Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Mai Ngọc lâu.
Nữ chủ nhân của tướng quân phủ ở đây nên khắp tiểu lâu đều lộ ra tinh xảo, ấm như mùa xuân tháng ba.
"Con nói xem con cũng thật là, đang êm đẹp tự dưng lại đi lấy đồ của nó làm gì." Tướng quân phu nhân Tần Dương Thị đang mắng Tần Tĩnh Nghi.
Tần Tĩnh Nghi nhăn khuôn mặt nhỏ lại, quấn băng gạc quanh đầu "Con chỉ định lấy xem chơi chơi thôi mà, ai biết nó lại phản ứng lớn như vậy."
Tần Dương Thị cũng thật sự cảm thấy Tần Tĩnh Nghi không có làm sai.
Chỉ là cảm thấy Tần Tĩnh Nghi làm chính mình bị thương, nên không tránh khỏi có chút đau lòng "Vết thương của con đừng để lại sẹo."
"Sẽ không đâu nương." Tần Tĩnh Nghi rất tự tin "Đại phu cũng đã xem qua, đã nói sẽ mau khép lại thôi."
Tần Dương Thị gật đầu "Nha đầu kia còn quỳ không?"
"Cha phạt nó quỳ đấy." Tần Tĩnh Nghi có chút đắc ý.
"Phu nhân." Có nha hoàn từ ngoài cửa vội vàng chạy vào.
Con ngươi Tần Tĩnh Nghi sáng ngời "Liễu ca ca tới sao?"
Nha hoàn hành lễ, "Hồi tiểu thư, không phải, là...... Đại tiểu thư hiện đang ở trong thư phòng của tướng quân."
Tần Tĩnh Nghi cả kinh đứng lên "Cái gì?"
...
Tần Tĩnh Nghi và Tần Dương Thị đến bên ngoài thư phòng, lại được báo rằng tướng quân đã không còn ở đây nữa.
Lúc này Tần Thắng đang đích thân đưa Linh Quỳnh quay về chỗ ở.
Tần Thắng vẫn luôn rất bận, có đôi khi còn phải dẫn binh ra ngoài, lần đi này cũng có thể dài tới 1,2 năm.
Gần hai tháng qua mới ở nhà nhiều hơn một chút.
"Sao con lại ở nơi này?"
Đi nửa ngày mới đến, vừa bước vào sân, phát hiện chỗ ở này đúng là không chấp nhận được.
"Phu nhân nói nơi này u tĩnh, thích hợp với con." Linh Quỳnh đẩy cửa ra.
Hắn nhớ rõ đứa con gái lớn này đã đổi viện một lần, nhưng lúc ấy hắn rất bận, sau khi Tần Dương Thị nói qua, hắn cũng không để ở trong lòng mà để bà ta lo liệu.
Tướng quân phủ lớn như vậy, có rất nhiều viện, ở chỗ nào mà không được.
Nhưng hắn không nghĩ tới, sẽ là cái viện hẻo lánh thế này.
"Lúc trước không phải con nói muốn đổi sao?"
Cái này hắn còn nhớ rõ, lúc ấy Tần Dương Thị nói là cô muốn ở một chỗ an tĩnh một chút.
Linh Quỳnh nhìn về phía Tần Thắng.
Đôi mắt tiểu cô nương ướt dầm dề, bông tuyết rơi từ cặp mắt trong veo ấy xuống, tĩnh lặng không tiếng động.
"Là Tần Tĩnh Nghi nói cô ấy thích Thính Phong Các, phu nhân mới bảo con dọn đến đây." Linh Quỳnh buông lông mi xuống "Cho dù con có thích chỗ ở an tĩnh cũng không thể tự ngược bản thân thành cái dạng này."
Tần Thắng quanh năm không ở nhà, hậu viện bị Tần Dương Thị khống chế, nguyên chủ có thể làm sao bây giờ?
