Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Ông cụ nhìn thấy hắn khó hiểu, liền nói: "Con nhóc đó cố ý truyền tin tức này tới chính là để nói cho ta biết, nó có bản lĩnh không tầm thường và dũng khí làm được việc đó."
"Tê Tê tiểu thư cố ý à?"
Ông cụ: "Nếu nó không cố ý, các người có thể nghe được sao?"
Người trong bệnh viện nói chân Giang Khánh không có bất kỳ vấn đề gì, chứng minh bọn họ cũng không phát hiện chỗ nào bất thường.
Người của Giang gia cũng không ngốc, nhất định đã xem qua camera.
Mà còn không phát hiện được con bé đó, vậy chứng tỏ khi nó làm chuyện này, không có bất kì ai biết.
Bây giờ tin tức này sao có thể được truyền tới?
Trừ khi cô cố ý thì không có khả năng thứ hai.
"Nếu nó muốn làm người thừa kế, vậy cho nó một cơ hội, xem thử nó có thể thật sự đảm nhiệm được hay không."
Cơ hội trong Cố gia đều phải do tự mình tìm, mà không phải do ai đó cho một cách vô duyên vô cớ.
...
Linh Quỳnh nhận được lời mời của ông cụ, không có chút áp lực tâm lý nào mà đi.
Ông cụ ăn mặc tùy ý, không khác gì với những ông nội bình thường ăn cơm với cháu gái cả.
"Con thật ra có chút khác biệt với trước kia." Ông cụ kỳ thật cũng không quá hiểu biết những đứa cháu này, đều là do nghe người ta nói.
Nhưng người là sinh vật phức tạp.
Linh Quỳnh: "Ông nội, con người của mỗi đoạn thời gian khác nhau sẽ không giống nhau, có thay đổi là chắc chắn. Người mà không thay đổi thì hoặc là an phận với cuộc sống hiện tại hoặc chính là không có bản lĩnh, mà con lại không phải cả hai loại đó."
Con ngươi ông cụ sâu thêm vài phần, cười gật đầu theo: "Cũng đúng."
Hai người một bên ăn cơm, một bên nói chuyện phiếm, không khí rất là hòa hợp.
Lần trước ông cụ đã phát hiện con nhóc này giỏi lừa người...... Nhưng rất hữu dụng.
Ông cụ đột nhiên mở miệng: "Con thích thằng nhóc của Giang gia kia sao?"
Linh Quỳnh cười một cái "Đúng vậy."
Ông cụ: "Nó không hợp với con."
Linh Quỳnh thậm chí không suy nghĩ một giây nào, rất tự nhiên nói tiếp: "Ông nội, con cảm thấy cậu ấy rất hợp với con."
Người bình thường tưởng từ ở trong tay người khác lấy đồ vật, chỗ nào dám nói như vậy.
"Nếu ta làm con và nó không được ở bên nhau thì sao?"
"Ông nội, ba con có nhiều nữ nhân bên ngoài như vậy mà ngài còn không can thiệp vào được, ngài cảm thấy có thể can thiệp vào chuyện của con sao?"
"......"
Ông cụ buông đũa xuống "Con là một đứa trẻ thông minh, biết mình tới nơi này để làm cái gì, lời nói của ta con cũng không nghe, con cảm thấy ta sẽ giao lại trọng trách cho con sao?"
Lần trước nha đầu này vừa bước lên đã nói thẳng không kiêng nể gì, nói muốn chia sẻ gánh nặng với ba nó.
Ông cụ đã nhìn quen những đứa cháu ngầm tranh đoạt, còn trước mặt hắn lại thể hiện tình anh em hòa thuận.
Đứa nhóc này vừa lên liền đã nói muốn đoạt quyền với ba, còn rất hợp lý, xác thật đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Cô có một điểm xuất phát khác với những người kia.
Điều mấy đứa kia muốn là lấy được đồ từ trong tay cha Cố.
Con bé này lại muốn lật đổ cha Cố.
"Chỉ có con rối mới nghe lời ông trong mọi chuyện thôi, người thừa kế của Cố gia hẳn không phải là một con rối chứ?" Khóe miệng Linh Quỳnh hơi cong lên "Nhưng nếu ông thích như vậy, con cũng có thể tìm cho ông một con."
Ông cụ nghiêm mặt, bầu không khí trong phòng ngưng trọng lại.
Trong cả căn phòng chỉ có tiếng máy lạnh hoạt động .
Một lúc sau, ông cụ thoải mái cười to "Nha đầu này có chút tác phong của người Cố gia nha."
Ông cụ gọi người vào, cầm một túi tài liệu, đẩy đến trước mặt cô.
"Nếu con có thể tìm được một con rối ta thích......"
Ông cụ nói còn chưa dứt lời, nhưng Linh Quỳnh đã hiểu ý của ông.
"Thời hạn?"
"Hai tháng."
"Bảo đảm sẽ không làm cho ngài thất vọng."
Ông cụ chỉ cười mà không nói.
...
Linh Quỳnh xem tài liệu ông cụ đưa cho, càng ngày càng tuyệt vọng.
Nếu như ông cụ chỉ cần một con rối biết nghe lời thì chuyện này dễ dàng xử lý hơn nhiều.
Nhưng thứ ông ấy muốn không phải là một người, mà là một công ty.
Hai tay Linh Quỳnh ôm đầu, có chút tuyệt vọng.
Khối lượng công việc này có phải quá lớn rồi không!
Vì gia sản!
Cố lên!!
Thừa kế tài sản, cô chính là đứa con giỏi nhất trong Cố gia.
