Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Giang Đại Phú đi rồi, nhưng đám đông vây quanh vẫn chưa giải tán.
Tầm mắt Linh Quỳnh liếc qua bọn họ, những người biết cô, cúi đầu , lùi lại và chuồn mất.
Những người khác cũng không dám đợi tầm mắt Linh Quỳnh liếc qua, nhanh chóng chạy đi.
"Cô ta là ai?"
"Cố Tê Tê."
"Cố Tê Tê là ai?" Có người khó hiểu hỏi.
"Dù sao cũng là người không đụng vào được, đừng hỏi nữa, chạy nhanh lên..."
Mấy đứa học sinh rất nhanh đều giải tán sạch sẽ.
"Tốt rồi, không còn việc gì nữa."
Linh Quỳnh đi đến bên cạnh Giang Lạc Mộc, kéo tay hắn an ủi vài câu.
Trên mặt Giang Lạc Mộc không còn một chút huyết sắc nào, một lúc lâu sau mới đỡ hơn một chút rồi gật gật đầu.
....
Quán nước ngoài trường học.
"Uống chút nước đi."
Linh Quỳnh đặt ly nước đến trước mặt Giang Lạc Mộc.
Giang Lạc Mộc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cô.
"Cảm ơn... cảm ơn cậu."
Lúc Giang Đại Phú xuất hiện, cả người hắn đều cứng đờ, không biết nên làm cái gì.
"Chuyện nhỏ." Linh Quỳnh trực tiếp ngồi bên cạnh hắn: " Mấy việc này tôi đều có thể giúp cậu giải quyết."
Giang Lạc Mộc nhìn xuống lát chanh trên cốc uống nước, "Tôi ... có phải rất vô dụng không?"
"Sao có thể?" Linh Quỳnh chống cằm: "Cậu sợ Giang Đại Phú chỉ bởi vì nhiều năm qua đã tạo thành phản xạ có điều kiện, mà cậu còn dám đứng chắn trước mặt tôi."
Giang Lạc Mộc thấp giọng nói: "Nhưng tôi không làm được gì..."
"Bây giờ cậu có thể làm được một chuyện."
Giang Lạc Mộc dời tầm mắt lên trên, dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, im lặng hỏi chuyện gì.
Sắc mặt Linh Quỳnh thay đổi nhanh chóng, lộ ra vẻ mặt hồi hộp cùng lo sợ, mềm mại nói "Giang Đại Phú dữ quá, tôi cũng có chút sợ hãi, cậu nhanh chóng đến an ủi tôi đi."
Giang Lạc Mộc: "???"
Linh Quỳnh nghiêng người, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi dưới.
Giang Lạc Mộc: "..."
Ánh mắt của tiểu cô nương trong suốt, làm gì có chút sợ hãi nào? Chỉ có vài phần chờ mong.
Nhưng...
Hắn muốn.
Hắn rất muốn hôn cô.
Giang Lạc Mộc cúi đầu hôn lên đôi môi ửng hồng, hương thơm ngào ngạt, mềm mại như mây trên trời.
Lúc ở phòng học chỉ chạm nhau như chuồn chuồn lướt qua.
Nhưng bây giờ Giang Lạc Mộc có cảm giác như trong mơ.
....
Bọn họ đang ngồi trong góc của quán nước, dựa vào tường, nếu không đi hướng bên này sẽ không nhìn thấy.
Giang Lạc Mộc nghi ngờ cô đã cố tình chọn chỗ này.
Dựa vào thói quen của cô, cô thích những vị trí sáng sửa cạnh cửa sổ hơn.
Giang Lạc Mộc đẩy Linh Quỳnh ra, thở gấp, gương mặt tuấn mỹ dần dần đỏ ửng lên.
Tiểu cô nương dựa vào trong lòng hắn, thì thầm bên tai hắn: "Hôn có thoải mái không?"
Giang Lạc Mộc: "..."
Lời này không cần phải nói thẳng ra chứ?
Linh Quỳnh nói xong, ngồi ngay ngắn lại.
Giang Lạc Mộc: "..."
Giang Lạc Mộc cúi đầu, không dám nhìn cô.
"Cậu học rất nhanh, tôi còn chưa dạy cậu." Linh Quỳnh nghi ngờ: " Lúc trước cậu đã hôn người khác rồi sao?"
Trong lớp học cảm giác môi bị mím chặt vào.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy ... Giang Lạc Mộc rất thuần thục.
Giang Lạc Mộc theo bản năng đáp lại: "Chỉ có cậu"
"Vậy sao cậu thuần thục như thế?"
"...."
Hắn không thể nói ở trong mơ...
Giang Lạc Mộc cảm thấy nếu hắn nói như thế thì giống biếи ŧɦái.
Lỗ tai Giang Lạc Mộc nóng bừng, như sắp bốc cháy, hắn lúng túng đứng dậy: "Tôi phải về nhà."
"Cậu ở cạnh tôi nữa đi." Linh Quỳnh đáng thương nhìn hắn: "Vừa nãy tôi thật sự bị dọa sợ, tôi không muốn ngồi một mình."
Đáy lòng Giang Lạc Mộc đang cảm thấy cô đang nói hươu nói vượn.
Từ đầu đến cuối cô không hề sợ hãi chút nào.
Nhưng mà...
"Này... về sau cậu đừng nói những lời này." Hắn không từ chối cô được.
Linh Quỳnh rất vô tội: "Lời gì?"
"Lời vừa rồi cậu nói."
"Câu nào nha?"