Cô ta thích Thính Phong Các nguyên chủ ở.
Hai mẹ con tính toán, ỷ vào việc Tần Thắng mặc kệ những việc này, lại thường xuyên không ở nhà, nên trực tiếp đuổi nguyên chủ đi.
Tần Thắng trầm mặt bước vào phòng.
Độ ấm trong phòng không khác gì bên ngoài, âm lạnh và ẩm ướt.
Tần Thắng cũng không biết, trong phủ tướng quân, còn có chỗ đơn sơ như vậy.
Từ khi hắn tiến vào còn chưa thấy người thứ hai, nơi này ngay đến cả một người hầu hạ cũng không có.
Linh Quỳnh chỉ đứng ở một bên, không nói lời nào, để Tần Thắng tự mở to mắt ra mà xem.
Mắt thấy sẽ tin tưởng.
Lúc này cô cho thêm chút dầu vào lửa nữa, để Tần Thắng tự mình bổ não càng hiệu quả hơn.
...
Linh Quỳnh được Tần Thắng an bài ở một viện mới, hắn cũng bảo quản gia tìm hai nha hoàn lại đây hầu hạ.
Tin tức này khẳng định đã truyền tới chỗ Tần Dương Thị bên kia.
Bây giờ còn không biết đang dậm chân như thế nào đâu.
Nếu không phải bây giờ cô không thích hợp xuất hiện, thì cô cũng muốn đi xem biểu diễn trực tiếp lắm nha.
Đáng tiếc ......
Linh Quỳnh ngồi bên cửa sổ, nhìn tuyết bay bên ngoài.
Nha hoàn đứng ở phía sau, không dám lại gần quá.
Vị đại tiểu thư này bọn họ cũng không quen thuộc, ngày thường cũng rất ít khi có thể nhìn thấy cô ấy.
Những hạ nhân làm trong phủ như bọn họ đều biết, người quyết định tất cả mọi thứ bên trong phủ là Tần Dương Thị, con gái của đại phu nhân này lại là vị không được yêu thích.
Hạ nhân đều là gió chiều nào theo chiều ấy, leo lên ngọn núi nào càng cao càng tốt.
Hôm nay rõ ràng là đại tiểu thư bị phạt, không biết tại sao lúc này tướng quân lại đột nhiên sắp xếp cho tiểu thư tới nơi này.
Linh Quỳnh ở bên này ăn ngon uống tốt, còn thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi.
Tần Thắng phái người tặng một ít quần áo qua đây, Linh Quỳnh chọn một bộ để thay.
Cô mới vừa thay xong, liền nghe bên ngoài có động tĩnh.
Tần Tĩnh Nghi đẩy cửa lớn ra, trực tiếp xông vào.
"Tần Tuyết Ca!!"
Tần Tĩnh Nghi nhìn bốn phía xung quanh, thấy người trên cầu thang, liền lập tức vọt tới phía dưới cầu thang.
Linh Quỳnh đứng trên cầu thang, ngón tay nắm vào tay vịn, rũ mắt nhìn cô ta, khóe môi hơi cong: "Hiểu quy củ hay không, ta chính là tỷ tỷ ngươi."
"Ta phi, ngươi mà cũng xứng."
"Ta xứng hay không xứng cũng không phải do ngươi định đoạt." Linh Quỳnh nhìn về phía cửa "Đúng không, cha."
Tần Tĩnh Nghi cả kinh, nhìn lại phía sau.
Nhưng mà cổng lớn làm gì có người nào.
"Tần Tuyết Ca!!" Tần Tĩnh Nghi nghiến răng nghiến lợi nổi giận gầm lên một tiếng.
Con nhỏ này cũng dám lừa mình!
Linh Quỳnh cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng dùng từ lại không khách khí như vậy "Mới sáng tinh mơ ngươi chạy đến đây sủa cái gì?"
