Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giọng nói cô gái mềm mại, đoạn kết dường như có chút run rẩy, khiến người nghe cũng rùng mình theo.
Giang Lạc Mộc chạy nhanh tới nói: "Không sao cả, chỉ là cúp điện thôi, tôi dẫn cậu về phòng nha."
Tiểu cô nương cúi đầu, "Tôi...... Không cầm theo thẻ phòng."
Tầm mắt Giang Lạc Mộc rơi vào hai tay đan chéo trước người cô gái, đừng nói là thẻ phòng, ngay cả điện thoại cũng không thấy đâu, dường như là cô chạy ra ngoài rất nhanh vì sợ hãi.
Giang Lạc Mộc: "Tôi đi gọi điện thoại kêu người của khách sạn tới mở cửa."
Linh Quỳnh: "???"
Cái quái gì vậy!
Người ta cố gắng diễn nửa ngày, cậu lại muốn tìm người của khách sạn tới mở cửa!
Mở cái con khỉ!
Ánh sáng lóa mắt rạch phá bóng đêm, theo đó là tiếng sấm rung trời chuyển đất rền vang.
Giang Lạc Mộc vừa định nói chuyện, tiểu cô nương lại đột nhiên lao vào lòng ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn.
"Giang Lạc Mộc, tôi sợ lắm."
Thân hình yếu mềm hơi phát run, dán vào thân thể hắn, cảm nhận rõ ràng.
Giang Lạc Mộc do dự một lát, đóng cửa lại, vỗ vỗ bả vai cô "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Tiếng sấm bên ngoài vang lên không ngừng, Linh Quỳnh lại ôm hắn càng chặt hơn.
"Tôi có hơi lạnh......"
Giang Lạc Mộc phản ứng lại, ôm cô đi đến mép giường, lấy một cái áo khoác cho cô mặc.
Linh Quỳnh: "......" Cái áo khoác chết tiệt!!
"Tôi có thể ngủ ở chỗ này được không?" Linh Quỳnh ngửa đầu lên nhìn hắn "Tôi không dám ở một mình."
Giang Lạc Mộc nhìn xuống giường "Được, cậu ngủ đi, tôi ở đây với cậu, cậu không cần sợ."
Giang Lạc Mộc để Linh Quỳnh nằm xuống, ấn nút điều khiển kéo rèm lại, ngăn những tia sáng thỉnh thoảng chớp lên bên ngoài.
Nhưng đồng thời cũng làm căn phòng trở nên tối thui.
Linh Quỳnh vẫn ôm cánh tay hắn không buông.
Mỗi lần tiếng sấm bên ngoài vang lên một lần thì cô gái lại rùng mình một lần, đầu ngón tay cũng run lên theo.
"Giang Lạc Mộc...... Hay là cậu lên đây đi." Linh Quỳnh nhỏ giọng nói "Tôi còn rất sợ."
"Nam nữ thụ thụ bất thân, tôi ngồi đây nhìn cậu ngủ thôi...... Tê Tê đừng sợ." Giang Lạc Mộc không chịu.
"......"
Linh Quỳnh bắt đầu phát cáu gọi Lấp Lánh.
【 Tình yêu à, tấm thẻ đó không đủ. 】Ngữ khí Lấp Lánh vui sướng.
"......"
Mẹ nó, gian thương!!
【 Tình yêu, ngài chỉ cách hạnh phúc một bước nữa thôi, ngài thật sự không rút tiếp sao? 】 Lấp Lánh hướng dẫn từng bước 【Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua? 】
Linh Quỳnh rối rắm.
Nếu không rút nữa thì những cố gắng trước đó đều lãng phí rồi.
Nếu rút, lại phải bỏ ra nhiều tiền hơn.
Đầu ngón tay Linh Quỳnh nhéo lòng bàn tay Giang Lạc Mộc, một hồi lâu sau, chung quy vẫn cảm thấy không thể lãng phí những lần khắc kim trước.
Khắc cũng đã khắc rồi, dù sao cũng phải hưởng thụ một chút chứ?
Không thể vừa không có tiền, còn vừa không có vui sướng!!
Linh Quỳnh cắn răng đập toàn bộ số tiền còn lại vào, rút được một tấm [ Trời mưa trên núi, ngủ chung gối ].
Cho nên khi cô cẩn thận năn nỉ Giang Lạc Mộc lần nữa thì Giang Lạc Mộc chần chờ một lát, đồng ý.
Giang Lạc Mộc nằm thẳng, Linh Quỳnh kéo tay hắn, hai người cách nhau rất xa.
Tiểu cô nương nhích qua rất nhanh, kéo tay hắn ra, chui vào trong lòng ngực hắn.
Giang Lạc Mộc: "......"
Giang Lạc Mộc cứng đờ một lát, giữa những tiếng sấm, nhẹ nhàng ôm chặt cô "Không sao."
Trên người thiếu niên có mùi hương của cỏ cây thoang thoảng, Linh Quỳnh cảm thấy rất dễ chịu.
Linh Quỳnh vẫn còn có chừng mực, không dám làm con yêu nhà mình sợ hãi —— chủ yếu là vì không đàng hoàng cũng vô dụng.
Nhưng mà chỉ cần như bây giờ, Linh Quỳnh cũng cảm thấy hài lòng.
Mỗi ngày chỉ cần đi một bước, sau đó bạn sẽ cảm thấy mình cách điểm đích không quá xa nữa.
Linh Quỳnh thật ra rất vui sướng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giang Lạc Mộc lại nghe tiếng sấm cả đêm, không chợp mắt.
...
Ngày hôm sau là một ngày nắng, hoàn toàn không nhìn ra tối hôm qua có mưa to.
Linh Quỳnh ngủ đến hơn 10 giờ mới dậy, cô sờ soạng bên người mình, trống rỗng, không có ai.
