Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Chu Tịnh có chút hối hận, vì không thuê người của mình.
Những chuyện này trước đó đều là nhờ Phan Tu Lương đứng ra làm nên bà ta không cần lo lắng gì.
Nhưng lúc trước bà ta và Phan Tu Lương đã náo ra chuyện lớn như vậy.
Cộng thêm Phan Tu Lương càng ngày càng quá đáng, nên bà ta không thể để Phan Tu Lương nắm thêm chút nhược điểm nào nữa.
Cho nên bà ta chỉ có thể tự nghĩ cách làm.
Mà bà ta không muốn giao chuyện này cho người khác làm, lỡ người đó phản bội mình hoặc dùng chuyện này để uy hiếp tống tiền thì khó xử lý lắm.
Ai ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này.
Chu Tịnh dám nói chuyện này với người khác sao?
Không dám.
Chuyện này là bà ta chủ mưu, nếu nói ra bà ta liền xong rồi.
Chỉ cần là vấn đề có thể dùng tiền giải quyết...... Thì không phải vấn đề lớn.
Chu Tịnh trấn an bản thân, bắt đầu suy nghĩ đối sách.
......
# Người thừa kế Thẩm thị được cứu , bọn tội phạm lẩn trốn #
Tin tức này đã leo lên hot search weibo sau ba ngày Thẩm Hàn Đăng bị bắt cóc.
Lúc Thẩm Hàn Đăng lấy khẩu cung, nhìn qua không có vết thương nào.
Thẩm Hàn Đăng hỏi gì cũng không biết, bằng không thì chính là không nói, cái này chính là trạng thái bình thường của hắn, nên mọi người cũng không nghi ngờ.
Khi Chu Tịnh chạy tới, thấy thẩm Hàn Đăng hoàn hảo không chút tổn hại, biểu cảm rất đặc sắc.
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền triển khai thiết lập mẹ kế quan tâm con kế.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt......" Hốc mắt Chu Tịnh phiếm hồng, còn miễn cưỡng nở một nụ cười tươi.
Bộ dạng này khiến người ta nhìn vào rất giống thiết lập nhân vật mẹ kế lo lắng cho con nhưng không dám lại gần.
Thẩm Hàn Đăng cũng không thèm nể mặt, "Xin lỗi vì làm bà thất vọng."
Chu Tịnh vội vàng nói: "Làm sao ta có thể thất vọng? Con không bị thương là tốt rồi."
Thẩm Hàn Đăng lấy một cái điện thoại di động ra, nhấn mấy cái, cho Chu Tịnh nghe.
[ Chuyện gì xảy ra thế? Đã nói chỉ có 300 vạn, vì sao đột nhiên tăng tới 1000 vạn?]
Giọng nói quen thuộc, khiến cho trái tim Chu Tịnh đập thình thịch loạn xạ lên.
Thẩm Hàn Đăng bấm dừng ghi âm đằng sau, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Đây có phải giọng nói của bà không?"
Giọng nói Chu Tịnh rất đặc biệt, chỉ cần người đã từng nghe qua liền sẽ có thể nhận ra.
Thẩm Hàn Đăng: "Yên tâm, tô sẽ không giao cái này ra."
Chu Tịnh: "......"
Thẩm Hàn Đăng ném câu nói này xuống, đi qua Chu Tịnh, sải chân rời đi.
Chu Tịnh đang đứng trong ánh mặt trời, nhưng lại chợt cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Thẩm Hàn Đăng cũng coi như là mình nhìn nó từng bước trưởng thành, khi còn nhỏ nó vô thanh vô tức, đối với những sắp xếp của bà ta, cũng sẽ không chống lại.
Phảng phất như con rối bà ta có thể tùy tiện chơi đùa.
Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, bà ta cũng chưa có được chút cổ phần nào từ Thẩm Hàn Đăng, có thể thấy hắn cũng đâu dễ đối phó vậy.
Cho nên có đôi khi Chu Tịnh rất sợ thẩm Hàn Đăng.
......
