Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
Lầu Tinh Lạc không biết bắt rắn đen lại từ chỗ nào, rắn đen cuộn chặt thân lại, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Lầu Tinh Lạc.
Lâu Tinh Lạc: "Nó biết con yêu thú kia."
Rắn đen mắng: "Hèn hạ!"
Lâu Tinh Lạc: "Yêu thú đuổi theo khí tức của nó."
Rắn đen tiếp tục mắng: "Vô sỉ!"
Linh Quỳnh: "Chúng nó có thù à?"
Lâu Tinh Lạc bình thản nói ra những gì mình đã hỏi được: "Không có thù, con yêu thú kia thích nó."
Rắn đen: ". . ."
Linh Quỳnh có chút kinh ngạc, bây giờ con rắn nào cũng cuồng nhiệt như vậy sao?
Đây gọi là cái gì?
Theo đuổi rắn ngàn dặm?
Có chút muốn xem nha! !
. . .
Rắn đen không sợ con yêu thú kia, cũng không phải bởi vì đối phương thích nó, nó mới không chịu nói.
Mà thân là đồng loại, nó không muốn bán đứng đồng loại.
Đây là vấn đề về nguyên tắc của yêu thú.
Nhưng mà cẩu nam nhân Lầu Tinh Lạc này. . .
Lúc nào cũng mang bộ mặt dối trá, hèn hạ, vô sỉ!
Nói gì cũng toàn nước mắt.
Rắn đen nằm rạp trên mặt đất tiếp tục làm đệm, Linh Quỳnh ngồi trên cổ nó, sờ đầu nó tám chuyện.
"Sao ngươi lại không thích nó?"
Rắn đen sợ Lầu Tinh Lạc, bất đắc dĩ trả lời: "Xấu."
Lòng yêu thích cái đẹp thì thú nào cũng có!
"Nó là yêu thú gì?"
". . ."
Rắn đen nằm rạp trên mặt đất không muốn trả lời vấn đề này của Linh Quỳnh, nhưng Linh Quỳnh vẫn lải nhải bên tai nó.
Cuối cùng rắn đen thực sự chịu không được, cả giận nói: "Con cóc!"
Linh Quỳnh: ". . ."
Đúng là có chút xấu.
Linh Quỳnh nghĩ nghĩ môt chút, cảm thấy không đúng lắm, "Chờ một chút, cóc có răng sao?"
Rắn đen: "Không có, nhưng mà nó tiến hóa."
Bản thân con yêu thú nào cũng có tu vi.
Nếu tu luyện đến nơi đến chốn, còn có thể không ngừng mạnh lên.
Cho nên ở những bộ phận mình yêu thích, chúng nó có thể tiến hóa thêm.
Con cóc kia không biết bây giờ đang núp ở chỗ nào, bây giờ mà muốn bắt nó cũng không dễ dàng như vậy.
Linh Quỳnh suy nghĩ nếu có cơ hội thì bắt lại, dù sao nàng cũng giúp nó cõng nồi, còn gϊếŧ hai đệ tử của nàng, không thể bỏ qua dễ dàng.
. . .
Linh Quỳnh nằm trên thân rắn đen ngắm sao, xung quanh rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã ngủ.
Linh Quỳnh xoay người, Lầu Tinh Lạc ngồi trên mặt đất bên cạnh, dựa vào thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Linh Quỳnh nhìn hắn chằm chằm một hồi, kéo thanh tiến trình ra.
Mặt thẻ Kỳ Lân Đồ đã thay đổi ——
Hai chân thiếu niên không chạm đất, đứng lơ lửng trong không trung, dưới chân có các đường vân trận pháp như ẩn như hiện.
Quần áo màu tím nhạt phảng phất bị gió thổi lên, tóc đen xõa sau lưng cũng nhẹ nhàng bay lên.
Khuôn mặt thiếu niên thanh tú, trận pháp xẹt qua mắt hắn, xung quanh hắn có một tầng vầng sáng nhạt hiện lên.
Thiếu niên nhìn giống như thần linh giáng thế.
Từng cử chỉ, từng hành động đều như có hào quang của thần thánh.
Thế nhưng khi nhìn kĩ lại biểu cảm của thiếu niên, khóe miệng của hắn có chút giương lên, mang theo một chút tà khí dụ hoặc.
Ồ ồ ồ! !
Người này cũng quá đẹp. . .
Tâm tình Linh Quỳnh vui vẻ mở kho thẻ ra, nhìn số dư còn lại, trong nháy mắt lại cảm thấy lòng lạnh đi một nửa, yên lặng đóng lại.
Nàng xoay người ngồi dậy.
Rắn đen ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại nằm xuống, lè lưỡi rắn chơi.
Linh Quỳnh tuột từ trên thân rắn đen xuống, ngồi xuống sát bên cạnh Lầu Tinh Lạc.
Lầu Tinh Lạc đã tỉnh lúc Linh Quỳnh đi tới.
Đợi cô ngồi xuống mới mở mắt ra nhìn.
Tiểu cô nương tự nhiên lại gần, nhỏ giọng nói: "Lầu Tinh Lạc, ta có một kế hoạch."
Thanh âm cô mềm vô cùng, hơi thở ấm áp phả tới, lướt qua da hắn, khiến làn da hắn đỏ bừng.
Lâu Tinh Lạc kéo giãn khoảng cách một chút, cẩn thận hỏi: "Kế hoạch gì?"
Có cảm giác không tốt lắm.
Tiểu cô nương giương môi cười, như một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
. . .
Phạm Không thành nằm giữa đại lục.
Những năm gần đây thế lực Phạm Không thành đang không ngừng mở rộng, thành trì cũng ngày một lấn ra bên ngoài, từ trên cao nhìn xuống, có chút chấn động.
