Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
"Thẩm Hàn Đăng cũng tới?"
"Hắn khỏi bệnh rồi sao?"
"Khỏi cái con khỉ, nhìn mặt hắn có bác sĩ nào dám chữa......"
"Mong là chút nữa đừng xảy ra chuyện gì, cô nhớ lần trước hắn phát bệnh tại chỗ chứ?"
"Trước đây là một đứa trẻ ngoan biết bao, bây giờ làm sao lại biến thành cái dạng này, thực sự là thế sự vô thường."
"Ai......"
Mẹ kế của Thẩm Hàn Đăng thiết kế cho hắn một thiết lập bệnh tâm thần.
Người ngoài đều biết, người thừa kế của Thẩm gia có bệnh, bình thường đều đang chữa bệnh.
Nếu là bệnh khác còn dễ nói, nhưng mà bị bệnh tâm thần, vậy thì khó nói rồi.
Lần này là tang lễ của một vị trưởng bối rất có uy vọng trong Thẩm gia, Thẩm Hàn Đăng không thể không có mặt.
Bằng không, hôm nay hắn còn không thể xuất hiện ở đây.
Thẩm Hàn Đăng đi theo người hầu đến linh đường.
Linh Quỳnh thở dài, trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã tham gia hai buổi tang lễ, quá trình tổ chức đã quá quen rồi.
Từ linh đường đi ra, Thẩm Hàn Đăng cúi đầu đi sát mép tường, Linh Quỳnh chậm rãi đi theo hắn.
Cơ hồ không có ai nói chuyện cùng hắn, mọi người thường nhìn hắn bằng một loại ánh mắt thông cảm thương hại hoặc ánh mắt cổ quái phức tạp.
Thẩm Hàn Đăng đối với những ánh mắt và những lời bàn tán này hoàn toàn không để tâm, phảng phất như họ không nói về hắn.
......
Linh Quỳnh đi toilet một chút, trở về đã nhìn thấy Thẩm Hàn Đăng cùng Bùi Tử Thanh đứng chung một chỗ.
Hai người không biết đang nói cái gì.
Bùi Tử Thanh đột nhiên cầm ly trong tay, không biết là rượu hay là đồ uống nào khác, lấy tư thế vô tình hắt hết vào thân Thẩm Hàn Đăng, tiếp đó nghênh ngang rời đi.
Linh Quỳnh: "!!!"
Mẹ!
Linh Quỳnh vừa định tiến lên, Thẩm Hàn Đăng lại bị người gọi lại.
"Hàn Đăng."
Một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ đứng cách đó không xa, đang bày ra bộ mặt hòa ái nhìn Thẩm Hàn Đăng.
"Con đi với ta một chút, ta có chuyện muốn nói với con." Người phụ nữ vẫy tay với Thẩm Hàn Đăng .
Linh Quỳnh cũng đi đến bên cạnh hắn, nhìn người phụ nữ kia.
Thẩm Hàn Đăng không có phản ứng quá lớn, tiện tay cởi cái áo khoác dính vết bẩn kia ra, treo ở khuỷu tay, quay đầu nhìn Linh Quỳnh nói: "Ngươi đợi ở đây đi."
"A." Linh Quỳnh nhìn người phụ nữ kia, "Cần giúp một tay không?"
Thẩm Hàn Đăng chỉ liếc nàng một cái, xoay người rời đi.
Linh Quỳnh: "???"
Có ý gì a?
Không tin nàng có thể giúp hắn một tay sao?
Nhớ năm đó ba ba là anh hùng vô địch trong thiên hạ!
Khi Thẩm Hàn Đăng cùng người phụ nữ kia rời đi, Linh Quỳnh liền biết rõ thân phận người phụ nữ kia.
Mẹ kế của Thẩm Hàn Đăng—— Chu Tịnh.
"Nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi......" Linh Quỳnh sờ lên cằm nói thầm, "Biết chơi a."
"Hey, em gái nhỏ, lại gặp mặt rồi ."
Linh Quỳnh bị tiếng kêu đột ngột của Bùi Tử Thanh làm giật mình, che ngực lui về sau, "Ai là em gái nhỏ của ngươi, ta con một, đừng kêu lung tung."
Hứng thú của Bùi Tử Thanh cũng không giảm, "Vậy gọi cô là cái gì?"
Linh Quỳnh ôm cánh tay, "Có quan hệ gì với anh?" Cái tên tinh trùng lên não này mà cũng dám khi dễ con ta......
Bùi Tử Thanh: "Đừng lo lắng, ta không có ác ý, chỉ là muốn làm quen với ngươi. Tôi rất thích cô, tôi tên Bùi Tử Thanh, là em họ của Thẩm Hàn Đăng."
"A." Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, "Anh thích tôi sao?"
"Ngươi thật đáng yêu." Bùi Tử Thanh cười nói: "Tôi thấy cô đến cùng anh họ tôi, người này không thích hợp để yêu đương đâu? Bình thường cô có bị bắt nạt không?"
Linh Quỳnh gật đầu theo: "Có chút."
"Đúng không, người này bị......" Bùi Tử Thanh chỉ chỉ đầu óc, "Ở đây không tốt, cô ở với hắn lâu ngày, rất có thể sẽ bị tổn thương."
"Không thể nào?" Con mắt Linh Quỳnh hơi hơi trừng lớn, phảng phất như bị kinh hãi lắm.
Bùi Tử Thanh thở dài, "Tôi quen anh ấy đã bao nhiêu năm, hiểu anh ấy hơn cô nhiều lắm."
"...... Vậy anh ấy là người như thế nào a?"
