Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Mục Sâm trở về thương lượng thêm với với căn cứ trưởng Vương.
Căn cứ mà bọn họ nói đến, kỳ thật cũng chỉ là tin tức của rất lâu của trước đây rồi, bây giờ nó có tình huống như thế nào, bọn họ cũng không biết.
Hoàn cảnh địa lý thành phố C không tồi, mức độ tàn phá thành phố cũng không cao.
Nếu đánh hết được Zombie, đúng là rất thích hợp làm căn cứ.
Hơn nữa Linh Quỳnh nói nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh, căn cứ trưởng Vương cũng có chút động tâm.
...
Ngày hôm sau, Mục Sâm liên hệ với Linh Quỳnh qua bộ đàm, nói bọn họ đồng ý.
Nhưng Linh Quỳnh lại đề ra một điều kiện, phải trả vàng.
Mục Sâm: "......"
Chơi hắn à?
"Nhưng mà các người có thể vào đây trước, tôi tin Mục tiên sinh sẽ không quỵt nợ, khi nào đi ra ngoài tìm vật tư, thuận tiện giúp tôi mang về là được."
"......"
Mục Sâm hít sâu một hơi.
Mục Sâm đồng ý điều kiện của Linh Quỳnh, hỏi ra nghi vấn của mình: "Không phải các người nói có quá nhiều người vào thành sẽ dẫn Zombie tới sao? Bọn ta có đông người như vậy, vào thành có vấn đề gì không?"
"Không có nha, khi nào tôi sắp xếp xong lại liên hệ với anh."
Linh Quỳnh bên đầu dây bên kia trực tiếp kết thúc trò chuyện.
Đến tối, có người lái xe từ trong thành phố ra, bảo bọn họ đi theo.
Buổi tối vào thành khiến Mục Sâm có chút lo lắng.
Nhưng người tới đón bọn họ nói, buổi tối mới an toàn.
"......"
Bọn họ có nhiều người như vậy, sẽ tạo ra động tĩnh cũng không nhỏ, buổi tối có thể an toàn sao?
Trên đường đi Mục Sâm cứ lo lắng đề phòng, nhưng dọc theo đường đi cũng chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một con Zombie cũng chưa nhìn thấy.
Sau này Mục Sâm mới biết được phòng thí nghiệm có mấy con 'kiến chúa', nghe nói là Linh Quỳnh bắt được.
Khi cần dẫn dụ Zombie đi, thì dắt 'kiến chúa' đi ra ngoài.
Zombie liền sẽ chạy theo.
Khi không cần nữa, cho ' kiến hậu ' vào một cái lồng kín, Zombie liền sẽ tự động tản đi.
Mục Sâm: "......"
Zombie còn có thể dùng như vậy à?
...
Nhờ Mục Sâm mang người đến để sử dụng, lũ Zombie rất nhanh đã được giải quyết sạch sẽ.
Rốt cuộc cũng không cần quá lao lực, chỉ cần dẫn Zombie tới chỗ được sắp đặt sẵn, sau đó lại đóng cửa đánh Zombie.
Chia thành từng nhóm để đánh.
"Nếu vắc-xin phòng bệnh được nghiên cứu ra, bọn họ có khả năng trở về bình thường hay không?"
Mục Sâm nhìn tường vây đâm loạn Zombie, hỏi ra một vấn đề.
"Không biết, nhưng nếu bây giờ anh không diệt chúng, anh cũng sẽ trở thành một trong số chúng." Linh Quỳnh nằm lên ghế dựa bên cạnh "Anh muốn tuẫn táng vì chúng nó, nhưng tôi thì không."
Mục Sâm: "......"
Mục Sâm hiểu đạo lý này.
Trước khi vắc-xin phòng bệnh xuất hiện, nếu không diệt Zombie, cũng chỉ có thể chờ Zombie tiêu diệt bọn họ.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Linh Quỳnh ý bảo hắn hỏi.