Lầu phủ bị được bao quanh ở giữa, là chỗ cao nhất toàn thành.
Xe ngựa chạy tới từ con đường lát đá xanh, những chỗ bánh xe đi qua, đều để lại hai dấu vết mờ mờ.
Đẹ tử gác cổng chạy tới "Nhị thiếu gia, mừng ngài trở về."
Cửa xe ngựa mở ra, thiếu niên nhảy khỏi xe ngựa, môi hồng răng trắng, dáng vẻ đàng hoàng tuấn tú.
Nhưng biểu cảm lúc này rất bất thiện, ánh mắt lộ vẻ thù hận, nhấc chân đạp để tử gác cổng, "Ngươi mới gọi ta là gì?"
Đệ tử gác cổng bị đá ngã xuống mặt đất, vội vàng ngồi dậy quỳ xuống "Thiếu. . . Thiếu thành chủ."
Ở Lầu gia, trước kia Thiếu thành chủ không được sủng ái, cũng không thể nào quản chuyện trong thành, hằng ngày rất ít khi gặp được.
Vị này là người khó ưa lắm.
Nhưng ai bảo hắn được thành chủ sủng ái. . .
Chớ nói chi là đoạn thời gian trước Thiếu thành chủ đã bị phế.
Bây giờ Thiếu thành chủ, là Nhị thiếu gia Lâu Lăng Vũ.
Mọi người đã quen gọi nhiều năm như vậy, thuận miệng rồi, nhiều lúc khó tránh khỏi sẽ gọi sai.
Lâu Lăng Vũ có tính khí nóng nảy, mỗi lần bị hắn nghe thấy được, bị phạt là còn nhẹ.
Nếu là xui xẻo chút, đụng vào lúc tâm tình hắn không tốt, có khả năng đến mạng còn không giữ nổi.
Đệ tử gác cổng cảm giác mình chết chắc rồi.
Nhưng Lâu Lăng Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng: "Tự đi lãnh phạt đi."
Đệ tử gác cổng thở phào một hơi, cúi đầu tạ lỗi.
Lâu Lăng Vũ đi vào cửa phủ, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi thanh thúy linh hoạt.
"Lầu Nhị công tử!"
Mới vừa bị đệ tử gác cổng gọi một tiếng Nhị thiếu gia, cục tức của Lâu Lăng Vũ còn chưa xuống.
Lúc này lại bị gọi một tiếng Lầu Nhị công tử, như là thêm dầu vào lửa, lửa giận phừng phừng quay lại xem ai không sợ chết như thế.
Thiếu nữ mặc một bộ váy đỏ tươi khéo léo đứng cách đó không xa, nhan sắc thanh tú, nở nụ cười nhạt.
Con ngươi Lâu Lăng Vũ hơi híp lại, dò xét trên dưới thiếu nữ mấy lần.
"Ngươi gọi ta?"
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu.
Lâu Lăng Vũ: "Làm sao? Muốn làm ấm giường cho ta à?"
Lâu Lăng Vũ cũng đã gặp qua không ít loại người này, trông mong được để mắt đến, còn không phải vì muốn biến thành Phượng Hoàng sao.
Bây giờ lại dám tìm tới cửa.
Đầu Linh Quỳnh đầy chấm hỏi, ngươi nghĩ cái rắm gì thế!
Chỉ bằng ngươi cũng xứng để ba ba làm ấm giường?
Linh Quỳnh thực sự nhịn không được, trực tiếp trợn trắng mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ta muốn nói chút chuyện với ngươi."
Lâu Lăng Vũ không kiên nhẫn "Hôm nay bổn thiếu gia không có tâm tình nghe ngươi nói nhảm, không muốn chết thì cút nhanh lên. . ."
"Chuyện về Lầu Tinh Lạc, cũng là nói nhảm sao?"
". . ."
Lâu Lăng Vũ đi tới mấy bước, đưa tay muốn bóp cổ Linh Quỳnh.
Ngón tay còn chưa đụng đến Linh Quỳnh, lại bị một cái quạt ngăn lại, chủ nhân quạt xếp cười nhạt: "Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng động tay động chân, thật không có gia giáo."
Lâu Lăng Vũ cảm giác tay mình bị quạt xếp đè, giống y như bị một ngàn cân đè.
Hắn lui lại một bước, kéo dài khoảng cách.
Bốp ——
Tiểu cô nương mở quạt xếp ra, nhẹ nhàng đong đưa, cười như không cười nhìn hắn, "Bây giờ Lầu Nhị công tử, muốn cùng ta nói chuyện chưa?"
Lâu Lăng Vũ bóp cổ tay, sinh lòng cảnh giác.
Tiểu nha đầu này. . .
Sao có thể mạnh như vậy?
"Ngươi mới vừa nói đếm Lầu Tinh Lạc?"
"Ừm hứm."
Ánh mắt Lầu Lăng Vũ trầm xuống, "Ngươi biết hắn ở đâu sao?"
Linh Quỳnh quay đầu dáo dác nhìn xung quanh, "Ngươi muốn nói chuyện với ta chỗ này à?"
Cửa chính Lâu phủ thỉnh thoảng sẽ có người ra vào, đúng là không phải một nơi tốt để nói chuyện.
Lâu Lăng Vũ hơi suy tư một lát, trầm giọng nói: "Ngươi đi theo ta."
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----
Tiểu tiên nữ: Phần mềm nhỏ nhắc nhở chương trình bỏ phiếu đã online, xin vui lòng bỏ phiếu sau tiếng "Bíp".
Tiểu tiên nữ: Bíp ——
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
/200
|