Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Có bộ dạng lúc Linh Quỳnh bỏ chạy, Chu Tịnh cũng không nghi ngờ người kia.
Chỉ là rất tức giận đối với hành vi tăng giá của hắn.
Nhưng mà vì chuyện của mình, Chu Tịnh cuối cùng cũng phải đồng ý tăng giá.
Đối phương rất cẩn thận, yêu cầu không được gửi tiền qua thẻ, trực tiếp bắt bà ta mang tiền đến địa điểm giao dịch.
Chu Tịnh cũng không hào phóng như vậy, phái người nhìn chằm chằm, muốn chờ khi hắn lấy tiền liền bắt người.
Nhưng mà theo dõi nửa ngày, cũng không thấy có ai lấy tiền.
Khi kiểm tra lại, trong va li nào còn chút tiền nào.
Cũng may rất nhanh sau đó Chu Tịnh lấy được một cái USB, nhưng mà cục tức của Chu Tịnh cũng không hạ xuống nổi.
Nhưng mở USB ra lại là một đoạn phim hoạt hình cực kì trong sáng......
Chu Tịnh bị đùa giỡn như vậy, tất nhiên sẽ lục tung khắp nơi tìm người kia, nhưng cố gắng đến mấy cũng không tìm thấy.
Có thể tưởng tượng được bóng ma tâm lý của Chu Tịnh lớn cỡ nào.
......
Chu Tịnh cũng không ngốc, động não một chút liền phát hiện chuyện này không thích hợp.
Người bà ta tìm đến làm sao vô duyên vô cớ lại phản bội?
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
Nhớ lại chuyện ngày đó, Chu Tịnh đại khái liền biết mấu chốt.
"Diệp Khinh Đường......" Chu Tịnh cười lạnh, "Con nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám lừa ta."
Chu Tịnh vẫy tay, gọi trợ lý đến thấp giọng phân phó hai câu.
......
Người trong cuộc Linh Quỳnh căn bản không biết hành động bên này của Chu Tịnh, cầm tiền tiêu dao vui vẻ vài ngày.
Hôm nay Linh Quỳnh mới vừa vào cửa chính biệt thự liền bị Kelly gọi lại, vội vã cuống cuồng dẫn cô đến phòng ăn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Diệp tiểu thư, cô nhìn cái này." Kelly cầm một hộp chuyển phát nhanh đi ra, mở ra cho Linh Quỳnh nhìn.
"Tôi không có gọi đồ chuyển phát nhanh nha......" Linh Quỳnh một bên nói thầm một bên tiến tới xem.
Đồ vật trong hộp có lực sát thương khá lớn, làm Linh Quỳnh biến sắc lui về sau.
"Diệp tiểu thư, thứ này là gửi cho cô." Kelly nói: "Đó là cha ......"
Linh Quỳnh che ngực hít sâu: "Cái gì?"
Kelly: "Ngón tay của cha cô."
Linh Quỳnh tiếp tục lui lại, "Báo cảnh sát đi! Ông cho tôi xem làm gì !"
Kelly: "???" A?
Cô nghiêm túc sao?
Thứ này rõ ràng chính là đưa tới để uy hiếp cô!
Báo cảnh sát là thao tác gì!
Linh Quỳnh cất giọng chính nghĩa: "Cái này là làm người khác bị thương bất hợp pháp, còn uy hiếp tôi, đương nhiên phải báo cảnh sát! Chú cảnh sát sẽ giúp tôi!"
Có lẽ Chu Tịnh đại khái cũng đã biết mình bị lừa .
Nếu về sau không lừa tiền được nữa, vậy cũng không cần diễn kịch với bà ta.
Kelly: "Thế nhưng cha cô......" Không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?
Linh Quỳnh cũng không quan tâm người cha tiện nghi của nguyên chủ sống hay chết, báo cảnh sát tại chỗ.