"Thiếu gia, vì sao không trực tiếp vạch trần bà ta?" Kelly không hiểu suy nghĩ của Thẩm Hàn Đăng, bây giờ đã có cơ hội tốt như vậy mà còn tha cho bà ta thì thật đáng tiếc.
Đoạn ghi âm kia chính là chứng cứ tốt nhất.
Chu Tịnh vậy mà tự mình đứng ra, cũng không biết nghĩ cái quái gì.
"Vậy thì còn gì thú vị." Thẩm Hàn Đăng cười lạnh một tiếng, "Qua bao nhiêu năm như thế, bà ta đã cướp đi bao nhiêu thứ của tôi? Bây giờ ngược lại tôi muốn nhìn bà ta mất hết tất cả từng chút một."
Hắn đã ẩn nhẫn lâu như vậy, chịu đựng biết bao nhiêu thứ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta như vậy.
Kelly nhịn không được rùng mình một cái.
Thiếu gia có đôi khi thật sự rất đáng sợ......
"Mấy người kia bắt được chưa?"
"Bắt được rồi."
"Tiền đâu?"
"...... Bị Diệp tiểu thư lấy mất."
Thẩm Hàn Đăng tuyệt không ngạc nhiên, đã biết cô sẽ không nghe lời như vậy..
Nhưng mà cũng phải cảm ơn cô, bằng không thì cũng lấy không được đoạn ghi âm này.
Thẩm Hàn Đăng trở lại biệt thự, Linh Quỳnh cho chim hoàng yến ăn, nhìn qua rất vui vẻ.
Thẩm Hàn Đăng đứng ở cửa nhìn một lúc, chiếc lồng màu vàng còn cao hơn cô nhiều, phía trên còn có dây leo quấn quanh trang trí.
Nếu nhốt cô vào...... trong đầu Thẩm Hàn Đăng hiện ra mấy hình ảnh, con mắt hơi hơi co lại.
Linh Quỳnh đang chuẩn bị quay người, chợt bị một cỗ sức mạnh ngang ngược đè lên lồng chim, tiếp theo chính là mùi hương của Thẩm Hàn Đăng bao trùm lấy cô.
Linh Quỳnh suýt chút nữa không thở nổi, lấy tay chống lại hắn, đẩy hắn ra một chút, "Anh làm gì vậy?" Tự nhiên hung bạo như thế.
"Ban thưởng."
Thẩm Hàn Đăng lại tiếp tục cúi đầu hôn cô, Linh Quỳnh có chút thiếu dưỡng khí, cơ thể nhũn ra, Thẩm Hàn Đăng chỉ có thể đỡ cô.
Chim hoàng yến đằng sau bay loạn khắp lồng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu hình ảnh duy mĩ lên sàn nhà.
......
Trong tay Thẩm Hàn Đăng đã nắm được không ít nhược điểm của Chu Tịnh, không tỏ ra yếu kém nữa, bắt đầu thường xuyên ra vào công ty.
Chu Tịnh bây giờ vẫn có tiếng nói nhất công ty, khiến Thẩm Hàn Đăng gặp rất nhiều chuyện phiền toái, cũng may Tống Lập đã giúp hắn không ít thứ.
Chu Tịnh hơi sợ Thẩm Hàn Đăng nên phần lớn thời gian đều tránh mặt hắn.
Nhưng bà ta cũng không để Thẩm Hàn Đăng lấy được thứ gì.
Nhưng mà cũng không lâu sau, đột nhiên tuôn ra một tin tức.
# Quả phụ đã từng thề sẽ không tái hôn, nguyện vì người chồng đã khuất thủ thân như ngọc, thực ra đã bí mật gặp gỡ tình nhân nhiều năm.#
Trước đây nhờ câu nói này, Chu Tịnh thật sự đã nhận được thêm rất nhiều người ủng hộ.
Mà bây giờ lại bị tuôn ra một tin tức như vậy.
Những người trước đây vì câu nói này ủng hộ Chu Tịnh sẽ có cảm giác gì?
Còn có rất nhiều ảnh chụp minh họa.
