Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh trở lại phòng nghỉ của Lục Văn Từ, vừa vặn trông thấy có một nhân viên công tác đưa nước đi vào.
Người kia rõ ràng chính là người vừa rồi nàng thấy qua.
Chậc chậc......
Vậy mà ở ngay trước mặt ta chơi xấu con ta nha!!
Linh Quỳnh chờ nhân viên công tác đi , bước vài bước vào trong phòng nghỉ.
Lục Văn Từ đã thay quần áo xong, tạo hình cũng xong nốt.
Thân phận nam hai là một quân sư, toàn bộ tạo hình đều thiên hướng giang hồ, tầng tầng lớp lớp quần áo mặc trên người, khoác bên ngoài một kiện áo voan màu trúc xanh, làm hắn tăng thêm mấy phần phiêu dật.
Người đứng ở trước gương , chậm rãi ngoái nhìn, thanh nhã lạnh lùng, như tiên nhân giáng thế.
Linh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt.
Quá có thể!!
Ta có thể!!
Lục Văn Từ bị cái ánh mắt tỏa sáng kia của Linh Quỳnh làm cho thấy không quá thoải mái "Nơi nào có vấn đề sao?"
"Không có nha, rất hoàn mỹ." Linh Quỳnh lông mày nhẹ cong, vui rạo rực khen ngợi, "Dễ nhìn."
"...... Cảm ơn."
Lục Văn Từ vẫn là không thoải mái, theo bản năng cầm nước trên bàn, muốn vặn ra uống một ngụm.
Hắn còn chưa kịp vặn, một cái tay với tới.
Ngón tay ấm áp đụng vào mu bàn tay hắn, Lục Văn Từ cứng ngắc dời ánh mắt, rơi vào trên ngón tay trắng nõn lại xinh đẹp.
Lục Văn Từ lui về sau một bước, thần sắc mang theo một tia khẩn trương, lại như luống cuống, "Thế...... Thế nào?"
Linh Quỳnh chớp mắt, "Phòng ngươi chỉ có một chai nước này?"
Lục Văn Từ không hiểu Linh Quỳnh tại sao đột nhiên quan tâm cái này, tầm mắt hắn quét một vòng gian phòng, "Tựa như là...... Ngươi muốn uống sao?"
Tiểu cô nương gật đầu, khả ái lại nhu thuận, "Ân."
Lục Văn Từ hít một hơi, dời ánh mắt, đem chai nước vặn ra, đưa cho Linh Quỳnh.
"Lục lão sư, ngươi chuẩn bị xong chưa?" Nhân viên công tác ở bên ngoài gọi hắn.
"Xong rồi." Lục Văn Từ đáp một tiếng, lại cùng Linh Quỳnh nói: "Vậy ta đi quay phim trước."
Linh Quỳnh khôn khéo phất tay.
Lục Văn Từ bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, đi ra thật xa, hắn mới cọ xát mu bàn tay.
Trên gương mặt trắng noãn ẩn ẩn có một chút màu ửng đỏ, tim đập cũng hơi nhanh.
......
Linh Quỳnh đem bình nước kia nắp lại, lắc tay vừa đi vừa về cân nhắc, cũng không biết đang có ý đồ gì, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng giảo hoạt lộng lẫy.
Linh Quỳnh đi ra ngoài, tản bộ 2 vòng, tìm được bóng lưng nàng nhìn thấy kia.
Bởi vì là mặc đồ hóa trang, vô cùng dễ nhận ra.
Ánh mắt Linh Quỳnh đảo qua bốn phía, mang theo váy liền ngồi xổm ở bên cạnh một nhân viên công tác , âm thanh ngọt mềm hỏi: "Tỷ tỷ, người kia là ai nha?"
"Ai nha?" Nhân viên công tác bị thanh âm ngọt ngào kia làm cho vui vẻ, quay đầu nhìn lại là một tiểu cô nương xinh đẹp, càng vui vẻ vì nàng trả lời.
Linh Quỳnh chỉ vào một bên khác, người đang cầm trên tay kịch bản.
"A...... Đó là Khương Húc."
Khương Húc là nghệ sĩ trong công ty cũ của Lục Văn Từ, quay được hai bộ phim, có chút ít danh tiếng.
Người cùng Lục Văn Từ tranh vai nam hai cũng là hắn.
Sau khi Việt Ảnh ra tay, Khương Húc chắc chắn không tranh nổi.
Bất quá vẫn là cho hắn một vai.
Nhân viên công tác hạ giọng, "Công ty hắn rất nâng hắn , nhân vật này vẫn là đá đi một diễn viên khác mới bắt được......"
Linh Quỳnh như có điều suy nghĩ, " Như thế à?."
Nhân viên công tác: "Đúng a, danh tiếng không cao, tính khí cũng không nhỏ......"
Nhân viên công tác phàn nàn một tiếng, có thể là phát hiện mình nói nhầm, không có tiếp tục nói nữa.
Linh Quỳnh thuận tiện cùng nhân viên công tác bát quái Lục Văn Từ bị thương lúc nào.
Nhân viên công tác nói là vài ngày trước, thời điểm quay cảnh thứ hai mươi tám.
Cũng là cảnh quay của Lục Văn Từ cùng Khương Húc.
Bởi vì có phần diễn đánh nhau, xảy ra chút ngoài ý muốn, có đạo cụ suýt chút nữa đập phải người.
Lục Văn Từ may mà né tránh nhanh, chỉ là có chút trầy da, Lục Văn Từ nói không sao.
Lúc đó nhìn qua cũng chính xác không có việc gì, cho nên cũng chỉ là xử lý đơn giản một chút.
Bọn hắn cũng là sau khi Lục Văn Từ xin phép nghỉ mới biết được, bị trật chân rất nghiêm trọng.