Cảnh sát tới điều tra một phen, ghi ghi chép chép, kiểm tra hiện trường các thứ.
Kelly nhìn Linh Quỳnh ở bên kia, diễn một vai thiếu nữ đáng thương bị uy hiếp vô cùng tinh tế, khóe miệng không nhịn được giật vài cái.
Kỹ thuật diễn xuất của Diệp tiểu thư thực sự quá tốt......
Đám người vừa đi khỏi, Linh Quỳnh liền ngửa đầu nuốt nước mắt về, một giây sau trở mặt, khí định thần nhàn phân phó Kelly mang nước đến để bổ sung thể lực.
Kelly: "......"
Kelly thật sự lo lắng, "Diệp tiểu thư, cô không sợ cha cô bị......" Răng rắc rồi chứ?
Linh Quỳnh cười như không cười nói" Người cha tốt như vậy nếu ông muốn, tôi sẽ tặng cho ông."
"......"
Không được, không cần thiết!
Kelly vốn còn muốn đem chuyện này nói với thiếu gia, ai ngờ người ta xử lý hoàn mỹ hơn ông tưởng nhiều, vừa ổn thỏa lại không tốn sức.
Cô náo ra chuyện lớn như này, Kelly đều báo cáo từ đầu đến cuối cho Chu Tịnh —— Dù sao hắn cũng còn là một gián điệp.
Nếu ông không nói, người khác cũng sẽ nói, vậy thì phải làm một gián điệp hơn người một chút.
Lúc này nếu Chu Tịnh còn chưa hiểu ra, Linh Quỳnh căn bản không thèm quan tâm người cha kia, vậy não bà ta chắc chắn đã bị úng nước nghiêm trọng.
Chuyện này chắc chắn điều tra không thể tới Chu Tịnh.
Nhiều lắm chỉ có thể tra được đến đám người đòi nợ kia, bọn hắn một mực muốn Linh Quỳnh thay cha trả tiền, mới ra hạ sách này uy hiếp, ai còn nghĩ tới còn người đứng đằng sau?
Chu Tịnh không ngờ tới mình bị một tiểu nha đầu, đùa bỡn xoay quanh lâu như vậy.
Thì ra ngay từ đầu, cô ta đã muốn giúp Thẩm Hàn Đăng.
Chu Tịnh rất tức giận, hất đổ toàn bộ đồ trên bàn làm việc xuống, làm trợ lý bị dọa sợ thành chim cút.
"Chu tổng...... Lúc trước tôi điều tra, cô ta thật sự rất quan tâm người cha này a......"
Ai biết cô ta bỗng nhiên thay đổi như vậy.
Hơn nữa những hành động trước đây của cô ta, rõ ràng chính là hố tiền, không phải bà ta không biết......
Chu Tịnh cầm lấy đồ trên bàn ném trợ lý "Cút ra ngoài!"
Trợ lý như nghe được xá lệnh, cụp đuôi đi ra ngoài.
......
Buổi tối Thẩm Hàn Đăng mới biết chuyện này, đến phòng Linh Quỳnh tìm cô.
Linh Quỳnh đã ngủ, bị Thẩm Hàn Đăng làm tỉnh lại, cả người đều hiện lên mấy chữ phẫn nộ 'Nếu hôm nay anh dám nói chuyện không quan trọng, anh nhất định phải chết'.
"Chuyện của cha cô, cô chỉ giải quyết như vậy?"
"Vậy nếu không tôi còn phải đi cứu ông ta sao? Để ông ta tiếp tục đày đọa tôi? Tôi cũng không điên." Linh Quỳnh ôm chăn "Anh đến chỉ vì nói với tôi cái này?"
"Ân."
Linh Quỳnh đảo mắt ngay trước mặt hắn, nhưng cũng khá ưu nhã, tiếp đó ngã xuống giường, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
......
Thẩm Hàn Đăng điều tra xét người đàn ông hẹn hò cùng Chu Tịnh kia.
