bước vào Thiên Kim lâu gần đấy gọi cơm.
Đây là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất kinh thành, nàng vào đây chính là muốn ăn một bữa no nê ngon lành, mặc kệ Lý công tử đã rỗng túi hay chưa.
Bọn họ vừa mới bước vào, đã có người từ trên lầu hai chú ý đến.
Hạo Nguyệt thấy khóe miệng Vương gia thoáng lên nét cười, nàng còn tưởng chính mình bị hoa mắt.
"Vương gia, ngài đang nhìn cái gì thú vị sao?" Hạo Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Chiến Liên Thành lần tìm tay vịn của xe đẩy, cũng không thèm trả lời câu hỏi vừa nãy của Hạo Nguyệt.
Hôm nay hắn vẫn như trước khoác lên mình chiếc áo choàng đen đơn thuần, chỉ có điều mái tóc không xõa ra nữa mà được buộc lên gọn gàng, toát ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hạo Nguyệt cũng đã quen với việc này nên không để ý nhiều, tiếp tục nói: "Truy Tinh đã tra ra được, linh dược kia là bị Nhan gia đoạt được ở phòng đấu giá, đoán chừng ít ngày nữa sẽ đem đi đấu giá lại."
Truy Tinh cũng giống như Hạo Nguyệt, đều là vệ sĩ thân cận của Chiến Liên Thành.
Chiến Liên Thành gõ nhẹ ngón tay lên xe đẩy, nói: "Mua lại."
Hạo Nguyệt biết ý của chủ nhân nên liền nói: "Truy Tinh nhất định sẽ mua được linh dược về, Vương gia ngài yên tâm."
Ở một không gian khác trong nhà hàng...
Nhạc Thiên Tuyết liên tục gọi thật nhiều món ăn, hơn nữa tất cả các món đều được cho rất nhiều ớt.
Chỉ có điều những trái ớt kia sớm đã bị chén sạch rồi, Lý công tử căn bản là không hề biết, cứ hùng hổ ăn, lát sau vị cay tràn lên cổ họng, Lý công tử mới cảm thấy cay đến chết người, cái miệng kia chính là sưng phồng lên !
"Tại sao lại như vậy?!" Lý công tử ho sặc sụa đến ra nước mắt: "Thức ăn này làm sao lại cay như vậy?"
Nhạc Thiên Tuyết vẫn bình thản ăn như không có việc gì xảy ra, nàng căn bản là một chút ảnh hưởng cũng không có bởi nàng là người thích ăn cay, mà Lý công tử thì lại không ăn được cay.
Cuối cùng Lý công tử gọi tiểu nhị lại, phân bua rằng mấy món ăn này có vấn đề nhưng thực chất là thức ăn này chẳng có vấn đề gì nên đương nhiên nhà hàng sẽ không chịu trách nhiệm. Phải rồi, là anh không ăn cay được thì sao lại đổ cho đầu bếp chúng tôi làm ăn bê bối?!
Nhạc Thiên Tuyết sau khi ăn no rồi, ung dung đứng lên bước ra khỏi nhà hàng, cũng chẳng màng quan tâm xem Lý công tử sẽ như thế nào.
Lý công tử muốn đuổi theo Nhạc Thiên Tuyết, nhưng lại bị tiểu nhị kéo lại, nói thức ăn trên bàn kia phải trả một ngàn lượng, Lý công tử sờ soạn khắp người mình nhưng căn bản hắn không có nhiều tiền như vậy!
Cho nên, hắn bị giữ lại trong nhà hàng trả tiền nợ...
Nhạc Thiên Tuyết sau khi thoát khỏi Lý công tử, liền kêu Tiểu Hoa đi về phủ tướng quân trước, còn nàng thì một mình đi tới Tửu Hoa lâu.
Hoa lâu này bất luận ban ngày hay là ban đêm, khách khứa đều ra vào nườm nượp, đây chính là nơi uống rượu mua vui hảo hạng ở kinh thành.
Và tiểu nha đầu nàng cứ thế đem mặt xấu tiến vào, cho dù có bao nhiêu ánh mắt trong Hoa lâu đang nhìn chằm chặp để chiêm ngưỡng dung nhan độc nhất kia của nàng, nàng cũng mặc kệ mà tiêu sái đi tới ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ mà đến cả đại thần trong cung, cũng phải tôn xưng nàng một tiếng Quỷ Y cô nương.
