Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cố Tân Duệ có thể được xem là người đứng thứ hai trong đám con riêng Cố gia.
Hắn cũng không phải là dựa vào mẹ để thượng vị, mà dựa vào chính thủ đoạn của mình để lấy được họ Cố.
Có thể là do cuộc sống mấy năm gần đây quá tốt khiến hắn có chút lơ là.
Ngầm làm không ít chuyện sau lưng cha Cố.
Tin tức lần này Linh Quỳnh bán cho bọn họ có quan hệ với người này.
Nếu Cố Ninh Lộ có thể đạp đổ Cố Tân Duệ thì tài nguyên có thể dùng trong tay sẽ nhiều hơn.
Đối với cô ta đây là một lần mua bán rất có lời.
Nhưng mà......
Sao cô có thể bán tin tức này cho cả Cố Tân Duệ!!
Linh Quỳnh chớp mắt: "Hai người thất bại à? Anh hai thắng rồi sao?"
"......" Cố Ninh Lộ nghẹn một hơi, lên không được, xuống cũng không xong "Không phải."
Nếu thật sự thất bại, bây giờ cô sẽ không đứng nói chuyện với con nhóc này đâu, mà sẽ trực tiếp nắm đầu nó.
"Vậy cô tức giận gì chứ." Linh Quỳnh trợn trắng mắt.
"Cô nói cho anh ấy làm gì?"
"Kiếm tiền nha." Linh Quỳnh bình tĩnh: "Giá của anh hai cao hơn giá của hai người nhiều, nhưng tôi đây vẫn có nguyên tắc, cuối cùng không phải tôi còn nhắc cô sao."
Cố Ninh Lộ : "......"
Cảm ơn ngài ạ!
Cố Tân Duệ biết một bên cô thân thiết gọi hắn là anh hai, một bên bán hắn chưa?
"Hơn nữa cô lại không mua đứt cái tin tức kia, tôi cũng không nói chỉ bán nó một lần, cho nên lần này không tính là tôi vi phạm quy tắc phải không?"
Cố Ninh Lộ : "......"
Lúc này Cố Ninh Lộ cũng hiểu sơ sơ bí mật làm ăn trong miệng cô là kiểu nào.
Nếu như cô tàn nhẫn thêm một chút, đem tin tức này bán cho những đứa con riêng khác, cảnh tượng đó......
"Chị em à, sau này nếu còn chuyện tốt tôi sẽ nhớ tới cô...... Đm!"
Linh Quỳnh đột nhiên chửi một tiếng, sau đó liền chạy.
Cố Ninh Lộ : "???"
...
Linh Quỳnh đuổi tới chỗ cầu thang xảy ra chuyện, Giang Khánh đã mang người đi rồi.
Vừa rồi cô ở dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Giang Khánh đẩy Giang Lạc Mộc.
Giang Lạc Mộc lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ, có người nhìn thấy cũng vòng qua người hắn mà đi thật nhanh.
Giống như hắn là loại virus nào đó sẽ lây bệnh vậy.
"Bị thương không?" Linh Quỳnh ngồi xổm xuống, giúp Giang Lạc Mộc nhặt bút về.
Giang Lạc Mộc nghiêng đầu nhìn cô.
Hôm nay là thứ hai, tất cả mọi người đều mặc đồng phục.
Linh Quỳnh cũng không ngoại lệ.
Giang Lạc Mộc chưa thấy cô mặc đồng phục bao giờ.
Đồng phục của Tinh Vọng rất đẹp, mang phong cách quý tộc Anh, phối với một đôi giày da nhỏ, đã thanh nhã xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn đáng yêu.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn mặc vào lại càng nhỏ hơn, nhưng có nhiều hơn vài phần cảm giác trẻ trung, thanh xuân vườn trường.
"Đẹp không?" Linh Quỳnh đột nhiên ghé sát vào người hắn.
Giang Lạc Mộc hoảng loạn dời tầm mắt.
"Đẹp hay không đẹp chứ?" Linh Quỳnh truy hỏi.
"Có...... Đẹp." Giọng nói Giang Lạc Mộc khá ấp úng.
"Vậy vì sao cậu không nhìn tôi?"
"......"
Giang Lạc Mộc nào dám nhìn cô.
Linh Quỳnh cũng một vừa hai phải, không trêu chọc hắn nữa, kéo hắn đứng dậy, cùng hắn lên lầu đi vào phòng học.
...
Giữa trưa tan học, Giang Khánh và mấy người Hàn Cảnh ra ngoài, vừa rẽ góc liền thấy một nữ sinh.
Nữ sinh dựa vào tường mặc một chiếc váy xanh có ô vuông kẻ sọc, dài qua đầu gối một chút, để lộ ra đường cong xinh đẹp của cẳng chân.
"Giang Khánh."
Giọng nói cô mềm mại ngọt mát, lúc gọi tên người khác còn chứa một chút ý cười.
Hàn Cảnh dùng lấy thọc thọc Giang Khánh, làm mặt quỷ với hắn.
Giang Khánh và Giang Lạc Mộc không học cùng lớp, chưa gặp qua Linh Quỳnh nên không quen biết cô.
Giang Khánh hiểu ý Hàn Cảnh, đáy lòng cũng cho rằng cô gái này tới tìm mình tỏ tình.
Loại chuyện này Giang Khánh thường xuyên gặp, nói chung là hắn không có hứng thú gì.