"Cô muốn biết ta đương nhiên vui lòng nói cho ngươi, nhưng mà chúng ta nên tìm một chỗ yên tĩnh để nói không?"
Linh Quỳnh nhìn chung quanh một chút, có chút chần chờ, cuối cùng lại giống như quyết định gật gật đầu.
"Vậy chúng ta đi sang bên kia."
"Được."
......
"Có người rơi xuống nước!!"
"Cứu mạng a!!"
"Người đâu, mau tới cứu người!!"
Nơi tham gia tang lễ rất lớn, đằng sau có một cái bể bơi, lúc này bên trong có người đang vẫy nước, người trên bờ đang kêu cứu.
Linh Quỳnh nâng ly nước trái cây, ngồi ở nơi khá xa nhóm người ồn ào kia, nhưng cao hơn bên đó rất nhiều, nhàn nhã cắn ống hút uống đồ uống, xem náo nhiệt.
Bùi Tử Thanh được người cứu đi lên, toàn thân đầy mùi rượu gay mũi, tất cả mọi người đều nghi hắn là uống nhiều quá nên trượt chân rơi xuống.
Bùi Tử Thanh bây giờ bất tỉnh nhân sự, bất quá không có nguy hiểm tính mạng, được người đưa đến bệnh viện.
Cái này chỉ là một sự cố nhỏ, cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Linh Quỳnh xem náo nhiệt xong, nâng ly nước trái cây đi về phía trước.
Khi đi ngang qua một đầu hành lang, đột nhiên nhìn thấy phù thủy.
Linh Quỳnh: "......"
Phù thủy vẫn ăn mặc như trước, âm trầm đi tới, "Diệp tiểu thư, Chu tổng muốn gặp cô."
Chu...... Chu Tịnh?
Gặp ta làm gì?
......
Linh Quỳnh mang theo nghi ngờ đến gặp Chu Tịnh.
"Tiểu cô nương, mời ngồi." Chu Tịnh rất trẻ trung, khí chất ưu nhã quý khí, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền.
Con mắt Linh Quỳnh đảo qua bốn phía, không nhìn thấy thẩm Hàn Đăng.
Linh Quỳnh cũng không khách khí, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, biếng nhác chống cằm, không lo lắng chút nào.
Linh Quỳnh cười giảo hoạt, lời nói lại có chút không khách khí, "Tìm tôi có chuyện gì, nói thẳng."
Chu Tịnh: "......"
"Tôi là mẹ kế của Hàn Đăng." Chu Tịnh chủ động giới thiệu thân phận của mình.
"A." Linh Quỳnh nghiêng đầu, "Cho nên?"
Chu Tịnh: "Nghe nói cha của Diệp tiểu thư rất thiếu tiền?"
Linh Quỳnh cầm khoản tiền kia, Thẩm Hàn Đăng cũng không biết giải quyết như thế nào , dù sao cô cũng không thấy ai tới làm phiền.
Cho nên cha Diệp bây giờ có tình huống như thế nào, nàng cũng không rõ lắm.
"Đúng." Linh Quỳnh gật đầu thờ ơ, sau đó lại rất là tò mò hỏi: "Chuyện này cùng việc bà tìm tôi có quan hệ gì?"
"Nhìn Diệp tiểu thư hẳn là một đứa con hiếu thảo, cha cô cũng thật có phúc mời có đứa con gái như cô."
Linh Quỳnh: "......"
Nguyên chủ có một người cha như vậy, đó là số đen tám kiếp.
Chu Tịnh nói chuyện không có trọng điểm, Linh Quỳnh cũng không thèm đáp lời nói, nhìn chằm chằm móng tay mình, suy nghĩ nên làm móng kiểu gì.
Chu Tịnh làm nền xong, "Diệp tiểu thư cũng không muốn nhìn thấy cha mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đúng không?"
Linh Quỳnh dời ánh mắt từ trên móng tay đi, kinh ngạc lên tiếng: "Bà là đang...... Uy hiếp tôi?"
Chu Tịnh: "Diệp tiểu thư, tôi không có ý đó, tôi chỉ là muốn giúp cô."
Đầu ngón tay Linh Quỳnh chỉ vào mình, "Bà thấy tôi giống đồ đần sao?"
Chu Tịnh vung tay, phù thủy lập tức lấy ra một tờ chi phiếu, đặt vào trong tay Chu Tịnh.
"Diệp tiểu thư, tôi có chút thành ý." Chu Tịnh đem chi phiếu đẩy sang phía cô.
Linh Quỳnh liếc qua tấm chi phiếu.
"100 vạn?" Chỉ có từng này thành ý? Gạt quỷ hả !
"Đây là tiền đặt cọc." Chu Tịnh cười: "Để tỏ chút lòng thành của ta."
Linh Quỳnh nhìn chi phiếu, lại nhìn Chu Tịnh, thần sắc có chút xoắn xuýt.
Chu Tịnh uống trà, không có ý thúc giục.
Giây lát sau, Linh Quỳnh duỗi ra năm ngón tay lắc lắc, "Tiền đặt cọc 500 vạn."
Chu Tịnh: "......"
Phù thủy: "Diệp Khinh Đường, cô đừng công phu sư tử ngoạm, 500 vạn mà cũng nói ra được, cô cho rằng mình là cái thá gì?"
Linh Quỳnh đứng dậy, ưu nhã lại lễ phép nói: "Nếu như không đồng ý, vậy ta đi trước."
Chu Tịnh ra hiệu phù thủy đừng nói chuyện, "Diệp tiểu thư dừng bước, chúng ta có thể bàn ."
*
Có phiếu thì nhớ bỏ phiếu nha hi hi hi
/200
|