Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Lầu Tinh Lạc có ý để tự hắn đi.
Giáng Canh mười phần đồng ý.
Thế nhưng Linh Quỳnh không đồng ý.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên chính là —— Cùng đi.
Giáng Canh bị chọc giận gần chết.
Tiểu tổ tông có thể đừng tùy ý, phóng khoáng như vậy được hay không, ngài trưởng thành một chút được hay không!!
Bây giờ bọn họ đang ở hoàn cảnh nào thế!!
Làm người ta tức chết mà.
Cũng may là các trưởng lão không đến, bằng không thì chắc phải tức giận đến giậm chân, có thể còn thăng thiên tại chỗ.
......
Lầu Tinh Lạc đắm mình vào ao nước tắm rửa sạch sẽ, cái đuôi của rắn đen quẫy trong nước.
Rắn đen ngẩng đầu lên cười lạnh: "Rõ ràng ngươi trúng độc vì đến Trấn Yêu Tháp, ngươi không sợ bọn họ phát hiện sao?"
Lầu Tinh Lạc: "Nếu không phải là ngươi quấy rối, ta sẽ trúng độc chắc?"
Rắn đen: "......"
Ngươi mẹ nó muốn bắt ta, ta còn không thể phản kháng sao?
Lầu Tinh Lạc biết nó đang nghĩ gì, "Nếu không phải là ta đến, bây giờ ngươi còn bị nhốt trong cái tháp kia."
Rắn đen: "......"
Vì muốn ngắm nhìn trời mây lần nữa, chuyện này nó tạm thời bỏ qua.
Nó vẫy vẫy đuôi, giọt nước rơi xuống bắn bọt tung tóe tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
"Làm sao ngươi vào được Trấn Yêu Tháp thế?" Người này đột nhiên xuất hiện trong Trấn Yêu Tháp.
Những lão già trong Trấn Yêu Tháp đã rất lâu không gặp được con người, kích động đến không chịu được, muốn chơi đùa cùng hắn.
Bất quá......
Hắn có mục đích rõ ràng, xông thẳng tới chỗ nó, muốn khế ước với nó.
Nó đường đường là tiểu Bá Vương ở Trấn Yêu Tháp, sao có thể khuất phục một nhân loại, tất nhiên sẽ ra sức phản kháng.
Kết quả......
Ai, đừng nói tới nữa thì tốt hơn.
Lầu Tinh Lạc vớt nó lên nhét vào trong tay áo "Đây không phải chuyện ngươi nên biết."
Rắn đen: "Ngươi sợ cái gì? Nói cho ta biết đi ta chắc chắn sẽ không để người khác biết."
Lầu Tinh Lạc không nói thêm lời nào, quay người chuẩn bị đi về.
Vừa mới quay người, đã thấy Giáng Canh đứng cách đó không xa, ôm ngực nhìn hắn.
Lầu Tinh Lạc: "......"
Hắn trúng độc nên thực lực giảm đi nhiều, hoàn toàn không phát hiện người này tới lúc nào.
Vừa rồi hắn hẳn là không nói những chuyện quá quan trọng......
Giáng Canh vừa tới, cũng chỉ nghe thấy câu cuối cùng hắn nói 'Đây không phải chuyện ngươi nên biết '.
Cũng không biết nói cho ai nghe......
"Thiếu thành chủ, ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, chúng ta sẽ đưa ngươi đến Tầm Điệp sơn, sau đó không còn quan hệ gì với nhau nữa."
Giáng Canh tới là để cảnh cáo Lâu Tinh Lạc.
Dù sao tiểu tổ tông tùy hứng......
Bọn hắn cũng không có cách nào.
Chỉ có thể ra tay từ phía Lâu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc khẽ gật đầu, "Thật xin lỗi! Đã mang đến phiền toái cho các vị."
Giáng Canh: "......"
Giáng Canh cảm thấy thái độ khi Lâu Tinh Lạc nói câu này, cùng câu mới vừa nói kia không giống nhau lắm.
Vừa rồi câu kia lạnh lùng hơn một chút, lúc này nhiều thêm một phần ôn hòa khiêm tốn.
Cũng rất......
Giáng Canh: "Hy vọng Thiếu thành chủ sau khi rời khỏi đây nghe được cái gì, cũng tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì nếu chúng ta muốn đối phó với ngươi rất dễ dàng."
Lầu Tinh Lạc không hiểu câu nói này của Giáng Canh có ý gì.
Người của Nhạc Lộc sơn trang, vậy mà cũng hung ác như vậy sao?
Trong ấn tượng của hắn, người của Nhạc Lộc sơn trang, đều rất dễ nói chuyện, không tranh không đoạt nhưng thực lực mạnh, tính tình hiền lành.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, thật sự không giống lời đồn chút nào.
......
Chờ những đệ tử còn lại tìm tới nơi, nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể xuất phát.
Linh Quỳnh đi ở giữa, phía trước có người mở đường, cỏ cây đều không chạm được đến nàng.
Tiểu cô nương liên tục đong đưa cây quạt, lười biếng đi về phía trước.
"Giáng Canh."
"Tiểu tổ tông."
"Vừa rồi ngươi đi nói với hắn cái gì?"
"......" Đáy lòng Giáng Canh hơi hồi hộp một chút, "Ngài nhìn thấy?"
Lúc đó tiểu tổ tông không phải đang nhắm mắt dưỡng thần sao?
"Không nói gì, chỉ là cùng Thiếu thành chủ nói một chút về lộ trình."
Linh Quỳnh ồ một tiếng, không có ý truy cứu "Ngươi cảm thấy Lầu Tinh Lạc là hạng người gì?"