Từ trước khi Thẩm phụ quen biết Chu Tịnh, bà ta và Phan Tu Lương đã yêu nhau.
Sau khi bà ta quen Thẩm phụ, hai người liền cắt đứt liên lạc.
Sau khi Thẩm phụ chết, lại bỗng nhiên liên lạc lại với nhau.
Hai người âm thầm riêng tư gặp mặt nhiều năm, Chu Tịnh cũng cho ông ta không ít tiền, Phan Tu Lương còn có không ít tài sản công ty trên danh nghĩa.
Gia cảnh của Phan Tu Lương rất bình thường, học vấn cũng không có gì chói lọi, càng không có thành tích đặc biệt gì.
Những tài sản đó rất rõ ràng chính là Chu Tịnh cho hắn.
Chu Tịnh rất cẩn thận, Phan Tu Lương ở trước mặt Chu Tịnh cũng rất cẩn thận, nhưng khi ở bên ngoài uống say, lại khoe khoang qua không chỉ một lần.
Bất quá Phan Tu Lương chưa hề nói là ai, chỉ khoe mình có một người bạn gái rất lợi hại, các kiểu như hắn muốn gì cũng cho hắn.
"Thiếu gia, Phan Tu Lương rất thường xuyên tới ở đây." Kelly lái xe, bên ngoài xe là một câu lạc bộ "Phan Tu Lương đã vào trong."
Lúc này chính là thời gian mở cửa, đèn nê ông đầy màu sắc sáng chói trong đêm, đám người xa hoa truỵ lạc ra ra vào vào.
Phan Tu Lương ở câu lạc bộ đến rạng sáng, cuối cùng ôm một người phụ nữ chân dài eo thon ra ngoài.
Phan Tu Lương ôm cô gái lên xe, Thẩm Hàn Đăng bảo Kelly theo sau.
Phan Tu Lương không trở về nhà mình mà đến một khu chung cư, nhìn qua có vẻ là chỗ ở của cô gái.
Thẩm Hàn Đăng tắt màn hình điện thoại, đẩy cửa xe đi xuống.
Tại thời điểm này, phần lớn người trong chung cư đều đã ngủ say, chỉ còn một số ít nhà còn sáng đèn.
Thẩm Hàn Đăng vừa định lên lầu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Thiếu gia......" Giọng nói yếu ớt của Linh Quỳnh từ đầu bên kia điện thoại vang lên, "Anh đang ở đâu?"
Thẩm Hàn Đăng nhíu mày "Cô bị sao vậy?"
"Đau bụng." Giọng nói tiểu cô nương mềm nhũn, giống chú mèo nhỏ cào cào, không cần khí lực gì, lại có thể câu dẫn người ta phải cưng chiều.
Thẩm Hàn Đăng ngồi lại vào xe, nói Kelly về nhà.
......
Thẩm Hàn Đăng nhanh chân lên lầu, đẩy cửa phòng Linh Quỳnh ra.
Trong căn phòng tối om, Linh Quỳnh đang cuộn tròn trên giường, trái tim Thẩm Hàn Đăng bỗng nhiên thắt lại, dùng mấy bước đi đến bên giường.
"Sao rồi?"
"Đau." Linh Quỳnh ôm bụng, phát ra những tiếng lảm nhảm.
"Đau bụng sao?" Thẩm Hàn Đăng đỡ người lên, "Buổi tối hôm nay cô đã ăn gì? Kelly, lái xe."
Kelly mới vừa vào cửa, vì câu này của Thẩm Hàn Đăng, lại nhanh chóng xuống lái xe.
Thẩm Hàn Đăng bế người lên, nhanh chóng xuống lầu.
——— Tiểu tiên nữ ———
Linh Quỳnh: Các nàng đoán vì sao ta bị đau? Còn không phải bởi vì các nàng không bỏ phiếu sao!
/200
|