Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh trêu chọc con yêu nhà mình.
Cô phân tích tình huống hiện tại cho Giang Lạc Mộc nghe.
Tin tức chất gây ung thư kia vẫn chưa rõ thật giả.
Nếu như là giả, thì là có người cố ý vu oan hãm hại, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi thôi.
Nếu như là thật, vậy thì có phiền phức rồi.
Còn chuyện kỹ thuật cốt lõi của công ty bị ăn cắp, chuyện này là một đòn giáng rất mạnh vào Giang gia.
Điểm mấu chốt nhất là hai chuyện trên đều nổ ra cùng lúc.
Giang gia chỉ có thể lựa chọn xử lý chuyện quan trọng hơn thôi.
Mục đích của đối phương chính là để Giang gia đi xử lý vụ việc chất gây ung thư trước, chờ bọn họ xử lý xong rồi, chuyện ăn cắp kỹ thuật cốt lõi cũng kết thúc.
"Vậy thì có biện pháp gì. . ."
Linh Quỳnh vỗ xuống bả vai hắn, "Cứ chờ đi."
Ba ba là người chơi hệ nạp tiền mà! !
Giang Lạc Mộc: ". . ."
. . .
Linh Quỳnh dỗ Giang Lạc Mộc ngủ, cô đi ra ngoài để gặp Mạc Ngôn.
"Bắt được người rồi?"
"Bắt được rồi." Mạc Ngôn gật đầu "Ngài nói không sai, quả thật là hắn."
"Trong thời gian này, ngoại trừ Giang Khánh còn có thể là ai." Linh Quỳnh cười lạnh một tiếng, "Người ở đâu?"
"Để tôi dẫn ngài đi."
Mạc Ngôn cho rằng Linh Quỳnh còn muốn hỏi gì.
Ai ngờ rằng cô chỉ là đánh người một trận.
Tiểu cô nương đánh người khá là hung bạo, nhưng người ngoài nhìn vào thật sự giống mèo con nổi giận điên cuồng cào vào người hơn.
Vừa hung hăng vừa đáng yêu.
Linh Quỳnh đánh người xong, kéo Giang Khánh đến Giang gia.
Bên ngoài Giang gia còn có phóng viên ngồi xổm chực chờ, Mạc Ngôn đi dụ người đi, còn cô thì kéo Giang Khánh gióng trống khua chiêng tiến vào Giang gia.
Giang gia lúc này chỉ có mẹ Giang ở nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là bà không ngủ được, đi tới đi lui trong phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng rằng là cha Giang trở về.
"Lão Giang, ông. . ."
Câu nói kế tiếp của mẹ Giang kẹt lại trong cổ họng.
Tiểu cô nương kéo bao tải, tự mình kéo vào đây. Cô từng bước một đi tới từ bên ngoài, làn váy màu đỏ tươi bay lên.
"Cố. . . Cố tiểu thư?" Đó là ai vậy! Sẽ không phải là Mộc Mộc chọc giận cô. . .
Trong lòng mẹ Giang lập tức nổi lên sóng to gió lớn.
Bà đã nói rằng không thể qua lại với đám người Cố gia rồi mà! !
Toàn là một lũ điên! !
Linh Quỳnh ném bao tải trong tay đi, chậm rãi nói: "Bác gọi bác trai Giang trở về một chuyến đi."
". . ."
. . .
Sau đó mẹ Giang mới phát hiện người kia không phải Giang Lạc Mộc, mà là Giang Khánh.
Giang Khánh nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Mẹ Giang muốn đi qua nhìn xem, bị Linh Quỳnh đang cười híp mắt nhìn một chút, lại rụt về.
Thẳng đến khi cha Giang gấp rút trở về.
"Xảy ra chuyện gì rồi! !" Cha Giang nhanh chân chạy từ ngoài cửa vào, sắc mặt đầy vẻ lo lắng.
"Lão Giang!" Mẹ Giang nhanh chóng chạy tới.
Cha Giang: "Chuyện gì xảy ra, bà gọi điện thoại nói gì thế?"
Lúc ấy mẹ Giang nói năng lộn xộn, cũng không nói rõ.
Cha Giang sợ xảy ra chuyện, lúc này mới cấp tốc trở về.
Mẹ Giang chỉ vào người nằm trên đất, "Giang. . . Giang Khánh."
"? ? ?"
Cha Giang thật vất vả mới biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, ông trấn an mẹ Giang, nhìn về phía tiểu cô nương ngồi ở một bên uống trà.
"Cố tiểu thư, cô có ý gì đây, Giang Khánh. . ."
"Hai người có thể tự đi hỏi hắn một chút xem sao." Linh Quỳnh đạp đạp người đang nằm trên đất "Hỏi xem hắn đã làm ra chuyện gì."
". . ."
Trong lòng cha Giang lập tức có dự cảm không tốt.
Giang Khánh bị Linh Quỳnh đạp một cái, lúc này cũng yếu ớt tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó nhớ tới gì đó, bỗng nhiên ngó nghiêng xung quanh.
Sau đó đột nhiên đối diện ánh mắt cha Giang mà không kịp phòng bị.
"Cha. . ."
Giang Khánh gọi một tiếng theo bản năng.
Đây là Giang gia à?
Sao hắn lại ở chỗ này. . .
Trong lòng Giang Khánh hơi hoảng hốt.
Mặt cha Giang âm trầm: "Cậu đã làm gì?"