Giáng Canh cẩn thận liếc nhìn Linh Quỳnh.
Tiểu cô nương vẫn quơ cây quạt, lúc này không có biểu cảm gì, nhìn không ra là có tâm tình gì.
"Không có nhiều tin tức liên quan tới vị thiếu thành chủ này, có vẻ rất khiêm tốn, phần lớn thời gian đều giống như một người tàng hình."
Mọi người nói đến Phạm Không Thành, trước nhất sẽ nghĩ tới thành chủ.
Sau đó chính là đứa con thứ được yêu thương.
Lầu Tinh Lạc tuy có cái danh Thiếu thành chủ, cũng rất ít khi được người ta chú ý.
Hắn không có thành tích gì, thực lực hình như cũng không xuất chúng.
Tóm lại chính là bình thường.
Nhưng mà...... Hôm nay Giáng Canh nhìn thấy, gương mặt kia lại rất đặc biệt.
"A đúng, phía trước có huyên náo một chuyện rất lớn."
Chính là chuyện liên quan tới sự kiện ăn cắp bảo vật kia.
Không ít người trên đại lục đều đã nghe phong thanh.
"Bây giờ ngươi cảm thấy người này như thế nào?"
Giáng Canh trầm tư mấy giây, "Tiểu tổ tông, khó mà nói, nhưng mà ta cảm thấy vị Thiếu thành chủ này có tâm tư rất sâu, chúng ta vẫn là nên bớt tiếp xúc cho an toàn."
Linh Quỳnh yếu ớt thở dài, "Chuyện này có chút khó khăn."
Dù sao đứa con yêu phải chờ cô nuôi.
Giáng Canh: "???"
"Phạm Không Thành có tiền không?"
Giáng Canh còn đang suy nghĩ một vài tin đồn liên quan tới Lầu Tinh Lạc, Linh Quỳnh đột nhiên tung ra một vấn đề như vậy.
"Phạm Không thành có khoáng sản, rất có tiền." Giáng Canh giải đáp.
Linh Quỳnh hài lòng gật đầu: "Đúng là không tệ."
Giáng Canh: "??"
Cái gì không tệ?
Chúng ta cũng có tiền đó!!
Linh Quỳnh bỏ Giáng Canh lại, đi nhanh hơn mấy bước, đuổi theo Lầu Tinh Lạc.
"Con rắn của ngươi kia đâu?"
Lầu Tinh Lạc nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay xinh đẹp đến cực điểm, hai đầu lông mày đang ôm lấy ý cười nhợt nhạt, như gió xuân phất qua, chậm rãi nở hoa, lông mi chớp chớp, run rẩy câu người.
Trong đôi mắt trong suốt kia phản chiếu hình dạng của hắn, sạch sẽ trong sáng.
Lầu Tinh Lạc tránh khỏi ánh mắt trong suốt của Linh Quỳnh, đáy lòng phảng phất có cảm giác phạm tội nào đó.
Lầu Tinh Lạc lôi rắn đen từ trong tay áo ra
Rắn đen quẫy đạp, giống con rắn chết ngồi phịch vào lòng bàn tay Lầu Tinh Lạc.
"Nó không phải có thể biến lớn sao."
"Đúng."
"Ta không muốn đi bộ, có thể để nó cõng ta đi không?"
Giọng cô gái mềm mại ngọt ngào, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
"...... Có thể."
Lầu Tinh Lạc ném rắn đen lên mặt đất, rắn đen đột nhiên biến lớn, dọa bọn người Giáng Canh trong nháy mắt bật chế độ phòng ngự cấp 10.
"Tiểu tổ tông!!"
Giáng Canh xông lên trước, chắn Linh Quỳnh ở sau lưng.
Rắn đen cúi đầu xuống liếc bọn họ một cái, lại rủ xuống lại, bày ra tư thái 'Không thèm để ý đến bọn người hạ đẳng'.
Linh Quỳnh đâm đâm vai hắn "Ngươi làm gì thế?"
"Có rắn!" Không phải ngài sợ rắn sao?
"Nó là khế ước thú của Lầu Tinh Lạc, các ngươi không cần lo lắng."
Giáng Canh: "......"
......
Linh Quỳnh leo lên trên lưng rắn đen ngồi, vừa mát mẻ lại thoải mái, còn không cần tự mình đi.
Điệu bộ này mà cò không biết xấu hổ nói mình sợ rắn sao?
Giáng Canh chần chờ một chút, vẫn đánh bạo hỏi: "Tổ tông, ngài không sợ rắn, vì sao lúc trước lại bỏ chạy?"
Linh Quỳnh: "Đột nhiên trông thấy một con rắn lớn như thế, chạy không phải là phản ứng bình thường sao? Ta sợ nha!"
Giáng Canh: "......"
Thế nhưng vì sao bây giờ người có thể mặt không đổi sắc xem rắn nhà người ta như công cụ?
Ngài không sợ sao?
"Lầu Tinh Lạc, ngươi muốn lên ngồi chung không?"
Lầu Tinh Lạc lắc đầu cự tuyệt, "Không cần, ta có thể tự đi."
"Ngươi bị thương rồi, cứ lên đây đi." Linh Quỳnh chống cằm, nói chuyện rất chân thành.
Tư thế đó cứ như cô mới là chủ con rắn.
Mặc dù Lâu Tinh Lạc không đến mức không đi được, nhưng vết thương quả thật có chút khó chịu.
Cho nên sau khi suy tư một chút, Lâu Tinh Lạc đồng ý lời mời của Linh Quỳnh.
Rắn đen rất lớn, nằm ở trên lăn một vòng cũng không thể rơi xuống, ngồi hai người lại càng không có vấn đề.
/200
|