Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Tinh Vọng bắt đầu khai giảng lại.
Linh Quỳnh vừa bước vào phòng học đã giữ Giang Lạc Mộc lại sờ soạng một lúc.
"Rất tốt, không có bị gầy đi."
"...." Giang Lạc Mộc liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh phòng học, thấy không ai nhìn qua bên này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Gần đây cậu làm gì vậy?"
"Kế thừa gia nghiệp."
"???"
Linh Quỳnh đến gần, mừng khấp khởi: "Hiện tại tôi có tiền."
Có thể vui vẻ nạp tiền nuôi con trai!
Đủ loại tư thế, muốn kiểu nào có kiểu đó!!
Vui sướng.
"Ừ... Cậu thiếu tiền trả sao?" Hắn cũng không thấy cô thiếu tiền để trả a.
Linh Quỳnh gác cằm lên khuỷu tay hắn, giống như con mèo nhỏ nhìn hắn: "Tôi thiếu cậu."
"....."
"Chúng ta đã mười ngày không gặp nhau, cậu mau hôn hôn nhẹ tôi."
"Đây là lớp học..." Giang Lạc Mộc từ chối theo bản năng: "Cậu đừng nháo."
Linh Quỳnh kéo hắn ra khỏi lớp học, tìm một góc không người: "Nơi này không có ai."
"....."
Giang Lạc Mộc kéo người đến góc tường hôn, suy nghĩ không biết đã trôi đến đâu, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có học sinh đi ngang qua, tạo ra một loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ bí ẩn.
Khiến cho hắn vừa muốn buông cô ra, nhưng lại vừa không muốn buông cô ra.
Tiếng chuông vào học vang lên, Giang Lạc Mộc cắn lên môi cô vài cái: "Cậu đi vào trước đi."
Linh Quỳnh híp mắt nở nụ cười: "Được, tôi hiểu, cậu cứ từ từ vào."
Giang Lạc Mộc có chút xấu hổ, ánh mắt kia của cô...
Lúc sao Giang Lạc Mộc mới về chỗ ngồi của mình, lão sư đang nói về những việc cần chú ý ở học kỳ mới, và thời gian thừa lại từ bây giờ cho đến khi kì thi đại học của họ bắt đầu.
Linh Quỳnh đưa tờ giấy đến trước mặt hắn.
Giang Lạc Mộc lướt nhanh qua, rồi dùng sách che lại.
Cô đang nói cái quái gì vậy?
Giang Lạc Mộc không trả lời, đem sự chú ý đặt lên giáo viên.
....
Dù sao chỉ còn lại nửa học kỳ cuối cùng, thời gian còn lại sẽ vô cùng bận rộn, Giang Lạc Mộc phải chăm chỉ học tập. Linh Quỳnh cũng hiểu chuyện này, cho nên nửa học kỳ cuối này cũng vẫn luôn ngoan ngoãn, không trêu chọc hắn nữa.
Bởi vì Linh Quỳnh muốn trở thành một người thừa kế đủ điều kiện, nên chương trình học của cô cũng được xếp kín, mỗi ngày tan học cô còn phải học thêm những giờ khác.
Có đôi khi còn phải đi xã giao cùng với lão gia tử.
Linh Quỳnh: "...."
Thầm nghĩ chỉ muốn kế thừa gia nghiệp, không muốn đi xã giao.
Sau mỗi lần lật thẻ, con trai còn có thể cho cô một chút vui sướng.
Mỗi lần Cố Ninh Lộ nhìn thấy cô, cô đều choáng váng khi bước vào, cả đêm thở dài mấy chục lần, lúc rời đi thì lại vô cùng vui vẻ.
"Đầu óc em thật sự không bị bệnh sao?"
"Chị mới có bệnh." Linh Quỳnh liếc cô ta một cái: "Nói chuyện cho tốt vào, em chính là ba ba của chị."
"Ba ba của con là ai?"
Giọng nói âm trầm của cha Cố từ phía sau truyền đến.
Linh Quỳnh: "...." Ta chết!
Ngay lập tức Linh Quỳnh nở một nụ cười, quay lại: "Sao cha cũng đến đây?"
Cha Cố hừ lạnh một tiếng: "Cha không tới được? Con còn chưa thừa kế Cố gia đâu, bây giờ lão tử đã mất quyền lực rồi à?"
Linh Quỳnh: "Sao có thể chứ!"
Cha Cố lại hừ lạnh, nhưng cũng không nhịn được nữa: "Tiểu Bạch Kiểm trước kia của con đâu? Không nuôi nữa à?"
Linh Quỳnh: "Con đang nuôi"
Cha Cố: "Con cũng đừng đối xử quá tốt với hắn, mỗi người đều phải có chừng mực."
Linh Quỳnh: "Dạ, lòng con đều biết."
Cố Ninh Lộ: "......" Hai người đang nói chuyện gì?
....
Tháng sáu.
Cuộc thi diễn ra tổng cộng hai ngày, Giang Lạc Mộc phải thi ở khác trường của Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh thi xong đi ra, Giang Lạc Mộc đã chờ cô ở bên ngoài trường thi.
"Cậu đã tới đây, nhanh như vậy." Có phải con trai bay qua đây không?
"Ừ, nộp bài thi trước." Giang Lạc Mộc nói: "Tôi cảm giác được cậu đã thi xong, nghĩ chắc cậu muốn nhìn thấy tôi đầu tiên, cho nên tôi liền đến đây ngay!"