"Vì sao Zombie lại không đến chỗ chúng ta đã giải quyết hết Zombie nữa?"
Linh Quỳnh: "Anh muốn biết hả?"
Mục Sâm: "Ừm."
Linh Quỳnh cười cong cong mi mắt: "Tôi không nói cho anh."
"......"
Là vì Khương Tầm Sở kết hợp ' virus ức chế ' và 'virus Zombie ' trong thân thể hắn làm ra một loại thuốc hỗn hợp.
Virus Zombie rất chán ghét loại thuốc hỗn hợp này, sẽ chủ động rời xa.
Nhưng mà loại thuốc hỗn hợp này không thể tiêu diệt virus, chỉ là làm virus Zombie chán ghét thôi.
...
Những bức tường cao dần dần được xây dựng ở bên ngoài thành phố C, ngẫu nhiên cũng sẽ có người sống sót đến, trở thành một phần của thành phố C.
Sau này lại là những người bên ngoài nghe thấy tin tức, cố tình tìm đến đây.
Căn cứ trưởng Vương có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên quyền quản lý thành phố C, Linh Quỳnh đã giao cho căn cứ trưởng Vương.
Nhưng Linh Quỳnh vẫn có một quyền phủ quyết, nếu có cái quyết định nào, mà cô không đồng ý, liền không thể tiến hành.
Đại khái là một năm sau, có người sống sót đi vào, mang đến tin tức bên ngoài.
Căn cứ S bị diệt rồi.
Nghe nói là trong căn cứ S bị bạo phát virus.
Hầu hết mọi người đều có thể chạy thoát, lục tục chạy đến thành phố C.
Từ lời những người khác nhau, bọn họ đã biết được chân tướng.
Căn cứ S không chịu từ bỏ nghiên cứu của mình, mà lại thiếu đi thứ mấu chốt là virus ức chế, tự nhiên sẽ không có nhiều tiến triển.
Nhưng mà trong thời gian nghiên cứu, bọn họ đã làm ra một loại 'vắc-xin phòng bệnh'.
Cái 'vắc-xin phòng bệnh' này đang trong quá trình thử nghiệm với Zombie, có một tác dụng nhất định, nhưng đó mới chỉ là kết luận sơ bộ.
Có một người trong phòng thí nghiệm sơ suất, bị Zombie thực nghiệm cắn.
Bởi vì quá sợ hãi, người đó đã tiêm vào vắc-xin phòng bệnh kia vào người mình.
Hắn quả thật là không có phát bệnh, người kia cũng cho rằng vắc-xin phòng bệnh có tác dụng, tránh được một kiếp nạn.
Ai biết 24 giờ sau mới biến dị.
Cái biểu hiện của vắc-xin phòng bệnh kia là giả hết, căn bản chẳng có tác dụng gì, không chỉ như vậy nó còn làm tăng tốc độ lây lan của virus và tốc độ đột biến của người bị cắn.
Gần như vừa bị cắn là biến dị luôn, một số người đặc biệt lắm thì mới qua thêm được vài phút nữa mà thôi.
Thời điểm người kia biến dị vừa đúng là giờ cơm, kết quả thế nào động não một cái cũng có thể đoán ra.
Vốn dĩ căn cứ có năng lực khống chế chuyện đó mà.
Nhưng mà từ sau khi căn cứ trưởng Vương rời đi, căn cứ không được quản lý tốt, dẫn đến rất nhiều vấn đề.
Sau đó liền không còn căn cứ S nữa.
Linh Quỳnh thở dài "Đây là quả báo ứng đấy, để xem bọn họ dám bắt nạt con yêu nhà tôi nữa không."
"Hứa tiểu thư, vì sao cô gọi Khương tiên sinh là 'con yêu'?" Phòng Tam Thiên hỏi ra nghi vấn đã muốn hỏi từ lâu.
Hắn đã từng nghe thấy rất nhiều lần.