Giang Lạc Mộc không trả lời, cầm cặp sách chuẩn bị rời đi.
Linh Quỳnh lập tức kéo hắn lại:"Tôi không nói nữa, tôi hứa." Sao con yêu lại lãnh đạm vậy chứ.
Lúc này Giang Lạc Mộc mới quay lại ngồi xuống.
Hắn lấy bài tập ra làm, Linh Quỳnh liền nằm sấp bên cạnh nhìn hắn làm, cô cũng không quấy rối, rất im lặng, giống một con mèo nhỏ nằm bên cạnh hắn.
Giang Lạc Mộc làm đến bài cuối trong đề, nhưng nửa ngày cũng không làm được.
Linh Quỳnh nằm bò tới: "Không làm được sao?"
"Ừ"
"Cậu hôn tôi đi, tôi chỉ cậu."
"..." Giang Lạc Mộc tính toán lại: "Tôi tự làm."
Linh Quỳnh: "...."
Giang Lạc Mộc tính đi tính lại mấy lần cũng không đúng.
"Bạn học Giang, hôn tôi một cái rồi tôi chỉ cậu cho, rất là có lời đấy." Linh Quỳnh vẫn ngồi cạnh dụ dỗ hắn.
Giang Lạc Mộc nói một câu "Không cần", sau đó lấy điện thoại ra, lên mạng tra.
Linh Quỳnh: "...."
Ba ba không mong đợi điều này nha.
Sao mà dụ dỗ con yêu lại khó như vậy.
【Tình yêu, rút thẻ không khó đâu, tư thế nào cũng được! 】
"..."
Cái trò chơi này của các người có thể vượt qua giai đoạn thử nghiệm mới là lạ!
Lừa nạp tiền không có điểm dừng!
.... Có tất cả tư thế sao?
Linh Quỳnh ngồi bên cạnh rút thẻ, Giang Lạc Mộc tiếp tục hăng hái giải đề.
Cái đề này không biết là ai ra nhưng Giang Lạc Mộc không tìm thấy đáp án ở trên mạng, nhưng cũng tìm ra một đề tương tự.
Giải đề này cần dùng một kiến thức mà hắn còn chưa học qua, cho nên không làm được.
Giang Lạc Mộc đã sử dụng nó để giải đề.
Linh Quỳnh cũng rút được thẻ.
[Tiệc sinh nhật]
Mặt thẻ là một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ.
Linh Quỳnh mặt không cảm xúc đóng thẻ lại.
Con chó Lấp Lánh lừa đảo này!
Tức chết ba ba.
"Tiểu thư, ông cụ muốn cô qua bên đó một chuyến." Mạc Ngôn vội vàng đi vào nói.
"A"
Linh Quỳnh cực kỳ buồn bực: "Tôi đưa cậu về nha?"
"Không cần, Tiểu Hạ sẽ đến đón tôi." Giang Lạc Mộc nói: "Cậu có chuyện gấp thì đi đi."
Linh Quỳnh xoay người muốn hôn Giang Lạc Mộc một cái, đột nhiên Mạc Ngôn túm cô lôi đi: " Tiểu thư, ông cụ có chuyện gấp, chúng ta đi nhanh đi."
Linh Quỳnh: "..."
Quả nhiên không rút thẻ thì không xứng đáng có con yêu.
...
Sinh nhật Giang Lạc Mộc vừa hay là ngày cuối tuần.
Ở trường học mối quan hệ của Giang Lạc Mộc và các bạn học đều duy trì như các đường thẳng song song, không có bất kỳ sự tiếp xúc nào.
Cho nên thiệp mời trong tay hắn đã được gửi đi.
Thiệp mời trong tay Linh Quỳnh là cái duy nhất.
Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của mẹ Giang vì chuyện của Giang Khánh nên không được tốt lắm, cũng không xuất hiện nhiều, nhiều chuyện đều do Tiểu Hạ nói cho hắn.
Đến tận vài ngày sau, mẹ Giang mới dọn dẹp cảm xúc lại, tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn.
Một ngày trước sinh nhật, mẹ Giang cầm quần áo đến trước phòng của Giang Lạc Mộc: "Lần trước ta đã đặt cho con bộ này, con thử xem có vừa không?"
"Nhưng mà Tiểu Hạ đưa..." Giang Lạc Mộc dừng lại, nhớ tới lời nói của Linh Quỳnh, nuốt câu nói kế tiếp về: "Được."
Lúc trước mẹ Giang không nói cho hắn việc bà đặt quần áo nên Tiểu Hạ đã dựa theo sự sắp xếp của cha Giang, chuẩn bị quần áo cho hắn.
Không nghĩ tới mẹ Giang cũng chuẩn bị cho hắn...
Giang Lạc Mộc cầm quần áo đi thay.
"Có vừa người không?"
"Vừa lắm ạ." Giang Lạc Mộc mở cửa bước ra.
"Để ta xem." Mẹ Giang nhìn kỹ một chút: " Con thích màu này không? Ta đã chuẩn bị cho con hai màu, nhưng ta thấy màu này hợp với con hơn."
"Dạ, rất đẹp."
"Trong khoảng thời gian này... ta đã không quan tâm đến con." Mẹ Giang sửa lại quần áo cho Giang Lạc Mộc, tâm trạng có chút trùng xuống: "Là lỗi của ta, con đừng trách ta."
Giang Lạc Mộc không có thói quen để người khác sửa quần áo, hắn đứng im không nhúc nhích, thấp giọng nói: "Con sẽ không trách mẹ."
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|