Linh Quỳnh mím môi cười: "Ừ, cảm giác này rất tuyệt."
So với trước kia con trai ngày càng hiểu chuyện hơn!
没有白养!
Giang Lạc Mộc cũng cười theo: "Cậu thi thế nào?"
"Vẫn ổn" Linh Quỳnh vô cùng tự tin: "Cậu thì sao?"
"Chắc là có thể cùng cậu lên đại học."
Linh Quỳnh: "Sau đó chúng ta ăn mừng?"
Giang Lạc Mộc: "???"
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Lạc Mộc, Linh Quỳnh ngửa đầu lên, hôn qua.
Xung quanh còn có giáo viên giám thị.
Nhưng mà tất cả mọi người đều đã thi xong rồi, lên đại học, bọn họ có thể quang minh chính đại yêu đương.
Nên mọi người chỉ nhắm mắt mở mắt.
Vào ngày Giang Lạc Mộc nhận được giấy báo nhập học, hắn đã tỏ tình với Linh Quỳnh, hỏi cô có đồng ý làm bạn gái hắn không.
"Đương nhiên là đồng ý." Rốt cuộc ba ba cũng đợi được!
Tuy rằng Giang Lạc Mộc cảm thấy chắc chắn cô sẽ không từ chối mình, nhưng khi nghe cô chính miệng nói đồng ý, lúc này mới có cảm giác yên tâm.
"Tặng cho em." Giang Lạc Mộc đưa cho cô một hộp quà mà mình đã chuẩn bị, dặn dò cô: "Trở về rồi xem."
"Thần thần bí bí, cái gì vậy."
"Em trở về nhìn rồi biết."
"Nga~"
Linh Quỳnh đem hộp quà cất đi: "Kia... bạn trai, hiện tại chúng ta đi đâu?"
"....."
Giang Lạc Mộc đối với xưng hô này có chút mất tự nhiên, thấp giọng hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Ừ... Đi xem phim trước đi."
"Được."
.....
Sau khi về nhà Linh Quỳnh mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một búp bê tiểu công chúa được người ta cố gắng làm.
Nguyên liệu có chút giống nhựa cây, có hơi ngốc, lại có chút đáng yêu.
[Ba ba của bạn đang online đã nhắn một tin: Anh làm sao? ]
Linh Quỳnh chụp một tấm ảnh rồi gửi qua.
[Giang Lạc Mộc:Ừ ]
[Giang Lạc Mộc: Thích không?]
[Ba ba của bạn đang online đã nhắn một tin: Thích nha, đồ anh tặng em đều thích.]
[Giang Lạc Mộc: Không có giá trị lắm, em không chê là tốt rồi! ]
Lúc đầu hắn định đi mua, nhưng mà đi tìm hoài, đều không tìm được thứ hắn muốn.
Sau đó lại nghĩ đến mình có thể tự làm.
Hắn tự mình đi học vài ngày, mặc dù có người hướng dẫn, thế nhưng toàn bộ quá trình hắn đều tự tay làm.
Bỏ đi rất nhiều bản cũ, cuối cùng cũng làm được thành quả.
[Ba ba của bạn đang online đã nhắn một tin: Anh đem anh tặng cho em, em sẽ càng vui vẻ.]
[Giang Lạc Mộc:....]
[Giang Lạc Mộc: Em có thể nghiêm túc hơn một chút được không?]
[Ba ba của bạn đang online đã nhắn một tin: Sao em lại không nghiêm túc chứ?]
[Giang Lạc Mộc: ...]
Giang Lạc Mộc đã logout.
Linh Quỳnh lẩm bẩm, phát hiện Giang Lạc Mộc không quay trở về, cô gọi cuộc gọi video qua.
Mấy phút sau Giang Lạc Mộc mới nhận cuộc gọi, nhưng lại đổi video sang giọng nói: "Sao vậy?"
"Anh đang làm gì mà không nói chuyện, cả video cũng không mở?" Linh Quỳnh thấp giọng oán trách: "Em muốn nhìn thấy anh."
Giang Lạc Mộc: "...."
Giang Lạc Mộc ở đầu bên kia sột soạt một lúc mới mở video lên.
Tóc thiếu niên ướt sung, khoác áo choàng tắm dài, trên cổ có giọt nước đọng lại, làn da trắng nõn bị hơi nước bốc lên, lộ ra một màu ửng hồng.
Giang Lạc Mộc thấp giọng giải thích: "Vừa nãy anh không mặc quần áo."
"Em đây cũng có thể vui vẻ nhìn mà!"
"Nhưng anh không vui."
"....." Linh Quỳnh bĩu môi.
Linh Quỳnh nằm xuống và cùng nói chuyện qua video với Giang Lạc Mộc, hai người câu được câu không nói chuyện với nhau, cuối cùng Linh Quỳnh chọc Giang Lạc Mộc đến nỗi đỏ mặt, tắt video trước.
Linh Quỳnh: "...."
Vô tội.jpq
Ta cũng chưa nói gì mà.
Mới nói đã như thế, đến lúc hành động thực tế thì sẽ như thế nào?
Con trai luyện tập không tới nơi!
Linh Quỳnh thở dài, cũng không đi trêu chọc con trai mình nữa, mà đem tiểu công chúa kia cất vào một cái hộp trong suốt, để lên trên giá sách.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|