Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh buông tay, nhưng cũng không từ phía sau hắn đi ra, vẫn chỉ lộ ra cái đầu.
"Cô làm gì đó?" Thẩm Hàn Đăng hơi nhíu mày, không quá kiên nhẫn.
"Anh nhìn người kia ."
Linh Quỳnh ra hiệu thẩm Hàn Đăng nhìn Triệu Vân Diệp.
Thẩm Hàn Đăng ngước mắt nhìn sang, Triệu Vân Diệp cũng vừa vặn nhìn sang bên này, tầm mắt của hai người trong nháy mắt giao nhau.
Triệu Vân Diệp biết thẩm Hàn Đăng.
Lúc Thẩm Hàn Đăng học lớp 10, học cùng lớp với Triệu Vân Diệp, bất quá hắn không học được mấy ngày liền không tới trường học nữa.
Mấy năm không gặp, ngoại hình Thẩm Hàn Đăng ngoại trừ trưởng thành hơn một chút, còn lại cũng không thay đổi quá nhiều.
Triệu Vân Diệp thấy trong mắt Thẩm Hàn Đăng chỉ có xa lạ cùng lạnh nhạt, đoán chừng đã sớm quên hắn là ai.
Mục tiêu của Triệu Vân Diệp chỉ là Linh Quỳnh, " Bạn học Diệp, mình không có ác ý, mình chỉ là có mấy vấn đề muốn hỏi bạn."
"Tôi không muốn trả lời vấn đề của anh." Linh Quỳnh giục thẩm Hàn Đăng, "Chúng ta đi thôi."
Thẩm Hàn Đăng trầm mặt xuống, đi ra bên ngoài.
Linh Quỳnh chạy theo, Triệu Vân Diệp cũng không đuổi theo nữa.
"Người kia muốn hỏi cô cái gì?" Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Hàn Đăng mới lên tiếng.
Linh Quỳnh bịa chuyện "Làm sao tôi biết, hắn đột nhiên xuất hiện muốn hỏi tôi chuyện gì đó, hù chết người."
Thẩm Hàn Đăng liếc nàng, âm trầm nói một câu: "Mong là vậy."
......
Ngày thứ hai Thẩm Hàn Đăng đi học, liền nhanh chóng nổi tiếng khắp trường học.
Gương mặt kia chính là vũ khí chết người.
Cho nên điều này sẽ dẫn đến mặc kệ Thẩm Hàn Đăng đi tới chỗ nào, đều có người cầm điện thoại di động chụp hình hắn.
Các nữ sinh đi ngang qua hắn, tâm tình kích động, hoàn toàn không dời nổi bước chân.
Thẩm thiếu gia không thèm để ý, đi qua đám đông lại thoáng như đi lên thảm đỏ.
"Anh kêu tôi tới làm gì?"
Lúc trước Thẩm Hàn Đăng toàn ở trong xe đợi nàng, hôm nay đột nhiên gọi nàng tới nơi này.
Có quỷ!
Thẩm Hàn Đăng không nói lời nào, trầm mặc đi về phía trước.
"......"
Linh Quỳnh cho là hắn có chuyện gì tìm mình, kết quả chỉ là đến nhà ăn ăn cơm.
"Anh không sao chứ?"
Linh Quỳnh muốn sờ trán Thẩm Hàn Đăng, nhưng bị mặt lạnh Thẩm Hàn Đăng bắt dừng lại.
"Trước kia không phải đều là Kelly đến đưa cơm, sao bây giờ anh lại muốn tới đây ăn cơm?" Đứa con yêu có phải là bị bệnh hay không?
Thẩm Hàn Đăng duy trì truyền thống tốt đẹp im lặng là vàng, hoàn toàn không thèm để ý đến Linh Quỳnh.
Anh thấy đủ chưa?
Ba ba còn lười để ý đến anh đây.
Thẩm Hàn Đăng tới nhà ăn dường như chỉ để dạo một vòng chứ không phải để ăn, thức ăn trên đĩa gần như không hề nhúc nhích.