Giang Khánh kiềm lại sự lo lắng và bối rối dưới đáy lòng "Cha, người đang nói gì thế?"
"Trước đó đã nói một lần rồi, giờ nhắc lại thêm lần nữa, cũng không khó mà."
Giọng nói này. . .
Giang Khánh nghiêng đầu sang một cách khó khăn, nhìn thấy người ngồi trên ghế sa lon, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Cơn đau trên người lúc này lại lan tràn, một loại cảm giác ngạt thở nào đó quấn vòng quanh hắn.
Thân thể của hắn không nhịn được phát run.
Nữ sinh này. . .
Giang Khánh đột nhiên nhớ lại lần kia ở trường học, cũng là giọng nói này.
Là cô. . .
Là cô đã làm mình ngã thành cái dạng kia.
Thế nhưng tại sao lúc đó hắn hoàn toàn không nhớ ra là ai?
Cô rốt cuộc là ai?
Mặt Giang Khánh cắt không còn một giọt máu, rõ ràng trên mặt đất có thảm, nhưng hắn vẫn cảm thấy ớn lạnh, cơn lạnh chui vào trong đầu hắn.
Người ngồi ở sau lưng hắn lúc này dường như đang giơ cao lưỡi liềm, sau đó sẽ lấy đầu của hắn.
Đó là loại sợ hãi trước đây.
Giang Khánh lộn nhào, ôm lấy đùi của cha Giang, "Cha, không phải con cố ý đâu, cứu con với, mau cứu con với."
Cha Giang tức giận đến mức cả người đều run run, "Giang gia có chỗ nào có lỗi với mày đâu hả?"
Giang Khánh: "Là con sai rồi, là con sai rồi, thật sự xin lỗi con thật sự xin lỗi, ba ba con biết sai rồi, người mau cứu con với."
Nữ nhân ở đằng sau kia căn bản không phải người.
Cô ta là quái vật! !
. . .
Giang Khánh sống ở Giang gia bao nhiêu năm nắm rõ chuyện của Giang gia trong lòng bàn tay.
Mà trước lúc Giang Lạc Mộc được đón về, Giang Khánh cũng luôn luôn được coi như người thừa kế mà chuyên tâm bồi dưỡng, cha Giang không giấu chuyện của công ty với hắn.
Dù sao cũng là một người bình thường, ai lại đi đề phòng đứa con trai sau này sẽ thừa kế hết thảy?
Giang Khánh bị đuổi về chỗ Giang Đại Phú kia, hắn càng nghĩ càng tức.
Hắn không cam tâm.
Cho nên liền liên hệ với người ta. . .
Hắn nội ứng ngoại hợp, công ty đối thủ muốn vu oan giá họa như vậy còn không dễ dàng sao.
Cha Giang có nằm mơ cũng không nghĩ tới tất thảy mọi chuyện đều là Giang Khánh làm.
Ông tự nhận mình không có làm gì có lỗi với hắn.
Thậm chí là sau khi Giang Lạc Mộc trở về, bọn họ cũng đã nhiều lần vì hắn mà xem nhẹ con ruột.
Đuổi hắn đi, cũng là bởi vì hắn đã làm chuyện sai trước.
Kết quả là, hắn còn oán hận bọn họ?
Cha Giang cảm thấy mỗi một người là một cá thể độc lập, không thể nhìn cha người ta là ai, mà phán người ta là hạng người gì.
Thế nhưng có nhiều thứ. . . Đã được khắc sâu vào trong gen.
Giang Lạc Mộc sống ở chỗ Giang Đại Phú nhiều năm như vậy mà vẫn không có bất luận ý đồ xấu xa gì, sạch sẽ thuần túy như thế.
Thế nhưng Giang Khánh thì sao?
Bọn họ dạy bảo hắn khắp nơi, muốn hướng hắn trở thành dạng người gì.
Kết quả thì sao?
—— Con ruột, dù sao cũng là con ruột, chảy dòng máu của ông, kế thừa gen tốt đẹp của ông.
Câu nói này không sai một chút nào.
"Báo cảnh sát, báo cảnh sát! !" Đầu cha Giang đau như búa bổ, bây giờ ông không muốn nhìn thấy Giang Khánh thêm dù chỉ một giây nữa.
Mẹ Giang không biết là bị hù dọa hay là vì khó tiếp nhận, lúc này cả người như chết lặng.
Linh Quỳnh rất thân thiện giúp bọn họ báo cảnh sát.
Đầu tiên là Giang Khánh cầu mong cha Giang tha thứ, thấy cha Giang quyết tâm muốn báo cảnh sát, liền bắt đầu chửi rủa, làm cho cha Giang tức giận đến xém chút nữa là đột tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, Giang Khánh đã học được hết cách mắng chửi người của Giang Đại Phú. (10/10 luôn đó)
"Khi các người phát hiện ôm nhầm con, cứ để bọn họ đổi lại thì sẽ không có những chuyện này." Linh Quỳnh không thông cảm cho cha Giang chút nào.
Cha Giang bị đâm một đao, trực tiếp đứng không vững.
"Là lỗi của tôi. . ."
"Là lỗi của tôi. . ."
Khi đó mà đổi hai đứa bé lại, có lẽ đã không có những chuyện này.
Ngay cả cha Giang cũng nghĩ mãi mà không rõ, khi đó sao lại bỏ rơi con ruột của mình mà nghe lời Giang Khánh như vậy.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|