Nhạc Thiên Tuyết ngồi ở trong phòng khách, đem son phấn trên mặt lau đi sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thoải mái được một chút a.
Ngày hôm nay nàng tự bôi nhọ hình tượng của mình, quả là khó chịu và không dễ dàng gì.
Từ chiếc màn phía sau gian phòng truyền ra một tiếng cười nhẹ: "Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, thật là khiến ta ăn mất ngon mà."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn lại xiêm y của mình, quả thực, nàng cũng là suýt chút nữa không nhìn nổi.
Nàng liền đem chục cây trâm trên búi tóc nhất nhất lấy xuống, sau đó mới nói lại: "Đừng có nhìn dáng vẻ bên ngoài của ta, phải tập trung vào cái tâm của ta kìa."
Người kia chậm rãi vén màn đi ra, đó là một nữ nhân tuyệt sắc, trên người mặc xiêm y màu đỏ được làm từ lụa mỏng càng làm tăng thêm vẻ yêu mị mê người.
Người này, vừa vặn chính là chủ nhân của Thiên Kim lâu và Tựu Hoa lâu, Ân Tô Tô, cũng là người duy nhất biết được danh phận Quỷ Y của Nhạc Thiên Tuyết.
Hai người vốn là trong khoảng cách tám gậy tre cũng không gặp nhau, nhưng là một tháng trước, Nhạc Thiên Tuyết nửa đêm trèo tường hồi phủ thì phát hiện thấy Ân Tô Tô bị thương trúng độc, lúc này mới cứu nàng ta, hai người từ đó hợp tác, tương trợ lẫn nhau rất ăn nhịp.
Ân Tô Tô bật cười, "Được rồi, bữa cơm vừa nãy ta kêu người ta bỏ không ít ớt như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?"
"Vô cùng hài lòng." Nhạc Thiên Tuyết vui vẻ nói.
Ân Tô Tô ngồi xuống đối diện Nhạc Thiên Tuyết, bỗng nghiêm nghị nói: "Ta đã hỏi thăm được một tin tức quan trọng, linh dược thất sắc kia sau ba ngày nữa sẽ được đấu giá ở Nhan gia, giá khởi điểm là ba trăm lượng."
Nhạc Thiên Tuyết tinh thần lập tức phấn chấn lên hẳn, rốt cục nàng cũng chờ được đến ngày có được linh dược trong tay!
"Ba trăm lượng này cũng không tính là quá đắt, ta phải chuẩn bị thêm một chút bạc nữa mới được." Nhạc Thiên Tuyết nói.
Ân Tô Tô gật đầu tán thành: "Cứ như vậy, kinh mạch trên người ngươi sẽ có thể đả thông được rồi."
Không sai, Nhạc Thiên Tuyết sau khi tới đây mới phát hiện, nguyên chủ của thân thể này là có vấn đề, gân mạch bị phong ấn, đâm ra không tu luyện được nội lực.
Cho nên bây giờ muốn đánh thông kinh mạch thì chỉ có cách là dựa vào linh dược kia mà thôi.
Nhưng nàng không biết, Chiến Liên Thành cũng giống như nàng, đều là muốn có được thất sắc linh dược, một Đại Vương gia, một Quỷ Y nhân cùng tranh cướp một linh dược đơn, chỉ sợ là muốn chiến to đến long trời lở đất luôn rồi.
Lý công tử cao giọng đáp: "Không nhiều, chỉ đem theo một ngàn lượng."
Nhạc Thiên Tuyết cười cười: "Vậy thì tốt, ta không mang theo bạc, ngươi trả giúp ta đi, những thứ đồ này, ta đều muốn tất."
Cái gian hàng nhỏ này chỉ bày bán toàn những cây trâm cài đầu sơ sài, giá cả cũng không đắt lắm, Lý công tử liền hào phóng mua theo ý của Nhạc Thiên Tuyết.
Chút tiền lẻ này, hắn dư sức trả được.
Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, Nhạc Thiên Tuyết đều vòng qua những gian hàng nhỏ, bắt Lý công tử mua hết thứ này đến thứ kia, số lượng càng nhiều, bạc lại càng ít, nguyên cả một khu chợ đều được Nhạc Thiên Tuyết ghé thăm, cuối cùng nàng đã hao tốn của Lý công tử hai trăm lạng bạc ròng.
"Tuyết Nhi muội muội, muội đã đi lâu như vậy, chắc cũng đã mệt rồi, thôi đừng mua nữa, chúng ta đi ăn cơm cái đã." Lý công tử ểu oải lau mồ hôi, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sớm muộn gì cũng bị vét sạch túi cho mà xem.
Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu, không chần chừ liền bước vào Thiên Kim lâu gần đấy gọi cơm.
Đây là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất kinh thành, nàng vào đây chính là muốn ăn một bữa no nê ngon lành, mặc kệ Lý công tử đã rỗng túi hay chưa.
Bọn họ vừa mới bước vào, đã có người từ trên lầu hai chú ý đến.
Hạo Nguyệt thấy khóe miệng Vương gia thoáng lên nét cười, nàng còn tưởng chính mình bị hoa mắt.
"Vương gia, ngài đang nhìn cái gì thú vị sao?" Hạo Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Chiến Liên Thành lần tìm tay vịn của xe đẩy, cũng không thèm trả lời câu hỏi vừa nãy của Hạo Nguyệt.
Hôm nay hắn vẫn như trước khoác lên mình chiếc áo choàng đen đơn thuần, chỉ có điều mái tóc không xõa ra nữa mà được buộc lên gọn gàng, toát ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Hạo Nguyệt cũng đã quen với việc này nên không để ý nhiều, tiếp tục nói: "Truy Tinh đã tra ra được, linh dược kia là bị Nhan gia đoạt được ở phòng đấu giá, đoán chừng ít ngày nữa sẽ đem đi đấu giá lại."
Truy Tinh cũng giống như Hạo Nguyệt, đều là vệ sĩ thân cận của Chiến Liên Thành.
Chiến Liên Thành gõ nhẹ ngón tay lên xe đẩy, nói: "Mua lại."
Hạo Nguyệt biết ý của chủ nhân nên liền nói: "Truy Tinh nhất định sẽ mua được linh dược về, Vương gia ngài yên tâm."
Ở một không gian khác trong nhà hàng...
Nhạc Thiên Tuyết liên tục gọi thật nhiều món ăn, hơn nữa tất cả các món đều được cho rất nhiều ớt.
Chỉ có điều những trái ớt kia sớm đã bị chén sạch rồi, Lý công tử căn bản là không hề biết, cứ hùng hổ ăn, lát sau vị cay tràn lên cổ họng, Lý công tử mới cảm thấy cay đến chết người, cái miệng kia chính là sưng phồng lên !
"Tại sao lại như vậy?!" Lý công tử ho sặc sụa đến ra nước mắt: "Thức ăn này làm sao lại cay như vậy?"
Nhạc Thiên Tuyết vẫn bình thản ăn như không có việc gì xảy ra, nàng căn bản là một chút ảnh hưởng cũng không có bởi nàng là người thích ăn cay, mà Lý công tử thì lại không ăn được cay.
Cuối cùng Lý công tử gọi tiểu nhị lại, phân bua rằng mấy món ăn này có vấn đề nhưng thực chất là thức ăn này chẳng có vấn đề gì nên đương nhiên nhà hàng sẽ không chịu trách nhiệm. Phải rồi, là anh không ăn cay được thì sao lại đổ cho đầu bếp chúng tôi làm ăn bê bối?!
Nhạc Thiên Tuyết sau khi ăn no rồi, ung dung đứng lên bước ra khỏi nhà hàng, cũng chẳng màng quan tâm xem Lý công tử sẽ như thế nào.
Lý công tử muốn đuổi theo Nhạc Thiên Tuyết, nhưng lại bị tiểu nhị kéo lại, nói thức ăn trên bàn kia phải trả một ngàn lượng, Lý công tử sờ soạn khắp người mình nhưng căn bản hắn không có nhiều tiền như vậy!
Cho nên, hắn bị giữ lại trong nhà hàng trả tiền nợ...