Trong phòng cũng không có ai......
Linh Quỳnh nhìn khắp mọi nơi xem, xác định đây không phải phòng của mình, chuyện tối hôm qua không phải là cô nằm mơ.
Cô ngồi không nhúc nhích, ước chừng mười phút sau, Giang Lạc Mộc đi từ bên ngoài vào.
"Tỉnh rồi à?"
Giang Lạc Mộc bỏ bữa sáng xuống, tầm mắt nhìn vào hư không, không nhìn cô.
"Ân......" Linh Quỳnh mơ màng trả lời.
Giang Lạc Mộc đặt thẻ phòng ở đầu giường "Tôi lấy thẻ phòng cho cậu rồi này."
"A."
Giang Lạc Mộc không tự nhiên lắm, thì thào: "Vậy cậu muốn về phòng rửa mặt trước không? Tôi mua bữa sáng......"
Linh Quỳnh sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu lia lịa, nhấc chăn lên ra ngoài.
"Chờ một chút."
Giang Lạc Mộc cầm dép lê lại, đeo vào cho cô.
...
Linh Quỳnh ăn sáng trong phòng Giang Lạc Mộc, cúi đầu húp cháo, không nói gì.
Linh Quỳnh gắp tôm trong cháo ra, đặt trên cái nắp ở bên cạnh, không ném vào chén Giang Lạc Mộc.
Giang Lạc Mộc nhìn thoáng qua, trước kia cô sẽ không khách khí như vậy.
"Về sau cậu đừng mua hải sản nữa." Linh Quỳnh gắp ra con tôm cuối cùng.
"Cậu không thích sao?"
Hắn đi xuống muộn, chỉ còn lại cháo trắng và cháo tôm.
Giang Lạc Mộc cảm thấy cô hẳn là không thích hương vị cháo trắng, cho nên liền mua cháo tôm cho cô.
"Cậu dị ứng mà, lỡ đâu ăn phải thì thảm rồi."
Đáy lòng Giang Lạc Mộc khẽ nhảy lên.
Lần trước nằm viện, hình như cô không hỏi vì sao bệnh hắn nặng lên......
Nhưng mà cũng có thể cô đã hỏi qua y tá.
Giang Lạc Mộc liền cảm thấy đáy lòng có một dòng điện xẹt qua, cả người đều ấm áp.
Linh Quỳnh đột nhiên thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ "Nếu tối nay có sấm chớp nữa thì tốt rồi."
Giang Lạc Mộc thu hồi tầm mắt, "Cậu...... Không sợ sao?" Làm sao còn hy vọng có sét đánh?
Tiểu cô nương nghiêng đầu, mềm mại nói: "Bởi vì có cậu nha."
Giang Lạc Mộc: "......"
Tim Giang Lạc Mộc đập như sấm, lại cũng không dám nói thêm gì, lấy cớ đi uống nước, đứng dậy đi sang bên cạnh.
Sau khi bình phục lại tâm trạng, Giang Lạc Mộc đi qua hỏi cô: "Hôm nay cậu muốn đi chỗ nào?"
Tiểu cô nương suy nghĩ một hồi lâu "Thủy cung đi."
"Được."
Ngày hôm sau, Linh Quỳnh đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thấy đồ vật cũng không mua, bộ dáng thở ngắn than dài, phiền muộn không thôi.
Giang Lạc Mộc còn tưởng rằng hắn làm sai chỗ nào, khiến cô không vui, lại càng cẩn thận hơn khi ở chung với cô.
Nhưng Linh Quỳnh vẫn không hứng thú lắm, nhìn gì cũng uể oải.
Giang Lạc Mộc không có cách nào, chỉ có thể cẩn thận chăm sóc cho cô.
...
Kỳ nghỉ trôi qua, trên đường trở về, lại gặp được đoàn người đi cùng Cố Ninh Lộ.
Có người lợi dụng lúc Cố Ninh Lộ không có mặt, đi qua mời cô: "Cố Tê Tê, tuần sau là sinh nhật của A Nhạc, cô cũng tới chơi nha."
Bạn của Cố Ninh Lộ, nguyên chủ không hề quen, nhiều lắm là từng gặp, có thể gọi tên ra thôi.
Bây giờ đột nhiên lại tới mời cô......
Nhìn thế nào cũng thấy có ý đồ xấu.
Linh Quỳnh cân nhắc về vấn đề tài chính của mình, tầm mắt đảo qua mọi người, kéo khóe miệng mỉm cười "Được thôi."
Đối phương cho cô thời gian và địa chỉ cụ thể, Linh Quỳnh cũng cười nói chuyện, cực kỳ dịu ngoan, vô hại.
"Mấy người đang nói cái gì đó?"
Cố Ninh Lộ trở về liền thấy Linh Quỳnh cười xấu xa, nhíu mày hỏi nữ sinh tới mời Linh Quỳnh.
Nữ sinh ôm lấy Cố Ninh Lộ, "Không có gì, chỉ là mời Cố Tê Tê tới tham gia sinh nhật A Nhạc, người càng nhiều càng náo nhiệt."
Cố Ninh Lộ nhíu mày "Cậu mời nhỏ đó làm gì?" Trong nhà có mỏ sao?
Nữ sinh thấy phản ứng của Cố Ninh Lộ cho rằng là do cô ấy không thích Linh Quỳnh, lập tức kéo cô về "Ai nha, dù sao mọi người đều là bạn bè, cùng nhau chơi một chút cũng tốt mà."
Cố Ninh Lộ: "......"
Quên đi.
Tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy không trách cô được.
Nhỏ này đến cả tiền của ba cũng dám hố, càng đừng nói tới mấy người các cậu...... Ai.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|