Mạc Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu đến tiểu thư nhà mình, ôm đầu trong chốc lát, sau đó lại cổ vũ bản thân, có chút điên cuồng.
Ông cụ nói cái gì với cô thế?
Linh Quỳnh điên cuồng xong, đột nhiên nghiêng người về phía trước "Chuyện tôi bảo anh làm, anh đã làm chưa?"
Mạc Ngôn: "Đã đem tất cả mọi thứ gửi qua cho Giang tổng."
Tiểu cô nương kéo căng khuôn mặt nhỏ "Được, dám bắt nạt con yêu nhà ta, nhất định phải chết."
"......"
Cô cứ mở miệng ra là con yêu, con yêu. Giang thiếu gia có biết không?
...
Linh Quỳnh vội vàng kế thừa gia nghiệp, Giang gia bên kia lại cũng không yên ổn.
Giang Khánh vô duyên vô cớ không đứng dậy được, chỉ có thể ngồi xe lăn, bởi vậy tính tình trở nên có chút thô bạo.
"Đang yên lành, sao lại không đứng lên nổi chứ?" Mẹ Giang đã vài ngày chưa được chợp mắt, thể xác và tinh thần rất mỏi mệt.
"Lão Giang......" Mẹ Giang đột nhiên nhớ tới gì đó "Lúc trước Khánh nhi ở trường học cũng đột nhiên té ngã, ông nói...... Có thể là do thứ gì đó không sạch sẽ hay không?"
Cha Giang không tin vào thứ kia "Đừng nói bậy."
"Vậy ông nói xem tại sao lại thế này? Đi qua biết bao cái bệnh viện rồi, sao ai cũng nói không có vấn đề gì!"
"......"
Cha Giang có chút dao động.
Chẳng lẽ thật là......
"Ba, mẹ." Giang Lạc Mộc trở về từ bên ngoài.
Mẹ Giang quay lưng lại, lau sạch nước mắt trên mặt.
"Lạc Mộc đã về." Cha Giang nói một tiếng "Gần đây tiểu Khánh có làm phiền đến con không?"
Ngày nào Giang Khánh cũng đập đồ vật trong phòng lung tung.
Có đôi khi nửa đêm còn lăn lộn, bọn họ cũng không thể nào ngủ ngon giấc được.
Giang Lạc Mộc lắc đầu "Con không sao, ba và mẹ chăm sóc tốt cho Giang Khánh đi, con lên lầu."
"Lạc Mộc......"
Mấy ngày nay bời vì bận chăm sóc Giang Khánh nên cha Giang, mẹ Giang không quan tâm đến Giang Lạc Mộc lắm.
Giang Lạc Mộc hiểu chuyện như vậy, làm đáy lòng cha Giang có chút không dễ chịu.
Cha Giang nói: "Tôi sẽ hỏi mọi người, nghĩ cách tìm người đến xem."
Không thể tiếp tục như vậy được, phải mau chóng giải quyết chuyện này.
Cha Giang còn chưa kịp đi tìm người, đã nhận được một phần chuyển phát nhanh.
Bên trong có một cái USB và một phần tài liệu.
...
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết!! Mẹ đi ra ngoài đi!!!"
Giang Khánh ném hết mọi thứ mẹ Giang mang vào, mẹ Giang rời khỏi phòng với nét mặt khó chịu.
Bà vừa xuống lầu liền thấy cha Giang đang ngồi trên sô pha hút thuốc, phòng khách bốc khói nghi ngút, cũng không biết hút bao nhiêu rồi.
"Khi nào tìm được người đến, thế nào rồi?" Mẹ Giang chạy nhanh đến hỏi.
"Đưa Giang Khánh đi đi."
"Cái gì?!"
Mẹ Giang kinh hãi.
Cha Giang ấn điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, trầm giọng nói: "Chúng ta đã đón Lạc Mộc về rồi, người kia cũng nên về chính nhà mình rồi."
"Không phải, ông đang nói cái gì thế? Khánh nhi đang như thế nào, sao bỗng nhiên ông muốn đưa nó về, bên kia là cái kiểu gì, nó vế đó rồi sống kiểu gì?"
"Lạc Mộc sống ở bên kia nhiều năm như vậy, nó sống như thế nào? Nó chịu ít khổ sao?"
Mẹ Giang im lặng.
Khi bọn họ đi đón người, đã thấy cái chung cư đổ nát kia.
Lúc đầu mẹ Giang cũng đau lòng, muốn chăm sóc Giang Lạc Mộc thật tốt.
Nhưng mà biểu hiện của Giang Lạc Mộc......
So sánh với Giang Khánh, hơn nữa Giang Khánh còn biết làm nũng, so với Giang Lạc Mộc thật thà, bà khó tránh khỏi sẽ......
"Giang Lạc Mộc mới là con trai bà." Cha Giang đã hạ quyết tâm "Bà thu dọn đồ đạc cho nó đi, ngày mai liền đưa nó đi."
Mẹ Giang không hiểu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cha Giang do dự có nên nói với mẹ Giang hay không, cuối cùng vẫn là sợ bà đau lòng, chọn không nói "Lúc trước vốn dĩ đã nên làm như vậy, bây giờ mọi thứ cũng nên trở về vị trí cũ."
Đứa con nuôi bên người mười mấy năm lại lên kế hoạch hãm hại con ruột của mình.
Bà ấy có thể chấp nhận sao?
Mẹ Giang lắc đầu "Không được, tôi không thể đưa Khánh nhi đi. Nó là do tôi nuôi lớn, bây giờ còn bị thế này, sao tôi có thể đuổi nó đi."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|