Nhạc Thiên Tuyết sau khi thoát khỏi Lý công tử, liền kêu Tiểu Hoa đi về phủ tướng quân trước, còn nàng thì một mình đi tới Tửu Hoa lâu.
Hoa lâu này bất luận ban ngày hay là ban đêm, khách khứa đều ra vào nườm nượp, đây chính là nơi uống rượu mua vui hảo hạng ở kinh thành.
Và tiểu nha đầu nàng cứ thế đem mặt xấu tiến vào, cho dù có bao nhiêu ánh mắt trong Hoa lâu đang nhìn chằm chặp để chiêm ngưỡng dung nhan độc nhất kia của nàng, nàng cũng mặc kệ mà tiêu sái đi tới ngồi phịch xuống ghế, dáng vẻ mà đến cả đại thần trong cung, cũng phải tôn xưng nàng một tiếng Quỷ Y cô nương.
Nhạc Thiên Tuyết ngồi ở trong phòng khách, đem son phấn trên mặt lau đi sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thoải mái được một chút a.
Ngày hôm nay nàng tự bôi nhọ hình tượng của mình, quả là khó chịu và không dễ dàng gì.
Từ chiếc màn phía sau gian phòng truyền ra một tiếng cười nhẹ: "Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, thật là khiến ta ăn mất ngon mà."
Nhạc Thiên Tuyết nhìn lại xiêm y của mình, quả thực, nàng cũng là suýt chút nữa không nhìn nổi.
Nàng liền đem chục cây trâm trên búi tóc nhất nhất lấy xuống, sau đó mới nói lại: "Đừng có nhìn dáng vẻ bên ngoài của ta, phải tập trung vào cái tâm của ta kìa."
Người kia chậm rãi vén màn đi ra, đó là một nữ nhân tuyệt sắc, trên người mặc xiêm y màu đỏ được làm từ lụa mỏng càng làm tăng thêm vẻ yêu mị mê người.
Người này, vừa vặn chính là chủ nhân của Thiên Kim lâu và Tựu Hoa lâu, Ân Tô Tô, cũng là người duy nhất biết được danh phận Quỷ Y của Nhạc Thiên Tuyết.
Hai người vốn là trong khoảng cách tám gậy tre cũng không gặp nhau, nhưng là một tháng trước, Nhạc Thiên Tuyết nửa đêm trèo tường hồi phủ thì phát hiện thấy Ân Tô Tô bị thương trúng độc, lúc này mới cứu nàng ta, hai người từ đó hợp tác, tương trợ lẫn nhau rất ăn nhịp.
Ân Tô Tô bật cười, "Được rồi, bữa cơm vừa nãy ta kêu người ta bỏ không ít ớt như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?"
"Vô cùng hài lòng." Nhạc Thiên Tuyết vui vẻ nói.
Ân Tô Tô ngồi xuống đối diện Nhạc Thiên Tuyết, bỗng nghiêm nghị nói: "Ta đã hỏi thăm được một tin tức quan trọng, linh dược thất sắc kia sau ba ngày nữa sẽ được đấu giá ở Nhan gia, giá khởi điểm là ba trăm lượng."
Nhạc Thiên Tuyết tinh thần lập tức phấn chấn lên hẳn, rốt cục nàng cũng chờ được đến ngày có được linh dược trong tay!
"Ba trăm lượng này cũng không tính là quá đắt, ta phải chuẩn bị thêm một chút bạc nữa mới được." Nhạc Thiên Tuyết nói.
Ân Tô Tô gật đầu tán thành: "Cứ như vậy, kinh mạch trên người ngươi sẽ có thể đả thông được rồi."
Không sai, Nhạc Thiên Tuyết sau khi tới đây mới phát hiện, nguyên chủ của thân thể này là có vấn đề, gân mạch bị phong ấn, đâm ra không tu luyện được nội lực.
Cho nên bây giờ muốn đánh thông kinh mạch thì chỉ có cách là dựa vào linh dược kia mà thôi.
Nhưng nàng không biết, Chiến Liên Thành cũng giống như nàng, đều là muốn có được thất sắc linh dược, một Đại Vương gia, một Quỷ Y nhân cùng tranh cướp một linh dược đơn, chỉ sợ là muốn chiến to đến long trời lở đất luôn rồi.
/224
|