Ngay từ đầu còn không hiểu nổi, cô gọi ai là con yêu......
Linh Quỳnh cười một chút "Tình thú."
"......"
Khẩu vị của vị này cũng đặc biệt quá rồi.
Người ta thì gọi là anh yêu, chồng...... Cô lại gọi là con yêu?
Đám người đang tám chuyện nãy giờ dần dần tản ra, một mình Linh Quỳnh ngồi ở vị trí đầu, lấy nĩa chọc đồ ăn trong chén.
"Không hợp khẩu vị sao?"
"Ca ca." Giọng nói mừng rỡ của tiểu cô nương reo lên, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh sáng ngời, như viên ngọc quý trong suốt.
Khương Tầm Sở đặt dĩa cơm xuống, sờ đầu cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ anh nha."
"......" Đúng là không nên hỏi cô.
Khương Tầm Sở nói sang chuyện khác: "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Cũng được." Ngoài miệng Linh Quỳnh nói cũng được nhưng tay lại buông nĩa xuống.
"Còn muốn ăn không?" Khương Tầm Sở đẩy đĩa đồ ăn của mình qua "Thứ gì không ăn cứ bỏ qua đây."
Linh Quỳnh cầm nĩa lên, bỏ những thứ mình không thích vào đĩa Khương Tầm Sở, lại lấy mấy viên thịt từ đĩa hắn qua.
Khương Tầm Sở lắc đầu "Gần đây có không ít người tới căn cứ phải không?"
"Ừm." Linh Quỳnh ăn một viên thịt."
"Lần này anh làm có tiến triển không ít, hẳn là sắp có kết quả rồi." Khương Tầm Sở đột nhiên nói.
Mấy lần thí nghiệm trước đều thất bại, nhưng mà vài lần gần đây đều có kết quả khá tốt, chỉ cần thông qua thí nghiệm cuối cùng nữa, liền có thể tiến hành thực nghiệm trên cơ thể người.
"Vậy thì thật tốt quá." Linh Quỳnh thốt ra tiếng nói vui vẻ từ tâm can.
Khương Tầm Sở cũng không nhịn được cười theo, nhưng nụ cười này rất nhanh liền đơ cứng ở khóe miệng.
Hắn nghe thấy cô nói thêm: "Sau khi kết thúc, anh liền chỉ thuộc về một mình em."
"......"
Khương Tầm Sở lắc đầu thở dài.
Không thể trông cậy cô có thể nói ra lời nói đứng đắn gì.
"Mục Sâm!"
Linh Quỳnh gọi Mục Sâm vội vàng đi qua.
Mục Sâm dừng lại, để những người bên cạnh đi trước, sau đó đi đến bên này.
"Có chuyện gì không?" Mục Sâm nhìn qua còn lạnh lùng hơn so với trước kia, đem chín chữ người sống đừng lại gần người quen chớ quấy rầy phát huy đến tận cùng.
Linh Quỳnh duỗi tay ra.
Mục Sâm lấy cái túi sau lưng lên, kéo khóa kéo ra, lấy từ bên trong ra một cái túi nhỏ màu đen.
"Lần này chỉ có từng này."
Cầm trong tay thấy cái túi này có trọng lượng rất nặng, không thể tính là ít.
Nhưng mà so với lần trước, khẳng định là ít hơn.
Mục Sâm vừa lấy ra xong liền đi luôn, hắn còn có việc cần xử lý.
"Em cần nhiều vàng như vậy làm gì?" Khương Tầm Sở nghi hoặc "Em cất vàng ở chỗ nào vậy?"
——— Vạn vật đều có đường phân cách———
Ngày mai phó bản này sẽ kết thúc.
Phó bản tiếp theo là《 Bạn cùng bàn cầm nhầm kịch bản 》
Bỏ phiếu tháng đi nha ~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Một ngày tác giả đăng hai chương nha các nàng, nên theo tiến độ edit thì ba ngày nữa mới kết thúc phó bản này.
/200
|