Đầu là ảnh chụp của bà ta và Phan Tu Lương.
Những tấm ảnh này đều làm Chu Tịnh nghẹn họng, thậm chí có nhiều tấm bà ta cũng không nhớ rõ.
Những tấm quá đáng nhất được nằm sau cùng.
Đó là......
Ngày sinh nhật bà ta,
Chu Tịnh hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, tức đến tái xanh mặt mày.
Những tấm hình kia từ đâu ra?
Ngoại trừ tấm ảnh ngày sinh nhật, còn lại đều ở những chỗ chỉ có bà ta và Phan Tu Lương......
"Phan Tu Lương...... Phan Tu Lương!!"
Người lôi được nhiều ảnh chụp như vậy, chỉ có Phan Tu Lương mình có thể làm được.
Trong khoảng thời gian này Phan Tu Lương không ít lần tìm bà ta, nhưng mở miệng đều nói những lời khó nghe.
Mình lại vì chuyện của Thẩm Hàn Đăng mà sứt đầu mẻ trán, làm sao có thời giờ để ý đến hắn, giải thích một chút làm hắn bình tĩnh lại.
Chu Tịnh dám chắc là Phan Tu Lương sẽ không dám náo ra chuyện quá lớn, dù sao cũng không có lợi gì cho hắn.
Nhưng ai có thể ngờ đến......
......
Trường học.
Linh Quỳnh ghé vào mặt bàn lướt điện thoại, ngồi ngay trước mặt Thẩm Hàn Đăng chăm chú nghe giảng.
Mặc dù hắn đã bắt đầu vào công ty, nhưng mà vẫn muốn học cho xong.
Ngoại trừ một số tiết học không quan trọng, những ngày còn lại Thẩm Hàn Đăng cũng gần như đến trường đầy đủ
Điều này đến Linh Quỳnh cũng phải cùng hắn tới trường học.
Linh Quỳnh- người chỉ muốn ngắm hoa và mua sắm cho biết: Thật là khó nha.
Trước đây vì sao cô phải nhảy khỏi cái hố biệt thự kia, để lọt hố to hơn chứ.
Tính sai.jpg
"Cô tìm tôi làm gì?" Thẩm Hàn Đăng cuối cùng nhịn không được, cong ngón tay gõ đầu cô.
Linh Quỳnh quay đầu lại "Anh làm gì thế hả?"
"Cô đến chỗ của tôi làm gì? Không có tiết học sao?"
"Không có." Linh Quỳnh chống cằm trên mu bàn tay, "Tôi đến học cùng anh, không tốt sao?"
Nàng thật sự là đã quá chán, nên mới phải đến thăm con.
Ít nhất còn có cảnh đẹp ý vui.
Lúc không có người khác, còn có thể hôn hôn sờ sờ.
Vẫn rất vui sướng.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Tốt cái gì?
Làm hắn phân tâm sao?
Thẩm Hàn Đăng tức giận: "Đi chỗ khác chơi."
Linh Quỳnh bĩu môi "Ta không."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng cầm lấy áo khoác bên cạnh, chụp lên đầu Linh Quỳnh, nhìn về phía trước, không muốn quan tâm Linh Quỳnh thêm chút nào..
Linh Quỳnh kéo áo xuống, vắt ngang tay, không có làm ầm nữa, yên tĩnh chơi điện thoại.
****
Các nàng ơi, xin lỗi vì hôm nay có lẽ không up full vị diện này được rồi.
Chúc các nàng 20/10 vui vẻ.
Mong các nàng muốn gì được nấy, và có thể sống tự do, thoải mái theo ý mình muốn.
Các nàng đừng ngại thể hiện bản thân cũng như đừng quan tâm những lời soi mói từ người ngoài nha.
Cuối cùng, chúc các nàng mãi mãi hạnh phúc.
Cảm ơn các nàng đã ở bên ta trong những ngày qua
Mai ta hứa sẽ đăng full vị diện này.
Các nàng đọc xong hãy vote cho ta có động lực edit nha.
Mãi yêu các nàng
/200
|