Nhưng mà nữ sinh này cực kỳ xinh đẹp, Giang Khánh nguyện ý nghe cô nói thêm hai câu.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể nghe tôi nói một chút không?" Nữ sinh đứng thẳng, hai tay chống lưng, giọng nói có chút chần chờ, dường như có chút ngượng ngùng.
Giang Khánh quay đầu nói với mấy người Hàn Cảnh: "Các cậu đi ăn cơm trước đi."
" Anh Khánh à, vận may không tệ nha."
"Anh Khánh, cô gái này rất đẹp nha, có thể thử xem."
Hàn Cảnh mang theo người đi, mỗi người đều cười mờ ám.
Sau khi đám người đi rồi, Giang Khánh mới nhướng mày nhìn nữ sinh trước mặt: "Cậu muốn nói gì với tôi?"
Cô gái trẻ nhìn quanh bốn phía, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng "Có thể đổi chỗ khác không?"
Giang Khánh liền ma xui quỷ khiến gật đầu.
...
Sau khi đám người Hàn Cảnh cơm nước xong, về phòng học mới phát hiện Giang Khánh còn chưa về.
Vài người nói nói cười cười không quá để ý, nghi ngờ có phải Giang Khánh đang đi hẹn hò với người ta hay không.
Nhưng thẳng đến giờ học, Giang Khánh cũng chưa về, bọn họ mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vài người tách nhau ra đi tìm.
Cuối cùng tìm thấy người ở chỗ cầu thang lên sân thượng.
Giang Khánh mơ màng nằm ở nơi đó, nhìn qua mặt mũi bầm dập, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám người hoang mang đưa Giang Khánh đến phòng y tế.
"Sao có thể ngã thành như vậy?" Cô y tế kinh ngạc.
"Ngã?" Cả đám người Hàn Cảnh ngốc tại chỗ "Đây là ngã? Không phải bị ai đó đánh sao?"
Nhìn con ngựa này thế nào cũng giống bị đánh!
Cô y tế nhìn kỹ lại, lắc đầu, lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình ra kết luận "Không giống bị đánh......"
Mọi người: "......"
...
Tin tức Giang Khánh bị đưa đến phòng y tế, rất nhanh được lan truyền ra ngoài.
Ngoại hình của Giang Khánh không xuất chúng nhất trong trường, nhưng thành tích học tập của hắn rất tốt, lần nào thi cũng nằm trong top đầu.
Trừ chuyện này ra, hắn còn có tiền, ra tay hào phóng.
Sau khi thêm những hào quang này vào, Giang Khánh cũng coi như là một nam thần, mức độ nổi tiếng không thấp.
Linh Quỳnh nằm lên bàn chơi trò chơi, Giang Lạc Mộc nghe thấy phía đám bạn học phía trước bàn tán, theo bản năng mà liếc về phía Linh Quỳnh một cái.
Hắn chỉ liếc một cái, tiểu cô nương đã nhận ra "Làm sao vậy?"
Giang Lạc Mộc đành phải mở miệng: "Bọn họ nói Giang Khánh bị đưa đến phòng y tế kìa."
"À." Linh Quỳnh cũng không cảm thấy hứng thú, tiếp tục hăng hái đánh BOSS trong trò chơi.
Giang Lạc Mộc: "......"
Sau đó lại có người nghe được, Giang Khánh là tự mình ngã đến mức phải vào phòng y tế.
Giang Khánh đang yên đang lành, sao có thể tự quăng mình ngã thành cái dáng vẻ kia?
Không hiểu sao Giang Lạc Mộc có chút để ý đến cái này.
Linh Quỳnh không chơi điện thoại nữa, nằm ườn lên bàn viết viết vẽ vẽ, không biết đang làm gì.
Những tiếng ồn ào xung quanh dường như không có quan hệ gì với cô, cô chỉ yên lặng nằm đó, cầm bút chậm rãi di chuyển.
Giang Lạc Mộc dường như có thể nghe tiếng di động của bút trên giấy, âm thanh 'sàn sạt'.
Rất êm tai......
"Bạn học Giang."
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, nhìn thẳng vào đôi mắt gần mình nhất, hoảng sợ, tim đập ' thình thịch ' kinh hoàng.
Linh Quỳnh chớp mắt, đẩy vở qua "Tôi đã làm cho cậu một cái lịch trình, sau này chúng ta bắt đầu làm theo nó đi."
"Cái gì......lịch trình gì cơ?"
Linh Quỳnh chỉ vào mấy chữ to trên cùng "Sổ tay rèn luyện của thiếu gia hào môn."
Giang Lạc Mộc: "......"
Tên này...... Sao cô nghĩ ra được?
Linh Quỳnh đã lên lịch trình rất tỉ mỉ, bắt đầu học từ lễ nghi, thời gian là sau khi tan học hôm nay.
Giang Lạc Mộc đã quyết định rồi cho nên không từ chối.
"Học ở đâu."
"Nhà tôi không có ai, đến nhà tôi đi." Linh Quỳnh lấy vở về.
"...... Nhà cậu?"
"Ừm, mẹ tôi không có về nhà." Tiểu cô nương cong khóe môi lên một chút, lại nói: "Làm gì cũng sẽ không bị phát hiện."
Giang Lạc Mộc không biết vì sao lại cảm thấy câu cuối của Linh Quỳnh kia có ý khác.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|