"Sau đó lúc quay phim, Lục lão sư biểu hiện rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bị thương a......"
Lục Văn Từ không muốn chậm trễ tiến độ, hắn trân quý cơ hội này, nên chính hắn cố gắng che giấu là rất bình thường.
Linh Quỳnh mặt mũi khẽ cười, khôn khéo nói lời cảm tạ, "Đa tạ tỷ tỷ."
Nhân viên công tác bị nụ cười kia chạm đến trái tim, vội vàng khoát tay, "Không có việc gì, không có việc gì."
Linh Quỳnh cùng nhân viên công tác tách ra, ôm chai nước kia lang thang tản bộ.
......
Khương Húc có phần quay trong cảnh này cũng không ít, nhưng mà liên tiếp quay mấy lần đều chưa từng qua.
Tâm tính Khương Húc vốn cũng không phải là loại bảo trì bình thản , hắn cảm thấy mình diễn không tệ, có thể qua.
Đạo diễn vẫn cứ xoi mói, dẫn đến đáy lòng Khương Húc nín một cỗ lửa giận, một lần sau còn không bằng một lần trước.
Đạo diễn thấy mọi người đều có chút mệt mỏi, để cho mọi người nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục.
Khương Húc mặt âm trầm trở lại vị trí của mình, "Ta xem hắn liền cố ý làm khó ta!!"
Trợ lý vội vàng nhìn bốn phía, đè thấp âm thanh nhắc nhở: "Ca, ngươi chớ nói lung tung."
Khương Húc cười lạnh: "Ta nói lung tung? Ngươi nhìn hắn có thái độ gì đối với Lục Văn Từ, đối với ta có thái độ gì? Ta vừa rồi diễn rất kém cỏi sao? Hắn không phải bới lông tìm vết thì là gì?"
Trợ lý: "......"
Lục Văn Từ diễn thực sự tốt.
Hơn nữa đạo diễn không cần thiết tốn thời gian nhằm vào ngươi, trong đoàn phim mỗi phút đều đang đốt tiền được không? Ngài thật sự coi mình rất quan trọng sao?
Đương nhiên lời này trợ lý không dám nói, hắn nói vị này liền nổ tung.
Khương Húc: "Ngươi tại sao không nói chuyện?"
Trợ lý mặt mày ủ dột khuyên: "Ca, nhịn một chút a. Ca, ngươi uống nước cho nhuận giọng, tranh thủ nghỉ ngơi, lát nữa quay một lần nữa là qua."
Trợ lý đưa tới là nước ấm, Khương Húc cảm thấy rất giận, không muốn uống nước nóng, trực tiếp cầm nước trên bàn.
......
Linh Quỳnh tự mình dời cái ghế ngồi, trong tay không biết từ chỗ nào có thêm một cái quạt, phe phẩy cái được cái không.
Rõ ràng là màu sắc khoa trương, nhưng bốn phía nàng tựa hồ có một loại tĩnh mịch, dễ dàng làm cho người ta coi nhẹ sự tồn tại của nàng.
Rất giống mèo con khi nó yên tĩnh ngủ, ngươi thậm chí còn tìm không thấy nó ở nơi nào.
Nhưng chỉ cần nó xuất hiện, ánh mắt của ngươi tất nhiên sẽ rơi xuống người nó.
Bên trong đã nghỉ ngơi xong, đạo diễn hô chuẩn bị.
Khương Húc nghỉ ngơi một hồi, trạng thái tựa hồ tốt hơn không ít, đạo diễn lần này rất hài lòng.
Còn thiếu vài câu lời thoại cuối cùng, giữ vững phong độ liền có thể qua cảnh này .
Nhưng ngay tại lúc này, tiếng nói chuyện của Khương Húc đột nhiên thay đổi, đầu tiên là khàn giọng khó nghe, tiếp đến liền hoàn toàn nói không nên lời.
Khương Húc hoảng sợ lấy tay bóp lấy cổ mình, miệng mở rộng muốn lên tiếng.
Nhưng mà hắn chỉ có thể phát ra âm thanh 'Ôi ôi', không có cách nào nói nên lời, dần dần còn xuất hiện triệu chứng hô hấp khó khăn.
Khương Húc xuất hiện tình huống không đúng, dẫn đến toàn bộ đoàn làm phim đều luống cuống, hô người hô người, gọi điện thoại gọi điện thoại, loạn thành một bầy.
Linh Quỳnh nâng cằm lên nói thầm: "Thì ra là hậu quả như thế...... Chậc chậc, chuyện này có chút đáng sợ a."
......
Khương Húc rất nhanh được đưa đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là bị vật gì kích đến, dẫn đến cuống họng sưng lên, ngược lại cũng không có gì trở ngại, chỉ là cần phải trị liệu một thời gian.
Cái một thời gian này là bao lâu, bên bác sĩ cũng không chắc chắn.
Bọn họ còn không có biết rõ ràng là nguyên nhân nào dẫn đến triệu chứng như vậy.
Lục Văn Từ không phải ca sĩ, cuống họng bị phá hư, không có ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng là nhất định sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay bộ phim này.
Khương Húc tại đoàn làm phim xảy ra chuyện như vậy, đoàn làm phim muốn báo cảnh sát, nhưng mà Khương Húc lại cự tuyệt yêu cầu này.
Đoàn làm phim liền nghĩ không rõ, hắn là người bị hại, làm sao còn không để báo cảnh sát?
Khương Húc nào dám báo cảnh sát, cảnh sát tra một cái, không phải cái gì cũng biết sao.
Hắn cũng nghĩ không ra vì cái gì thứ này sẽ bị hắn uống hết......
/200
|