Linh Quỳnh cũng bắt bẻ, cho nên......
Thẩm Hàn Đăng nhìn người không ngừng gắp đồ ăn vào chén của mình "Cô là thiếu gia hay tôi là thiếu gia."
Linh Quỳnh ra vẻ rất suy nghĩ cho hắn "Thiếu gia phải ăn nhiều một chút."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Cô không ăn mới kêu tôi ăn nhiều một chút?
Ai cho cô lá gan đó?
Linh Quỳnh đã thành công làm Thẩm Hàn Đăng nổi điên, giờ chỉ chuẩn bị chạy.
Thế nhưng Thẩm Hàn Đăng chỉ âm trầm nhìn chằm chằm nàng mấy giây, cũng không có phát hỏa, mà cầm đũa lên, ăn thêm một miếng.
Thẩm Hàn Đăng chỉ ăn hai miếng rồi để xuống, "Buổi tối đi với tôi đến một nơi."
Linh Quỳnh: "Tôi?"
Thẩm Hàn Đăng: "Chỗ này có người khác sao?"
Linh Quỳnh: "Đến chỗ nào?"
Thẩm Hàn Đăng: "Hỏi nhiều."
Linh Quỳnh dùng đũa chọc chọc đáy chén, "Nếu tôi không biết rõ ràng, anh đem tôi đi bán thì tôi biết làm sao?''
Ánh mắt Thẩm Hàn Đăng có chút ghét bỏ, phảng phất như nói 'Cô thì đáng mấy đồng tiền '.
Linh Quỳnh cũng rất muốn dúi đầu hắn vào đĩa cho rồi.
Cuối cùng phải nghiến răng, cười gượng đè cảm giác kích động này lại.
Làm người chơi phải khoan dung độ lượng một chút, sao có thể cùng một người giấy tính toán.
Coi hắn như cái bình hoa không có đầu óc, liền vui vẻ hơn nhiều!
.......
Lễ hội đèn lồng.
Đây cũng được coi là một hoạt động truyền thống khá đặc sắc của thành phố này, năm nào cũng tổ chức, chủ đề mỗi năm đều khác nhau.
Chủ đề năm nay là 'Truyền nhân của rồng ', bên trong lễ hội màu sắc sặc sỡ, đám đông chen chúc qua lại, cực kì náo nhiệt.
Linh Quỳnh cùng thẩm Hàn Đăng từ cổng chính đi vào.
Có quá nhiều người, rõ ràng làm Thẩm Hàn Đăng không thoải mái, cơ thể còn hơi hơi kéo căng.
Linh Quỳnh quay đầu lại nhìn, trong con ngươi đen nhánh linh động phản chiếu ánh sáng sặc sỡ của các loại đèn.
"Tiểu tỷ tỷ, có thể giúp chúng tôi chụp chung tấm ảnh không?"
Mấy tiểu nữ sinh cầm điện thoại di động tới, hỏi Linh Quỳnh có thể chụp giúp mấy tấm ảnh không.
Thẩm Hàn Đăng từ chối, "Không được."
Linh Quỳnh: "Người ta hỏi tôi, không hỏi anh nha." Tự nhiên trả lời, tự mình đa tình!
Lông mày Thẩm Hàn Đăng nhíu một cái, nắm gáy Linh Quỳnh, kéo nàng đi về phía trước, không thèm nói đạo lý, "Tôi nói không được là không được."
"Hại, cái người này......"
Mấy tiểu nữ sinh liền trơ mắt nhìn, Thẩm Hàn Đăng kéo theo Linh Quỳnh rời đi.
Một hồi lâu sau, mấy nữ sinh mới lấy lại tinh thần, nâng khuôn mặt ngây dại "Anh ấy rất đẹp trai nha......"
" Đẹp có ích gì, cũng không phải của cậu."
"Tớ còn không thể ngắm một chút sao?"
......
Ở trung tâm lễ hội đèn lồng, có một cái đầu rồng cực lớn. Thẩm Hàn Đăng ôm tay, đứng bên ngoài nhìn.