Tần Tĩnh Nghi bởi vì quá tức giận, nên không chú ý tới cách dùng từ của Linh Quỳnh.
"Ngươi nói với cha cái gì?"
"Ta chưa nói cái gì."
"Ngươi chưa nói cái gì, vì sao cha lại đột nhiên tìm mẹ ta gây phiền toái."
Ngày hôm qua Tần Dương Thị đã bị gọi đi, đến sáng hôm nay còn chưa có trở về.
Khi cô tới cũng bị người báo không thể đi vào.
Cô không biết nữ nhân này đã nói gì với cha.
Nhưng cô ta đột nhiên được chuyển đến cái viện này, chuyện này khẳng định không thoát được quan hệ với cô ta.
"Phiền toái?" Linh Quỳnh hơi nâng cằm lên, cười như không cười nói: "Chẳng lẽ những cái phiền toái đó không phải các người tự làm tự chịu à?"
Tần Tĩnh Nghi: "......"
Tần Tĩnh Nghi phải ngẩng đầu mới có thể thấy Linh Quỳnh.
Không biết vì sao, Tần Tĩnh Nghi bỗng cảm thấy người đứng ở trên kia...... Không giống trước đây.
Linh Quỳnh: "Thật sự cho rằng trong cái phủ tướng quân này ngươi và mẹ ngươi có thể một tay che trời sao?"
Thời điểm nguyên chủ vừa bị ngược đãi, còn muốn nói với Tần Thắng.
Nhưng Tần Dương Thị phái người theo dõi cô, chỉ cần có chút manh mối nào, bọn họ cũng sẽ vô tình cắt đứt, còn trừng phạt cô.
Tần Dương Thị cũng không đánh chửi nàng, bà ta chỉ cần ra lệnh xuống, không đưa cơm cho cô, tìm cái cớ giam cô lại.
Bị phạt nhiều như thế rồi, nguyên chủ còn dám nói sao?
Cô không có cơ hội, cũng không dám.
Nhưng bây giờ không giống vậy.
Cô có gì mà không dám nói?
Còn không phải chỉ là tranh sủng sao?
Ba ba là người chuyên nghiệp nha!
"Ngươi...... Ngươi lên kế hoạch bao lâu rồi!!"
Tần Tĩnh Nghi không tin đột nhiên cô lại làm được như vậy.
Những việc này khẳng định là cô đã lên kế hoạch xong...... Chỉ là mình không phát hiện.
Ngày thường cứ bày ra bộ dáng yếu đuối, ai mà biết cô còn có thể làm ra một chuyện lớn như vậy.
Linh Quỳnh cười rạng rỡ "Ngươi đoán xem."
Tần Tĩnh Nghi: "......"
Tần Tĩnh Nghi nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Linh Quỳnh: "Trước kia là ta xem thường ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi có thể đắc ý được lâu, ngươi cho rằng cha thật sự sẽ vì ngươi phạt mẹ ta sao? Ngươi bất quá chỉ là một đứa con hoang, có mẹ sinh không có mẹ dạy!"
"Ta có cha mà, sao có thể là con hoang." Linh Quỳnh dừng lại một chút, giọng nói nhỏ hơn một ít "Đúng không, cha?"
Tần Tĩnh Nghi vừa mới bị lừa một lần, sao có thể mắc mưu thêm lần nữa "Một trò xiếc còn dám diễn hai lần, ngươi cho rằng ta có thể mắc mưu nữa à? Ngươi chính là một đứa con hoang không ai nuôi dưỡng......"
"Làm càn!"
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến thân thể Tần Tĩnh Nghi cứng đờ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Cảm ơn các nàng đã ủng hộ nha.
Hôm nay đã được 100 người theo dõi rồi, bọn ta bão 20 chương.
Đồng thời cũng hết quyển 1.
Link quyển 2 ta sẽ để ở phần giới thiệu truyện và giới thiệu của @tuyethabinhchi .
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ .
/200
|