Lực chú ý của Linh Quỳnh bị những thứ khác hấp dẫn, cũng không chú ý thẩm Hàn Đăng.
Khi Thẩm Hàn Đăng cầm theo kem ly trở về, đưa cho nàng, Linh Quỳnh theo bản năng nhìn trời.
Trời không có mưa a.
Đầu óc Thẩm Hàn Đăng thật sự không bị hư sao?
Với cái tính động một chút là đập đồ của hắn, vậy mà lại mua kem ly cho mình?
Kem ly này thật sự có thể ăn sao?
Không có bỏ cái gì kỳ quái vô chứ?
Linh Quỳnh ôm ly kem cúi đầu suy tư, cảm thấy chuyện này có thể chính là sức mạnh của khắc kim a.
Thẩm Hàn Đăng bị Linh Quỳnh nhìn đến khó chịu, "Nhìn cái gì?"
Tiểu cô nương mặt mũi cong cong trả lời "Thiếu gia thật đẹp a."
"......"
Thẩm Hàn Đăng nhìn nàng mấy giây, cũng không tức giận.
Hắn chen vào đám người đi đến chỗ ít người hơn.
Linh Quỳnh ăn kem ly, chậm rãi theo sau.
"Cẩn thận!"
"A!"
Sự cố phát sinh chính lúc này, cột đèn đường sừng sững ở đó đột nhiên đổ xuống.
Thẩm Hàn Đăng vừa vặn ở phía dưới cột đèn đó.
Lúc hắn nghe thấy âm thanh, quay lại nhìn về hướng cột đèn, đã không còn kịp tránh.
Con mắt hắn sáng lên trong giây lát.
Giữa đất đá và những tia lửa đó, Thẩm Hàn Đăng cảm thấy mình bị một cỗ lực lượng đánh bay về phía bên cạnh, lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Hắn nằm đè lên Linh Quỳnh.
Trong ánh sáng mờ tối, không thấy rõ thần sắc tiểu cô nương.
"Tại sao tôi phải làm thảm cho anh hết lần này đến lần khác!!" Linh Quỳnh nổi giận, ", Đau chết mất, anh nặng quá."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng cố gắng đứng lên, lần này không cần Linh Quỳnh hét, cũng tự giác đỡ nàng dậy.
Bây giờ cũng không giống trong biệt thự, phủ thêm một tầng thảm vừa dày vừa nặng.
Cánh tay cùng đùi Linh Quỳnh đều bị cọ đến rách da, đang chảy từng giọt máu ra ngoài.
"Các bạn không sao chứ?"
"Có bị thương hay không?"
Nhân viên công tác lúc này mới chạy tới, thấy Linh Quỳnh bị thương, nhanh chóng kêu người đưa bọn họ đi bệnh viện.
Thẩm Hàn Đăng nắm lấy cánh tay Linh Quỳnh, đỡ cơ thể nàng lên, "Có thể đi không?"
"Cõng tôi."
Linh Quỳnh nói chuyện rất đương nhiên, đó là một loại ngữ khí như ra lệnh.
Thẩm Hàn Đăng nhíu mày.
"Nhanh lên." Linh Quỳnh đè bả vai hắn xuống, "Tôi là vì cứu ai nên mới bị thương."
"Tôi không có ép cô cứu."
Linh Quỳnh cười lạnh "A, vậy vẫn là lỗi của tôi rồi." Không đáng yêu một chút nào, không muốn nuôi, siêu tức giận!
"......"
Thẩm Hàn Đăng nhìn quanh bốn phía một chút, người vây xem quá nhiều.
Cuối cùng Thẩm Hàn Đăng hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, để cho Linh Quỳnh lên.
————Tiểu kịch trường——
Thẩm Hàn Đăng: Cô cũng dám bắt tôi cõng cô!
Linh Quỳnh: Gì?
Thẩm Hàn Đăng: Là vinh hạnh của tôi.
/200
|